Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Từng giọt mưa vẫn rơi ngày càng nặng hạt, được ở trong chăn ấm đệm êm nhưng Bạch Tuấn Phong cậu lại khao khát khoảnh thời gian dù lang thang đầu đường xó chợ cùng em trai nhưng thật vui vẻ, tự do.

   Chính vào cái ngày định mệnh đấy, hai anh em cậu bị bắt cóc, cái lúc cậu ôm chặt em trai mình- Bạch Tuấn Kỳ vào lòng và gần như tuyệt vọng thì một người con trai mặc vest lịch lãm, sang trọng đứng trước mặt cậu và nói anh ta sẽ chuộc hai anh em cậu ra nếu cậu chịu làm nô lệ cho anh ta.

Dù không bằng lòng nhưng để cứu em trai mình, Bạch Tuấn Phong chỉ còn cách ngẩng đầu lên và thỏa hiệp với anh ta. Và đó cũng chính sự thỏa hiệp đó đã khiến hai con người tưởng như không cùng một thế giới ấy trói buộc lại với nhau...

Người con trai ấy tên là Mạc Cảnh Vũ- người đứng đầu tập đoàn VP . Cảnh Vũ đối xử với hai anh em cậu rất tốt. Cho hai người họ đi học, quần áo đẹp, điều kiện đầy đủ, không thiếu một thứ gì thậm chí còn không coi Bạch Tuấn Phong là một nô lệ mà chăm sóc kĩ càng.

...Và có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên được cái ngày hôm ấy, cái ngày khiến cuộc sống của cậu quay ngoặt sang một hướng khác.
...........

Tại trường học của Bạch Tuấn Phong, ngày tốt nghiệp....

- Tiểu Phong à, chốc nữa tan học đợi anh ở vườn sau nhé, anh có chuyện muốn nói với em.

- Vâng, học trưởng.- cậu nở một nụ cười tỏa nắng khiến Lâm học trưởng đỏ mặt chạy đi.
..........

Tan học, cậu dặn Kỳ về trước rồi chạy ra một khu vườn đấy trường. Cậu biết Lâm học trưởng muốn nói gì với mình, cậu định một mình giải quyết chuyện này nhưng lại quên mất rằng vệ sĩ của Mạc Cảnh Vũ luôn dõi theo từng nhất chỉ nhất động của mình.

   Đến nơi, thấy học trưởng đứng ở một góc chờ, cậu chạy đến và hỏi:

- Lâm học trưởng, anh chờ có lâu không??

- À không sao, anh cũng vừa mới đến- Lâm trả lời.

- Anh muốn nói với em chuyện gì vậy ạ??

Ngập ngừng một lúc, Lâm chạy ra nắm lấy tay cậu và nói:

- Phong à, anh biết em có rất nhiều người theo đuổi, như em cũng biết, anh chuẩn bị sang nước ngoài, anh muốn nói rằng anh rất thích em , đi cùng anh sang nhé,anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt, được không??

Hoa Khiếu Lâm nói một tràng làm đầu óc Bạch Tuấn Phong rối loạn hết cả lên, cậu rất muốn đi cùng anh, anh là một người cậu rất mến mộ, nhưng cậu lại không thể không từ chối, cả cái thân thể này cũng là của người khác, cậu không xứng đáng có được tình yêu của anh:

- Học trưởng à, em xin lỗi, em còn Kỳ nữa, em không thể bỏ thằng bé được-cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi cậu không muốn anh biết được thân phận dơ bẩn của mình.

-Anh có thể lo cho cả Bạch Tuấn Kỳ, anh sẽ chăm sóc cho em tốt hơn Mạc Cảnh Vũ, em không yêu hắn mà, phải không??

  Hoa Khiếu Lâm trở nên vội vàng, siết chặt vai Bạch Tuấn Phong khiến cậu đau nhói, tất nhiên là anh đã tìm hiểu kỹ gia cảnh của cậu, nhưng không sao, anh sẽ làm cho Phong hạnh phúc.

  Bạch Tuấn Phong ngạc nhiên rồi đến thẫn thờ, anh ấy biết chuyện cậu bị người khác mua lại cũng như đồng ý với điều kiện của Mạc Cảnh Vũ. Một hồi bình tĩnh lại, cậu nói:

- Xin thứ lỗi cho em, học trưởng, em không xứng với anh đâu

  Nói rồi cậu bỏ đi nhưng vừa quay đi, một lực đạo không nhỏ kéo cậu lại, một bờ môi ấm áp và mùi bạc hà sộc thẳng vào mũi Phong khiến cậu trở tay không kịp.

- A...Lâm học trưởng...anh....

   Những câu nói tiếp theo bị Hoa Khiếu Lâm nhanh cóng nuốt gọn. Cậu càng cố gắng đẩy ra thì Lâm càng siết mạnh, đầu lưỡi theo câu nói của cậu làm anh dễ dàng tiến vào bên trong.

  Những phản kháng của Bạch Tuấn Phong không làm khó được Lâm, một tay giữ chặt hai tay cậu đặt lên đỉnh đầu, một tay còn lại cởi từng chiếc lớp áo của cậu. Đôi môi Bạch Tuấn Phong bị hôn đến bật máu, vị tanh của máu khiến cậu thanh tỉnh.

   Dùng chút sức lực cuối cùng, cậu đẩy thật mạnh anh ta ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

- Hoá ra đây là tình yêu của anh sao, là phải cưỡng ép tôi để anh đạt được thứ mình muốn sao??

- Phong, anh xin lỗi,...anh không cố ý, anh....

-Đủ rồi, tôi...không muốn nghe nữa.

Vơ đại một chiếc áo rồi chạy thật nhanh. Xung quanh cậu như quay cuồng, không biết là mình đang đi đâu, chỉ biết là mình muốn rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.

.............

   Đến lúc khóc cạn nước mắt và bình tĩnh lại, cậu nhận ra đã 8 giờ tối liền vội vàng quay về nhà. Về đến nơi đã gần 9 giờ, vị quản gia già vội chạy ra với vẻ mặt hoảng hốt:

- Phong...Phong à, ông chủ đang chờ con trên phòng đọc sách, con hãy lên ngay đây, ông chủ có vẻ đang giận nên con hãy cẩn thận nhé

   Ông nói, con trai ông nếu còn sống chắc cũng trạc tuổi cậu nên ông luôn coi cậu như con trai mà chăm sóc,bởi Phong luôn ngoan ngoãn, lễ phép nên ông rất quý cậu, biết được hoàn cảnh gia đình cậu bên ông càng thương cậu hơn.

- Vâng, cháu sẽ lên ngay ạ, bác không cần lo lắng đâu.- Bạch Tuấn Phong lễ phép nói rồi nhanh chóng đi lên thư phòng của Mạc Cảnh Vũ.

............
Nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào, mùi khói thuốc sộc lên khiến cậu khó thở, chỉ khi bực lắm thì anh mới hút nhiều thuốc đến như vậy. Cậu khẽ lên tiếng:

- Anh có việc gì gọi em sao??

- Hôm nay, sau buổi lễ tốt nghiệp, em đã đi đâu?- Mặt Mạc Tuấn Vũ lạnh tanh hỏi cậu.

- Em...em... đi chơi với bạn- cậu chột dạ khi nghe anh hỏi.

- Đi chơi với bạn sao, cho em một cơ hội nữa, em đã đi đâu???- Mắt anh đã đỏ ngầu giận dữ

- Em...em...- Không biết phải nói thế nào, Bạch Tuấn Phong xúi gằm mặt xuống, không trả lời.

- Em thèm khát đàn ông đến thế sao, tôi lâu nay không động đến em vì sợ em chưa quen, em lại khiếm thao mà đi câu dẫn đàn ông sao??

- Anh nói gì...em...em không hiểu- cậu khó hiểu nhìn anh, ánh mắt đó làm cho cậu rùng mình...

—————Hết chương một —————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro