Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Đoạn độc thoại tà ác

"Biết trên hung khí tôi phát được cái gì không?" tiến sĩ Craig Monte sải bước tiến vào văn phòng, ngay lập tức hỏi Tiya và Ryan đang cùng thảo luận về vụ án. Ông cười tủm tỉm chờ đợi hai người kinh ngạc rồi lao đến hỏi han, nhưng đó chỉ là trong tưởng tượng của ông, thế nên chỉ đành phẫn nộ nói tiếp: "Được rồi, tôi biết hai người đều tin rằng thằng nhóc ranh chỉ biết ăn chơi trác táng nhà Blandy chính là hung thủ, nhưng sai rồi!"

Ông lấy vài tờ tư liệu kẹp trong văn kiện ra, "Xem đi, đây là kết quả tôi thu được sau khi phân tích quang phổ trên hung khí, nhánh cây cắm trong hậu môn của thi thể phát hiện dấu vết tinh dịch bị vết máu che mất, rất khó phát hiện, có thể đã bị máu hòa tan. Tuy rằng rất ít, nhưng có thể chứng minh, cậu bé kia trước khi chết bị xâm hại tình dục, cũng có thể sau khi chết —— đây là nạn nhân thứ hai, trên người của Colin không có, mà thi thể đầu tiên vì thời gian đã khá lâu rồi, rất khó phân tích."

Lần này Tiya vô cùng kinh ngạc, không thể tin được lật đật giở tư liệu: "Điều này không có khả năng, một kẻ kì thị người đồng tính sẽ không giao cấu với các nạn nhân ... Trừ phi có đến hai hung thủ, nhưng từ thủ pháp gây án đến chi tiết ở hiện trường, đều là cùng một người..."

"Cho nên đây chính là điểm đáng ngờ lớn nhất. Vì thế tôi cố gắng lấy DNA từ mẫu tinh dịch hỏng, việc này rất khó song cuối cùng dùng phương pháp khôi phục chuỗi cấu tạo gen rốt cục thành công một lần, trải qua so sánh và đối chiếu kết luận thằng nhóc Blandy không phải là hung thủ." tiến sĩ Craig Monte nhìn nữ thám tử khẳng định: "Tiya, lần này các người bắt sai người rồi."

Tiya nắm chặt tờ báo cáo phân tích, chân mềm nhũn ngồi xuống chiếc ghế trong văn phòng.

"Không phải Clyde Blandy, thì có thể là ai?" Ryan cau mày lầm bầm, trong đầu không ngừng xẹt qua câu nói do dự của Lý Tất Thanh: " Tôi cảm thấy... Clyde không có khả năng là hung thủ."

"Hiện tại tôi rốt cục có thể cảm nhận được cảm xúc chân thực của hung thủ. Hung thủ là một người đồng tính, hoặc là một người tiềm ẩn xu hướng tính dụ là đồng tính, nhưng bởi vì một nguyên nhân tâm lý nào đó, nên không thể thực hiện hành vi tính hướng bình thường, chỉ có máu và thi thể của người đồng tính mới làm hắn sinh ra khoái cảm phấn khởi mãnh liệt, cho nên hắn lựa chọn cách hành hạ đến chết cho nạn nhân của mình, tóm lại chính là để thỏa mãn dục vọng bản thân." tiến sĩ Craig quay sang nói với Ryan, "Tôi không thể không bội phục trực giác của cậu nhóc Châu Á kia, chính bông hoa tường vi của cậu ấy đã cho tôi linh cảm, giúp tôi gửi lời cảm ơn. Nếu có cơ hội, tôi muốn cùng cậu ấy tâm sự, không biết cậu ấy có đồng ý không."

"Tôi nghĩ cậu ấy sẽ rất vui, tiến sĩ." Ryan tâm tình phức tạp trả lời.

"Còn có một vấn đề tôi đang tự hỏi, vì lý do gì trên người Colin thì lại không có dấu vết bị xâm hại? Tôi tốt nhất kiểm tra lại cẩn thận một chút..." tiến sĩ Craig Monte thì thào nói, ông lại sải bước khỏi văn phòng.

Buổi tối, Ryan trở lại căn hộ, nhìn thấy Lý Tất Thanh co hai chân lên ngồi trên ghế sopha, cuốn sổ tay để trên đầu gối, đôi tay hí hoáy nhanh chóng ghi chép cái gì đó—— cậu tựa hồ thực thích dùng tư thế này để viết. Nghe được Ryan trở về, cậu ngẩng đầu quay sang lên đánh tiếng chào hỏi, rồi rũ đầu xuống.

Nhìn bộ dạng đối phương có chút ỉu xìu, Ryan bắt đầu xét lại chính mình trước đây có phải đã nghiêm khắc quá mức đối với cậu bé này không, nhất là trong giọng điệu. Anh biết rõ bản thân vì thường xuyên đối mặt với những kẻ ở ngoài vòng pháp luật, khi nói chuyện luôn toát ra sự sắc bén khiến đối phương cảm thấy bị áp bách, với một cậu bé bình thường mới hai mươi tuổi thì rất khó để tiếp nhận. Ngay cả Molly cũng chê trách anh: "Ryan, nếu em cũng dùng cái giọng điệu này nói chuyện với bạn gái tương lai, em sẽ mãi mãi không có bạn gái được đâu!"

Anh không quan tâm mình sẽ đắc tội với bạn gái tương lai —— ít nhất hiện nay không quan tâm, nhưng trước mắt một cậu bé nhu hòa như vậy, anh không muốn làm cho cậu cảm thấy khó chịu.

Ryan ngồi xuống đầu bên kia sô pha, chần chờ hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Xin lỗi, vì thái độ ngày hôm qua của tôi đối với cậu."

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh." Lý Tất Thanh rầu rĩ trả lời, "Nhưng tôi vẫn không thể nhúng tay vào, đúng chứ?"

"Đúng vậy." Khi đối phương muốn đứng dậy trở về phòng, Ryan lại nói tiếp một câu: "Nhưng cậu có thể xen mồm."

"... Cái gì?" Lý Tất Thanh dừng động tác nhìn hắn.

"Tiến sĩ Craig Monte nói, muốn tâm sự với cậu, tôi nghĩ chắc là nói về vụ án."

Cậu bé Hoa kiều tràn ra một tươi cười đầy kinh hỉ: "Thật sao? Ryan, đây là bồi thường của anh hả? Cám ơn ... Tôi không cần lời xin lỗi của anh nữa, trả lại cho anh."

Ryan bật cười: "Không cần. Ngày mai sau khi tan học, có muốn theo tôi đi thăm trụ sở FBI không?"

Dường như không biết nên biểu đạt tâm tình vui sướng của mình thế nào, Lý Tất Thanh chân trần từ trên ghế sa lông nhào mạnh vào lồng ngực anh, dùng sức đập một quyền: "Quá tuyệt vời, tôi đã sớm muốn đến trải nghiệm một chút !"

Khi cậu nhào đến, Ryan phản xạ có điều kiện muốn giơ chân lên, nhưng lập tức cố gắng thu lại chút lực, "Đây là đánh lén cảnh sát!" Anh giả nhìn xuống sàn nhà nói .

"Anh bắt tôi đi!" Lý Tất Thanh vươn cổ tay, đắc ý dào dạt phản kích, "Phạt tôi thế nào đây, ngài cảnh sát?"

Ryan nhịn không được bật cười , "Phạt một giờ phục vụ xã hội công ích phục vụ —— địa điểm, phòng bếp."

"Vâng thưa, ngài!" Lý Tất Thanh nhảy dựng lên mang dép lê, hướng phòng bếp chạy.

Ngày kế tiếp, buổi chiều sau khi tan học, Ryan quả nhiên giữ đúng lời hứa lái xe đến cổng trường, đem Lý Tất Thanh đưa đến trụ sở FBI ở Oregon. Người qua kẻ lại đông đúc mà ngay ngắn, trật tự trong toà cao ốc, cậu bé người Hoa kiều tuy rằng cố gắng lịch sự nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò đưa mắt nhìn xung quanh, trong mắt lóe lên sự hứng thú.

Theo sau Ryan tiến vào văn phòng, Lý Tất Thanh vẫn chưa kịp nhìn thấy rõ những tấm ảnh chụp loè loẹt không rõ dán tràn đầy trên tường thì vị thám tử liên bang đã nhanh chóng lấy tấm màn che đi.

"Những ảnh chụp đó là gì vậy?" Cậu tò mò hỏi.

"Có liên quan đến vụ án của tôi ." Ryan hàm hồ trả lời.

"Vụ án Sát Thanh?"

"Ừ." Ryan nhíu mày, hiển nhiên không muốn cùng cậu đề cập đến đề tài này. Cũng may lúc này, tiến sĩ Craig Monte một đầu tóc bạc trắng đẩy cửa ra, ông nhanh nhẹn bước vào, tốc độ không thua kém những người trẻ tuổi, hướng Lý Tất Thanh vươn tay: "Cậu đã đến, cậu bé, Ryan đã thay tôi cám ơn cậu chưa?"

Lý Tất Thanh cũng bắt tay ông, cung kính nói: "Tôi cũng không làm được việc gì để nhận lòng biết ơn của ngài, thưa tiến sĩ. Là một chuyên gia tâm lí tội phạm đứng đầu nhưng ngài không quan tâm đến điều đó mà vẫn nhìn đến những kẻ nghiệp dư không có tri thức như tôi, thật sự là điều đáng quý"

"Không tồi, lời khen tặng rất êm tai." tiến sĩ Craig Monte cười, vỗ vỗ vai cậu, "Ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút."

Lý Tất Thanh có chút câu nệ ngồi xuống ghế sopha, Ryan lấy cớ đi ra ngoài lấy nước, muốn cho họ không gian nói chuyện, lại bị ông gọi lại: "Ryan, phiền cậu khi lấy cà phê xong, nhớ đem cậu đồng nghiệp và Tiya theo, chúng ta cùng nhau thảo luận."

Vì thế, ba cảnh sát của bộ điều tra hình sự, một vị chuyên gia tâm lí tội phạm cùng một cậu bé trẻ tuổi người Trung vẫn đang học tiếng anh, trong văn phòng ở trụ sở FBI, bắt đầu nói chuyện về việc điều tra phá án vụ việc giết người hàng loạt ở trường học —— đương nhiên, mục đích của cuộc trò chuyện lần này là làm sao để hung thủ chân chính xuất hiện.

Đem tương quan vu án và một số tin tức đơn giản rõ ràng nói tóm tắt lại giới thiệu cho Lý Tất Thanh một lần, tiến sĩ Craig Monte cười tủm tỉm hỏi: "Được rồi, cậu nhóc, tôi thấy cậu luôn trầm tư. Nói ra suy nghĩ của cậu đi, suy nghĩ trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất, tựa như quả pháo hoa đầu tiên nổ ra trong đầu, bắt lấy cái ánh sáng chói rọi trong nháy mắt kia —— đó chính là linh cảm. Einstein[1] nói cho chúng ta biết, nó so 99% mồ hôi quan trọng hơn."

[1] Albert Einstein: Albert Einstein là nhà vật lý lý thuyết người Đức, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại.

Lý Tất Thanh chần chờ mãi, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ ý tưởng của chính mình không thực tế, sẽ làm mọi người phán đoán không chính xác..."

"Không không không, " tiến sĩ Craig Monte vươn ngón trỏ đung đưa qua lại, "Đừng đánh giá cao ảnh hưởng của mình với người khác như vậy, chúng tôi có đầy đủ sức phán đoán, lời nói của cậu chỉ là cái nhìn cá nhân, không phải dùng để tham khảo."

"Vậy cũng tốt, tuy rằng nghe vậy có chút xấu hổ, nhưng nói như vậy thì tôi yên tâm rồi." Lý Tất Thanh từ trong bao lấy ra một cái máy phiên dịch, tuy rằng trình độ tiếng Anh của cậu so trước tiến bộ rất nhiều, nhưng muốn nói ra cần có chút thuật ngữ chuyên nghiệp và từ ngữ tương đối hiếm sử dụng thì hoàn không thể thiếu nó.

Cậu thở sâu, nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, tốc độ vững vàng chôi chảy bắt đầu nói: "Hiện tại, tôi chính là tên sát nhân hàng loạt ở trường —— "

Cụm từ "Giả sử" được tỉnh lược ở đầu câu, sử dụng giọng điệu của ngôi thứ nhất, làm Ryan không tự chủ nhíu mày, đôi mắt giấu sau cặp kính tiến sĩ Craig Monte bắt đầu lóe ra những tia sáng nhạt nhoà.

"Để thấy đươc tính cách chân thực của tôi, nhìn lại thời thơ ấu của tôi là một điều cần thiết: tôi có 70% khả năng là bị tổn thương tâm lý, 40% khả năng là bị ngược đãi cả về thân thể lẫn tâm lý, mẹ tôi một nửa xác suất bị bệnh tâm thần và có tiền án. Tôi có một người mẹ có dục vọng khống chế mạnh, bà sẽ trừng phát mỗi khi tôi mắc sai lầm, như đái dầm, trốn học linh tinh, dùng tay và dây nịt đánh tôi, đem tôi nhốt vào tầng hầm tối tăm. Việc này trực tiếp làm tôi xuất hiện cảm giác sợ hãi, hoàn toàn không thể giao lưu với những người khác phái, càng không có khả năng sinh ra tình yêu. Bố tôi không còn, hoặc là say rượu, tính tình thô lỗ, thờ ơ. Tôi thường xuyên bị thằng nhóc nhà bên cạnh quấy rối tình dục, ông ta chẳng những không giúp tôi, ngược lại còn đánh chửi cười nhạo tôi là thằng đàn bà, giật dây tôi dùng bạo lực mua vui cho đối phương, nếu không thì không thể tính là người đàn ông —— khi đó tôi chỉ mới tám chín tuổi.

Sau đó bất luận tôi dọn nhà đến đâu thì tình huống đều không có chuyển biến tốt đẹp, vì thế tôi bắt đầu sinh ra sự phản nghịch, rối loạn tâm lý, tôi phản cảm với phụ nữ, tuy rằng tôi có phản ứng với thân thể nam giới, nhưng đồng thời cảm thấy từ họ một loại uy hiếp, dù chỉ là những hành động bình thường của họ vẫn không thể ngăn cản được cảm giác sợ hãi của tôi, vì thế tôi bắt đầu tìm kiếm khoái cảm từ những thi thể bị thương đầy máu —— bắt đầu có thể là một con chim sẻ, một con mèo đi lạc, tôi cố tình làm chúng nó bị thương, dùng nhánh cây chọc xuyên qua cơ thể chúng nó, cuối cùng cắt đầu chúng nó ra. Sau khi bố mẹ tôi nhìn thấy cũng không thèm để ý, cho rằng việc này chỉ là trò chơi của mấy đứa con trai.

Ở trường học tôi và các bạn cùng lớp không thể hoà đồng với nhau, bọn họ cảm thấy tôi thật quái dị. Loại tình huống này khả năng đến năm lớp bảy tám mới dần được cải thiện, bởi vì tôi phát hiện ra rằng: con người không thể chỉ sinh hoạt trong thế giới riêng của mình. Để có thể giao lưu nói chuyện cùng người khác tôi thử đeo lên một chiếc mặt nạ sáng sủa, nhiệt tình, tự tin. Mọi người rõ ràng đối xử với tôi tốt hơn rất nhiều, thậm chí sẽ có một ít cô gái cùng chàng trai thổ lộ với tôi. Tôi cũng đã thử hẹn hò cùng với một người, nhưng hỏng bét, tôi vẫn không thể quan hệ tình dục bình thường được.

Tôi bắt đầu các phương thức khác nhau như trói, SM, nhưng vẫn không đủ, vẫn không đủ, như thế nào cũng không đạt được cao trào, cảm giác trống rổng làm người ta phát điên lên! Rốt cục một ngày, tôi đi một bước quyết định —— tôi hẹn gặp một cậu bé rồi tấn công cậu ta, dùng nhánh cây đâm vào người cậu ta, máu tươi trào ra từ vết thương cùng tiếng kêu của sự thống khổ mà thằng nhóc đó phát ra, đó là một cảm giác phấn kích trước nay chưa từng có. Tôi tiếp tục làm nó bị thương, tra tấn nó, giống như đối xử với những động vật nhỏ không có lực phản kháng lúc trước. Thời điểm thằng nhóc đó hấp hối tôi làm tình với nó, điều này làm cho tôi cảm thấy như có thể khống chế tất cả, an toàn lại cực kì thỏa mãn, tôi ở trong thi thể còn sót lại hơi ấm bắn ra, cuối cùng dùng một nhánh cây nhọn dài đâm thủng nơi tôi vừa tiến vào như một lời cảm ơn cho một cuộc làm tình hoàn mỹ..."

Đốm lửa ma trơi như loé sáng, di chuyển nơi đáy mắt của cậu bé người Trung Quốc, chiếu rọi dáng vẻ mặt âm trầm hưng phấn. Bóng tối của hung thủ sau bức màn đen như âm hồn phủ xuống, chi phối thân thể cậu, từ ánh mắt, tia cười lạnh, đến câu nói nho nhỏ cũng tràn ngập hơi thở của hắc ám và tà khí, chậm rãi mà điên cuồng bao phủ toàn bộ căn phòng.

Thói quen nghề nghiệp lâu năm, khiến Tiya bất tri bất giác lấy tay sờ súng ở thắt lưng, mồ hôi lạnh làm ướt áo trong của cô.

Đứng bên cạnh sô pha Rob vô ý thức lui về sau hai bước, bàn tay đặt trên mặt bàn gỗ hồ đào, phía dưới che dấu một cái nút cảnh báo màu đỏ.

Ryan bảo trì tư thế hai chân thả lỏng, đôi mắt không chớp nhìn người đang nói, khuôn mặt như điêu khắc không đổi sắc, nếu lúc này có ai chạm vào vai anh, sẽ phát hiện toàn thân anh cơ bắp buộc chặt, như dây cung đang được kéo căng.

Chỉ có tiến sĩ Craig Monte nhàn nhã mà rót một tách cà phê cho mình, không nhanh không chậm uống hết.

Đoạn độc thoại tà ác lại tiếp tục: "Lần đầu tiên nếm trải tư vị sau cao trào, tôi vừa hưng phấn vừa sợ hãi, lo lắng một ngày nào đó cảnh sát sẽ phá cửa xông vào nhà tôi. Nhưng mấy tháng qua đi, không có ai đến. Tôi rốt cục cũng yên tâm, dưới sự thúc dục của dục vọng tôi quyết định làm lại một lần nữa, sau đó chuẩn bị những cành hoa tường vi —— linh cảm này xuất phát từ bó hoa lần hẹn trước tôi mang theo, tên ẻo lả đó bắt tôi nhất định phải tặng hoa. Kết quả tôi phát hiện, chủ ý này cũng hay, thi thể mang theo máu của tường vi tựa như kèm theo lời cảm ơn và tiếng vỗ tay hoan hô, phù hợp đến nhưởng nào, không phải sao?"

Mắt của cậu bé tà tà đưa qua đảo lại, giống như quan sát từng cử động của mỗi người trong phòng, lãnh khốc, tàn nhẫn, lại tràn ngập mị hoặc, đó là một loại cảm giác đến từ bóng tối nơi linh hồn làm người ta sợ run, giống như những đoá tường vi đỏ nở rộ bên ngôi mộ mục nát âm trầm.

Trong nháy mắt đột nhiên Ryan đứng lên, tiến sĩ Craig Monte bắt được cánh tay của anh, đem anh kéo xuống ngồi lại ghế.

"Tương đối khá ... Có thể nói, thiên phú về phương diện tâm lí tội phạm của cậu vượt xa dự liệu của tôi." Ông lão tóc bạc vỗ tay mỉm cười "Tôi vốn tưởng rằng sẽ đem bản báo cáo nghiên cứu tâm lí tội phạm của vụ án giết người hàng loạt cho cậu xem, nhưng hiện giờ việc này đã không cần thiết nữa rồi —— quan điểm chúng ta giống nhau đến 70%. Đương nhiên, việc của tôi vẫn là cẩn thận nghiêm cứu, nhưng suy đoán của cậu lại táo bạo hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, chỉ có người trẻ tuổi tràn đầy sức sống và có tài năng như cậu mới có thể làm nên kiệt tác."

"Ryan, cậu mang đến cho tôi một hạt giống thật tốt." Ông vui mừng vỗ vỗ bả vai của chàng thám tử tóc đen, quay đầu hỏi Lý Tất Thanh: "Cậu bé, sau khi hoàn thành việc học, nếu cậu đối với phương diện này có hứng thú, tôi nghĩ mình có thể viết một lá đơn đề cử cậu, cậu và tôi làm việc với nhau, thế nào?"

"Tôi cầu còn không được." Lý Tất Thanh ngại ngùng cười khẽ. Trong vài giây còn đang trong trạng thái độc thoại của kẻ giết người, cậu phảng phất thoát khỏi trạng thái đó trở lại vẻ hồn nhiên thường ngày. Khí tức hắc ám như thuỷ triều nhanh chóng lui xuống không chút dấu vết để lại mái tóc nâu nhu thuận, làn da trắng nõn và khuôn mặt thanh tú ôn hòa, giống như hai người hoàn toàn khác biệt. Trong lúc đồng ý lời mời của tiến sĩ, cậu thậm chí còn trộm nhìn thoáng qua Ryan, nghịch ngợm nói "Tôi không nhúng tay vào, là các anh chủ động mời."

Ánh mắt Ryan phức tạp nhìn về phía cậu, trong đầu một đống suy nghĩ ngổn ngang chạy tới chạy lui, giống như khi đèn giao thông bị hỏng ở ngã tư đường chật chội đông xe. Cậu bé người Trung Quốc ở cùng anh, bạn trai nhỏ của Molly, ấn tượng của cậu trong lần đầu gặp mặt vẫn luôn là dáng vẻ mơ mơ màng màng. Đối phương thật sự quá mức trẻ tuổi, dẫn đến khi ở cùng cậu, anh không tự giác mang vị trí của người trưởng thành và tâm tình từ trên nhìn xuống, hình thức ở chung giữa bọn họ, là em vợ trợ giúp tương lai anh rể, không bằng nói là anh trai bảo hộ cho đứa em nhỏ ngây thơ.

Mà cho tới hôm nay Ryan mới phát hiện, thì ra cậu bé này còn có một mang một khuôn mặt sắc bén như thế nào, loại cảm giác chênh lệch lớn như thế này, khiến anh cảm thấy không biết phải làm thế nào... Dùng đầu ngón tay xoa bóp ấn đường, Ryan quyết định tạm thời gác suy nghĩ lại, chờ sắp xếp rành mạch rồi giải quyết, sau đó nhấp một ngụm cà phê đã nguội.

"Cậu vừa rồi... Làm tôi giật cả mình, tôi thiếu chút nữa liền rút súng ra." Rob nhìn Lý Tất Thanh thấp giọng than thở.

"Xin lỗi, tôi luôn như vậy, vừa tiến vào trạng thái liền không biết khống chế." Cậu ngượng ngùng nói.

"Có hai vấn đề, tôi muốn nghe xem cái nhìn của cậu." lời nói của tiến sĩ Craig Monte liền giải cứu cảm xúc của cậu, "Thứ nhất, vì sao trên người Colin lại không có dấu vết xâm hại? "

Lý Tất Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Bởi vì cậu ta vốn không phải là mục tiêu đã định của hung thủ. Cá nhân tôi càng cho rằng, tại vụ mưu sát thứ hai ở khuôn viên trường gây sóng to gió lớn làm hung thủ bất an, từ những lời đồn đại, hắn ngửi ra cách nào đó để hưởng lợi từ cách lợi dụng sự phát triển của dư luận, vì thế hắn quyết định lựa chọn một đối tượng thích hợp để xuống tay, đạt được mục đích rồi giá họa cho người khác."

"Người bị giá họa chính là Clyde Blandy, đối tượng mà hắn tỉ mỉ lựa chọn là người phát sinh xung đột kịch liệt với Clyde trước mọi người, Colin." Tiya bừng tỉnh nói.

Lý Tất Thanh gật gật đầu.

"Vấn đề thứ hai, cậu cho rằng thời điểm nào thích hợp để thả Clyde Blandy?"

Lần này Lý Tất Thanh trả lời rất rõ ràng: "Nếu tôi làm chủ, mấy ngày nữa sẽ thả cậu ta ra. Nếu vẫn giam giữ, hung thủ trong khoảng thời gian này sẽ không ra tay lần thứ hai, chờ sau hai ba năm khi tuyên án, Clyde xui xẻo sẽ bị dư luận ảnh hưởng cả đời sau đó phải chịu đựng thời gian thi hành án dài đằng đẵng, đến lúc đó hung thủ có thể đến tiểu bang khác chẳng hạn, đổi thân phận, lần thứ hai xuất thủ.

Nếu lấy chứng cớ không đủ để thả Clyde, khiến cho hung thủ cảm thấy khẩn trương muốn tiến thêm một bước giá họa cho hắn, hung thủ rất có thể sẽ trong một khoảng thời gian ngắn ra tay lần nữa, nhất định mục tiêu kế tiếp sẽ giống Colin, đều cùng Clyde từng có xung đột nghiêm trọng. Cảnh sát có thể âm thầm theo dõi những người này, ở lần thứ tư hung thủ ra tay thì bắt lấy hắn —— đương nhiên, biện pháp này cũng có chỗ lợi chỗ hại, chỗ tốt là chứng cớ vô cùng xác thực, chắc chắn, hung thủ muốn tìm được luật sư biện hộ cho hắn cũng vô dụng; chỗ hỏng là, một khi cảnh sát không có thể bảo hộ mục tiêu, có khả năng dẫn đến thương vong ảnh hưởng đến người vô tội."

Cậu thực bất đắc dĩ khoanh tay: "Tôi chỉ có thể nghĩ một bước như vậy, cuối cùng xử lý như thế nào thì cảnh sát phải tự mình suy xét mà làm."

Tiến sĩ Craig Monte gật đầu nói: "Cảm ơn cái nhìn của cậu. Buổi nói chuyện hôm nay dừng ở đây đi, thật sự là một buổi trà chiều dễ chịu." Ông buông tách cà phê xuống, đứng dậy đi đến cửa phòng làm việc, quay đầu lại nói một câu: "Ryan, đem đứa nhỏ này về nhà, sau đó chúng ta sẽ mở một cuộc họp."

Hết chương 9

Chúc các bạn năm mới vui vẻ \ (/ / ∇ / /) /

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro