Chương 4: Tay cũng đã nắm rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Uyển Chi rời khỏi phòng, Lê Tứ Cửu rốt cục cũng tự tại một chút. Y không dám nằm xuống, sợ làm nhăn bộ y phục mới này nên vừa đi đi lại lại trong phòng vừa nghe hệ thống niệm chú trong đầu.

Hệ thống giống như là thầy hiệu trưởng trong lễ khai giảng năm học, nói với Lê Tứ Cửu bằng chất trọng tràn đầy sự cỗ vũ: [Tuy rằng, chúng ta mất đến, năm năm, mới đi được bước đầu tiên, nhưng, đây là, đây là một khởi đầu cực kì tốt! Kể từ hôm nay, với tư cách là, hệ thống yêu phi của ngươi, ta mới coi như được chính thức kích hoạt!]

[Kể từ hôm nay, ngươi cần phải chú ý, thân phận của bản thân. Ngươi là kẻ phải trở thành yêu phi, đoạt được toàn bộ sự sủng ái, của hoàng đế.]

[Cho nên, ngươi lúc nào cũng phải giữ gìn, thiết lập của mình, lấy lòng hoàng đế, để hoàng đế sủng ngươi; còn ta, sẽ căn cứ vào hành vi của hoàng đế, phân phát giá trị sủng ái cho ngươi.]

Giá trị sủng ái! Nghe thấy từ này, thoáng chốc Lê Tứ Cửu sáng mắt cả lên.

Đánh trận năm năm, mỗi tối Lê Tứ Cửu đều phải dựa vào ảo tưởng về giá trị sủng ái mà đi vào giấc ngủ.

Giá trị sủng ái, theo như lời của hệ thống mà nói thì giống như một loại tiền tệ, có thể dùng để mua hàng trong trung tâm mua sắm của hệ thống.

Lúc Lê Tứ Cửu vừa mới xuyên qua, Lê Tứ Cửu mặc y phục ẩm ướt, nằm trên mặt đất phát sốt tới mức đầu óc mơ hồ, nguyện vọng lớn nhất là có một bịch khăn giấy để xì mũi....bởi vì dùng lá để xì mũi quả thật là đau gần chết.

Lúc y mê mang thì hệ thống nói cho y biết chỉ cần vào hậu cung, kiếm giá trị sủng ái là có thể mở khóa trung tâm mua sắm của hệ thống; đồ trong trung tâm mua sắm cái gì cũng có, đừng nói là khăn giấy, thậm chí cả điện thoại còn có trong trung tâm mua sắm nữa.

Lê Tứ Cửu là một người hiện đại lười làm nhưng ham hưởng lạc, cho nên y cứ thế bị dụ dỗ đi.

Cũng chính vì chuyện này mà Lê Tứ Cửu mới quyết tâm vào quân ngũ, mới kiên định bất thường với chuyện muốn vào hậu cung của Úc Tu Cẩm.....dùng sự phấn đấu nhất thời đổi lấy cả đời nhàn nhã, Lê Tứ Cửu cảm thấy khá thỏa đáng.

Thấy những ngày hưởng phúc gần ngay trước mắt, Lê Tứ Cửu không nhịn được ý cười ở khóe môi.

Lúc chạng vạng, Uyển Chi nhận được tin Úc Tu Cẩm đang đi về phía Cẩm Thốc cung liền lập tức thông báo cho Lê Tứ Cửu , ai biết được vừa vào cửa thì thấy Lê Tứ Cửu đang ngồi trước bàn, tay chống cằm, mặt đầy vẻ suy tư.

Nghe thấy tiếng Uyển Chi đi vào, y ngẩng đầu nhìn xem, bên môi mang nụ cười đen tối.

Nụ cười của y làm Uyển Chi nhớ tới viên hồng ngọc đỏ như thấm máu khảm trên con đao nhỏ.....chân nàng bắt đầu run.

Lê Tứ Cửu bị người ta trông thấy mình cười ngu cũng khá là ngại, liền giả bộ như không có gì, hỏi: " Có chuyện gì?"

"Bẩm công tử, hoàng thượng đang đi về phía này" Uyển Chi run giọng nói: "Mời công tử ra cửa nghênh tiếp"

Rốt cục cũng đến rồi!

Lê Tứ Cửu đứng dậy vươn vai một cái: "Đi thôi."

Sập tối đầu thu, khí trời mát mẻ dễ chịu, Lê Tứ Cửu đợi một hồi liền thấy một bóng người xuất hiện nơi góc ngoặt. Còn chưa đợi y thấy rõ Uyển Chi kế bên đã quỳ xuống, Lê Tứ Cửu cũng không dám thất lễ liền quỳ xuống theo.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt Lê Tứ Cửu . Lê Tứ Cửu trông thấy một đôi giày hoa văn phức tạp xuất hiện trong tầm mắt, tiếp đến nghe thấy thanh âm của Úc Tu Cẩm: "Đứng lên hết đi"

Uyển Chi đứng lên xong còn muốn đỡ Lê Tứ Cửu nhưng lại thấy Lê Tứ Cửu thoắt cái đã đứng lên.

Uyển Chi: "........."

May là Úc Tu Cẩm không để ý đến sự thất lễ của Lê Tứ Cửu , chỉ nói: "Vào trong đi"

Uyển Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Úc Tu Cẩm vào phòng xong liền trực tiếp ngồi xuống bên bàn, Thường Thuận Hải rót cho hắn một tách trà.

Úc Tu Cẩm nhấp một ngụm, khẽ nhăn mày: "Thật nhạt"

Uyển Chi giật mình, đây là trà đậm này nàng cố ý pha để nghênh tiếp Úc Tu Cẩm, sao mà nhạt được?

Lê Tứ Cửu lặng lẽ nhìn đi chỗ khác......khẩu vị của y nhạt, không uống được trà đậm nên nhân lúc Uyển Chi ra ngoài đã đổ nước vào, thế mới miễn cưỡng uống được.

Cũng may Úc Tu Cẩm không để ý, chỉ là buông tách trà xuống, nói với Lê Tứ Cửu : "Ngươi cũng ngồi xuống đi"

Lê Tứ Cửu đồng ý xong liền nhấc cặp chân dài qua ghế, cực kì tiêu sái ngồi đối diện với Úc Tu Cẩm.

Uyển Chi lại lần nữa tim vọt lên tới cổ họng.

Úc Tu Cẩm lại rất bình thản, lông mày còn không giật lấy một cái, giống như dù Lê Tứ Cửu có làm ra việc gì cũng không ngoài dự đoán của hắn. Hắn hỏi: "Ngươi còn chưa dùng cơm đúng không? Trẫm sai ngự thiện phòng chuẩn bị ít món mang qua đây, cùng nhau ăn."

Mấy năm nay Lê Tứ Cửu chưa ăn được bữa cơm nào đàng hoàng, thấy Thường Thuận Hải bày ra mấy món ăn tinh xảo đẹp đẽ, y nhìn đến ngơ ra.

Úc Tu Cẩm gắp một miếng đậu phụ được rưới đẫm nước sốt màu hổ phách và đậu phộng nhuyễn, nếm thử một miếng, sắc mặt không hài lòng lắm: "Có hơi nguội rồi"

Lê Tứ Cửu vui vẻ đáp: "Nguội thì vừa hay, thần thích ăn nguội"

Suốt mấy năm đánh trận, y không chỉ không ăn được một bữa cơm đàng hoàng mà một bữa cơm nóng cũng chả ăn được mấy lần, thời gian lâu rồi cũng quen ăn cơm nguội. Trên đường hồi kinh, y cùng mấy thân vệ đến khách điếm dùng cơm, ăn thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc, sau này liền dứt khoát để cơm nguội rồi ăn thì mới cảm thấy ngon.

Úc Tu Cẩm nghe thấy thì ngẩng đầu nhấc mắt nhìn y một cái, nói: "Ngươi cũng đừng nhìn nữa, ăn đi"

Lê Tứ Cửu cảm ơn hắn xong thì vừa ăn vừa đánh giá Úc Tu Cẩm.

So với Lê Tứ Cửu tuấn mỹ mang chút tà khí, tướng mạo của Úc Tu Cẩm khiến người ta không thể bắt bẻ được gì, là vẻ đẹp khiến người ta phải cảm thán. Đừng nói là tướng mạo, Lê Tứ Cửu cảm thấy người này đến cả xương cũng đẹp hơn người khác, mặt đẹp thì không nói, đến cả nhất cử nhất động của Úc Tu Cẩm cũng tràn đầy quý khí.

Thật ra từ sau khi vị ma ma kia đến đây, Lê Tứ Cửu đã cảm thấy căng thẳng. Y vừa nghĩ đến việc phải......phải thị tẩm.......liền cảm thấy ngượng ngùng khó nói. Nhưng lúc này nhìn mặt Úc Tu Cẩm, y không tình nguyện mà nghĩ nếu người đó là Úc Tu Cẩm, y cắn răng kiên trì một chút có lẽ vẫn chống đỡ nổi.

Lê Tứ Cửu nhìn chằm chằm vào Úc Tu Cẩm quá lâu, mắt phút chốc lại lóe lên, dọa cho Uyển Chi và Thường Thuận Hải đang đứng một bên khẩn trương tột độ. Úc Tu Cẩm lại như không nhìn thấy, chỉ nhìn Thường Thuận Hải rồi gật đầu một chút, Thường Thuận Hải biết ý liền lấy ra một bình rượu từ cái hộp nhỏ, rót rượu cho hai người.

Lê Tứ Cửu hoan hỉ đáp: "Vừa nãy còn cảm thấy thiếu thứ gì đó, hóa ra là thiếu rượu ngon"

Úc Tu Cẩm nâng ly rượu lên, ra hiệu cho Lê Tứ Cửu .

Lê Tứ Cửu đơ ra trong chốc lát liền như hồi còn trong quân mà chạm cốc với Úc Tu Cẩm một cái thật vang.

Rượu trong cốc bị vẩy ra ngoài, Úc Tu Cẩm co giật khóe miệng một chút: "......."

Thường Thuận Hải hoảng loạn lấy khăn lau tay cho Úc Tu Cẩm, Lê Tứ Cửu cũng biết mình làm sai, nhớ tới mấy lời mà hệ thống nói với y hôm nay, nói rằng có mấy người sau khi trói buộc với hệ thống yêu phi, lúc mà hoàng đế còn chưa sủng ái thì mấy người đó đã thoải mái làm càn, kết quả là chơi quá lố nên bị coi thành yêu nữ, treo lên cổng thành thị chúng.

Lê Tứ Cửu đang chuẩn bị làm gì đó để cứu vớt một chút thì thấy Úc Tu Cẩm đẩy tay Thường Thuận Hải ra, nói với Thường Thuận Hải và Uyển Chi: "Các ngươi ra ngoài trước đi"

Uyển Chi đỏ mặt

Lúc Úc Tu Cẩm sủng hạnh phi tử đều không cho phép người khác ở cạnh, nàng biết, Úc Tu Cẩm này là đang chuẩn bị sủng hạnh Lê Tứ Cửu.

Đợi hai người ra ngoài xong, Úc Tu Cẩm nâng mắt nhìn Lê Tứ Cửu, như là đang tán gẫu, nói: "Lê tướng quân sao lại muốn vào hậu cung?"

Câu hỏi này Lê Tứ Cửu biết đáp án

Tính chất của câu hỏi này giống hệt như kiếp trước tiền bối trong câu lạc bộ hỏi: "Vì sao cậu muốn vào câu lạc bộ của chúng tôi?" và lúc đi phỏng vấn HR hỏi: "Vì sao cậu muốn vào công ty chúng tôi?" Dù sao thì nói mấy lời người ta muốn nghe là được rồi.

Thế là Lê Tứ Cửu nhìn Úc Tu Cẩm, mặt viết rõ hai chữ chân thành, y nắm chặt tay lại nói: "Thần ngưỡng mộ phong thái và cách cai quản hậu cung của hoàng thượng, thần cảm thấy tán đồng với cách hoàng thượng quản hậu cung, thế nên thần cảm thấy việc này rất hợp với thần. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu là thần ái mộ hoàng thượng đã lâu!"

Úc Tu Cẩm: "........."

Lê Tứ Cửu dõng dạc nói xong, đột nhiên tim như nổi trống. Có khi nào Úc Tu Cẩm cảm thấy thổi phồng quá mức không? Hay là cảm thấy quá thẳng thắn? Không phải nói là người cổ đại thích hàm súc một chút sao?

Nghĩ như thế, y liếc Úc Tu Cẩm một cái, lại thấy Úc Tu Cẩm không những không cảm thấy kì quái mà lại mang dáng vẻ "quả nhiên là thế".

Thấy Lê Tứ Cửu nhìn mình, Úc Tu Cẩm hơi nhấc tay lên, bàn tay khớp xương rõ ràng, trắng nõn sạch sẽ hơi dừng lại trên không trung như đang do dự gì đó, tiếp đó giống như hạ quyết tâm áp lên mu bàn tay của Lê Tứ Cửu.

Khuôn mặt luôn không có biểu tình của Úc Tu Cẩm thoáng chốc mềm mại đi một chút, hắn nhẹ giọng nói: "A Cửu"

Lê Tứ Cửu run lên một cái, trong lòng gào thét một phen.

Run là do ngượng, gào thét là do y phát hiện một chuyện.........

Tay đã nắm rồi, biệt danh cũng gọi rồi.

Cách chuyện thị tẩm còn xa không?

Lê Tứ Cửu vội vàng cúi đầu điều chỉnh biểu cảm méo mó trên mặt mình, lúc ngẩng đầu lên đã là biểu cảm thẹn thùng, y nhịn không được nổi da gà, ép giọng mềm xuống, ý đồ muốn làm nũng: "Hoàng thượng...."

Úc Tu Cẩm nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Lê Tứ Cửu: "A Cửu, trẫm, không thể sủng hạnh ngươi"

Hở?

Không thể sủng hạnh là ý gì?

Lê Tứ Cửu vô thức quét mắt nhìn chỗ giữa hai chân Úc Tu Cẩm.........chẳng lẽ....chẳng lẽ Úc Tu Cẩm bất lực?

Úc Tu Cẩm chú ý tới ánh mắt của y nhưng cũng chẳng giải thích, chỉ nói: "Tuy rằng trẫm không thể sủng hạnh ngươi, nhưng sẽ yêu thương, bảo vệ ngươi."

Lê Tứ Cửu ngơ ra một lát, sau đó trong lòng thầm mừng như điên.

Tiểu nhân trong Lê Tứ Cửu đang mừng rỡ vừa nhảy cẫng lên vừa rải hoa ăn mừng, còn không ngừng la hét: "Quá đã rồi!!! Không cần thị tẩm rồi!!!"

Thật ra Lê Tứ Cửu vốn chẳng quan tâm tại sao Úc Tu Cẩm lại không thể sủng hạnh mình, y dùng hết ý chí mới miễn cưỡng đè ép được sự mừng rỡ của mình, giả vờ như buồn bã mất mát nói: "Là vậy sao......."

Úc Tu Cẩm "ừm" một tiếng, lại nhẹ nhàng vỗ hai cái lên tay Lê Tứ Cửu rồi mới thu tay về, rồi lại tán gẫu với Lê Tứ Cửu vài chuyện về sinh hoạt trong quân doanh. Tầm mười mấy phút sau, Úc Tu Cẩm đứng dậy: "Sắc trời tối rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, trẫm không quấy rầy ngươi nữa"

Úc Tu Cẩm vừa nói vừa quen tay mà kéo lỏng cổ áo ra, chầm chậm bước ra ngoài.

Lê Tứ Cửu vô thức gật đầu lại đột nhiên nhớ tới bản thân đang cố nỗ lực làm một yêu phi, không thể việc gì cũng nghe Úc Tu Cẩm được, thế là trở tay nắm lấy tay áo của Úc Tu Cẩm.

Úc Tu Cẩm sựng lại: "Ngươi làm gì đấy?" cũng không biết có phải ảo giác của Lê Tứ Cửu hay không mà trong lời nói của hắn lại mang theo cảnh giác.

Lê Tứ Cửu là kiểu người rất ít khi yêu cầu người khác, lúc nhỏ xin mẹ 5 xu mua que cay cũng cảm thấy xấu hổ, y có chút quẫn bách: "Hoàng thượng.....người...người tối nay có thể ngủ lại không?"

Lê Tứ Cửu sợ Úc Tu Cẩm hiểu lầm nên bổ sung: "Không thị tẩm.....chỉ ngủ cùng nhau thôi...cũng không được sao?"

Úc Tu Cẩm trầm mặc một hồi: "......trẫm không quen ngủ cùng người khác"

Thế chẳng phải càng tốt sao!

Vừa không cần thị tẩm, vừa không phải ngủ chung, còn có chuyện hời kiểu này nữa hả?

Lê Tứ Cửu vui không kiềm được: "Không sao cả, không ngủ cùng cũng không sao, hoàng thượng người ngủ trên giường, thần có thể ngủ trên ghế nhỏ bên ngoài.

Úc Tu Cẩm tựa hồ có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh mỉm cười nhẹ: "Vậy cứ nghe theo A Cửu"

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Lê Tứ Cửu.

[Giá trị sủng ái +1]

[Trung tâm mua sắm đã mở khóa]

Quá đỉnh, tam hỷ lâm môn.

Lê Tứ Cửu vừa trải giường cho Úc Tu Cẩm, lại vừa cố nhịn để bản thân không cười ra tiếng.

Đợi cho hai người lần lượt nằm xuống, Lê Tứ Cửu nói vọng về phía giường: "Bệ hạ ngủ ngon"

Phía Úc Tu Cẩm nhẹ nhàng truyền lại một tiếng "ừm"

Lê Tứ Cửu nghe tiếng hô hấp của Úc Tu Cẩm dần bình ổn, biết có lẽ hắn ngủ rồi.

Lại đợi một lát, ý niệm của Lê Tứ Cửu khẽ động, màn hình tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật hiện đại của hệ thống hiện ra trước mắt y, lơ lửng trên không.

Đây là trang web mua sắm của hệ thống.

Năm năm qua Lê Tứ Cửu đã vô số lần bấm vào chỗ này nhưng đều không thể thao tác cũng không thể mua bất cứ thứ gì.

Nhưng hiện tại đã khác, y là người mang trong mình giá trị sủng ái, y mở khóa được trung tâm mua sắm, cả cái trung tâm này vì y mà mở ra.

Web mua sắm cuộn lên xuống tùy theo ý niệm của Lê Tứ Cửu, lướt một vòng thì phát hiện cái trung tâm này đúng là không trục lợi, một giá trị sủng ái tương đương với 1 tệ ở thế giới hiện đại, giá niêm yết trong đó cũng hợp lí so với thế giới hiện đại.

Lê Tứ Cửu bấm vào thanh tìm kiếm, tìm thấy một món đồ, xem xét hết nửa ngày rồi nghiêm túc quyết định mua.

[Bạn có chắc chắn muốn mua hàng?]

Lê Tứ Cửu lại trịnh trọng gật đầu.

Giây tiếp theo, một bịch khăn giấy xuất hiện bên gối đầu của Lê Tứ Cửu.

Lê Tứ Cửu cầm bịch khăn giấy trong tay, xé mở ra, vươn ngón tay vuốt ve xúc cảm mềm mại cực kì của khăn giấy, xíu chút nữa đã rơi nước mắt.

Y làm được rồi! Y rốt cục cũng làm được rồi!!

Lê Tứ Cửu cẩn thận khép miệng túi khăn giấy lại, ôm khăn giấy mà y đã tâm tâm niệm niệm năm năm vào lòng, nhắm mắt lại hân hoan chìm vào giấc ngủ.

*

Úc Tu Cẩm không có ngủ.

Hắn nhớ đến lúc sớm ở Từ Ninh Cung, bộ dáng của hoàng thúc và mẫu hậu đều rất khổ não giống như là Lê Tứ Cửu sẽ ăn tươi nuốt sống hắn không bằng.

Nhưng mà Lê Tứ Cửu chỉ là đầy căng thẳng là hỏi hắn tối nay có thể ngủ lại hay không, dù cho không ngủ cùng một giường cũng không sao.

Vừa nãy còn vui vẻ đem đầu vùi vào chăn, lại còn phát ra tiếng cười khúc khích.

........Lê Tứ Cửu, lẽ nào thích hắn thật sao

--------------------

Translator: Bả Tửu Đương Ca - 把酒当歌 (wattpad poxiaozhiqian)

Tình hình là tui pass phỏng vấn ngay trong buổi, tui muốn lan tỏa niềm vui cho mọi người =3333 chúc mọi người mọi sự thuận lợi nhaaaaa <3333

Vậy là sắp tới bận thiệt đó =))) tui sẽ cố gắng trans và up cho chúng ta có truyện vô tri đọc trước khi ngủ =3333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro