Chương 13: Đòi tiền Hạ Hành Khuyết, cho tôi một trăm triệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể không nói, kỹ thuật gây bất ngờ của Hạ Hành Khuyết quả thực không tồi.

Đầu Dư Niên đội khăn trùm đầu hoa hướng dương, bàn chân đặt ở trên sô pha, hơi hơi ngẩng đầu.

Hạ Hành Khuyết cầm máy sấy đứng ở trước mặt cậu, giúp cậu sấy tóc.

Máy sấy kêu vù vù vù ——

Hạ Tiểu Hạc dẩu miệng, cũng chạy theo vù vù vù ——

Dư Niên nghi hoặc mà bé, so một cái "ok", dùng ngón cái và ngón trỏ bóp cái miệng nhỏ hồng hồng vểnh lên của Hạ Tiểu Hạc.

Hạ Tiểu Hạc: ?!

Dư Niên hỏi: "Con đang làm gì vậy?"

Hạ Tiểu Hạc đúng lý hợp tình: "Giúp ba nhỏ làm khô tóc ạ."

Dư Niên nghi hoặc: "Con cảm thấy thổi như vậy để  làm gì?"

"Có thể làm khô một chút ạ."

"Vậy tốt."

Hạ Tiểu Hạc tránh thoát khỏi bàn tay của Dư Niên, tiếp tục vù vù vù vào mặt cậu.

Dư Niên nâng tay lên muốn gãi đầu, bị Hạ Hành Khuyết đè lại.

Có phải cậu sinh ra một nhóc con ngốc nghếch không ?

Rõ ràng nhìn giống một tiểu bá tổng mà.

Phảng phất là nhìn ra ý nghĩ của cậu, Hạ Hành Khuyết nhàn nhạt nói: "Ngày trước kiểm tra chỉ số thông minh, loại trung bình đến cao."

Dư Niên hoài nghi nhìn cái miệng đang mở to, dùng hết sức bình sinh để thổi vù vù vù  Hạ Tiểu Hạc: "Thật vậy chăng?"

Một lát sau, khuôn mặt Hạ Tiểu Hạc đỏ bừng, nhìn Dư Niên: "Ba nhỏ, con là không khí."

"Không khí cũng cần cổ vũ." Dư Niên cổ vũ bé, "Cố lên."

Hạ Tiểu Hạc chui vào trong lòng ngực cậu: "Ba ba, tối nay con có thể ngủ cùng với ba không ạ?"

"Có thể." Dư Niên gật gật đầu, "Cho nên có phải con vì muốn ngủ cùng với ba, nên mới giúp ban làm khô tóc hả?"

"Không phải đâu, ba lớn nói, tóc ẩm ướt không thể đi ngủ, con giúp ba nhỏ làm khô một chút, đến lúc ba đi ngủ, ba sẽ không bị khó chịu."

"Bây giờ vẫn là buổi sáng, còn chưa tới giờ đi ngủ."

"Có thể ngủ trưa. Ba nhỏ muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc đó."

Dư Niên lập tức b·ị đ·ánh gục.

Nhìn xem cái miệng nhỏ này ngọt cỡ nào! Nghe một chút thì cỡ nào cũng thoả đáng!

Chỉ số thông minh của Hạ Tiểu Hạc ít nhất là trình độ cao cấp, một nhóc con thiên tài.

Dư Niên ôm bé, cùng bé ngoéo tay: "Được, ngủ trưa cùng nhau."

Hạ Tiểu Hạc một bên cùng ba nhỏ ngoéo tay, một bên quay đầu nhìn thoáng qua ba lớn.

Ba lớn, ba nhìn cho rõ? Con dính ba nhỏ như vậy, là có thể ngủ cùng ba nhỏ rồi.

Rất đơn giản.

Hạ Hành Khuyết rũ mắt, mặt ngoài bất động thanh sắc, chuyên tâm giúp Dư Niên sấy tóc, nhưng trên thực tế đã thu hết hanhd vi của Hạ Tiểu Hạc vào đáy mắt.

Cái này mà gọi là dính Niên Niên? Ấu trĩ.

Hạ Hành Khuyết sờ tóc Dư Niên một chút, xác nhận đều đã khô, thì tắt máy sấy đi.

Âm thanh vù vù biến mất, Dư Niên lắc lắc đầu, xoã tung mái tóc mềm mại, thực thoải mái.

Dư Niên cười nói: "Cảm ơn, Hạ tổng."

Cùng lúc đó, Hạ Tiểu Hạc đã giúp Hạ Hành Khuyết mở miệng: "Ba nhỏ, tối nay ba lớn có thể ngủ cùng chúng ta được không ạ?"

Dư Niên: ?!!!

Dư Niên kh·iếp sợ, trợn tròn đôi mắt, nhìn Hạ Tiểu Hạc, lại nhìn Hạ Hành Khuyết: "Vì...... Vì sao?"

Hạ Tiểu Hạc nghiêm trang: "Bởi vì ba lớn cũng giúp ba nhỏ sấy tóc, hơn nữa sức gió còn rất lớn."

Dư Niên nghẹn một chút: "Cho nên quy tắc bây giờ là, ai giúp ba sấy tóc thì ba phải ngủ cùng người đó?"

Hạ Tiểu Hạc tự tin gật đầu: "Đúng rồi ạ."

Dư Niên lớn tiếng: "Không đúng!"

Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu: "Vì sao ạ?"

"Bởi vì......"

Đương nhiên là bởi vì cậu còn chưa chuẩn bị tốt đâu, phu phu hợp pháp...... Cùng nhau ngủ gì đó.

Tiến triển này cũng nhanh quá rồi đó?

Dư Niên ngẩng đầu, thấy Hạ Hành Khuyết đang đứng ở trước mặt cậu, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.

Dư Niên nhấp môi, tự cho là vô cùng hung ác, nhìn chằm chằm hắn: "Hạ tổng, anh dạy nó à?"

Hạ Hành Khuyết đè khóe môi đang nhếch lên của mình: "Không phải anh."

"Có phải anh đang rất chờ mong không?"

"Không có."

Dư Niên bế Hạ Tiểu Hạc lên, đưa cho Hạ Hành Khuyết: "Vậy anh giải thích cho nó đi."

Hạ Hành Khuyết bế Hạ Tiểu Hạc từ tay Dư Niên: "Được."

Hạ Hành Khuyết nhéo Hạ Tiểu Hạc, giơ lên trước mặt mình, nhìn thẳng vào bé.

Hạ Tiểu Hạc đạp chân một cái: "Ba lớn?"

Hạ Hành Khuyết hắng hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Ba nhỏ còn đang bị bệnh, còn chưa quen biết ba lớn, ba nhỏ chưa nghĩ đến việc ngủ cùng ba lớn đâu."

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tiểu Hạc nhăn lại: "Vậy ba nhỏ làm quen lại ba lớn đi ạ."

Hạ Hành Khuyết tiếp tục giải thích: "Còn chưa quá mức thân thuộc."

Hạ Tiểu Hạc nói chuyện vô cùng đương nhiên: "Vậy lại làm quen thân mật hơn một chút đi ạ."

Thật ngốc mà, thế này mà còn dạy dỗ nhóc con à.

"Cái gì mà loạn xị ngậu lên vậy?" Dư Niên không nghe nổi nữa, bò từ trên sô pha xuống, bế nhóc con từ tay Hạ Hành Khuyết, "Ba không ngủ cùng anh ấy, bởi vì ba và anh ấy......"

Dư Niên dừng một chút, nghiêm túc mà nói: "Không thân."

Hạ Tiểu Hạc tiếp tục nói chuyện ra đương: "Vậy cho ba nhỏ và ba lớn vào chung một cái  nồi, nấu một lúc là chín ạ."

(Hiu hiu, đoạn này t không hiểu bé muốn diễn đạt gì luôn á mn T_T) 

"Chúng ta không phải hai cái sủi cảo......" Dư Niên phản bác, "Cũng không phải hoành thánh, càng không phải thịt viên nhỏ."

"Vậy vì sao lại không thể ngủ cùng nhau ạ?"

"Bởi vì......" Dư Niên vận động não bộ hết công suất, "Bởi vì ba đã hứa ngủ cùng với con rồi. Ba chỉ có một đôi tay, chỉ có thể ôm lấy một người, ôm lấy ba lớn, thì không ôm được con, vậy thì ba sẽ ôm ba lớn, thế nào?"

Hạ Tiểu Hạc nghĩ nghĩ: "Con có thể nằm ở giữa hai người."

"Được đó, đến lúc đó ba và ba lớn ôm nhau, con kẹp ở giữa, đến buổi sáng hôm sau, con sẽ trở thành một em bé người giấy, được không?"

"Không được!"

"Vậy con có muốn ngủ cùng với ba mỗi ngày không?"

"Muốn...... Nhưng mà......" Hạ Tiểu Hạc bắt đầu dao động.

Dư Niên tiếp tục dụ dỗ: "Ba sẽ kể chuyện xưa cho con nghe, sẽ ôm con một cái, sẽ xoa bóp mông nhỏ của con, sẽ cùng con chơi trò chơi nếu con không ngủ được. Con thực sự không muốn ngủ cùng ba mỗi ngày?"

Hạ Tiểu Hạc hoàn toàn bị dao động, dùng sức gật gật đầu: "Muốn ạ!"

"Vậy không phải tốt hơn à?" Dư Niên chiến thắng vẻ vang, "Rõ ràng muốn ngủ cùng mà, mà sao còn muốn đẩy ba cho người khác hả?"

Dư Niên ra hiệu bằng ánh mắt cho Hạ Hành Khuyết ——

Dỗ dành con nhỏ còn phải đến tay tôi, chứ cái tư thế đàm phán kia của anh, còn khuya mới ăn thua.

"Ba lớn không phải người khác." Hạ Tiểu Hạc nghĩ nghĩ, nhỏ giọng giải thích, "Con và ba nhỏ ngủ cùng nhau rất là vui, nhưng mà bỗng nhiên con nhớ trước kia ba lớn từng nói với con, ba lớn cần ngủ với ba nhỏ mỗi ngày, không thì ba lớn sẽ mất đi năng lượng, sau đó ch·ết."

Hạ Tiểu Hạc nghiêm túc ngẫm nghĩ vấn đề: "Tính đến nay đã là ba ngày rồi, ba lớn sắp chết sao ạ?"

Khuôn mặt nhỏ của Dư Niên nhăn lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Hành Khuyết: "Trước kia anh dạy con như thế này hả?"

"Niên Niên, đây là so sánh." Hạ Hành Khuyết ý đồ giải thích, "Lúc trước mỗi ngày thằng bé đều dính lấy em đòi ngủ cùng, không phân chia rõ ràng, anh mới nói với nó như vậy."

Hạ Hành Khuyết nói: "Hơn nữa cái anh nói là, nếu anh và em giận dỗi nhau, tình cảm bị rạn nứt, chúng ta sẽ chia tay. Anh mất đi em, thì sẽ mất đi năng lượng, anh sẽ ch·ết."

"Cái logic này hợp lý hơn này."

Hạ Tiểu Hạc dùng sức gật gật đầu: "Đúng đúng,  ba lớn đã nói như vậy ạ."

Dư Niên vẻ mặt phức tạp, nghe tới nhức nhức cái đầu.

Hạ Tiểu Hạc lo lắng mà nhìn Hạ Hành Khuyết: "Vậy ba lớn sẽ ch·ết sao ạ?"

Dư Niên cạn lời luôn: "Yên tâm đi, anh ấy không ch·ết được đâu, anh ấy rất cường tráng."

Hạ Tiểu Hạc hoài nghi: "Thật vậy ạ?"

"Ừm." Hạ Hành Khuyết nói, "Tình cảm của ba nhỏ và ba không bị rạn nứt sẽ không có việc gì đâu."

Dư Niên cũng gật gật đầu: "Ừm ừm, không rạn nứt."

Hạ Tiểu Hạc nói: "Vậy ba nhỏ và ba lớn chứng minh một chút đi ạ."

Dư Niên đặt Hạ Tiểu Hạc trên sô pha, đem bé vứt bỏ!

"Cái tên nhóc con này, ba cảnh cáo con, con đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước nha......"

Giây tiếp theo, Hạ Hành Khuyết vươn cánh tay, ôm lấy bả vai Dư Niên, kéo Dư Niên vào trong lòng ngực.

Dư Niên ý đồ giãy giụa: "Anh làm gì vậy?"

Hạ Hành Khuyết mặt không đổi sắc: "Chứng minh tình cảm của chúng ta vô cùng tốt."

Hạ Tiểu Hạc chỉ đạo vô cùng đúng lúc: "Ba nhỏ, ba cũng ôm ba lớn một cái đi ạ."

"Đã biết." Dư Niên nâng tay lên, bàn tay có chút khó khăn để ở trên vai Hạ Hành Khuyết, một cái tay khác giơ ngón tay cái lên ——

Dư Niên quật cường, cậu nhất định phải làm cái động tác thẳng nam này.

"Tình cảm của chúng ta vô cùng tốt, vững bước bay lên."

"Vâng, thoạt nhìn cũng không tệ lắm ạ." Hạ Tiểu Hạc vuốt cằm, gật gật đầu, "Ba nhỏ, ba lớn giúp ba sấy tóc, không thể ngủ cùng ba, vậy khen thưởng khác đâu ạ?"

Dư Niên hít sâu một hơi, cực lực nhẫn nại: "Con cảm thấy phải cho anh ấy cái khen thưởng gì?"

Hạ Tiểu Hạc nghĩ nghĩ: "Vậy khen thưởng một cái hôn đi ạ."

Có thể nhìn ra được, Hạ Tiểu Hạc vô cùng nỗ lực giúp đỡ ba lớn, sợ  ba lớn mất đi năng lượng  thì sẽ ch·ết.

Dư Niên quay đầu nhìn về phía Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết nghiêm trang mà nhìn hắn: "Niên Niên, muốn thỏa mãn nguyện vọng của nhóc con sao?"

Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết, có cảm giác mình lại lừa.

"Hạ tổng, tôi có một cái khen thưởng còn tốt hơn." Dư Niên gật gật đầu với hắn, đi lên phía trước, bế Hạ Tiểu Hạc ôm vào trong lòng, ấn đồng hồ trẻ em trên tay bé, thuần thục đưa ra mã quét thanh toán.

"Tới đi, tùy tiện quét một cái, muốn bao nhiêu tiền thì tùy tiện quét."

Dư Niên duỗi tay, đưa đồng hồ trẻ em của Hạ Tiểu Hạc tới trước mặt Hạ Hành Khuyết: "Hạ tổng, không cần khách khí, quét một cái, tài chính là khen thưởng tốt nhất!"

Cha con họ Hạ liếc nhau.

Hạ Tiểu Hạc nhìn Dư Niên.

Không còn biện pháp mà, ba lớn, con chỉ có thể giúp ba đến đây thôi.

Dư Niên kịp thời bắt giữ được ánh mắt giao lưu của hai người, đi về phía trước duỗi tay ra, túm lấy Hạ Hành Khuyết, sờ sờ vào túi của hắn, từ bên trong lấy ra di động của mình.

"Cho tôi một trăm triệu! Hôm nay tôi đã ngoan ngoãn gội đầu, không bóc vảy, tôi cũng muốn được khen thưởng!"

"Được ạ, khen thưởng ba ."

Phản diện lớn có một ngàn cái mưu kế, thì Dư Niên có 200 cái.

Hai người bọn họ sinh ra một nhóc con phản diện có 800 mưu kế.

Dư Niên mỗi ngày đều  hoài nghi bản thân mình bị bọn họ lừa.

*

Làm bậy làm bạ trong chốc lát, Dư Niên với mái tóc đã sạch sẽ, thoải mái dễ chịu "oa" một cái trên sô pha.

Bên ngoài còn đang mưa nhỏ, là thời tiết thích hợp nhất để ở nhà, không khí ướt át, râm mát lại thoải mái.

Hạ Hành Khuyết đưa cho cậu cốc sữa bò ấm, Hạ Tiểu Hạc ôm tới một cái thảm, đắp lên người ba nhỏ.

Dư Niên ôm lấy Hạ Tiểu Hạc: "Nói, con cùng với Hạ Hành Khuyết có phải là thông đồng với nhau không?"

"Không có ạ." Hạ Tiểu Hạc ghé vào trong ngực Dư Niên, "Con chỉ là sợ hãi ba lớn sẽ ch·ết thôi."

Dư Niên "Hừ" một tiếng: "Có cần khoa trương như vậy không? Bất hòa với ba, không ngủ cùng nhau thì ch·ết mất?"

Hạ Tiểu Hạc giơ lên tay: "Có ạ, con có thể giải thích giúp ba lớn."

"Vì sao?"

"Bởi vì con mà không được ngủ cùng ba nhỏ, con cũng sẽ ch·ết mất."

Dư Niên cười trộm.

Tuy rằng thực sự rất khoa trương, nhưng mà cái miệng nhỏ này thật sự rất ngọt.

Mỗi ngày phản diện lớn nhỏ đều lớn tiếng tuyên bố "Tôi rất là thích Niên Niên/ba nhỏ, tôi muốn cùng Niên Niên/ba nhỏ ở bên nhau", không che giấu tình cảm đối với cậu một chút nào, Dư Niên thật ra vô cùng thỏa mãn.

Dư Niên buông bé ra: "Giao cho con một nhiệm vụ gian khổ, giúp ba lấy quyển sách toán học ở dưới gối đầu lại đây."

"Vâng ạ." Hạ Tiểu Hạc ngoan ngoãn lên tiếng, tung ta tung tăng chạy đến mép giường, mở gối đầu lên, giơ quyển sách lên, "Ba nhỏ, là cái này sao ạ?"

"Đúng vậy, lấy lại đây."

"Vâng."

"Cảm ơn con." Dư Niên nhận lấy《 Toán học (Bắt buộc 3) 》, 《 Nhật ký xuyên sách 》của cậu.

Đêm qua bởi vì nguyên nhân nào đó, mà sau khi xem xong quyển nhật ký, cậu mệt quá mà nhét vào gối đầu, chuẩn bị ngày mai tiếp tục xem.

Kết quả bị phản diện lớn nhỏ náo loạn một hồi, cậu thiếu chút nữa đã quên mất.

Nhìn xem, mỗi ngày phản diện lớn nhỏ đều gây rối cậu, cậu cũng không để bụng  hiềm khích trước đây, lấy ơn báo oán, còn có ý đồ cứu vớt bọn họ.

Dư Niên, thật đúng là người tốt.

Dư Niên tự tin gật gật đầu, mở 《 Nhật ký xuyên sách 》ra.

Hạ Tiểu Hạc nghi hoặc hỏi: "Ba nhỏ, đây là sách gì vậy ạ?"

"Đây......" Dư Niên dừng một chút, "Sách toán học."

"Ô? Sách toán học?"

"Tất cả là vì con, con còn 15 năm, 15x12  tháng, 15x365 ngày, là phải thi đại học rồi, trước tiên ba nhỏ phải giúp con chuẩn bị."

"Oa, cảm ơn ba nhỏ!"

Ba nhỏ bắt đầu đọc sách, Hạ Tiểu Hạc tự giác đi nhẹ nói khẽ, lấy sách tập tô của mình đến, ngồi bên cạnh ba nhỏ, cùng nhau đọc sách.

Dư Niên phát hiện khi xuyên vào thế giới của cuốn sách, cậu đã tỉ mỉ ghi chép lại những chuyện nhỏ về một số nhân vật quan trọng tròn quyển sách gốc. 

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

【《 Tình yêu học đường: Từ đồng phục đến âu phục》, một chuyện tình từ vườn trường đến nơi làm việc 】

【 Vai chính công là Phó Nguyên Châu, vốn dĩ là một vị thiếu gia ăn chơi phóng túng, bất cần, trong một gia đình quyền thế, anh ta vô cùng thích nuôi chó mèo. Vào năm lớp 11, anh ta bị gia đình cưỡng ép gửi đến một trường trung học phổ thông bình thường ở một thành phố nhỏ phía Nam, kết được một đám bạn tốt, khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tự tay xây dựng một đế chế kinh doanh của riêng , cũng cùng người anh ta thương nắm tay đi hết cuộc đời 】

【 Vai chính thụ là Bùi Ngọc Thành, là học sinh giỏi nhất ở trường này, trong suốt ba năm liền, cậu ta luôn chiếm vị trí hạng nhất, tốt nghiệp đại học, cậu ta trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất ở viện nghiên cứu. Lúc đầu, cậu đã không thích cách hành xử của nhân vật chính công, sau đó cậu lại nhận ra nhân vật chính công cũng có những phẩm chất tốt. Hai người từ đối chọi gay gắt đến nắm tay nhau đi lên đỉnh cao cuộc đời】

Dư Niên bụm mặt, cậu không khống chế được bản thân, mặt bắt đầu đỏ lên.

Cậu hít một hơi ——

Tới rồi, tới rồi, cậu vô cùng yêu thích cặp đôi "Giáo bá x học bá"!

Được rồi, cậu thừa nhận là do điều này mà đêm qua cậu không thể đọc hết được quyển nhật ký.

Cậu vốn định tìm "bí quyết sống sót" trong quyển sách, nhưng mỗi khi đọc, cậu lại không thể kìm được mà bắt đầu gán ghép cặp đôi.

Một lát sau, Dư Niên mới lấy lại tinh thần, chùi nước miếng, vỗ vỗ mặt mình

Bình tĩnh, Dư Niên, bây giờ không phải thời gian ghép .

Mày và Hạ Hành Khuyết đều sắp ch·ết!

Hạ Tiểu Hạc thì sắp lưu lạc đầu đường!

Mày còn ở đây ghép cp cái gì, mày tỉnh táo một chút đi!

Dư Niên hít hít cái mũi, lật qua tờ tiếp theo.

【 Phản diện Hạ Hành Khuyết, con con riêng của nhà họ Hạ, cùng với nhân vật chính công chuyển đến trường cấp 3 ở thành phố nhỏ cùng một học kỳ, tính cách u , thủ đoạn độc ác, là người tạo nên một đế chế kinh doanh cho riêng mình, bị nhân vật chính công thụ liên thủ đánh bại, trúng đạn t·ự s·át 】

Haiz......

Dư Niên đọc đoạn này mấy lần, mỗi lần đọc, cậu đều có những suy nghĩ khác nhau.

Giá trị tồn tại duy nhất của Hạ Hành Khuyết, chính là làm nền cho nhân vật chính công.

Vai chính công là con của người vợ cả trong một gia đình danh giá, trong khi Hạ Hành Khuyết là con riêng không được công khai thừa nhận.

Vai chính công có tính cách phóng khoáng và thu hút nhiều người, trong khi Hạ Hành Khuyết có tính cách u ám và thủ đoạn độc ác.

Sự nghiệp của nhân vật chính công thì thành công, còn Hạ Hành Khuyết thì phá sản.

Câu chuyện này dường như chỉ ra rằng trong việc kế thừa một đế chế kinh doanh, luôn cần có một người bị đánh bại trước, rồi nhân vật chính công mới có thể tiến lên. Chẳng lẽ không thể có hai đế chế kinh doanh tồn tại cùng một lúc?

Ngay cả hai quán trà sữa cũng có thể mở cạnh nhau cơ mà.

Dư Niên căm giận đấm một cái vào sô pha, thật là cạn lời —— cậu hoàn toàn quên mất mình đang nằm trong ổ chăn đọc sách, thấy nhân vật chính công thụ công thành danh toại, cậu ngẩng mặt lên trời cười nửa miệng.

Lúc này, Hạ Hành Khuyết bưng ba ly sữa bò đi vào: "Niên Niên?"

Dư Niên lấy lại tinh thần: "Hả?"

"Sữa bò."

"Ừm, cảm ơn anh."

Hạ Hành Khuyết đặt ly sữa có hình mèo con lên bàn, sau đó đặt cốc sữa của mình bên cạnh.

Hắn nhìn thoáng qua quyển sách Dư Niên đang cầm trong tay, Dư Niên khép quyển sách lại, thử hỏi hắn: "Hạ tổng, anh biết đây là cái gì ?"

Lúc vừa mới xuyên không vào sách, Dư Niên đã đặt ra cho mình một phương châm sống sót là "tránh xa Hạ Hành Khuyết".

Vì cuối cùng Hạ Hành Khuyết đã bắn chết Dư Niên, nên trong một thời gian dài, Dư Niên luôn coi Hạ Hành Khuyết là kẻ thù đã giết mình. Trong cuốn sách này, cũng có viết về những lời lẽ không hay của Hạ Hành Khuyết.

Ví  như ——

Hạ Hành Khuyết là chó con, là heo con, là vịt con.

Chắc anh ta không biết đâu nhỉ?" Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết một cách nghiêm túc

Hạ Hành Khuyết mỉm cười: "Cuốn sách toán học trung học của em."

"Tôi đang hỏi về nội dung bên trong cuốn sách, anh có biết không?" Dư Niên mỉm cười đơn giản với hắn. "Cuốn sách này là anh lấy từ két sắt ra, anh có biết không?"

"Anh không biết." Hạ Hành Khuyết nói, "Trước đây em đã nói rằng đây là bí mật nhỏ của em, anh chưa từng xem qua."

Dư Niên mỉm cười với Hạ Hành Khuyết và vỗ vai hắn, nói: "Tốt, rất tốt, đây là một bí mật lớn, anh biết càng ít thì càng an toàn."

Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết với ánh mắt kiên quyết và nói: "Nếu anh không rời xa hay từ bỏ, tôi sẽ gắn bó với anh đến chết."

Hạ Hành Khuyết nhíu nhíu mày: "Niên Niên, đừng nói những điều không may mắn."

Dư Niên ôm vai Hạ Hành Khuyết, cầm ly sữa và uống một ngụm lớn. Ban đầu cậu định ném cái ly đi, nhưng vì cái ly có hình mèo con dễ thương nên cậu không ném nữa.

Dư Niên đặt cái ly xuống một cách cẩn thận và nhìn Hạ Hành Khuyết với vẻ kiên quyết.

Anh yên tâm,  đây chắc chắn sẽ bảo vệ anh! Giữ cho anh được bình an!

Cậu muốn thử xem liệu các sự kiện trong quyển sách gốc còn xảy ra trong thực tế nữa không, vì thế ——

Dư Niên tay xòe tay ra: "Hạ Hành Khuyết, cho tôi một trăm triệu!"

Trong cuốn sách gốc, tiểu pháo hôi bị bắn chết vì đã đòi phản diện một số tiền lớn.

Hắn muốn thử một chút, xem Hạ Hành Khuyết có móc súng từ tạp dề ra rồi bắn cậu hay không.

Hạ Hành Khuyết dừng một chút, Dư Niên nhíu nhíu mày, vẫy vẫy tay với Hạ Tiểu Hạc: "Con trai anh đang ở trong tay tôi, cho tôi một trăm triệu, nếu không tôi  gi·ết con tin!"

Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu, thấy ba nhỏ vẫy vẫy tay với bé, thế là tự động đi qua, chui vào lòng ba nhỏ, điều chỉnh dáng ngồi một chút, bắt đầu phối hợp với Dư Niên: "Ba lớn, cứu con, ta sẽ bị ba nhỏ gi·ết con tin."

Hạ Hành Khuyết cúi đầu nhìn tay nhỏ của Dư Niên, thò tay vào trong túi.

Dư Niên: !!!

Không thể nào? Không thể nào? Anh ta thực sự muốn rút súng!

"Không không không." Dư Niên vội vàng đè lại tay cậu, "Tôi bỏ cuộc, đại ca, tôi không cần một trăm triệu."

Hạ Hành Khuyết nghi hoặc nói: "Niên Niên, anh phải lấy di động ra, gọi điện thoại bảo bọn họ chuyển tiền cho em."

"Hả?" Dư Niên thu hồi tay, "Thế sao?"

"Ừm." Hạ Hành Khuyết hỏi, "Gần đây có cái gì muốn mua sao? Một trăm triệu thì không đủ, mua một ngôi cũng không đủ, em chỉ cần một chút như vậy thôi sao?"

"Không cần, không cần." Dư Niên xua xua tay, "Ta muốn thử xem anh yêu tôi đến mức nào thôi."

"Ừm." Hạ Hành Khuyết nhàn nhạt nói, "Nếu muốn thể hiện tình cảm, thì nên chuyển nhượng công ty cho ."

Một trăm triệu là không đủ thể hiện tình cảm sâu đậm! Chỉ có toàn bộ đế chế kinh doanh mới thể hiện được hết tình cảm của Hạ Hành Khuyết dành cho Dư Niên!

"Không không không!" Dư Niên nhanh chóng đè hắn lại, "Nếu chuyển cho tôi, tôi có thể sẽ làm công ty đóng cửa ngay lập tức đấy!"

"Thật sự không cần?"

"Không cần!"

"Được, Niên Niên nói không thì  không cần."

Mặc kệ nói như thế nào, Dư Niên cảm thấy vui mừng mà nhìn Hạ Hành Khuyết.

Dư Niên nhận ra rằng cốt truyện gốc không còn hiệu lực nữa. Thậm chí khi cậu đòi toàn bộ công ty từ Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết cũng không rút súng ra để bắn cậu như trong cốt truyện gốc.

Cách chết "vì đòi tiền mà bị giết" đã bị loại trừ.

Đỉnh đầu Dư Niên "Leng keng" một tiếng ——

Mạng nhỏ +1

Ngay sau đó, Dư Niên cảm thấy điện thoại trong túi của mình rung lên.

Dư Niên lấy điện thoại ra xem và nụ cười trên khuôn mặt anh lập tức tắt đi.

Hạ Hành Khuyết cầm di động, thấp giọng hỏi: "Niên Niên, đã đủ chưa? Có muốn thêm nữa không?"

Dư Niên hoảng hốt kêu lên: "Đủ rồi đủ rồi! Hạ Hành Khuyết, dừng tay! Ngay cả ngân hàng trên trời cũng không đủ tiền để chuyển cho tôi nhiều như vậy!"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ tổng đối với người khác: Rút súng bắn ch·ết

Hạ tổng đối với vợ nhỏ: 《 Chỉ cần một chút như vậy thôi sao 》《 Chuyển nhượng lại công ty cho em 》《 Đủ rồi sao? Có muốn thêm nữa không? 》Không thể không nói, kỹ thuật gây bất ngờ của Hạ Hành Khuyết quả thực không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro