Chương 11: Dùng chút mưu mẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Ôn vào phòng, Mai Ngọc thấy hắn trở về liền chạy nhanh ra chào đón, nói: "Nhị gia, ngài đã trở lại, may mà lão gia không hỏi Nhị gia đi đâu, nếu không muộn như vậy mới về, nhất định sẽ bị mắng."

Mai Ngọc nói xong, đột nhiên lại cảm thấy lời mình nói có điểm không đúng, lão gia không hỏi, chứng minh lão gia không quan tâm.

Thành Ôn ngồi xuống uống ngụm trà, lạnh nhạt, nói: "Thái thái cùng tam gia cũng đi ra ngoài, lão gia hỏi qua sao."

Mai Ngọc chần chờ một chút, cau mày oán giận nói: "Nhị gia mau đừng nói nữa, là lão gia thiên vị, Thành gia đi ra ngoài lâu như vậy nhưng lão gia không thèm quan tâm, thái thái cùng tam gia vừa đi ra ngoài, lão gia đã hận không thể hỏi nhiều hơn về họ, hỏi họ đi đâu, sao còn chưa về."

Mai Ngọc nói xong, lại bày ra vẻ mặt đau khổ, "Thái thái cùng tam gia đi yến hồi lâu uống rượu đánh bài, chúng ta chỉ là hạ nhân, làm sao dám nói, thường ngày lão gia ghét nhất thái thái uống rượu đánh bài, đến lúc đó lão gia đã biết, thái thái không dám cùng lão gia nói lý nữa, một liếc ngang tình, người chịu khổ vẫn là hạ nhân chúng ta."

Thành Ôn nghe, cười khẽ một tiếng, Mai Ngọc nói: "Nhị gia ngài còn cười, vậy mà không đồng cảm thay chúng ta."

Thành Ôn vẫn lạnh nhạt nói: "Ta chưa thương xót cho ngươi sao? Ta ngày thường cũng đối xử với ngươi khắc nghiệt như thái thái sao?"

Mai Ngọc nghĩ nghĩ, nói: "Đúng là không thể so sánh... Đi theo Nhị gia là phúc khí, nếu thật là làm hạ nhân cho thái thái sai sử, còn không biết sẽ mệt như nào."

Thành Ôn cười nói: "Các ngươi sợ thái thái trừng mắt, cho nên không dám nói cho lão gia biết, cái này chính là do bản thân ngươi sai, ngươi nghĩ lại xem, nếu lão gia thật sự muốn phân cao thấp với thái thái thì ai còn cố kỵ được đến các ngươi đâu? Thái thái biết, chính mình lại đi uống rượu, lại đi đánh bài, các ngươi cũng không dám nói."

Mai Ngọc mở to hai mắt nhìn, nói: "Ý Nhị gia là......"

Thành Ôn cười nâng chung trà lên, nói: "Ta chưa nói cái gì cả, ngươi tự mình nghĩ đi."

Mai Ngọc mới đầu mở to hai mắt, ngay sau đó cười hì hì, vừa cười vừa nói: "Nhưng đừng coi thường hạ nhân, lúc này phải khyên thái thái cứ nên hưởng thụ, khuyên nàng ngày thường không đem người khác làm trò vui."

Thành Ôn nghe, nhưng chỉ nheo mắt uống trà, cái ly bên miệng thuận lợi che khuất khóe miệng giương cao.

Ngày hôm sau khi Thành Ôn rời giường, cách sân vẫn nghe được sự náo loạn ngoài đại sảnh, Mai Ngọc còn mang vẻ mặt cười hì hì tiến vào, chỉ thiếu điều nhảy lên, có vẻ tâm tình cực kỳ vui sướng.

Mai Ngọc đem quần áo chỉnh tề sạch sẽ cẩn thận đặt trên ngăn tủ cạnh đầu giường, Thành Ôn không có thói quen để người khác hầu hạ mặc quần áo, không thích người khác quá thân cận mình, rốt cuộc hắn cũng không muốn người khác biết đến thân thể khuyết tật này, mặc dù Thành Ôn vẫn luôn không để ở trong lòng, nhưng cũng theo bản năng có chút sợ.

Thành Ôn thấy nàng cười đến mức khóe miệng sắp chạm vào lỗ tai luôn rồi, nói: "Mới sáng sớm mà bên ngoài đã có chuyện gì vậy?"

Mai Ngọc cười càng tươi, đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói: "Lão gia biết được thái thái hôm qua đi uống rượu đánh bài, làm bậy làm bạ đến trời tối, say khướt mới trở về nên tức giận, thái thái lại nháo lại khóc, thành ra chuyện càng náo nhiệt thêm như vậy."

Thành Ôn nhìn thoáng qua Mai Ngọc, cười nói: "Thật đúng là náo nhiệt."

Mai Ngọc tâm tình cực kỳ tốt, đi ra ngoài bưng nước ấm tới, Thành Ôn đã mặc xong quần áo rồi, Mai Ngọc ngấm ướt khăn mặt, đứng ở một bên chờ Thành Ôn rửa mặt.

Mai Ngọc còn đang nói, "Nhị gia, ngài  không biết đâu, thái thái thật sự không rảnh bận tâm đâu, lúc đầu thái thái khóc trông rất đáng thương, lão gia hận nhất nữ nhân uống rượu, mới mặc kệ nàng khóc, sau đó thái thái liền bắt đầu la lối khóc lóc, đứng ở trong viện ném đồ, Tam gia chạy tới ngăn lại, ngài đoán tiếp theo sẽ thế nào, thật náo nhiệt! Tam gia bị thái thái tay không tát một cái mặt đầy hoa!"

Thành Ôn lấy khăn vải xoa xoa vệt nước trên mặt, cười nói Mai Ngọc: "Ta thấy ngươi lúc này nên nhảy lên chụp hai tay xuống mới thích hợp."

Mai Ngọc cực nhanh thu liễm ý cười, nhấp miệng nói: "Nô chính là rất vui, cực kỳ vui."

Thành Ôn sửa sang lại cổ áo, nhìn ngọc bội trên bàn, dừng một chút, đeo lên eo, nói: "Cẩn thận vui quá hóa buồn."

"A...... Đã biết."

Mai Ngọc vừa gật đầu đã thấy Thành Ôn muốn ra ngoài, nàng liền đem  khăn vải ướt nước ném ở một bên, đuổi theo Thành Ôn, nói: "Nhị gia, ngài đi đâu vậy?"

Thành Ôn dừng chân một chút, đầu hơi hơi nghiêng, cười nói: "Đương nhiên là đi xem náo nhiệt."

Mai Ngọc thấy hắn tươi cười, không khỏi sửng sốt, lại có chút lóa mắt, chỉ sửng sốt một giây, Nhị gia đã ra khỏi cửa, đi tới sân ngoài.

Ra sân, âm thanh ầm ĩ càng lớn hơn nữa, Thành thái thái Phượng Nhạn Bình đang gào khóc, thanh âm cực kỳ bén nhọn, từng tiếng truyền tới, đâm vào lỗ tai Thành Ôn đau nhói.

Thành Ôn không khỏi nhíu nhíu mày, mới đó đã tới tiền viện, mọi người đều không có ở trong phòng mà đang đứng ở giếng trời ngoài sân, Phượng Nhạn Bình đã đập vỡ hết mọi đồ có thể đập, quả nhiên như lời Mai Ngọc nói, Thành Hạo bị tát hoa cả mặt, nửa mặt trên có một cục u rất to, còn cao cao sưng vù, nhìn đã thấy đau.

Thành lão gia mới mặc kệ Thành thái thái gào khóc, hắn là loại người bảo thủ, tuy rằng ngày thường luôn hướng về Thành thái thái, nhưng lại không thích nữ nhân ra ngoài ăn chơi, càng thêm không thích nữ nhân uống rượu đánh bài, theo hắn quan niệm, nữ nhân nên ngồi ngốc trong nhà giúp chồng dạy con mới đúng.

Lúc trước vì Thành thái thái uống rượu, nháo loạn một hồi, Thành thái thái lê hoa đái vũ'¹' nói mình có thể sửa, chỉ là nhất thời làm sai, sau hạ nhân lại sợ Thành thái thái, nàng lại đi uống rượu nhưng không ai dám nói  gì.

'¹'Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Mai Ngọc nghe Thành Ôn nói, nhưng cũng không ngốc đến mức đi mách lẻo mà chỉ cùng người khác tán gẫu, kết quả "Không cẩn thận" bị lão gia nghe được thôi......

Thành lão gia lúc đó rất khó thở, Thành Hạo nghe tin lập tức tới khuyên nhủ, nhưng ngày hôm qua Thành Hạo cũng đi theo Thành thái thái, hơn nữa còn không ngăn cản Thành thái thái, Thành lão gia khó tránh khỏi giận cá chém thớt với Thành Hạo.

Trong viện cực kỳ náo nhiệt, từ sân có thể nhìn thấy đại đường, trên bàn ghế và trên đất đầy mảnh sứ vỡ, mảnh sứ bắn tung tóe khắp nơi trên.

Thành Hạo mặt xám mày tro, Thành thái thái một bên gạt lệ một bên kêu, "Không, chúng ta nương tựa nhau sống ở đây đã lâu, đã định sống chết có nhau, đã chết phải chết cùng nhau! Vậy mà ta mới uống chút rượu ngươi đã muốn ta chết sao!"

Thành Ôn nghe Thành thái thái kêu khóc, thiếu chút nữa không nhịn được cười, chẳng qua hiện tại không phải lúc thích hợp để cười, cơ hội tốt như vậy, Thành Hạo đương nhiên sẽ không tiếc cơ hôi, tự nhiên muốn bày ra bộ dáng hiền lành tới khuyên nhủ, khiến thành lão gia hiểu ra người hiểu chuyện nhất vẫn là Nhị gia.

Thành Ôn đi tới, Thành thái thái vừa thấy hắn đã trừng y như hận không thể lập tức bóp chết y, tiếng khóc càng thê lương bén nhọn, hô: "Ngươi thật lòng muốn làm khó hai mẹ con ta sao! Nếu cảm thấy chúng ta chướng mắt, cho dù phải làm ăn mày chết đói đầu đường chúng ta cũng sẽ không mặt dầy ở lại, Hạo Nhi, cha ngươi ghét bỏ chúng ta, sao chúng ta còn sống nữa."

Thành Hạo nhìn mẫu thân mình bày ra bộ dáng đanh đá chua ngoa, ngày thường phụ thân đối với mẫu thân đều rất ôn hoà, có chuyện gì chỉ cần mẫu thân nói một câu phụ thân cũng liền đáp ứng, điều đó làm cho Phượng Nhạn Bình cảm thấy chỉ cần mình khóc nháo, không có gì là không thể. Nhưng lần này bà đoán sai rồi, Thành lão gia là nam tử chủ nghĩa, lúc này bà nên chịu thua, giả vờ đáng thương mới đúng.

Thành Hạo cực kỳ sốt ruột, nháy mắt ra dấu cho mẫu thân, nhưng Phượng Nhạn Bình căn bản không nhìn thấy,  khóc ngày càng hăng say.

Thành Ôn đỡ lấy Thành Thư Chí bị chọc tức tới run rẩy, nói: "Cha, đừng tức giận."

Thành Ôn vừa mới nói một tiếng, Phượng Nhạn Bình bỗng nhiên thê lương hô: "Ngươi tới đây giả bộ tốt bụng làm gì!"

Thành Thư Chí nghe được càng tức giận, dậm chân hết, "Phản rồi! Phản hết rồi!"

Thành Ôn không để ý tới Phượng Nhạn Bình, vẫn cứ không nóng không vội nói với Thành Thư Chí: "Mẫu thân cũng không phải cố ý, lần sau không đi là được, cha không cần tức giận, tức giận nhiều sẽ hại thân thể."

Phượng Nhạn Bình hô: "Ai là mẫu thân ngươi, ta chỉ có một nhi tử, Hạo Nhi mới là nhi tử của ta! Ngươi giả vờ tốt bụng cái gì, nhất định là ngươi hãm hại chúng ta! Ngươi không thích sống yên ổn thì thôi, còn muốn tính kế ta, xem chúng ta không vừa mắt cứ việc nói thẳng ra, nhất định là ghét bỏ ta già rồi, muốn cưới cô nương trẻ đẹp, bắt đầu nhằm vào ta."

Thành Thư Chí liên tục dậm chân, quát: "Nói cái lời thô tục gì vậy!"

Nói xong, lắc đầu nói với Thành Ôn: "Ngươi nhìn xem, ngươi nói đỡ cho nàng, nàng còn không biết cảm ta, đây là muốn khiến ta tức chết."

Thành Ôn làm bộ rộng lượng, "Mẫu thân nói cũng có lý, nếu hôm đó ta không nhìn thấy nàng, thì tốt rồi......"

Thành Ôn nói, đôi mắt liếc Phượng Nhạn Bình, nói: "Cha ngài hướng về mẫu thân, chẳng lẽ thật sự vì lý do đó sao?"

Phượng Nhạn Bình bị ánh mắt làm lạnh sống lưng, phép khích tướng này của Thành Ôn quả nhiên dùng tốt, lập tức nghe Thành lão gia quát: "Thật đúng là là có thể quá đáng!"

Phượng Nhạn Bình sợ tới mức ngồi xuống đất, trợn to mắt nhìn Thành lão gia.

Thành Hạo sợ tới mức bắp chân chuột rút, niên đại này vẫn là coi lời nói của nam tử là nhất, liền sợ Thành Thư Chí không cao hứng sẽ thật sự đuổi Phượng Nhạn Bình đi, đến lúc đó mình sao có thể ở lại Thành gia được nữa.

Thành Hạo chạy nhanh đến, giữ chặt Phượng Nhạn Bình, nói: "Mẫu thân, đừng nói nữa, người nhận sai với phụ thân đi."

"Sao phải nhận sai! Ta chính là thích uống rượu ái đánh bài! Đại lão gia có thể đi cả một ngày, ta lại không thể đi đến khi trời tối là trở về sao!"

Thành Hạo thấy mẫu thân mẫu thân mình ngoan cố, chạy nhanh tới nói với Thành lão gia: "Cha, ngài đừng ghi tạc trong lòng, mẫu thân không phải cố ý, chỉ là lời hồ đồ lúc tức giận."

Thành Thư Chí được Thành Ôn đỡ, gương mặt già đều đỏ lên, lúc này Thường Hàm Tam co đầu rụt cổ chạy tới, có chút sợ hãi, nhẹ giọng thử nói: "Lão gia, hôm nay là mười lăm, các đại quản sự đều đem sổ sách đến, ngài...... Ngài thấy sao?"

Thành Thư Chí vốn dĩ lần này nghĩ, Thành Hạo về nhà, về sau tất nhiên là Thành Hạo tiếp quản gia nghiệp, liền mang theo Thành Hạo đi thăm quản sự của các cửa hàng, nhưng không nghĩ tới sẽ đột nhiên có chuyện nháo loạn như vậy.

Thành Thư Chí hiện tại xem Thành Hạo không vừa mắt, hơn nữa trên mặt  Thành Hạo có vết thương, không tiện gặp người.

Thành Thư Chí phất tay nói: "Đương nhiên thấy, đưa tới thư phòng đi...... Thành Hạo, mang theo mẹ ngươi về phòng đi, không nghĩ ra chính mình sai ở đâu, cũng đừng ra khỏi phòng nửa bước!"

Dứt lời, quay đầu nói với Thành Ôn: "Ôn Nhi, ngươi lại đây cùng ta đi gặp các vị quản sự."

Hắn vừa nói ra, Phượng Nhạn Bình lại là một trận khóc nháo, Thành Thư Chí mới mặc kệ nàng, phất phất tay, ý bảo hạ nhân kéo Phượng Nhạn Bình đang la lối khóc lóc đi.

Thành Hạo nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, trừng mắt nhìn Thành Ôn nói không nên lời.

Thành Ôn trong lòng chấn động, không nghĩ tới vừa ra trò khôi hài còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

___________________________
Mặc dù nói là 1 tuần 1 chương nhưng tôi vẫn phải đi học hè và cái con lười trong tôi bộc phát nên là cứ 2 tuần 1 chương đi :)) đằng nào cũng chẳng có ai đọc :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro