Chương 1 - 2 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trùng sinh tra công một lòng chỉ muốn chuộc tội

Tác giả: Toán Tẫn Cơ Quan

Editor: SacFructose

Chương 1:

Sống trên đời này, có những chuyện không thể làm sai, bởi vì làm sai rồi bạn sẽ không có cơ hội để làm lại, cuối cùng phải ôm hối hận cho đến cuối đời.

_____

Nhiếp Câu cầm địa chỉ vất vả lắm mới điều tra được, ôm tâm tình chờ mong và thấp thỏm mà tìm đến nơi đó. Trên đường đi, hắn nghĩ đến mấy chục cách khẩn cầu Kê Du Cẩn tha thứ cho hắn, lì lợm la liếm cũng được, quỳ xuống van xin cũng được, dập đầu xin lỗi cũng không sao, chỉ cần Kê Du Cẩn có thể tha thứ, chuyện gì hắn cũng làm được.

Nhưng mà, hắn không nghĩ đến A Cẩn không muốn gặp hắn.

Hắn gõ cửa cả buổi, cũng không có ai đáp lại hắn.

Hàng xóm đối diện hình như bị tiếng gõ cửa làm ồn, đến lần thứ bảy Nhiếp Câu gõ cửa, mở cửa ra giọng không vui phàn nàn: "Đừng có gõ nữa được không, gõ cả buổi rồi! Có lẽ không có ai ở nhà đâu, cậu không thể để lần sau lại đến à?"

Nhiếp Câu có hơi bất an mà nói: "Không thể không có ở nhà, anh ấy rất trạch, không có chuyện gì sẽ không ra ngoài."

(Trạch: Thích ru rú trong nhà.)

Hàng xóm im lặng một lát, thử mở miệng hỏi: "Vậy... Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Nhiếp Câu nghĩ đến gì đó, lòng run rẩy, sắc mặt lập tức thay đổi. Ngay sau đó, động tác đập cửa của hắn trở nên dồn dập, thậm chí bắt đầu tông cửa.

Tiếng vang thật lớn và vẻ mặt đáng sợ của Nhiếp Câu dọa hàng xóm, đối phương lập tức đóng cửa lại, gọi điện cho bảo vệ khu nhà: "Có một người đàn ông đang tông cửa nhà đối diện nhà tôi... Không giống như đến kiếm chuyện, trước đó hắn gõ cửa cả buổi vẫn không có phản ứng gì, phỏng chừng là lo rằng người trong phòng đối diện đã xảy ra chuyện..."

Bảo vệ mang theo chủ nhà nhanh chóng chạy đến.

"Cậu bình tĩnh một chút! Đừng tông cửa nữa! Tông hỏng khóa cửa rồi chúng tôi cũng không mở ra được!" Khi bảo vệ và chủ nhà đến, cũng bị hoảng sợ trước bộ dạng kích động của Nhiếp Câu, cách vài bước không dám đến gần.

Cũng may Nhiếp Câu không phải hoàn toàn mất lí trí, hắn dừng động tác, thân thể hơi run rẩy vì sợ hãi, nói: "Mau... mau mở cửa... Anh ấy chỉ sống một mình, không có bạn bè gì, bị bệnh cũng không ai biết..."

Khiến người ta cảm thấy may mắn chính là, cửa không có khóa trái, rất thuận lợi mở ra, nhưng theo cánh cửa mở rộng, mùi máu tươi nồng nặc nhanh chóng khuếch tán, làm chủ nhà và bảo an đều cảm thấy kinh hoảng, càng không cần phải nói đến Nhiếp Câu.

Hắn vọt vào theo bản năng, sững sờ trước một mảnh đỏ tươi.

A Cẩn hắn tâm tâm niệm niệm, giờ phút này đang ngã bất động trên mặt đất, thân dưới chảy đầy máu.

Đầu óc Nhiếp Câu trống rỗng, thân thể không khống chế được quỳ sụp xuống, lại như tự phản ứng mà bò trên vũng máu đến trước mặt Kê Du Cẩn, ôm người vào lòng, mang theo hi vọng mỏng manh gọi: "Tại sao lại chảy máu nhiều như vậy... A Cẩn, anh tỉnh lại đi, anh đừng làm tôi sợ, sao anh có thể làm tôi sợ như vậy..."

Nhưng A Cẩn của hắn sẽ không đáp lại hắn nữa, nếu không A Cẩn vốn thích sạch sẽ như vậy, làm sao có thể nằm được trong vũng máu?

Chương 2:

Sau khi giấy chứng tử vong của Kê Du Cẩn được đưa ra, tâm Nhiếp Câu đã như tro tàn, chỉ còn một thể xác còn sống trên đời mà thôi. Sở dĩ còn chưa hoàn toàn ngã xuống, bởi vì hắn còn muốn xử lý tang sự A Cẩn cho tốt.

Trên báo cáo giám định tử vong ghi, A Cẩn vì sơ ý té ngã mà sinh non, dẫn đến băng huyết, mất máu quá nhiều mà chết. Nguyên nhân té ngã, có thể vì A Cẩn có bệnh trầm cảm nghiêm trọng, lại vì sự khỏe mạnh của đứa con trong bụng mà không chịu dùng thuốc điều trị, dưới tinh thần hoảng loạn mà té ngã.

Nhiếp Câu thế mới biết được, khi A Cẩn rời đi đã mang thai, còn bị bệnh trầm cảm.

Là hắn hại chết A Cẩn.

Buồn cười nhất chính là, lúc Nhiếp Câu cố gắng lên tinh thần để xử lý hậu sự cho A Cẩn, vậy mà lại có luật sư đến thông báo hắn đi tiếp nhận di sản của A Cẩn. Lúc này Nhiếp Câu mới nhớ tới, khi còn ở bên nhau, hắn đã lừa gạt A Cẩn lập di chúc, ghi rõ di sản của A Cẩn sẽ được hắn thừa kế, thậm chí người được hưởng tiền bảo hiểm của A Cẩn cũng ghi tên hắn.

Quá buồn cười, những thứ đó là lúc trước hắn lừa gạt và tính kế mà có được, là chứng cứ phạm tội của hắn.

"Đem quyên góp hết đi." Nhiếp Câu nói.

Luật sư có hơi không dám tin: "Quyên góp hết? Còn một phòng ở thành phố S, trị giá gần 20 triệu!"

"Ừm, quyên góp hết cả đi, dùng... danh nghĩa của Kê Du Cẩn."

Lúc trước trăm phương nghìn kế để lừa gạt lấy mấy thứ này, hiện tại Nhiếp Câu nhìn đến, chỉ thấy đau đớn như lăng trì. Quyên góp rồi, biết đâu có thể tích lũy một chút công đức cho A Cẩn, đổi cho kiếp sau A Cẩn có thể bình an vui vẻ, không phải trải qua đau khổ, không cần phải... gặp được một kẻ khốn nạn như hắn nữa!

Xử lý xong tất cả hậu sự, Nhiếp Câu mang theo tro cốt của Kê Du Cẩn, về quê của mình.

Cha mẹ Nhiếp Câu qua đời sớm, quê quán chỉ còn một cái nhà cũ sập xệ. Bất quá ở nông thôn non xanh nước biếc, Nhiếp Câu định chôn A Cẩn ở nơi này, suy cho cùng thì A Cẩn thích yên tĩnh, chen chúc trong nghĩa trang thành phố sẽ không thoải mái.

Nhiếp Câu rửa sạch một cái bàn cũ trong nhà, sau đó cẩn thận đặt hũ tro cốt của A Cẩn lên.

Hũ tro cốt kia làm bằng sứ trắng, không có một vết bẩn, đơn giản sạch sẽ xinh đẹp, cực kì giống Kê Du Cẩn.

Mà bản thân Nhiếp Câu lại tùy tiện ngồi trên mặt đất đầy bụi bẩn, lấy ra giấy tiền vàng bạc cùng với nhang đèn, bắt đầu đốt cho Kê Du Cẩn.

Nguyên bản hắn không tin mấy thứ này, nhưng bây giờ, chẳng ngại dù mấy thứ này có một phần vạn hữu dụng, Nhiếp Câu cũng nguyện ý thử.

Ngày mai hũ tro cốt của A Cẩn sẽ hạ táng, đêm nay là đêm cuối cùng Nhiếp Câu có thể ở bên cạnh anh.

Nhiếp Câu nhớ lại lần đầu gặp A Cẩn, khi đó hắn vừa kết thúc giai đoạn đầu tiên của khóa học ở tổ chức PUA, tổ chức bảo hắn chọn một mục tiêu tiến hành lần đầu tác nghiệp thực tiễn. Từ một đống tư liệu nhân vật, Nhiếp Câu liếc mắt nhìn thấy được Kê Du Cẩn tú mỹ u buồn. Hắn từ sớm đã biết mình là gay, nhưng hơn hai mươi năm qua chỉ có A Cẩn mới khiến trái tim hắn có có cảm giác đập thình thịch mạnh mẽ. Bởi vì điểm tâm động này, Nhiếp Câu cầm lấy tư liệu của A Cẩn.

"Người này sao? Một người câm, người thân duy nhất cũng vừa qua đời không lâu, tứ cố vô thân, còn rất giàu có, là một mục tiêu không tồi. Nhưng mà người rất hướng nội, lòng đề phòng cũng rất nặng, phỏng chừng không dễ ra tay, cậu cân nhắc xong rồi?"

"Cân nhắc xong, tôi chọn anh ta." Lúc đó Nhiếp Câu siết chặt tư liệu của A Cẩn, trả lời như thế.

Chuyện sau đó cũng chứng minh Nhiếp Câu là một thành viên "ưu tú" của tổ chức PUA, hắn thành công khiến A Cẩn yêu tên cặn bã hắn, sau đó tự mình học được các thủ đoạn "khuyến khích tự sát", "dưỡng thành thú cưng", "Điên cuồng bòn rút", toàn bộ thực hành trên người A Cẩn, tra tấn A Cẩn đến tiều tụy tinh thần và thể xác.

Nhiếp Câu nhắm mắt nằm trên mặt đất, ép bản thân đừng nghĩ đến những chuyện đã qua.

Có lẽ ánh lửa quá mức ấm áp, hoặc có lẽ mấy ngày qua quá mệt mỏi khiến hắn đến cực hạn, Nhiếp Câu không biết thế nào mà nằm ngủ quên trên mặt đất, sau đó bị tiếng ồn ào đánh thức, mở mắt ra liền thấy được ánh lửa trước mặt.

"Trong nhà có ai không? Cháy rồi!" Bên ngoài có người lớn tiếng kêu gọi, còn có người chạy đi tìm nước dập lửa.

Cháy! Nhiếp Câu có hơi ngây ngốc mà phản ứng lại, sau đó hắn nhìn đến hủ tro cốt đang trong ngọn lửa, sứ trắng bên ngoài đã bị xông vài vệt đen, bàn gỗ cũ cũng lung lay sắp đổ trong lửa.

Nhiếp Câu lập tức nóng nảy, tức khắc chạy đến bên hủ tro cốt của Kê Du Cẩn, trong tích tắc bàn gỗ tan thành từng mảnh mà ôm hủ tro cốt vào lòng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may quá may quá...

Hoàn toàn không chú ý đến, xà nhà phía trên đang nện xuống trên đầu hắn!

Chương 3:

"...Nhìn xem đồng hồ của anh này... xem xem giày của anh này... Cho nên nha, theo anh lăn lộn, có thể kiếm bộn! Câu Tử? Câu Tử!"

Hồ Thạc lên giọng, cuối cùng cũng gọi hoàn hồn được Nhiếp Câu đang như đi vào cõi thần tiên.

"Lời anh nói với em, em có nghe không?" Hồ Thạc bất mãn nhăn mày.

Nhiếp Câu một lần nữa dời ánh mắt đi, nhìn ra ngoài quán ăn khuya người xe như nước, ngoài miệng trả lời: "Nghe được, theo anh Thạc gia nhập tổ chức kia, chỉ cần huấn luyện vài khóa, là có thể mặc được hàng hiệu, đeo đồng hồ nổi tiếng, chạy siêu xe mỗi ngày. Chẳng qua mệnh tôi là mệnh nghèo khổ trời sinh, không quấy rầy các người kiếm được tiền đầy tay."

"Có phải cậu không tin anh hay không?" Hồ Thạc có hơi nóng nảy.

Nhiếp Câu và Hồ Thạc sống cùng thôn, nhưng hắn lại có một khuôn mặt tuấn tú, làm Hồ Thạc vô cùng ghen ghét, ngày thường cũng không liên hệ gì nhiều. Mấy ngày trước, thầy giáo của tổ chức hình thấy hình của Nhiếp Câu trong friends list của Hồ Thạc, lập tức sững sờ, bảo Hồ Thạc phải lôi kéo cho bằng được Nhiếp Câu vào tổ chức của bọn họ.

Thầy giáo đã nói, nếu Nhiếp Câu có thể gia nhập tổ chức, sẽ có giúp ích rất lớn với tổ chức.

"Tôi tin." Nhiếp Câu nói: "Tôi thật sự tin anh. Nhưng tiền kiếm được nhiều, xài cũng phải an tâm mới được. Hôm nay cảm ơn anh Thạc đã mời khách, bây giờ cũng trễ rồi, tôi đi trước đây."

Nói xong lời này, Nhiếp Câu đứng dậy, một bên từ từ chậm rãi đi ra ngoài, một bên phất phất tay có lệ tạm biệt Hồ Thạc.

Hồ Thạc bị câu cuối của Nhiếp Câu làm cho ngây ngẩn cả người, trong tai nghe Bluetooth của hắn truyền đến giọng thầy giáo: "Câu cuối cùng của hắn có ý gì? Không phải anh nói hết nội dung nghiệp vụ của chúng ta cho hắn biết trước đó chứ?"

Hồ Thạc nhanh chóng nhỏ giọng trả lời: "Không thể nào, gần đây tôi chỉ gặp hắn có mấy lần, các người không nghe được nội dung trò chuyện trước đó sao? Trước đó tôi xem hắn cũng hơi động tâm, không ngờ hôm nay thái độ đột nhiên thay đổi, kỳ quái..."

"Mặc kệ nguyên nhân gì, để phòng ngừa lỡ như, tụ hội sắp tới tạm thời anh đừng đến, tư liệu chương trình học tôi sẽ phát đến email cho anh, anh tải về đúng hạn là được." Thầy giáo nói.

Mà Nhiếp Câu bên này, gió mùa hè ban đêm có hơi khô nóng thổi vào mặt hắn, mang theo mùi khói xe rõ ràng, hết thảy đều tràn ngập hương vị cuộc sống, cuối cùng cũng khiến Nhiếp Câu xác nhận một sự kiện -- Hắn thật sự trùng sinh.

Hắn về tới thời kỳ quẫn bách nhất của mình -- bị xưởng đuổi việc, ký túc xá cũng không thể tiếp tục ở, mang theo một cái balo còn không chứa đầy đồ vật, tiền tiết kiệm cũng chỉ còn vài ngàn, không biết sau này nên làm gì đây.

Đời trước, buổi tối hôm nay hắn đồng ý gia nhập tổ chức PUA, ăn mặc, ở, đi lại đều có bọn họ giúp đỡ sắp xếp, không cần lo gì cả, chỉ cần đồng ý sau khi thành công chia cho bọn họ ba phần, cũng đồng ý chia sẻ cho thành viên trong tổ chức nội dung tác nghiệp là được.

Nhưng đời này không giống vậy, Nhiếp Câu không đồng ý lời mời của Hồ Thạc, hắn sẽ không phạm cùng một sai lầm.

Nhiếp Câu ở trạm giao thông công cộng, bắt chuyến xe cuối ngày, xuống nơi trạm xe hắn vô cùng quen thuộc. Sau khi đi bộ mười mấy phút, cuối cùng cũng tới mục đích. Hắn ngồi xuống bên cạnh bồn hoa ven đường, nhìn khu nhà cao cấp đối diện, A Cẩn đang ở nơi đó.

Từ vị trí bồn hoa này, vừa vặn có thể nhìn đến phòng ngủ của A Cẩn.

Lúc này đã nửa đêm, nhưng đèn phòng ngủ A Cẩn vẫn sáng lên.

Nhiếp Câu nhịn không được mà đau lòng. Tính thời gian, hiện tại là lúc mẹ của A Cẩn vừa qua đời vì tai nạn giao thông, A Cẩn còn chưa hết đau buồn, cho nên thường hay mất ngủ.

Đèn nơi cửa sổ kia gần như đến rạng sáng mới tắt, mà Nhiếp Câu cũng ngồi đó mà nhìn nơi cửa sổ ấy đến hừng đông.

_____________________

Đào một cái hố song tính, ui nhà gì toàn song tính rồi sản nhũ rồi ABO các thứ, gu mặn dữ TTvTT

Giải thích một tí:

PUA ở đây là từ viết tắt của "Pick-up Artist", ban đầu có nghĩa để chỉ một về nam giới đã học tập, rèn luyện một cách có hệ thống và liên tục nâng cao EQ, khiến người đối diện mê mẩn (trong tình cảm và tình dục). Có rất nhiều các khóa học trực tuyến hoặc đào tạo trực tiếp. Mục đích ban đầu của nó cũng như kiểu học kỹ năng mềm vậy thôi, khiến con người hoàn thiện hơn, được người xung quanh yêu thích,...

Tuy nhiên, hiện tại từ này còn để để chỉ một dạng tổ chức phạm pháp tiến hành huấn luyện một vài người theo hình thức trên, để họ học cách quyến rũ người khác (bằng các kỹ năng như trên) và học thêm về các phương pháp để dùng sự hấp dẫn của mình đi lừa gạt người khác (thường nhắm đến phụ nữ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro