Chương 10 - 11 - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trùng sinh tra công một lòng chỉ muốn chuộc tội

Tác giả: Toán Tẫn Cơ Quan

Editor: SacFructose

Chương 10:

Kê Du Cẩn không thể nói chuyện, nếu để một người có tâm địa bất lương vào nhà ở, bị ăn hiếp cũng không có cách cầu cứu. Nhưng anh hình như hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, khi Nhiếp Câu đồng ý đến thuê nhà, anh không chút đề phòng mà dẫn người vào nhà mình.

Nhiếp Câu nhìn vào mắt, trong lòng phát sầu. A Cẩn hai đời hắn quen biết đều dễ tin người như vậy, cũng không hiểu sao lúc trước tổ chức PUA đánh giá anh "Lòng đề phòng rất nặng" là làm sao mà ra.

Nhà Kê Du Cẩn là một căn nhà to hơn 200 mét vuông, trừ căn phòng của người mẹ vừa với qua đời và phòng của anh, thì còn hai phòng cho khách vẫn đang để trống.

Nhiếp Câu chọn căn phòng cách xa phòng Kê Du Cẩn nhất, hắn giải thích thế này: "Công việc của tôi là livestream chơi game, có khi buổi tối cũng sẽ livestream, tránh xa một chút để không phải phiền đến anh nghỉ ngơi."

Kê Du Cẩn cầm điện thoại đánh chữ, lại bị Nhiếp Câu đưa tay ngăn lại: "Tôi biết ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, anh có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói chuyện với tôi."

Biết ngôn ngữ ký hiệu? Kê Du Cẩn kinh ngạc nhìn Nhiếp Câu. Tuy rằng trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng anh không dò hỏi tại sao Nhiếp Câu lại biết ngôn ngữ ký hiệu, mà chỉ nghe lời bỏ điện thoại xuống, dùng tay nói với Nhiếp Câu: 'Không đâu, hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, hơn nữa mỗi ngày tôi ngủ rất trễ, sẽ không bị làm phiền đâu.'

"Vậy sau này tôi phải giám sát anh ngủ sớm một chút, cứ thức khuya sẽ không tốt cho sức khỏe."

Kê Du Cẩn tiếp tục nói: 'Phòng kia lớn hơn một chút, bắt sáng với tầm nhìn ra cửa sổ cũng tốt hơn phòng này.'

"Hiện tại tôi chỉ trả nổi tiền thuê 3000 tệ một tháng thôi, phòng lớn nhỏ như vầy là được rồi."

'Bất kể cậu chọn phòng nào, tôi chỉ thu cậu một tháng 1000, nếu không cũng chỉ để đó.'

Nhiếp Câu nghiêm túc nhìn Kê Du Cẩn, giải thích: "Phòng này là đủ rồi, tuy rằng tôi biết anh muốn giúp đỡ tôi, nhưng tôi không thể lợi dụng anh. Tiền thuê một tháng 3000, ở thành phố S thuê không nổi một căn phòng tốt như vậy, chỉ là hiện tại tôi chỉ có bấy nhiêu tiền, để bù thêm, tôi sẽ quán xuyến việc nhà, chăm sóc anh đàng hoàng."

Lời này giống như một lời hứa hẹn, Kê Du Cẩn nghe thấy, trong lòng hơi giật mình. Anh cho Nhiếp Câu vào thuê, không phải vì muốn kiếm thêm thu nhập, mà vì sau khi mẹ qua đời, anh ở một mình rất cô đơn, hi vọng có người giúp anh phá vỡ sự cô tịch này. Đúng lúc Nhiếp Câu xuất hiện, tốt bụng lại đáng tin, còn hợp ý anh như thế. Nếu không phải thật sự không hợp lẽ thường, anh còn không định thu tiền thuê nhà nữa cơ.

'Tiền thuê vậy đã đủ rồi, việc nhà có công ty gia chính đến giờ sẽ cử người đến làm việc.' Kê Du Cẩn dùng tay nói.

"Tôi nấu cơm cho anh ăn. Cha mẹ tôi qua đời sớm, từ nhỏ tôi đã tự học nấu cơm, tuy chỉ là chút cơm nhà thôi."

Nhiếp Câu là người thuộc phái hành động, buổi chiều mới dọn qua, buổi tối đã xắn tay áo nấu cơm tối.

Đời trước Nhiếp Câu chưa từng làm chuyện này vì A Cẩn, hắn chỉ dùng hoa ngôn xảo ngữ để A Cẩn yêu hắn, sau đó thì không kiêng dè gì hưởng thụ cuộc sống "thành quả thắng lợi".

Khi đó vì không để người khác phát hiện hành vi PUA của hắn, cho nên ngay cả người giúp việc hắn cũng không cho A Cẩn mướn, tất cả việc nhà linh tinh đều đè lên người A Cẩn. Mặc dù như vậy, Nhiếp Câu còn luôn chê bai A Cẩn nấu cơm khó ăn, nói anh là đồ vô dụng, để hạ thấp lòng tự tin của A Cẩn, đạt tới mục đích khống chế về tinh thần.

Đời trước làm những chuyện cặn bã như vậy, Nhiếp Câu vĩnh viễn không thể quên được, dù hắn có dùng cả đời này để chuộc tội, những tổn thương mà hắn tạo thành cho A Cẩn vẫn sẽ liên tục nhảy ra nhắc nhở hắn.

Chương 11:

"Ăn cơm thôi, mau đến nếm thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị không?" Nhiếp Câu bưng đồ ăn đặt lên bàn, gọi A Cẩn.

Kê Du Cẩn đã sớm háo hức chờ đợi, nghe vậy lập tức ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, đôi mắt chuyên chú mà nhìn Nhiếp Câu mặc một cái tạp dề, vương đầy mùi vị cuộc sống. Bộ dạng ngoan ngoãn như vậy làm Nhiếp Câu rất muốn đưa tay xoa xoa đầu A Cẩn.

Nhiếp Câu nhịn ham muốn muốn động tay xuống, nhét đôi đũa vào tay Kê Du Cẩn, còn gắp cho anh một cái cánh gà vào chén: "Tuy là thịt kho, nhưng tôi dùng rất ít dầu, không ngán lắm đâu, anh ăn thử xem."

Kê Du Cẩn có hơi dè dặt cắn một miếng, đôi mắt chợt sáng lên -- đây là hương vị anh thích nhất!

"Ngon không?" Nhiếp Câu hỏi.

Kê Du Cẩn lập tức gật đầu, tiếp tục ăn cái cánh gà kia.

Sau khi ăn xong cánh gà, còn một ít nước sốt nâu đậm dính ở khóe miệng, Nhiếp Câu tiện tay rút một tờ khăn giấy, đưa tay qua lau miệng cho anh.

Kê Du Cẩn bị hành động này của Nhiếp Câu làm ngơ ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn. Bấy giờ Nhiếp Câu mới phản ứng lại, quan hệ của họ đời này còn chưa thân mật đến trình độ này.

Ngượng ngùng rút tay lại, Nhiếp Câu đè cảm giác mất mát trong lòng xuống, nói: "Lại thử mấy món khác xem."

Kê Du Cẩn gật gật đầu, gương mặt và lỗ tai hơi hơi nóng lên, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Câu.

Sau khi ăn cơm xong, Nhiếp Câu không để Kê Du Cẩn giúp đỡ, tự mình dọn dẹp phòng bếp, sau đó bắt đầu livestream.

"Từ hôm nay trở đi, thời gian livestream sửa đổi thành từ 3h chiều đến 6 giờ tối với từ 8 giờ tối đến 11 giờ. Tại sao à? Bởi trước đây chọn livestream buổi sáng là vì chỗ tôi ở tình trạng Internet không được tốt cho lắm, vừa đến buổi chiều và tối người lên mạng nhiều là bị lag, nhưng mà bây giờ tôi dọn đến nhà mới rồi, sẽ không gặp vấn đề gì với Internet nữa."

"Khi nào lộ mặt? Chờ tôi mua được camera có độ nét cao rồi nói. Trên weibo của tôi không phải có up ảnh rồi sao? Không có mở hiệu ứng, mặt tôi vốn vậy mà."

"Hôm nay mọi người muốn xem tôi chơi tướng nào? Hay vẫn là Thiên Lang? Đừng nhìn bậc thông thạo của tôi với các tướng khác thấp mà chê, thật ra tướng nào tôi cũng chơi được, như tướng Nguyên Ca điều khiển con rối này, dùng đi rừng tôi cũng đánh được."

"Lật xe là không có khả năng lật xe, mấy người xem kỹ là được."

Một bên Nhiếp Câu giao lưu cùng làn đạn, một bên ghép đội, chọn tướng. Lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ.

Gõ cửa phòng hắn chỉ có thể là Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu lập tức nói: "Cửa không khóa, trực tiếp vào đi."

Kê Du Cẩn mở cửa bước vào, trong tay bưng một dĩa trái cây đã gọt sẵn.

Nhiếp Câu nhanh chóng bỏ di động xuống, nhận lấy dĩa trái cây: "Cảm ơn, để đây trước đi, lát nữa tôi sẽ ăn hết sạch."

Kê Du Cẩn cười cười, ánh mắt đảo qua giao diện trò chơi trên di động Nhiếp Câu, dùng tay nói: 'Đang bận sao?'

"Đang livestream, anh có chơi qua trò này chưa?"

Kê Du Cẩn lắc đầu, anh chưa từng tiếp xúc với mấy game online, bình thường giải trí nhiều nhất là đọc sách, xem TV hoặc là nghe nhạc linh tinh.

Nhưng mà, anh hỏi ra chuyện mình muốn hỏi: 'Cậu livestream trên trang web nào vậy?'

"App Mắt Mèo (Maoyan) đó, sao, anh muốn đến phòng livestream của tôi nhìn trộm à?" Nhiếp Câu cũng không giấu giếm, còn trêu anh.

Kê Du Cẩn bị một câu nói toạc tâm tư, lập tức xấu hổ không biết phải làm sao. Nhiếp Câu nhịn rồi lại nhịn không làm ra hành động xoa đầu đối phương, mà chỉ cười nói: "Nếu rảnh rỗi có thể đi xem, số phòng livestream là 123xxxx, nhưng mà anh không chơi trò này, xem sẽ cảm thấy rất nhàm chán đấy."

Lúc này trò chơi đã tiến vào trận đấu , Kê Du Cẩn khoa chân múa tay nói: 'Vậy cậu bận trước đi, tôi ra ngoài đây.'

"Ừm, có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm tôi."

Chương 12:

Kê Du Cẩn ra ngoài đóng cửa lại, ở cửa vẫn có thể nghe được giọng Nhiếp Câu đang trả lời người xem.

"Vừa nãy giọng tôi dịu dàng lắm à? Có sao? Là ảo giác của mấy người thôi."

"Đừng nhiều chuyện, đó không phải bạn gái, là chủ nhà... Đẹp thì công nhận là rất đẹp, nhưng mà không phải chị gái, mà là một anh giai."

"So với tôi thì ai đẹp hơn? Tôi cảm thấy anh ấy đẹp hơn tôi."

"Không phải vì để giảm tiền thuê nhà mà cố ý nói vậy, tôi cảm thấy như thế thật... Mấy người đến để xem tôi chơi game hay đến nhiều chuyện vậy? Tôi bắt đầu nghiêm túc chơi đây, vị trí này của tôi là..."

Kê Du Cẩn ngay cả khóe môi cũng không áp xuống được, anh không nghe tiếp nữa, sau khi trở lại phòng mình lập tức tải app livestream Mắt Mèo, tiến vào phòng livestream của Nhiếp Câu.

Anh vừa tiến vào phòng đã nhìn thấy một làn đạn bình luận lướt qua: Anh giai chủ nhà còn chưa đến sao?"

-- Tới nhớ nói cho bọn tui biết một tiếng nha, streamer có đẹp như trong ảnh thật không vậy? Có phải ảnh lừa người không?

-- Anh ấy có dùng máy đổi giọng không?

-- Streamer chắc chắn không mở máy đổi giọng nói, suy cho cùng ngay cả camera cũng mua không nổi, đừng nói đến máy đổi giọng.

Sau đó mọi người sôi nổi cảm thán streamer nghèo túng một phen, rồi tặng một đợt quà nhỏ.

Kê Du Cẩn nghiên cứu cách nạp tiền trong nền tảng livestream này, sau đó nhanh chóng nạp tiền, rồi tìm được quà tặng ảo đắt nhất -- lễ hội hóa trang (Carnival), click tặng đi.

Một cái khinh khí cầu lãng mạn giá trị 2000 tệ tiền mặt, sẽ thông báo trên tất cả các phòng livestream, hơn nữa sẽ có hiệu ứng hiện lên trên phòng livestream của streamer được tặng quà.

Nhiếp Câu chưa từng nhận được quà đắt như vậy, sửng sốt một chút, mở miệng nói: "Cảm ơn ông chủ my06255259 tặng khinh khí cầu lãng mạn... Khoan đã, tặng quà không phải là anh chứ? A Cẩn?"

Kê Du Cẩn cũng không biết tặng quà sẽ mang đến một trận lớn như vậy, đang không biết làm sao bây giờ, liền nghe thấy Nhiếp Câu gọi ra tên anh, lập tức càng thêm bối rối.

Nhiếp Câu thấy đối phương không phủ nhận, liền biết người tặng quà chín mười phần là Kê Du Cẩn, tức khắc có hơi bất đắc dĩ nói: "Đừng tặng quà đắt như vậy, lúc xem livestream có thể nhận được các món quà nhỏ, tặng cái đó cũng được. Anh tặng quà cho tôi, tôi nghĩ nên trả thêm tiền thuê nhà cho anh mới được."

Fans nhiều chuyện với các cư dân mạng khác cũng đoán được thân phận đại gia thần bí mới tới, sôi nổi náo nhiệt lên.

-- A Cẩn là tên của anh giai chủ nhà sao?

-- Đúng rồi đúng rồi, lúc trước anh giai chủ nhà mới biết số phòng livestream, không bao lâu sau liền xuất hiện đại gia tặng streamer Lễ hội hóa trang, xác suất đại gia mới đến là anh giai chủ nhà rất cao.

-- Streamer cũng thặc thú dị, khách thuê dùng trả thêm tiền để uy hiếp chủ nhà? Cái này cũng lạ lắm à nghen.

-- Kiến thức kì quái này đã được tiếp thu.

-- Đã lên thuyền. Có ai chèo chung hơm?

-- Anh giai chủ nhà ơi, đến chào hỏi cùng nhau cái nào, là anh sao?

Nhiếp Câu không nhịn được nữa: "Mấy người đủ rồi nha, cứ ồn ào nữa là hù người ta chạy mất đó."

Bởi vì hiệu quả của cái thông báo toàn nền tảng đó, rất nhanh đã có du khách vì tò mò mà vào phòng xem thử. Lúc này đang là thời điểm người xem truy cập lưu lượng nền tảng này nhiều nhất, người xem trong phòng livestream của Nhiếp Câu nhanh chóng tăng đến hơn một ngàn.

Đúng lúc này, để dời đi sự chú ý của mấy cư dân mạng ham hóng hớt, Nhiếp Câu đánh ra một loạt thao tác vô cùng khó, một combo vừa ra, Nguyên Ca điều khiển con rối lấy một địch năm, giết xong 4 người còn dính tí máu mà đào tẩu. Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, giống như một hành vi nghệ thuật.

Cùng với tiếng hệ thống vang lên "Quadra Kill", làn đạn phòng livestream cũng bay qua một đống đánh giá "666", "Streamer ngầu đét",... này nọ.

Nhiếp Câu nhân cơ hội nói: "Nhấn follow, không lạc đường. Nếu cảm thấy kỹ thuật của streamer tạm được, xin hãy follow, cám ơn. Mặt khác thanh minh một chút, đây là streamer chơi game, không phải streamer giải trí nhá..."  

____________


Tướng Nguyên Ca (Bàng Thống):


________________

Lúc t đọc truyện này, thật sự rất là tức thằng Nhiếp Câu đời trước, phải dùng từ "độc ác" để hình dung nó ấy. Nó hành hạ thậm tệ không những về thể xác mà còn về tinh thần A Cẩn, một người nó hoàn toàn không thù không oán. Nó lừa tiền thì cũng thôi đi, đằng này còn hành hạ người ta. Kiểu như nó ác mà nó ác từ tâm ra luôn ấy.

Quí vị đọc từ từ sẽ có những chi tiết mà nó có kể lại đời trước nó đã làm gì A Cẩn ấy, chỉ muốn cầm dao xiên nó cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro