Chương 16 - 17 - 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trùng sinh tra công một lòng chỉ muốn chuộc tội

Tác giả: Toán Tẫn Cơ Quan

Editor: SacFructose

Chương 16:

Nhiếp Câu còn muốn nói gì đó, nhưng Kê Du Cẩn bên cạnh lại lôi kéo tay áo hắn, lắc lắc đầu. Nhiếp Câu đành phải nói: "Vậy cô ăn nhanh lên, ván tiếp theo đừng đoạt tướng nữa."

"Dạ dạ! Em biết rồi ~" Lầu 3 lập tức trả lời.

-- Chuyên gia giám định trà tỏ vẻ, màu xanh lục không chạy đi đâu được. (trà xanh)

-- Chọn một tank rồi đứng ở trụ đường dưới farm lính không được hả gì? Một hai phải cướp Nữ Nai Con?

-- Streamer cứ như vậy thôi hả? Đảng CP thất vọng với anh quá.

-- Không biết mấy người chỉ trích con gái người ta làm gì, mắc gì người khác không được xài Nữ Nai Con? Chỉ vì nó đứng đầu bảng nên tướng của nó thì người khác không được xài à?

-- Có một nói một, luyện một vài tướng khác vẫn cần thiết hơn, nếu không lên rank Kim Cương rồi, Nữ Nai Con bị ban hoặc bị cướp rồi phải làm sao?

-- Cười ẻ, lúc nãy streamer nói rõ, lên xe không có yêu cầu gì khác cũng không cần tặng quà, chỉ cần đừng cướp Nữ Nai Con với anh giai, hành vi của lầu 3 là lật lọng chứ gì nữa? Vậy mà còn có đứa nói giúp cho mẻ.

Mặc kệ làn đạn nói như thế nào, trò chơi rất nhanh lại bắt đầu rồi. Lúc này Kê Du Cẩn cầm một tướng pháp sư có độ khó tương đối đơn giản, đi đường giữa cẩn thận farm lính kiếm vàng, ít nhất không làm ra hành động sai lầm nào.

Pháp sư đối diện thấy Kê Du Cẩn không dám ra khỏi trụ, lá gan lớn hơn, lúc dọn lính cứ tiền về phía trước. Nhiếp Câu dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, điều khiển tướng đi rừng của mình liên tục bắt pháp sư đó vài lần, đánh cho pháp sư đối diện tài phế kinh tế (feed) luôn, mang theo Kê Du Cẩn bắt đầu đi rừng với đường giữa.

Bởi vì hắn đánh tương đối quyết liệt, nên khiên Nữ Nai Con treo lên người hắn không lâu sẽ bị xóa sạch. Nhiếp Câu đi rừng là tướng di chuyển khá nhiều, dù không có khiên bảo vệ, chạy trốn cũng rất dễ dàng, mà Nữ Nai Con bị đánh gãy chân liền chạy không thoát, bởi vậy liên tiếp đưa đầu cho đối thủ gặt.

Lầu 3 có hơi không vui: "Anh trai streamer ơi, sao em lại chết rồi? Anh không bảo vệ em sao? Hiu hiu hiu~"

Không đợi Nhiếp Câu lên tiếng, có một đồng đội khác đã nhìn không vừa mắt: "Gì vậy bà chị? Bà chị là hỗ trợ đó, không phải bà chị mới nên bảo vệ tướng đi rừng sao?"

"Nhưng mà... mấy ván trước chủ nhà ngay cả làm khiên cũng không biết, cũng sống đàng hoàng đó thôi, streamer còn để ảnh lấy buff, cho anh gặt đầu người đó..."

Nhiếp Câu nhàn nhạt trả lời: "Anh ấy là người mới, đương nhiên tôi phải chiếu cố một chút, tôi chỉ không nghĩ tới, một người chơi lâu năm như cô ngay cả làm khiên cũng làm không tốt."

"Người ta dù chơi trò này một thời gian, cũng còn hơi gà mờ mà, cũng có khác gì người mới chơi đâu ~"

Nhiếp Câu thuận thế nói: "Vậy thì vừa lúc, ván kế tiếp tôi đá cô ra nhé. Suy cho cùng thì tôi muốn kéo rank cho chủ nhà của tôi, cô gà mờ thì đừng kéo chân sau của chúng tôi."

Lời này vừa ra, làn đạn lập tức một mảnh "Ha ha ha."

Lầu 3 bị quê, đóng mic không nói gì nữa, chờ đến khi ván đấu này kết thúc, lầu 3 đột nhiên mở mic chửi: "Có gì đặc biệt hơn người đâu, bọn gay chết tiệt mấy người tự chơi đi, chị mày đéo phụng bồi."

Trên mạng thứ khùng điên gì cũng có. Nhiếp Câu đã sớm quen với các loại chướng khí mù mịt trên mạng, một câu mắng như vậy không đau không ngứa, nhưng Kê Du Cẩn có hơi bất an, cảm thấy bởi vì mình đã tạo thêm phiền toái cho Nhiếp Câu.

Anh có hơi thấp thỏm tỏ vẻ: 'Nếu không thì tôi không chơi nữa, cũng tại tôi chơi không tốt mới thành ra như vậy...'

"Không phải nguyên nhân do anh, không tin anh cứ nhìn làn đạn đi, những người khác đều nói như vậy." Nhiếp Câu nhanh chóng nói với Kê Du Cẩn.

Các fans cũng vô cùng phối hợp, sôi nổi lên tiếng trấn an Kê Du Cẩn.

-- Đúng vậy, anh giai chủ nhà đừng lo lắng, con gái tửng tửng như vậy chỉ là số ít thôi.

-- Kệ mẻ đó đi, bệnh công chúa thời kì cuối, con gái bình thường chúng em không có như vậy!

-- Sao anh giai không lên tiếng vậy? Lần nào cũng kề sát nói nhỏ với streamer sao?

-- Kề sát nói nhỏ? Ý? Có hơi kích động!

-- Chụy em phía trên ơi, thêm nhóm XXXXX, về ổ CP muốn nói gì cũng được, hiểu sao thì hiểu.

Chương 17:

Lại chơi thêm vài ván, Nhiếp Câu nhìn đồng hồ, bắt đầu đuổi Kê Du Cẩn đi ngủ: "Thời gian không còn sớm rồi, anh đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta lại cùng nhau chơi."

Kê Du Cẩn cũng không có si mê trò chơi này lắm, tiếp xúc với trò này cũng chỉ để có thêm đề tài để nói chuyện với Nhiếp Câu, bởi vậy nghe lời gật gật đầu: 'Vậy cậu cũng sớm nghỉ ngơi một chút.'

"Tôi sẽ chú ý, ngủ ngon, mơ đẹp."

Sau khi Kê Du Cẩn rời khỏi, Nhiếp Câu tiếp tục livestream.

-- Mới 10 giờ, như thế nào đã không còn sớm rồi? Người mỗi ngày livestream đến rạng sáng có tư cách nói câu này sao?

"Tôi livestream đến rạng sáng thì sao? Thân thể tôi khỏe mạnh, thức đêm cũng chẳng sao, nhưng sức khỏe chủ nhà của tôi còn quan trọng hơn game."

-- Streamer là cẩu tiêu chuẩn kép, anh không nên đặt tên là horse, nên đặt là dog.

(Nhiếp Câu, Câu trong từ "vó câu" ấy, có nghĩa là con ngựa, nên ảnh mới lấy từ horse đặt cho ID.)

"ID của tôi là gì không quan trọng, có thể show có thể mang đồng đội bay mới là trọng điểm. Mấy người còn nhớ tôi là streamer kỹ thuật không? Chờ tôi đổi lại acc chính, đánh mấy trận rank Vương giả cho mấy người lác mắt."

(Trong game VGVD thì rank Vương Giả là cao nhất.)

-- Streamer quá bá đạo, vừa không cho anh giai chủ nhà người ta thêm bạn, vừa không cho anh giai người ta thức đêm, địa vị gia đình của anh gia chủ nhà thật đáng lo ngại.

"Địa vị? Địa vị chủ nhà của tôi đương nhiên là cao nhất, tôi chỉ là một khách thuê bé nhỏ mà thôi... Đó không phải gọi là quản anh ấy, mà là quan tâm anh ấy ok? Chủ nhà của tôi rất đơn thuần, tôi không thể để mấy người lòng dạ khó lường đi độc hại anh ấy, cho nên không thể cho mấy người thêm bạn."

...

Sau khi trong nhà có thêm một người, cuộc sống vốn dĩ rất chán nản của Kê Du Cẩn trở nên phong phú hẳn lên. Những chuyện không vui khiến anh đau lòng, thời gian để hồi tưởng đến nó càng lúc càng ít, đối lập với nó chính là thời gian Nhiếp Câu xuất hiện trong mắt, trong lòng anh càng lúc càng nhiều.

Hôm nay lúc ăn trưa, di động Kê Du Cẩn đột nhiên vang lên giọng nói nhắc nhở -- Alipay nhận được 37000 nhân dân tệ.

Nhiếp Câu nghĩ đến gì đó, giống như nói đùa bảo: "A Cẩn anh giỏi vậy sao? Mỗi ngày không ra ngoài, vậy mà còn có thu nhập cao hơn cả tôi mỗi ngày ra sức livestream nữa."

Kê Du Cẩn cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu giếm, liền giải thích nói: 'Đây là lợi nhuận tôi mở cửa hàng bánh kem của tháng này.'

"Anh còn mở cửa hàng bánh kem à? Sao không thấy anh nhắc tới?"

'Từ khi mẹ tôi qua đời... Mấy tháng nay trong tiệm đều do người quản lý của tiệm quản lý giúp, tôi cũng chưa qua đó xem nữa."

"Đúng lúc buổi chiều không có việc gì làm, không bằng chúng ta qua tiệm xem thử đi? Anh cũng nên ra ngoài hít thở một chút, cứ ủ trong nhà không ra phơi nắng, sẽ mọc nấm đó."

Kê Du Cẩn bị Nhiếp Câu chọc cười, đối với việc ra ngoài cũng không kháng cự nữa, gật đầu đồng ý với đề nghị của Nhiếp Câu.

"Vậy ăn cơm nhanh lên, ăn xong chúng ta sẽ xuất phát."

Chờ đến khi xoay người tránh khỏi tầm mắt của Kê Du Cẩn, sắc mặt mang nụ cười của Nhiếp Câu lập tức trầm xuống. Mấy ngày nay hắn chỉ lo nghĩ cách khuyên tâm trạng của A Cẩn, lại quên còn có một ít sâu mọt cần rửa sạch!

Cửa hàng bánh kem của Kê Du Cẩn ở phố đi bộ sầm uất nhất thành phố S, người đi lại trước cửa như nước chảy, nhưng kinh doanh trong tiệm lại có thể giăng lưới bắt chim.

(Giăng lưới bắt chim: Tiệm ế)

Đứng ở cửa tiệm, Nhiếp Câu nói thẳng: "A Cẩn, chỉ bằng vị trí cửa hàng này của anh và diện tích của nó, do dù chỉ đem cho thuê, một tháng cũng hơn 3 vạn rất nhiều."

'Trước kia lúc tôi còn ở trong tiệm, lợi nhuận mỗi tháng cơ bản đều trên 10 vạn, mấy tháng nay mới càng lúc càng ít." Kê Du Cẩn có hơi ngại ngùng giải thích.

Tính cách của anh chỉ hướng nội, không phải chỉ số thông minh có vấn đề, tất nhiên cũng biết trong chuyện này có gì đó khuất tất, chẳng qua trước đây anh không có tâm tình để xử lý những việc này.

Lại nói, dù anh tới trong tiệm truy cứu trách nhiệm thì có thể làm gì đây? Ngay cả nói chuyện anh cũng không nói được, có thể dùng tay để tranh chấp với người ta sao?

Chương 18:

Đi vào trong tiệm, tiệm quạnh quẽ chỉ có một nhân viên hướng dẫn mua hàng ở quầy thu ngân, lúc này có người vào tiệm, nhưng đầu người đó cũng chẳng ngẩng lên, chỉ lo ngồi trên ghế chơi di động.

Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn đi ra phía trước, Nhiếp Câu giơ tay gõ vang kệ thủy tinh trên quầy thu ngân, cô gái hướng dẫn mua hàng kia mới không kiên nhẫn mà ngẩng đầu tiên: "Mua cái gì thì tự mình chọn rồi tới đây tính tiền là được... Ông chủ! Sao hôm nay cậu lại đến đây?"

Sau khi đối phương nhận ra là Kê Du Cẩn, hơi hoảng loạn một chút, đứng dậy.

Mặt Kê Du Cẩn hơi trầm xuống, dùng di động đánh chữ dò hỏi đối phương: [Tại sao chỉ có một mình cô, mấy người khác đâu?]

"Ờm... Chắc là.... Chắc là ở phòng bếp phía sau đi..." Nhân viên hướng dẫn có hơi chột dạ nhỏ giọng nói.

Mà lúc này Nhiếp Câu đã lấy một cái tiramisu từ trong tủ kính, dùng muỗng nhựa xắn một miếng nếm nếm, ngay sau đó không thèm che giấu nhăn mặt lại. Khi Kê Du Cẩn đang khó hiểu nhìn hắn, hắn không nói gì trực tiếp múc một muỗng đưa tới bên miệng Kê Du Cẩn.

Nhưng mà cái muỗng này Nhiếp Câu mới vừa dùng qua...

Kê Du Cẩn rũ mắt xuống, hé miệng, cố gắng làm ra vẻ như không có việc gì mà ăn miếng bánh.

Rất nhanh, vị bơ kém chất lượng béo ngậy tràn trong miệng, mà cốt bánh vừa khô vừa thô ráp, ăn như vụn gỗ. Kê Du Cẩn là thợ làm bánh, ngay lập tức nhận ra vấn đề, tức khắc không còn những ý nghĩ kiều diễm nữa.

Bơ không biết khi nào đã đổi thành loại kém chất lượng như vậy, bột mì làm cốt bánh cũng là dùng loại bột có chất lượng cực thấp, dù sao công nghệ cũng vô cùng qua loa, hơn nữa không biết đã để mấy ngày rồi, mới có thể lên mùi vị tệ như vậy. Mà loại bánh này, lại dám công khai trưng bày trong tủ kính của tiệm bánh!

"Thật khó tưởng tượng, ở đoạn đường thế này, một cửa hàng trang hoàng xinh đẹp, lại nếm được một loại đồ ngọt dở tệ như vậy."

Nghe thế, Kê Du Cẩn cảm thấy có chút xấu hổ. Tuy rằng bánh kem không phải anh làm, nhưng suy cho cùng thì đây là cửa hàng của anh, không ngờ rằng lại thành một hồi chê cười. Đồng thời, Kê Du Cẩn cũng cảm thấy rất tức giận, lạnh mặt đi vào bếp phía sau, Nhiếp Câu rất nhanh đã đuổi theo.

Hai người vừa đi, cô gái hướng dẫn mua hàng đã mau chóng gọi điện thoại: "Chị Anna, chị mau đến tiệm đi, chuyện lớn rồi, hôm nay ông chủ đến tiệm."

Kê Du Cẩn vào bếp, lại phát hiện thợ làm bánh mặc bộ quần áo đồng phục đầu bếp là người mình không quen biết!

Người nọ cũng không quen biết Kê Du Cẩn, thấy anh tiến vào còn cau mày hỏi: "Mấy người là ai? Chỗ này không thể tiến vào không biết sao?"

Cô gái hướng dẫn mua hàng theo sát hai người, nghe được động tĩnh, nhanh chóng cao giọng nói: "Sư phụ Vương, đây là ông chủ của cửa tiệm mình."

"Ông chủ? A... Ra là ông chủ à..." Thợ làm bánh gọi sư phụ Vương này xấu hổ mà cười cười với Kê Du Cẩn, sau đó nhỏ giọng hỏi cô gái nhân viên: "Cậu ta là chủ tiệm? Chủ tiệm không phải là Anna sao?"

"Chị Anna là quản lý trưởng, không phải chủ tiệm!" Cô gái hướng dẫn mua hàng cũng nhỏ giọng nói với sư phụ Vương.

Nhưng ở không gian phía sau bếp gần như kín kẽ mà nói, mặc dù hai người kia đã nhỏ giọng, Kê Du Cẩn và Nhiếp Câu cũng nghe được rõ ràng.

Không để ý đến sư phụ Vương, Kê Du Cẩn trực tiếp hỏi cô gái hướng dẫn mua hàng: [Thợ làm bánh Owen lúc trước đây? Còn thợ trang trí bánh Ilse đâu?]

"Bọn họ... đều nghỉ việc, nên chị Anna mới mời sư phụ Vương đến đây." Ánh mắt cô gái hướng dẫn mua hàng tránh né mà trả lời.

_________________

Có 1 điều t rất thích ở truyện này là tính cách của Kê Du Cẩn chả khác gì đời trước, hướng nội, yếu đuối, tự ti, dễ tin người. Nhưng nhờ tình yêu và hướng dẫn của Nhiếp Câu sẽ khiến ảnh càng lúc càng sống tốt hơn.

Nhiều truyện trùng sinh khác (nhất là thụ trùng sinh), sau khi trùng sinh cái người kia đổi tính 100% luôn làm người trùng sinh ngỡ ngàng và bật ngửa :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro