Chương 55 - 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trùng sinh tra công một lòng chỉ muốn chuộc tội

Tác giả: Toán Tẫn Cơ Quan

Editor: SacFructose


Chương 55:

Thời điểm mở mắt ra, Kê Du Cẩn có hơi mờ mịt, anh nhìn nhìn xung quanh, theo bản năng tìm bóng dáng ấy. Nhưng mà ở bên cạnh anh là nguyệt tẩu và bảo mẫu, còn đứa con đã rời khỏi lồng ấp được mấy ngày nữa.

"Anh Kê, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, mau xem con anh nè, khỏe mạnh ú nu, chỉ là anh phải chịu khổ rồi." Nguyệt tẩu ôm đứa trẻ đến bên cạnh Kê Du Cẩn.

Con anh? Kê Du Cẩn giật mình, anh đã trở lại rồi sao?

Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, Kê Du Cẩn cho rằng sau khi bị tiêm thuốc mê anh sẽ ngủ qua đi, đến khi tỉnh dậy sẽ có thể nhìn thấy Nhiếp Câu và con mình. Nhưng không biết tại sao, tác dụng của thuốc mê qua rồi, tuy rằng anh không thể động đậy cũng không có cảm giác đau đớn gì, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.

Thậm chí, anh có thể cảm nhận được khoảnh khắc dao phẫu thuật cắt vào da thịt mình, trong nháy mắt ấy, anh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Chắc chắn là do mình quá khẩn trương thôi, lập tức là xong rồi, Kê Du Cẩn tự an ủi mình.

Lúc huyết nhục dựng dục trong bụng mình hơn 200 ngày bị lấy ra, Kê Du Cẩn mơ hồ nghe được tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non. Anh muốn mở mắt ra nhìn xem đứa nhỏ thế nào rồi, nhưng lại không làm được.

"Chảy máu nhiều quá, cần phải cắt bỏ tử cung để cầm máu, mau đi tìm người nhà ký tên đi!"

Tình hình dường như không ổn rồi...

"Mất máu quá nhiều, mau lấy thêm túi máu đến đây."

"Bên phòng máu nói tất cả túi máu RH- đều ở đây, các túi máu điều từ những bệnh viện gần đây cũng đã ở chỗ này rồi."

"Xem xem có thể liên hệ được với nhóm tình nguyện viên có nhóm máu RH- không, nhanh chóng đến bệnh viện hiến máu."

"Đã liên hệ được một người, đang chạy đến."

Máu chảy đi nhiều khiến Kê Du Cẩn cảm thấy lạnh lẽo, anh phải chết rồi sao?

Bóng ma tử vong bao phủ trên người, Kê Du Cẩn cảm thấy sợ hãi, anh không muốn chết, anh còn chưa kịp nhìn mặt con, còn Nhiếp Câu nữa, nếu chết rồi sẽ không còn được gặp lại Nhiếp Câu nữa, thật tiếc...

Luyến tiếc mạnh mẽ khiến Kê Du Cẩn tràn ngập khát vọng muốn sống, anh cố gắng mở hai mắt ra.

Âm thanh cứu giúp dần dần đi ra, Kê Du Cẩn cuối cùng cũng... mở to mắt!

Nhưng mà anh phát hiện mình không ở bệnh viện, mà là xuất hiện ở siêu thị gần nhà mình hay đến kia.

Tại sao mình lại ở đây? Nên biết rằng từ khi Nhiếp Câu ôm đồm chuyện nấu cơm vào người, mua đồ ăn gì đó cũng không cần Kê Du Cẩn nhọc lòng, cho nên từ đó anh rất ít khi đến đây.

Rất nhanh, Kê Du Cẩn phát hiện mình không thể khống chế được hoạt động của thân thể, lại nhìn đồng hồ ở siêu thị, đây là khoảng thời gian trước khi anh gặp Nhiếp Câu!

Sao lại thế này? Đây đều là ảo giác của anh sao? Ý thức của anh giống như có xuất hiện trên người mình, nhưng quyền điều khiển không thuộc về anh mà thuộc về một "bản thân" mình khác, điều anh có thể làm, chỉ có thể đứng ngoài cuộc quan sát."

Còn nữa, Nhiếp Câu đâu? Nếu tất cả đây không phải là ảo giác của anh, anh phải làm sao mới có thể trở về bên cạnh người yêu của mình?

Đang suy nghĩ, một chiếc xe mua sắm đụng vào người Kê Du Cẩn, làm anh lập tức lảo đảo.

"Xin lỗi, tôi không chú ý đến anh đang đứng ở đây, anh có sao không?"

Giọng nói này quen thuộc như vậy, cùng với tầm mắt của thân thể này nhìn qua, Kê Du Cẩn có hơi mừng rỡ, quả nhiên là Nhiếp Câu!

Nhưng mà, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm...

Là ánh mắt.

Lúc trước lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhiếp Câu, ánh mắt đối phương tràn ngập quan tâm, mà Nhiếp Câu trước mặt anh này, trong mắt càng có nhiều phần... hư tình giả ý!

Kê Du Cẩn đứng ngoài cuộc nhìn "Kê Du Cẩn" từ từ quen biết Nhiếp Câu, sau đó Nhiếp Câu lần nữa dùng danh nghĩ thuê nhà mà nghênh ngang vào ở.

Trải qua một thời gian sau, Kê Du Cẩn đã hiểu rõ hiện giờ tất cả không phải là ảo giác của anh. Anh không biết tại sao mình lại ở trong hoàn cảnh này, thời khắc nào anh cũng hi vọng mình có thể trở lại thế giới bên kia.

Mà Nhiếp Câu ở thế giới này, có đôi khi Kê Du Cẩn hoài nghi người này không phải là cùng một người Nhiếp Câu mà anh quen biết, bởi vì đã từng trải qua thế nào quan tâm và yêu thương thật sự, cho nên từng cử chỉ của Nhiếp Câu trong mắt anh rõ ràng là chỉ giả vờ.

Giả vờ thể hiện yêu thích và yêu thích thật sự hoàn toàn không giống nhau.

Chính là, người này với Nhiếp Câu mà anh quen biết kia có rất nhiều thói quen và cử chỉ giống nhau, giống nhau đến mức chỉ có thể dùng nguyên nhân họ thật sự là cùng một người để giải thích.

Nhiếp Câu này không thật sự yêu "Kê Du Cẩn", nhưng "Kê Du Cẩn" chưa từng gặp qua tình yêu thật lòng là thế nào, cho nên đã bị tình yêu giả dối kia che mờ mắt.

Sau khi Nhiếp Câu vào ở không lâu, "Kê Du Cẩn" phát hiện hắn lặng lẽ học tập ngôn ngữ ký hiệu cho người câm điếc.

Sau khi bị phát hiện, người đàn ông này ra vẻ ngượng ngùng giải thích: "Tôi nghĩ nếu học được rành ngôn ngữ ký hiệu rồi, là có thể hiểu được những ý anh muốn biểu đạt, anh cũng không cần mỗi lần muốn nói gì đó đều phải cầm di động đánh chữ."

Thấy một màn như vậy, "Kê Du Cẩn" hoàn toàn cảm động, yêu đối phương.

Mà Kê Du Cẩn chỉ có ý thức kia, lúc này mới chú ý đến vấn đề mà trước nay anh vẫn luôn xem nhẹ. Dựa theo cách nói của người yêu mình trước lúc yêu nhau, cậu ấy luôn bận rộn làm việc, nào có thời gian đi học ngôn ngữ ký hiện đâu? Người bình thường cũng không cố ý đi học ngôn ngữ ký hiệu làm gì, trừ phi cần tiếp xúc lâu dài với người câm điếc...

Hiện tại anh nhìn đến việc này, giống như đưa ra được một lời giải thích thỏa đáng. Có lẽ người này chính là Nhiếp Câu mà anh đã từng gặp, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao Nhiếp Câu mà anh yêu thương kia lần đầu tiên gặp anh đã biết ngôn ngữ kí hiệu rồi.

Thì ra, anh cho rằng đó là một lần may mắn gặp gỡ tình cờ, thật ra vẫn không tồn tại, có chăng chỉ là do người khác sắp xếp chặt chẽ ra mà thôi.

Kê Du Cẩn không còn sốt ruột về thế giới của mình nữa, anh muốn biết Nhiếp Câu trước đây đã làm những gì.

Một người có tâm, một người có tình. "Kê Du Cẩn" và Nhiếp Câu ở bên nhau càng lúc càng ái muội. Trong lúc đó, Nhiếp Câu có tỏ tình với "Kê Du Cẩn".

Kê Du Cẩn có thể cảm nhận được sự vui sướng kích động một chính mình khác, nhưng cuối cùng "Kê Du Cẩn" vẫn từ chối lời tỏ tình kia, bởi vì anh không dám đảm bảo sau khi yêu nhau, Kê Du Cẩn có thể tiếp thu thân thể dị dạng của mình không. Nếu đến lúc đó lại bị đối phương chán ghét vứt bỏ, chi bằng từ đầu không cần phải đi đến bước đó, giữ lại sự tốt đẹp của đối phương trong lòng nhau là đủ rồi.

Nhiếp Câu hình như rất hoang mang không biết tại sao mình lại bị từ chối, nhưng hắn không nói gì thêm, tiếp tục duy trì ái muội với "Kê Du Cẩn."

Mà loại ái muội này, vẫn bị đánh vỡ vào sinh nhật hôm đó. Bị mời rượu liên tục, Kê Du Cẩn cũng phát hiện có gì đó không đúng. Quả nhiên, thân thể rất ít uống rượu rất nhanh bị chuốc say. Tuy rằng anh không thể điều khiển được thân thể này, nhưng tất cả cảm giác từ thân thể này anh đều có thể cảm nhận được. Chất cồn kích thích dạ dày làm anh vô cùng khó chịu, nhưng mà điều khiến anh càng thêm khó chịu còn ở phía sau.

Sau khi sau rượu không phản kháng được, thân thể anh bị kéo lên giường, bị lột sạch quần áo, bị mở ra không chút nào tôn trọng.

"Hửm?" Hình như Nhiếp Câu kinh ngạc với chỗ mình vừa nhìn thấy.

Rồi sau đó di động vang lên ánh đèn flash và tiếng chụp ảnh.

Sau khi chụp ảnh xong, người đàn ông bụng dạ khó lường kia nhẹ nhàng đè lên người anh. Động tác vụng về, chỉ bằng lý thuyết suông và bản năng thân thể, không có bất kể lòng thương tiếc hay yêu quý gì, tất cả làm Kê Du Cẩn cảm nhận được đau đớn khi bị xé rách.

Anh không muốn thừa nhận, đây là người xem anh như trân bảo đang làm những việc này.

Khi tỉnh táo lại, "Kê Du Cẩn" cảm giác như người mình bị mở ra rồi gắn lại một lần, không có chỗ nào không khó chịu.

Tầm mắt nhìn về Nhiếp Câu đang ngồi bên cạnh giường, đối phương để trần nửa người trên, một bàn tay hứng thú dạt dào xem di động, một ngón tay khác kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc rơi vãi trên giường, nhìn vô cùng chói mắt.

Kê Du Cẩn chưa bao giờ biết, Nhiếp Câu vậy mà lại biết hút thuốc.

Mùi khói sặc mũi làm anh khó chịu, ho khan một tiếng, thân thể vì vậy mà run lên, đau nhức khó giải thích lan tràn cơ thể.

Chú ý đến anh đã tỉnh lại, Nhiếp Câu dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu nhìn anh, lộ ra một nụ cười khó hiểu: "Trước đó tôi cảm nhận được anh thích tôi, nhưng mà tôi tỏ tình với anh thì anh lại từ chối, lúc đó tôi còn không rõ tại sao, bây giờ cuối cùng cũng biết rồi."

Nhiếp Câu vừa nói, đưa điện thoại đến trước mặt Kê Du Cẩn, phía trên là một bức ảnh được mở ra.

Người trên ảnh chụp đúng là Kê Du Cẩn, trên người anh tràn đầy dấu vết ái muội, vết bẩn sau khi hoan ái còn trên người anh không được rửa sạch, còn có bí mật anh dùng trăm phương ngàn kế che giấu, cứ như vậy mà hiện trên màn hình di động một cách trần trụi, với tư thế vô cùng khó coi.

"Có phải anh sợ tôi phát hiện chuyện này hay không? Anh ... quái vật này?"

Lúc Nhiếp Câu nói lời này, vẫn mang theo nụ cười như bình thường, chỉ là nụ cười này không còn ấm áp như ánh mặt trời, ngược lại làm "Kê Du Cẩn" cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Nếu có thể phát ra tiếng, lúc này "Kê Du Cẩn" chắc chắn sẽ điên lên mà hét chói tai, nhưng anh lại làm không được. Đối mặt với chuyện tuyệt vọng như thế, điều anh có thể làm chỉ là chịu đựng sự đau đớn của thân thể, co rúm lại chui vào chăn run rẩy, ý đồ che đậy tất cả khó coi.

Nhiếp Câu vẫn ung dung nhìn anh trong chốc lát, giống như đang thưởng thức dáng vẻ con mồi sợ hãi. Sau đó, hắn khôi phục lại vẻ săn sóc dịu dàng thường ngày, lôi Kê Du Cẩn từ trong chăn ra ôm vào lòng, ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ: "Anh yên tâm, nếu chúng ta đã làm chuyện đó rồi, tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu, tuy rằng chỗ đó của anh thật sự ... ghê tởm, nhưng tôi sẽ cố gắng tiếp nhận anh như vậy."

Sau khi đối mặt với tuyệt vọng hoàn toàn, lại nghe được lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn, người ta sẽ có phản ứng thế nào đây? Sẽ ôm hi vọng, sẽ sinh ra cảm kích và ỷ lại, hơn nữa "Kê Du Cẩn" vốn dĩ đã yêu người đàn ông này, tình yêu làm lu mờ lí trí, anh cứ như vậy mà tiếp nhận cách nói và quyết định của đối phương.

Kê Du Cẩn có thể cảm nhận được tâm tình nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, chờ mong mình được cứu rỗi. Đã từng được người yêu phổ cập qua cho cái gì gọi là hành vi PUA (*), Kê Du Cẩn dễ dàng nhìn hiểu ngay đây là những thủ đoạn để khống chế người khác của Nhiếp Câu, anh cảm thấy sợ hãi, nhưng trừ việc đứng ngoài bàng quan nhìn xem thì anh không làm gì được nữa.

(*) Hành vi PUA: T có giải thích rõ ở cuối chương 1, nếu ai không nhớ thì quay lại đó đọc nhé.

Trước đó, tuy rằng Nhiếp Câu tràn ngập hư tình giả ý, nhưng ít ra vẫn có biểu hiện ôn nhu săn sóc. Có lẽ cảm thấy bản thân đã nắm được nhược điểm của "Kê Du Cẩn", sau đó Nhiếp Câu không còn kiêng dè gì, bắt đầu lộ bộ mặt thật ra.

Bộ mặt thật của hắn là gì đâu? Thì ra hắn cũng không dịu dàng như thế, không hài lòng cái gì sẽ lập tức xụ mặt giận dữ. Thì ra hắn cũng không ưu tú như vậy, phần lớn thời gian chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi mà chơi game. Hút thuốc, uống rượu, trêu ghẹo "em trai", "em gái" trên mạng vô cùng ái muội.

Lần đầu tiên Nhiếp Câu nhìn đến bộ mặt này của Nhiếp Câu, thật sự không thể tin được, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lấy những gì Nhiếp Câu đã trải qua trong xã hội, hắn biến thành người như vậy cũng không có gì khó hiểu. Một người không nhận được bao nhiêu thiện ý và gặp được bao nhiêu người tốt, làm sao có thể dễ dàng trở thành một người thiện lương tốt đẹp?

Người mình thích hay đổi 180 độ, "Kê Du Cẩn" cũng vô cùng thấp thỏm. Nhưng hai người đã xác định quan hệ, tất cả bí mật của anh đều bị đối phương phát hiện rồi, tuy rằng bị ghét bỏ, nhưng lại không bị vứt bỏ, nghĩ đến đối phương nói thích anh chắc là thật sự nhỉ? "Kê Du Cẩn" dần dần cũng chấp nhận một người yêu như vậy.
Nếu đã là người yêu, chăm sóc bữa ăn cũng như cuộc sống thường ngày của đối phương cũng biến thành chuyện đương nhiên. Theo như lời đối phương nói, hắn đã chịu chấp nhận thân thể dị dạng của anh, thì "Kê Du Cẩn" phải bồi thường cho hắn trên những phương diện khác.

Bởi vì thân thể thường xuyên bị người yêu khinh thường, bệnh sợ xã hội của "Kê Du Cẩn" càng lúc càng nghiêm trọng, mua sắm nguyên liệu nấu ăn cũng là đặt hàng trên mạng nhờ người ta giao hàng tận nhà. Anh am hiểu chế tác các loại điểm tâm ngọt tinh xảo phức tạp, nhưng lại không rành với dầu muối dấm tương thường ngày, tay nghề nấu cơm cũng chỉ đến mức tàm tạm. Chuyện này tự nhiên cũng sẽ khiến cho Nhiếp Câu bất mãn.

Hôm nay, Nhiếp Câu thua vài trận game, trong lòng hắn không thoải mái, lại ăn mấy món ăn tầm thường như vậy, toàn bộ lửa giận của hắn lập tức bùng nổ.

"Anh chỉ biết làm mấy món này cho tôi ăn thôi à? Còn những nguyên liệu nấu ăn đó, nào có tươi ngon bằng tự mình đi chợ chọn lựa! Tôi thấy tại anh cứ dùng mấy nguyên liệu nấu ăn dở tệ như vậy nên tay nghề mới luôn kém đến thế. Ngày mai anh không được đặt hàng trên mạng nữa, buổi sáng tự mình đi chợ mua đồ đi." Nhiếp Câu trực tiếp sai bảo.

"Kê Du Cẩn" bất an buông chén đũa: "Anh có thể thêm tiền để người giao hàng đưa đồ tốt hơn đến.'

"Anh đang khoe khoang với tôi anh giàu có lắm đúng không? Tôi kêu anh tự mình đi chọn, anh nghe không hiểu sao? Thế nào? Việc nhỏ như vậy cũng không muốn làm cho tôi sao? Tôi vì anh, mỗi ngày đều chịu đựng cảm giác buồn nôn, còn không quên thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh, anh nói có phải không?" Nhiếp Câu hùng hổ dọa người.

"Kê Du Cẩn" buồn bã gục đầu xuống.

Thật ra, anh cũng không muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý gì, một lần cũng không hề muốn. Nhưng mà anh không có cách nào phản bác lại lời Nhiếp Câu, cho dù lúc bắt đầu anh không muốn ra sao, cuối cùng vẫn sẽ trầm luân dưới thân Nhiếp Câu.

Có lẽ, giống như Nhiếp Câu cười nhạo anh như vậy, thân thể anh vốn khốn nạn thế đi.

Hôm sau, Nhiếp Câu cũng không quên lời nói của mình hôm qua, buổi sáng 8 giờ đã thúc giục "Kê Du Cẩn" ra ngoài.

"Nhanh đi đi, lúc này chợ sáng mới mở, nguyên liệu nấu ăn là tươi ngon nhất, lại nhiều chủng loại."

Lúc này, lần gần nhất "Kê Du Cẩn" ra khỏi nhà đã qua hơn một tháng, đứng ở cửa, anh giống như một con ốc sên bị ép rời đi vỏ ốc bảo vệ của mình.

Ôm một chút mong đợi, "Kê Du Cẩn" nắm ống tay áo Nhiếp Câu cầu xin: "Không đi có được không? Anh sợ lắm."

Nhiếp Câu không kiên nhẫn mà rút tay áo lại, dùng ánh mắt kỳ quái quét một lượt từ đầu đến chân anh, nói: "Có gì đâu mà sợ hãi, người ở chợ cũng sẽ không lột quần áo của anh để nhìn đến thân thể dị dạng của anh, dũng cảm lên nào anh yêu, việc nhỏ thế này cũng không muốn làm, anh thật sự yêu tôi sao?"

Nói rồi, đẩy "Kê Du Cẩn" ra ngoài, đóng sầm cửa lại.


Chương 56:

Đúng là thời gian cao điểm buổi sáng, người trên đường như nước chảy, chợ bán hàng tươi sống càng chen chúc đông đúc hơn. Mỗi một lần đi ngang một người xa lạ nào đó, "Kê Du Cẩn" đều cảm thấy cả người nổi da gà, hoàn cảnh ồn ào khiến anh đổ mồ hôi lạnh, mùi vị kỳ quái của các loại nguyên liệu nấu ăn hỗn tạp làm dạ dày anh nôn nao.

Sau khi gian nan chọn lựa một vài nguyên liệu nấu ăn mà Nhiếp Câu thích ăn, "Kê Du Cẩn" cảm thấy đầu nặng trĩu, toàn thân nhẹ bẫng, cuối cùng, cả người anh lung lay ngất xỉu.

Anh tỉnh lại ở bệnh viện, nhìn thấy Nhiếp Câu mang vẻ mặt không kiên nhẫn bên cạnh.

"Anh cũng thật là tài ba, đi mua đồ ăn thôi cũng vào bệnh viện cho được? Bệnh viện còn nói anh bị bệnh sợ xã hội, đề nghị đi gặp bác sĩ tâm lý, thì ra anh không chỉ có vấn đề ở thân thể mà tâm lý cũng có bệnh nữa à?"

Bản thân mình trong ngoài đều thật sự có bệnh cả sao? Lòng "Kê Du Cẩn" run rẩy, không dám thừa nhận. Anh lắc đầu: 'Anh không sao, không cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý.'

"Không sao thì mau đi về, trở về rồi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, sau này cũng không dám sai bảo anh cái gì nữa."

Nói là không dám sai bảo, nhưng chuyện "Kê Du Cẩn" cần làm thì vẫn phải làm.

Hôm nay, Nhiếp Câu ăn cơm bên ngoài với bạn bè, trên đường gọi "Kê Du Cẩn" đến đón.

Tới nơi rồi, "Kê Du Cẩn" ngừng xe ở ven đường, gửi tin nhắn cho Nhiếp Câu nói rằng mình đã đến. Một lúc lâu sau Nhiếp Câu mới trả lời tin nhắn: [Tôi không nhìn thấy xe anh đâu cả? Anh ra ngoài đi, đứng ngoài xe chờ tôi, tôi sẽ dễ tìm hơn.]

Lúc này đã vào đông, gió đêm lạnh thấu xương. "Kê Du Cẩn" vẫn luôn ở trong phòng có máy sưởi không biết bên ngoài đã lạnh đến thế này, ăn mặc mỏng manh, lại vẫn nghe lời Nhiếp Câu, ra ngoài xe đứng chờ.

Nhiệt độ cơ thể rất nhanh bị rét lạnh ăn mòn, hà hơi vào lòng bàn tay lạnh cứng, hấp thu chút ấm áp nhỏ nhoi. Hai chân không ngừng đi lại trên mặt đất, để khỏi phải bị đông cứng. Xe có mở máy sưởi ấm áp đang bên cạnh, nhưng anh lại không dám ngồi vào xe chờ, sợ Nhiếp Câu tìm không thấy anh sẽ lỡ mất.

Cách đó không xa, trên lầu một tiệm đồ nướng, có người nào đó mở cửa sổ huýt sáo ngả ngớn về phía "Kê Du Cẩn". "Kê Du Cẩn" theo bản năng nhìn về phía đó, không được tự nhiên quay người đi. Anh dùng ngón tay cứng đờ đánh chữ trên di động: [Nhiếp Câu, em còn không thấy được anh sao?]

Nhưng mà, không ai trả lời tin nhắn của anh.

Lại một lát sau, Nhiếp Câu mới không nhanh không chậm mà bước ra từ tiệm đồ nướng kia, giọng nói bất mãn: "Thúc giục cái gì mà thúc giục, đi thôi."

Cho nên, lúc nãy Nhiếp Câu chỉ ở tiệm đồ nướng gần đó, nhìn dáng vẻ chật vật của anh đứng trong gió lạnh sao? Tay "Kê Du Cẩn" lạnh cứng, lên xe, về nhà.

Sau khi trở về, "Kê Du Cẩn" mới hỏi Nhiếp Câu: "Người huýt sáo lúc nãy là bạn của em sao?'

Nhiếp Câu thờ ơ nói: "Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy anh liền cười nhạo tôi, hỏi sao tôi lại tìm một thằng đàn ông để yêu đương, còn vừa già vừa xấu như vậy. Tôi cũng không có mặt mũi nói anh còn lắm bệnh tật nữa đâu."

"Kê Du Cẩn" sững người một lát, mới khó khăn đáp lại: 'Xin lỗi, đã làm em mất mặt.'

"Mất mặt gì đó thật ra tôi cũng không ngại, ai bảo tôi yêu anh cơ chứ? Anh cũng yêu tôi đúng không, A Cẩn?"

"Kê Du Cẩn" gật gật đầu, anh đương nhiên là yêu Nhiếp Câu, bằng không còn có thể yêu ai khác được đây? Cũng may Nhiếp Câu yêu anh, bằng không trên đời này còn ai dám yêu anh nữa đâu?

"Nhưng mà ngay cả câu yêu tôi anh cũng không nói ra miệng được, có phải rất không công bằng với tôi không?" Nhiếp Câu bắt đầu hướng dẫn từng bước.

"Kê Du Cẩn" lại gật đầu lần nữa: 'Xin lỗi em.'

"Xin lỗi thì không cần, có chuyện muốn nhờ anh một chút. Tôi có một người bạn, bán bảo hiểm, để ủng hộ công việc của hắn, tôi đã thay anh mua mấy phần bảo hiểm, anh ký giúp tôi vài chữ đi."

Mấy phần bảo hiểm đó được đưa đến trước mặt "Kê Du Cẩn", anh không thấy được nội dung, nhưng người được lợi cuối cùng lại nhìn rất rõ ràng, là tên của Nhiếp Câu.

Nắm cây bút bị nhét vào tay, cả người "Kê Du Cẩn" cứng đờ.

"Sao? Không muốn ký à?" Nhiếp Câu nhăn mày, bất mãn nói.

"Kê Du Cẩn" chỉ chỉ vào tên người được hưởng bảo hiểm, ánh mắt dò hỏi nhìn Nhiếp Câu.

Trong nháy mắt kia, mặt Nhiếp Câu hiện lên sự chột dạ và không được tự nhiên, nhưng mà rất nhanh liền biến mất, đúng lý hợp tình mà nói: "Bảo hiểm đều sẽ có ghi tên người được hưởng, anh không chọn tôi thì chọn ai? Đây cũng không quan trọng, dù sao cái bảo hiểm này chỉ là để giúp bạn tôi chạy KPI thôi, không phải trù ẻo gì anh xảy ra chuyện để nhận bồi thường, mau kí đi."

Cuối cùng "Kê Du Cẩn" vẫn ký tên, cả người run rẩy vì lạnh lẽo. Cho dù đã trở lại căn phòng có máy sưởi ấm áp, thân thể bị đông cứng cũng rất lâu không thể ấm áp lên được, chỉ có lúc lên giường rồi, hơi ấm từ thân thể nóng hừng hực của Nhiếp Câu truyền lại đây, "Kê Du Cẩn" mới cảm nhận được một chút ấm áp.

Cậu ấy yêu mình, cậu ấy thật sự yêu mình, cậu ấy chắc chắn yêu mình. "Kê Du Cẩn" một lần lại một lần nói cho bản thân mình nghe.

Làm một thợ làm bánh, đã rất lâu "Kê Du Cẩn" không có cơ hội làm điểm tâm ngọt, vì Nhiếp Câu không thích ăn đồ ngọt, nói đàn ông con trai ăn đồ ngọt ẻo lả thấy gớm. Cũng rất lâu rồi anh không đến cửa tiệm bánh kem, chỉ biết việc kinh doanh càng lúc càng tồi tệ, thậm chí Anna còn gửi tin nhắn nói với anh, tiệm thu không đủ chi, bảo anh chuẩn bị tiền để bù vào.

Nhiếp Câu mắt sắc, thấy được tin nhắn Anna gửi cho "Kê Du Cẩn", rất không vui mà nói: "Bù tiền thì còn mở cửa hàng làm gì nữa? Anh không dám ra khỏi cửa, cũng không nói chuyện được, thì còn buôn bán làm gì? Nhân lúc này đóng cửa đi, thì anh không cần nhọc lòng nữa. Được rồi, chuyện này anh không cần nhúng tay, để tôi xử lý cho."

Cách xử lý của Nhiếp Câu, chính là vài ngày sau ném cho "Kê Du Cẩn" một thẻ ngân hàng.

"Tôi bán cửa hàng đó cho bạn tôi rồi, anh xem, sau này không cần bù tiền, còn kiếm lời được một khoảng, không phải tốt à?"

"Kê Du Cẩn" không biết nên đáp lại gì, im lặng nhận lấy thẻ ngân hàng đem cất. Anh không hỏi bán được bao nhiêu tiền, thậm chí không hỏi mật mã thẻ là bao nhiêu.

Bởi vì, hỏi cũng không có ý nghĩa.

Sau chuyện cửa hàng bánh kem, Nhiếp Câu nghi ngờ năng lực quản lý tài sản của "Kê Du Cẩn", bắt đầu hỏi đến tình trạng tài sản của anh, cầm thẻ tín dụng của anh đi, đòi biết hết những mật mã từng tài khoản ngân hàng của anh.

"Kê Du Cẩn" không giấu giếm điều gì, dù sao cuộc sống của anh chỉ còn lại Nhiếp Câu, trừ những lúc ngẫu nhiên ngẩn người, tất cả quỹ đạo sinh hoạt của anh đều cùng một nhịp với Nhiếp Câu.

Chỉ là dù trải qua bao nhiêu lần, đối mặt với những chuyện đó vào ban đêm, "Kê Du Cẩn" cũng không có cách nào thản nhiên tiếp thu. Tuy Nhiếp Câu mỗi ngày đều biểu đạt rằng mình ghê tởm thân thể dị dạng của anh, mỗi ngày lại phải làm đến tận hứng mới thôi.

Không ra khỏi nhà, tất nhiên cũng không rèn luyện thân thể, tình trạng thân thể khỏe mạnh của "Kê Du Cẩn" cũng càng lúc càng tồi tệ. Vào buổi tối, đối mặt với Nhiếp Câu tùy hứng đòi hỏi, ban đầu "Kê Du Cẩn" còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, sau này càng lúc càng chịu không nổi. Anh yếu ớt nhắm mắt lại thở dốc, tùy ý Nhiếp Câu làm, cũng không phát hiện ánh mắt Nhiếp Câu càng lúc càng quái dị, cho đến khi cảm giác đau đớn vì bị xé rách ập đến, anh mới hoảng sợ mở to hai mắt.

Nhiếp Câu vậy mà lại dùng nơi đó của anh...

"Kê Du Cẩn" giãy giụa, lần đầu tiên, anh muốn bất chấp tất cả mà thoát khỏi Nhiếp Câu. Nhưng anh gầy yếu như vậy, làm sao có thể đẩy được Nhiếp Câu ra, anh giãy giụa với Nhiếp Câu mà nói, chẳng qua chỉ là một chút tình thú dễ dàng trấn áp mà thôi.

Thậm chí, Nhiếp Câu còn có thể vừa hưởng thụ vừa nói: "Thích bị đâm đến nơi dị dạng này như thế à? Cuối cùng cũng có chút phản ứng, trước kia y như khúc gỗ, búp bê bơm hơi xài còn tốt hơn anh."

Không, anh không thích. "Kê Du Cẩn" khóc không thành tiếng.

Đau quá, đau quá, ai có thể cứu anh được không...

Lúc này đây, thậm chí "Kê Du Cẩn" không chống đỡ được đến kết thúc, trực tiếp ngất đi. Chờ anh tỉnh lại, Nhiếp Câu bất mãn oán giận: "Hiện tại anh càng lúc càng tệ, làm chuyện này cũng ngất cho được, đúng là búp bê bơm hơi xài còn tốt hơn anh."

Nhiếp Câu bị ánh mắt tuyệt vọng của "Kê Du Cẩn" nhìn chằm chằm, không tiếp tục nói thêm gì nữa. Sau vài lần muốn nói lại thôi, có lẽ lương tâm nổi lên, mới nhỏ giọng dùng giọng điệu ôn nhu hỏi: "Chảy tí máu, có phải có hơi đau không?"

"Kê Du Cẩn" nhắm mắt lại, gật đầu.

"Chậc, yếu đuối." Nhiếp Câu lẩm bẩm một tiếng, cuối cùng lại không được tự nhiên ôm lấy "Kê Du Cẩn": "Không phải nên trách anh chặt khít quá sao, tôi cũng không có thoải mái đâu... vậy lần sau tôi nhẹ nhàng hơn là được chứ gì."

Nghe thấy còn có lần sau, "Kê Du Cẩn" nhịn không được phát run, nhưng thời gian dài bị Nhiếp Câu tẩy não, anh không dám phản bác Nhiếp Câu, chỉ có thể cuộn tròn thân thể lại, không đáp lời.

Loại chuyện này, có lần một sẽ có lần hai, thậm chí Nhiếp Câu càng ngày càng ăn ngon quen mùi.

Khuyết tật thân thể mình kiêng dè nhất bị đùa bỡn như vậy, tinh thần "Kê Du Cẩn" càng lúc càng suy sụp, thời gian ngẩn ngơ càng lúc càng dài, thời điểm nấu cơm hay dọn dẹp nhà cửa cũng sẽ hoảng hốt tinh thần.

Một lần lúc nấu cơm làm bể chén, "Kê Du Cẩn" ngồi xuống nhặt mảnh sứ vỡ, tay bị mảnh vỡ sắc bén làm vị thương cũng không có phản ứng, vẫn nhờ Nhiếp Câu thấy được mà kéo anh lên.

"Anh làm gì mà cả ngày buồn bã ỉu xìu? Mỗi ngày trưng cái mặt như đưa đám đó cho ai xem?" Nhiếp Câu vừa xử lý vết thương giúp "Kê Du Cẩn" vừa hỏi.

Dù vô tâm sơ ý, lúc này Nhiếp Câu cũng phát hiện "Kê Du Cẩn" có hơi không đúng.

"Kê Du Cẩn" cúi đầu, xin lỗi: 'Xin lỗi em.'

Nhiếp Câu nhíu mày càng chặt hơn: "Ngoài xin lỗi ra anh không còn biết làm gì khác à? Anh như vậy, tôi càng nhìn càng phiền lòng."

Phiền lòng sao? Trong lòng "Kê Du Cẩn" hoảng hốt, anh hỏi: 'Vậy em còn yêu anh không?'

Ánh mắt của anh mang theo mong đợi, mang theo khẩn cầu, Nhiếp Câu nhất thời ngơ ngẩn, rất lâu sau Nhiếp Câu không được tự nhiên mà né tránh ánh mắt "Kê Du Cẩn": "Khụ... yêu, đương nhiên là tôi yêu anh rồi, bằng không dạng người như anh, anh nguyện ý ở bên anh chứ..."

Giọng Nhiếp Câu càng lúc càng nhỏ, nhưng "Kê Du Cẩn" không thèm để ý, anh đã có được đáp án mình muốn, trong mắt lại có thêm một chút đường sống.

Sẽ khá lên đúng không? "Kê Du Cẩn" nghĩ, chỉ cần bọn họ còn yêu nhau, tất cả rồi sẽ càng ngày càng tốt hơn? Chỉ cần có tình yêu tồn tại, cuộc sống có đau khổ thế nào cũng có thể tiếp tục được...

Biến cố xảy ra vào một buổi tối.

_________________

Không biết nói gì hết, nên là, thôi quý vị cứ phun châu nhả ngọc với thằng Nhiếp Câu đời trước đi, t chửi nó hồi t mới đọc truyện đã đủ rồi, giờ thì t chỉ biết thương A Cẩn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro