Chương 7: Viết thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi bà Lưu trở thành bà chủ của nhà họ La, La Thư Ngọc đã gọi bà là dì Lưu, y cũng không hề thiếu tôn trọng bà, kiếp trước y vẫn có kỳ vọng với cái gọi là cha mình nên gọi bà là "dì" Bây giờ anh đã thay đổi, biết rằng mẹ y cuối cùng cũng sẽ chết, bà đã giao tâm nhầm người và phải trả giá bằng mạng sống của mình một cách oan uổng. Về nguyên nhân cái chết của bà, bà Lưu khá nghi ngờ, trong đó có quá nhiều điều bí mật.

Hiện tại, y vẫn đang nghi ngờ mẹ mình thực sự chết vì bệnh hay bị sát hại, nếu là vế sau thì y phải đi tìm công lý cho mẹ mình.

Khi y còn nhỏ, mẹ y khỏe mạnh, cười nói bình thường và ít khi ốm đau. Đột nhiên một ngày nọ, mẹ y đột nhiên ho, sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng ho ra máu, aly nghe người ta nói mẹ y mắc bệnh lao không thể chữa khỏi nên hai mẹ con đã chia cắt. Không lâu sau, bà đột nhiên quá đời một cách bất thường.

Nghĩ kỹ lại, bệnh tình của mẹ y đến quá đột ngột, không hề báo trước.

Khi sống lại, y không tin vào những gì mình đã nghe ở kiếp trước, đôi khi những gì ngươi thấy và nghe có thể là những gì người khác cố ý cho ngươi nghe và thấy. Từ ngày y tiến vào phủ Tam hoàng tử, y đã bị La Nhân Thọ bày mưu, có lẽ La Nhân Thọ chưa bao giờ ngờ tới sự ra đời của y, thậm chí cưới mẹ y cũng là biện pháp cuối cùng để thăng cấp.

Tính toán thời gian, y cùng Lý Minh Cẩn đính hôn còn có hơn một tháng, y vẫn còn có thời gian điều tra một số chuyện.

Bà Lưu đứng trước mặt y, phía sau là một đám gương mặt trẻ tuổi, trong đó có thiếu gia tuấn tú và tỳ nữ xinh đẹp, đều là những người đầy sắc xuân xanh, bọn họ không phải giao cho y làm người hầu mà là để sưởi ấm cho cho phu quân tương lai của y, Tam hoàng tử.

Âm thanh đó khiến bà Lưu tức giận đến suýt hộc máu, nhưng kèm theo đó vẫn là vẻ mặt tươi cười nên tạm thời chọn cách không nghe rõ.

"Thư Ngọc, những cô gái kia và Thanh Tuyền ngu dốt, ta sẽ trừng phạt bọn họ thật nặng. Hiện tại ta lại chọn một số người cho ngươi, ngươi thích ai, ta sẽ giữ lại."

La Thư Ngọc tùy tiện liếc nhìn, nở nụ cười ấm áp: "Không cần phải đưa bọn họ đi, dì Lưu, nếu ta mang những người này vào phủ Tam hoàng tử, người khác sẽ nghĩ gì về ta? Sợ bọn họ sẽ nói gì đó về ta." "La gia của chúng ta ta chỉ biết phục vụ người khác bằng tình dục, con gái và con trai của ngươi sau này vẫn sẽ kết hôn, tuy ta không phải con ruột của ngươi, nhưng ta cũng không muốn bôi tro trát trấu hết lên mặt vì thế ta không nên làm vậy. Trước đây không quan tâm đến không có nghĩa là ta không có ý kiến ​​gì."

Y vốn dĩ rất dễ bắt nạt, để cho rất nhiều người lợi dụng mình.

Y đem đám người này dẫn vào phủ Tam hoàng tử, mỗi người đều muốn bò lên giường của Tam hoàng tử, cuối cùng Tam hoàng tử tức giận đánh những người này một trận. Mà La Thư Ngọc kỳ thực là tức giận vì đánh người hầu, cảm thấy Lý Minh Cẩn không coi trọng mình, bây giờ nghĩ lại, Lưu phu nhân đã sớm gieo rắc hậu quả xấu cho y, y trách mình đã bị ngốc nghếch.

Phản ứng thiếu tế nhị như vậy khiến bà Lưu càng tức giận hơn, La Thư Ngọc cũng đánh rất tốt vào điểm yếu của bà, đứa trẻ kia là huyết mạch của bà.

Y bây giờ đi chân trần, không sợ đi giày, muốn làm tất cả những gì kiếp trước chưa từng làm, đối với bà Lưu cũng không thể đối tốt.

Bà Lưu cũng không phải người tốt.

"Được rồi, nếu ngươi không muốn thì đừng, cũng đừng tỏ ra vô ơn." Bà Lưu cũng bắt đầu thể hiện một mặt khác của mình, hạ giọng nói: "Đừng nghĩ như vậy chỉ vì ngươi muốn tiến vào phủ Tam hoàng tử, ngươi thật sự là một người vĩ đại, đi thôi!" Trước khi quay người lại nói thêm: "Ai mà không biết người Tam hoàng tử muốn cưới là Thẩm Minh Vân?"
(Nghe mắc địch quá, giá của Vân bằng 2k giá mua ngoài chợ nha 😌)

Bà Lưu thay đổi vẻ mặt phục tùng, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên một chút ác ý, bà còn phun một câu ngứa đòn cho La Thư Ngọc, khả năng gieo rắc mối bất hòa của bà là bậc nhất, nếu là người khác hoặc chính bà ở kiếp trước, bà ấy có thể đã nói "kết hôn với Thẩm Minh Vân mới là lựa chọn sáng suốt".

La Thư Ngọc không hề tức giận mà chỉ mỉm cười nói: "Thật sao?" Y thà biết được sự thật từ Lý Minh Cẩn còn hơn nghe bà điên này lải nhải.

Bà Lưu không hiểu vì sao tính tình của La Thư Ngọc chỉ sau một đêm lại thay đổi đột ngột như vậy, bà vốn không cho rằng y là người cứng rắn, chỉ nghĩ y giống như một kẻ ngốc, cho rằng sau khi vào phủ Tam hoàng tử thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nóng lòng muốn thống trị và thống trị, giống như một trò đùa, bà chỉ chờ đợi, chúng ta hãy chờ xem khi nào y sẽ bị Tam hoàng tử từ chối.

Bà Lưu hừ lạnh rời khỏi Như Ý Viện, bà không biết La Thư Ngọc đang nghĩ gì khi không cười nữa.

Hai người đã xé bỏ lớp màn mỏng manh trên mặt, không còn giữ được sự hòa hợp như xưa nữa.

Ngày thường, hành vi của La Thư Ngọc không được gia đình La coi trọng, và những người khác có thể không quan tâm nhiều đến hành động gần đây của y.

Y đi ra ngoài không tiện, liền giao việc này cho Khánh Vượng.

Khánh Vượng không cha không mẹ, từ nhỏ đã bị bán cho La gia, mẹ của La Thư Ngọc đã chọn cậu làm người hầu riêng cho mình, sân Như Ý trước đây do cậu và Thanh Tuyền quản lý. Hiện tại Thanh Tuyền đã rời đi sớm, mọi chuyện để lại cho cậu.

Buổi tối, La Thư Ngọc một mình ăn cơm trong sân, y không cảm thấy cô đơn vì tối nay có chuyện vui cùng y đi ăn.

Người tường thuật gián tiếp diễn biến: Khánh Vượng

Cậu rót cho La Thư Ngọc một chén rượu hoa đào ủ mùa xuân: "Công tử, ngài có biết chiều nay hội thơ đã xảy ra chuyện gì không?"

La Thư Ngọc cầm ly rượu sứ nhỏ màu trắng trong tay: "Sao vậy?"

Khánh Vượng thần bí nói: "Ngài không biết, Thẩm tiên sinh của chúng ta trực tiếp xông vào buổi họp thơ do đại thiếu gia tổ chức. Gã nói vô tình nghe được bọn họ làm thơ khi đi ngang qua nên cho rằng chuyện bình thường. Một số hoàng tử cũng vậy. Bây giờ, họ Thẩm kia đã nổi lên và đã viết một bài thơ vượt trội hơn tất cả những người khác!"

"Ồ? Sau đó thì sao?"

"Lúc đầu, bạn bè của đại thiếu gia đều khen ngợi, đại hoàng tử còn nói sẽ đưa bài thơ cho hoàng đế đọc. Nhưng ai biết khi Thẩm tiên sinh cao ngạo như vậy, Nhị thiếu gia của Chu Đại Gia học giả nói rằng bài thơ đó hoàn toàn không phải là bài thơ của họ Thẩm. Nó được viết bởi công tử! Thẩm công tử sau đó đã đối mặt với y và hỏi y là ai đã viết bài thơ. Tam công tử nói rằng đã đọc bài thơ này trong một tập thơ cổ và chép lại, thi sĩ họ Lý tên Bạch!"

"Ồ? Vậy họ Thẩm sẽ trả lời thế nào?"

"Họ Thẩm ré lên, xem ra y nói đúng, hồi lâu không kịp phản bác, sắc mặt tái nhợt, ngất xỉu tại chỗ và bị mọi người khiêng xuống. Ta nghe người hầu có mặt ở đó nói rằng Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, bị hắn làm mất hết mặt mũi." (Quê là quê chúng mình quê nhiều 🤪)

"Hai người họ lẽ ra phải tận hưởng nó ngay từ đầu."

"Không, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều tự hào khi thấy Thẩm tiên sinh có chút tài năng, khen ngợi rất nhiều."

"Không có hoàng tử nào có thể nói thay gã sao?"

"Nghe nói Tứ hoàng tử vì hắn nói cái gì, bị Đại hoàng tử mắng. Tam hoàng tử thậm chí còn đá bàn tại chỗ, rất nhiều học sinh cảm thấy nhục nhã, theo các hoàng tử ra khỏi La phủ chúng ta." (Má cừ đái :)))

"Thú vị, làm sao bây giờ?" La Thư Ngọc thích hương hoa đào trong rượu, y nheo mắt lại, cảm thấy hơi có mùi khói, khóe mắt có chút màu đào.

Việc Lý Minh Cẩn đá văng bàn thực sự có vẻ là việc hắn có thể làm được, hắn luôn bị gọi là "kẻ vô học và bất tài".

"Khi lão gia về biết chuyện, liền gọi bọn họ vào phòng làm việc và mắng mỏ. Ông còn trừng phạt thiếu gia và bị cấm túc và bảo họ đừng chạy lung tung nữa. Ông ta còn ra lệnh cho đại thiếu gia và quản gia phải lén lút xin lỗi người khác và nhận hết lỗi lầm của mình. Đổ hết cho họ Thẩm. Một số cửa hàng do họ Thẩm mở cũng rất nổi tiếng ở thủ đô chúng ta. Việc này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. "

"Ừ, chắc là không." Người biểu ca giả mạo này có rất nhiều ý tưởng, hơn nữa gã còn có một hệ thống có thể giúp gã trở nên nổi tiếng. Tuy nhiên, bất kể khí lực của gã như thế nào, Thẩm Minh Vân trong sách chưa bao giờ phải chịu thất bại, cho dù có gặp phải thất bại. có một số sai sót, trường hợp nào cũng có người cao thượng giúp đỡ. Tuy nhiên, nếu không còn người cao quý thì sao? (Không giải quyết được vấn đề - thì mình giải quyết người ra vấn đề)

La Thư Ngọc ăn uống, đi dạo trong sân một lúc rồi yêu cầu Khánh Vượng mài mực.

Trí nhớ của y luôn tốt, y chép tất cả những bài thơ về Lý Bạch xuất hiện trong sách vào sổ tay.

Y thú nhận: "Ngày mai tìm cơ hội đem sách sưu tập đưa tới phủ Tam hoàng tử, hắn sẽ xử lý tập thơ."

Khánh anh Vượng: "Công tử, ta đi như vậy có bị khiển trách không?"

La Thư Ngọc: "Không sao đâu. Ngươi cứ đào một bình rượu hoa đào khác trong sân và gửi nó vào ngày mai."

"Ồ, ta hiểu rồi!" Khánh Vượng đột nhiên nói đùa: "Công tử, ngài có muốn viết thư cho Tam hoàng tử không?"

La Thư Ngọc suy nghĩ một lúc: "...Không cần viết."

Lúc chiều Khánh Vượng cũng gặp Tam hoàng tử, phát hiện công tử không hề sợ hãi hắn, Tam hoàng tử không đánh ai, điều này có vẻ khác với lời đồn thổi bên ngoài.

-

Dinh phủ của Tam hoàng tử .

Lý Minh Cẩn vừa luyện xong một bộ kiếm kỹ, mồ hôi chảy ròng ròng, mồ hôi từ cổ thấm vào bộ quần áo tập mỏng manh.

Hắn cầm lấy chiếc khăn lau mồ hôi Ám Tam đưa cho: "Sao y không viết thư cho ta?"

Ám Tam cúi đầu: "Thuộc hạ không biết."

Lí Minh Cẩn ném chiếc khăn lên kệ: "Vô dụng thôi."

Án Tam cảm thấy tủi thân, sau này Tam vưong phi không viết thư thì có liên quan gì đến y a.

Lý Minh Cẩn cũng không vướng vào chuyện La Thư Ngọc không viết thư cho hắn, mà là mơ hồ mong chờ rượu đào hoa.

Lý Minh Cẩn: "Là y tự mình nấu rượu hoa đào sao?"

Ám Tam muốn lùi lại: "Thuộc hạ cũng đoán vậy."

Nói xong chuyện khiến Lý Minh Cẩn vui vẻ, mật vệ lại đề cập đến chuyện Lưu thị, ánh mắt Lý Minh Cẩn hơi tối sầm: "Ngày mai phái mấy người có ích đến cho y."

Bọn khốn đó dám bắt nạt y.

Ám Tam: "Dạ."

Lý Minh Cẩn: "Còn có, chính ngươi đi lấy rượu đi."

-

Ngày hôm sau, La Thư Ngọc dậy sớm, hoa cỏ trong sân tắm trong ánh nắng ban mai, khiến y trông có vẻ tràn đầy sinh lực hơn.

Y duỗi người.

Khánh Vượng đích thân đi vào căn bếp nhỏ để phục vụ bữa sáng.

Vừa ăn sáng xong, bên ngoài có tiếng ồn ào.

Dẫn đầu là quản gia luôn có con mắt cao, theo sau là một lão ma ma và một thị vệ trẻ, theo sau là sáu ma ma cường tráng, tất cả đều cư xử tốt và không thể chê trách điều gì. Bà lão mặt nghiêm nghị bên cạnh y nói: "Thưa La công tử. Chúng ta đến đây theo lệnh của Tam hoàng tử để phục vụ ngài. Nếu ngài có cần gì thì cứ sai bảo chúng ta."

La Thư Ngọc có chút bối rối trước trận chiến này: "Tam hoàng tử?"

Lão bà nói: "Vâng."

Thị vệ ở một bên bước tới đưa một lá thư: "La công tử, đây là thư của chủ nhân, ngài đọc xong nhớ trả lời." (Chấp niệm thư vợ viết đối với anh quá lớn đi a~)

La Thư Ngọc nhận lấy thư: "..."

Những người này và lá thư có chút đột ngột, kiếp trước Lý Minh Cẩn trước khi kết hôn đều không có qua lại với y.

Chẳng lẽ hôm qua khóc nhiều quá nên người ta mới nhớ tới sao?

La Thư Ngọc tiếp đón vài ma ma, sau đó nói với thị vệ: "Chờ ta một lát."

Y mở bức thư Lý Minh Cẩn viết cho y, trong đó chỉ có tám chữ ngắn gọn, trong đó có ba chữ là tên hắn.

[viết thư cho ta nhé. Lý Minh Cẩn]

La Thư Ngọc viết lại cho Lý Minh Cẩn mà không cần suy nghĩ.

Một lúc sau, người thị vệ nhận được lá thư đã khô mực của La Thư Ngọc, mang theo một vò rượu hoa đào và một tập thơ mỏng rồi rời khỏi La phủ.

-

Buổi trưa, Lý Minh Cẩn rất ít đi uống rượu nghe nhạc, sớm ở trong nhà chờ La Thư Ngọc trả lời.

Khi nhìn thấy thư, khóe miệng hắn hơi cong lên, nhưng sau khi gõ chữ, khóe miệng cong lại, sắc mặt trở nên u ám hơn một chút.

[Được rồi. La Thư Ngọc. 】

Bức thư ở đâu?

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Minh Cẩn: Vương phi có chút quá đáng.

La Thư Ngọc: Ngươi thấy thế nào?

Lý Minh Cẩn: ...huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro