[Đam mỹ] Ta một chút cũng không ngon ! (EH ver)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta một chút cũng không ngon !

Tác giả: Quy Tự Dao  ( theo google ca ca thì là bình thường hóa từ tin đồn ~> con người của thị phi ah~ =)))

Tình trạng: 1 chương ( hoàn )

Thể loại:  Nguyên sang (tác giả tự chế), đam mỹ (ồ vầng tất nhiên), hiện đại, tình yêu (pink \:D/), nhẹ nhàng

DịchQT đại ca

EditorPhấn Đại <Rick>

Note: Chưa xin phép tác giả, thỉnh mong reader không đem bản dịch ra khỏi Tùng Niên Viên.

Li ca tác gi:

Khụ khụ !

Nguyên bản muốn viết một quả quýt vào lúc chín đến sắp ăn được rồi thì bỗng biến thành người.

Rõ ràng là một quả quýt bướng bỉnh lại bị ta viết ra thành cái dạng này.

*nhìn trời*

Cái mầm nhỏ của ta bao giờ mới trở về ==

–DO NOT TAKE OUT—

~.~

Đông Hải nằm trong giỏ, lặng lẽ tính toán thời gian.

Hắn đang chờ chủ nhân về nhà.

Đông Hải chính là một quả quýt da xanh. Chuẩn xác mà nói, chính là một quả quýt da xanh rất chua.

Trong các loại hoa quả, có một loại quýt như vậy, thoạt nhìn da xanh xanh rất tươi non, vị cũng rất được, vừa ngọt lại vừa nhiều nước.

Dòng họ Đông Hải chính là loại này.

Mà Đông Hải lại là người ngoại tộc đi.

Hắn từ khi còn bé đã cảm nhân được dịch thể trong mình là chua, liền hoàn toàn hiểu được số phận của mình trong tương lai.

Một quả quýt ngoại tộc sinh trưởng hỏng, bất quá chính là sau khi bóc vỏ sẽ bị ném xuống mà thôi.

Không có dũng khí nói cho “người” khác, Đông Hải lặng lẽ giữ bí mật.

Lại nói tiếp, Đông Hải nghĩ mình đã rất đúng đắn khi giữ bí mật này.

Bởi vì như vậy, hắn mới có thể cùng các huynh đệ tỷ muội khác ra chợ, được bày trong cửa hàng bán hoa quả.

Sau đó, hắn mới có thể được chủ nhân mua về.

Chủ nhân Đông Hải là một thành phần trí thức, cứ xem từ chữ viết của hắn trong sổ thu chi của quán thì đẹp đẽ vô cùng, hẳn là thu nhập cũng cao.

Tất nhiên, những tin tức này đều là Đông Hải nghe được từ các thành viên khác – Như là theo chủ nhân đi gặp mặt Vũ Tán tiểu thư gì gì đó.

Đông Hải lần đầu tiên lên tiếng liền hù dọa tất cả các thành viên – Một quả quýt có thể nói chuyện!

Cũng chính khi đó, Đông Hải mới phát hiện, lời nói của mình vô tình theo bôi tử tiền bối (bôi tử là cái chén, vậy bôi tử tiền bối là tiền bối chén, cũng như nếu  vào nhà vệ sinh thì sẽ có bồn cầu tiền bối vậy đó ╮(╯3╰)╭) nói ra, đúng là ngôn ngữ loài người. Mà những quả quýt khác lại không biết nói. Phương thức trao đổi đều dựa vào ý nghĩ sinh vật, giống như  kiếp trước Đông Hải là người vậy.

Vì vậy, Đông Hải từ đó trở thành một quả quýt duy nhất biết nói tiếng người.

Có lẽ, như vậy cũng là điểm khác biệt của ngoại tộc?

Nói chung, khi kinh ngạc qua đi, mọi thành viên cũng miễn cưỡng chấp nhận, cái này cũng chỉ có thể nói là quả quýt biết nói chuyện.

Tuy rằng, cũng không biết hắn có thể tồn tại bao nhiêu ngày.

Đông Hải rất thích chủ nhân hắn. Từ khi được ngón tay thon dài đó chọn lấy, Đông Hải liền lặng lẽ mê luyến người thanh niên tao nhã này.

Khuôn mặt sạch sẽ, thân thể xem ra hơi mảnh khảnh nhưng thực tế lại rất có sức lực, tay chân thon dài, khuôn mặt tươi cười ấm áp – Đông Hải nghĩ mình đã hoàn toàn rơi vào biển tình.

Nhưng mà , tiền bối từng dạy hắn, không thể thốt ra lời trước mặt chủ nhân, sẽ làm sợ hắn.

Đông Hải không thể làm gì khác hơn là yên lặng nhịn xuống cái kích động muốn nói ra lời, lẳng lặng nhìn chủ nhân.

Quýt trong giỏ còn thừa lại không nhiều lắm, bị chủ nhân mỗi ngày một quả ăn hết.

Nói không chừng lúc nào đó sẽ đến phiên Đông Hải.

Đông Hải bởi vậy rất thất vọng.

Cũng không phải phiền muộn vì chính mình sẽ bị ăn tươi, mà là – mình chính là rất chua ah~

Vừa nghĩ đến sẽ bị ngón tay thon dài của chủ nhân nắm lấy thân thể vứt vào trong thùng rác, Đông Hải liền khổ sở đến không thể tự nén xuống.

Nếu có thể thốt lên một tiếng nhắc nhở chủ nhân thì tốt rồi.

Chủ nhân hôm nay trở về có hơi muộn, có lẽ là làm thêm giờ.

Ăn xong cơm tối liền nằm trên sô pha, chủ nhân theo thói quen ôm lấy giỏ hoa quả.

Một mực yên lặng nhủ thầm “Không nên là ta không nên là ta”, mở mắt ra thì, Đông Hải lại phát hiện chính mình đã bay lên không.

Quả nhiên, chính là đến phiên mình a~~~~

Chủ nhân dường như không vội vã ăn ngay, mà nắm lấy thân thể hắn lật qua lật lại xem xét.

Chạm đến dưới đáy có cái kia gồ lên, chủ nhân cười rộ lên: “Nha, nguyên lai là quả đực a. Nghe nói quả đực không ngọt đâu”. Đem quả quýt lật qua lật lại hai vòng: “Bất quá, quả này chín trông ngon như vậy, hẳn là sẽ ăn ngon đi.” ( trí thức gì BT, quýt mà cũng phải xem đực cái sao =))))))) biến thái như vậy, chỉ có em Đông Hải ngây thơ là tin tưởng   ╮(╯3╰)╭ )

Không thể ăn! Thực sự không thể ăn a! Đông Hải rất sốt ruột, trong lòng gào thét.

Chủ nhân đương nhiên không nghe được.

Chủ nhân lẩm bẩm xong bắt đầu bóc vỏ.

Nén chịu cảm giác xấu hổ khi y phục bị lột ra, đại não Đông Hải nhanh chóng chuyển sang suy nghĩ đối sách.

Phải nghĩ biện pháp gì đó, quyết không thể cho chủ nhân ăn đến mình! Như vậy chua xót nói, nhất định sẽ bị ném xuống!

Còn chưa nghĩ ra đối sách, y phục cũng đã bị lột sạch.

Chủ nhân tay giơ lên một miếng quýt, liền đưa vào trong miệng.

Đông Hải tức giận phản công, đầu óc trống rỗng, rốt cục hét lớn lên.

“ Ta một chút cũng không ngon!”

Chủ nhân rất kinh ngạc.

Vừa rồi tựa hồ nghe thấy một thanh âm rất nhỏ. Sau đó … trước mặt xuất hiện một thiếu niên xích lõa. ( khăn giấy~~ quýt biến hình a~~ *phụt* *quẹt máu mũi*=p~)

Cúi đầu vừa nhìn, quả quýt trong tay đã không còn. Mà vừa vặn bàn tay nắm quả quýt, lúc này đang nắm lấy cậu bé của thiếu niên kia.(*phụt*)

Khụ, đứa nhỏ kì quái .

Chủ nhân cấp tốc buông  tay.

Thiếu niên thoạt nhìn thập phần luống cuống, hai ngón tay vướng víu, thanh âm phát ra ấp a ấp úng.

“ Ta, ta tên Đông Hải… Ta, ta một chút cũng không ngon… Thực đó…”

“Phụt!”. Chủ nhân rốt cuộc nhịn không được cười ra thành tiếng.

Chính xác là một quả quýt a.

Quả nhiên là … Kì quái.

“Không sao, không ngon … vậy thì giữ lại làm ấm giường đi!”. ( trí thức nỗi gì →_→ nhất định là trá hình, trá hình nga~  ←_←)

PHIÊN NGOẠI: Lừa dối : ăn quả quýt

“Ngươi nói ngươi không ngon?” Chủ nhân nhìn hắn.

Đông Hải cho rằng chủ nhân không tin mình, vội vàng biện giải.

“Thực sự không ngon, rất chua đó! Ta không lừa ngươi!”

Thật không? Chủ nhân nheo mắt lại, vươn tay tới ôm hắn.

Mặc cho người ôm, môi chủ nhân ôn nhu hôn lên cổ hắn, một đường xuống phía dưới.

“Nào có chua… Rõ ràng rất ngọt a…”. Chủ nhân mút vào da thịt, ngưng một chút liền nói một câu: “Đông Hải lừa gạt chủ nhân… Phải bị trừng phạt nghiêm khắc…” .

Vì vậy, hoàn toàn không biết sai chỗ nào Đông Hải bị một đêm nghiêm khắc trừng trị.

Kết thúc ~~^0^~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro