Đệ 16 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nhan không quay đầu nhìn cái cửa phòng kia đóng lại, cũng không có tâm tư suy nghĩ mấy người Tô Lâm ở ngoài cửa trong lòng đang ảo tưởng cái gì, trong đôi mắt chỉ phản chiếu lại biến hóa đột nhiên phát sinh trên mặt Tô Nguyên Tu, tinh thần phấn chấn như vậy, Tô Nhan không có biểu lộ kinh ngạc, hôm qua Âu Dương Quân bâng quơ nhắc tới, hắn liền hiểu được tình hình lần này.

Phụ thân của hắn, đã "lỡ leo lên lưng cọp".

Tô Nguyên Tu cho dù không bình tĩnh bằng hắn, ông ta vốn tưởng rằng nếu để cho tiểu nhi tử hiểu được lời ông ta định nói còn cần chút miệng lưỡi, lại nhìn thấy tiểu nhi tử vẻ mặt như bình thường, trong lòng ông ta cũng không biết tại sao, không khỏi giật mình, lời muốn nói lập tức bị nuốt ngược vào trong, qua thật lâu mới nói khẽ: "Ta thẹn với ngươi, cũng thẹn với mẹ ngươi."

"Mẹ của ngươi là người ôn nhu thanh tao, bình thường thích trồng mấy loại hoa cỏ, ta lần đầu nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của nàng giữa chiều hoàng hôn, phần lớn hoa trong hoa viên này đều là do nàng tự tay gieo xuống, nàng từng nói với ta, nàng nguyện mãi mãi sống như vậy, không tục sự ưu phiền, không vì thê thiếp phân tranh, chỉ cầu cuộc sống hạnh phúc an nhàn, chỉ đáng tiếc," Tô Nhan lẳng lặng đứng ở một bên lắng nghe, nghe từng lời tiếc hận hối hận của Tô Nguyên Tu, "Ta mặc dù là thừa tướng của một quốc, nhưng lại ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không cứu được."

"Tô Nhan, cha thực sự có lỗi với ngươi."

Dùng lời như vậy để kết thúc, Tô Nguyên Tu quả thật là thủ đoạn cao siêu.

Tô Nhan vẫn là vẻ mặt bình thường, trên mặt ngay cả một biểu tình dư thừa cũng không có, thanh âm tựa như một loại kim loại nào đó giữa không gian an tĩnh trong phòng rơi xuống đất: "Người cũng không phải người ông yêu, nữ nhân mà ông yêu đã chết từ hai mươi năm trước rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Tô Nguyên Tu lập tức trở nên tái nhợt, quang mang đáy mắt không chút nào ẩn giấu hiện lên kinh ngạc và hoang mang: "Ngươi.... Đây là nghe ai nói bậy?"

Kỳ thật, Tô Nguyên Tu mưu phản là có nguyên nhân.

Nói đến lại buồn cười, nguyên nhân thừa tướng đại nhân mưu phản lại là vì một nữ nhân, một nữ nhân từ hai mươi trước đã hương tiêu ngọc vẫn, một nữ nhân tên Âu Dương Thiến bị Âu Dương Quân tự tay xử tử, vì một người đã chết muốn lật đổ cả giang sơn hiện tại, cuối cùng còn khiến cho tất cả toàn bộ Tô gia bị sao trảm, mua bán như vậy thật sự là rất không có lời.

Tình trong một chữ, quả thật khiến cho người ta điên cuồng.

"Là ai nói không quan trọng, chuyện đó với ta mà nói cũng không quan trọng, nếu phụ thân không có chuyện gì khác, Tô Nhan đi trước." Hắn nói dứt lời liền muốn đi ra, không ngờ thừa tướng đại nhân trên giường đột nhiên nói: "Lục hoàng tử đối xử với ngươi tốt chứ?"

Tô Nhan dừng chân, nhẹ giọng đáp: "Rất tốt."

"Vậy ngươi có lấy được sự tín nhiệm của hắn hay không?"

Tô Nhan giương mắt, nhìn thẳng vào phụ thân mình, "Vốn là ta công hiến cho Lục hoàng tử, đến khi nào đối phương chết rồi mới thôi, nếu được Lục hoàng tử tín nhiệm tất nhiên là tốt, nếu không được tín nhiệm, cũng không phải ta có khả năng."

Lời nói cẩn thận như vậy, Tô Nguyên Tu khép hờ mắt, "Nếu vi phụ muốn ngươi giúp ta, ngươi có thể đáp ứng không?"

Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi.

Tô Nhan trong lòng thầm ám, trên mặt đột nhiên hiện ra một tia kinh ngạc, "Phụ thân có gì phân phó?"

Tô Nguyên Tu thấy biểu tình của hắn, trong lòng mừng thầm, quả là hài tử, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, ông ta còn tưởng tiểu nhi tử trước mắt này bị thứ gì đó bám vào người, "Lời này ta chỉ nói một lần, ngươi nhất định phải nhớ kỹ."

"Thiên hạ này vốn là của Tô gia chúng ta, lại bị người Âu Dương chiếm lấy, hại chết Thiến nhi, lại đối với Tô gia ta di ý phách chỉ, cho nên ta muốn ngươi ở bên cạnh Lục hoàng tử, thay ta giám sát từng nhất cử nhất động của hắn, Âu Dương Quân sủng ái hắn nhất, chỉ cần cùng hắn là được, chỉ cần không ngừng nỗ lực, thiên hạ sớm muộn gì cũng sẽ là của người Tô gia." Tô Nhan nhìn thừa tướng đại nhân trước mắt, đột nhiên thấy buồn thay cho ông ta, sống vài thập niên, mỗi ngày đều giãy giụa trong quyền lợi, lại vẫn không thể hiểu được, thế gian này, dã tâm là thứ không thể nhất.

Đáng tiếc,những đạo lý này bọn họ hiểu được cũng đã quá muộn, cho nên mới gây nên bi kịch không thể vãn hồi.

"Phụ thân thực rất chắc chắn?"

Tô Nguyên Tu khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn tiểu nhi tử của mình, "Cái này là ý gì?"

"Trong mắt của ta, mưu phản không thể nghi ngờ là lấy trứng trọi đá, hôm nay thiên hạ thái bình, dân giàu nước mạnh, Âu Dương Quân mặc dù chưa làm được công lao gì to lớn, nhưng cũng được xưng với minh quân, huống chi, những nhi tử của hắn ai ai cũng văn thao vũ lược không căng không phạt, thái bình thịnh thế này, phụ thân muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thật sự có mười phần chắc chắn?" Tô Nhan bình tĩnh nói xong, trông thấy sắc mặt Tô Nguyên Tu lập tức tái nhợt một mảnh, rắc rối khó giải trước mắt hằn lên nếp nhăn kéo dài, sau khi nghe thấy những lời này liền nhất tề lay động, giống như lá rụng trong gió phảng phất tùy thời cũng đều có thể rơi xuống.

Qua rất lâu, trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người hô hấp, chằng chịt hỗn loạn.

"Phụ thân, người ở trong triều đã nhiều năm, nên biết triều đại thay đổi đều nhiễm đầy máu tươi, nếu ngươi không để ý Tô gia từ trên xuống dưới mấy trăm nhân khẩu, ngươi cũng có thể thử một lần." Thanh âm Tô Nhan trong không gian yên ắng chậm rãi vang lên, giống như mang theo một loại chất đặc biệt dạy người không cho cách nào có thể cự tuyệt được, Tô Nguyên Tu trên giường tim đập thình thịch, ngón tay hơi run rẩy, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn lên vẻ mặt bình thường của tiểu nhi tử, hài tử ở trong ngôi nhà không hề được sủng ái này, lại cũng có lúc có thể khiến cho ông ta không thể nào phản bác được.

Nói hết lời, Tô Nhan nhìn nhìn Tô Nguyên Tu ngồi ở trên giường, nhưng ngay sau đó liền xoay người đi ra ngoài cửa.

Cánh cửa đóng chặt kia chỉ nhẹ nhàng kéo một phát, liền "két..." một tiếng mở ra, ánh mặt trời bên ngoài như nước trong suối tràn vào, làm cho căn phòng nguyên bản u ám lập tức trở nên sáng sủa hẳn lên, Tô Nguyên Tu giương mắt, nhìn thân ảnh mỏng manh kia đứng ở cửa ra vào, vẫn như trước nhu nhược như vậy, thực chất lại lộ ra kiên cường không thể nào phá vỡ ở bên trong.

"Tô Nhan"

Vì vậy ông ta từ từ mở miệng, kêu lên tên của hắn.

Tô Nhan nghe vậy dừng bước, nhưng không xoay đầu lại, nghe thấy thanh âm Tô Nguyên Tu có vẻ hơi mệt mỏi từ sau lưng truyền đến: "Từ chức thư đồng đi."

Thư đồng tuy là đích thân hoàng tử tuyển, nhưng thật không thích là có thể sa thải, hơn nữa, thân phận của hắn còn là con trai thừa tướng, làm chuyện này tự nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng mà "Thân phận thư đồng này ta rất thích" Tô Nhan cũng không quay đầu lại nói, trong thanh âm nhưng kéo theo gió tuyết, "Hôm nay coi như ta chưa từng tới, nếu phụ thân cố ý không nghe, Tô Nhan cũng bất lực, chỉ cầu phụ thân có thể nghĩ lại cho kỹ, suy nghĩ đến cơ nghiệp trăm năm của Tô gia cùng rất nhiều tính mạng vô tội kia một chút."

Bóng lưng của hắn kiên định thẳng tắp, thân mình nhỏ bé đứng trước ánh sáng mặt trời, giống như trở thành nguồn sáng của hết thảy tất cả.

( Chém rất nhiều o(>< )o)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro