Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Thẩm Tân mất ngủ.

Rất lâu rồi hắn chưa mất ngủ, đột nhiên hắn thấy rất khó chịu, cái cảm giác không ngớt ấy.

Mèo nhỏ ngủ ngon trong lồng ngực Thẩm Tân, chân trước ôm cánh tay hắn, cả thân hình hướng về phía Thẩm Tân.

Hô hấp yếu ớt bị phóng đại trong đêm.

Thẩm Tân nằm ngửa, nhắm mắt lại, bắt đầu nhẩm lại bảng cửu chương.

Nhẩm đi nhẩm lại vô số lần, rốt cục Thẩm Tân mới thiếp đi, ngủ mất.

Má nó nhột.

Má nó khó chịu.

Thẩm Tân bắt lấy thứ ngọn nguồn, lông xù xù, còn có chút cứng ngắc.

Hắn mở mắt, trời đã sáng rồi.

Thì ra hắn bắt được cái đuôi Quả Dứa.

Quả Dứa vẫn còn ngồi xổm bên đầu hắn, mắt mèo trừng lớn, cong cái lưng lên, cả thân mèo đều đang ở trạng thái dựng lông.

Thẩm Tân tóm được cái gốc đuôi Quả Dứa.

Không được bắt cái đuôi!

Không thể bắt nha!

Anh mau buông tay!

Chương Tiểu Pháp muốn khóc.

" Cái đuôi cậu quét mặt tôi làm gì?" Thẩm Tân buông Quả Dứa ra, từ dưới nách ôm nó lên, nhẹ nhàng vuốt lông.

Gọi anh rời giường đó!

" Nắm đau nhóc sao? Hôm qua tôi cũng bóp chóp đuôi nhóc, nhóc cả người đều cứng đờ. Tôi rõ ràng không dùng sức mà." Thẩm Tân vuốt lông mèo, không hiểu cho lắm.

Không có, mà là không thể sờ đuôi tui!

Thẩm Tân vuốt mèo. Đột nhiên nhận ra, đây không phải là một con mèo, mà là một con người.

Thẩm tân không vuốt nữa, thả nó ra, đặt nó ra xa khỏi mình.

" Meo meo meo?"

Tại sao không sờ nữa?

Quả Dứa muốn đi lại gần, Thẩm Tân lại lui về phía sau.

"Nhóc đừng tới đây, bây giờ nhóc đã là con người, có thể về nhà mình được rồi." Thẩm Tân cảm thấy không được tự nhiên.

Chương Tiểu Pháp vừa nghe thấy mình bị vứt bỏ, nhanh chóng biến hình trước mặt Thẩm Tân.

Chớp mắt một cái, Thẩm Tân liền thấy một thiếu niên lõa thể.

Chương Tiểu Pháp khóc.

"Ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao? Anh ôm tui ngủ. Anh còn nói là nuôi tui."

"Nhóc, nhưng nhóc không phải là mèo mà." Thẩm Tân từ chối nuôi người.

"Tui là mèo!" Chương Tiểu Pháp lớn tiếng nói, hô xong thì biến thành mèo.

Hiện tại tui là Quả Dứa.

Thẩm Tân nhìn con mèo đang ngồi trên giường không biết phải làm sao.

"Nhóc biến trở về đi, tôi có chuyện muốn nói." Anh Thẩm  cảm thấy có chút bế tắc.

Không!

Biến trở về, anh liền đuổi tui đi.

Thẩm Tân xấu xa!

Thẩm Tân nhìn bé mèo trên giường, đi tới.

Bé mèo cũng bắt đầu lùi về sau.

Thẩm Tân cảm thấy được Quả Dứa quá cảnh giác, hiện tại hắn không có cách nào tới gần nó.

Thẩm Tân tiến một bước, nó liền lui lại một bước.

Muốn ngã xuống sao, mèo ngốc.

Chân dài Thẩm Tân bước một bước, thân thủ nhanh nhẹn tiếp Quả Dứa rớt xuống giường.

Chương Tiểu Pháp thấy mình té ngã, nội tâm khóc thút thít, đều do Thẩm Tân cả.

Thẩm Tân là đại bại hoại.

Sau đó đã bị Thẩm Tân ôm vào trong ngực.

Ơ?

Thẩm Tân, hoàng tử!

Nội tâm Chương Tiểu Pháp loạn đến Thẩm Tân xem không hiểu, chỉ cảm thấy bé mèo quá ngu.

Thẩm Tâm mới vừa tiếp nó vững vàng, thì thấy bé mèo ổn định thân sau, run run rẩy rẩy đứng lên, hai cái chân trước ôm lấy cái cổ Thẩm Tân, đứng trên cái tay Thẩm Tâm đang ôm nó.

Thẩm Tân cảm nhận được mèo ngốc nhìn miệng mình.

Sau đó đã bị bé mèo ôm cái cổ cọ cọ.

Đầu Quả Dứa ở dưới cằm hắn, cọ rất chân thực, cuối cùng không nhịn được liếm cổ Thẩm Tân.

Thẩm Tâm bỏ nó xuống, " Không được liếm tôi". Ngứa chết mất, đầu lưỡi mèo liếm hắn phải nổi da gà muốn đứng lên, rất khó hình dung tâm tình hiện tại.

Không liếm, tui không liếm nữa!

Chương Tiểu Pháp tiếp tục cọ.

"Nhóc biến về đi, anh với nhóc nói chuyện nghiêm túc, không đuổi nhóc đi nữa." Thẩm Tân dịu dàng nói chuyện với Quả Dứa, như dỗ trẻ con.

Chương Tiểu Pháp bất động, không tin.

"Nghe lời, ngoan cục cưng." Hắn xoa xoa đầu Quả Dứa.

Chương Tiểu Pháp được dỗ dành đến vui vẻ, vui mừng biến trở về hình người.

Sau đó Thẩm Tân ôm lấy thiếu niên khỏa thân.

Chương Tiểu Pháp ở trong ngực Thẩm Tân đụng rồi đụng.

Thẩm Tân lui về phía sau, đứng thẳng lại.

"Trước tiên mặc quần áo." Tim hắn sớm muộn cũng bị áp lực đè mạnh.

"Tui không mặc, anh phải mặc cho tui. Còn phải là quần áo của Thẩm Tân!" Chương Tiểu Pháp ngoắt ngoắt cái đuôi.

Thẩm Tân mở tủ quần áo tìm bộ quần áo sạch.

"Giơ tay." Hắn mặc cho cậu cái áo sơ mi.

Cái áo này quá lớn, không nghĩ rằng Chương Tiểu Pháp thoạt nhìn là một con mèo uy vũ, lúc biến thành người, thể trạng lại thon nhỏ.

Thẩm Tân nhìn mông Chương Tiểu Pháp bị sơ mi che lại.

Cái đuôi...

"Cái đuôi của nhóc có thể thu về sao?" Tuy rằng hắn cũng yêu thích cái đuôi này, thế nhưng có đuôi thì không mặc được quần.

Có thể mà có thể mà.

Nhưng cậu nghĩ lại nghĩ, Chương Tiểu Pháp mở miệng: "Bây giờ còn chưa được, tui không biết nữa."

Nói xong Thẩm Tâm nhìn hắn tiếp tục cúi đầu, trông có chút ủ rũ.

Đây không phải là bình thường học dốt, thi học kỳ còn khác đề với bạn học sao?

"Không sao, sau này sẽ học được thôi." Thẩm Tân xoa xoa tóc cậu.

Thật thích.

Hắn vừa mới thu tay về, thì Chương Tiểu Pháp lôi lại, đặt ở đỉnh đầu cậu.

Tui còn muốn.

Thẩm Tân liền xoa xoa, mèo ngốc, xoa nữa thì tóc sẽ bị bết dầu.

Nhưng lông mèo không bị.

"Hiện tại chúng ta nói chuyện chính sự." Thẩm Tân ho khan một cái, ra hiệu mèo ngốc mau nghiêm chỉnh.

Cậu ngẩng đầu lên, mắt tròn nhìn chăm chú vào Thẩm Tân.

Thẩm Tân thiệt là cao, mình mới chỉ đứng đến cằm nhọn của anh.

Chương Tiểu Pháp khẽ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi môi Thẩm Tân.

Thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.

"Tôi có thể nuôi nhóc. Nhưng nhóc vẫn duy trì hình thái mèo mãi được không?"

"Tại sao vậy, vậy lúc tui muốn cùng anh nói chuyện thì sao?"

"Nhưng nhóc là nam sinh." Thẩm Tân rối rắm, không được không được, như này giống như con dâu nuôi từ bé rồi, anh Thẩm không phải người như thế.

"Tui là nam sinh thì sao?" Chương Tiểu Pháp ngửa mặt nhìn hắn nở nụ cười tám răng, mắt tròn nheo lại.

Thoạt nhìn...vô cùng dễ thương.

Hắn kiềm lại trái tim đang đập loạn xạ của mình " Tôi không nuôi nhóc không được"

"Tui không có nói là anh nuôi tui không, tui có thể gọi anh rời giường mà. Anh ngủ như chết ấy, đồng hồ kêu, anh cũng làm nó die luôn. Tui còn trò chuyện yêu đương được với anh nè, còn có thể hí hí hí với anh. Tui biết làm bảo mẫu nữa, cái gì tui cũng đều làm được hết á. Chương Tiểu Pháp thập toàn thập mỹ." Cậu bày tỏ bản thân mình vô cùng tốt đẹp.

"Chờ đã, làm sao nhóc biết tôi ngủ như chết." Thẩm Tân càng nghe càng thấy quỷ dị.

"Tui quan sát anh mấy ngày đó. Anh đánh hỏng mấy cái đồng hồ báo thức, chết không dậy nổi. Anh cứ như con heo í." Chương Tiểu Pháp sắp xếp lại ngôn ngữ, nói không sai chứ, nói như vậy có bị xiên hông.

Kỳ thực Chương Tiểu Pháp muốn nói, ngày đó bắt chim chạy đến đây, nhìn thấy Thẩm Tân ngủ thiệt ngon, như một chàng hoàng tử.

Nhưng đến miệng Chương Tiểu Pháp biến thành heo.

"Heo?" Thẩm Tân khiếp sợ, không phải chứ.

"Ừ ừ." Chương Tiểu Pháp thành khẩn gật đầu.

"Còn cái chuyện yêu đương là sao?" Thẩm Tân muốn nói chuyện rõ ràng với cậu, con mèo này có chuyện gì vậy, nhóc mới là heo, tiểu Thẩm ca ca cáu gắt, nhưng tiểu Thẩm ca ca không nói.

"Tui có thể đắp xây câu chuyện tình yêu với anh đó!" Chương Tiểu Pháp nhảy dựng lên, tay ôm lấy hắn, cả người treo lên Thẩm Tân.

"Mắc gì tôi lại phải yêu đương với nhóc?" Thẩm Tân bị bổ nhào, may mắn không đụng vào ngực.

"Tui rất đáng yêu mà ha." Chương Tiểu Pháp ngu ngốc cười, răng nanh nhỏ đều lộ ra rồi.

Chương Từ nói với cậu, nhất định phải tỏ vẻ đáng yêu trước mặt người mình thích, thời điểm cười phải lộ ra răng nanh, như vậy nhân loại mới thấy cậu đáng yêu.

"Nhóc." Thẩm Tân nhất thời không biết nói gì.

"Đệ nhất thiên hạ người tốt Thẩm Tân!" Chương Tiểu Pháp nhớ đến Chương Từ dạy cậu phải đánh cái rắm cầu vồng ra.:))

"No no." Thẩm Tân xua tay, đem nhóc con từ trên người kéo xuống.

"Thẩm Tân là hoàng tử, Chương Tiểu Pháp là kị sĩ của Thẩm Tân." Chương Tiểu Pháp đánh cái nữa.

Thẩm Tân muốn đỡ trán, bắt đầu từ hôm qua đến giờ, trong miệng con mèo này toàn đủ các loại so sánh lung ta lung tung, hình thù kỳ quái.

Làm người ta bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro