Chương 11: Đi tìm sự thật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Đại Vỹ quả quyết rồi bước vào xe, đóng cửa. Y không nổ máy mà ngồi im chờ đợi.

Tôi có thể ngoài miệng cứng rắn phủ nhận, nhưng trong thâm tâm tất nhiên hiểu rõ Trịnh Duẫn Hạo đã làm những gì. Biết được Ngô Đại Vỹ nắm trong tay bao nhiêu chứng cứ quả là một đề nghị vô cùng hấp dẫn, lẫn đáng sợ.

Và y đã đúng. Vì lo cho Trịnh Duẫn Hạo, tôi buộc phải lên xe.

Ngô Đại Vỹ đưa tôi đến một quán bar cách xa ngoại thành. Đang buổi sáng sớm nên bên trong chỉ có vài người khách, cũng chẳng có nhạc dance xập xình, mọi thứ yên tĩnh để có thể trao đổi được.

Tôi gọi cà phê nóng rất thông thường vì không có tâm trạng thưởng thức đồ ăn thức uống gì, trong lòng luôn sốt sắn muốn Ngô Đại Vỹ nhanh nhanh đi vào vấn đề chính.

- Sao đưa tôi tới đây? – Tôi hỏi.

Ngô Đại Vỹ để xấp tài liệu lên bàn, thông thả đáp:

- Đây là nơi chín năm trước Vương Tuấn thường lui tới.

Tôi hơi động tâm đảo mắt quanh một vòng. Thảo nào mọi thứ tuy xa lạ mà quen quen. Cái đêm định mệnh ấy, Vương Tuấn đã đưa tôi tới rất nhiều quán bar để giải sầu, và đây là một trong số đó.

Khung cảnh khiến tâm trí nhớ lại thảm cảnh muốn quên, tôi bức rức trong lòng đến muốn đứng bật dậy rời khỏi ngay lập tức.

Ngô Đại Vỹ nói:

- Vương Tuấn thường đến cùng bốn người tình của mình. Y ngồi chỗ tôi, còn vị trí cậu ngồi là chỗ của Trịnh Duẫn Hạo.

Ngô Đại Vỹ cho rằng nhấn mạnh việc Trịnh Duẫn Hạo là người tình của Vương Tuấn sẽ khiến tôi khó chịu? Y đã lầm. Không gì có thể phá vỡ tình yêu của tôi dành cho Trịnh Duẫn Hạo, hơn ai hết, tôi hiểu rõ Vương Tuấn sẽ không thể làm gì Trịnh Duẫn Hạo nếu hắn không muốn. Cũng chính vì không làm gì được Trịnh Duẫn Hạo, Vương Tuấn càng khao khát và để hắn bên cạnh như người tình.

Thấy tôi dững dưng, Ngô Đại Vỹ để lên bàn xấp ảnh:

- Cậu có muốn tận mắt chứng kiến?

Tôi cầm xấp ảnh lên, nhíu liền đôi mắt với hình chụp Trịnh Duẫn Hạo thân mật cùng Vương Tuấn. Quàng vai, ôm eo, hôn môi, có đủ cả. Họ vô tư ân ái giữ ánh nhìn kì quái của ba anh em nhà Trần Thảo. Một Trịnh Duẫn Hạo buông thả hoàn toàn khác hẳn hắn thường ngày. Điều duy nhất tôi nhận ra điểm đặc trưng của chồng mình, chính là hắn không bao giờ nở nụ cười. Gương mặt lãnh đạm đó ở nơi nào cũng vậy thôi, cho dù cố đóng kịch gần gũi với Vương Tuấn thì vẫn không thay đổi được.

Cố dằn lòng xuống, tôi thảy phạch xấp ảnh lên bàn:

- Chỉ với những tấm ảnh mà kết luận Trịnh Duẫn Hạo giết Vương Tuấn, nực cười.

Ngô Đại Vỹ cười nhạt, rút di động ra mở một đoạn video, kề sát mắt tôi.

Ban đầu tôi thờ ơ liếc nhìn, càng về sau buộc phải càng chăm chú.

Đó là đoạn phim ghi lại hình ảnh say khướt của Vương Tuấn, được bốn người tình dìu vào thang máy đưa lên sân thượng. Sau hơn nửa canh giờ, bốn người tình lại vào thang máy đi xuống mà không có Vương Tuấn. Tất nhiên sáng hôm sau, người ta phát hiện xác của Vương Tuấn bất động trên nền đất lạnh.

Một chứng cứ rất hùng hồn xác định bốn người bọn họ đã thông đồng giết Vương Tuấn, và Trịnh Duẫn Hạo là kẻ chủ mưu nên mới chịu bị tống tiền.

Tôi cứng đờ người, mất vài giây mới chớp được đôi mắt, thở hắc ra nặng nề.

Ngô Đại Vỹ đắc ý nói:

- Đoạn băng này được Trần Trí giấu kĩ để uy hiếp Trịnh Duẫn Hạo, rồi hắn ta đánh hơi được sẽ bị Trịnh Duẫn Hạo trừ khử nên bí mật gửi đến cảnh sát. Bốn người cùng lên sân thượng với Vương Tuấn, hiện tại chỉ có Trịnh Duẫn Hạo còn sống, mọi thứ không phải đã quá rõ ràng ư?

- Tại sao lại cho tôi xem những thứ này? – Tôi bất an hỏi. Tuy không quay được cảnh Trịnh Duẫn Hạo chính tay đẩy Vương Tuấn xuống lầu, nhưng ít ra đã minh chứng rõ hắn có mặt tại hiện trường vụ án. Không mang tội chủ mưu cũng bị kết tội đồng lõa thôi.

Ngô Đại Vỹ nhấn mạnh:

- Vì tôi muốn cậu nhận ra bản chất thật của Trịnh Duẫn Hạo.

- Bản chất thật? – Trong lòng tôi bất giác dậy lên sự bất mãn – Vậy thì bản chất thật của Vương Tuấn là gì? Hắn ta đã làm nên chuyện gì để phải chết, các người biết không?

Ánh mắt tôi trầm trọng nhìn thẳng vào Ngô Đại Vỹ. Họ là cảnh sát, là người chấp quyền, vậy mà không dám khởi kiện Vương Tuấn khi hắn cưỡng bức tôi, để gia đình tôi mang nổi nhục ê chề bị chà đạp. Khi Trịnh Duẫn Hạo bất chấp tất cả trừng phạt kẻ ác, thì người được gọi là "cảnh sát" lại cất tiếng hỏi bản chất thật của Trịnh Duẫn Hạo. Tôi thật sự muốn phá ra tràng cười khinh bỉ.

Đợi cho tôi dịu xuống cơn giận, Ngô Đại Vỹ thấp giọng nói:

- Tôi biết Vương Tuấn đã từng ức hiếp cậu.

Tôi rùng mình nóng bừng hai má. Câu chuyện đó tưởng là bí mật lại phút chốc được phơi bày. Ngượng ngùng quay mặt đi, sự tổn thương một lần nữa bị khơi dậy.

Ngô Đại Vỹ nói tiếp:

- Hiện giờ cậu tin tưởng rằng Trịnh Duẫn Hạo vì tình yêu mới giết Vương Tuấn, tôi hiểu. Nhưng sự thật, không chỉ có thế.

Mắt tôi đột nhiên hoa lên choáng váng, sự kinh hãi mơ hồ thoáng qua. Cái linh cảm của tôi nhạy lắm, e rằng những gì Ngô Đại Vỹ sắp nói sẽ phá hủy hình tượng người chồng vững chãi trong lòng tôi. Tin chắc điều đó, nên theo phản xạ tự bảo vệ chính mình, tôi đứng bật dậy, muốn rời khỏi.

Bởi hơn ai hết, dáng vẻ tử thần phía sau Trịnh Duẫn Hạo tôi là người nhìn rõ. Vì yêu, vì yếu lòng sợ đánh mất hắn, tôi cố lờ đi.

Để ngăn tôi lại, Ngô Đại Vỹ vội nói lớn:

- Hiện tại Công ty của Kim gia hùng mạnh như vậy, cậu không hề thắc mắc Trịnh Duẫn Hạo đã làm cách nào để quang đại nó sao?

Tôi vẫn không nghe, nhất quyết cất gót, Ngô Đại Vỹ buộc phải nắm tay tôi, giữ chặt:

- Hay ít ra cậu nên tự hỏi vì sao cha của mình lại ngã từ trên lầu chứ?

Trái tim tôi như ngừng đập, thời gian cũng đứng lại theo. Hình ảnh người cha thân thương ngất lịm dưới chân cầu thang tràn về. Nỗi đau cố vùi chôn được dịp trổi dậy cày xé, khiến tay chân rụng rời đến không thể cử động.

Ngô Đại Vỹ trầm tĩnh kéo tôi ngồi xuống ghế, gợi ý nên uống chút nước để ổn định tinh thần.

- Rốt cuộc Trịnh Duẫn Hạo đã làm những gì? – Tôi thì thào, cố gắng trưng ra sự mạnh mẽ thách thức, hoàn toàn đặt niềm tin vào chồng.

Ngô Đại Vỹ im lặng hồi lâu, chậm rãi đi vào vấn đề.

- Sau khi chính thức tiếp nhận công ty, Trịnh Duẫn Hạo đã đẩy nhanh việc kinh doanh, nâng tầm Kim gia lên thành tập đoàn. Hiện đã có bốn công ty con. Cậu đã từng là giám đốc Kim gia, không thấy lạ là từ đâu Trịnh Duẫn Hạo có số tiền khổng lồ đó?

Tôi thêm một lần kinh ngạc, lắc nhẹ mái đầu. Có bao giờ tôi quan tâm đến chuyện công ty đâu. Khi là Giám đốc đã bỏ bê chễnh mãng, giờ giao mọi thứ cho Trịnh Duẫn Hạo thì càng ỷ lại vào hắn.

Ngô Đại Vỹ nói:

- Điều đặc biệt là bốn công ty con vốn đã được thành lập trước đó, trong giai đoạn Trịnh Duẫn Hạo còn là Phó Giám đốc. Vì cậu trao toàn quyền cho hắn nên bốn công ty này mới hợp nhất thành tập đoàn. Thử đặt giả thiết, cậu vẫn là Giám đốc, ông Kim thì không thể điều hành do bệnh tật, chỉ sau một đêm, nguồn vốn của Kim gia thâm hụt trầm trọng không biết từ đâu, thì Trịnh Duẫn Hạo – kẻ nắm trong tay những công ty con có cổ phần lớn, hiển nhiên sẽ trở thành người hùng cứu Kim gia, trước sau vẫn nắm trọn quyền hành.

Thấy tôi ngây ra như phỗng, như kẻ yếu tim gặp chuyện kinh hoàng mà chết đứng, Ngô Đại Vỹ bật cười:

- Cho nên, nếu cậu không phải là vợ của Trịnh Duẫn Hạo, thì giờ đây thứ mà cậu có được, chính là hai bàn tay trắng.

Đâu đó trong tâm trí tôi, thình lình lời thét gào của a ba vang lên văng vẳng, cái bạt tai đau buốt mà a ba dành cho tôi, mắng nhiếc tôi phải lấy lại cổ phần bằng mọi giá và đuổi Trịnh Duẫn Hạo ra khỏi công ty, mọi thứ hiện ra thật rõ ràng.

Tôi không tin, giá nào cũng không tin. Là cha tôi gặp tai nạn, một tay Trịnh Duẫn Hạo cứu lấy gia đình tôi. Đó là sự thật. Là Trịnh Duẫn Hạo cứu Kim gia chứ không phải phá hủy Kim gia.

Dối trá, lừa gạt! Tôi không tin!

Đứng bật dậy, đưa ánh nhìn căm phẫn vào Ngô Đại Vỹ, tôi cảm thấy ghét cay ghét đắng kẻ đã gieo vào lòng mình những điều tồi tệ. Cuộc đời tôi vốn là một bi kịch, nhờ có Trịnh Duẫn Hạo mà tôi níu lấy thế giới này. Dù là ai cũng không được phá vỡ giấc mơ hạnh phúc đó.

Dù là bất cứ ai.

Tôi bỏ đi mà không nói lời nào, để lại cho Ngô Đại Vỹ sự khinh bỉ. Trịnh Duẫn Hạo có thể là kẻ giết người tàn độc, nhưng hắn không bao giờ tổn hại đến tôi. Lúc nhỏ đã vậy, bây giờ là vậy và muôn đời là vậy.

- Kim Tại Trung!

Khi tôi gần ra đến cửa thì Ngô Đại Vỹ cất tiếng gọi.

Tôi không có chủ ý dừng bước, lại nghe tiếng y tha thiết sau lưng.

- Biết tại sao tôi lại nói với cậu tất cả điều này không?

Rất hậm hực, tôi xoay người, chờ đợi câu trả lời.

Ánh nhìn của Ngô Đại Vỹ dịu dàng lắm, mang chút hoài niệm và cả sự yếu mềm.

- Bởi vì tôi sợ... Tôi sợ nếu không biết mọi chuyện thì đến một ngày, chính cậu sẽ là nạn nhân tiếp theo. Đã rất nhiều người phải bỏ mạng rồi.

Tôi mở trừng mắt như đe dọa Ngô Đại Vỹ đừng tiếp tục vấy bẩn hình bóng Trịnh Duẫn Hạo thêm nữa.

Ngô Đại Vỹ chậm rãi đi đến gần, chân thành bày tỏ:

- Tôi đã âm thầm điều tra Trịnh Duẫn Hạo rất lâu và cũng biết cậu đã kết hôn cùng hắn. Tôi nghĩ bản thân sẽ rất cứng rắn trong vụ án này như bao vụ án khác. Nhưng không, cái ngày vô tình gặp lại cậu trong siêu thị, tôi biết rằng hình bóng của Kim Tại Trung nhiều năm trước vốn dĩ không phai mờ. Cậu không hề thay đổi, vẫn trong sáng, quyền quý và thần khiết vô cùng. Giây phút đó tôi đã biết, tình cảm của mình vốn không hề thay đổi.

- ...

- Tôi thật sự lo lắng cho cậu và luôn nghĩ về cậu, Kim Tại Trung...

Tôi sững sờ nhìn xoáy vào Ngô Đại Vỹ, cố gắng phân tích thật kỹ những lời nói kia có phải là một câu tỏ tình? Anh ta đã quẩn trí rồi sao? Đem tình cảm thời trung học giữ trọn đến tận bây giờ? Con người có chung tình đến đâu thì ở tuổi vị thành niên so với một người trưởng thành ít nhiều cảm xúc không thể nào nhất quán được. Huống chi tôi với Ngô Đại Vỹ chẳng phải quan hệ thân thiết gì lúc học chung, ra trường thì đôi đường đôi ngã. Cái tình cảm mà y đang đề cập tới, chắc là lỗ tai lùng bùng trong bấn loạn của tôi nghe nhầm.

Ấy thế, tôi vẫn kiên quyết hồi đáp:

- Người tôi yêu là Trịnh Duẫn Hạo.

Dứt lời, tôi bước liền ra khỏi quán, bắt ngay chiếc taxi gần đó và không ngoái đầu lại lần nào. Nếu vì yêu mà Ngô Đại Vỹ tiết lộ ra những điều này, thì nó chẳng khác nào bản án tử hình dành cho cuộc đời tôi.

Chiếc Taxi vù vù băng qua từng con phố đông đúc, đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, bảng hiệu chi chít chữ, rộn ràng tất bật nhịp sống ban ngày. Còn với tôi những thứ đó vô cùng hỗn loạn, chúng khiến đầu nhức buốt, mắt hoa cả lên.

Tôi không rõ mình rời khỏi Taxi từ đoạn đường nào, chỉ biết đã lang thang một mình thật lâu. Mỗi lúc tâm trạng rối bời thì tôi phải đi, đi mãi thì mới chịu đựng được. Dường như khi đôi chân vận động thì cái đau của tâm hồn sẽ vơi giảm bớt.

Giữ ngã ba đường, tôi dừng bước, ngoái lại nhìn phía sau lưng. Mọi thứ đều xa lạ và hối hả đi đi về về, không một ai hay, không người nào biết sự tồn tại của tôi. Đô thị rộng lớn quá, tôi chỉ là hạt cát bình thường hòa lẫn vào hàng vạn hạt cát khác thôi.

Cảm giác hụt hẫng, tôi lại tiếp tục nhấc từng bước chân.

Trịnh Duẫn Hạo vẫn thường lặng lẽ theo sau những lúc tôi chơi vơi buồn tủi, nên tôi thấy vô cùng an toàn. Hắn nâng sức mạnh tinh thần cho tôi vượt qua nghiệt ngã. Bị ức hiếp bởi Vương Tuấn, người nhặt tôi từ lề đường đẫm sương là hắn. Mất anh Lương Kiều, người lặng lẽ bên cạnh tôi là hắn. Cha ngã ngụy, hắn chính là kẻ vươn tay chèo lái cả Kim gia. A ba vào viện, cũng là hắn ở cạnh tôi từng phút từng giờ. Hắn chiếm lĩnh tất cả giây phút trong kí ức của tôi.

Nếu thử dừng bước nhìn lại cuộc đời, sẽ thấy chỉ có mỗi tên Trịnh Duẫn Hạo trãi dài theo đó. Một cách vô hình, hắn trở thành linh hồn của tôi. Vừa làm anh, vừa làm cha, và cả là chồng.

Nhưng sẽ ra sao nếu tất cả điều ấy là giả dối?

Sẽ như thế nào nếu mục đích thật sự của Trịnh Duẫn Hạo không khởi điểm từ tình yêu?

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ và tuyệt đối tin tưởng. Trịnh Duẫn Hạo – hắn chỉ mang bề ngoài u ám của tử thần thôi, dù đôi môi hiếm hoi nở nụ cười, nhưng tâm hồn ấy vô cùng ấm áp. Không có tình yêu sẽ không thể chăm sóc tận tình cho người khác nhiều năm như thế. Là giả dối tức khắc sẽ thấy mệt mỏi, sự phảng kháng khó mà che dấu đi.

Thế mà đã hai mươi năm dài, Trịnh Duẫn Hạo chưa bao giờ phản kháng.

Tôi đã một lần đuổi Trịnh Duẫn Hạo khi còn thuở bé, a ba thì chẳng biết bao nhiêu lần căm ghét và bảo hắn biến đi, những ngôn từ thậm tệ nhất a ba cũng từng rủa xả vào hắn. Nhưng, hắn vẫn tiếp tục gánh vác Kim gia, chưa một lời ca thán. Thậm chí là thái độ không hài lòng cũng chưa từng thể hiện.

Một con người như thế, nếu nói là giả tạo, thì Trịnh Duẫn Hạo đã diễn xuất như thiên tài rồi.

Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể lạnh ngắt giữa cái nắng ban trưa. Nỗi sợ hãi đối mặt với Trịnh Duẫn Hạo khiến tôi không dám về nhà. Tôi sợ những cái gật đầu vô cảm của hắn. Nếu đặt ra những giả thiết mà Ngô Đại Vỹ vừa phơi bày, Trịnh Duẫn Hạo lại như tối qua thừa nhận không suy nghĩ, thì tôi phải làm sao?

Hoang mang đến mức run rẫy, tôi ngồi xổm xuống tại nơi mà mình không đủ sức bước tiếp, thở từng hơi nặng nề.

Ai đó hãy làm ơn khẳng định điều Ngô Đại Vỹ nói là giả dối. Tôi đã mất mát quá nhiều, sức tàn lực kiệt này sẽ không đủ tiếp nhận sự đả kích nào nữa.

Tiếng gió vi vu thổi qua, cái nắng gắt gỏng khuất sau rừng cây trĩu lá. Tôi nhận ra mình đã rời xa đô thị tự lúc nào, và bóng dáng lẽ loi đang ở trên con đường với hai bên bụi cỏ rậm rạp. Đây là con đường quen thuộc dẫn về Kim gia, trong vô thức mơ hồ thì ai ai cũng tự bước chân về nhà.

Rồi tôi chợt giật mình, phát giác bản thân đang đứng bên lề đoạn đường vắng vẻ, phía dưới là vực thẳm sâu, nơi chiếc xe của anh Lương Kiều lao thẳng xuống trong một đêm trời giá rét.

Tại sao tôi lại ngồi gục xuống tại chỗ này? Thâm tâm bất giác trào lên cơn ớn lạnh.

Sau tai nạn đó, người ta vẫn chưa rào lại thanh chắn, khiến đoạn đường như cái bẫy giao thông vô cùng nguy hiểm.

Tôi tần ngần chăm chú vào khoảng nhất định dưới vực, nơi mà chiếc xe của anh Lương Kiều nằm hơn bốn giờ đồng hồ mới được câu lên, cả thân xác của anh cũng vậy.

Số phận đôi khi là định mệnh. Nếu tai nạn không xảy đến thì chắc chắn tôi và anh Lương Kiều đã cưới nhau, và rồi câu chuyện sẽ được diễn biến thế nào? Giữa anh Lương Kiều và Trịnh Duẫn Hạo, ai mới thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi?

Nhưng thế gian không có hai từ "nếu như". Sự thật thì anh Lương Kiều đã mất, chuỗi ngày mặn nồng cùng nhau chỉ là kỉ niệm. Anh ra đi đột ngột để khắc vào tim tôi vết thương rỉ máu, cảm giác của sự mất mát khi nhớ lại tức khắc phải nhói đau.

Tôi mênh mang muốn trèo xuống vực thẳm, đi đến nơi xe anh bị rơi, tìm kiếm vị trí mà anh từng nằm, để trải qua thử cảm giác cô đơn lẻ loi của anh. Trong giây phút cuối cuộc đời đó, anh có gọi tên tôi thật nhiều?

- Này cậu trai!

- ...

- Này! Này!

Anh có gọi tên tôi không? Đêm đó ở nhà tôi đã chẳng linh cảm điều gì. Có lẽ nên xác nhận.

Tôi bước một bước, rồi hai bước, rất muốn trèo xuống vực thẳm.

Tin! Tin!

- NÀY CHÀNG TRAI TRẺ!!!

Tôi thức tĩnh với tiếng gọi và cả tiếng còi xe, vội xoay đầu nhìn người tài xế đang chồm ra khỏi cửa Taxi để thu hút sự chú ý.

- Cậu làm gì vậy? Quẫn trí hả? – Giọng ông ta lo lắng, hơi quát nạt.

Tôi ngạc nhiên, liếc nhìn xuống vực thẳm, rồi nhìn nơi mình đang đứng sát mép vực như thế nào, không khỏi rùng mình, giật lùi liền hai bước.

- Tôi, tôi chỉ đi dạo thôi.

Tài xế Taxi hoài nghi:

- Thật chứ? Sắc mặt của cậu tệ lắm đấy. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì sinh mạng vẫn là đáng quí nhất. Tự vẫn không giải quyết được vấn đề đâu.

Tôi cười khổ:

- Thật sự tôi chỉ muốn ngắm cảnh, ông không cần bận tâm.

Ông ta nhìn thẳng vào tôi như để khẳng định, rồi mới ra vẻ yên lòng.

Đó cũng là một niềm vui, vì có người quan tâm đến mình. Tôi khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Người lái Taxi đó liền nói tiếp:

- Nếu không có vấn đề gì thì cậu nên về đi. Ở đây mấy năm trước có người chết oan, không chừng linh hồn còn vất vưỡng đấy.

- Vậy sao? – Tôi không mặn nồng với lời đe dọa vì chưa hề tin tưởng vào hồn ma, dù bản thân không khỏi ớn lạnh. Vừa rồi, tôi đã muốn trèo xuống vực còn gì? Cứ như bị điều khiển.

Ông ta có vẻ rất không vui:

- Thật đó. Chính mắt tôi nhìn thấy xe của anh ta bị ép rơi xuống vực. Nghe đâu vật vờ dưới đó đến bốn năm tiếng mới được giải cứu, rồi mất trong bệnh viện. Những cái chết tức tưởi như vậy thường không siêu thoát.

Tôi sững sờ bất động, môi mấp máy:

- Ông... ông đang nói cái gì vậy?

Ông ta chách miệng, theo kiểu bất lực:

- Tốt nhất là cậu đừng có đứng ở đây một mình, về đi.

Thấy ông ta chuẩn bị khởi động máy, tôi như con thiêu thân lao thẳng đến cửa xe, hối hả:

- Ông vừa nói cái gì? Ai ép xe của ai? Là ai rơi xuống vực?

- Cậu, cậu sao vậy? – Thái độ thất thần của tôi dường như dọa ông ta sợ.

Tôi hét: – Sự thật là thế nào? Là ai đã ép ai?

Người lái Taxi trân mắt nhìn, tôi càng mất bình tĩnh:

- Xuống xe! Xuống xe ngay cho tôi!

Người đàn ông kia vẫn còn sững sờ mà trân mắt ngó, rồi ơn trời ông ta cũng bước xuống xe. Tôi không thể kiểm soát chính mình, áp rất sát vào ông ta, vừa van nài, vừa kinh hoảng.

- Đêm đó ông đã thấy những gì? Đó không phải vụ tai nạn ư?

Người đàn ông rối bời lúng túng, lắp bắp:

- Cậu... cậu quen với người rơi xuống vực?

Tôi không đủ kiên nhẫn:

- Làm ơn nói sự thật với tôi đi!! Ông đã thấy những gì?

Ông ta tiếp tục phân vân lưỡng lự, muốn chôn vùi bí mật luôn sao? Tôi hùng hổ bước ra phía trước, chỉ vào biển số xe, gằn giọng:

- Tôi sẽ giao nộp số xe này cho cảnh sát, ông không kể với tôi thì phải đi mà khai với họ.

Người đàn ông hốt hoảng:

- Đừng! Đừng! Tôi không gặp cảnh sát, tôi không muốn đính líu tới họ đâu.

- Vậy thì rốt cuộc ông thấy cái gì ở vụ tai nạn đó? – Tôi hét lên. Tất cả đã quá sức chịu đựng rồi. Nếu cuộc đời là những chuỗi bi kịch nối tiếp bi kịch, tôi muốn một lần biết hết tất cả, để chỉ phải một lần chịu đau thương.

Ông ta vò đầu bức bối, có vẻ đã rất hối hận vì chủ động trò chuyện với tôi.

Tôi liền rút đi động ra, nhắm vào số xe để chụp.

Ông ta liền bổ nhào đến, quát lên:

- Được rồi! Cậu xóa tấm ảnh ngay, tôi sẽ kể!

Tôi dĩ nhiên rất vâng lời, xóa ảnh không cần suy nghĩ.

Ông ta thở dài:

- Tối đó tôi đi ngang qua đây thì xe bị bể bánh, tôi sợ đậu giữa đường sẽ gây tai nạn nên lái xe vào bụi cỏ bên lề. Không lâu sau thì có chiếc xe khác trườn tới, phía sau chiếc xe đó có một chiếc nữa chạy theo, họ chạy nhanh lắm. Đến ngay đoạn này thì chiếc phía sau lao lên, hút mạnh ngang sườn vào chiếc trước, đâm đến hai lần. Chàng thanh niên vì bị bất ngờ nên lạc tay lái, rơi xuống vực. Toàn bộ là vậy đó.

Tôi choáng váng, đứng không vững phải tựa vào thành xe, há miệng thở dốc:

- Vậy là không phải tai nạn... không phải tai nạn...

Người đàn ông nhíu mày:

- Dĩ nhiên không phải tai nạn, là mưu sát đó. Người thanh niên kia rõ ràng bị chết oan.

Tôi thẩn thờ run rẩy, đôi mắt cũng ngây dại đi.

- Cậu không sao chứ?

Tôi yếu ớt níu kéo chút hy vọng:

- Ông, ông có thấy mặt người lái xe phía sau không?

- Tối như vậy làm sao mà thấy? Nhưng hình như là chiếc PJ thì phải, màu trắng đúng không ta?

Tôi ngồi ạch xuống đường, lẩm bẩm: – Là màu đỏ...

Người lái Taxi phồng má lên, gật gù:

- Đúng đúng, là màu đỏ... Ủa, mà sao cậu biết?

Tôi bật cười, càng cười càng lớn, cười như điên dại, nước mắt trào ra, trắng xóa cả không gian tâm hồn.

Làm sao tôi biết ư? Vì đó là xe của tôi, là món quà mà cha tôi tặng, là thứ mà Trịnh Duẫn Hạo đã lái đi trong đêm ấy, và mang về Kim gia đống sắt móp méo tàn tạ. Hắn đã vội vàng vứt nó đi vào sáng hôm sau và mua cho tôi một chiếc xe mới.

Tôi gục đầu vào gối, khóc rống lên. Ngoài khóc ra, tôi còn có thể làm được gì?

Trịnh Duẫn Hạo – hắn đã giết anh Lương Kiều. Con người máu lạnh kia đã chủ tâm làm như vậy.

Trên con đường cao tốc hôm nọ, vì giận tôi nghi ngờ cái chết của cha, Trịnh Duẫn Hạo đã lái xe bạt mạng rồi tông vào xe của bọn loai choai, khiến xe của họ phải bậc vào lề đường. Hắn làm điều đó điêu luyện lắm, bởi đã từng làm thế với anh Lương Kiều.

Tôi rùng mình kinh hãi, hoảng sợ nhớ đến nét mặt hầm hầm của Trịnh Duẫn Hạo. Hắn là một con quỷ, hắn giết người để vơi cái phẫn nộ trong lòng. Tôi không lầm đâu, ngày anh Lương Kiều ra đi tất cả đều còn lưu lại trong tâm trí này. Tối đó a ba nấu chè hạt sen, bảo Trịnh Duẫn Hạo lên phòng gọi tôi xuống dùng. Và cũng lúc đó, hắn bên ngoài phòng nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi, rằng sau đám cưới tôi sẽ trao công ty cho anh Lương Kiều. Lúc bước xuống lầu tôi đã nhận ra sự kì lạ trên gương mặt hắn, lúc ăn chè hạt sen tôi cũng thấy xung quanh hắn có bóng tử thần. Nhưng không ngờ, hắn thật sư mang lưỡi hái tử thần đi tìm anh Lương Kiều.

Nếu liên kết với những gì Ngô Đại Vỹ vừa tiết lộ, thì động cơ của Trịnh Duẫn Hạo rất rõ ràng.

- Anh Lương Kiều!!! Hức! Anh Lương Kiều ơi... Huhuhu... – Tôi gào khóc thảm hại giữ con đường, muốn hét thật lớn để oán hận trong lòng vơi bớt. Nhưng không, càng lúc nó càng xoáy sâu vào vết thương âm ỉ, kéo dài một bi kịch thê lương.

Hắn có gan giết bốn mạng người, thì xá gì sinh mạng nhỏ bé của anh Lương Kiều? Trời ơi, vậy những gì Ngô Đại Vỹ nói với tôi sẽ mang bao nhiêu phần trăm sự thật? Hay đã diễn tả đúng con người của Trịnh Duẫn Hạo? Hắn đến Kim gia và âm thầm xé nát Kim gia.

Người tài xế không hiểu vì sao tôi khóc, ông ta cuống quýt cả lên, bỏ đi không được mà nán lại không xong, liền ngồi xuống lấy tay áo dơ mèm lau nước mắt cho tôi.

- Này, cậu cứ như vậy thì người ta sẽ nói tôi ăn hiếp cậu đấy!

Tôi gạt tay ông ta ra, căm thù, oán hận, lửa giận rực cháy trong lòng. Trịnh Duẫn Hạo – Sau lưng tôi hắn đã làm nên những chuyện tàn độc nào nữa?

Nước mắt vơi đi, chỉ còn ghê tởm, thật sự ghê tởm kẻ mình đang gọi là chồng.

- Tại sao ông không báo cảnh sát? – Tôi tra hỏi.

Người đàn ông càu nhàu:

- Không được, không được báo cảnh sát. Gia đình tôi quỵt nợ người ta, cảnh sát sẽ bắt vợ chồng tôi vào tù, ai sẽ lo lắng cho các con tôi?

- Nhưng đó là tội giết người!

- Không! Không! Cậu đã quá phiền phức rồi, đừng phiền tôi thêm nữa!

Người đàn ông xua tay, lật đật vào trong xe, cài số rồi chạy mất.

Tôi chơi vơi nhìn theo chiếc xe mất hút, hoàn toàn sụp đỗ.

.

.

- Ô, cậu chủ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Nhìn tôi bước vào sân với bộ dạng thất thần tả tơi, bà quản gia Đào Lệ hoảng hồn lo lắng.

Tôi lết vào phòng khách, ngã ịch xuống salon, thở dốc.

Bà quản gia hớt hải:

- Để tôi pha cho cậu li trà nhân sâm nhé?

Trà nhân sâm rất tốt để ổn định tinh thần, có thể khiến người ta tỉnh táo, giàu sung lực. Đúng là thứ tôi đang cần, nên cố gắng thều thào:

- Cho tôi thật nhiều nhân sâm, nhiều thật nhiều...

- Vâng, vâng, tôi sẽ làm ngay.

Tôi phải nằm một chút, tiếp tục gắng gượng có lẽ sẽ ngất xỉu mất. Tinh thần tôi trước giờ yếu đuối lắm, chịu không nổi đả kích đâu.

Lê thật chậm từng bước về phòng, đóng cửa lại, cơ thể tôi không còn sức sống.

Nằm trên giường, nơi mà đêm qua hai người ôm nhau thắm thiết, tôi cảm thấy bị nghẹt thở. Khó chịu đến mức phải ngồi bật dậy, toàn thân nổi lên sự ghê tởm khiếp hãi. Tay chân run rẫy bàng hoàng, tôi bật dậy nhảy xuống giường, nép sát thân vào tường mà nhìn vào nơi êm ái đó, nước mắt bắt đầu trào ra.

- Trịnh Duẫn Hạo... Trịnh Duẫn Hạo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro