Chương 4: Cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ tư: Cùng nhau

"Đau đau. . . Đau chết tôi rồi!" Bởi vì Viên Hạ Sinh cả người ngửa mặt ngã xuống, Hàn Triệu Lâm chính là cả đầu bị đụng xuống đất. Dùng sức ấn ấn lên đầu, Hàn Triệu Lâm đau đến nhe răng há miệng, Viên Hạ Sinh nằm trên người Hàn Triệu Lâm ngược lại là không bị thương tích gì.

"Cậu..! Người này. . ." Hàn Triệu Lâm giận đến một cái đem Viên Hạ Sinh đẩy ra thật xa, chỉ vào hắn hét lớn."Nói đi, cậu chính là tới nhà tôi để trả thù tôi phải không! Có phải hay không?" Con ngươi thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Nào biết Viên Hạ Sinh thật ra không thèm để mắt đến người nào đó đang kêu gào, trực tiếp đạp lên "tiểu đệ đệ" của người nào đó đứng lên.

"Aaaaa! Giết người sao!" Tiếp theo là một tiếng thét chói tai! Hàn Triệu Lâm vội vàng che đi bộ phận quan trọng trên người, cả kinh lăn lộn trên mặt đất.

Viên Hạ Sinh đi tới cửa mặc vào quần áo ngủ mà mẹ Hàn chuẩn bị cho mình, quay đầu nhìn Hàn Triệu Lâm một cái, đột nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn. Thì ra trêu chọc người khác lại vui như vậy. . .

Được rồi, đúng là Viên Hạ Sinh thật sự tới để báo thù. Hàn Triệu Lâm run rẩy đứng dậy, chật vật cầm tiểu đệ đệ của mình, giận đến mặt méo xệch. Viên Hạ Sinh ra khỏi phòng tắm trước, Hàn Triệu Lâm lúc này mới mặc vào quần áo ngủ theo sau đi ra.

"A a, hai con muốn cùng xem ti vi không? Đang chiếu 天线宝宝 đó!" Mẹ Hàn chỉ chỉ mấy con vật màu sắc sặc sỡ trong ti vi, cười cực kỳ rực rỡ.

"Không muốn, ai muốn xem loại chương trình ngu ngốc này chứ!" Hàn Triệu Lâm trong lòng một cỗ thuốc nổ không có chỗ phát ra, bĩu môi tức giận chê bai.

Mẹ Hàn trên đầu lấm tấm mồ hôi, nói như vậy, vậy muốn chỉ số thông minh cao thì một đứa trẻ bốn năm tuổi như con phải xem phim《 vượt ngục 》sao? Viên Hạ Sinh liếc hắn một cái, không lên tiếng. Phỏng đoán biết người này là đang tức giận với mình đây mà, bởi vì mình đạp lên tiểu đệ đệ của hắn.

"Mau đưa con, để con chuyển kênh!" Hàn Triệu Lâm đi tới bàn trà cầm lên điều khiển từ xa "Xem cái này!"

Mẹ Hàn định thần nhìn lại, chỉ thấy trong ti vi đang chiếu 《 vườn hoa bảo bảo 》, cười đến mức suýt chút nữa đem cơm tối vừa ăn phun ra ngoài. Đây chính là cái con gọi là chỉ số thông minh cao sao?

Viên Hạ Sinh buồn cười nhếch nhếch khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng thà xem《 Hồ lô oa 》còn hơn! Không sai, Viên Hạ Sinh chính là một FANS đích thực trung thành của hồ lô oa, thích nhất mấy tiểu hồ lô nhỏ bé mà kiên cường.
Sau đó hai bạn nhỏ liền ở trong phòng khách xem《 Vườn hoa bảo bảo 》suốt một giờ, mẹ Hàn lòng đang rỉ máu. . . (bởi vì thật ra thì mẹ muốn xem 《蓝色生死恋 》cơ)

《 Vườn hoa bảo bảo 》 cuối cùng cũng chiếu xong, mẹ Hàn quả quyết muốn chuyển kênh nhưng hai bạn nhỏ còn phải tiếp tục xem 《 Nòng nọc nhỏ tìm mẹ 》nữa.

"Cái đó, bây giờ cũng hơi muộn rồi, hai con trở về phòng ngủ đi, bạn nhỏ Lâm, hôm nay tiểu Hạ sẽ cùng con ngủ chung nhé!" mẹ Hàn mặt đầy thành ý, đôi mắt long lanh nhìn Hàn Triệu Lâm.

Hàn Triệu Lâm lần nữa hóa đá, có thể nghe được thanh âm sụp đổ trong lòng hắn."Tại sao lại là con!"

"Bởi vì con là bạn học của người ta, tiểu Hạ lại là khách, tại sao con không thể chiếu cố nhiều hơn một chút chứ ?" Mẹ Hàn liệt kê lý do nhưng thật ra là muốn hai bạn nhỏ có thể chơi đùa hòa thuận với nhau một chút.

". . . Vậy con cùng cậu ấy ngủ chung, nhưng mỗi người nằm một giường, như vậy được chưa?!" Hàn Triệu Lâm nhượng bộ, đáng ghét, vì cái tên tiểu tử này mà ta bị bao nhiêu là oan ức a!

"Vậy. . ." mẹ Hàn có chút khổ sở nhìn Viên Hạ Sinh.

"Con ngủ một mình sẽ bị gặp ác mộng!" Viên Hạ Sinh làm dáng bẽn lẽn ngượng ngùng. . .

"Bạn nhỏ Lâm con vẫn là cùng tiểu Hạ ngủ chung đi!" Kỹ năng thuận nước đẩy thuyền của mẹ Hàn cũng không phải là mới luyện ngày một ngày hai

"..." Hàn Triệu Lâm nhìn mẹ mình, có một loại cảm giác bị phản bội! Tại sao, thiên lý bất dung a, mẹ rốt cuộc là mẹ hắn hay là mẹ con chứ!

Lúc này, trong mắt Viên Hạ Sinh thoáng qua một tia tinh ranh không dễ nhìn thấy.

"Thật là, vào đi, để cho cậu thấy phòng bổn đại gia tiện nghi thế nào!" Hàn Triệu Lâm vẫn là bộ dạng bá đạo kia, hơn nữa lòng thù địch đối với Viên Hạ Sinh dường như chỉ tăng chứ không giảm.

Viên Hạ Sinh nhìn qua một chút căn phòng hỗn loạn giống như ổ chó trước mắt, mặt tê liệt đột nhiên có cảm giác muốn tan vỡ. Người này thật sự là con người sao? Chắc chắn không phải từ hành tinh DOG xuyên qua không cẩn thận đầu thai vào loài người sao?

"Làm sao, chưa nhìn thấy qua căn phòng nào đẹp xuất sắc như vậy sao?" Hàn Triệu Lâm tự luyến đá đá mấy bức tranh dưới đất.

"Ừm, thế này là quá đủ cho chữ "tệ" rồi!" Viên Hạ Sinh đáp.

Hàn Triệu Lâm thấy mình mẹ hình như không có cùng tới, xoay người đóng cửa phòng, kéo lấy cổ áo Viên Hạ Sinh, sau đó uy hiếp nói. "Nói cho tiểu tử cậu, mặc dù tôi đồng ý cùng cậu ngủ chung, nhưng là, nếu như cậu dám nửa đêm làm chuyện kỳ quái gì, tôi liền kéo tiểu đệ đệ của cậu! Rõ chưa?" Hàn Triệu Lâm vểnh lông mày nói.

Viên Hạ Sinh cứng nhắc gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Mặc dù không hoàn toàn có thể tin tưởng người này, nhưng tạm thời đành phải như vậy. Hàn Triệu Lâm buông cổ áo hắn, sau đó oán giận chui vào chăn. Viên Hạ Sinh cũng đi theo hắn chui vào, hai người rất ăn ý lưng tựa lưng ngủ.

Vừa mới bắt đầu hết thảy đều rất bình thường, trong phòng chỉ nghe đến hai tiếng hít thở, nhưng là sau đó, Hàn Triệu Lâm đột nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng. Viên Hạ Sinh người kia, không biết từ lúc nào đột nhiên đem người quay lại, mặt hướng về phía mình nằm. Hàn Triệu Lâm nhất thời cảm thấy bối rối, đột nhiên nằm cũng cứng ngắc, hơi thở người này khiến mình có chút không thoải mái.

"Thật là. . ." Hàn Triệu Lâm tức giận lẩm bẩm một câu, di chuyển thân thể, cách xa mặt Viên Hạ Sinh

Kết quả, Viên Hạ Sinh đột nhiên đưa tay ra quàng lên cổ hắn. . .

Người Hàn Triệu Lâm run lên một cái, người này rốt cuộc là đã ngủ thật chưa? Toát ra mồ hôi lạnh, ai da, hắn rốt cuộc muốn làm gì!

Lực cánh tay Viên Hạ Sinh đè lên càng ngày càng nặng, sắc mặt Hàn Triệu Lâm cũng càng ngày càng thốn. . . Người này chẳng lẽ có chứng mộng du? Con bà nó không phải đâu, hắn rốt cuộc nằm mơ thấy cái gì, trong mộng cũng muốn bóp chết ta sao?

Đột nhiên cảm thấy đáng sợ, Hàn Triệu Lâm từ từ quay đầu nhìn mặt Viên Hạ Sinh một chút.

"Ta muốn bóp chết ngươi. . ." Hiển nhiênViên Hạ Sinh vẫn đang nhắm mắt ngủ, nhưng gương mặt lại rất khó coi. Nét mặt u ám giống như là mới gặp ma vậy.

"Ể! Không phải đâu. . ." Hàn Triệu Lâm nhất thời tưởng tượng. . . Mặc dù mới vừa nói muốn kéo tiểu đệ đệ của hắn, nhưng là muốn trêu hắn lúc hắn tỉnh táo, còn đây là cái trạng thái gì cơ chứ! Haizz, không nên chơi hắn như vậy!

"Chết đi, a a. . ." Viên Hạ Sinh đột nhiên cười một tiếng nham hiểm, bắt đầu dùng sức bóp cổ hắn.

"Ô a!" Cuối cùng người nào đó vừa thê lương kêu lên, vừa giẫy giụa khỏi tay Viên Hạ Sinh, từ trên giường nhảy xuống vọt ra tới cửa. Nhưng cửa kia lại bị mẹ mình lặng lẽ lên khóa lại. (chuyện của người lớn, hãy hiểu cho haha!)

"Giết ngươi. . ." Giọng Viên Hạ Sinh lần nữa âm u truyền tới. . .

"A! Toi rồi!" Hàn Triệu Lâm bị dọa sợ đứng run lẩy bẩy tại chỗ, sau đó thấy cửa tủ treo quần áo mở, liền quả quyết chui vào, đóng cửa lại.

"Sắp tèo rồi, con sắp toi rồi huhu. . . Thượng đế, ngọc hoàng a! Cứu mạng a! Thánh mẫu Maria!"

Viên Hạ Sinh một mình nằm trên giường lớn, ngủ ngon tới tận sáng!

Ngày hôm sau . . .

"Hàn bạn học, bọng mắt cậu thâm quầng a!" Viên Hạ Sinh mặt đầy vô tội quan tâm nói.

"Còn không phải là do cậu làm hại!" Người nào đó phun nước miếng gào lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro