Đam mỹ: Thất thế tình duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồi lời của tiểu Tịch: Đây là bản dịch chui, hoàn toàn chưa xin ý kiến tác giả. Cúi mong các chư vị không mang đi nơi khác. Bất cứ khi nào có kiến nghị của khổ chủ, bản dịch sẽ được xóa ngay lập tức.  Đây cũng là lần đầu tiên tiểu Tịch lò dò tập làm việc với QT đại cả, nhiều chỗ còn sai sót, cúi mong chư vị thứ lỗi cùng góp ý giùm :3

Tác giả:Du đãng đích cô lỗ (游荡的咕噜)

Edit: Tịch Dương

Tình trạng: Hoàn

Link gốc: http://ss123456.blog126.fc2.com/blog-entry-3238.html

Giới thiệu:

 <Ngô Tà  --- Bảy kiếp tình duyên>  ----- Là một câu chuyện cảm động về mối thâm tình, cam nguyện đời đời kiếp kiếp bên nhau. Hai kiếp đầu một người một thú, đối với nhau đều là tình cảm cảm động của nhân sinh, không phải ái tính, nhưng câu chuyện không chỉ có như vậy. Tình cảm của 2 bọn họ cứ cảm động đời này qua đời khác dây dưa. Tình cảm của 2 bọn họ cứ cảm động đời này qua đời khác dây dưa. Kiếp kiếp đều là một mảng chân tình.

Văn án:

Hắn ghé sát vào trước mặt ta cười nói "Ta gọi Kỳ Lân, ngươi thì sao?". Hắn sờ sờ đầu ta, "Ngươi có tên không? Thỏ con?"

Ta he hé mở mắt nhìn hắn, đôi mắt hắn đen và sâu mang một vẻ thản nhiên, nhìn không ra một tia ác ý. Hắn, không ăn ta sao?

"Vậy gọi ngươi Thỏ con là được rồi!" Miệng hắn lộ ra tiếu ý nói.

Thể loại: huyền huyễn, ân oán giang hồ, tình duyên kiếp trước, kiếp sau.

Đệ nhất thế ----- 1, Kỳ Lân - Tiểu Bạch Thỏ

Nhánh cỏ nhỏ, gió nhẹ thổi, ta đứng trên thảm cỏ rung rung đôi tai. Đầu mùa xuân, ánh nắng ấm áp ôm lấy cơ thể ta, ta cố gắng nheo mắt, chống cự cơn buồn ngủ đang ập đến, mê mê mang mang.

Gió không lớn, ta nghe thấy tiếng cỏ bị rẽ ra truyền tới, còn có, tiếng cỏ khô bị đạp lên, rất nhẹ, nhưng ta lại như nghe thấy tiếng sấm.

Ta mở to mắt, không dám nhìn đến thứ tiếp cận mình từ phía sau, vung hai chân, liều mạng chạy như bay. Sau lưng âm thanh phóng tới suồng sã không cần che dấu. Trong nháy mắt sau đó, ta ngửi thấy mùi vị tranh tưởi, hơi thở dốc truyền tới. Ta kinh hãi, thay đổi đường chạy, đã thấy một thân ảnh rám nắng chợt lóa, trên người ta truyền đến một trận đau nhức, cố gắng dãy giụa quay đầu lại, trong mắt ta nhìn thấy một màu đỏ thắm chính là --- Hồ Ly.

Ta hối hận, nếu bản thân không đắm chìm vào trong ánh nắng mặt trời, cũng sẽ không đến nỗi bị Hồ ly dễ dàng tiếp cận. Ta tuyệt vọng, cúp hai tài dài, từ bỏ giãy giụa.

"Tranh" một âm thanh không nhỏ vang lên, Hồ Ly thê lương kêu lên một tiếng rồi ngã quỵ trên mặt đất, một mũi tên trên cổ xuyên qua, nó nhe răng ngã vào ta.

Một đôi chân chạy tới phía trước thi thể hồ ly, dịch nó ra. Ta mở mắt, trông thấy một người đang ngồi xổm trước mặt mình.

Rơi vào miệng hồ lý cùng rơi vào tay con người, đối với ta mà nói không có gì thay đổi. Ta nhắm mắt lại, bên hông bị hồ ly cắn lại truyền tới một trận co rút đau đớn, thân thể vì thế mà run rẩy, nhịn không được, khóe mắt rơi lệ.

Trên thân truyền đến một mảng ấm áp, thân thể cảm giác được nhấc bổn lên, giống như ngày thường trên núi chơi đùa từ trên tảng đá lớn nhắm mắt nhảy xuống (ý ẻm là giống như cảm giác bay bổng khi nhảy từ tảng đá xuống - ẻm là thỏ mà :3 ). Chậm dãi mở mắt, thấy trước mắt ta một khuôn mặt trẻ tuổi vô cùng ôn nhu, trong mắt biểu lộ vài phần thương hại "không phải sợ" Hắn nhẹ giọng nói, một tay cẩn thận ôm ta, tay kia xách xác chết của hồ ly nọ.

Máu hồ ly theo mũi tên chảy xuống, từng giọt, đọng trên lá cay thành một mảng đỏ sậm. Không biết máu của ta có hay không cũng như vậy chảy ra? Ta ủ rũ úp tai lại, mặt cụp xuống, mê man.

Mùi cây cỏ khô thơm ngát truyền vào lỗ mũi, hảo ấm áp, ta thoải mái trên mặt cỏ mà cọ cọ, miên cưỡng duỗi tứ chi, bên hông đau nhức lại truyền tới, ta nhếch miệng, cố gắng mở mắt, nhìn quanh bốn phía, nhìn tới bộ da hồ ly bị treo trên tường. Ta cả kinh, bản năng co hai chân chạy trốn, bên hông lại đau đớn không chịu nổi, ta không tự chủ cuộn thân thể lại.

"Đừng nhúc nhích, ta mới giúp người băng bó tốt được!" Thanh âm ôn nhu truyền tới, ta nhớ ra rồi, người kia giết chết hồ ly đang tấn công ta, ôm lấy ta, sau đó, nơi này, là nhà hắn sao?

Hắn ghé sát vào trước mặt ta cười nói "Ta gọi Kỳ Lân, ngươi thì sao?". Hắn sờ sờ đầu ta, "Ngươi có tên không? Thỏ con?"

Ta he hé mở mắt nhìn hắn, đôi mắt hắn đen và sâu mang một vẻ thản nhiên, nhìn không ra một tia ác ý. Hắn, không ăn ta sao?

"Vậy gọi ngươi Thỏ con là được rồi!" Miệng hắn lộ ra tiếu ý nói.

Kỳ Lân mỗi ngày đều cẩn thận đổi dược cho ta, mang cỏ xanh tới uy ta, rất nhanh, thương thế của ta đã tốt lên.

Kỳ Lân đem ta phóng trên cỏ, ta ngửi ngửi mùi cỏ lẫn trong không khí, cắn một ngụm cỏ xanh trước mặt, vừa nhai vừa quay đầu lại nhìn hắn. hắn mỉm cười nói "thương thế của ngươi đã tốt rồi, về nhà đi, lần sau phải cẩn thận!" Ta chạy đến bên chân hắn, đầu cọ cọ, ta luyến tiếc rời đi. Hắn tươi cười ôn nhu như vậy, phòng của hắn ấm áp như vậy, quan trọng là hắn bảo hộ ta!

Vì thế sau khi ăn cỏ đủ, ta nhảy trên mặt đất, trở về căn phòng nhỏ của Kỳ Lân. Hắn cười ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu ta, như thường lệ ôn nhu nói: 'Thỏ con, ngươi không đi sao?" Ta nháy mắt, tìm góc nhỏ ngồi xuống.

Cứ thế, mỗi ngày kỳ lân sáng mở cửa, ta tại phòng nhỏ bên cạnh ăn cơm rồi trở lại căn phòng nhỏ của mình, Kỳ Lân sẽ thả một chút cỏ xanh và một chén nước vào góc cho ta, ta ở cạnh cửa nhìn hắn xuất môn. Hắn là thợ săn, ta không hiểu hắn vì cái gì lúc trước không giết ta, thậm chí không đem đi bán, còn cứu ta, nuôi nấng ta. Điều đó so với những gì ta nghe được về con người hoàn toàn bất đồng.

Hôm nay, hắn về trễ, trên người tất cả đều là mùi máu, cũng lúc trước bất đồng chính là, hôm nay hắn ta về một con hổ rất lớn. Ta như thường lệ trốn vào góc tường, tuy rằng trên người hắn toàn là máu của mãnh thú, đôi khi có thể khiến ta sợ đến phát run. Có khi ngẫu nhiên cũng có dã điểu và những động vật nhỏ, có khi cũng là đồng tộc của ta, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta cùng nhìn con mồi không giống, điều này khiến ta có cảm giác an tâm không hiểu được.

Hắn không như thường lệ ở phòng ngoài lột da, hắn dựa vào tường, chậm rãi té trên mặt đất, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Ta lo lắng quơ quơ đôi ta, đứng lên nhìn bốn phía, lại dùng mũi ngửi ngửi, thấy không có mùi vị khả nghi, con hổ ớn kia hẳn đã chết từ lâu. Ta cố lấy dũng khí, cẩn thận, chậm rãi từng bước nhảy đến trước mặt hắn, ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn ở đó cúi đầu xuống, không hề động, nhưng là có hô hấp nhẹ nhàng. Ta vươn đầu lưỡi liếm liếm tay hắn trên mặt đất, thấy lạnh lạnh, hắn vẫn không hề cử động. Ta sốt ruột, nhảy lên trên người hắn, chân trước không ngừng dùng sức gãi gãi quần áo trước ngực hắn. Hắn cố sức mở mắt nhìn ta,"Thỏ con, ngươi lo lắng cho ta sao?" Hắn nở nụ cười, ta cọ cọ trước ngực hắn. Bao nhiêu lệ trong mắt rốt cục vì yên tâm mà rơi xuống.

"Đừng khóc, ta không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi". Hắn dùng bàn tay mang theo dấu máu tới trước mặt ta, kỳ lạ là ta không hề thấy sợ hãi, ngược lại liếm liếm lòng bàn tay hắn. Hắn nằm một đêm, hôm sau tựa hồ thân thể đã tốt lên, giống trước kia bận rộn đi lại. Ta phá lệ theo sát, nhìn hắn lột da, tách thịt, lọc xương, hắng thỉnh thoảng dừng lại nhìn ta mỉm cười nói: "Người không sợ sao?" Ta nâng lên đôi chân sau đôi tai dài, như thế nào lại không sợ? Nhìn hắn cứ như vậy thuần thục con hổ lớn tại chỗ, ta toàn thân đều phát run, nhưng không muốn rời đi. Ta sợ, hắn lại giống đêm qua ngã xuống.

Bất quá, hắn đã phục hồi tốt, không hề ngã xuống như ta lo sợ.

Hôm nay, hắn lại xuất môn săn thú, khi hắn đóng cửa lại, trong lòng ta kỳ quái quặn lại, tựa hồ như có dự cảm không tốt. Ta liều mạng dùng móng cào mạnh vào cửa, muốn hắn trở về. Hôm nay, vô luận thế nào ta cũng không muốn hắn rời đi a.

Cửa lại mở ra, hắn mỉm cười cúi xuống nói "Làm sao vậy? Ngoan ngoãn chờ ta trở lại đi, ta sẽ không gặp chuyện không may, được chứ?" Hắn đi.

Nhưng, sự thật lại cho thấy dự cảm của ta là đúng. Ta rất hận chính mình, nếu không có dự cảm như vậy, hắn sẽ không mang bộ dạng máu chảy đầm đìa ngả vào cửa. Bộ dạng của hắn so với lần trước càng đáng sợ, toàn thân đều là máu mở cửa rồi ngã mạnh xuống mặt đất. Ta sửng sốt thật lâu, một lúc sau liền điên loạn lay lay đầu hắn "Kỳ lân, kỳ lân, ngươi làm sao vậy, ngươi làm sao vậy,..." Hắn vẫn không hề động, ta dụng móng vuốt đẩy đẩy mặt hắn, hắn cũng không động. Ta sợ hãi rơi lệ, cọ đầu vào gương mặt hắn, vươn đầu lưỡi ấm áp liếm đi vết máu.

Đúng lúc này, ta cảm giác được có một hơi thở mỏng manh sượt qua mặt ta. Hắn còn sống.

Hắn còn sống! Lòng thầm reo lên. Ta liếm liếm hai má hắn, liếm khóe môi khô khốc của hắn, liếm vệt máu khô bên khóe mắt hắn.  Không biết bao lâu, mi mắt hắn run rẩy cuối cùng cũng mở ra rất nhỏ. "Thỏ con, khiến ngươi lo lắng..." Hơi thở hắn mỏng manh. Ta dùng sức gật đầu. Kỳ lân, thỏ con thực lo lắng cho ngươi.

Nhiều ngày sau, vết thương của Kỳ Lân bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không thể như cũ thường xuyên ra ngoài săn thú. Không giống với ta, ta chỉ cần bên ngoài có cỏ xanh là tốt rồi. Nhưng Kỳ lân là con người, đồ ăn của con người với thỏ không giống nhau. Dần Dần đồ ăn tích lũy trong nhà dần dần ít đi. Kỳ Lân là cô nhi, ta nghe hắn kể hắn bị người thu dưỡng, chính là gia đình kia đối hắn không thật tốt, thường cơm không ăn đủ no, thảnh thoảng còn bị đánh, còn đối hắn cười nhạo. Vì thì Kỳ Lân 12 tuổi liền ly khai một mình vào rừng sống. Ta không biết tuổi nhỏ hắn làm thế nào sống giữa núi rừng, còn căn phòng nhỏ, hắn cũng chưa từng nói qua.

Ta nghĩ, nhất định là thực vất vả đi.

Hiện tại, hắn một người sống trong rừng sâu, đồ ăn cũng không có, thân thể hắn hiện tại cũng không có khả năng tìm kiếm thức ăn. Hắn lần đó bị thương chỉ còn cách trên giường tĩnh dưỡng, làm sao bây giờ? Ta thường xuyên trên người hắn lo lắng nhìn hắn chăm chú. Hắn lại vẫn như cũ sờ sờ đầu ta cười. "Ta gặp một con hổ lớn"  Kỳ Lân một ngày bỗng nói với ta "Ta đi tới hang bên cạnh nó mới phát hiện nhưng đã muộn, con hổ con còn choai choai đã biết cách bắt giết con mồi" "Sau khi nhảy về phía sau ta liền hối hận, bởi ta nghe được tiếng hổ mẹ gầm gừ"  Kỳ lân nhắm mắt, tựa hồ đang nhớ lại "Hổ con nghe được tiếng gầm gừ, một lát sau đó liền hướng ta tiến tới, ta cùng lúc bị hai mãnh hổ đánh tới."  Ta nghe được thân mình run lên, kỳ lân mở mắt nở nụ cười "Ta không phải đã trở lại sao?"

Hắn tiếp tục kể, sau đó hắn liều mạng giết hổ mẹ, làm trọng thương hổ con. Lúc này lại nghe tiếng hổ bố từ xa gầm rít. Hắn bất chấp lần nữa cố gắng giết hổ. Cứ như vậy kéo thân thể thương tích cố gắng chạy trở về. Đến giờ, ngay cả chính mình làm thế nào quay lại cũng không nhớ rõ toàn bộ. Chỉ biết khi hắn mở mắt ra đã thấy ta mắt đầy lệ vẫn liếm liếm mặt hắn.

"Cám ơn ngươi!" Hắn mỉm cười nói với ta, ta trên tay hắn cọ cọ. Trong lòng ta rất khó chịu. Ta cái gì cũng không làm được. Bởi vì ta chỉ là một con thỏ con. :(

"Ngươi, ... về nhà đi" hắn xoa xoa cái ta dài của ta, ánh mắt chuyển đi nơi khác. Ta nhìn hắn khó hiểu, nơi này, không phải là nhà của ta và hắn sao?

"Thỏ con" Âm thanh của hắn có vẻ đang cố sức "Ta đã sắp không có đồ ăn, ngươi... trở lại nhà mình đi thôi. Nếu không..." Miệng hắn lộ ra một mạt cười xấu xa, nhưng là ánh mắt vẫn không nhìn ta "Nếu không ngày nào đó ta đói bụng, không chừng sẽ ăn ngươi!".

Ta sửng sốt, này có là gì, cùng với nhìn thấy ngươi đói bụng, không bằng ngươi ăn ta. Nói không chừng thương thế của ngươi sẽ tốt lên. Đến nay, ta vẫn thống hận chính mình ngày đó mang dự cảm không lành. Nếu ta không có dự cảm chết tiệt đó, Kỳ lân hắn, có thể hay không sẽ bình an trở về?  Ta đến trước ngực hắn liếm liếm cằm hắn, phải ăn liền ăn đi, mạng ta vốn do ngươi cứu a.

Ta mỗi ngày ra ngoài đều cố gắng ăn no, liều mạng ăn tất cả lương thực, nếu ta bộ dạng mập mạp, kỳ lân, ngươi có thể ăn càng nhiều một chút, thương thế sẽ tốt hơn một chú.

Kỳ lân ở phòng ngoài nhóm một đống lửa nhỏ, ánh lửa chiếu trong ánh mắt hắn "Thỏ con, ngươi như thế nào còn không đi, muốn ta ăn ngươi sao?

Ta gật đầu, ăn đi a, ta đã muốn mập mạp lắm rồi! 

Kỳ lân cười, nói "Ngươi, đứa ngốc này!"

Hắn không chịu ăn ta.

Ta cảm thấy hắn mỗi ngày cùng ta ăn cỏ nhanh, hai má ôn nhu nhanh chóng gầy xuống. Lòng ta đau không thôi, ta biết, nếu cứ như vậy hắn sẽ đói chết!

Hôm nay, hắn bào một đống cây cỏ lớn, nói nấu canh thử xem. Chính là dù cố như thế nào, cây cỏ và nước chung quy đều không có dinh dưỡng như nhau a. Nhìn thấy Kỳ lân nhóm lửa lên, trong đầu ta toát lên một ý tưởng điên cuồng, ý tưởng này làm ta cả người run rẩy. Không biết là vì sợ hãi hay là... cao hứng!

Thừa dịp kỳ lân vào nhà, ta lấy dũng khi nhảy lên tường. Một tiếng đông vang lên, ta tựa hồ té ngã trên mặt đất. Trán đau quá! nhất định nổi lên một cái cục lớn!

Trong phòng nhỏ truyền đến tiếng Kỳ Lân "Thỏ con, ngươi đang làm gì? Không được ngịch ngợm nga!"

Không nghĩ tới chết lại khó như vậy a! Nhất định là ta hạ quyết tâm không đủ! Nghĩ đến Kỳ Lân gầy đến không nhận ra khuôn mặt, ta trong lòng đau xót, lần này cố gắng lui xa hơn, dùng toàn sức lực, tượng tượng mình đang bị một đoàn sói lang đuổi theo, sống chết hướng tường phía trước nhảy tới. Từ vách tường phát ra một âm thanh lớn, cùng lúc đó, ta nghe thấy âm thanh đầu mình vỡ vụn. 

Cái này đúng rồi! Ta đối với chính mình nói. Bất quá, chờ một chút, bây giờ còn chưa chết được. Ta không biết lấy đâu ra khí lực, từng bước một hướng về phía đống lửa, vừa rồi lúc va chạm khiến ta không còn nhìn thấy gì. Cũng may, ta còn cảm nhận được độ ấm của lửa, quá đủ rồi! Thực xin lỗi, Kỳ Lân, ta không có cách nào lột da và lông của chính mình. Hương vị sẽ không tốt lắm. Ngươi liền ăn chút đi!

Ta đã chạm được ngọn lửa, rất nóng! Đầu cũng rất đau!

"Thỏ con!" Ta nghe thấy tiếng Kỳ Lân kinh hô. Hiện tại, ta ngay cả mở miệng cũng không có khí lực. Kỳ Lân, ta chỉ là lương thực a. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, ăn ta, cho vứt thương của ngươi mau chóng tốt lên. Nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của ngươi, ta... thực đau lòng a!

Dùng hết khí lức cuối cùng, ta bổ nhào vào đống lửa. Như vậy là tốt rồi. Kỳ lân ăn thịt của ta nhất định sẽ mau chóng khỏe lên! 

Thân thể không còn cảm giác, đau đớn cùng hơi nóng của lửa đều tiêu thất. Ta mơ hồ nghe thấy tiếng khóc khàn khàn của Kỳ Lân: "Thỏ con, thỏ con. Ngươi, đứa ngốc này, ta như thế nào có thể ăn ngươi a? Ta như thế nào có thể ăn được ngươi a!"

Khuôn mặt Kỳ Lân đang dán trên người ta sao? Ta vươn đầu lưỡi liếm một chút hai má hắn. Sau đó, tiếng khóc như xé của Kỳ Lân dần dần đi xa.

Ta đây là lần đầu tiên thấy Kỳ Lân khóc! Hắn cư nhiên vì ta mà khóc! Ta, bất quá chỉ là một cái lương thực mà thôi!

----- Tần Quảng Vương -----

Ta nhếch miệng nở nụ cười. Di!! Ta không phải đã chết rồi sao? Như thế nào có thể nhếch miệng cười?

Đỉnh đầu bất đắc dĩ truyên tới một thanh âm âm trầm "Phì, thỏ con, nhanh mở mắt ra!" Ta nghe lời mở mắt, phía trước mơ màng, quay đầu nhìn xung quanh, nơi nơi đầu là một mảng hôn ám.

"Xem phía trước!" Âm thanh bất đắc dĩ nọ lại lần thứ hai vang lên. Nga! Phía trước, phía trước! Ta tập trung nhìn về phía trước, kia.... phải.... cái gì??

phái trước hé mở một chiếc bàn lớn làm bằng gỗ Tử đàn, mặt trên bài trí kỳ quái, ở giữa là một chồng giấy vàng. Sau bàn là một người trung niên đẹp tuấn lãng ngồi ngăn ngắn. Không giận mà uy, khí thế bức người, hai bên còn mấy người đứng đó, bộ dạng kỳ quái.

"Đây là có chuyện gì?" Ta có chút bị dọa đến, thấp giọng hỏi, không biets vì sao không dám quay đầu lại xem âm thanh kia là ai.

" Vị kia là Diêm Vương mười tầng địa ngục, Tần Quảng Vương, không được vô lễ!" thanh âm âm trầm lại vang lên lần nữa.

"Như vậy ngươi là ai? Ta như thế nào lại đến đây?" Ta cất tiếng hỏi nhỏ, không dám quay đầu lại nhìn. Ta biết ta đã chết, động vật nhỏ mặt dù không biết nhưng cũng kỳ quái lưu truyền chút truyện thần tiên, yêu quái từ xa xưa.

Phía sau âm thanh thâm trầm cùng tiếng cười lại kỳ quái vang lên? "Ta là vô thường!"  Ta nhất thời có chút đứng không vững, xem ra nơi này chính là địa ngục trong truyền thuyết, có diêm vương, có vô thường. Chính là, không biết bạch vô thường có phải chính là bộ dạng đen trắng dọa người hay không a!

Chính lúc ta đang miên man suy nghĩ, Tần Quảng Vương đã mở miệng: "Bạch thỏ, vốn vận mệnh của ngươi là chết già trong rừng sâu. Vì sao không tuân bổn mạng, xả thân cứu dị tộc?"

Ta cúi đầu thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta tận mắt thấy Kỳ lân chết đói!!!"

Tần Quảng Vương thở dài: " Ngươi cũng biết, ngươi xả thân cũng không cứu được Kỳ Lân kia!"

Cái gì? Cơ thể của ta run lên một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tần Quảng Vương, cổ như có gì nghẹn lại, trước mắt lập tức hiện ra một mảnh hơi nước. 

Kỳ lân,... Kỳ lân hắn,.... Ra sao?"  Ta cật lực khống chế cổ họng run rẩy.

"Hắn sau đó đem ngươi an táng, ở mộ phần khóc rống không ngừng. Việc này đối với thân thể hắn vốn không tốt,..." Tần Quảng Vương lắc đầu, lần thứ hai thở dài. "Bạch Vô Thường cứ thế tiễn hắn đi".

Một trận thiên địa xoay vần, ta sau đó không nghe rõ Tần Quảng Vương nói gì, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh mỉm cười của Kỳ Lân, Kỳ lân tha hổ ớn về nhà mệt mỏi dựa vào tường, Kỳ lân cả người là máu trên mặt đất..... trong lòng đau quá....

"Ba" đau quá! Ta che cái gáy vẻ mặt oán hặn quay đầu lại nhìn thấy Vô Thường, "Vì cái gì đánh ta!" Màu trắng! Vô Thường chính là màu trắng! Không phải nói Vô Thương đi tiễn Kỳ Lân sao? Rốt cuộc có bao nhiêu cái Vô Thường a??? :3

Bạch vô thường khóe miệng run rẩy một chút nói "Tần Quảng Vương đại nhân hỏi ngươi, không cần ở đây miên man suy nghĩ!"

Cái gì? Tần Quảng Vương hỏi ta? Ta nằm sấp hạ lỗ tai ngoan ngoãn nhìn về phía tần Quảng Vương, trong mắt mang theo ý hỏi.  "Khụ khụ....." Tần Quảng Vương ho khan hai tiếng, " Nhớ năm xưa, Phật tổ cũng cắt thịt nuôi ưng, ngươi mặt dù thân là thú nhưng lại cũng có hành động này, có thể nói là đáng quý. Bổn vương có thể thỏa mãn ngươi một nguyện vọng. Dương nhiên, làm cho kỳ lân hoàn dương là chuyện không thể. Nói đi, ngươi có nguyện vọng gì?"

"Ta phải bảo vệ hắn!" Ta không cần (phải) nghĩ ngợi thốt lên, ta chính là hận cái gì cũng không làm được. Đến lương thực cũng không đủ tư cách (bởi vì Kỳ lân không có ăn ta a)!.

"Ta phải thay đổi để có thể bảo hộ Kỳ Lân, ta không thể để hắn gặp nguy hiểm nửa. Sau nay, tất cả nguy hiểm chỉ cần hướng về ta là tốt rồi, không cần khi dễ Kỳ lân a!" Ta khẽ cắn môi, liên tiếp nói.

Mắt Tần Quảng Vương lóe lên ánh sáng kỳ dị, hắn nhìn thẳng ta tựa hồ nhìn thấu ái gì. "ngươi xác định? Không phải muốn có thể bảo vệ chính mình sao? Nhân gian vinh hoa, phú quý, danh lợi, quyền thế,... so với nguyện vọng hiện tại của ngươi tốt hơn nhiều lắm! Thậm chí...." Tần Quảng Vương híp mắt lại một chút tiếp tục nói " Nếu ngươi muốn làm bậc vương giả chốn nhân gian, cũng là có thể đi!"

"Không cần!" Ta không biết lấy dũng khí ở đâu, đối Tần Quảng Vương kêu to: "Ta chỉ cần có thể bảo hộ Kỳ lân, ngoài ra, bất cứ thứ gì cũng không cần. Ta không thể để Kỳ lân bị thương tổn một lần nữa!"

Tần Quảng Vương mỉm cười.

"Thỏ con,..." Ta ta truyền đến một mảng run rẩy nghẹn ngào, thanh âm có chút quen thuộc. Sẽ không phải,.... sẽ không phải,..... Trong đầu ta một đoạn tê dại.

Thân thể được nhấc lên, Kỳ lân trước mặt ta mặt đầy nước. "Thỏ con, ngươi, đứa ngốc này!...." hắn đem trán hướng về phía ta, nghẹn ngào, rốt cuộc nói không ra lời!.

Ta có chút ngượng cùng, trong lòng thầm nói: "Ngươi vì cái gì không ăn ta...." Gặp lại ngươi rất đau, ngươi biết không? Lửa thực nóng, ngươi có biết hay không? Chính là ta đều nhịn xuống, vì cái gì ngươi lại không ăn ta?

Kỳ Lân lắc đầu "Không cần... không cần làm việc ngốc này lần nữa...."

"Tốt lắm!" Âm thanh uy nghiêm của Tần Quảng Vương vang lên. "Trước mang Kỳ lân đi chuyển kiếp đi!"

Bạch Vô Thường  lên tiếng "đi thôi Kỳ Lân" Kỳ lân nhìn ta liếc mắt một cái, lệ đầy mặt vẫn ôn nhu mỉm cười: "Thỏ con, cám ơn ngươi! Tái kiến!"

"Ta cùng đi với hắn!" Ta liều lĩnh kêu to.

Tần Quảng Vương nháy mắt một cái nói: " Ân,... ngươi có thể cùng hắn ở cùng một chỗ. Bất quá, ngươi trước hãy bình tĩnh..."

"Còn có việc gì sao?" Ta lắc lắc tai dài xoay đầu hỏi.

"Đương nhiên" nhìn đến Kỳ lân và BVT đã sắp ra ngoài điện, Tần Quảng Vương bỗng lộ vẻ kỳ quái mỉm cười. "Thỏ trắng, kiếp kế của ngươi vẫn cùng Kỳ lân cùng một chỗ. Ngươi cũng có thể bảo hộ hắn, bất quá...."  

"Bất quá cái gì?" Ta vội vàng nhìn Tần Quảng Vương. Tần Quảng Vương giơ tay áo cheo mặt lại, sau đó lộ ra bộ mặt nghiêm trang "Hắn sẽ không còn trí nhớ lúc trước, ngươi lại nhớ rất rõ,...."

Ta ngoan ngoãn đi theo Bạch Vô thường, nghe phía sau âm thanh như có như không lén truyền đến "Đại nhân, như vậy có ổn không?" "Ngươi đối với chủ ý của ta có vấn đề sao?" "Không, hạ quan không dám!" "Vậy là tốt! đi đi! Ta ở âm phủ đã quá lâu, có mấy chuyện mới mẻ như vậy đâu....."

Không quan hệ, kia không có quan hệ, ta chỉ cần bảo hộ được Kỳ Lân là tốt rồi, hắn có nhớ ta hay không, kia... đều không có vấn đề gì.....

--------------- Ta là giải phân cách giữa nhất thế và nhị thế --------------

Duyên tình chưa tới a, chúng hủ cứ bĩnh tĩnh thưởng thức chữ "tình" trong nhân sinh a :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro