CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Doãn Hạ Chi mở choàng mắt, thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Cả người cậu đầm đìa mồ hôi, cơ thể run rẩy vì kinh sợ. Vừa trải qua một giấc mơ vô cùng kỳ lạ, chân thực đến mức như chính mình đã sống qua nó.

Hay... đây không phải là mơ?

Doãn Hạ Chi cố gắng xâu chuỗi lại những ký ức mơ hồ trong đầu. Cảm xúc mãnh liệt, những tình tiết sống động... tất cả đều quá rõ ràng để chỉ là một giấc mơ bình thường. Phải chăng, cậu đã trọng sinh?

Ký ức ùa về như thác lũ. Doãn Hạ Chi nhận ra mình là một nhân vật trong quyển tiểu thuyết tình yêu mình, là nam phụ si tình, cam chịu hy sinh bản thân cam chịu ở bên nam chính làm thế thân cho bạch nguyệt quang thụ chính của truyện.

Cuộc đời Doãn Hạ Chi trong tiểu thuyết đầy rẫy bi kịch. Mù quáng yêu thương nam chính, cậu âm thầm giúp đỡ, che chở cho người mình yêu, thậm chí đánh đổi cả tính mạng. Nhưng đến cuối cùng, nam chính lại chỉ dành tình cảm cho bạch nguyệt quang, xem Doãn Hạ Chi như một quân cờ, một kẻ thế thân đáng thương.

Trải qua bao đắng cay, tổn thương, Doãn Hạ Chi đã nhận ra rằng tình yêu mù quáng chỉ mang đến cho cậu sự tổn thương. Kiếp này, cậu quyết tâm buông bỏ, sống cho bản thân và không còn hy vọng vào thứ tình cảm xa vời.

Dù vẫn mang ơn anh đã từng cứu mình, Doãn Hạ Chi sẽ trả ơn một cách lý trí hơn. Cậu sẽ không để bản thân chìm đắm trong ảo mộng, đánh mất chính mình một lần nữa.

Mở điện thoại, đồng hồ hiển thị 5 giờ sáng, ngày xx-xx-xxxx. Đã tròn một tháng kể từ ngày cậu trở thành hợp đồng hôn nhân hợp đồng của anh, với thời hạn kéo dài hai năm. Những ký ức đau thương về quá khứ ùa về như những cơn sóng dữ, không ngừng đập vào trái tim cậu.

Cha mẹ cậu ra đi trong một tai nạn giao thông khủng khiếp. Tiếng kim loại va chạm, tiếng kêu thét trong tuyệt vọng vẫn vang vọng trong tâm trí cậu. Cậu nhớ lại những ngày tháng điên cuồng tìm mọi cách cứu chữa cho họ, đối diện với những khoản chi phí y tế khổng lồ, khiến cậu ngày đêm lo lắng, kiệt sức. Cuối cùng, tất cả nỗ lực ấy chỉ để đổi lấy hai thân xác lạnh lẽo và một khoản nợ khổng lồ, không thể nào trả nổi. Những người thân yêu nhất đã bỏ cậu mà đi, để lại cậu đơn độc trong cõi đời này.

Cậu không còn ai để nương tựa, phải một mình đối diện với những chủ nợ tàn nhẫn ngày đêm truy đuổi. Những lời đe dọa, những cú đánh tàn nhẫn luôn chực chờ. Mới 16 tuổi, không một xu dính túi, cậu bị đuổi ra khỏi nhà, buộc phải lang thang khắp nơi, làm đủ mọi việc để kiếm sống. Những đêm dài lạnh giá, cậu phải ngủ dưới gầm cầu, trong công viên, hay bất cứ nơi nào có thể tạm trú. Đói khát và sợ hãi trở thành bạn đồng hành, và cậu buộc phải làm những công việc không ai muốn làm để tồn tại.

Vẻ ngoài xinh đẹp của cậu không mang lại niềm vui, mà chỉ khiến cậu trở thành mục tiêu của những kẻ xấu xa. Để tránh bị quấy rối, cậu phải bôi nhọ lên mặt, che giấu đi đôi mắt hồ ly cuốn hút. Nhưng không gì có thể che giấu được nỗi đau và sự tuyệt vọng trong lòng cậu.

Trong lúc tuyệt vọng, cậu còn bị gài bẫy và bán vào nhà chứa. Nhưng vì không chịu khuất phục và nhiều lần cắn khách hàng, cậu bị đẩy vào làm những công việc bẩn thỉu nhất. Những ngày tháng trôi qua trong đắng cay và khổ đau, cậu phải đi giao thuốc phiện nhỏ lẻ, thậm chí phải lau dọn trong những nhà chứa bẩn thỉu, hôi thối. Cậu phải đối mặt với những bãi nôn của khách hàng, những thứ để lại sau cuộc hoan ái của khách và những người ở đó. Đôi tay cậu chai sạn, tâm hồn cậu dần dần bị vấy bẩn bởi những công việc nhục nhã ấy.

Một thời gian sau, khi tích góp được một ít tiền, cậu tìm cách bỏ trốn khỏi đó và chuyển qua nhặt ve chai, xin làm công nhân quét rác thời vụ. Thậm chí cậu phải làm chân chạy vặt cho những tên côn đồ chỉ để đổi lấy một bữa ăn. Cuộc sống bần hàn khiến cậu luôn phải trốn tránh, luôn phải cúi đầu trước sự khinh miệt và bạo lực của những kẻ mạnh hơn.

Dù bị đẩy vào địa ngục trần gian, trái tim cậu vẫn không ngừng khao khát một tia hy vọng, một ánh sáng dẫn lối trong đêm tối mịt mù. Nhưng mọi thứ chỉ là mơ hồ và xa vời, tựa như một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực.

Có lần, khi đang làm công nhân nhặt rác trước một khách sạn lớn trong thành phố, cậu bị các chủ nợ bắt gặp. Chúng lao vào đánh đập cậu không thương tiếc, những cú đấm, cú đá khiến cậu ngã gục, toàn thân đau đớn và bầm tím. Cậu cảm thấy mình như sắp chết, tuyệt vọng và kiệt sức, đôi mắt dần nhắm lại khi cậu nghĩ rằng cuộc đời mình đã chấm dứt.

Đúng lúc đó, một người đàn ông xuất hiện. Anh ta mặc bộ âu phục đắt tiền, vai rộng, dáng người cao lớn đầy quyền uy. Gương mặt đẹp như tượng tạc, mang theo một khí chất hơn người, anh ta bước đến như một vị thần, ánh sáng của anh ta soi rọi vào cuộc đời tối tăm của cậu. Đám chủ nợ lập tức lùi lại, vẻ mặt đầy sợ hãi và kính nể.

Với một giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền, anh ấy chỉ cần nói một câu ngắn gọn và mọi thứ thay đổi. "Tôi sẽ trả hết nợ cho cậu bé này." Những kẻ tàn ác răm rắp nghe theo, không dám chống đối. Anh ấy giao cậu cho thư ký của mình, người này nhanh chóng đưa cậu đến một bệnh viện, nơi cậu được chăm sóc và điều trị. Sau đó, thư ký sắp xếp cho cậu một nơi ở an toàn, một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng. Cậu được đi học lại, bắt đầu một cuộc sống mới mà trước đó cậu chỉ dám mơ ước.

Dù vậy, sau khi sắp xếp mọi thứ, anh ấy biến mất khỏi cuộc đời cậu. Không một lần gặp lại, không một lời từ biệt. Hình ảnh người đàn ông ấy trở thành một dấu ấn không thể phai nhòa trong tâm trí cậu, như một ân nhân, một người hùng đã kéo cậu ra khỏi địa ngục.

Những gì anh ấy đã làm không chỉ thay đổi cuộc đời cậu, mà còn khơi dậy trong cậu một tình cảm sâu sắc và mãnh liệt. Từ ngày đó, cậu sống với lòng biết ơn và tình yêu dành cho anh. Mỗi đêm, cậu đều mơ thấy anh, người đã mang ánh sáng trở lại cuộc đời cậu. Tháng trước, hai người đàn ông tự xưng là thư ký và luật sư của anh đã tìm đến cậu. Họ mang theo một bản hợp đồng, yêu cầu cậu ký vào đó để trở thành hợp đồng hôn nhân của anh. Điều kiện rất rõ ràng: cậu chỉ cần nghe lời, phục tùng và chăm sóc anh tận tình.

Doãn Hạ Chi cảm thấy niềm vui như mở cờ trong bụng. Từ ngày gặp anh, hình bóng anh luôn hiện hữu trong tâm trí cậu. Mỗi đêm, cậu đều mơ thấy anh, trái tim cậu thổn thức không ngừng. Cậu yêu anh, yêu sâu đậm, và giờ đây, cậu có cơ hội ở bên anh, chăm sóc cho anh như một giấc mơ trở thành hiện thực.

Vừa hồi tưởng, Doãn Hạ Chi vừa choàng dậy xuống bếp. Mỗi sáng cậu đều dậy sớm làm bữa sáng cho Lục Thiên. Dù cậu không cần phải động tay vào những việc này, nhưng cậu muốn tự tay nấu cho anh ăn, vì thế người hầu cũng không ngăn cản. Vì Lục Thiên không thích nhiều người trong nhà, nên người hầu chỉ đến dọn dẹp định kỳ, hoặc nấu ăn rồi về.

Nhớ ngày cậu vừa từ căn hộ nhỏ bé trong thành phố chuyển vào biệt thự Lâm gia, cảm giác choáng ngợp trước sự rộng lớn và hiện đại của nó vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu. Biệt thự tọa lạc tại khu vực giàu có bậc nhất của thành phố, nơi những con đường lát đá sáng bóng trải dài và hàng cây xanh mướt được cắt tỉa cẩn thận, tạo nên một không gian yên bình và sang trọng.

Biệt thự Lâm gia là một kiệt tác kiến trúc hiện đại, với thiết kế hoành tráng và quy mô đáng kinh ngạc. Toàn bộ mặt tiền được ốp kính trong suốt, phản chiếu ánh sáng lung linh, tạo nên vẻ ngoài lộng lẫy và đẳng cấp. Những bức tường trắng tinh khôi kết hợp với các đường nét tối giản nhưng tinh tế, mang đến cảm giác vừa sang trọng vừa thanh lịch. Cánh cổng sắt lớn, được chạm khắc tỉ mỉ, mở ra một con đường dài lát đá hoa cương dẫn vào sân chính, nơi một đài phun nước khổng lồ đang phun những tia nước lấp lánh lên không trung, tạo nên một khung cảnh huyền ảo như trong mơ.

Khu vườn rộng lớn bao quanh biệt thự được chăm chút tỉ mỉ, với những thảm cỏ xanh mướt như nhung, các loại hoa quý hiếm đua nhau khoe sắc quanh năm, và những hàng cây cổ thụ che bóng mát. Lối đi bằng đá trắng trải dài qua khu vườn, dẫn đến những khu vực thư giãn với ghế đá và hồ cá to lớn, nơi cậu có thể ngắm nhìn những chú cá vàng bơi lội tung tăng trong làn nước trong veo. Mọi thứ ở đây đều hoàn hảo đến từng chi tiết, tạo nên một không gian sống lý tưởng mà cậu chưa bao giờ dám mơ tới.

Lâm Thiên đối với cậu chính là trời. Vì yêu Lâm Thiên, cậu ra sức ngoan ngoãn, luôn cố gắng lấy lòng anh. Cậu như một con chuột nhắt vô tình rơi vào hũ nếp, không biết làm gì hơn ngoài việc cố gắng làm cho mình trở nên hữu dụng và đáng yêu trong mắt người đã cứu vớt cuộc đời mình. Những ngày tháng sống trong biệt thự Lâm gia, cậu luôn nỗ lực để không phụ lòng Lâm Thiên, hy vọng rằng anh sẽ thấy được sự chân thành và tình cảm sâu đậm mà cậu dành cho anh.

"Đừng hi vọng quá nhiều, cậu chỉ là thế thân của em ấy thôi. Chỉ cần ngoan ngoãn trên giường là được." Lời nói lạnh lùng của anh hôm đó như mũi dao sắc nhọn đâm sâu vào tim cậu, khiến cậu nghẹn ngào không thốt nên lời. Anh hất đổ chiếc bánh kem trên tay cậu, rồi mạnh mẽ lôi cậu lên phòng, đẩy lên giường. Sự tàn nhẫn của anh hiện rõ khi anh tiến vào nơi sâu nhất trong cậu mà không một chút thương tình, từng cử động của anh như muốn xé toạc cả thể xác lẫn linh hồn cậu.

Cậu đau đớn khóc van xin, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi và nỗi tuyệt vọng. Nhưng anh không hề dừng lại, sự lạnh lùng trong ánh mắt anh càng làm cậu thêm đau đớn. Trong lúc hoan ái, anh bắt cậu quay lưng lại, nói rằng bóng dáng từ đằng sau của cậu rất tương tự người đó. Những lời nói ấy như từng nhát dao đâm sâu vào lòng tự trọng, cậu cảm thấy mình chỉ là cái bóng mờ nhạt, một thế thân không hơn không kém.

Cậu ngất xỉu trong cơn đau đớn tột cùng, không chỉ vì nỗi đau thể xác mà còn vì sự sụp đổ hoàn toàn của những ảo tưởng mong manh về tình yêu. Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy với cơ thể đầy những dấu vết bầm tím đáng sợ, nơi đó cũng rách tươm máu, nhắc nhở cậu về đêm kinh hoàng vừa qua.

Nhưng cậu không thể ngăn trái tim mình yêu anh. Từ ngày hôm đó, mỗi khi tâm trạng của anh không vui, cậu lại phải chịu đựng sự dày vò từ anh trên chiếc giường lạnh lẽo, nơi mà cậu đã trở thành nạn nhân của sự tàn bạo và khát vọng kiểm soát của anh. Những vết thương cũ chưa kịp lành lại, những dấu vết mới lại xuất hiện, làm cho cơ thể của cậu không ngừng chảy máu, cảm giác như mỗi lần anh làm tổn thương cậu, cậu lại mất đi một phần của bản thân.

Anh làm cậu ở mọi nơi anh muốn, không quan tâm đến nỗi đau hay khổ sở của cậu. Anh không hôn, không ôm, chỉ đối xử với cậu như một món đồ không hơn không kém, một vật phẩm chỉ để anh thỏa mãn ham muốn của mình, không có sự cần đến tình yêu hay sự quan tâm. Sau mỗi lần làm xong, anh quăng cậu như một món đồ chơi.

Ngu ngốc thay, Doãn Hạ Chi vẫn yêu anh, dù biết rõ rằng mỗi ngày cậu phải chịu đựng sự đau đớn và sự tàn phá của một tình yêu đơn phương mà cậu chắc chắn sẽ không bao giờ nhận được sự hồi đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro