Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Edit: Dice7265 (20.12.2021)

Vào một buổi sáng sớm mùa đông năm 2417, Phương Trì nhàn tản bước đi trên phố.

Cúi đầu nhìn hai chân thẳng tắp  của mình, hắn âm thầm cười lạnh, cho dù đã rời đi trường quân đội nhiều năm, thói quen này vẫn khó có thể sửa lại. Vô luận hắn như thế nào che giấu, hơi thở độc thuộc về quân nhân vẫn không tự chủ được mà bại lộ.

Đôi tay cắm vào túi áo khoác, tránh né rét lạnh gió bắc. Thành thị này mặc dù được xưng là Xuân Chi Thành, vẫn khó lòng nhẫn nại trời đông giá rét cùng hè nóng bức, quả nhiên trên thế giới không thể cho hắn một cái địa phương giống như đời trước an an ổn ổn.

Sáng sớm mùa đông một màu đen nhánh, rõ ràng đã 6 giờ, lại như đêm khuya. Trên đường lác đác người qua lại, hầu hết còn trong ổ chăn hưởng thụ ấm áp, cũng chỉ có người như hắn vừa mới kết thúc sinh hoạt ban đêm làm người chán ghét kia, mới có thể mới sáng sớm, vẫn cứ chịu đựng trời đông giá rét ăn mòn.

Sáng sớm yên tĩnh mới làm hắn nghe được thanh âm gần như không thể nghe thấy.

"Ngao!" Tiếng kêu rất nhỏ gợi lên lòng hiếu kỳ không nhiều lắm của hắn, Phương Trì đi hướng góc tường phát ra âm thanh kia.

Một con chó nhỏ mặt xám mày tro run run ở trong gió lạnh, lông trên người nó bị rụng không ít, khó có thể chống lạnh, chỉ có thể cuộn tròn ở góc tường không ngừng run rẩy, đến nỗi thật sự không thể chịu đựng được nữa, liền phát ra một hai tiếng kêu rên rất nhỏ.

Nó thấy Phương Trì, lại không có xin giúp đỡ mà vẫy đuôi, ngược lại nỗ lực đứng lên muốn chạy trốn, đáng tiếc nó quá mức suy yếu, giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn là ghé vào trên mặt đất.

Rất thú vị! Phương Trì khó được mà lộ ra tươi cười, hắn rất thích xương cứng như vậy, nếu chó con này vừa rồi nịnh nọt mà chạy tới, hắn chỉ sợ sẽ một chân đem nó đá văng ra? Nhưng hiện tại chó con muốn chạy trốn, ngược lại gợi lên hứng thú của hắn.

Hắn tiến lên xách con chó dơ bẩn, cảm giác được vật nhỏ  dưới tay đang không ngừng giãy giụa, Phương Trì lại cười. Hắn chính là thích khó xử người khác, thích xem bộ dáng kháng cự của người khác. Chẳng qua vì tránh làm người khác phát hiện hắn giống người kia, Phương Trì đem điểm này giấu thật sự kỹ, gần như không có người phát hiện hắn tính cách như vậy, hầu hết mọi người đều cho rằng hắn là một người ôn nhã.

Chẳng qua hiện tại ở trước mặt hắn là một con chó, mà không phải người, gia hỏa này vừa không thể nói, cũng sẽ không viết chữ, tự nhiên không có biện pháp tiết lộ bí mật của hắn. Giả trang thân sĩ trang lâu rồi, hắn thiếu chút nữa cho rằng chính mình cũng là người thiện lương. Ừ thì...... được thôi, nuôi một con chó cũng không phiền phức lắm, vừa khéo hắn đang rảnh.

Nghĩ vậy, Phương Trì không quan tâm chó con giãy giụa, đem nó nhét vào áo khoác, làm lơ thân mình dơ bẩn của nó cọ đen áo sơmi sạch sẽ của hắn, nhanh chóng đi về nhà.

Về đến nhà dùng đồng tử rà quét khóa mở cửa, Phương Trì lôi chó con ra, lấy sữa bò còn sót lại đêm qua hâm nóng, đem uống.

Chó con bắt gặp hoàn cảnh lạ lẫm tràn ngập cảnh giác, cẩn thận ngửi xung quanh, Phương Trì nhíu mày, thảm mới của hắn bị gia hỏa này dẫm lên toàn dấu chân đen xì.

Sữa bò còn dư đem đổ vào chén nhỏ, đưa tới trước mặt chó con, vật nhỏ kia chần chờ trong chốc lát liền vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, tiếp theo nhanh chóng cúi đầu, điên cuồng liếm đồ ăn trong chén, tựa như sợ người khác cướp đi.

Sữa bò liếm vài cái đã hết, chó con chưa đã thèm mà liếm liếm đáy chén, hy vọng liếm được thêm chút, lại bị Phương Trì xách lên, ném vào phòng tắm.

Nó không ngừng giãy giụa, nỗ lực lộ ra răng nhỏ mới mọc không lâu, ý đồ uy hiếp Phương Trì buông ra nó.

"Thật là một súc sinh vô ơn, vừa rồi ăn vui vẻ như vậy, hiện tại trở mặt không quen, nhưng mà ta thích."

Hắn đem tiểu cẩu ném xuống dưới vòi phun, cảm ứng hồng ngoại nhận thấy nhiệt độ, tự động phun xuống nước, chó con sợ tới mức ngao ngao kêu thảm thiết, không ngừng tránh né dòng nước. Phương Trì thấy nó bộ dạng chật vật, trong lòng càng thêm vui vẻ, không ngừng đem nó đuổi tới dưới dòng nước, làm cho chó nhỏ tức giận há mồm muốn cắn, nhưng vẫn là cắn không đến.

Lăn lộn hồi lâu, rốt cuộc đem nó rửa sạch sẽ, chính là Phương Trì cùng hắn chung một phòng tắm, cả người dính bùn. Hắn cởi quần áo, lộ ra rắn chắc thân thể, tùy ý tiến vào nhanh chóng tắm rửa, rồi ôm chó con đến trước máy sấy, đem cả hai người sấy khô.

Tiểu gia hỏa bị gió ấm thổi cho lảo đảo, hơn nữa Phương Trì không ngừng dùng lược giúp nó chải vuốt da lông, làm nó không khỏi thả lỏng cảnh giác, phát ra ô ô thanh âm thoải mái, Phương Trì nhìn nó, khóe miệng giơ lên, xả ra một cái mỉm cười mê chết người.

Sau khi tắm xong, hắn đem quần áo ném vào trong máy giặt, thuận tiện đem hình thức làm sạch phòng ốc mở ra, làm nhà mình rửa sạch vết bẩn, bản thân thì ôm chó nhỏ nằm trên giường, nhẹ nhàng vuốt lông.

Rửa sạch sẽ chó con, lộ ra toàn thân tuyết trắng, lỗ tai hơi nhọn, hàm răng rất sắc, nhiều lần muốn tập kích tay Phương Trì.

Đáng tiếc nó quá mệt, nằm trên chiếc giường mềm mại, ở trong một căn nhà ấm áp cùng với động tác vuốt ve ôn nhu, làm nó chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Thấy nó ngủ, Phương Trì ý xấu dùng tay nghịch lỗ tai nó, lại chọc chọc mũi nó, lại túm rớt một hai sợi lông, chính là làm gia hỏa này ngủ không yên, tức giận đến chó nhỏ bổ nhào vào người hắn cắn loạn.

Một người một chó chơi trong chốc lát, rốt cuộc đều ngủ, chó con đem ngón tay Phương Trì ngậm trong miệng, thỉnh thoảng phát ra ô ô tiếng kêu.

-

Quốc gia mà Phương Trì đang ở, gọi là Thụy Nại Sâm Tư, ý nghĩa Tân sinh. Là một quốc gia vừa mới thành lập không tới trăm năm, người dân đến từ khắp nơi trên thế giới, nơi này có đào phạm (tội phạm trốn ngục), có nô lệ vong quốc, mặc kệ như thế nào, đều là những người không thể tồn tại được ở đất nước của họ.

(Dice: Thụy Nại Sâm Tư = Renascences? chịu chết mấy cái tên này... mình là xem qua nhà Yuuki lấy tạm á. Renascence là tiếng anh, nghĩa là Thời kỳ Phục hưng)

Thụy Nại Sâm Tư hình thành từ trong chiến tranh, là một quốc gia quân sự, người trong quân bộ đồng thời cũng thống trị quốc sự. Với chế độ như vậy, quốc dân như vậy, mới làm quốc gia diện tích lãnh thổ cũng không lớn này có thể tồn tại ở thế giới này, bởi vì có khoa học kỹ thuật quân sự  cường đại cùng quân đội.

Ở quốc gia này, quân nhân địa vị là tuyệt đối cao thượng, là có được quyền lực cực đại, mỗi thanh niên đều đánh nhau vỡ đầu tranh nhau nhập ngũ tòng quân.

Chính là ở đông đảo người bên trong, có thể thành công lại có mấy người. Đại đa số thanh niên đều ở tầng dưới chót không ngừng giãy giụa, cho dù vô pháp tiến vào cao tầng, cũng không thể rơi vào tầng chót nhất —— làm nhân thể binh khí bỏ tốt (Dice: Tôi đây cũng không hiểu :))? cơ mà đại khái chắc là bị bỏ đi hoặc là làm con tốt cho người ta sai phái).

(Dice: tôi hiểu đoạn trên rồi anh em ạ :)))) giải đáp ở chương 29-30, anh em ráng đọc đến đó nhé.)

Ở trong hoàn cảnh gian nan như vậy, Bryan năm ấy 24 tuổi liền đảm nhiệm chức vị Thượng giáo, quả thực chính là kỳ tích trong quân đội, toàn thể thanh thiếu niên thần tượng cùng phấn đấu mục tiêu. Phải biết rằng, ở bổn quốc kết câu trong quân đội chính là

—— Tổng thống → Thượng tướng → Trung tướng → Thiếu tướng → Chuẩn tướng → Thượng giáo (Thượng tá) → Trung giáo (Trung tá) → Thiếu tá → Thượng úy → Trung úy → Thiếu úy → Chuẩn uý → Thượng sĩ → Trung sĩ → Hạ sĩ,

người có thể bước lên cấp bậc "Giáo (Tá)", cơ hồ đều là 30 tuổi trở lên đại thúc, mà "Tướng" cấp bậc, càng là 40 trở lên lão nhân. Mà Bryan là duy nhất một cái năm ấy hai mươi liền thân cư địa vị cao Lục quân Thượng giáo, cũng có hy vọng ở 30 tuổi trước kia thăng cấp chuẩn tướng, như vậy công huân, không thể không nói là cái kỳ tích.

(Dice: Lục quân là một quân chủng trong quân đội hoạt động chủ yếu trên mặt đất, thường có số quân đông nhất, có trang bị và phương thức tác chiến đa dạng, phong phú. 06 binh chủng gồm Pháo binh, Tăng - Thiết giáp, Công binh, Thông tin, Hoá học, Đặc công, hình như mới có thêm Bộ binh là binh chủng thứ 7... Cái này mình cũng không chắc lắm và có thể theo thời gian đã thay đổi.)

Mà hôm nay, Bryan vừa mới từ biên cảnh điều chức đến Spry Thành không lâu, sắc mặt phi thường không tốt.

Hắn ngồi ở ghế trên, thẳng tắp chân dài bắt chéo gác trên bàn, động tác thực bất nhã. Ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm kính pha lê chiếu lên gương mặt kiên nghị của hắn, kim sắc tóc ngắn dưới ánh mặt trời xán xán rực rỡ, khiến hắn trở nên tựa như thiên sứ.

Đáng tiếc trời sinh đôi mắt màu thủy lam bịt kín một tầng sương lạnh, lạnh lùng mà nhìn nam nhân trước mặt mồ hôi đầy đầu lại như cũ đứng nghiêm trang thẳng tắp.

Mồ hôi từng giọt rơi xuống vai hắn một giang hai tinh thượng (?), theo ống tay áo quân phục xanh lục chảy xuống mặt đất.

"Trung úy Halls," môi mỏng khẽ mở, "Ngươi theo ta đã hơn một năm, như thế nào vẫn vô dụng như vậy?"

Halls tiếp tục thẳng thắn sống lưng, không nói một lời. Bryan chưa bao giờ cho phép lấy cớ, làm được chính là làm được, làm không được chính là làm không đến. Hắn không tìm được con chó mất tích, chính là hắn vô dụng.

"Ngươi hay là muốn từ chức vị Phụ tá riêng của ta biến thành nhân viên văn chức cuối cùng trở thành nhân viên chăn nuôi quân khuyển (chó nghiệp vụ)? Hiện tại liền quân khuyển duy nhất của ta đều làm mất, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?" Bryan trong giọng nói không hề cảm tình.

Halls kính thi lễ sau, đang muốn đem huân chương gỡ xuống, lại nghe Bryan nói: "Khoan đã."

"Ta không định làm ngươi từ chức," hắn vô tình mà cười cười, "Lại cho ngươi thời gian một tuần, nếu vẫn tìm không thấy......"

Hắn nhấc chân chạm chạm vòng cổ cùng xích chó trên mặt bàn: "Ngươi biết nên làm cái gì bây giờ, đúng không?"

Halls cúi chào, ra cửa liền chân mềm, hắn dám cam đoan, lại một tuần sau nếu vẫn tìm không thấy chú chó kia, hắn tuyệt đối sẽ bị Bryan cột lên dây xích trở thành quân khuyển dưỡng!

Tác giả có lời muốn nói: Khai tân văn, ta lại xúc động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro