Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu hoa yêu truy phu ký – Thiên Thu Tại Thời

~Editor: Thảo

Chương 3: Không muốn rời xa

Tử Dung gối đầu lên đùi Lục Chất, rúc mặt vào bụng hắn ngủ ngon lành, trong noãn các đốt rất nhiều than củi, Lục Chất lặng lẽ chỉ huy cung nữ đi lấy một tấm vải mỏng đậy vào.

Bởi vì đang có một người ngủ khò khò dựa vào người, Lục Chất cũng lười di chuyển, chỉ cầm trên tay một quyển du kí, dọc giết thời gian, chờ Lục Tuyên từ Hối Tín viện đến.

Hối Tín viện năm nay lại càng náo nhiệt hơn năm trước, hoàng đế hiện tại có mười hai vị hoàng tử, lớn nhất là hai ba, nhỏ nhất mới được hai tuổi, nghe nói năm sau cũng định đi học. Nhưng cho đến bây giờ ra khỏi cung xây phủ, chỉ có Đại hoàng tử Lục Lân cùng với Tam hoàng tử Lục Tuyên. Nhị hoàng tử là do Giai Quý phi sinh ra, bốn tuổi liền được phong là Thái tử, ở trong Đông cung.

Lục Chất đứng thứ tư, cùng mẹ với Đại hoàng tử, là do hoàng hậu trước kia sinh ra.

Tiên hoàng hậu ở trong hậu cung của Hoàng đế sáu năm, làm Hoàng hậu năm năm.

Lúc Đó ở trong cung có liên tiếp bốn vị hoàng tử bị chết non, sinh ở giữa Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử, không có một người còn sống.

Thái hậu thẩm vấn, Hoàng đế giận dữ, lấy việc không làm tròn bổn phận phế Hoàng hậu, giáng xuống làm Văn phi – con gái của Văn gia, liền xưng làm Văn phi. Ngay cả tước hiệu cũng không phong, Hoàng đế không hề lưu cho một ít mặt mũi nào.

Khi đó, mẹ đẻ của Tam hoàng tử, để thể hiện sự quan tâm của Hoàng đế với Văn gia mà bị đưa vào trong cung, nàng cũng là em gái của hoàng hậu nên bị dính líu theo, được phong lên tần vị không được bao lâu, liền bị gọi là người thay thế.

Sau khi bị giáng làm phi, tiên hậu sinh hạ Lục Chất, chống đỡ không được một năm, cuối cùng buông tay. Trước khi ra đi Hoàng đế ban cho nàng phong hào Hiếu Hoàng hậu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là truy phong, không đủ tôn quý.

Mẫu tộc của Tiên hậu cũng theo đó mà lụi bại, trong cung chỉ còn một quý nhân khó mà bảo toàn được chính mình, ngay cả con trai mình còn không thấy được, miễn bàn về việc lo cho Lục Lân cùng Lục Chất.

Thái giám cùng cung nữ trong cung, giỏi nhất về khoản nhìn mặt người. Dù Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử là do tiên hậu sinh ra, là con trai trưởng, nhưng Hoàng đế không quan tâm đến bọn họ, cũng sẽ không được ai nhiệt tình đối đãi.

Cũng may chủ tử trong cung cũng không phải chỉ có mình Hoàng đế cùng Giai Qúy phi.

Thái hậu không thực tâm lo cho ai, nàng chỉ lo đến việc huyết mạch của hoàng thất có bình an hay không. Chuyện hai năm trước, cùng với việc bốn vị hoàng tử chết non, nàng còn ở trong cung, Lục Lân cùng Lục Chất cho dù có sống không tốt như thế nào đi chăng nữa, cũng không chết được.

Hai người cùng với Tam hoàng tử của Văn quý nhân giúp đỡ lẫn nhau, mới chậm rãi trưởng thành một cách khó nhọc trong thâm cung này.

Đối với hoàng tử mà nói, qua thời kì nhạy cảm, một ngọn gió thổi qua cũng có thể mất mạng, sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đại thần trong chiều đối với những hoàng tử tuổi còn nhỏ không quá để ý đến, sinh tử, luôn luôn có rất nhiều phi tần không ngừng thai nghén. Nhưng một khi hoàng tử đã trưởng thành, cũng không còn chỉ là con trai của hoàng đế nữa, họ có nghĩa vụ phải cống hiến cho triều đình, cho giang sơn xã tắc.

Bọn họ sau này còn phải trợ giúp Đông cung Thái tử, giữ gìn sự oai nghiêm của dòng họ. Có ánh mắt của những vị trong hoàng thất nhìn chằm chằm, sẽ không ai có thể động đến bọn họ.

Nhưng Lục Chất chưa bao giờ có thể nuốt trôi khẩu khí đó. Sau khi tiên hậu mất, người trong cung hoàn toàn không lạnh nhạt trưởng tử. Hắn cùng Đại hoàng tử Lục Lân là do tiên hậu sinh ra, Hoàng đế chưa bao giờ để mắt tới.

Đến cả Tam hoàng tử Lục Tuyên của Văn gia nhị muội Văn quý nhân, lúc rời cung, xây phủ, thành thân, cũng đều là do tôn thất ra mặt, Hoàng đế không hề nhúng tay vào.

Tuy rằng như thế mới đúng lễ pháp tổ tiên, nhưng lại mất đi chút tình nghĩa cha con.

Lục Chất đối với mẫu thân của mình không có ấn tượng gì, từ khi mới biết nhận thức, chỉ có cung nữ cùng ma ma chăm lo cho hắn. Lớn hơn chút nữa, trong đầu cũng chỉ cả ngày suy nghĩ lý do vì sao phụ hoàng lại lạnh nhạt với hắn như vậy.

Lục Lân cũng không chủ động nói những chuyện đó cho hắn, lâu hơn một chút, Lục Chất tự mình hiểu ra. Dòng máu chảy trong người có một nửa là của Văn gia, thế là đủ để kết tội ba anh em bọn họ.

Mà cái năm mà Văn Hoàng hậu mất đi đó, đến cùng che dấu những bí mật gì, khởi điểm chính là bốn vị hoàng tử chết non kia.

Cho nên Lục Chất từ xưa căm hận nhất là những người có quyền có thế đấu đá nhau, sau lưng lại hạ thủ với những đứa trẻ, nếu không vì thế, nếu không vì thế...

"Điện hạ, Tam điện hạ đến."

Không biết Nghiêm Dụ An vào từ lúc nào, nói một câu, đột nhiên kéo Lục Chất ra từ trong những suy nghĩ.

Nghiêm Dụ An vội vàng quỳ xuống, nói: "Đã quấy rầy Điện hạ, nô tài đáng chết!"

"Không việc gì."

Lục Chất cho hắn đứng lên, Nghiêm Dụ An vẫn nơm nớp cúi đầu lo sợ.

Xuất thần quá lâu, chuyện đã xảy ra lâu như vậy, tự nhiên nghĩ đến làm gì cho mệt. Lại dừng một lát, Lục Chất mới nói: "Có phải là do vừa mới tân niên không? Mà sao gần đây Hối Tín viện cho về sớm vậy, giờ này là giờ gì?"

"Bẩm Điện hạ, sắp tới giờ Thân ạ."

Lục Chất gật đầu: "Dẫn Tam ca đến thư phòng phục vụ, ta sẽ tới ngay."

Nghiêm Dụ An vâng lệnh ra ngoài, Lục Chất nhìn Tử Dung vẫn đang ngủ say, mí mắt cũng không nhúc nhích một cái, kêu một tiếng cũng không kêu, trong lòng cười thầm, tiểu hoa yêu đều mệt thành như vậy, trong đầu lại nghĩ làm sao mà ra ngoài đây.

Lục Chất cẩn thận nâng đầu Tử Dung lên, một tay khác đỡ eo cậu, nhấc chân mình ra, nhẹ nhàng xoay cậu lại, cầm gối kê đầu cho cậu. Dưới cái giường nhỏ trong noãn các có một tấm bình phong, Lục Chất ôm Tử Dung vào tận sau trong cùng, lại cầm một cái chăn lớn bằng nhung màu xanh đắp lên người cậu mới bắt đầu rời đi.

Không muốn đắp chăn, Lục Chất vừa đi mấy bước, còn bị mất gối đầu, tiểu hoa yêu khó chịu, giãy giụa trong chăn, lầm bà lầm bầm, ra vẻ ta muốn tỉnh.

Lục Chất không có biện pháp khắc phục, không thể làm gì khác ngoài việc vội vàng tới gần, hơi cúi người nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ dỗ dành, tiểu hoa yêu mới từ từ an tĩnh lại, tiếp tục ngủ say.

Lăn lộn một hồi, đến khi hắn đứng dậy ra ngoài tiểu hoa yêu cũng không tỉnh lại, Lục Chất mới để cho các cung nữ canh giữ ngoài noãn các đổi quần áo cho hắn.

Chờ lúc hắn ra đến nơi, Nghiêm Dụ An đang phục vụ Lục Tuyên uống trà. Lục Chất đi tới, cáo lỗi nói: "Đã để hoàng huynh chờ lâu, là do Lục Chất thất lễ."

"Đừng quá khách sáo với ta, hôm nay Hối Tín viện cũng tan sớm. Thế nhưng ta đến lúc này... chắc là không khéo?"

Sắc mặt Lục Tuyên như thường, còn nửa thật nửa giả nói đùa với Lục Chất.

"Không có vấn đề gì." Lục Chất khoát khoát tay, đi tới ngồi bên cạnh Lục Tuyên, cũng cầm một ly trà lên nhấp một ngụm .

Lục Chất đến, Nghiêm Dụ An liền vội vàng phân phó cung nữ đem thức ăn cùng rượu đã chuẩn bị sẵn mang lên, sau đó tất cả đều lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ, mặt đối mặt, ngồi cùng một cái bàn nhỏ làm từ gỗ tử đàn thiếp vàng, nhiều nhất là dành cho bốn người.

Lục Chất rót cho Lục Tuyên cùng mình mỗi người một ly rượu đầy, Lục Tuyên cạn chén với hắn, sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu, Lục Chất lại rót đầy cho hắn.

Lục Tuyên cầm ly rượu bằng hai đầu ngón tay, đầu ngón tay trắng bệch, giống như đang dùng rất nhiều sức.

Bầu không khí trên bàn trở nên đông cứng, Lục Chất hứng giọng muốn mở miệng, Lục Tuyên lại đột nhiên cười khẽ hai tiếng, nói: "Bên trong có người? Từ trước đến nay chưa từng thấy ngươi cho phép ai ở lại đây. Miệng của lão nô tài Nghiêm Dụ An này quá chặt, hỏi hắn Lục Chất có vấn đề gì sao, chỉ nói là ngươi đang ở noãn các, lập tức sẽ đến. Hỏi thêm thì chỉ biết cáo lỗi với ta."

Lục Chất cũng cười: "Nô tài thì biết cái gì chứ, ngươi đừng tức giận với hắn."

Lục Tuyên không đáp lời, cười nhìn hắn.

Lục Chất hiếm thấy có chút quẫn bách, uống cạn ly rượu trong tay mình, lại gắp một gắp rau trộn sứa thái mỏng, nói: "Không phải giống như ngươi nghĩ... Thôi, không thể nói rõ với ngươi được. Bị bệnh hai ngày nay, cần người chăm sóc mọi lúc."

Lục Chất không nói rõ ràng, chuyện trong nhà của huynh đệ, Lục Tuyên cũng không tiện hỏi kĩ, chỉ nói: "Ngươi cũng không còn nhỏ, những chuyện như này, tuy nói là có trưởng bối sắp xếp, ta biết tính ngươi, người khác không khuyên nổi. Nhưng coi như ngươi không muốn lấy quá sớm, nhưng người phục vụ bên người cũng không thể không có, nói thế nào đi nữa, chi trưởng bên này, tất cả đều đang nhìn ngươi."

Lục Chất cười nhẹ một tiếng, nói: "Ta biết."

Hơn nửa tuần rượu, hai người uống không ít, lời nói linh tinh cũng rất nhiều, nhưng vẫn không hề động đến chuyện hài tử, nhưng sắc mặt Lục Tuyên so với khi mới tới thả lỏng hơn không ít.

Lục Chất quơ quơ bầu rượu, cười nói: "Được rồi, đừng uống nữa, ăn chút điểm tâm đi."

Lục Tuyên cũng cười, nhìn thấy sắp đến giờ khóa cửa trong cung, liền nói: "Ta cũng nên về thôi, người trong nhà không biết ta đến chỗ ngươi, không về họ sẽ lo."

"Nghiêm Dụ An đã đi thông báo cho họ từ sớm rồi." Lục Chất nói: "Trở về với bộ dạng này, ngươi đứng còn không xong, khiến người kia phải làm thế nào?"

Lục Tuyên ngớ người, khóe miệng nhếch lên cười khổ, yên lặng hồi lâu, có chút thương cảm, nói: "Là ta không có phúc, không giữ được đứa bé kia..."

Lục Chất còn muốn khuyên nữa, từ bên trong lại truyền ra một vài tiếng ồn ào.

"Có chuyện gì?"

"Điện hạ, tiểu công tử đã tỉnh..."

Cung nữ còn chưa dứt lời, tấm rèm thông với noãn các trong thư phòng bị người tung ra. Tử Dung mặt có chút đỏ, vành mắt cũng đỏ, đôi mắt đầy hơi nước mở to, hiển nhiên là vừa mới tính liền chạy đi tìm Lục Chất.

Cậu thấy Lục Chất, lập tức muốn đi đến, nhưng ánh mắt lại rơi vào Lục Tuyên đứng bên cạnh, đứng nguyên tại chỗ. Hai cái tay trong vô thức chà chà vạt áo, nhút nhát nhìn chằm chằm vào Lục Chất.

Lục Tuyên nhìn thấy rất hứng thú, Lục Chất cười một tiếng, đi tới bên cạnh Tử Dung, nhẹ giọng hỏi hắn: "Tỉnh rồi? Có cần gì không? Muốn uống nước không?"

Tiểu hoa yêu mím môi không nói lời nào, Lục Chất nhìn kĩ, mới thấy trong mắt cậu đầy nước. Trong đầu nghĩ rõ ràng là nhìn đã lớn như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, vì sao lại hành động giống như một đứa con nít, tỉnh ngủ không tìm được người lớn sẽ khóc nhè vậy.

Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng sắc mặt hắn cũng ôn hòa hơn.

Lục Chất dịch dịch thân thể, ngăn trở ánh mắt của Lục Tuyên, cũng lại gần tiểu hoa yêu hơn một chút, giơ tay sờ lên mặt hắn, nói: "Vậy trước tiên đi vào đã, có được không?"

Có người ngoài bên cạnh, Tử Dung không dám khóc, cũng không dám chui vào trong ngực Lục Chất. Trong lòng cậu hơi tủi thân, đưa tay dụi mắt một cái, nghiêng người tựa đầu vào ngực Lục Chất, nghĩ mình phải ngoan, sau đó gật đầu.

Lục Chất cười khẽ một tiếng, đỡ eo tiểu hoa yêu giúp cậu đứng ngay ngắn lại, nói xin lỗi với Lục Tuyên, không tiếp chuyện được với hắn, sau đó vén rèm lên mang người vào bên trong.

Tử Dung bị mang về giường nhỏ trong noãn các, Lục Chất nói: "Ngủ một buổi chiều rồi, có đói bụng không?" Sau đó quay ra bảo cung nữ: "Đi dọn cơm tối đi, chọn mấy thứ thanh đạm thôi."

Rồi nói với Tử Dung: "Ăn xong cơm tối xong là được, ngươi cứ chờ ở đây, lát nữa ta sẽ cho người gọi Bảo Châu đến ngồi với ngươi."

Tử Dung nắm chặt hắn không buông, cũng không ngẩng đầu lên, cứ ngồi im như vậy.

Lục Chất khẽ thở dài, xoa đầu cậu, nói: "Ngoan nào." Cậu mới đem bàn tay đang nắm chặt vạt áo Lục Chất buông ra, tự hỏi tự trả lời: "Ngươi chỉ đi một lúc rồi trở lại, đúng không? Chắc chắn rồi."

"Ừ, ta đi một lúc rồi sẽ trở lại."

Thật sự chỉ có một lúc, Lục Tuyên vốn muốn cáo từ, lúc Lục Chất ra ngoài, hai người chỉ nói mấy câu, Lục Tuyên liền không nhịn được cười, nói: "Được rồi, ngươi không tập trung, vào đi, ta nên đi rồi."

Dứt lời, liền đứng dậy đi ra ngoài, khoát tay không cần Lục Chất tiễn, Lục Chất cũng cười, bảo Nghiêm Dụ An đang đứng bên ngoài: "Tiễn Tam điện hạ đi."

Rất nhanh, Lục Tuyên liền cùng Nghiêm Dụ An và mấy tiểu cung nữ thái giám khác đi xa.

Lục Chất gọi nước nóng, rửa mặt, súc miệng, chắc chắn rằng trên người không còn hơi rượu mới đi vào noãn các.

Hắn vừa mới bước một bước vào cửa, liền dừng lại.

Thời gian cũng chưa được lâu lắm, cơm tối chưa được bưng đến, Bảo Châu cũng chưa tới. Tiểu hoa yêu một mình cuộn tròn bên mép giường, mặt hướng ra cửa, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Lục Chất bị ánh mắt ỷ lại hoàn toàn của hắn khiến cho cứng người, tiểu hoa yêu thấy hắn không đến bên cạnh mình, liền bò dậy ngồi quỳ trên giường. Khóe mắt so với khi vừa mới tỉnh còn đỏ hơn, hai tay đưa về phía Lục Chất, âm thanh run run, dáng vẻ cực kì đáng thương: "Muốn ôm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro