Chương 5: Kỳ Quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Túc Lê ngã về phía trước, cậu vẫn không cảm thấy đau đớn khi va chạm với mặt đất mà chỉ cảm thấy gió mát thổi quanh người, cơ thể nhẹ nhàng rơi xuống thảm lông. Bảo mẫu bên người dường như phát hiện ra gì đó, không quan tâm đến quả bóng xốp nữa mà nhanh chóng chạy tới đỡ cậu ngồi dậy, sau đó quan sát xung quanh như đang kiểm tra xem có gì khả nghi không.

Túc Lê khẽ nhíu mày, liếc nhìn về phía cửa sổ sát đất, bức màn bị gió thổi nhấc lên một góc nhỏ.

Là ảo giác của cậu sao?

Túc Lê thu hồi tầm mắt chuyển sự chú ý lên đùi mình, không nhịn được mà thở dài.

Lần đầu tiên Túc Lê cố gắng tự mình bước đi, cậu sử dụng linh lực quá mức khiến bản thân không cân bằng sức mạnh giữa chân trái và chân phải nên mới suýt chút nữa nhắn nhào.

Phong Yêu đứng bên ngoài cửa sổ, dùng bức màn che chắn cơ thể của bản thân, lúc nãy hắn nhìn thấy con non sắp nhắn nên không nhịn được ra tay giúp đỡ, khiến bản thân suýt chút nữa bị con rối phát hiện. Sau đó Phong Yêu lại nhìn thấy con non đỡ sô pha đứng dậy, trong vô thức hắn bị hấp dẫn bởi hành động cố gắng này, chỉ thấy con non vịn sô pha rồi đứng lên, dù lảo đảo lung lay nhưng vẫn bước được một bước...

Kết quả là không bị nhắn, còn đi được một bước nữa.

Phong Yêu đã chuẩn bị phong linh trước để trợ giúp bất cứ lúc nào, đôi mày hắn càng lúc càng nhăn lại khi nhìn con non khó khăn bước đi.

Con non mặt một bộ đồ ngủ màu xanh hồng rất đáng yêu, phía sau còn có hai cái tai lông xù rũ sau lưng làm lộ ra cái đầu đầy lông. Phong Yêu có thể nhìn ra con non này đang cố gắng hết sức, tiểu yêu khiếm khuyết bẩm sinh vốn không giống con non Yêu tộc bình thường, những con non Yêu tộc ở độ tuổi này có thể chạy có thể nói chuyện, thậm chí đứa có thiên phú tốt sẽ được ba mẹ chỉ dẫn tu luyện.

Con non trong Phong Yêu tộc vừa sinh ra đã biết bay lượn, nên từ trước đến nay Phong Yêu chưa từng thấy con non yếu ớt như vậy, ngay cả năng lực cơ bản nhất như đứng lên bước đi bình thường cũng không có, đứa trẻ này hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Đây là con non khiếm khuyết bẩm sinh, cũng là con non được Túc Thanh Phong cưng chiều che chở trong lòng bàn tay.

Con non này quá yếu ớt, hắn vốn định trộm con non này đi, sau khi biết tình huống rõ ràng của mảnh vỡ thì sẽ trả lại cho Túc Thanh Phong, nhưng xem tình trạng bây giờ nếu hắn bắt cóc con non này về hang ổ thật thì dựa vào hoàn cảnh sống của cái hang của hắn thì chắc con non không sống được nửa ngày.

Tiếng bước chân truyền đến, Phong Yêu lui về sau một bước rồi trốn vào trong gió.

Ba Túc và bác sĩ Bạch đã quyết định thực đơn cho Túc Lê xong, tình trạng của bé con nhà ông đang chuyển biến tốt đẹp nên có thể nếm thử thức ăn của Yêu tộc. ba Túc và bác sĩ Bạch vừa đi vào phòng khách thì nhìn thấy con non cách đó không xa đang cố gắng bước đi.

Sắc mặt của ba Túc thay đổi, ông vừa định lên tiếng thì bị bác sĩ Bạch ngăn cản, bác sĩ điều chỉnh cái kính lão dày nặng nói: "Cậu đừng nóng vội, cứ để đứa trẻ thử xem."

Con rối yên lặng dừng lại, Túc Lê đỡ ghế sô pha đi về phía trước vài bước, lúc vừa bắt đầu thì việc bước đi đúng là rất khó khăn, nhưng sau khi đi được vài bước thì cậu đã khống chế được thao tác đi đường. Đúng là không đi thì không biết được cơ thể này yếu ớt đến mức nào, dù cậu có thể khống chế linh lực để hai chân có thể bước đi nhưng đôi chân này hoàn toàn không có năng lực chống đỡ cơ thể.

Túc Lê không thể đi được, xương cốt và kinh mạch cơ thể này quá yếu ớt, chỉ đi được hai bước, cậu hiểu rằng thay vì học đi, có lẽ cậu sẽ tốn nhiều thời gian để đả thông kinh mạch và rèn luyện xương cốt hơn, chí ít thì phải đạt được trình độ đi đường như trẻ con loài người.

"Bé con!"

Túc Lê lấy lại tinh thần quay đầu nhìn ba Túc cách đó không xa.

Cậu hơi lơ đễnh nên không cẩn thận khống chế sức lực ở hai chân, lảo đảo lắc lư nhắn về phía trước, lần này ba Túc lập tức bay tới gắt gao ôm lấy bé con vào trong lòng.

Trên người ba Túc có một mùi thơm rất ấm áp, khi Túc Lê được ông ôm lấy sẽ cảm nhận được mùi hương này đang bao bọc lấy mình, cơ thể mệt mỏi nhanh chóng được thả lỏng.

"Bé con giỏi quá, chân có mỏi không con?"

ba Túc không biết nên miêu tả tâm trạng của mình bây giờ như thế nào, từ ngày hôm qua ông đã rất kinh ngạc khi bé con bắt đầu nói chuyện, không ngờ rằng hôm nay bé con đã có thể được ăn sữa bột của Yêu tộc, lại còn tự mình học cách đi đường. Đây là những việc mà sau hai năm qua ba Túc chưa bao giờ dám nghĩ đến, nhưng bây giờ nó đang diễn ra trước mắt ông.

Túc Lê có hơi mệt mỏi, thần hồn của cậu rất mạnh mẽ nhưng cơ thể này lại quá yếu.

Cậu chỉ thử dùng linh lực nối kinh mạch ở chân để đi đường mà đã mệt mỏi đến trình độ này.

ba Túc không nghe được tiếng đáp lại của con trai, khi ông cúi đầu nhìn xuống thì đã thấy bé con dựa vào ngực ông ngủ rồi.

"Cậu để đứa trẻ ngủ đi." Bác sĩ Bạch nắm lấy tay con non: "Con non khiếm khuyết bẩm sinh có thể khôi phục được đã là kỳ tích rồi."

"Chuyện này là sao? Tình trạng bây giờ của thằng bé là bình thường ư?" ba Túc ôm đứa trẻ nói: "Mới mấy hôm trước thằng bé không thèm ăn cơm hay nói chuyện, sao hôm nay lại..."

"Vẫn có tình huống con non khiếm khuyết bẩm sinh khôi phục lại bình thường, nhưng cần phải rèn luyện và nỗ lực rất nhiều." Bác sĩ Bạch đẩy đẩy chiếc kính trên mũi: "Từ khi sinh ra yêu quái đã là tồn tại có thể câu thông thiên địa, giống như cậu con trai nhỏ của cậu mới hai tuổi đã có thể sử dụng linh lực, nhưng con non khiếm khuyết bẩm sinh lại khác hoàn toàn, bọn chúng không được thiên địa linh khí sủng ái, linh mạch bẩm sinh đã bị tàn phế. Đa số trường hợp đều giống Túc Lê. Con non Yêu tộc bình thường khác trong một năm đã có thể nói chuyện, nhưng những con non khiếm khuyết có thể tốn 10 hoặc 20 năm để phát triển linh trí."

Bác sĩ Bạch xoa đầu con non, hiền lành nói: "Nhưng đứa trẻ này lại khác biệt, thằng bé bắt đầu có dấu hiệu trưởng thành, chỉ là hơi chậm một chút, các người phải kiên nhẫn ở bên chỉ dạy bé. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi."

Ba Túc gật gật đầu, bé con như vậy đã rất tốt rồi!

Bác sĩ Bạch cười cười thu hồi bàn tay lại, đột nhiên ông ta thấy trong đám lông tóc xù xù của con non lộ ra vài sợi tóc vàng nhạt.

"Sao vậy?" ba Túc chú ý tới ánh mắt nghiêm túc phía sau cặp kính của bác sĩ Bạch, tay ông ta đang xoa xoa lấy tóc trên đầu con non. ba Túc nhìn chỗ tay bác sĩ thì thấy chỗ đó có phần hơi trắng.

"Đây là? Thần Loan Điểu?" ba Túc không khỏi kinh ngạc thốt lên, bên trong tộc Thần Loan Điểu có nhiều người lông trắng, chẳng lẽ đứa trẻ của ông kế thừa huyết mạch của vợ?

Trong mắt bác sĩ Bạch của hiện lên tia nghi hoặc.

Màu sắc số lông tóc này không hoàn mỹ như lông chim của Thần Loan Điểu lắm, phần đuôi tóc còn có màu đỏ thẫm, dường như có dấu hiệu phản tổ.

"Có lẽ đứa trẻ này sẽ tốt hơn." Bác sĩ Bạch cười cười, nhưng mà vẫn có khả năng là ông ta nhìn nhầm.

Khi Túc Lê tỉnh lại lần nữa thì trong phòng trẻ em chỉ còn một mình cậu, giường em trai Túc Mình bên cạnh cũng không có ai.

Bên ngoài phòng dường như có tiếng khóc la và âm thanh oán giận của anh trai, trong phòng Túc Lê lại yên tĩnh hơn nhiều.

Hiệu quả cách âm đúng là rất tuyệt, quả nhiên thế giới này có nhiều thứ khiến Túc Lê không thể hiểu được.

Trên giường trẻ em, Túc Lê chậm chạp ngồi dậy sau đó quét xem tình trạng cơ thể của bản thân, lúc trước cậu điều khiến hai chân để đi đường là để mở rộng kinh mạch yếu ớt trong cơ thể. Có điều việc này cần kiên trì thực hiện cho đến khi kinh mạch trong cơ thể khôi phục lại trình độ bình thường mới được.

Nhưng chuyện chuyển sinh qua kiếp khác đã là một chuyện cực kỳ may mắn rồi, nếu không có cơ hội này, không chừng cậu đã tan biến hoàn toàn sau khi độ kiếp thất bại.

Hiếm khi bên người được yên tĩnh như lúc này, Túc Lê đang định đả thông kinh mạch thì đột nhiên nghe thấy tiếng gió kỳ lạ.

Túc Lê mở mắt ra, nhìn thấy Phong Yêu đang lặng lẽ bước qua cửa số tiến vào phòng.

Túc Lê lập tức cảnh giác, quá thoải mái khiến cậu suýt chút nữa quên mất mỗi họa ngầm là vị Phong Yêu này.

Vị Phong Yêu hôm nay trông còn tàn tạ hơn ngày hôm qua nhiều, trên người hắn vẫn còn những vết thương chưa lành do lôi kiếp, nay lại xuất hiện thêm vài vết thương mới nữa, đặc biệt là trên cánh tay, trông khá nghiêm trọng.

Chuyện đêm qua không phải là cảnh hỗn loạn trong mơ của cậu... Túc Lê nhớ lúc cậu chạm vào mảnh vỡ thì thần lực bùng nổ, Phong Yêu từng che chắn bảo vệ cho cậu và em trai.

Những vết thương này có lẽ xuất hiện từ đêm qua.

"Nhóc rất kỳ lạ." Giọng nói khàn khản phát ra từ Phong Yêu.

Hắn trốn ở chỗ tôi rất lâu, từ khi vị bác sĩ có huyết mạch Bạch Trạch kia tiến vào cho đến khi con non này ngủ, hắn dường như đã quan sát hết tất cả biểu hiện của con non, cho đến khi hắn nghe được bác sĩ chẩn bệnh mới nhận thấy có gì đó khác lạ.

Ở trong mắt người khác, con non này như đang dâng trào nhiệt huyết muốn học cách đi, nhưng Phong Yêu đã nhìn thấy, trước khi con non tập đi thì cậu đã dùng quả bóng xốp đánh lạc hướng con rồi đang đứng bảo vệ bên cạnh.

Ngoài ra, khi Phong Yêu tiến vào căn phòng này thì nhìn thấy tư thế khoanh chân của con non, đây chính là tư thế ngồi tu luyện.

Con non khiếm khuyết bẩm sinh sẽ không thông minh, chứ đừng nói chi là đến việc tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro