Chương 11: Ô ô... Bị thao gần chết mà y vẫn còn muốn! Thật muốn chạy trốn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đùi Cố Thiêm bị trói chặt cố định trước ngực, gấp khúc thật giống như một tên tiện nhân bại hoại dâm đãng vội vàng khó nén ôm đùi, mở rộng hai chân mặc cho người tùy tiện thao làm.

"A...... Không cần...... A...... Không cần......" Động tác như vậy thật xấu hổ, bị nam nhân nâng cao mông lên, Cố Thiêm chỉ cần lơ đãng lướt mắt qua đều có thể nhìn thấy được cảnh tượng dương vật dữ tợn kia ra vào trong cơ thể mình như thế nào.

Nhưng nam nhân chẳng những không nghe, ngược lại còn là được một tấc lại muốn tiến một thước, cầm lấy một ngọc thế chậm rãi bắt đầu đi dạo xung quanh hậu huyệt của Cố Thiêm.

"A hức...... Thật ngứa...... A...... A......" Cố Thiêm một bên lãng kêu khó nhịn, một bên lén nhìn qua phía bên kia mành thượng, sợ đôi tình nhân đang làm ra sự tình tương tự ở cách vách kia phát hiện ra.

Bên trong hoa huyệt bị côn thịt nam nhân xâm phạm mãnh liệt, hung hăng xỏ xuyên, mỗi một lần đều trực tiếp đâm thẳng đến phía địa phương ngứa ngáy nhất của hắn, nộn nhục bị cọ xát cực kì mẫn cảm, chỉ cần chạm vào liền phun dịch, nam nhân mỗi lần đưa đẩy đều mang lại cho hắn run rẩy chưa từng có từ trước tới nay.

Thế nhưng bên trên miệng hậu huyệt, nam nhân cứ cầm ngọc thế để ở đó cọ xát, không chịu tiến vào, Cố Thiêm chật vật ưỡn thân mình, có ý muốn ngọc thế bị nam nhân niết trong tay kia cắm vào.

Huyệt khẩu mở rộng đã chạm đến đỉnh đầu cái ngọc thế kia, nhưng nam nhân lại bất ngờ dùng lực, dương vật cực đại mạnh mẽ hướng bên trong hoa huyệt va chạm, đâm cho cả người Cố Thiêm bị hất mạnh về phía trước, vất vả lắm huyệt khẩu mới ngậm được ngọc thế, lại bị động tác của nam nhân giảo hoạt này ngăn cản, cố tình không cho.

"A...... A...... Thật là khó chịu...... Ô ô......" Cố Thiêm có thể cảm thụ được khoái cảm bên trong hoa huyệt khiến hắn co rút run rẩy, còn hậu huyệt kia lại là một trời một vực, bên trong ngứa ngáy đến mức hắn hận không thể tự thò tay vào gãi, nhưng tay lại bị dây thừng trói chặt cột trước ngực cùng với hai chân, Cố Thiêm khổ sở nhỏ giọng khóc thút thít.

Thân thể hắn mấp máy cọ xát trên giường, bộ dáng nhìn qua cực kì ủy khuất, "A...... Khi dễ*...... Khi dễ...... Người...... Ô ô......"

* khi dễ: bắt nạt, ức hiếp.

"Hửm?" Mộ Dung Thanh Viễn thò tay hung hăng vỗ vỗ mông Cố Thiêm một chút, sau đó lại xoa xoa cánh mông tuyết trắng, nói: "Ta khi dễ ngươi như thế nào cơ?"

"A......" Một bàn tay này nắn bóp mông Cố Thiêm đến rung rung, bên trong huyệt tê tê dại dại, liên tục làm cho dương vật nam nhân và mị nhục đều cùng rung chuyển, khỏi phải nói đến huyệt sau cơ khát kia, hẳn là càng là bị kích thích đến sung huyết, đóng mở không ngừng.

"Ngươi! Ngươi...... Ô ô...... Cứ như vậy...... Khi dễ người......" Trong lòng Cố Thiêm thống khổ nói không nên lời, là hắn đi trêu chọc nam nhân trước, sau đó bị nam nhân tóm lấy không thả, nhưng, nhưng mà, hiện tại hắn rõ ràng muốn rời khỏi nam nhân này, tại sao y lại không chịu buông tha hắn!

Lại còn ngay lúc này, bên trong hoa huyệt làm cho hắn sướng, hậu huyệt thì lại không cho hắn!

Thật sự khiến hắn cảm nhận được cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên*!

* băng hỏa lưỡng trọng thiên: hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau, tạm dịch như nước với lửa.

Hơn nữa, nam nhân lại còn thò ngón tay bắt đầu ngoáy vòng tròn quanh cửa huyệt hắn!

"Ô ô...... Ô ô...... Cho ta...... Cho ta......" Cố Thiêm bị tra tấn không thể chịu đựng nổi, lung tung lắc đầu, muốn ưỡn người vồ tới nam nhân, nhưng lại bị dây thừng giữ lại cả tay lẫn chân, căn bản không dùng nổi khí lực, càng đừng nói hiện tại hắn đã bị nam nhân thao nhuyễn thành một bãi.

Mộ Dung Thanh Viễn vẫn thờ ơ như trước, chỉ là dương vật kia càng thêm hung mãnh, thao hoa huyệt "xì xì", mỗi một phát theo dương vật đưa đẩy đều kéo ra không ít dâm dịch, Cố Thiêm híp mắt trộm ngắm một chút, chỗ đó cư nhiên bị thao nổi lên bọt trắng!

Ô ô...... Tình thế này thật quá nan giải! 

Cố Thiêm một mực cắn chặt răng, ngậm chặt miệng, cố gắng không để phát ra bất cứ thanh âm nào, như vậy là quá đủ khiến hắn mất mặt rồi, y còn muốn hắn lãng gọi không chút tiết chế, hắn sẽ xấu hổ mà chết mất!

"Như thế này đâu có gọi là khi dễ người." Mộ Dung Thanh Viễn lại hung hăng thao lộng vài cái, đẩy eo khiến quy đầu y chạm đến miệng tử cung, lúc này mới dừng đưa đẩy, sau đó vặn thân mình để dương vật y ở bên trong hoa huyệt hắn xoay tròn, vặn vẹo, đâm chọc, miệng tử cung chịu không nổi tê mỏi cứ như vật mà bị thao ra.

"A...... A...... A...... Từ bỏ...... Từ bỏ...... Ô ô......" Cố Thiêm lúc này đã quên bẵng đi bản thân hắn vừa mới thề thốt kiên quyết cắn chặt khớp hàm, từng tiếng rên rỉ đi cầu xin tha thứ rầm rì rời khỏi miệng.

"Như vậy đã thích? Cảm giác như thế nào?" Mộ Dung Thanh Viễn vươn tay hướng tới gương mặt đầm đìa nước mắt của Cố Thiêm xoa xoa, Cố Thiêm mang đầy oán niệm hung hăng cắn ngón tay y!

Bộ dáng nhe răng nhếch miệng giống như tiểu nãi cẩu.

Ý định trêu đùa lại nổi lên, Mộ Dung Thanh Viễn một tay cùng Cố Thiêm chơi mèo vờn chuột, đưa qua đưa lại, cố tình không để cho cái miệng nhỏ nhắn kia cắn được, một tay tiếp tục xoa nắn, vẽ vời khiêu khích quanh miệng hậu huyệt của hắn.

"Ô ô...... A...... Cho ta đi...... Cho ta......" Cố Thiêm thở hồng hộc, trong mắt đầy sương mù lại nổi lên vệt nước.

Ai! Sao lại khóc rồi! Đáy lòng Mộ Dung Thanh Viễn nhất thời mềm mại.

Hắn muốn! Muốn...... Côn thịt cắm bên trong hoa huyệt không chịu trừu động, mà ngón tay khiêu khích trên miệng hậu huyệt kia cũng không chui vào an ủi, như vậy cũng thôi đi, nhưng Mộ Dung Thanh Viễn còn cố tình muốn chọc giận hắn, một ngụm cũng không chịu để cho hắn cắn nữa!

Ô ô......

"Không có...... Không có...... Như vậy thật...... Khi...... Khi dễ...... Người......" Cố Thiêm mắt ngấn lệ, bắt đầu lên án nam nhân.

"Sau này phải nghe lời, nhớ kỹ chưa?" Mộ Dung Thanh Viễn cử động eo lưng, ở bên trong hoa huyệt của hắn hung hăng đâm một chút.

"A...... Dưới...... Dưới...... Ức......" Cố Thiêm từ tận đáy lòng khinh thường bĩu môi, nhưng hiện tại hắn chỉ có đáp ứng nam nhân, bằng không ở trong này của hắn sẽ ngứa chết!

"Cho ta...... Cho ta......" Cố Thiêm bắt đầu van xin, thân thể văn vẹo trên giường cầu thao, gương mặt nhăn nhúm, khóe mắt hồng hồng, bộ dáng khóc tức tưởi khiến người ta dễ dàng sinh ra cảm giác trìu mến.

"Cho ngươi! Đều cho ngươi!"

Ngón tay Mộ Dung Thanh Viễn trêu đùa tại hậu huyệt hắn cuối cùng cũng cắm vào, theo luật động của bản thân mà nhanh chóng đưa đẩy.

"A...... A...... Đến...... Ô ô...... Rốt cuộc...... Tiến...... Vào rồi......" Cố Thiêm lập tức bị thao cả người run lên, bên trong hai huyệt cảm giác một trận phiên giang đảo hải, điểm ngứa ngáy rốt cuộc được cào đến, nộn nhục cả phía trước lẫn phía sau truy đuổi côn thịt, cắn, mút, hấp duẫn.

Mộ Dung Thanh Viễn ngắm Cố Thiêm lung lay trong vòng tay mình, lúc này hắn đã thoải mái mà nheo mắt lại, chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt quang ảnh lưu chuyển, sau đó liền nghe thấy tiếng nam nhân mỉm cười hỏi, "Còn muốn cắn không?"

"Muốn!" Cố Thiêm biết nam nhân này thích trêu đùa mình, lập tức hung thần ác sát há miệng ra.

Nhưng hắn vẫn như trước miễn cưỡng nhắm mắt lại, cũng không chủ động cắn nam nhân, mà chờ nam nhân giơ tay cho hắn cắn,  giống như là vật nhỏ đáng yêu chờ chủ nhân cho ăn.

"Cắn đi." Mộ Dung Thanh Viễn ngược lại cũng rất dứt khoát, cảm giác trêu đùa cũng cực kì tình thú, bộ dáng yêu thương lại sủng nịch ngay cả chính y cũng chưa nhận ra, liền cứ như vậy mà duỗi tay ra, đưa tới bên miệng Cố Thiêm, đầu ngón tay cọ răng hắn, nói: "Sao lại thích cắn người như vậy chứ."

Cố Thiêm cũng không khách khí một ngụm ngoạm lấy, ngậm mút đầu ngón tay nam nhân, ô ô rên rỉ .

Môi lưỡi ấm áp lại mềm mại, cũng không gây cảm giác đau, chỉ cảm thấy ngón tay bị hắn cắn ngứa ngáy rục rịch. 

Con ngươi Mộ Dung Thanh Viễn lóe sáng, đáy lòng dao động một trận, lập tức liền áp lên người dưới thân, đem môi mình kề sát môi hắn.

Ngón tay y còn trong miệng của hắn, Cố Thiêm lại bị nam nhân bá đạo chặn lên miệng hôn môi, hắn rầm rì thở phì phò, cảm giác chính mình sắp hít thở không thông rồi.

Đầu lưỡi nam nhân linh hoạt dây dưa môi hắn, ngón tay còn với lấy đầu lưỡi mềm mại của hắn, Cố Thiêm ô ô lắc đầu cật lực tránh né.

Thật không nghe lời, Mộ Dung Thanh Viễn liền trừng phạt hắn, dùng sức đỉnh mạnh vào bên trong huyệt, người nọ lập tức thành thật, cả người đều nhuyễn ra.

"Ân...... Ân...... A......"

Nước dãi từ cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ mê hoặc kia cứ như vậy mà chảy ra, Mộ Dung Thanh Viễn liều mạng ngăn chặn, sau đó dùng đầu lưỡi mình quấn lấy đầu lưỡi hắn mà duẫn hấp, ngón tay mượn cơ hội từ trong miệng rút ra.

Môi lưỡi đều bị nam nhân mút tê rần, đầu óc hắn cũng bị nam nhân hôn đến choáng váng mơ hồ, đầu lưỡi đã sớm bất tri bất giác đáp lại mời gọi của nam nhân, cùng nam nhân dây dưa quyện chặt vào nhau, ngươi tới ta đi, mãnh liệt cực điểm.

"A --"

Mộ Dung Thanh Viễn đột nhiên mút lấy đầu lưỡi hắn cắn một phát, sau đó nhanh chóng rời khỏi môi hắn, nhíu mày.

Đầu lưỡi lại bị nam nhân cắn một phát đột ngột như vậy, Cố Thiêm đau đến giật mình, cả người căng thẳng, bên trong huyệt cũng khẩn trương mà kẹp chặt theo.

Cố Thiêm lắp bắp nhìn về phía nam nhân.

Đôi mắt tròn tròn trừng lớn, bên trong sương mù mờ mịt, nói không rõ là thầm oán hay là câu dẫn, Mộ Dung Thanh Viễn bị nhìn chằm chặp từ đầu đến tim đều tê rần, dương căn lại càng bị tiểu huyệt Cố Thiêm ép muốn bắn ra.

Thật sự là đào hố chôn mình! 

Mộ Dung Thanh Viễn thở hổn hển, ngón tay cắm ở hậu huyệt nhanh chóng tại điểm mẫn cảm ấn xoa khu lộng một trận, lúc này Cố Thiêm mới đem thân mình chậm rãi phóng nhuyễn.

Trong miệng một cỗ mùi máu tươi, nhất định là bị nam nhân cắn chảy máu rồi! 

Cố Thiêm thè lưỡi hạ mắt nhìn nhìn -- bên trên là những chấm chấm đỏ sẫm chậm rãi kết thành huyết châu mượt mà! (Dám hỏi các vị đây có ai thè lưỡi ra mà tự nhìn được mặt lưỡi của mình không? : ))))) Điêu vl thề)

Nam nhân lúc này lại tăng cường độ tấn công, kích thích eo lưng, đem côn thịt toàn bộ rút ra, lại mạnh mẽ cắm vào.

"Ngô......" Cố Thiêm không kịp kinh hô, đầu lưỡi vươn ra cũng không kịp thu hồi, liền bị nam nhân duẫn hấp hôn.

Mộ Dung Thanh Viễn đem huyết châu mút vào trong miệng mình, cảm thụ mùi vị máu tươi tinh tế, hương vị kia tựa hồ có thể mê hoặc nhân tâm, Mộ Dung Thanh Viễn nhịn không được muốn say mê đắm chìm trong ấy.

"Thao ngươi không xuống giường nổi có được không? Hửm?" Mộ Dung Thanh Viễn rời môi hắn, cắn răng nói, giống như là đang chịu đựng sự tình gì khó nói vậy, đem côn thịt nhanh chóng tiến lui bên trong huyệt, một trận kích thích.

"A...... A...... A...... Quá nhanh...... Bị thao chết...... Chết...... Ô ô......" Cố Thiêm bị thao lắc lư trên giường, trong miệng rên rỉ đứt quãng từng tiếng nhỏ, hoa huyệt của hắn sắp bị thao nát rồi, nộn nhục bị thao muốn lòi ra ngoài, lộ ra một điểm đo đỏ mị hoặc, phiến mông bị va đập đến mức sưng đỏ một mảnh.

Ngón tay ở trong hậu huyệt lại cùng lúc cắm vào, ba ngón tay nhất tề khúc đưa đẩy, biến hóa góc độ xoa nắn bên trong, dâm thủy văng khắp nơi, phun đầy tay nam nhân.

"A...... Chậm một chút...... Chậm một chút...... Sắp bị thao hỏng...... Hỏng......" Cố Thiêm khàn giọng cầu xin tha thứ, bên trong huyệt càng co rút mãnh liệt hấp chặt, bây giờ cả người hắn đều bị thao sảng khoái. Mỗi khi dương vật nam nhân nghiền qua huyệt khẩu hắn, đỉnh mạnh tới mị nhục hắn, hắn đều bị kích thích tới mức thân thể run lên từng đợt.

"A...... Tiểu huyệt...... Bị thao quá...... Thích...... Ô ô...... Muốn bị...... Thao nát ...... A......"

"A...... Không được...... Không được...... Ô ô......"

Tiếng Cố Thiêm cầu xin tha thứ càng lúc càng nhỏ, giống như là đã bị thao không còn chút khí lực nào. Khoái cảm cuộn trào như sóng triều mãnh liệt, thổi quét toàn bộ thần chí của hắn, chỉ còn lại thân thể bị nam nhân thao rầm rì không ngừng.

"Về sau phải ngoan." Mộ Dung Thanh Viễn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt của Cố Thiêm, vẻ mặt không biết là ôn nhu hay là bá đạo.

"Ngoan...... Ngoan...... Ngoan ngoãn...... ......" Cố Thiêm lung tung đáp lời, trong đầu sớm đã không còn bất cứ sức lực phán đoán, chỉ biết lặp theo lời nam nhân nói.

Mộ Dung Thanh Viễn lúc này mới thỏa mãn, ngón tay ở trên hậu huyệt nhanh chóng tìm kiếm điểm G, eo lưng bạch bạch gấp rút đẩy mạnh, gầm nhẹ một tiếng, bắn ra tinh dịch.

"Ô ô......" Cố Thiêm sớm đã bị thao tiết liên tục, lúc này lại càng mãnh liệt tuôn trào, bên trong hai huyệt cùng nhau phun ra nước.

Sướng đến mức cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, Cố Thiêm ngửa cổ nhìn trần nhà, thất thần nghĩ: Hắn thế nào lại để người này thao nữa rồi?

Tinh tế nhớ lại, mấy ngày nay mặc kệ hắn trốn thế nào, chính là trốn không thoát nam nhân này. 

Thành Tô Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, trước quán trà mà cũng có thể gặp phải, sau đó đi hái hoa cũng có thể hái đến giường người này, thật sự là nghiệt duyên quỷ dị.

Hắn lại hoàn toàn xem nhẹ, có vài người chỉ là từ lần gặp đầu tiên đã không buông được, sau đó đều là cố ý làm mà thôi.

Mộ Dung Thanh Viễn nhìn Cố Thiêm nghiêng đầu không biết suy nghĩ cái gì, vì thế vươn tay vỗ vỗ mặt hắn hỏi:"Thao ngươi có thích không?"

"Mau cởi trói cho ta!" Cố Thiêm lúc này mới hồi thần, thấy mình vậy mà vẫn còn bị trói, ác thanh ác khí hướng về phía nam nhân rống lên.

Cố Thiêm vô lực trợn trắng mắt, hắn thật là... thật là... cái việc hạ lưu gì cũng đều đã làm cả rồi! 

Vừa rồi nằm dưới thân nam nhân tựa hồ còn chẳng biết xấu hổ cầu thao!

Ô ô...... Hắn về sau nhất định phải thay tên sửa họ, không được mang họ Cố nữa, tránh mang nhục cho Cố gia.

"Ngươi cầu xin ta đi." Mộ Dung Thanh Viễn không nghe, thưởng thức mái tóc Cố Thiêm, cầm ngọn tóc mềm mềm kia vuốt ve mặt mình.

"Ngươi! Ngươi! Sao lại vô sỉ như vậy!" Cố Thiêm lắc đầu tránh né, vốn gương mặt vừa trải qua giao hợp kịch liệt mà trở nên ửng hồng, giờ lại càng đỏ rực.

Thế nhưng hắn vừa dứt lời đầu lưỡi liền đau nhói, nói xong còn phải xuýt xoa hít mấy ngụm khí lạnh, mắng chửi nam nhân mà không có chút khí tràng nào.

Người nào đó bắt đầu cười trộm.

Hắn trừng mắt nhìn qua, chuyện tốt này còn không phải do ngươi gây ra.

Lúc này người nào đó mới ngưng cười, thu liễm.

Thế nhưng y lại tóm lấy cằm hắn nâng lên, đáy mắt bình tĩnh, u oán hỏi: "Sao ta lại thành kẻ vô sỉ rồi?"

Cố Thiêm bị bắt nhìn thẳng vào mắt nam nhân, hắn sửng sốt, cho rằng chính mình bị hoa mắt, không biết tại sao, trong mắt nam nhân kia vậy mà lại có chút ủy khuất......

"Là ai tự tới nhà ta khinh bạc ta? Là ai vừa rồi ở trên giường nằm dưới thân ta liên tục cầu ta thao? Bỉ nhân hành động chẳng qua là biết thời biết thế sự, còn người nào đó......" Mộ Dung Thanh Viễn miệng khép mở, lý do càng nói càng có lý.

Cố Thiêm không thể phản bác được gì, bởi vì sự tình chính là như thế, chính là hắn, hắn đi khinh bạc người ta trước!

Cố Thiêm đỏ mặt, lung lay thân thể bị trói, ngắc ngứ nói: "Cái kia, cái kia, giúp ta cởi trói, được không?"

Bĩu môi, giống như năn nỉ, lại giống như là làm nũng. Tâm Mộ Dung Thanh Viễn đều nhũn ra, sủng nịch nói: "Được, được, ta giúp ngươi cởi trói."

Cố Thiêm nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mà hắn nhanh chóng chuyển dời đề tài, nếu như nam nhân tiếp tục truy cứu, hắn thật đúng là không biết phải làm sao mới tốt.

Thế nhưng tại sao dây thừng được cởi ra, y phục của hắn cũng thuận tiện được cởi luôn?

"Ngươi, ngươi làm cái gì đó?" Cố Thiêm nắm chặt cổ áo không buông, trong mắt kinh hoảng thất thố.

Mộ Dung Thanh Viễn cảm thấy người này thật sự là buồn cười, ngủ cũng đã ngủ rồi, nhìn cũng đã nhìn mấy lần, kích động như vậy làm gì?

"Đương nhiên là thay y phục cho ngươi, quần ngươi quần thành yếm rồi, chẳng lẽ vẫn muốn mặc như vậy về nhà sao?"

"Ngạch...... A......" Cố Thiêm thẹn thùng không biết trả lời thế nào, tiểu huyệt lại bị nam nhân thình lình mò đến.

Mộ Dung Thanh Viễn sờ soạng giữa hai chân hắn, tìm tìm kiếm kiếm bên trong tiểu huyệt ẩm ướt, lập tức côn thịt vừa bắn tinh cứ như vậy mà cương lên.

"Đương nhiên, nếu công tử không muốn về nhà, chúng ta cũng có thể làm thêm hiệp nữa." Vừa dứt lời, Mộ Dung Thanh Viễn lập tức nhào tới áp Cố Thiêm xuống giường.

"Không...... Không cần......" Cố Thiêm sợ tới mức luống cuống tay chân bò xuống giường, cũng không quan tâm y phục hiện tại có chỉnh tề hay không.

Nhưng vừa bò đến bên mép giường đã bị nam nhân siết cái chân trần kéo lại ngay lập tức, cố tình ngăn cản hắn một lần nữa.  

.

.

.

Chương này cũng 3500 từ, hơn gấp rưỡi 1 chương bình thường, tầm này tác giả sung sức ghê : ))))

Hết một hiệp rồi, thực ra tiểu quan quán play còn 1 hiệp phụ nữa, nhưng mà mãi tui vẫn chưa edit xong, nên post trước hiệp đầu cho mọi người đỡ hóng vậy : ))))

Như thường lệ, hết 1 hiệp lại đến phần lảm nhảm của tui. Phần lảm nhảm hơi dài, mọi người có thể bỏ qua nếu không thích đọc nhé, nó cũng không quan trọng gì đâu ^ ^

Trước hết tui chân thành xin lỗi các đọc giả vì đã để mọi người ngóng chờ quá lâu, điều này cũng thể hiện việc tui có hơi vô trách nhiệm với bộ truyện này. Thú thực là tui ham hố edit một bộ truyện Trung Quốc là khi tui đang học một học phần liên quan đến từ Hán Việt, lúc đó chỉ nghĩ edit cho vui, để hiểu hơn về từ Hán Việt, để có thêm vốn từ Hán Việt để thi cuối kì thôi. Sau đó thi xong thì tui cũng lười lười, không có động lực, nhiệt huyết edit liên tục hết chương này tới chương khác như trước nữa. Rồi thì cũng là mùa hè mà, đi Mùa hè xanh, nghỉ hè các kiểu, rồi lười càng lười, thành ra là truyện bắt đầu edit từ tháng 5 mà đến bây giờ hết tháng 11 rồi, hơn nửa năm rồi mà mới chỉ edit được có 11 chương, tốc độ quá chậm đi chứ nhỉ?

Thực ra ban đầu tui chỉ định edit vài chương cho vui, cuối cùng không ngờ lại nhiều người đọc như vậy. Nhìn thấy những comment hối ra chương mỗi ngày mà tui xấu hổ lắm, thật sự. Lúc hết hè tui cũng tự kiểm điểm mình, muốn đáp lại sự ủng hộ của mọi người mà đàng hoàng edit nghiêm túc, thì lại không ngờ tới chương trình năm cuối thật sự quá nặng. Tui sấp mặt với deadline các môn học luôn, không có thời gian mà vào wattpad edit thêm chữ nào luôn ấy. Cái việc edit này ấy, không phải là lâu lâu vô gõ gõ vài chữ, thay đổi vị trí chữ trong câu đọc cho thuận miệng là xong. Các thím đọc truyện thấy toàn những từ đơn giản, quen thuộc, nhưng thực tế bản gốc nó không dùng từ đơn giản như vậy. Vì đây là truyện cổ trang, nên những từ ngữ tác giả dùng rất lạ, tui phải dò từ điển Hán Việt, rồi suy nghĩ viết lại sao cho mọi người đọc có thể dễ hiểu nhất, mất khá là nhiều thời gian, và còn cần phải kiên nhẫn nữa. Thời gian này tui thật sự không có nhiều thời gian rảnh, nên không tập trung cho truyện này được, nhưng tui chắc chắn là sẽ không bao giờ drop, chắc chắn sẽ edit hết cả bộ, chỉ là không phải trong thời gian ngắn này. Có thể sẽ kéo dài mấy tháng, hoặc mất 1, 2 năm,... nên mọi người không cần lo lắng, không cần phải hỏi tui có drop hay không các kiểu, tui xin trả lời là sẽ không bao giờ drop luôn, hen. Nếu mọi người cảm thấy không thể chờ nổi thì như tui đã nói lúc trước, truyện này đã có người post cả bộ trên wattpad bản chưa edit rồi, ai hóng tình tiết truyện có thể qua đó đọc luôn, nhanh gọn lẹ đỡ mất thời gian ha ha. Còn có thím nào ngứa mắt tui quá, thấy tui lầy quá muốn tự edit thì thím cứ edit nhé, không cần phải hỏi ý tui, vì tui cũng chẳng có quyền gì với truyện này cả. Nhưng mà tui vẫn sẽ ở đây lò dò chậm chạp edit hết bộ truyện như lời tui đã hứa, ai chờ được tui thì tui rất cảm kích. Cảm ơn mọi người đã đọc. Chúc mọi người một ngày nghỉ bão đọc truyện vui vẻ : ))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro