Chương 19: Vẽ tranh đông cung trên thân thể ngươi, vừa bị họa vừa bị thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin ngươi...... Làm ơn...... Ngứa chết mất...... Ô ô......" Cố Thiêm rên rỉ muốn đứng dậy chui vào lòng nam nhân, thế nhưng lại bị Mộ Dung Thanh Viễn đẩy mạnh xuống bàn.

"Làm gì mà gấp gáp vậy? Đợi ta vẽ tranh đông cung trên cơ thể ngươi xong đã." Mộ Dung Thanh Viễn nhón cây bút lông chấm chấm lên màu vẽ, nhìn vẻ mặt Cố Thiêm bối rối, hoang mang, hoảng hốt, trong lòng chợt có một loại cảm giác thành tựu.

Y cố tình muốn hắn phát điên!

Lúc này Cố Thiêm giống như đang nằm ngáp ngáp sắp chết khát trên bờ cát khô cằn vậy, miệng bất lực rên rỉ, ánh mắt lấp lánh nhìn nam nhân, tay yếu đuối vô lực vuốt ve lung tung khắp nơi trên cơ thể, thấy nam nhân hoàn toàn không động lòng một chút nào, đáy lòng hắn chợt dâng lên cảm giác uất ức.

Đã nói phát tình thì phải đi tìm y cơ mà? Người đã đến rồi lại không cho, chả có lời nào đáng tin cả!

Cố Thiêm bắt đầu nằm trên bàn điên cuồng vặn vẹo thân thể, ngón tay trượt vào chỗ lõm giữa ngực rồi lượn vòng quanh, đến khi vuốt ve tới phiến mông tuyết trắng mượt mà, hắn mới ngừng vặn vẹo mà nghiêng mình, hướng cặp mông cong nẩy mê người về phía nam nhân, đầu hơi ngửa ra, híp mắt, cố ý phát ra từng tiếng rên rỉ mê hoặc --

"Hư...... A ha...... Muốn...... Ô ô...... Cắm vào đi...... Ha..."

"Trong huyệt...... Bên trong huyệt...... Ngứa quá......"

Hắn vừa rên rỉ, lại vừa cố ý vươn hai ngón tay chậm rãi cắm vào giữa huyệt của mình, sau đó móc ngoáy, cùng với xa linh rung rung bắt đầu tận tình thao lộng.

Trên làn da rịn một lớp mồ hôi, trong căn phòng tối tăm tĩnh mịch, dưới ngọn đèn vừa nhập nhoạng mà lại cực kỳ khiêu khích, cộng thêm tiếng rên phóng túng thẹn thùng hắn cố ý phát ra, kia động tác quyến rũ, so với mấy tiểu quan của Trầm Hương các hoàn toàn dâm đãng hơn nhiều.

Hắn đang cố ý hấp dẫn nam nhân, Mộ Dung Thanh Viễn thấy rõ ràng, bụng đã nghẹn muốn phát hỏa, âm thầm nói: Xem một hồi nữa ta có đụ chết ngươi không!

Thế nhưng hiện tại, Mộ Dung Thanh Viễn muốn tiếp tục trêu đùa sủng vật của mình như vậy, muốn ban ơn cũng được, nhưng phải chờ tới khi hắn thèm muốn tới cực điểm mới cho hắn nếm mùi ngon ngọt, như vậy con mèo phiền toái này mới có thể nhớ kỹ.

Cố Thiêm hướng về phía nam nhân liếm liếm môi, "Hô......"

Muốn...... Muốn được y đụ! Cố Thiêm sốt ruột dạng hai chân ra, lộ ra huyệt nhỏ thẹn thùng, thế nhưng nam nhân lại làm như không thấy!

Sao có thể như vậy chứ! Hắn đã làm đến mức này, có thể nói là không còn mặt mũi nào mà cầu thao, chẳng lẽ còn không đủ hay sao? Trước kia đều là nam nhân gạ gẫm hắn, mà hắn chỉ cần rầm rì hai ba câu nam nhân đã cho ngay, hôm nay lại vòng vo cự tuyệt là sao?

Cố Thiêm có chút thẹn quá hóa giận! Trong huyệt ngứa muốn chết rồi, hắn... hắn đã đê tiện nài nỉ như vậy, những ngón nghề học được khi rình coi trên nóc tiểu quan quán đều đã tung ra biểu diễn hết, nam nhân này sao có thể như vậy!

Mất mặt quá đi! Bây giờ Cố Thiêm vừa nhục vừa nứng, hận không thể đập đầu (vào gối) mà chết, lòng tràn ngập oán hận với nam nhân, ngậm chặt miệng, cắn răng bịt mắt lại.

Điều càng làm cho hắn cảm thấy mất mặt chính là, hắn đã làm đến như vậy rồi, mà nam nhân lại không chiều hắn, đây chẳng phải rõ ràng là đang lừa đảo, đùa giỡn với hắn sao?

Đầu óc quay cuồng choáng váng, Cố Thiêm cũng chẳng nghĩ được gì nhiều, che mắt cố gắng kìm nén giọt lệ sắp rơi.

"Bình thường ngươi đều vẽ tranh như vậy sao?"

Mộ Dung Thanh Viễn cầm bút lông vẽ vời trên thân thể mẫn cảm của Cố Thiêm. Đầu tiên là đầu vú đỏ sẫm cương cứng, bị lông bút cứng ướt vạch qua một nét, cả người Cố Thiêm lập tức run lên, lại rên rỉ phóng túng.

"Aaaaa...... Ô ô...... Mau...... Mau...... Bên này cũng muốn......"

Cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy từ trên đầu vú nhanh chóng tràn khắp thân thể hắn, vừa rồi Cố Thiêm còn giận dỗi một chút, bây giờ cả người lập tức nhũn thành một bãi mềm mềm, hắn ưỡn người lên, muốn đầu vú bên kia cũng được thoải mái.

Nét bút diễm lệ vạch qua hai nốt chu sa đỏ sậm trước ngực hắn, trên thân thể trắng noãn nổi bật lên rất rõ ràng đột ngột đập vào mắt Mộ Dung Thanh Viễn.

Quả thật là báu vật, Mộ Dung Thanh Viễn nheo mắt, bị vẽ tranh phóng túng trên người mà còn sung sướng như vậy.

Mộ Dung Thanh Viễn cầm bút lông vẽ một vòng tròn quanh quầng thâm bên vú chậm rì rì, đột nhiên ấn bút trên đầu vú dùng lực nghiền ép.

"A --" Cố Thiêm kinh hãi giật bắn người, đôi mắt mờ sương trợn trừng, thở mạnh.

Chút đau đớn lúc bắt đầu đã dần dần biến thành từng cơn tê dại đứt quãng, lồng ngực Cố Thiêm phập phồng kịch liệt, ánh mắt tan rã, hai chân vô lực buông thõng dưới bàn, run lẩy bẩy.

Mà trên bàn dâm dịch kia đã tí tách thành một vũng lớn......

Vừa rồi... vừa rồi vậy mà hắn lại tiết!

"Thích sao?" Mộ Dung Thanh Viễn hỏi, tay cầm bút lông cũng tăng tốc, không ngừng xoay tròn, ấn ấn xoa xoa trên đầu vú. Cố Thiêm thở phì phò, thò chân lên bắt đầu cọ cọ eo nam nhân.

"Cho ta đi...... Ô ô...... Cho ta......"

Đôi chân làm loạn lại bị bàn tay to lớn ôn hòa của nam nhân nắm chặt, nâng lên đặt trên vai, quay qua hôn hôn cổ chân trần trụi, nói: "Ngoan, chờ chúng ta vẽ xong đã."

"Ô ô...... Ô ô...... Không muốn...... Mau...... Mau......" Cố Thiêm không tự giác làm nũng nói.

"Như vậy làm sao được?" Mộ Dung Thanh Viễn vạch bút lông xuống bụng hắn, bắt đầu vẽ một dương vật nam nhân thô to tráng kiện.

Y vẽ cực kì chăm chú, một tay vẽ, tay kia vuốt ve ngọc hành của Cố Thiêm, ngón tay ngoáy ngoáy chặn lại miệng súng, chất lỏng lóng lánh tinh tế dính dính phun liên tục.

Hành động bất ngờ khiến Cố Thiêm không kịp thở, tiếng rên rỉ như muốn đứt quãng.

Bụng dưới nhạy cảm run lên theo nét cọ, da thịt vừa nhột vừa đau, đã tra tấn Cố Thiêm muốn chết đi sống lại.

"A...... A...... A...... Ư...... Ư......"

Hầu kết trượt lên xuống, nuốt nước bọt ừng ực, trong miệng tràn ra những âm thanh dâm đãng, xa linh bên trong huyệt hắn rung ong ong kịch liệt, một trận hỗn loạn dữ dội, điểm nhạy cảm... điểm nhạy cảm lại bị kích thích.

Mà ngọc hành của hắn được nam nhân nắm trong tay chậm rãi di chuyển, hai khoái cảm hòa vào nhau, khiến Cố Thiêm muốn hồn bay phách lạc, cả người vô lực.

Sướng chết hắn!

"A --" Cố Thiêm rít lên the thé, tay được nam nhân kéo đến nắm lấy ngọc hành của mình, hai bàn tay cùng nhau nhanh chóng sục vài cái, từng luồng dịch trắng đục bắn ra.

"Sướng hả?" Nam nhân hỏi lại, trước khi Cố Thiêm phục hồi tinh thần, y đã cầm bút lông quét qua ngọc hành vừa bắn tinh của hắn.

"Hô......" Cố Thiêm kinh hoảng trợn mắt.

Cơn ngứa cũng không giảm, lúc này cả cơ thể đang đói khát kêu gào quằn quại, hắn thật sự muốn bị nam nhân hung hăng đụ chết ngay bây giờ!

"Đụ ta...... Đâm vào đi...... Chịu không nổi ......"

"Chịu không nổi ...... A...... A...... Cứu cứu ta...... Cứu cứu ta......" Thân thể trở nên nhạy cảm hơn bởi sự huấn luyện của nam nhân, mà bên trong huyệt ngứa ngáy khiến hắn càng khó chịu, hắn khóc lóc van xin thảm thiết, kéo tay nam nhân lắc qua lắc lại, bộ dáng nhỏ bé nhìn thật sự đáng thương xót.

"Sau này chỉ có thể để ta đụ ngươi! Nhớ không?" Mộ Dung Thanh Viễn vỗ vỗ mông ướt nhẹp của Cố Thiêm, nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ nói.

"Nhớ, nhớ......"

"Sau này còn dám làm hái hoa đạo tặc, lúc phát tình ta sẽ mặc kệ ngươi." Mộ Dung Thanh Viễn xoa nắn lối vào phấn nộn kia, chậm rãi nói.

Y đang lập gia quy cho Cố Thiêm, tên phóng túng này mà không quản tốt, sau này không biết sẽ trở thành cái dạng gì đây.

"Được...... Được rồi...... Mau...... Mau...... Cho ta......" Bây giờ, Cố Thiêm mặc kệ nam nhân nói cái gì thì hắn cũng sẽ đồng ý, sự khao khát dục vọng đã khiến hắn không còn bất cứ tôn nghiêm nào.

"Cái này sẽ giúp ngươi đỡ ngứa ngay."

Nói xong, Mộ Dung Thanh Viễn cắm dương vật vốn đã cứng ngắc của mình vào.

"A...... Vào rồi...... Ô ô......" Cố Thiêm lập tức hưng phấn như được cứu chuộc, thân mình cũng lắc lư banh hết cỡ, một chân duỗi thẳng trên vai nam nhân, chân còn lại quấn lấy eo nam nhân, hai tay chống trên bàn cố đỡ cả người lên, giống như sợ nam nhân đụ hắn không đủ sâu vậy.

Hết chương 19

.

.

.

Mãi mới vào, nguyên một chương coi hai ông vờn nhau mà tụi tui mệt áaaaa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro