Chương 26: Bắn vào tử cung, hắn muốn có bảo bảo! [Hai người xác định tình cảm]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nâng niu côn thịt thô to trên tay, Cố Thiêm vươn lưỡi giống như là nếm thử vậy, cẩn thận dè chừng liếm một chút, hương vị này so với trong trí nhớ gần như không có gì thay đổi, lúc này hắn mới yên tâm mạnh dạn liếm láp.

Hôn một cái lên đại nhục bổng dữ tợn tím đen kia, Cố Thiêm bá đạo nói, giống như là tuyên bố chủ quyền vậy: "Đây cũng là của ta!"

"Của ngươi." Mộ Dung Thanh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu.

"Há há, muốn ăn côn thịt lớn vào trong bụng ! Ăn vào trong tiểu huyệt!" Cố Thiêm cười ngây ngô, bắt đầu lầm bầm nói chuyện với dương vật nam nhân: "Này, tại sao ngươi lại xuất hiện muộn như vậy, trễ như vậy chứ."

Nếu ngay từ đầu y đã ở bên cạnh hắn, phải chăng hắn sẽ không làm những chuyện nhục nhã kia? Khi đã quá muộn để yêu thương và sống trong sự khinh rẻ, y liền dắt tay hắn, chấm dứt mọi đau khổ của hắn, như là cứu rỗi vậy.

Nhưng mà hắn đã ngây ngốc trong đầm lầy quá lâu, cô đơn quá lâu, lâu đến mức quên mất hắn cũng có thể yêu, hắn còn có tư cách yêu một người sao?

"Vừa đúng lúc." Mộ Dung Thanh Viễn xoa cái đầu đang rũ xuống giữa hai đùi của mình, nói: "Chúng ta gặp gỡ nhau đúng lúc."

Nếu Cố Thiêm nửa đêm không mò lên giường y, y cũng sẽ không có hứng thú với con trai của một người quen cũ, chỉ coi hắn là tài tử danh nhân tài tình tuyệt diễm. Làm sao y biết được, bộ dáng chân thật nhất của người này sau khi dỡ xuống cảnh giác, dáng vẻ của hắn trên giường vô cùng quyến rũ mê người. Trước mặt mọi người hắn giả bộ cao quý lạnh lùng bao nhiêu, trên giường hắn liền dâm đãng làm càn bấy nhiêu.

Đó là lí do y mới cảm thấy hứng thú với một Cố Thiêm như vậy, muốn nhìn một chút người này ra vẻ đạo mạo ẩn giấu dưới danh chính nhân quân tử hoặc là tâm hồn chân thật nhất của hắn.

Cứ như vậy, phái người theo dõi hắn mỗi ngày, không bỏ qua bất kì một tin tức nào, hắn ăn cái gì, làm cái gì, rồi làm gì nữa. Nhìn hắn cẩn thận dè chừng sinh hoạt trước mặt mọi người, cô đơn tịch mịch phát tiết phóng túng bên trong mật thất. Vậy mà lại nghiện, rồi lại không thể buông bỏ.

Y thường tự hỏi nếu người này sống cùng mình thì sẽ như thế nào?

Y luôn suy nghĩ, nghĩ đến điên rồ, hận không thể trói hắn lại bên mình.

Cuối cùng y hạ quyết tâm, mặc kệ như thế nào cũng phải giữ được Cố Thiêm, để hắn ở bên cạnh mình, không cho hắn đường lui.

Y hạ một nước cờ nguy hiểm, chính y đã sai người nặc danh gửi thư đi. Y muốn Cố Thiêm nhớ tới y sau khi đã trải qua nỗi tuyệt vọng cùng cực, tự biến mình thành chỗ dựa an toàn cuối cùng của hắn.

Không biết làm như vậy có đúng hay không, thế nhưng dù có là sai lầm thì y cũng không hối hận.

"Há há, vừa đúng lúc, đúng lúc." Cố Thiêm nằm trên bụng Mộ Dung Thanh Viễn mềm nhũn, đầu ngón tay khều dương vật nam nhân, nhìn côn thịt cương cứng bị mình khều lắc la lắc lư, hắn tự nhiên cười vui vẻ đến chảy nước mắt.

Vừa đúng lúc phải không? Trước khi hắn kịp trở nên xấu xí hơn, trước khi hắn mệt mỏi đến mức không còn tin vào tình yêu, trước khi xương cốt hắn chưa thối rữa và hắn vẫn còn kiên trì cố chấp tìm kiếm và chờ mong, y đã xuất hiện, cho nên đúng là vừa lúc.

Chỉ khi trải qua đau khổ cùng cực mới có thể đạt được hạnh phúc.

"A ha ha...... A ha ha ha...... Ta vui quá...... Vui quá đi......"

Cố Thiêm chầm chậm hôn cơ thể nam nhân, không đầu không đuôi, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng hôn một cái rồi lại lẩm bẩm một câu.

Môi hắn lướt trên vùng bụng phẳng lì, lồng ngực rắn chắc, xương quai xanh, cổ, cuối cùng Cố Thiêm giống như kẻ chết khát lâu ngày cuối cùng cũng tìm được ốc đảo, hôn lên đôi môi mỏng khêu gợi của nam nhân.

"Hô......"

Đôi môi run rẩy nhẹ nhàng cắn môi nam nhân, cẩn thận dè chừng, giống như đạt được bảo bối.

"A Thiêm."

"A Thiêm."

"A Thiêm."

Mộ Dung Thanh Viễn gọi đi gọi lại, Cố Thiêm như vậy khiến y đau lòng, y ấn gáy hắn, đơn giản là áp môi hai người dán chặt vào nhau.

Môi lưỡi giao triền, không có bất kỳ động tĩnh nào khác, hương rượu gạo thơm ngọt trên môi hắn cũng làm y hơi say.

Mộ Dung Thanh Viễn cảm nhận được môi Cố Thiêm hơi lạnh, cùng run rẩy bất an.

Giữa không gian yên tĩnh tràn ngập tiếng thở dốc nặng nhọc của hai người, hơi thở nóng rực dường như muốn đốt cháy đối phương.

Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua cánh môi của nam nhân, miêu tả vẻ đẹp của y.

Môi nam nhân mềm mại và ấm áp, đầu lưỡi cứ dạo chơi làm loạn ở đó, câu dẫn khiến cho nam nhân cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, há miệng, ngậm cái lưỡi nghịch ngợm kia vào trong miệng mình.

"Ưn......" Cố Thiêm ưm một tiếng, cái lưỡi tiếp tục làm xằng làm bậy trong miệng nam nhân, nam nhân chỉ có thể mạnh mẽ quấn chặt lưỡi hai người lại với nhau, ngươi tới ta đi.

Hơi thở hỗn loạn, Cố Thiêm ôm lấy mặt nam nhân, bắt đầu điên cuồng đáp lại. Ngậm cánh môi nam nhân, mút mát, xé rách, hận không thể cướp lấy tất cả hơi thở của nam nhân và biến nó thành của mình.

"Thao ta đi...... Thao ta đi......"

Nhẫn nại đến cực điểm, rời khỏi cánh môi nam nhân, Cố Thiêm run rẩy đẩy nam nhân xuống, dang rộng hai chân cưỡi trên người nam nhân.

Kéo tiết khố của mình xuống, nóng lòng muốn nhét dương vật nam nhân vào bên trong huyệt của mình.

"Ưm...... Lỗ nhỏ ướt quá...... Thật nóng...... A hức...... Đại nhục bổng vào sẽ thoải mái chết mất...... A ha ha......"

Côn thịt thô to đã để trước cửa hoa huyệt, Cố Thiêm tự ngồi xuống, côn thịt "phốc" một tiếng bị nuốt vào.

"Đi vào...... Vào rồi...... Ô ô...... Đại nhục bổng bị nuốt vào bụng......" Cố Thiêm rong ruổi trên người nam nhân. Người hơi ngửa ra sau, hai tay chống trên giường, mông nhấp nhô lên xuống, sung sướng lắc lư.

Mộ Dung Thanh Viễn nắm lấy vòng eo thon thả của Cố Thiêm hung hăng sáp nhập, tự mình thúc eo phối hợp đưa đẩy đỉnh lộng. Để cho dương vật y đỉnh phá từng lớp, mị thịt mấp máy mút mát cây gậy nóng rực.

"Tướng công...... Tướng công...... Đại nhục bổng sắp chọc thủng bụng ta...... Ô ô...... Rách...... Rách......"

Hắn cúi đầu xuống là có thể thấy côn thịt thô to đâm bụng mình lồi ra, ô ô...... Nếu bụng hắn bị phá hỏng thì làm sao đây?

Hắn muốn sinh bảo bảo, sinh bảo bảo, bụng cũng không thể bị phá được.

"Không muốn...... Đừng...... Muốn sinh bảo bảo...... Bảo bảo...... Không...... Đừng phá hỏng bụng...... Ô ô......"

Có lẽ là hắn quá say, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Mộ Dung Thanh Viễn nhìn Cố Thiêm sợ tới mức cau mày khổ sở, gương mặt nhỏ nhăn lại, trong lòng vui mừng khôn xiết.

"Nương tử muốn sinh con sao? Sinh cho ai?" Hung hăng đâm vào tao điểm trong lỗ huyệt, Mộ Dung Thanh Viễn trêu đùa nói.

"A......" Cơ thể Cố Thiêm lập tức run rẩy, "Muốn...... Muốn ...... Cho...... Tướng  công...... Sinh cho tướng công......"

"À?" Mộ Dung Thanh Viễn nghe lời này, cảm giác ngọt ngào còn hơn nếm phải mật ong, nhưng y vẫn không thỏa mãn hỏi tiếp: "Ai là tướng công của ngươi?"

Mệt cực kỳ, Cố Thiêm đã kiệt sức, nằm trên ngực nam nhân rầm rì, lắc lư mông trả lời: "Tướng công...... Tướng công...... Là Thanh Viễn...... Mộ Dung Thanh Viễn......"

Không sai! Y chính là tướng công của hắn! Hắn thừa nhận! Thừa nhận tận đáy lòng, lại còn cam tâm tình nguyện sinh hài tử cho y!

Y bắt đầu hưng phấn, bất giác thúc eo, thao làm càng thêm hung ác. Y đứng dậy, nâng mặt đối phương hạ xuống nụ hôn mãnh liệt.

"Ngươi cũng là của ta! Mắt, mũi, miệng, cả cơ thể, tất cả đều là của ta!" Mộ Dung Thanh Viễn hôn mỗi nơi một cái, giống như là đóng dấu vậy.

Từ hôm nay trở đi bọn họ chính thức thuộc về nhau, bọn họ sẽ bên nhau mỗi ngày!

"Xuất vào đi...... A hức...... Bắn vào tử cung...... Thụ thai...... Muốn mang thai con của tướng công...... Nhanh lên...... Cắm vào...... A ha....."

Cố Thiêm làm nũng lắc lư trên người nam nhân, tiểu huyệt bú mút côn thịt nhiệt tình, hắn muốn nhanh chóng mang thai, mai sau nhất định bọn họ sẽ có một gia đình thuộc về mình.

"Được, bắn cho ngươi."

Nam nhân ôm lấy hắn xoay người lại, đè hắn dưới thân mình, kê một cái gối dưới mông hắn, banh rộng hai đùi hắn bắt đầu điên cuồng đâm rút.

"A hức...... Ô ô...... Thật nhanh...... Tướng công thật là lợi hại...... A hức...... Sắp bị đụ chết...... Ô ô...... Sắp bị đụ chết...... A......"

Cố Thiêm hét lớn vô cùng dâm đãng, không hề kiêng kỵ là mình đang ở nhà, ngay giữa ban ngày ban mặt. Bình thường lúc này sẽ có tiểu tư đến mời hắn dùng cơm trưa.

Hắn chỉ biết là bây giờ hắn sướng quá, lỗ huyệt cũng cực kì sảng khoái, cơ thể cũng sảng khoái, sướng như vậy mắc gì không được hét thành tiếng chứ?

Hắn nghĩ như vậy, tự nhiên càng lúc càng làm càn, hét to hơn.

"A hức...... Nhanh lên...... Nhanh chút nữa...... A hức...... Tao tâm...... Thao nát ...... A hức..... Ta vui quá...... Tướng công...... Ta sướng quá......"

Cố Thiêm phóng túng rên, nước mắt từng giọt rơi xuống, bấu bả vai nam nhân, dùng hết sức lực cào ra từng đường rạch đỏ máu, hắn đã sắp phát điên rồi.

Mộ Dung Thanh Viễn liều mạng đâm thọc bên trong lỗ huyệt nóng bỏng, mỗi lần đều chọc đến miệng tử cung, y muốn thao mở cửa tử cung ra, để y xuất tinh dịch vào, rồi làm Cố Thiêm sinh con cho y.

Lỗ hoa mút y thật chặt, Mộ Dung Thanh Viễn vừa đưa đẩy vừa xoay vặn khiến Cố Thiêm sướng đến mức đầu óc hoảng hốt, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

"Ô ô...... To quá...... Bảo bảo...... Đại Bảo...... A hức...... Thật là lợi hại...... A hức...... Đại Bảo...... Muốn sinh bảo bảo...... Ô ô...... A...... Muốn chết...... Không được...... A......"

Nước mắt càng chảy càng nhiều, Mộ Dung Thanh Viễn cúi đầu hôn lên, sau đó bắt đầu liếm mút từng chút một trên gương mặt đầy nước mắt.

Những giọt nước mắt vô cùng chua xót và cay đắng, lưỡi Mộ Dung Thanh Viễn liếm sạch nước mắt, nghĩ: Sau này cũng không dám chọc hắn nữa, nhìn hắn rơi lệ khiến y đau lòng, chua xót đến mức y không thể chịu nổi.

Tương lai sẽ ngọt ngào còn khóc gì nữa?

"Bắn cho ngươi, phải nhanh chóng thụ thai bảo bảo, biết chưa?" Nam nhân cắm dương vật ngay cửa tử cung, lỗ tinh mở rộng, bắn "phùn phụt" toàn bộ vào trong.

"Ô ô...... A hức...... Aaaa......"

Bắn vào rồi, Cố Thiêm mơ mơ màng màng nghĩ, lần này chắc là thụ thai bảo bảo rồi.

Hai người đều rất kịch liệt, xuất tinh xong, Mộ Dung Thanh Viễn vuốt ve tấm lưng nóng bỏng của hắn trấn an, còn Cố Thiêm thì nằm trong lòng y như con mèo nhỏ, nhắm mắt lại thở dốc.

Tiếng bước chân từ xa lại gần, hai người đều mặc kệ, ngay cả ám vệ trên nóc nhà thả tín hiệu liên tục y cũng không chú ý.

Đến khi Cố phu nhân đẩy cửa bước vào, bà liền thấy hai người trần truồng ôm nhau, cả kinh đến mức không nói nên lời.

"Ngươi, các ngươi! Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Bà không thể tin được mọi chuyện trước mắt mình, động tác đẩy cửa vào cứng ngắc giống như bị đứng hình, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi, môi run bần bật.

"Các ngươi vậy mà, mà......"  

 Bà không thể nói tiếp những lời phía sau, nói năng lộn xộn.

Làm cái gì, liếc mắt một cái bà cũng có thể nhìn ra.

Mộ Dung Thanh Viễn cũng không hoảng, kéo chăn che lại cơ thể hai người, ôm chặt Cố Thiêm vào lòng mình, sau đó mới chậm rãi nói với Cố phu nhân: "Cố phu nhân, nhờ ngài tránh ra ngoài một chút, chờ ta mặc quần áo đàng hoàng rồi hãy nói chuyện sau."

"Các ngươi, ây da!" Cố phu nhân lắc đầu, nhìn bọn họ thở dài, không còn lời nào để nói mà ra khỏi cửa.

Cửa bị đóng lại một lần nữa, Mộ Dung Thanh Viễn hôn hôn khóe miệng hắn nói: "Hầy, lần đầu ta gặp mẹ vợ không đẹp mặt tí nào."

Cố Thiêm không đáp lại, mà chỉ dụi dụi vào lòng y, rõ ràng là đã ngủ say.

Hắn vậy mà đã yên tâm ngủ, như thể hắn không còn sợ hãi điều gì nữa.

Hung tợn trừng mắt nhìn lên nóc nhà, Mộ Dung Thanh Viễn nghĩ: Có phải ám vệ nhà y muốn đổi người rồi hay không? Sao lại vô dụng như vậy chứ?

Nhìn ánh mắt tàn nhẫn của chủ tử nhà mình, ám vệ sợ tới mức rụt cổ, trong lòng không khỏi thầm oán nói: Mỗi ngày ta sống dễ dàng lắm ư? Mỗi ngày nhìn các ngươi quấn lấy nhau cắn cắn cắn, hôn hôn hôn, chịch chịch chịch. Ta thậm chí còn làm đến phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ văn, tận chức tận trách canh gác. Như vậy còn chưa nói, vừa rồi ta thả ám hiệu, chủ tử chính ngài không chú ý tới giờ trách ai?

Trong lòng hắn chua xót, thế nhưng hắn không thể nói, hắn ủy khuất a!  

Hết chương 26

.

.

.

#Protect_ÁmVệ   #Respect_Ámvệ

Giải cứu Cấu Tứ : ))))

Thân phận của anh công khún nạn sẽ được tiết lộ trong chương sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro