Chương 34: Huyệt ngứa quá! Muốn tướng công cắm đại nhục bổng chữa ngứa mỗi ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu lưỡi nam nhân đã bá đạo chen vào trong miệng của hắn, quấn lấy lưỡi hắn dây dưa, Cố Thiêm khó thở, dùng hai tay đẩy nam nhân ra.

"Ô ô...... Ô ô......" Buông ra, buông hắn ra đi mà!

Mộ Dung Thanh Viễn lại cường ngạnh tóm lấy hai tay đang lộn xộn trước ngực mình giữ ở đỉnh đầu, lưỡi rời khỏi miệng Cố Thiêm, răng môi cắn mút cổ hắn, dạo một đường trên xương quai xanh mê người.

"Ê! Ngươi nói đến đây để xin lỗi! Mà bây giờ ngươi đang làm cái gì vậy? Ơ kìa!" Cố Thiêm vẫn không ngừng giãy dụa dưới thân nam nhân, cho dù hắn thích y đối xử như vậy với hắn, thế nhưng hiện tại không phải bọn họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh sao?

"Đương nhiên là muốn cưỡng hiếp ngươi rồi!" Từ giữa cổ Cố Thiêm ngẩng đầu lên, Mộ Dung Thanh Viễn cười xấu xa nói.

Một tay khống chế tay hắn, một tay bắt đầu xé rách quần áo hắn. Cố Thiêm vốn chỉ mặc mỗi áo lót, nam nhân chỉ cần thực hiện vài động tác, quần áo đã bị lột hết.

"Buông ta ra! Ngươi là đồ lưu manh!" Cố Thiêm giơ chân muốn đá nam nhân, lại bị nam nhân chụp lấy đặt dưới chân mình, sau đó nhướng mày khiêu khích hắn.

Ý tứ chính là: Ta muốn hiếp dâm ngươi đó, ngươi có thể làm gì được ta? Ai kêu ngày hôm qua ngươi cưỡng hiếp ta trước?

Ngoài mặt thì Cố Thiêm bày ra dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, thế nhưng dưới đáy lòng lại cười trộm. Ngày hôm qua hắn đi "cưỡng gian" nam nhân, hôm nay nam nhân tới đây là để trả thù hắn sao?

Hôn một cái lên đôi mắt đang mở lớn nhìn mình chằm chằm, Mộ Dung Thanh Viễn uy hiếp: "Trừng mắt cái gì, đợi lát nữa xem ta có đụ chết ngươi không!"

"Ngươi còn như vậy ta sẽ kêu người tới đó!" Cố Thiêm chu môi nói, hắn mới không sợ, đây là nhà hắn, hắn còn có thể bị người ta ức hiếp ngay trong chính nhà mình sao!

"Vậy thì ngươi kêu liền đi, để tất cả mọi người đến xem ngươi bị ta đụ như thế nào? Ngươi muốn vậy chứ gì?" Mộ Dung Thanh Viễn tin chắc nương tử y không dám kêu, tính tình nương tử y thế nào y đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Không nghĩ tới nam nhân vô liêm sỉ như vậy, Cố Thiêm tức giận đến mức không nói ra lời, "Ngươi... ngươi......"

Thật không biết xấu hổ!

"Nương tử, tướng công thật sự đến để xin lỗi nương tử mà, thật đó! Không có nương tử mỗi ngày vi phu đều đến bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Vi phu nhớ ngươi chết mất!" Mộ Dung Thanh Viễn giả mù sa mưa rơi hai dòng nước mắt, Cố Thiêm nhìn thấy thì cực kì khinh thường.

Hắn lại không khỏi trợn mắt, chẳng phải mới có một ngày thôi sao? Làm gì mà khoa trương như vậy, hơn nữa rõ ràng đêm qua bọn họ còn mây mưa một phen, cái gì gọi là cô đơn khó ngủ?

Nhưng mà nhớ nhung là thật, hắn cũng nhớ nam nhân thật, ngày hôm qua ngồi một mình trong phòng một ngày, cũng nhớ y cả một ngày.

"Ta cũng nhớ ngươi." Nằm gọn trong lòng nam nhân, Cố Thiêm dụi dụi trước ngực y làm nũng nói.

Nam nhân sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm nên hồi hộp lo lắng hỏi lại một lần nữa, "Cái gì?"

"Ta nhớ ngươi a." Cố Thiêm ngẩng đầu chớp chớp mắt.

Hận không thể nhập người trong lòng này vào cơ thể mình hòa làm một, Mộ Dung Thanh Viễn ôm bả vai gầy yếu của Cố Thiêm, giọng nói vì cảm động nên có chút khàn khàn, "Cùng ta hồi kinh đi."

"Được." Lần này Cố Thiêm không chút do dự gật đầu.

Hắn cảm giác mình không thể sống thiếu nam nhân này, cho dù là cả trái tim hay thân thể, hắn cũng không thể sống thiếu nó.

Hắn không chịu đựng được cơn ngứa trong huyệt, cũng không chịu nổi nỗi nhớ mong, dù thế nào đi nữa hắn cũng không muốn rời xa Mộ Dung Thanh Viễn. Thế nhưng tương lai chưa có gì chắc chắn, hắn cũng rất hoang mang.

"Ngươi phải đối xử tốt với ta." Cố Thiêm thò tay vào trong áo lót nam nhân, đầu ngón tay vẽ những vòng tròn lên ngực y, ánh mắt câu dẫn trắng trợn, vừa e thẹn vừa quyến rũ.

Nam nhân bị khiêu khích thở hổn hển đáp một tiếng, "Được." Nói xong y nóng lòng muốn tách hai chân Cố Thiêm ra, sau đó nhanh chóng đút vào.

Cố Thiêm lại vặn vẹo thân thể, khép chặt hai chân nói tiếp: "Sau này ngươi phải nghe lời ta, không được ăn hiếp ta!"

"Được!" Nam nhân đáp ứng không chút suy nghĩ.

Cố Thiêm lại không khoan dung, "Ngươi thề đi!"

Nam nhân lập tức thề: "Ta thề, ta sẽ đối xử tốt với nương tử một đời, cái gì cũng nghe theo nương tử, tuyệt đối không ức hiếp người, nếu như ta nuốt lời, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh!"

Lúc này Cố Thiêm mới hài lòng gật đầu, nắm lấy dương vật nam nhân nói: "Còn chờ cái gì nữa, còn không mau đến thao ta đi!"

Yêu tinh! Hiện tại trong lòng Mộ Dung Thanh Viễn chỉ có một ý niệm, đụ chết yêu tinh này! Cho hắn chừa cái thói câu dẫn người khác!

Để dương vật áp sát miệng huyệt phấn nộn, Cố Thiêm lắc mông, lỗ huyệt đóng mở hôn lên quy đầu to mập, nam nhân gầm một tiếng, chậm rãi đẩy dương vật vào.

"A --"

"Hừ --"

Hai người đều thở dài sảng khoái một hơi, cái loại cảm giác được gắn kết chặt chẽ với người mình yêu thật tuyệt vời.

"Đụ ta...... Đụ ta...... Nhanh lên...... Ô ô...... Mau......" Bên trong huyệt đã được lấp đầy hoàn toàn, Cố Thiêm tận hưởng cảm giác huyệt bị kéo giãn ra vừa trướng vừa tê. Hắn siết chặt huyệt, khó nhịn cọ xát dưới thân nam nhân, ôm eo nam nhân rầm rì cầu xin: "Mau...... Thao một chút...... Nhanh lên...... Ô ô......"

Hắn khao khát bị nam nhân hung hăng thao lộng, thỏa mãn từ thân đến tâm.

"Thao chết ngươi được không hả? Hửm?" Tay Mộ Dung Thanh Viễn kéo đầu vú Cố Thiêm, vừa véo vừa ấn, Cố Thiêm ưỡn ngực về phía tay nam nhân, ý loạn tình mê nói lảm nhảm, "Được...... Được...... Thao chết...... Thao chết...... Ta đi...... Tướng công...... Tướng công...... Tướng công mạnh......"

Một tiếng tướng công này trở thành thuốc kích dục của Mộ Dung Thanh Viễn, ngay lúc này nhịn không được liền phát động tiến công, y bị Cố Thiêm nằm trong lòng khiêu khích dến ngứa ngáy, thúc eo liều mạng ra vào bên trong huyệt, mỗi một phát đều đụ Cố Thiêm lủi về phía trước.

"A...... Mạnh quá...... Gậy thịt lớn của tướng công thật...... Lợi hại...... Huyệt...... Nương tử...... Bị thao thoải mái quá...... Sướng quá...... A ha...... Mạnh lên...... Mạnh nữa......"

Cố Thiêm bị thao cả người đều giật nảy, hai chân quấn eo nam nhân, mông vặn vẹo phun ra nuốt vào dương vật, hắn muốn ăn hết côn thịt bự của nam nhân, tuyệt đối không thả!

Gậy thịt lớn dường như càng lúc càng thô to và cứng rắn, nhất là quy đầu mập mạp kia, cọ quét bên trong huyệt hắn, quả thực muốn xé toạc lỗ nhỏ của hắn, để nó có thể di chuyển thoải mái bên trong lỗ huyệt.

"Nương tử, từ nay về sau vi phu cứ thao ngươi như vậy mỗi ngày, thao ngươi không xuống giường nổi được không?" Mặt Mộ Dung Thanh Viễn nổi lên gân xanh, eo lưng cường tráng thúc cặc mạnh mẽ, bên trong huyệt nóng rực ẩm ướt, chính là nơi tiêu hồn nhất. Mộ Dung Thanh Viễn cảm thấy cho dù sau này mình làm hoàng đế, làm không tốt có thể sẽ trở thành hôn quân cũng nên.

Y sẽ bị Cố Thiêm quyến rũ đến quên cả việc lâm triều, chỉ muốn thao hắn mỗi ngày!

Cố Thiêm nghe những lời này, lỗ tai đỏ bừng, nhưng hắn vẫn cố ý nói một cách dâm đãng, "Được...... Được...... Sau này...... Mỗi ngày tao huyệt..... Cắm...... Gậy thịt lớn của tướng công...... Ô ô...... Cắm chữa ngứa...... A...... Nương tử sắp...... Ngứa chết mất ...... A há......"

Huyệt hắn thật sự không thể rời khỏi nam nhân dù chỉ một ngày, một ngày không bị thao thì sẽ phát tình, sau đó ngứa ngáy khiến hắn muốn chết đi sống lại, cho dù có tự mình giải quyết như thế nào cũng không được, có tinh dịch nam nhân, côn thịt nam nhân mới có thể giải được.    

Hết chương 34

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro