Chương 28: Khó Ở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Khó Ở

Khi những tháng cuối của thai kỳ đến gần, Simon nhận thấy rằng những khó khăn trong việc mang thai không chỉ dừng lại ở sự mệt mỏi thể chất mà còn tác động sâu sắc đến tinh thần và cảm xúc của mình. Mặc dù cậu đã cố gắng duy trì sự lạc quan, nhưng áp lực từ cả sự thay đổi cơ thể và những lo lắng về tương lai đã bắt đầu làm cậu cảm thấy khó chịu và khó ở hơn bao giờ hết. Những cảm xúc phức tạp và sự thay đổi trong tâm trạng trở thành những thử thách lớn mà Simon phải đối mặt hàng ngày.

Mỗi sáng thức dậy, Simon cảm thấy như mình đang phải chiến đấu với một gánh nặng vô hình. Cậu bị ám ảnh bởi những cơn đau lưng âm ỉ và sự khó chịu từ bụng ngày càng to ra. Áo quần không còn vừa vặn, và mỗi bước đi đều trở nên chậm chạp và khó khăn hơn. Cảm giác cồng kềnh và sự mệt mỏi tột độ đã khiến cậu trở nên nhạy cảm hơn với mọi thứ xung quanh. Simon thường xuyên cảm thấy lo lắng và căng thẳng, và dù biết rằng đây là phần của quá trình mang thai, cậu vẫn không thể ngăn chặn cảm giác bất an.

Một buổi sáng, khi Wilhelm đã chuẩn bị bữa sáng và đặt lên bàn, Simon bước vào phòng ăn với vẻ mặt ủ rũ. Đôi mắt cậu có vẻ mệt mỏi và tinh thần xuống dốc. Wilhelm đã nỗ lực làm mọi thứ có thể để tạo ra một bữa ăn ngon miệng và đầy đủ chất dinh dưỡng, nhưng Simon chỉ liếc qua bữa ăn một cách hờ hững. Cậu không cảm thấy muốn ăn gì và chỉ cảm thấy mệt mỏi. Những cảm xúc này đã biến thành sự bất mãn và cảm giác thất vọng, và Wilhelm nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn.

"Simon, em không ăn sao?" Wilhelm hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và quan tâm. Anh không biết rõ lý do nhưng cảm nhận được sự khó chịu và mệt mỏi từ Simon.

Simon nhìn vào đĩa thức ăn với vẻ chán nản. "Tôi không thấy đói. Mọi thứ đều không còn ngon nữa," cậu đáp, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu nổi sự căng thẳng trong giọng nói.

Wilhelm ngồi xuống bên cạnh Simon, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu. "Anh biết em cảm thấy không dễ chịu. Nhưng chúng ta cần phải ăn để giữ sức khỏe cho cả hai mẹ con. Có lẽ em không muốn ăn cái này, nhưng chúng ta có thể thử món khác."

Simon lắc đầu, cảm giác cáu kỉnh bắt đầu trỗi dậy. "Tôi không muốn ăn gì cả. Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và khó chịu suốt ngày. Tôi không biết làm thế nào để cảm thấy tốt hơn."

Sự khó chịu của Simon đã bắt đầu ảnh hưởng đến không khí trong căn nhà. Mặc dù Wilhelm đã cố gắng giữ mọi thứ trong trật tự và tạo ra một môi trường yên bình, nhưng những cơn giận dữ và cảm giác thất vọng của Simon ngày càng trở nên rõ rệt. Simon cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một cái vòng luẩn quẩn của cảm giác mệt mỏi và căng thẳng, và dù có những nỗ lực để giữ bình tĩnh, cậu vẫn không thể ngăn chặn những cơn tức giận và sự khó chịu.

Wilhelm đã phải đối mặt với những tình huống khó khăn khi Simon trở nên khó ở hơn. Những lần cãi vã nhỏ về các vấn đề hàng ngày trở thành những cuộc tranh luận căng thẳng. Một lần, khi Wilhelm cố gắng giúp Simon dọn dẹp phòng, Simon đã nổi giận vì cảm thấy bị xâm phạm vào không gian riêng của mình. "Tôi có thể tự làm được! Anh đừng can thiệp vào việc của tôi," Simon quát lên, mắt ánh lên sự giận dữ.

Wilhelm cảm thấy trái tim mình thắt lại khi chứng kiến những cơn bão cảm xúc của Simon. Anh biết rằng điều này không phải là do sự không hài lòng cá nhân, mà là do sự mệt mỏi và lo lắng mà Simon đang phải chịu đựng. Dù vậy, Wilhelm cũng cảm thấy đau đớn và khó khăn khi phải đối mặt với sự căng thẳng và tức giận mà cậu thể hiện.

Một buổi tối, khi Simon nằm trong giường và không thể ngủ, Wilhelm ngồi bên cạnh cậu và ôm nhẹ. "Anh biết em đang trải qua rất nhiều khó khăn. Em có muốn nói chuyện về nó không? Anh luôn sẵn sàng lắng nghe và hỗ trợ em."

Simon thở dài và cảm giác mệt mỏi tràn ngập trong cậu. "Tôi không biết phải nói gì. Tôi chỉ cảm thấy rất cô đơn và không biết phải làm gì để cảm thấy khá hơn."

Wilhelm vỗ nhẹ vào vai Simon và thì thầm, "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua điều này. Anh sẽ làm mọi thứ có thể để hỗ trợ em và đảm bảo rằng em cảm thấy thoải mái hơn."

Trong những ngày tiếp theo, Wilhelm đã cố gắng tìm ra các giải pháp để giảm bớt sự khó chịu của Simon. Họ đã tìm kiếm sự hỗ trợ từ các bác sĩ và chuyên gia về thai kỳ để hiểu rõ hơn về cách xử lý các triệu chứng và cảm xúc của Simon. Dù vậy, đôi khi những cảm xúc của Simon vẫn không thể tránh khỏi sự bùng nổ và căng thẳng.

Wilhelm đã học được cách kiên nhẫn và linh hoạt trong cách đối phó với những thay đổi trong tâm trạng của Simon. Anh cố gắng tạo ra những khoảnh khắc thư giãn và vui vẻ, từ việc tổ chức những buổi tối lãng mạn cho hai người đến việc thử nghiệm những hoạt động mới để làm giảm bớt căng thẳng. Họ cùng nhau đi xem phim, tham gia các lớp học yoga nhẹ nhàng và tìm kiếm những hoạt động giúp Simon cảm thấy thoải mái hơn.

Sự hỗ trợ và yêu thương từ Wilhelm đã trở thành nguồn động viên lớn đối với Simon trong thời kỳ khó khăn này. Mặc dù những cảm xúc phức tạp và sự thay đổi trong tâm trạng vẫn tiếp tục, Wilhelm luôn là người đứng bên cạnh, cung cấp sự an ủi và động viên. Simon dần nhận ra rằng sự khó chịu của mình là một phần của quá trình mang thai, và cảm giác cô đơn và thất vọng có thể được chia sẻ và vượt qua cùng với người mình yêu.

Trong thời gian này, mối quan hệ giữa Simon và Wilhelm đã trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết. Những khó khăn và thử thách đã giúp họ hiểu nhau hơn, và sự yêu thương và chăm sóc của Wilhelm đã giúp Simon cảm thấy yên tâm và vững vàng hơn. Dù có những lúc khó khăn và thử thách, tình yêu và sự quan tâm của họ đã giúp họ vượt qua những rào cản và tạo ra một môi trường tích cực cho cả hai.

Cuối cùng, Simon nhận ra rằng giai đoạn mang thai không chỉ là một thử thách cá nhân mà còn là một hành trình của cả hai người. Với sự hỗ trợ và yêu thương từ Wilhelm, cậu đã học cách chấp nhận và đối phó với những khó khăn, đồng thời cảm nhận được niềm vui và sự hạnh phúc khi sắp đón chào đứa con đầu lòng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro