Chương 7: Bất Giác Cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Bất Giác Cười

Công viên vào một buổi chiều mùa thu mang trong mình vẻ đẹp không thể tả bằng lời. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua những tán lá vàng óng ả, làm cho không khí nơi đây trở nên ấm áp và huyền bí. Những chiếc lá đỏ, vàng rơi nhẹ nhàng từ trên cao, lấp lánh như những mảnh vụn của mặt trời. Những cơn gió thoảng qua mang theo hương thơm dịu nhẹ của mùa thu, hòa quyện với âm thanh của những chú chim hót líu lo, tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên. Cảnh vật như mời gọi mọi người dừng lại, thư giãn và hòa mình vào sự bình yên tuyệt vời.

Wilhelm, trong trang phục thường ngày giản dị nhưng lịch lãm, bước vào công viên với tâm trạng nhẹ nhàng và thư thái. Anh mặc một chiếc áo khoác nhẹ màu xanh nhạt, kết hợp với quần jeans và đôi giày da đen, mang đến vẻ ngoài vừa thanh lịch vừa thoải mái. Ánh mắt của Wilhelm lấp lánh sự hào hứng và mong đợi, dù anh không chắc chắn về điều gì đang chờ đợi mình trong buổi chiều này. Đôi khi, những cuộc dạo chơi đơn giản trong công viên có thể mang lại những bất ngờ thú vị và những khoảnh khắc đáng nhớ.

Wilhelm đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn, thưởng thức vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh. Những chiếc ghế đá dọc hai bên con đường, những cây cổ thụ với tán lá rộng lớn, và những con hồ nhỏ xinh đẹp tạo nên một không gian thật sự lôi cuốn và dễ chịu. Anh cảm thấy sự căng thẳng của cuộc sống dần tan biến khi hòa mình vào không khí trong lành của công viên. Mỗi bước đi đều mang lại cảm giác thanh thản và hài lòng, và Wilhelm biết rằng đây là thời gian quý giá để thư giãn và làm mới tâm hồn.

Khi Wilhelm đi qua một khu vực yên tĩnh gần hồ nước, ánh mắt của anh vô tình chạm vào một cảnh tượng quen thuộc – Simon đang ngồi trên một chiếc ghế đá, chăm chú vẽ tranh. Dưới ánh nắng buổi chiều, Simon hiện lên như một hình ảnh đầy quyến rũ và thanh thoát. Những nét vẽ tinh tế của cậu trên tờ giấy trắng, cùng với vẻ tập trung trong đôi mắt, đã tạo nên một bức tranh sống động ngay giữa công viên.

Simon mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans, tóc cậu được gọn gàng bằng một cái băng đô nhỏ. Ánh nắng chiếu vào, làm nổi bật làn da mịn màng của cậu, cùng với những nét vẽ nhẹ nhàng mà cậu đang tạo ra. Wilhelm không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Mỗi động tác của Simon đều thể hiện sự tỉ mỉ và đam mê, làm cho Wilhelm cảm thấy như mình đang chứng kiến một tác phẩm nghệ thuật đang hình thành ngay trước mắt.

Wilhelm đứng lặng lẽ từ xa, không muốn làm phiền Simon trong lúc cậu đang tập trung. Anh cảm thấy một nụ cười tự nhiên nở trên môi mình, không thể kìm nén niềm vui và sự cảm phục khi nhìn thấy Simon làm việc. Đó không chỉ là một nụ cười đơn thuần mà là sự phản ánh của niềm tự hào và sự vui mừng sâu sắc. Mỗi lần Wilhelm nhìn thấy Simon, anh cảm nhận được sự hiện diện của một nghệ sĩ chân chính, người không ngừng nỗ lực để thể hiện vẻ đẹp của thế giới qua những bức tranh của mình.

Sau một lúc đứng từ xa, Wilhelm quyết định tiến lại gần. Anh đi nhẹ nhàng để không làm Simon bị giật mình. Khi gần đến nơi, Wilhelm cất tiếng gọi với giọng nói ấm áp và vui vẻ, cố gắng giữ sự tự nhiên trong cách tiếp cận của mình.

"Chào Simon," Wilhelm gọi, giọng nói của anh không quá to nhưng đủ để thu hút sự chú ý của Simon.

Simon ngẩng đầu lên, đôi mắt của cậu mở to với vẻ ngạc nhiên và vui mừng khi nhận ra người bạn của mình. "Wilhelm! Anh đến đây khi nào vậy?"

Wilhelm mỉm cười, cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy phản ứng của Simon. "Tôi đi dạo quanh công viên và thấy cậu đang làm việc. Tôi không thể không dừng lại để xem cậu vẽ."

Simon cảm thấy một làn sóng vui mừng dâng lên trong lòng. Cậu luôn trân trọng sự ủng hộ và quan tâm từ Wilhelm, và sự xuất hiện của anh tại thời điểm này làm cho cậu cảm thấy thêm động viên. "Cảm ơn anh. Tôi đang cố gắng hoàn thiện bức tranh này để chuẩn bị cho buổi triển lãm sắp tới. Anh có muốn xem không?"

Wilhelm bước lại gần hơn, ánh mắt anh chăm chú quan sát bức tranh mà Simon đang làm việc. Anh ngồi xuống bên cạnh Simon và nhìn vào bức tranh với sự quan tâm sâu sắc. "Rất vui được xem," Wilhelm đáp, sự hào hứng trong giọng nói của anh rõ ràng.

Bức tranh mà Simon đang vẽ là một cảnh vật mùa thu, với những chiếc lá vàng và đỏ rơi xuống mặt đất, hòa quyện với ánh sáng dịu dàng của buổi chiều. Những nét vẽ của Simon hiện lên thật tinh tế và sống động, thể hiện rõ ràng sự khéo léo và tài năng của cậu. Wilhelm cảm thấy ấn tượng với sự phát triển và trưởng thành trong kỹ năng nghệ thuật của Simon, điều này khiến anh cảm thấy tự hào và vui mừng.

Simon mời Wilhelm ngồi cạnh mình và bắt đầu trò chuyện về bức tranh và ý tưởng đằng sau nó. "Bức tranh này là một phần của bộ sưu tập mà tôi dự định sẽ trưng bày tại triển lãm. Tôi muốn thể hiện vẻ đẹp của mùa thu và cảm giác bình yên mà nó mang lại."

Wilhelm lắng nghe với sự quan tâm sâu sắc, ánh mắt anh sáng lên với sự thấu hiểu và cảm xúc. "Cậu đã làm rất tốt. Tôi có thể thấy sự kết nối giữa cậu và bức tranh. Nó không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là một phần của chính cậu."

Simon đỏ mặt với lời khen từ Wilhelm. Cậu cảm thấy thật sự cảm kích vì những lời động viên chân thành. "Cảm ơn anh. Tôi luôn cố gắng thể hiện những cảm xúc và suy nghĩ của mình qua các bức tranh. Và sự hỗ trợ của anh luôn là nguồn động viên lớn nhất đối với tôi."

Họ tiếp tục trò chuyện về nghệ thuật, cảm hứng và những dự định tương lai. Wilhelm chia sẻ những ý tưởng của mình về cách làm cho buổi triển lãm sắp tới trở nên ấn tượng hơn, và Simon lắng nghe với sự hứng thú và quan tâm. Cuộc trò chuyện của họ không chỉ là về công việc mà còn về những trải nghiệm cá nhân và những cảm xúc sâu sắc, điều này càng làm cho mối quan hệ của họ trở nên gắn bó hơn.

Khi mặt trời bắt đầu lặn và trời chuyển dần sang màu tối, Wilhelm và Simon vẫn tiếp tục ngồi bên hồ nước, tận hưởng khoảnh khắc yên bình và thư giãn. Ánh sáng từ những chiếc đèn đường bắt đầu chiếu sáng, tạo ra một bầu không khí lãng mạn và ấm áp.

Simon cảm thấy một cảm giác hài lòng và thư thái khi có Wilhelm bên cạnh. Những lời động viên và sự quan tâm từ anh đã giúp cậu cảm thấy tự tin hơn về công việc của mình. Cả hai đều cảm nhận được sự kết nối sâu sắc và sự đồng cảm, điều này làm cho buổi tối trở nên thêm phần đặc biệt.

Wilhelm cảm thấy hài lòng khi thấy Simon vui vẻ và thoải mái. Anh biết rằng, dù công việc và cuộc sống có thể đầy thử thách và áp lực, những khoảnh khắc đơn giản như thế này – khi có thể chia sẻ niềm vui và cảm nhận sự hiện diện của nhau – là những điều quý giá nhất. Những giây phút này giúp anh tìm thấy sự cân bằng và niềm vui trong cuộc sống.

Khi trời đã tối hẳn, Wilhelm và Simon đứng dậy để rời công viên. Wilhelm cảm thấy một cảm giác hài lòng sâu sắc khi kết thúc buổi tối này. Anh biết rằng, mặc dù cuộc sống hoàng gia có nhiều trách nhiệm và thử thách, những khoảnh khắc như thế này – khi có thể tận hưởng sự đồng hành và tình bạn chân thành – là những điều đáng quý nhất.

"Cảm ơn cậu vì đã dành thời gian để gặp tôi hôm nay," Wilhelm nói, giọng nói của anh ấm áp và chân thành. "Tôi rất vui vì có thể chứng kiến sự sáng tạo của cậu và cảm nhận được sự phát triển trong nghệ thuật của cậu."

Simon cười, đôi mắt cậu lấp lánh sự vui mừng và biết ơn. "Tôi cũng cảm ơn anh, Wilhelm. Những cuộc trò chuyện và sự ủng hộ của anh có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Tôi cảm thấy may mắn khi có một người bạn như anh."

Hai người bạn rời công viên, cùng nhau bước ra ngoài trong bầu không khí mát mẻ của buổi tối mùa thu. Sự kết nối giữa họ trở nên sâu sắc hơn qua từng khoảnh khắc chia sẻ và trao đổi chân thành. Khi họ chia tay nhau, Wilhelm biết rằng, dù có nhiều thách thức và áp lực trong cuộc sống, những giây phút quý giá như thế này sẽ luôn là những kỷ niệm đáng trân trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro