Chương 12: Thanh Sơn Bất Lão (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước dưới ánh trăng cùng gió ẩm, Tần Tư Tranh dẫn Tiểu Cà Chua trở lại căn nhà số năm, giúp bé rửa sạch tay chân.

Tối nay không phải ghi hình, nên cậu nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ, lúc trở về có cầm theo đồ ăn tổ tiết mục đưa cho, lại pha cho Tiểu Cà Chua một bình sữa.

Tiểu Cà Chua ôm bình sữa ừng ực ừng ực uống, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Tần Tư Tranh lấy bình sữa xuống giúp bé, vừa định đi ngủ bỗng nhiên nghe thấy tiếng muỗi kêu "vo ve", nhìn quanh nhà, bên ngoài có rất nhiều hoa và bụi rậm, muỗi cũng nhiều.

Cậu nhẹ nhàng đứng dậy mở cửa, Trần Nguyệt đang thu dọn thiết bị ở bên ngoài, nghe thấy có giọng nói liền quay đầu lại: "Tần lão sư có chuyện gì sao?"

"Tôi đi ra ngoài một chút, cô có thể giúp tôi trông Tiểu Cà Chua được không? Để bé ở một mình tôi không yên tâm."

Trần Nguyệt nói: "Có chuyện gì sao? Tôi đi cùng anh?"

"Không cần, tôi sẽ quay lại ngay." Tần Tư Tranh vòng qua căn nhà số năm, xuống dốc, đến trước một căn nhà hai tầng rồi gõ cửa, một lát sau đèn sáng lên, một người phụ nữ mở cửa đi ra: "Có chuyện gì sao? A, anh đang quay chương trình phải không? Tôi có thể giúp được gì sao?"

Tần Tư Tranh lấy một chiếc vòng từ trên cổ tay xuống rồi đưa tới trước mặt người phụ nữ: "Nhà chị có nhang muỗi và quạt hương bồ không? Tôi dùng cái này đổi với chị"

Nối xong cậu lấy chiếc vòng xuống, người phụ nữ cười nói: "Không cần không cần, những thứ kia cũng không đáng bao nhiêu, cậu chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu."

Tần Tư Tranh đợi ở cửa, khoảng ba phút sau người phụ nữ đi ra với một chiếc giỏ tre, bên trong ngoại trừ nhang muỗi còn có một vài quả đào mật rất lớn, tay phải thì cầm quạt hương bồ.

Tần Tư Tranh nhận lấy cái giỏ: "Cảm ơn tỷ tỷ, cái này cho chị."

Hai người khách sáo một hồi lâu, người phụ nữ chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy chiếc vòng tay.

Trần Nguyệt lo lắng Tần Tư Tranh đi một mình nên tìm một trợ lý đạo diễn đi cùng cậu, trên đường đi trợ lý đạo diễn không khỏi nói : "Cậu cư nhiên đổi cả một cái vòng tay, tôi nhớ rõ trên toàn thế giới chỉ có giới hạn mười cái, và nó rất đắt."

"Thật sao?" Tần Tư Tranh thực sự không biết, cậu còn cho rằng cũng chỉ là mấy viên đá hàng vỉa hè, trợ lý đạo diễn còn nói: "Ở trong chương trình có hơi gian khổ một chút, bây giờ là mùa hè thì không sao, mùa đông có lẽ còn khó khăn hơn?"

Tần Tư Tranh mím môi khẽ cười, "Cũng được, em quen rồi, nhưng Tiểu Cà Chua còn nhỏ có thể không chịu được, hơn nữa bị muỗi cắn cũng không tốt cho thân thể"

Trợ lý đạo diễn sững sờ, cô còn tưởng rằng Tần Tư Tranh không chịu được nóng mới đi ra ngoài tìm quạt, kết quả là vì Tiểu Cà Chua?

"Cậu không giống như trong tưởng tượng cho lắm."

Tần Tư Tranh suýt nữa thì trượt chân, chột dạ cười khan, nói: "Có đúng không?"

Trợ lý đạo diễn chỉ sang một bên: "Tư Thiên Thu đang tranh cãi với tổ tiết mục để xin quạt làm mát đây, nói mình nóng đến mức người nổi mẩn. Phát rồ, ai mà chẳng biết là làm quá lên. Nơi nào cũng có nghệ sĩ trước ống kính là một kiểu, sau ống kính lại một kiểu khác, tôi quen rồi."

Tần Tư Tranh quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Tư Thiên Thu đang tranh luận cùng tổ tiết mục.

"Ghi hình xong chương trình này, tôi còn có đại ngôn phải quay nữa! Nổi rôm làm chậm trễ công việc, các người chịu trách nhiệm? Các người có biết một đại ngôn của tôi bao nhiêu tiền không? Đem cả nhà mấy người bán đi cũng đền không nổi! Tôi mặc kệ, nếu mấy người không cho tôi quạt làm mát, cũng đừng ai nghĩ đến chuyện đi ngủ!"

Tần Tư Tranh không thích xem bát quái, cũng không dừng lại mà trở về căn nhà số năm, trước khi đóng cửa thì chia cho trợ lý đạo diễn một quả đào mật.

Tiểu Cà Chua còn đang ngủ, cậu đốt nhang muỗi ở góc bàn, rồi dùng quạt hương bồ nhẹ nhàng xua đi cái nóng oi bức.

Giang Khê ở bên ngoài gõ cửa, "Ca, anh ngủ chưa?"

Tần Tư Tranh mở cửa, Giang Khê nhỏ giọng đưa điện thoại cho cậu xem, "Mấy ngày nay luôn có tin nhắn như vậy gửi tới, anh đắc tội với người nào sao? Anh có muốn báo cảnh sát xử lý không?"

Tần Tư Tranh trực tiếp đi tới nhìn một chút, vừa nhìn máu trong người lập tức sôi trào.

Có lẽ đối phương cảm thấy được tin nhắn cá nhân trên wechat không có phản hồi, nên đơn giản trực tiếp gửi bằng tin nhắn điện thoại.

【 Tôi muốn nhớ lại quá khứ nhơ nhớp và sự buông thả trong tâm hồn của tôi, không phải vì tôi lưu luyến quá khứ, mà vì tôi yêu em. 】

【 Tôi rời xa em, em lại khoanh tay đứng nhìn; tôi ở giữa cuồng phong, dũng mãnh tiến lên, tràn ngập, tán loạn, sôi sục, nhưng em không nói một lời. 】

【 Sự tức giận của em ngày càng đè nặng lên tôi, mà tôi vẫn chưa biết. Xiềng xích tử thần làm tôi run rẩy yếu ớt, và đây là hình phạt cho lòng kiêu hãnh của tôi. 】

【 Trừng phạt tôi, dùng tay của em trừng phạt tôi, cho tôi chết đi. 】

【 Chẳng qua tôi chỉ là thứ thối nát ở trước mặt em, nhưng lại tự mãn, nỗ lực lấy lòng người khác, tôi chỉ làm vừa lòng em, bị lôi kéo đến bờ vực của dục vọng ích kỷ, bị đẩy xuống vực sâu tội lỗi. 】

Những lời nói rõ ràng từ trong màn hình giương nanh múa vuốt mà xông ra, giống như một bàn tay vô hình, bóp chặt cổ Tần Tư Tranh, xé rách quần áo của cậu.

Giang Khê sợ người khác nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Em còn tưởng là fan tư sinh gửi tin nhắn riêng cho anh, người như vậy rất nhiều, mà số điện thoại di động không có bao nhiêu người biết, có phải là đắc tội với người nào cố ý buồn nôn anh không?"

"Tôi không biết." Tần Tư Tranh căn bản không rõ nguyên chủ có kẻ thù gì, thậm chí ngay cả gút mắc tình cảm nào khác hay không cũng không biết, chỉ biết là hắn si mê Lục Tiện Thanh như một đứa ngốc.

"Tạm thời đừng nói cái gì, ghi hình xong quay về nói với Từ ca."

Giang Khê gật gật đầu, "Vậy em kéo hắn vào danh sách đen trước, trong quá trình ghi hình coi như an toàn, chờ trở về em lập tức tìm Từ ca, anh đừng lo lắng. Người này dù có cường đại cỡ nào cũng không thể đến đây được."

Tần Tư Tranh gật gật đầu, "Tốt nhất là như vậy."

-

Sáng sớm ngày thứ hai, tổ tiết mục lại mở camera lên.

Vẫn là phát sóng trực tiếp.

Tần Tư Tranh đang giúp Tiểu Cà Chua mặc quần áo, thẻ nhiệm vụ đã được đưa tới, cậu vẩy vẩy nước trên tay, ngậm lấy thẻ nhiệm vụ trong miệng, trước tiên giúp Tiểu Cà Chua lau khô mặt, bôi kem cho trẻ em rồi mới bắt đầu đọc.

"Chào buổi sáng, ba ba hãy đưa bảo bối đến cửa thôn để nhận bữa sáng nhé."

Hai mắt Tiểu Cà Chua sáng lên khi nghe nói có bữa sáng, bé ngồi ở mép giường, đung đưa hai chân: "Ba ba, buổi sáng ba có muốn ăn bánh bao lớn không? Ba ba, con muốn uống sữa, có trứng không ạ?"

Tần Tư Tranh nhanh chóng tắm rửa xong, hai người ăn mặc chỉnh tề, một người cầm một cái bát đựng cơm nhỏ hướng về phía cửa thôn mà đi, Tần Tư Tranh nắm tay bạn nhỏ ngâm nga: "Sáng sớm nghe thấy gà trống gọi, ác ác, ác ác ác ác, mở cửa sổ ra nghênh đón ánh nắng ban mai đến ~ bãi cỏ xanh mướt kia đang cười với ta..."

Trần Nguyệt ở phía sau nhịn cười, hai vai run lên, người quay phim muốn cười cũng khó mà cười nổi, nhưng máy quay vẫn không tránh khỏi rung lên.

Tần Tư Tranh dường như không cảm thấy xấu hổ, còn học tiếng gà trống kêu.

【 Tôi con mẹ nó cười muốn chết rồi, Tần Tư Tranh là đại bảo bối tuyệt thế gì a, tiếng gà trống gáy này làm tôi cười chết . 】

【 Tôi giống như một con giòi lăn lộn ở trên giường, đây chắc chắn là show tống nghệ khôi hài nhất tôi từng xem, ha ha ha ha ha tôi con mẹ nó lấy ra được một toà lâu đài ma pháp bằng ngón chân(*). 】

(*) lấy một lâu đài ra khỏi mặt đất bằng ngón chân/的问题脚趾抠城堡: Khi một người cảm thấy xấu hổ, anh ấy/cô ấy có thể bấu ngón chân xuống đất, vì vậy nếu bạn "lấy một lâu đài ra khỏi mặt đất bằng ngón chân" có nghĩa là bạn nhìn thấy điều gì đó rất rất xấu hổ. ( theo Uccellini002 từ zh.hinative.com )

【 Tần Tư Tranh đang đi theo con đường sa điêu? Chỉ cần tôi không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác? 】

Bữa sáng là những đặc sản địa phương do tổ tiết mục cung cấp, thế nhưng tới cuối cùng chỉ có màn thầu trắng .

Tần Tư Tranh nhỏ giọng nói với Tiểu Cà Chua: "Ăn nhiều một chút, nuổi trưa tổ tiết mục sẽ không cho con ăn cơm đâu, ba ba nhìn thấy mấy chú đói bụng đến mức phải báo cho cảnh sát rồi."

Trần Nguyệt ở phía sau mí mắt cứ giật giật, còn đang phát sóng trực tiếp đó, cứ trắng trợn phun tào tổ tiết mục như vậy?

"Nhanh lên nhanh lên còn có màn thầu đây! Thắng lợi đang ở trước mắt nha, vịt vội vàng(*)!" Tần Tư Tranh một đường kề tai nói nhỏ cùng Tiểu Cà Chua, bộ dáng ầm ĩ giống như không lớn hơn Tiểu Cà Chua là bao.

(*) vịt vội vàng/冲鸭/chōng yā: một từ phổ biến trên Internet, là từ đồng âm của từ "冲呀" (chōng ya) là một cách diễn đạt dễ thương của sự cổ vũ, có nghĩa là tràn đầy sức sống và tinh thần chiến đấu. ( theo baike.baidu.com )

Do căn nhà ở xa nên bọn họ đến chậm, chỉ còn lại một cái màn thầu trong rổ tre.

Ừm, có màn thầu còn hơn không.

Tần Tư Tranh cam chịu số phận, vừa mới vươn tay ra, một bàn tay đã nhanh hơn cậu một bước cầm đi cái màn thầu hấp duy nhất còn sót lại kia.

Bàn tay ấy trắng nõn thon thả, xương ngón tay thon dài, trên mu bàn tay nổi lên những mạch máu xanh lờ mờ, cổ tay quấn một vòng băng vải đi vào ống tay áo sơ mi trắng không một nếp nhăn.

Tần Tư Tranh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy bàn tay kia nắm một cái màn thầu trắng, đầu ngón tay ấn ấn, ánh mắt hàm chứa một tia nghiền ngẫm, như là đang chờ cậu chào hỏi.

Lục Tiện Thanh.

Tần Tư Tranh ở trong lòng suy nghĩ một chút, cần phải chào hỏi đi?

Tuy rằng hắn đoạt bánh màn thầu của cậu.

"Lục tiền bối, chào buổi sáng."

Trong mắt Lục Tiện Thanh lộ ra một tia vui vẻ, nói: "Ừ."

Bầu không khí vốn đã khó xử lại sống động trở lại, Tần Tư Tranh không khỏi liếc mắt nhìn thứ trong tay Lục Tiện Thanh, có thể trả lại màn thầu không?

Ai lại lỡ bỏ đói con mình, Tiểu Cà Chua còn chưa được ăn đâu.

Lục Tiện Thanh nhìn ánh mắt của cậu cứ liên tục nhìn chằm chằm vào tay của mình, còn nuốt nước miếng một cái, cậu ta cũng yêu thích tay mình sao? Thèm thành như vậy, nếu muốn có thể cho cậu ta nắm một chút?

Liếm một chút cũng không phải không thể, nhưng cậu ta phải biết có qua có lại, để hắn cảm nhận được xúc cảm của đôi tay kia, vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Tiện Thanh có chút tối sầm lại.

"Cái kia..." Tần Tư Tranh dè dặt mở miệng.

Lục Tiện Thanh nói: "Có thể."

Tần Tư Tranh lập tức nở nụ cười, vui vẻ đưa bát đựng cơm về phía hắn, "Cảm ơn Lục tiền bối!"

"?"

Ngón tay Lục Tiện Thanh bấm vào trong bánh màn thầu, thứ cậu ta muốn chính là màn thầu?

Tần Tư Tranh nhìn hắn sững sờ, chủ động vươn tay nắm lấy màn thầu bỏ vào trong bát cơm, híp mắt nhìn Tiểu Cà Chua nở nụ cười, "Có đồ ăn rồi, đi thôi."

Sắc mặt Lục Tiện Thanh lạnh như băng, âm thanh cũng lạnh nốt, "Quay lại!"

【 Ha ha ha cả người Tứ ca đều choáng váng, hắn còn không bằng cái màn thầu. 】

【 Bảo bối có cần chân thực như vậy không a, dở khóc dở cười, trong mắt tất cả đều là màn thầu, phải cùng Tứ ca tạo mối quan hệ chứ, ngu ngốc. 】

Tần Tư Tranh nắm tay bạn nhỏ đi được hai bước liền quay trở lại, mím mím môi căng thẳng hỏi hắn: "Lục tiền bối, có chuyện gì sao?"

Lục Tiện Thanh chỉnh lý băng vải trên cổ tay, ánh mắt loé lên khi nhìn thấy bàn tay đang cầm bát cơm kia. Đôi tay cầm bát cơm phi thường dùng sức, xương ngón tay căng ra đến trắng bệch, nhắc nhở hắn nhớ lại hình ảnh nắm ga trải giường. Quả nhiên một tay không cầm được của hắn, phải dùng hai tay, hai tay càng tốt, thiếu một cái cũng không được. ( tui đố mọi người là cầm cái gì đấy :>> )

Muốn liếm, còn muốn trở thành bát cơm xấu xí kia, bị cậu ấy nắm chặt, xương ngón tay trở nên trắng bệch.

Tần Tư Tranh thấy hắn liên tục nhìn chằm chằm vào bánh màn thầu của mình, khó giải thích được có chút sốt sắng, viên môi châu không tự chủ bị đè ép, hai lúm đồng tiền càng sâu, lòng bàn tay căng thẳng tất cả đều là mồ hôi.

Lục Tiện Thanh không lên tiếng cậu cũng không dám đi, Tần Tư Tranh âm thầm ở trong lòng nghĩ, nếu như hắn là một con ngựa thì tốt rồi.

Trực tiếp đánh ngất hắn là có thể mang Tiểu Cà Chua trở về ăn cơm.

Cậu đói quá.

Nhưng hình như Lục Tiện Thanh còn đói hoen cả cậu, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cái màn thầu kia.

Một lúc lâu sau, ảnh đế rốt cục mới mở miệng, "Tần Tư Tranh."

Tần Tư Tranh theo phản xạ giơ tay lên, "Có!" Rồi lại đột nhiên phát hiện không đúng lắm, xấu hổ thu tay lại.

【 Ha ha ha đáng yêu chết mất, Tần Tư Tranh rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên mà lại đáng yêu như vậy, so với Tiểu Cà Chua còn muốn đáng yêu hơn. 】

【 Tứ ca không được khi dễ bảo bảo nhà tôi! Tránh ra, để tôi đến! 】

【 Lục Tiện Thanh điên rồi? Không phải hai người là đối thủ sao? Vừa đến đã trêu chọc Tần Tư Tranh? Còn cướp màn thầu, thật giỏi. 】

【 Tôi luôn cảm thấy ánh mắt Lục Tiện Thanh lúc nhìn Tần Tư Tranh rất đáng sợ, giống như nhìn kẻ thù truyền kiếp vậy, giống như muốn xé nát cậu ấy ra rồi ăn, xem ra thù hận rất lớn a. 】

【 Chờ mong Tứ ca xé tay Tần Tư Tranh, cái đồ flop cọ nhiệt độ lâu như vậy sớm nên cút. 】

【 Xong rồi, làm sao tôi lại thấy được một chút cảm giác cp, tôi nhất định là điên rồi, tôi đi uống nước nóng để bình tĩnh lại một chút. 】

【 Tần Tư Tranh có phải đang xấu hổ hay không a, đáng thương hề hề ha ha ha ha. Mẹ nó, tôi muốn bắt nạt cậu ấy, Tứ ca lên a, có được hay không, không được thì để tôi làm! 】

【 Tiểu Cầm Huyền, các ngươi bắt chước không tên sao? Không cọ nhiệt độ thì sẽ chết? Đừng quấn lấy Tứ ca được không? 】

【 Ai cọ nhiệt độ, không thấy Tứ ca khi dễ Diều Nhỏ trước sao? 】

Lục Tiện Thanh: "Tần Tư Tranh."

Lần này Tần Tư Tranh thành thật, không trả lời như một đứa trẻ, cẩn thận mà ngửa đầu chờ chỉ thị của hắn.

Lục Tiện Thanh vươn tay đè lên mic trên ngực cậu, "Tôi không biết nấu cơm... A, không biết bây giờ báo cảnh sát còn có tác dụng không? Có lẽ còn có thể kiểm tra vết thương? Tôi không hiểu lắm."

Tần Tư Tranh thực sự chịu không nổi, hoàn toàn bất đắc dĩ, lần thứ hai chịu khuất phục: "Tôi sẽ! Hoan nghênh anh cùng Tiểu Bánh Trôi đến ăn cơm! ! !"

"Thật sự hoan nghênh tôi? Có bao nhiêu hoan nghênh?"

Tần Tư Tranh liều mạng gật đầu, "Đặc biệt hoan nghênh! Bất cứ lúc nào anh đến ăn cũng được! Thời điểm nào cũng có thể đến!"

Chỉ cần anh đừng nói về chuyện xương lông mày nữa, đã nói là không phải cố ý đánh rồi!

Lục Tiện Thanh suy tư, thời điểm thu tay về lại dừng lại một chút.

Tần Tư Tranh nhìn hắn bất động, ở trong lòng âm thầm suy đoán, đây là Lục ảnh đế muốn ngoắc tay sao?

Cậu thăm dò mà đưa tay ra, dùng ngón út ngoắc lấy tay hắn, ngón tay khô ráo ấm áp dán lên ngón tay bởi vì ẩm ướt càng lộ vẻ mềm mại mịn màng, Lục Tiện Thanh sững sờ.

Cậu ta lại còn muốn ngoắc tay cùng mình?

"Vậy tôi đi về trước, buổi trưa anh mang Tiểu Bánh Trôi tới dùng cơm là được rồi."

Lục Tiện Thanh vân vê đầu ngón tay, sờ tới nơi vừa mới được đụng vào, "Được."

Tần Tư Tranh đi được vài bước, không khỏi quay đầu nhìn về phía mà Lục Tiện Thanh đang đứng, ánh mặt trời từ phía sau truyền đến, ánh sáng dịu dàng mà sáng sủa, nhưng lại khiến cho người nhìn có cảm giác trong người hắn có một tia u ám không thể xóa nhòa.

Cổ tay của hắn rõ ràng là đã bị thương, là hắn tự mình làm sao?

"Ba ba, ba đang suy nghĩ gì vậy?" Tiểu Cà Chua hỏi.

Tần Tư Tranh thoát ra khỏi suy nghĩ miên man, cười nói: "Tiểu Cà Chua muốn ăn món ngon gì đây? Màn thầu chiên cắt lát thì sao? Bọc trứng vào bên trong, trẻ con nhà bên sẽ khóc thét mất."

"Lục tiền bối!"

Tần Tư Tranh vừa đi đến cửa thôn, đột nhiên nhìn thấy một bóng người gầy gò kinh ngạc vài giây liền chạy tới.

Tư Thiên Thu buông tay Tiểu Dâu Tây ra, bước nhanh, chạy đến trước mặt Lục Tiện Thanh vui mừng nhìn hắn: "Thật sự là anh! Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới đây! Nhìn thấy anh giống như nằm mơ vậy. Em, em yêu thích anh đã lâu,  mỗi một bộ phim của anh, em đều xem qua mười mấy lần! Anh là thần tượng của em!"

Lục Tiện Thanh cụp mắt nhìn hắn.

Tư Thiên Thu áp chế ánh mắt hưng phấn của mình xuống, nín thở chờ Lục Tiện Thanh khách sáo cùng hắn.

Đây là Lục Tiện Thanh a, bao nhiêu người muốn cùng hắn nói một câu đều không thể nói được, hắn cư nhiên có thể cùng Lục Tiện Thanh tham gia một chương trình! Quả nhiên không lui ra là một quyết định không thiệt thòi!

Nếu hắn khen mình một câu ở trên tống nghệ, điều này hữu dụng hơn nhiều so với cẩn cẩn trọng trọng quay bao nhiêu tác phẩm!

"Lục tiền bối, quên giới thiệu với anh tên của em, Tư Thiên Thu, nghệ sĩ của Thánh Ngu."

Lục Tiện Thanh không trả lời, đi qua người hắn.

Tư Thiên Thu đọc được một chữ rõ ràng từ này trong ánh mắt lạnh nhạt đến mức tận cùng kia.

Cút.

━━━━━━━━━━━

Tác giả có điều muốn nói:

Tư Tranh: Đánh người không phạm pháp là được.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi rất cảm động qaq. Hãy để Diều Nhỏ dùng một cú đấm lớn cho mọi người để phá vỡ Tứ ca, thêm phần thú vị. [ Nói lại lần nữa, nếu gặp phải loại người này ngoài đời thì không phải ngại, trực tiếp báo cho chú cảnh sát. ]

【 Tôi muốn nhớ lại quá khứ nhơ nhớp và sự buông thả trong tâm hồn của tôi, không phải vì tôi lưu luyến quá khứ, mà vì tôi yêu em. 】

【 Tôi rời xa em, em lại khoanh tay đứng nhìn; tôi ở giữa cuồng phong, dũng mãnh tiến lên, tràn ngập, tán loạn, sôi sục, nhưng em không nói một lời. 】

【 Sự tức giận của em ngày càng đè nặng lên tôi, mà tôi vẫn chưa biết. Xiềng xích tử thần làm tôi run rẩy yếu ớt, và đây là hình phạt cho lòng kiêu hãnh của tôi. 】

【 Trừng phạt tôi, dùng tay của em trừng phạt tôi, cho tôi chết đi. 】

【 Chẳng qua tôi chỉ là thứ thối nát ở trước mặt em, nhưng lại tự mãn, nỗ lực lấy lòng người khác, tôi chỉ làm vừa lòng em, bị lôi kéo đến bờ vực của dục vọng ích kỷ, bị đẩy xuống vực sâu tội lỗi. 】

Trích từ "Lời thú tội".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro