Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 15 tháng 6, là ngày được xem như kỉ niệm đáng giá của Mông Manh. Là ngày người khác nhập học, thực tập, cũng có nghĩa là ngày hắn rời trường lớp, thầy cô, bước vào xã hội. Chỗ làm việc mới là do mẹ nhờ quan hệ mà xin được, tuy nói rẳng Mông Manh tốt nghiệp đại học quốc gia loại ưu nhưng đáng tiếc là thành tích ở trường lại không có gì nổi trội, hiện tại xã hội lại có nhiều người tài như vậy. Phải luôn tạo mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, thì sự nghiệp sau này mới có chút thành công

Sáng sớm, Mông Manh đi ra cửa, chen chúc qua đường lớn trong giờ cao điểm để đến công ty làm việc. Tòa nhà này là S thị, một xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, nhìn bề ngoài vô cùng hoa lệ.

Đi vào sảnh đường, Mông Manh bị đá cẩm thạch dưới chân làm cho hoa mắt, ai bảo hắn cả đêm qua hồi hộp đến không ngủ được, hiện tại chính là hiện tượng vô cùng nghiêm trọng – thiếu tinh lực. "Chào ngài, tôi là người đến thử việc, xin hỏi tôi phải đi nơi nào báo danh?" Mông Manh chỉnh chỉnh lại trang phục mình một chút, chưng ra một bộ mặt cười cười đi đến trước mặt lễ tân tỷ tỷ hảo xinh đẹp. Tỷ tỷ xinh đẹp tựa hồ như vĩnh viễn không thể chống cự lại lực hấp dẫn của người trước mặt mình, mặc dù nhỏ tuổi, hơn nữa lại nhìn thấy khuôn mặt cười ngọt ngào dễ thương của Mông Manh nên tỷ tỷ xinh đẹp liền mỉm cười tươi tắn trả lời: "Đến tầng cao nhất gặp giám đốc nhân sự là biết."

Không cần hỏi vì sao sinh viên mới ra trường lại có thể lên văn phòng cấp cao như vậy. Sinh viên mới ra trường vốn kinh nghiệm không đủ, nếu đã vào được công ty chắc là có quan hệ, để lên tầng cao nhất cũng là hợp lý. "Cám ơn".

Trạng thái tinh thần của Mông Manh không có chút khí lực nên ngoài tỷ tỷ xinh đẹp ra, không hướng ai tươi cười nữa, chỉ có thể tươi cười mà cảm tạ, nhưng cũng đủ để tỷ tỷ xinh đẹp mất hồn

"Cốc cốc cốc," lễ phép gõ cửa ba tiếng. Nghe được âm thanh trầm thấp từ bên trong vọng ra một câu "Mời vào", Mông Manh đẩy cửa mà vào. "Chào ngài, tôi là nhân viên mới đến thử việc, Mông Manh." Đối mặt với hoàn cảnh xa lạ khiến Mông Manh có chút khẩn trương, nói xong đã thấy đầu đầy mồ hôi lạnh, hai vành tai đã bắt đầu đỏ ửng. "Là học về tiêu thụ sản phẩm đúng không? Đi đến tầng 10, tìm bí thư Mạc Vịnh Hân để sắp xếp." "Vâng, cảm ơn ngài, tôi ra ngoài trước." Mông Manh t vui sướng hò hét trong lòng, nhưng vẫn giữ được bộ mặt lễ phép rời khỏi văn phòng.

Bộ phận thị trường, tầng 10.

"Ngại quá, tôi là nhân viên mới, tôi có thể gặp bí thư Mạc Vịnh Hân một chút được không ?" Mạc Vịnh Hân đi photo văn kiện trở về liền thấy một nhóc đệ tử đang hỏi đồng nghiệp tìm mình, phỏng chừng là nhân viên mới đi, tiểu quỷ này nhìn thật đáng yêu nha.

Nói chuyện cùng người khác một chút lại có thể đỏ mặt. Mạc Vịnh Hân quỷ dị cười, xem ra mấy tháng sắp tới có cái để tiêu khiển rồi. Đi từ phía sau, thay đổi một chút biểu tình trên mặt, bày ra một bộ dáng hòa ái thân thiện như đại tỷ tỷ, nhẹ nhàng tiến lên, "Tôi là Mạc Vịnh Hân, cậu chắc là nhân viên mới đi? Tên cậu là gì thế?" Mông Manh nhìn Mạc Vịnh Hân đằng sau mình sửng sốt, bởi vì diện mạo của nàng không hề kém lễ tân tỷ tỷ xinh đẹp lại vô cùng ôn nhu: "Đúng ạ, tên tôi là Mông Manh." "À, là người được Kiều tổng giới thiệu đến đúng không?"

Bị người xa lạ vạch trần sự thật của mình, Mông Manh khổ sở đứng vững, hai tay cầm cặp không biết nên làm thế nào cho phải. Mặc dù Kiều thúc thúc luôn đối xử với hắn vô cùng tốt, thậm chí còn nói sẽ giúp hắn tìm một công việc hảo tốt. "Được rồi, theo tôi đi nào, đi sắp xếp cho cậu một vị trí."

Mạc Vịnh Hân ngoài mặt vẫn ôn nhu, dịu dàng như nước, nhưng trong lòng nội tâm đang trào sóng mãnh liệt: "Đứa nhỏ này không chỉ tên Manh, bộ dạng cũng thật Manh nha, vừa nhu thuận, vừa thẹn thùng khiến người ta không nhịn được ý muốn khi dễ, hi, người như vậy được tuyển vào rồi thì không nên lãng phí, giới thiệu cho lão Đại thật quá tốt!" Đó là một ví dụ điển hình trong cuộc sống, là suy nghĩ của thục nữ... lúc nào cũng muốn thượng lưu manh!

"Mạc Vịnh Hân." Ơ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, rốt cuộc là ai đến đây? Đương nhiên là Mạc Vịnh Hân thuộc quyền quản lý của lão Đại, giám đốc bộ phận thị trường đại nhân Nhiếp Gia Lập.!

Mạc Vịnh Hân dũng cảm đối mặt với biểu tình nghi hoặc cùng bộ mặt băng sơn vạn năm của lão Đại: "Chào buổi sáng, lão Đại." Nhiếp Gia Lập nhíu mày hỏi: "Tiểu hài tử kia là ai?"

Mạc Vịnh Hân, lão Đại đang lén hỏi mình nàng, nàng cũng nên lén lén mà trả lời lại, đáng tiếc thay, Mạc Vịnh Hân đến già cũng không lĩnh hội được vấn đề này. Thái độ vẫn vô cùng cao hứng kích động nói: "Cậu ấy là thụ...." Cố gắng nhấn mạnh điểm mấu chốt, phía sau quả nhiên vang lên thanh âm đầy kích động cùng một thanh âm nho nhỏ: "Tôi không phải là thụ!!!" Ây da...

Đùa giỡn thành công, trong lòng Mạc Vịnh Hân đang giương ra một biểu tượng chữ V hoàng nhoáng, không thèm để ý tới Manh tiểu thụ phía sau, tiếp tục cùng lão Đại nói chuyện, "Tóm lại đây là nhân viên mới, Kiều tổng phân phó cho anh hướng dẫn cậu ấy! Ân..." Khuôn mặt băng sơn gợi lên một tia dao động nho nhỏ, bộ dáng tiểu hài tử vừa rồi đều đã rơi hết vào trong mắt y, ngoài ý muốn là y lại cảm thấy thực đáng yêu. Khuôn mặt Mông Manh chỉ có , đôi mắt 囧, khuôn mặt 囧, biểu cảm 囧, đến cả cái miệng cũng 囧 nốt. mọi góc độ, khiến bản thân mình có chút xúc động a, đều tại hủ nữ tung hoành ở cái thế giới này, bản thân mình cũng có phản ứng như phản xạ có điều kiện.

"Này, pé thụ Tiểu Manh, cậu cứ ngồi ở đây trước đi, đầu tiên làm quen với hoàn cảnh đã, ngày mai sẽ chính thức làm việc. Được không?" Mông Manh đã được an bài công việc, ngay cả khi giám đốc mặt băng sơn đi lúc nào cũng không biết, lại càng không chú ý tới việc Mạc Vịnh Hân gọi hắn là "bé thụ Tiểu Manh".

Nếu nói về tâm trạng của Mạc Vịnh Hân lúc này chính là thích vô cùng, tiểu thụ tốt như vậy đã bao lâu rồi chưa gặp qua!

Cố gắng đến giữa trưa, cuối cùng Mông Manh cũng thu dọn cho mình một chỗ làm việc nho nhỏ, bàn làm việc giăng kín bút máy, giấy nhớ, máy tính, cốc nước, khăn tay... mọi thứ đều có đôi chút tương đồng.

Kỳ thật cũng không nhiều đồ lắm, chẳng qua hắn bị Mạc Vịnh Hân đùa đi đùa lại đến tận trưa. Khi Mông Manh vừa mới đặt mông chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Mạc Vịnh Hân liền vô cùng tao nhã bước đi trên giầy cao gót đến lần nữa: "Pé thụ Tiểu Manh này, lão Đại bảo tôi chuyển lời đến cậu rằng lão Đại mời nhóm nhân viên mới đi ăn cơm." "Vịnh Hân tỷ, tôi không phải là thụ..."

Đáng tiếc, dưới khí thế cường đại của Mạc Vịnh Hân, kháng nghị của Mông Manh là hoàn toàn vô hiệu quả. Chỉ có thể không tình nguyện mà cam chịu cái tên này, khuôn mặt vặn vẹo không được tự nhiên đi theo Mạc Vịnh Hân đi ra khỏi văn phòng.

"Chuyện này.... Vịnh Hân tỷ, không phải đã nói rằng mời nhóm nhân viên mới đi ăn sao? Sao giờ lại chỉ có một mình tôi?" Dưới tình thế này Mông Manh cảm thấy có chút gì đó kì quái, tại sao lại chỉ có lão Đại mặt băng sơn, Mạc Vịnh Hân cùng hắn là ba người, những nhân viên mới khác đâu?" "Đúng còn gì, cậu chính là nhân viên mới mà!" Mạc Vịnh Hân giải thích theo lẽ thường, còn lão Đại mặt băng sơn lại lộ ra vẻ cao thâm khó lường. "Ý tôi là ... những nhân viên mới khác đâu?"

Oành oành... khí thế của hai người kia thật đáng sợ, một là ngự tỷ tưng bừng khai hỏa, một là phóng thích phúc hắc lãnh khí. Mông Manh chỉ là một thường dân nho nhỏ, ứng phó không nổi! "Ngành của chúng ta chỉ có 1 nhân viên mới." Đây là câu thứ ba trong ngày hôm nay Mông Manh nghe thấy lão đại mặt băng sơn nói chuyện. Kỳ thật.... thanh âm cũng rất dễ nghe. Chính là, tại sao!!!! Chỉ có mình hắn là nhân viên mới!! Hắn thừa nhận không khí giữa hai người kia có chút quỷ dị... Cuối cùng Mông Manh vẫn chọn lựa cách yên lặng cúi đầu ăn phần cơm của mình.

Ȏr���׺





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ