Chương 1 - Vương quốc Trắng Thuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Vương quốc Trắng Thuần.

Thế giới dần hoang tàn theo dòng chảy thời gian, tôi và bạn đều là tín đồ của hỗn loạn.

--████

Thôi Tả Kinh mở mắt ra.

Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài vẫn là một màu trắng tinh khiết, trống rỗng. Nếu như không có tiếng ầm ầm của tàu chạy trên đường ray, cậu thậm chí còn không thể biết được là tàu đang chạy - trong không gian không có bất cứ tham chiếu nào như này, khái niệm vận tốc cũng trở nên mơ hồ.

Thôi Tả Kinh liếc mắt nhìn một cái, nhàm chán quay đầu đi chỗ khác.

Không rõ đoàn tàu đã di chuyển trong Vương quốc Trắng Thuần được bao lâu.

Cậu là người duy nhất ngồi trong khoang xe, ghế ngồi bên cạnh còn có một chú mèo trắng nằm cuộn tròn ngủ ngon lành. Bộ lông của nó đã mất đi độ bóng mượt do tuổi tác, cơ thể phập phồng theo từng hơi thở.

Thôi Tả Kinh khẽ di chuyển, duỗi cơ bắp cứng ngắt rồi nhắm mắt lại.

Ba ngày trước, cậu đã chia tay cha mẹ và em gái. Thôi Tả Kinh mang theo một chú mèo sắp ngỏm, lẻn vào giấc mộng của một đứa trẻ sơ sinh, lên trên chuyến tàu luôn chờ đợi mang cậu một lần nữa quay lại Vương quốc Trắng Thuần.

Nữ hoàng có biết rằng cậu đã trở lại không?

Thôi Tả Kinh mơ màng thiếp đi, những giấc mộng đã quấn lấy cậu tám năm trước dần trở nên rõ ràng.

Khuôn mặt của những người đã chết hoặc vĩnh viễn bị cầm tù thoáng hiện trước mắt cậu, bao gồm cả bản thân Thôi Tả Kinh.

Không ai biết đoàn tàu dừng lại khi nào.

Mèo trắng là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này. Cơ thể của nó đã quá già, ngay cả giấc ngủ cũng trở thành một gánh nặng. Nhưng lần này thì khác, trong giấc mơ, nó cảm thấy cơ thể của mình trở nên thoải mái hơn nhiều.

Sau khi tỉnh lại, nó nhìn chằm chằm vào chiếc lều đỏ của rạp xiếc cách cửa sổ không xa rồi đưa chân vỗ nhẹ vào vai Thôi Tả Kinh: "Meo-"

Thôi Tả Kinh tỉnh dậy rồi dụi mắt. Tám năm trước, vào thời điểm trốn thoát thành công, cậu đã trúng phải lời nguyền của nữ hoàng, thời gian vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười sáu. Kể từ đó, cậu vẫn luôn là một thiếu niên.

Mèo trắng vẫy đuôi nói: "Đến nơi rồi."

Thôi Tả Kinh kinh ngạc, dường như không thể tin vào tai mình: "Chú, chú..."

"Sức mạnh của lời nguyền dần tan biến, sức mạnh thời gian của cậu đang ảnh hưởng đến tôi." Mèo trắng đứng trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Thôi Tả Kinh, bước đi một cách duyên dáng. Lỗ tai của nó run lên, bộ lông bỗng trở nên mượt mà và óng ả một cách kì diệu, một giọng nam Nga trầm thấp mạnh mẽ vang lên: "Chúng ta thực sự đã quay lại đây."

Thôi Tả Kinh lập tức ôm lấy chú mèo, hôn lên chiếc mũi màu hồng nhỏ của con vật màu trắng, không kìm được phấn khích nói: "Tốt quá rồi."

Mèo trắng mỉm cười, xòe móng đẩy vào khuôn mặt dí sát mình, ngước đầu nói: "Được rồi, chúng ta nhanh chóng xuống xe thôi. Không biết đoàn tàu này sẽ dừng ở đây trong bao lâu."

"Tôi đoán là nó sẽ không rời đi cho đến khi chúng ta xuống xe." Thôi Tả Kinh ôm chú mèo trắng đứng dậy, dùng tay gãi gáy khiến chú ta nheo mắt thích thú ngẩng đầu lên.

Qua cửa khoang đã mở, cậu có thể thấy rõ toàn bộ đoàn tàu không còn một ai khác. Thôi Tả Kinh bước xuống tàu rồi đứng yên. Cánh cửa phía sau cậu từ từ đóng lại, chuyến tàu lặng lẽ nhanh chóng xuất phát như lúc nó xuất hiện.

Nhìn bóng đoàn tàu chạy xa dần thành một chấm nhỏ, biến mất hoàn toàn ở cuối đường ray, Thôi Tả Kinh quay người đi về phía chiếc lều màu đỏ gần đó. Màu sắc tươi sáng trong không gian trắng xóa làm con người ta cảm thấy choáng váng.

Một rạp xiếc có mái nhà đỏ trắng đan xen với dòng biểu ngữ gào rít: Rạp xiếc địa ngục, nơi kéo bạn xuống địa ngục!

Trong bầu không khí trắng xóa ngột ngạt, mái rạp xiếc cao chót vót và thông điệp kinh hoàng của biểu ngữ có thể khiến những người nhút nhát phải thét lên sợ hãi. Nhưng đối với Thôi Tả Kinh, nó chỉ gợi lên một nỗi hoài niệm xa xưa.

Ngay khi Thôi Tả Kinh bước lại gần, tấm màn nặng nề đã được vén lên từ bên trong, một chú hề với khuôn mặt được vẽ bằng sơn trắng bước ra đón họ.

Chú hề cao gần hai mét với những cơ bắp phô trương căng chặt bộ đồ đen. Khuôn mặt anh ta trông dữ tợn, đôi môi tươi cười dính đầy sơn đỏ kéo dài đến tận mang tai. Trên mỗi mắt của anh ta là một ngôi sao bốn cánh màu đỏ, mũi cũng được nhuộm màu đỏ tươi. Lớp trang điểm kỳ dị này có thể dọa khóc bất cứ đứa trẻ nào.

Thấy Thôi Tả Kinh đã đến, chú hề cười toe toét, cúi chào như một quý ông rồi rút ra một lá thư từ trong ngực. Anh ta đưa nó cho Thôi Tả Kinh bằng cả hai tay.

Thôi Tả Kinh dùng một tay ôm mèo, tay kia nhận thư mời. Vừa mới liếc nhìn, cậu đã nghe thấy giọng nói the thé của chú hề: "Chào mừng đến với Vương quốc Trắng Thuần! Đây là ác mộng của thế giới, thiên đường của kẻ cờ bạc. Chỉ cần có đủ tiền cược thì mọi mong muốn của bạn đều có thể được thỏa mãn!

"Tuy nhiên, nếu bạn rời đi trước khi trò chơi kết thúc, chúng tôi sẽ thu thêm một khoản phí tổn thất. Ví dụ như... mạng sống của bạn!"

"Giờ thì, tiền cược của bạn là gì?"

"Chuyện đó nói sau." Thôi Tả Kinh trực tiếp đi ngang qua anh ta, vén rèm rồi bước vào lều. Cậu lặng lẽ nhìn xung quanh, tỉnh bơ hỏi: "Có nước không?"

"Xin lỗi. Đặc thù công việc mà, dù sao cũng cần phải giới thiệu." Chú hề đi theo phía sau cậu, rót hai ly nước từ quầy bar. "Victor có muốn ăn gì không?"

Cân nặng của chú hề khiến sàn gỗ liên tục phát ra tiếng lạch cạch theo mỗi bước chân. Thôi Tả Kinh ngồi xuống chiếc ghế cao đặt trước quầy bar.

Đây là một căn phòng nhỏ giống như quầy lễ tân. Nhiều bức tranh lớn với vô vàn màu sắc thuộc trường phái Ấn tượng được treo trên tường. Ngoại trừ quầy bar và hai chiếc ghế sô pha, chỉ có rất nhiều cửa, tám trong số đó đều đóng kín. Cánh cửa duy nhất có thể mở rõ ràng là ở góc dẫn đến sân khấu biểu diễn xiếc, hiện tại thì đang trống rỗng.

Con mèo trắng tên Victor nhảy khỏi vòng tay của Thôi Tả Kinh, vọt lên quầy bar. "Cậu có thức ăn đóng hộp không?"

"Anh có muốn thử loại thịt dành cho sư tử hay không?"

Victor cúi đầu uống nước: "Bỏ đi. Tôi không thích ăn thịt sống."

"Tôi đã đợi ngày cậu quay lại từ rất lâu rồi." Chú hề duỗi ngón tay giống củ cà rốt, cẩn thận chạm vào tai Victor. Chú mèo trắng không thể cưỡng lại bản năng của cơ thể, cọ sát vào lòng bàn tay anh ta.

"Victor vẫn luôn ở trong hình dạng này à?"

Thôi Tả Kinh nói: "Ừ, chú đã như vậy kể từ khi chúng tôi rời khỏi đây. Cơ thể mèo của chú ấy dần già đi trong thế giới thực, không còn nhiều thời gian nữa nên tôi quyết định quay lại."

Chú hề thở dài. "Đây không phải là thời điểm tốt để cậu quay lại. Hiện tại, Nữ hoàng đã hoàn toàn kiểm soát Vương quốc Trắng Thuần. Không ai dám chống lại cô ta - Không, phải nói rằng những người chống lại cô ta đều đã chết trong cuộc hành hương, hoặc là mắc kẹt mãi mãi trong những chiếc hộp quái vật. Chỉ có năm người các cậu vẫn còn sống."

Thôi Tả Kinh không lung lay: "Tôi đã chống lại cô ta lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, thậm chí là thứ ba. Nhưng lần này tôi sẽ giết cô ta."

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu." Chú hề chỉ vào lá thư trên tay Thôi Tả Kinh. "Đây là thẻ tù nhân đặc biệt được chuẩn bị cho cậu, giúp cậu tạm thời né tránh sự phát hiện của Nữ hoàng. Cậu vừa trở về, năng lực vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Hơn nữa, cậu vẫn đang dính phải lời nguyền của Tù nhân Thời gian. cậu cần thêm thời gian để hồi phục."

"Cảm ơn." Thôi Tả Kinh xé thư mời, rút ra một tấm thẻ vàng đen trống trơn.

Chú hề nói: "Một khi cậu nhỏ một giọt máu lên tấm thẻ này, nếu có người sử dụng nó, cậu sẽ bị triệu tập và phải ký hợp đồng. Thông thường thì những người chơi có được tấm thẻ vàng đen phải là người có năng lực, có thể giúp đỡ cậu."

Thôi Tả Kinh không ngần ngại, khẽ ấn móng tay ngón cái vào bụng ngón trỏ. Một giọt máu rỉ ra từ vết thương. Cậu nhẹ nhàng giơ tay lên, một giọt máu tự động rơi xuống bề mặt tấm thẻ, lặng lẽ thấm vào.

Tấm thẻ trong giây lát phát ra ánh sáng chói lóa. Dao động năng lượng cực lớn thổi bay tóc trên trán của Thôi Tả Kinh, tất cả các chai trên tủ rượu nghiêng ngả kêu lạch cạch. Chú mèo trắng cảnh giác nhấc lỗ tai, dưới ánh nhìn chằm chằm của ba cặp mắt, một đường vân đỏ như máu kỳ diệu tự động xuất hiện.

Chú hề nói: "Cậu chọn một cái tên tù nhân đi."

Thôi Tả Kinh đã nghĩ ra một cái tên ngay từ khi lên tàu: "Arabidopsis."

Khoảnh khắc ngay khi cậu vừa dứt lời, dao động năng lượng đạt đến đỉnh điểm, một luồng sáng vàng bao trùm lấy Thôi Tả Kinh. Sau năm giây, mọi thứ đột nhiên lắng xuống, tấm thẻ rơi xuống trên quầy bar, mặt sau hiện lên ký hiệu giống như đồng hồ.

"Bánh xe vận mệnh báo hiệu một khởi đầu mới." Chú hề nhặt tấm thẻ lên, lật nó ra phía trước. Mặt trên tấm thẻ khắc hình một loại cỏ dại vô danh cùng dòng chữ "Arabidopsis".

Thôi Tả Kinh thở ra, mút ngón tay bị thương. Cậu mơ hồ nói: "Vận may của tôi cũng không tệ, còn chú thì sao?"

Chú hề gãi cằm Victor: "Một khi đã chắc chắn về chủ sở hữu của tấm thẻ tù nhân, Victor có thể ký hợp đồng với tư cách là thú triệu hồi. Đây không phải cơ thể của anh ấy, anh ấy không thể trở thành tù nhân như cậu."

"Được rồi." Thôi Tả Kinh lấy tấm thẻ từ tay chú hề ném tới, nhét vào túi quần: "Tôi muốn đổi lấy 500 điểm."

"Cậu dùng gì đổi?"

"Như cũ. Cảm xúc của tôi, giá trị của nó chắc cũng tầm này."

Victor ngay lập tức nhảy ra khỏi tay chú hề, khuyên can: "Đừng làm thế. Cậu sẽ hối hận"

"Chú đừng lo lắng về điều đó." Thôi Tả Kinh nhẹ giọng nói: "Nếu mất mạng, những cảm xúc đó cũng chỉ là vô ích, hơn nữa nó có thể sẽ cản trở khả năng phán đoán của tôi vào thời điểm quan trọng."

Thấy cậu đã quyết tâm, chú hề lấy từ trong tủ rượu ra một chiếc chai rỗng, tháo nút chai: "Cảm xúc có thể đắt hoặc rẻ. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói với cậu điều này. Nếu cậu đã quyết định, tôi sẽ lấy đi tình cảm của cậu với cái giá 500 điểm, khi hối hận, cậu có thể quay lại đây để chuộc lại."

"Việc này không cần thiết trong một thời gian ngắn." Thôi Tả Kinh nhắm mắt, chú hề ấn nắp chai vào trán cậu. Những đốm sáng nhỏ ngập tràn màu sắc bay ra từ trán thiếu niên dần bị hút vào trong chai.

Chú hề không nhịn được hỏi thêm một câu. "Cậu không giữ lại tình bạn à?"

"Không cần." Thôi Tả Kinh mở mắt ra. "Chỉ cần có đủ lợi ích, mối quan hệ giữa người với người sẽ tự nhiên được duy trì."

Chú hề im lặng nhét nút chai. Những đốm sáng nhỏ đầy màu sắc ở bên trong chai trở nên hoảng loạn, cố gắng quay trở lại Thôi Tả Kinh.

Thôi Tả Kinh cau mày nhìn chúng, chịu đựng nỗi đau bị xé rách của linh hồn khiếm khuyết khi nhìn những giọt nước mắt trộm rơi khi nói lời chia tay với gia đình, thầm nghe tiếng nức nở cay đắng vì không nỡ lìa xa của bố mẹ và em gái cậu. Cậu, Phó Triết và La Yên vì để giúp nhau sống sót đã phải chịu đựng những lời nguyền đau khổ và điên cuồng, chứng kiến nỗi đau già nua từng ngày của Victor... Tất cả những điều đó dần phai nhạt theo sự biến mất của cảm xúc, chỉ còn lại một trái tim trống rỗng và lòng căm thù mãnh liệt đối với Nữ hoàng.

Thiếu niên đang bị ngọn lửa kinh hoàng thiêu đốt dần lấy lại được sự điềm tĩnh trong đôi mắt. Thôi Tả Kinh nhẹ nhàng ấn vào lồng ngực, thở ra một hơi dài.

Được rồi. Bây giờ, mình đã bất khả chiến bại.

Victor lo lắng nhìn cậu. Thôi Tả Kinh lắc đầu ra hiệu mình không sao, vừa định lên tiếng thì tấm thẻ trong túi đột nhiên phát ra một màu đỏ tươi chói mắt.

Một cơn gió mạnh xoáy quanh mặt thẻ, thổi bay chiếc cốc Thôi Tả Kinh vừa uống khỏi mặt quầy bar.

"Cái gì?! Nghi lễ tù nhân vừa kết thúc. Làm sao bây giờ lại có người triệu hồi cậu luôn rồi?!" Chú hề hét lên hoảng sợ.

Anh ta và Victor đồng thời vươn tay chụp lấy nhưng vẫn chậm một bước, thân hình thiếu niên hoàn toàn bị nhấn chìm trong luồng sáng, bọn họ chỉ có thể bắt được một tia sáng nhỏ.

Victor giận dữ gào nhẹ, để lại một vết cào dài trên mặt quầy bar.

Trước khi bất cứ ai kịp phản ứng, thẻ tù nhân đã triệu hồi Thôi Tả Kinh vào một chiếc hộp quái vật.

Choang!

Chiếc cốc bị thổi rơi vỡ tan trên mặt đất.

Victor giơ móng vuốt lên, buồn bã xoa trán.

"Trời ơi... tôi vẫn còn rất nhiều chuyện chưa kịp nói với cậu ấy." Chú hề lẩm bẩm.

Trong khi đó.

Lệnh triệu tập đã khiến Thôi Tả Kinh mất cảnh giác. Khoảnh khắc ngay khi vừa mở mắt từ trong ánh sáng chói lóa, cậu nhìn thấy một người đàn ông bất tỉnh đang dựa vào thân cây trước mặt, trên mặt đất toàn là máu tươi.

Một thanh niên cao lớn quỳ bên cạnh, nắm chặt tay anh ta. Tấm thẻ tù nhân màu vàng đen trong tay người đàn ông đang bốc cháy, nhưng ngọn lửa lại không tỏa ra nhiệt lượng.

Máu trên tay anh ta trở thành nguyên liệu cháy. Thanh niên nhìn Thôi Tả Kinh vẫn đang mắc kẹt trong luồng sáng, khẽ cắn răng, dùng tay người đàn ông vẽ một phù chú trong không trung.

Đôi mắt của Thôi Tả Kinh đột nhiên mở to.

Là một hợp đồng máu!

Cậu thầm mắng, lập tức lao tới đá văng tấm thẻ trên tay người đàn ông...

Nhưng đúng lúc đó, thanh niên đã thực hiện xong nét vẽ cuối cùng. Những đường nét đỏ máu hiện ra từ ngón tay của người đàn ông xuyên qua không trung, bùng lên hai tia sáng, bắn thẳng vào Thôi Tả Kinh và ngực của người đàn ông.

Hợp đồng máu đã hoàn thành.

Thôi Tả Kinh rên rỉ, trong lòng lập tức hiện lên một liên kết kỳ lạ với người đàn ông bất tỉnh, kèm theo đó là cảm giác đau đớn tột cùng. Những vết thương sâu và nặng xuất hiện ở thắt lưng phải, vai và chân trái của cậu. Vết thương tương ứng trên người của người đàn ông dần được chữa lành một cách kỳ diệu, vết kiếm trên vai suýt chém đôi lưng anh ta cũng không còn chảy máu.

Thôi Tả Kinh che vết thương vô lý xuất hiện trên cơ thể, hét lên: "Mẹ kiếp!"

Cậu tức giận đến mức mất hết lý trí, lao tới đấm thẳng vào mặt thanh niên!

Tốc độ của Thôi Tả Kinh quá nhanh, thanh niên không có thời gian phản ứng kịp. Cậu ta nhận một cú đấm, lập tức hét lên, máu mũi chảy ra. Thanh niên chật vật ngã xuống đất, tìm cách đánh trả.

Thôi Tả Kinh phớt lờ cậu ta, lập tức nắm lấy tay người đàn ông. Tấm thẻ dính chặt vào tay anh ta, không thể xé ra được. Thôi Tả Kinh nhặt con dao rơi từ dưới chân thiếu niên lên, cố gắng tách tấm thẻ ra khỏi người đàn ông.

"Không!" Thanh niên thấy vậy lập tức nắm lấy chân Thôi Tả Kinh.

"Cút ra!" Thôi Tả Kinh đá cậu ta đi. Nhưng thanh niên lại liều mạng ôm chặt, cố gắng ngăn cậu, hét lên: "Anh ấy sẽ chết!"

Thôi Tả Kinh gầm lên với giọng to hơn: "Tôi không quan tâm anh ta có chết hay không, cậu có hỏi ý kiến của tôi trước khi lập hợp đồng máu chưa?!"

Trong lúc hai người đang giằng co, hàng mi đẫm máu của người đàn ông bất tỉnh khẽ run lên, đôi mắt từ từ mở.

Một chút ánh sáng vàng xuyên qua tấm thẻ, biến mất trong con ngươi đen nhánh của anh.

Như thể bị chi phối bởi một mệnh lệnh vô thanh, Thôi Tả Kinh và thiếu niên đồng loạt dừng nắm đấm, nhìn anh ta.

Thôi Tả Kinh sững người ngay khi bắt gặp ánh mắt đó, cậu miễn cưỡng thả bàn tay đang nắm cổ áo thiếu niên ra. Ảnh hưởng của hợp đồng máu mạnh mẽ hơn cậu tưởng tượng. Suy nghĩ của người đàn ông được truyền rõ ràng đến tâm trí của Thôi Tả Kinh.

Đừng làm cậu ấy bị thương!

Thôi Tả Kinh nghiến răng, cứng người một lúc, nhưng cuối cùng cậu cũng không thể chống lại sự ràng buộc của quy tắc hợp đồng máu, buông lỏng tay.

Thanh niên lập tức ho dữ dội, loạng choạng dựa vào gốc cây, hoảng sợ và cảnh giác nhìn Thôi Tả Kinh.

Người đàn ông bị thương từ từ đứng dậy với những vết thương rõ ràng ở thắt lưng và bụng. Khi nhìn thấy cậu bé bị thương kỳ lạ trước mặt, anh cau mày, giơ tay trái lên.

Trên mu bàn tay anh là ký hiệu của tù nhân tượng trưng cho hợp đồng máu.

Anh ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện, yếu ớt thở dài. Anh liếc nhìn Đổng Lâm Hải, người đã giúp anh ký hợp đồng máu, sau đó nói với Thôi Tả Kinh: "Xin lỗi, hợp đồng máu ký với cậu chỉ là do hoàn cảnh. Lâm Hải chỉ muốn cứu tôi thôi."

Thôi Tả Kinh lạnh lùng nhìn anh nhưng không nói gì.

Hợp đồng máu là loại hợp đồng tối cao của tù nhân. Theo quy tắc của hợp đồng máu, vết thương mà chủ sở hữu gánh chịu sẽ được chuyển giao cho tù nhân ở một mức độ nhất định, thậm chí có thể khiến họ lập tức mất đi tứ chi, đồng thời chủ sở hữu cũng có quyền đưa ra ba mệnh lệnh tuyệt đối. Ngoài ra, tù nhân không thể chủ động làm hại chủ sở hữu.

Ở Vương quốc Trắng Thuần, về cơ bản thì tù nhân là một sự tồn tại giống như nô lệ đối với chủ sở hữu. Tuy nhiên, thay vì trở thành một tù nhân xui xẻo, ban đầu Thôi Tả Kinh có ý định đe dọa và lôi kéo chủ sở hữu để hoàn thành kế hoạch của mình. Nếu chủ sở hữu không thể làm cậu hài lòng, cậu định sẽ xử lý người đó và đợi lần triệu tập tiếp theo, tiếp tục đợi đến khi tìm được người trợ giúp đủ tiêu chuẩn.

Nhưng cậu không ngờ rằng kế hoạch đã thất bại từ trong trứng nước; cậu sẽ luôn bị ràng buộc với người này cho đến cuối đời.

Mặc dù phần lớn cảm xúc của cậu đã biến mất nhưng những cảm xúc cơ bản vẫn còn đó. Thôi Tả Kinh cảm thấy khó chịu khi buộc phải gánh chịu vết thương cho người đàn ông ngay khi vừa được triệu hồi. Nhưng cậu đã không còn đường để quay xe.

Cậu chỉ có thể hy vọng rằng người đã ký hợp đồng máu với cậu là một người đàn ông đáng tin cậy.

"Tôi bị thương nặng. Nếu tôi không làm điều đó, tôi sẽ chết. Tôi chỉ muốn sống." Người đàn ông che miệng ho vài lần, bọt máu dần rỉ ra giữa các kẽ ngón tay. Anh ta chỉ ngón tay vào thiếu niên đang bò dậy, nói: "Tên tôi là Đổng Chinh. Đây là em trai tôi, Đổng Lâm Hải."

Thôi Tả Kinh khoanh tay trước ngực, sắc mặt vô cảm, vẫn không nói gì.

Thanh niên được anh triệu tập dường như chỉ mới 16, 17 tuổi. Đổng Chính nhìn vào tấm thẻ trên tay, chậm rãi đọc tên tù nhân của Thôi Tả Kinh: "Arabidopsis?"

Đổng Lâm Hải không hiểu anh đang nói gì: "Cái gì?"

"Một loại thực vật thường được dùng trong nghiên cứu di truyền." Đổng Chinh trầm giọng giải thích với cậu. Anh ngước nhìn Thôi Tả Kinh, hít một hơi thật sâu và nói: "Tôi thực sự xin lỗi, nhưng vấn đề đã đến mức này, cậu hãy đi theo chúng tôi. Tôi sẽ đối xử tốt với cậu."

Thôi Tả Kinh đột nhiên mỉm cười.

Cậu lớn lên với vẻ ngoài xinh đẹp, diện mạo dừng mãi ở tuổi mười sáu. Điều này khiến nụ cười của cậu vừa mang theo vẻ ngây thơ, lại đọng lại một sự mê hoặc khó tả. Đột nhiên, cậu bước tới, đấm vào bụng Đổng Lâm Hải!

Lâm Hải "Ọe" một tiếng, nôn ra nước mật.

"Tôi không thể làm tổn thương anh, nhưng tôi có thể dí em trai anh. Nếu không phải do cậu ta thì làm sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này?" Thôi Tả Kinh mỉm cười với Đổng Chinh. "Nếu anh không muốn em trai mình bị tôi giết thì đừng dùng cái giọng gợi đòn như vậy để nói chuyện với tôi."

Bầu không khí một lần nữa rơi vào sự im lặng đáng sợ. Đổng Chinh nhìn thấy cơn giông bão điên cuồng và sự tàn nhẫn tột đỉnh đang dâng trào trong đôi mắt thiếu niên.

Anh chợt hiểu rằng lời nói của Thôi Tả Kinh không chỉ là lời nói suông.

Những con chim vô danh trong rừng ríu rít giễu cợt. Không một gợn gió, không khí ẩm ướt, như thể một cơn mưa lớn sắp ập đến. Ngay cả tiếng côn trùng réo rắt cũng không thể nghe được.

Đổng Chinh đứng che trước Đổng Lâm Hải vừa bị Thôi Tả Kinh đánh. Anh đối mặt với Thôi Tả Kinh một lúc lâu, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Được rồi, tôi sẽ không nói chuyện với cậu bằng giọng điệu đó nữa. Cảm ơn vì đã giúp tôi. Chúng tôi bị thương và bây giờ tình hình rất nguy kịch. Tốt hơn là chúng ta nên rời khỏi đây trước."

Thôi Tả Kinh hít một hơi thật sâu, cố gắng nguôi giận. Hợp đồng máu không phải là sự kiện khủng khiếp nhất. Chỉ cần người này không phải là kẻ ngốc, nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ anh ta có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của Thôi Tả Kinh.

Cuối cùng, cậu cũng bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh. Chỉ vớt một ánh nhìn lướt qua, cậu đã xác định được rằng đây là loại hộp quái vật thông thường. Có rất nhiều loại hộp trong khu rừng này. Những loại này toàn là giải câu đố và trốn thoát.

Khu rừng trông giống như nằm ở khu vực cận nhiệt đới. Cây cối và lá cây vô cùng tươi tốt, che khuất hoàn toàn ánh trăng vốn đã mờ ảo. Khu rừng tối tăm, chỉ có chiếc đèn lồng treo trên thân cây phát ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng khu vực nhỏ này.

Dưới chân họ là xác một con quạ đã thối rữa với những con giòi đang chen chúc bò lổm nhổm. Những vết thương rỉ máu của ba người đã thu hút rất nhiều côn trùng hút máu. Đổng Chinh băng bó đơn giản cho Đổng Lâm Hải, sau đó đưa băng gạt cho Thôi Tả Kinh: "Cần tôi giúp không?"

Vết thương vốn nguy hiểm đã được trải đều giữa hai người họ. Thôi Tả Kinh không muốn bản thân chịu thiệt, cầm lấy miếng băng, nhưng việc giúp một người lạ chịu đựng cơn đau mà không rõ lý do vẫn khiến cậu vô cùng bất mãn.

Đổng Chinh cầm lấy đèn lồng, nhìn xuống bản đồ đã lấy được trước đó. "Hãy rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Thứ gì đó đang đuổi theo chúng tôi. Nó rất nhạy cảm với ánh sáng và âm thanh, chúng ta sẽ sớm bị phát hiện thôi."

"Không." Thôi Tả Kinh nhìn sang bên trái, nơi có tiếng cỏ bị dẫm lên. Vài giây sau, một đôi mắt với màu đỏ tươi lóe lên trong bóng tối sâu thẳm.

"Nó tới rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro