One shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi yêu người đàn ông kia

Tác giả: Khước Tam

Edit: A Phong

---------+---------

Hắn ngậm lấy điếu thuốc, con mắt xanh biển thâm thúy nheo lại, đôi môi màu đỏ, kiệt ngạo có chút cong lên .

Đó là biểu cảm và tư thế mà tôi quen thuộc đến khắc tận vào xương. Giống như là bệnh đã hết thuốc chữa, tôi tham lam ngước nhìn hắn,  mỗi một tấc da thịt, giờ phút này đều hóa thành con thú hung tợn, dù có hại, vẫn dụ tôi vào trầm luân. Vạn kiếp bất phục.

Hắn hướng tôi phun ra điếu thuốc, thừa dịp tôi mê mang mở to mắt, nhẹ nhàng mà ở bên tai tôi cười nói.

"Tiểu tử, tôi biết rõ cậu yêu thích tôi!"

Tôi lảo đảo lui một bước, chỉ cảm thấy trời như sập xuống, đất như muốn nứt ra, chỉ cảm thấy tâm như bị người ta xé ra, để cho vết sẹo xấu xí che dấu nhiều năm trên người lộ ra. Không thể nào né tránh, không chỗ nào che dấu, ẩn trốn.

Quá khứ chuyện trước kia cùng lúc xông lên đầu, dâng lên cuồng cuộn như sóng, đem tôi cuốn đi. Giống như giật mình khỏi một giấc chiêm bao.

Tôi bỗng nhiên giật mình, người đàn ông này, tôi đã yêu  nhiều năm như vậy. Từ lúc chỉ là một đứa trẻ cắp sách đến trường vì một câu đùa vui mà bắt đầu, hắn đóng một ấn dấu trên người của tôi, như rêu xanh từ chút một leo trên thạch bích, từ năm tháng trôi qua mà lan tràn, trải rộng đáy lòng tôi.

Tôi nhưng lại nhớ rõ, động tác đánh võ đẹp mắt của anh, đôi mắt đen như bảo thạch, không, bảo thạch sao có thể xinh đẹp như vậy, linh động , hoạt bát , không giống vẻ đẹp của đồ vật phàm trần.

Ngày khai giảng đó, tôi nhỏ bé bổ nhào vào lòng ngực của anh, dùng nhỏ cánh tay gầy nắm lấy anh, nói thật nhiệt tình, ngươi thật xinh đẹp a!

Đối với ảo mộng trong cuộc sống, để cho tôi lần đầu tiên trở nên to gan lớn mật.

Tôi bị anh một tay đẩy ngã, lại bị anh hung hăng tát cho một cái, bất quá tôi đã bị đánh thành quen, huống chi bàn tay của anh đánh vào mặt tôi còn mang theo làn gió thật thơm, đó là ẩn ẩn mùi thơm của sữa. Tôi thích.

Tay của mợ cũng thơm, bất quá là mùi thơm của nước hoa kém chất lượng, rất nặng mùi, làm người ta sặc đến muốn khóc.

Bởi vì biết rõ khóc chỉ có thể làm bị đánh thêm, từ lúc sáu bảy tuổi về sau, tôi đã hiểu được nên ở chỗ không người mà khóc.

Tôi khóc, không phải bởi vì bị đánh đau, chỉ là vì bị mợ cùng anh chị họ chửi bới: "Mày là đứa con hoang không ai muốn, mẹ mày sinh mày ra chính là muốn hại người ! Mẹ mày tự sát như thế nào không đem mày giết cùng, giữ lại mày để làm tai họa liên luỵ một nhà của tao. . . . . ."

Mẹ của tôi, duy nhất để lại trong trí nhớ tôi, là một đôi bàn tay ôn nhu, thường vỗ nhẹ nhẹ cho tôi ngủ.

Từ lời chửi bới của mợ, tôi biết được chuyện quá khứ của mẹ, mẹ yêu một người đàn ông, vì muốn buộc ông ta kết hôn, không để ý sự phản đồi của người đàn ông ấy và cha mẹ và anh mình, đơn giản chỉ muốn sinh tôi ra.

Ngày sinh tôi ra, ông ngoại của tôi tức giận đến xuất huyết não, không thể cứu chữa, bà ngoại tinh thần hoảng hốt, đi xe tới lễ tang của ông ngoại mà bị tai nạn xe, đi theo ông ngoại luôn.

Tâm can đều bị nứt ra, mẹ mang theo tôi tìm được người đàn ông kia thì ông ta chỉ cười lạnh một câu, "Tôi làm sao biết đứa nhỏ này có phải là của tôi hay không!"

Sau đó kiên quyết xoay người, mặc mẹ tôi khóc cầu xin thế nào cũng không quay lại. Mẹ lại đi tìm ông ta thì ông ấy đã đi khỏi đất nước này, từ nay về sau không có tin tức nữa.

Lúc tôi 2 tuổi thì mẹ không thể chịu nổi gánh nặng của tâm lý, khi tôi nhận biết được ngày đó, mẹ từ lầu cao nhất nhảy xuống. Đó là khi phố nhiều xe qua lại, thân thể của mẹ bị vài chiếc xe nghiền qua, thành một bãi huyết nhục mơ hồ . Mẹ cuối cùng không có cam lòng cho đem  ta mang đi, đem tôi để lại cho người thân thích duy nhất của bà, người hận bà đến cực điểm, cậu của tôi. Khi hiểu được nước mắt căn bản không thể giúp tôi sống tốt hơn, tôi liền không khóc nữa.

Tôi nghiêm túc làm việc nhà, nghiêm túc học tập, nghiêm túc bị đánh, nghiêm túc. . . . . . Nhìn lén anh.

Chỉ cần học được trầm mặc cùng cúi đầu, làm người trở nên phi thường dễ dàng. Tôi  ở trong lớp học như là cây chổi quét lớp kia, hèn mọn , đem mình rút vào nho nhỏ  trong cái vỏ của bản thân, dùng thương thế đau nhức của mình, thì cuộc sống khoái hoạt cách trước mắt càng xa.

Người người đem tôi quên đi, chính là thành toàn lớn nhất đối với tôi. Chỉ có anh, là trăng sánh ở chỗ đông người, vẫn nhớ rõ sự nói năng không lễ phép của tôi, luôn thích híp mắt tìm bóng dáng nhỏ gầy của tôi trong góc, sau đó tận tình nhục nhã.

Lúc đầu gặp liền sẽ động thủ, tiểu học năm thứ ba thì anh thấy trên vết sẹo anh họ để lại trên người tôi, không biết có phải vì phát giác lương tâm hay không, rốt cục ngừng tay. Tôi không phải nên cảm kích anh, làm cho cuộc sống của tôi trở nên muôn màu muôn vẻ, khiến cho tôi từ một cái nước sôi lửa bỏng lại đâm đầu vô cái nước sôi lửa bỏng khác, để cho tôi hận không thể vĩnh viễn rời khỏi nhà trường.

Sau khi tốt nghiệp trung học năm nhất, mợ lấy cớ anh họ muốn kết hôn, để cho tôi dọn ra ban công mà ở, sau đó rốt cục danh chính ngôn thuận đem tôi đuổi ra.

Tôi hoảng sợ như chó chết chủ (người không nơi nương tựa), trong túi xách chỉ vỏn vẹn có mấy bộ đồ, trên tay nắm cầm cái áo bông, khi trời mùa hè còn nắng chang chang, đứng ngay nhà ga, chỗ đường ray Như Long, người đi đường vội vàng qua lại, có một chú chó lông được chải chỉnh tề lè lưỡi bị chủ nhân dắt đi.

Tôi cúi đầu thật sâu, bị mồ hôi làm mờ mắt. Mông lung, một thiếu nhiên tay chân cường tráng đi đến trước mặt tôi, phát ra tiếng cười quái dị, "Tiểu tử, ngươi điên rồi, trời nóng thế này mà mang theo áo bông đi ra phơi nắng!"

Tôi hơi ngửa đầu, ánh mặt trời phủ thêm lên quần áo anh vào vòng ánh sáng, tôi chống lại mắt của anh, giống như một bầu trời đầy ánh sao đều lọt vào trong chỗ thâm trầm ấy, chớp mắt một cái, lòng của tôi đột nhiên đau co lại, đau đến muốn giết bản thân mình, giết anh luôn.

Tôi quăng áo bông xuống trước mặt anh, nghiến răng nghiến lợi  mắng, "Anh là cao hứng sao, ta bị đuổi ra , hiện tại không nhà để về. . . . . ."

Tôi chán nản ngã xuống, trên mặt nhanh chóng lăn xuống chất lỏng nóng hổi, chính là nước mắt đã lâu không rơi.

Tôi rơi vào cánh tay mạnh mẽ, cuối cùng – trong ý thức, chỉ có một đôi mắt tròn, giống như ánh sao sáng ngời trong đêm tối. Một loại ánh sáng kỳ quái trong mắt anh chợt lóe lên.

Vậy có phải hay không là sao băng xẹt qua bầu trời, muốn vĩnh viễn chìm trong biển xanh vô vọng. Vậy có phải hay không mẹ rời đi giờ cuối cùng ngóng nhìn, phảng phất xuyên thấu qua thân thể của tôi, nhìn vào địa phương xa xôi. Thật không muốn tỉnh.

Tỉnh lại thì, anh híp mắt đắc ý cười, "Tôi nói với cha mẹ ở nước ngoài của tôi, từ nay về sau cậu theo tôi cùng nhau học tập, bất quá cậu phải chiếu cố cuộc sống của tôi."

Anh ngậm một ngụm khói phun đến trên mặt tôi, làm tôi bị sặc đến ho khan, vứt thuốc lá xuống dưới, bóp cổ của tôi cười tàn bạo, "Tiểu tử, hôm nay dám rống tôi, cậu TM chán sống, xem Lão Tử từ nay về sau như thế nào trị cậu!"

Tôi bắt được tay của anh, vừa định dùng sức đẩy ra, lại bị vị thuốc nồng đậm trên tay anh làm hoảng hốt, chậm rãi, dung sứa bắt lấy tay anh gỡ xuống, tay của ta phủ ở trên tay của anh, ấm áp của anh thẳng tắp đâm đến trong lòng, tôi nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa. Anh chậm rãi buông tay, chăm chú , đêm tôi ôm vào trong ngực.

Trong nháy mắt, tôi chỉ nghĩ cứ chết đi như vậy. Nguyên lai, cha mẹ của anh cùng nhau xuất ngoại, lại bởi vì ly dị, đều có  gia đình mới, nên anh thành phiền toái của họ.

Tôi đến ở trong nhà trọ trống vắng kia, nấu cơm giặt quần áo cho anh, vì anh mà gọt hoa quả, vì anh mà đấm bóp lưng đấm chân, thậm chí, khi anh xem a phiến (AV: adult video)  phải giúp anh xuất ra. Anh có lần nghe nói có thể lấy “phía sau” mà dùng, cứng ngắc quấn quít lấy tôi muốn đi vào, tôi phát giận lần đầu tiên trong đời, một tay đem anh đẩy qua, đeo túi sách lên bước đi.

Anh phẫn nộ thu tay lại, nhưng muốn tôi vì anh mà dung tay làm tới tay mỏi nhừ mới bỏ qua. Anh vẫn đang thích kêu tôi "Tiểu tử” vẫn thích khi dễ tôi, giới thiệu tôi với người khác luôn cười xấu xa, "Đây là người hầu của tôi Chu Tiểu Tư, hay gọi ‘ xú tiểu tử ’."

Mọi người cười vang thì tôi liếc qua thấy anh híp mắt cười, cũng lén lút cười. Hạt cát cũng có thể thành đóa hoa, đó cũng là bởi vì có ánh mặt trời  sáng lạn chiếu rọi. Mà anh, chính là ánh mặt trời của tôi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cha mẹ của anh vì anh mà mở công ty, tôi là trợ thủ của anh.

Vì buôn bán, anh kết giao với nhiều người trẻ tuỗi giới thượng lưu trong thành phố. Bằng hữu của anh càng ngày càng nhiều, nam  nữ đều có, tuy bọn họ ăn mặc khí thế, dáng vẻ phi phàm, nhưng không có con mắt trong trẻo. Bọn họ ở trong nhà lầu suốt đêm ăn chơi vui đùa, tôi tự giam mình ở trên lầu, mặc kệ gió táp mưa sa, đều muốn mở ra  cửa sổ ở hướng bắc, yên lặng nhìn về nơi xa. Bắc Đẩu tinh thật sáng, sáng như ánh mắt mỉm cười của anh.

Mỗi khi tôi thụ dọn buổi sáng, nhìn thấy đống bừa bộn chén trên bàn, “áo mưa” đầy đất , mang theo chất lỏng  không rõ và giấy vệ sinh cùng khăn mặt thì lòng của tôi tự nhiên trống trơn, giống như đặt mình trong nước biển mênh mông , tìm không thấy bến cảng.

Tôi hiểu được, tôi tại một tấc tấc chết đi. Rốt cục, tôi không thể nhịn được nữa, lên án mạnh mẽ chuyện hoang đường của anh, anh lại ngậm lấy điếu thuốc, ánh mắt thâm trần nhìn tôi, "Cậu  dựa vào cái gì mà quản tôi?"

Tôi không phản bác được. Dùng một loại tâm tình quyết đấu tới cùng, tôi từ từ cởi bỏ cà vạt, cởi bỏ nút thắt của tây trang, cởi bỏ nút thắt của quần áo, loã lồ lồng ngực gầy yếu  , cúi đầu nói khẽ: "Anh nếu như muốn, tôi có thể cũng vậy, anh không cần phải ở bên ngoài xằng bậy. . . . . ."

Một hồi trầm mặc.

Trong không khí phiêu đãng mùi hương bạc hà, còn có tiếng hít thở bị đè nén của tôi, còn có. . . . . . nụ cười ẩn ẩn của anh.

Tôi dần dần tuyệt vọng, tướng mạo của bản thân xấu xí buồn cười, sinh ra chỉ là mục đính cho người khác giải trí. Nhưng hết lần này tới lần khác, người khác cũng không dung thèm tôi để vui đùa.

Tiếng chuông bén nhọn của anh đã cứu ta, nhấn phím nghe, sắc mặt anh đột biến, hướng tôi nói câu gì đó, cầm lên quần áo ném ở trên người của tôi, một bên nói điện thoại một bên chạy như điên ra ngoài, giống như tôi là quái thú dưới biển. Trong đầu tôi ầm ầm rung động, đờ đẫn  mặc vào quần áo, đờ đẫn  viết xuống đơn xin từ chức, đờ đẫn  tìm ra túi sách  rách nát của tôi , cũng không quay đầu lại, đi khỏi nơi thu lưu tôi mười năm. Tạm biệt, hi vọng vĩnh viễn không gặp lại.

Tôi  chuyển đến thành phố khác ven biển, bởi vì nơi này có thể nhìn thấy những ánh sao sáng nhất. Công tác mệt mỏi, tôi liền nằm ngửa tại sân thượng nghỉ tạm.

Đối diện, nước biển như làn sóng quay cuồng, gió biển tanh hôi vô cùng, những ngôi sao như thoả mãn ở bên cạnh tay ngươi, phảng phất đưa tay là có thể hái. Tôi cuối cùng phí công đưa tay lên, mò lên một hơi lạnh  gió, dưới ánh sao, tay của tôi, giống như nhất định một màn trước kia.

Tôi  vĩnh viễn đưa tay hướng anh, anh vĩnh viễn rời bỏ tôi, chạy như điên. Ta lần lượt mà đối với sao trên trời cầu nguyện , trời xanh, ngài phải phù hộ anh. . . . . . Phù hộ anh mọi chuyện đều tốt!

Một ngày của một năm sau, tôi đang ở sân thượng ngắm biển, chuông cửa đột nhiên vang lên dồn dập .

Tôi lười biếng đứng lên, cách cửa lại bị người dùng sức phá mở, mắt anh đầy tơ máu, như dã thú vọt đến. Tôi ngây ra như phỗng. Anh cầm lấy tôi hung hăng lay động, "Cậu cái này đồ hỗn trướng, dám chơi trò mất tích với lão tử, lão tử đánh chết cậu!" Quả đấm của anh cao cao giơ lên, lại chậm chạp không có rơi xuống .

Anh chậm rãi buông tay, dò xét bốn phía một phen, ngồi ở trên ghế sa lon đốt điếu thuốc, cười đến cả khuôn mặt thon gầy đều là nếp nhăn, "Tiểu tử, cậu sống cũng không tệ!"

Tâm trạng của tôi đau xót, ngàn vạn lời nói đều nghẹn ở cổ họng, không thể nói ra lời.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm cho anh trở nên tiều tụy như vậy. Tôi hối hận không kịp. Chính ra tôi không nên rồi đi, làm cho một mình anh ứng phó nhiều công tác như vậy, anh không thương tôi có cái quan hệ gì, dù sao tôi đã vụng trộm yêu đã nhiều năm.

Huống chi, anh là ân nhân của tôi, cũng là thân nhân duy nhất của tôi. Tôi yên lặng đi đến bên cạnh anh, thành kính ngồi ở bên chân anh, tham lam , trầm mặc , nhìn khuôn mặt đã phác thảo vẽ ở trong mộng quá nhiều lần, trong lòng lên án mạnh mẽ lòng kiêu ngạo của tôi, hối hận bởi vì tôi quá yêu, một chuyện nho nhỏ, lại để cho tôi hết sức căng thẳng, làm ra  rất nhiều chuyện hoang đường.

Anh ưu nhã đứng dậy, hướng tôi phun ra điếu thuốc, híp mắt có chút  cười. "Tiểu tử, tôi biết rõ cậu yêu tôi. . . . . ."

Anh hung hăng mà dập tắt điếu thuốc, hướng tôi mở ra hai tay, trong mắt đột nhiên nước mắt cuồn cuộn.

"Đứa ngốc, tôi cũng vậy thích cậu a. . . . . ."

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro