Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 【006 】: Không liên lạc được

Edit + Beta: Snail

Dương Sóc tỉnh lại trên phi cơ, khi đó hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, tửu lượng Trương Quân tốt hơn hắn, cho nên đã triệt để thanh tỉnh.

Khi bị Trương Quân cười ha ha báo cho biết bản thân đang ở trên phi cơ, hơn nữa đã bay được khoảng 6 giờ, còn nửa giờ nữa sẽ đến thành phố X, sắc mặt Dương Sóc có thể nói là thiên biến vạn hóa.

Hắn tồn trữ nhiều lương thực ở thành phố J như vậy, làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy... cuối cùng lại đến cái thành phố du lịch nhỏ sơn cùng thủy tận này sao?

Ông trời cho hắn tới đây một lần nữa chính là muốn chơi hắn sao?

Trong lòng Dương Sóc rất là âm u, nhưng nhìn Trương Quân vẫn là bộ dáng ngốc nghếch, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, việc đã đến nước này, dù cho sau khi máy bay hạ cánh hắn lập tức chạy trở về... cũng không kịp rồi! Hơn nữa, cái thành phố X này còn có người yêu của Trương Quân ở, đối phương cũng sẽ không đồng ý trở về...

Máy bay hạ cánh, bắt xe, lại ngồi suốt ba tiếng mới đến nơi ở của người Trương Quân muốn theo đuổi kia... nhà Liễu Phi Dương.

Nhìn vị trí địa lý nhà Liễu Phi Dương, ánh mắt Dương Sóc có chút lóe lóe, không được tốt lắm nhưng cũng không tệ, phòng ở là nhà lầu, hai tầng, còn có một sân trước cùng sân sau, nhưng khu vực này nhà lầu có hơi nhiều... nhân khẩu cũng có chút dày đặc.

Tận thế bùng nổ, bất kể là thây ma hay nhân loại, nếu không có năng lực sợ là rất khó đối phó.

Trương Quân sở hữu dị năng, là hệ hỏa, nhưng không tính là lợi hại.

Liễu Phi Dương kia, đời trước hắn không gặp được, cũng không biết là Trương Quân không tìm được anh ta hay là anh ta đã xảy ra chuyện.

Gõ cửa, đến mở cửa chính xác là Liễu Phi Dương, đối phương vừa nhìn thấy Trương Quân sắc mặt lập tức thay đổi, đen đỏ đan xen.

Bộ dáng Liễu Phi Dương trong tuấn dật mang theo thanh tú, chẳng qua là thanh tú chiếm phần trội hơn, cả người thoạt nhìn khá nhã nhặn, trên mặt còn đeo một gọng kính màu bạc, dáng người có chút cao gầy, cả người lộ ra thanh nhã cùng tỉ mỉ.

Trương Quân là tên mặt dày vô đối, cũng mặt kệ sắc mặt biến hóa của Liễu Phi Dương, cả người liền quấn lên, còn ôm lấy eo đối phương, miệng còn ồn ào những lời khiến người ta... chỉ muốn đập hắn!

"Phi Dương Phi Dương, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy, sau khi đè người ta trên giường liền lập tức vứt bỏ người ta, nếu cậu ghét bỏ kỹ thuật người ta không tốt thì cứ nói ra, người ta sẽ sửa mà!"

Mặt Liễu Phi Dương đen như đáy nồi. Tức đến run rẩy...

Trương Quân vẫn còn mặt dày vô đối rống: "Phi Dương Phi Dương, cậu phải chịu trách nhiệm, cậu phải chịu trách nhiệm đó Phi Dương!"

Không muốn rước lấy ánh mắt hàng xóm, Liễu Phi Dương chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn trước tiên kéo tên miệng rộng nào đó vào trong nhà rồi nói tiếp.

Mà Dương Sóc... hắn tự nhiên cũng vào theo, hiện tại hắn vội vã liên lạc với Cố Diễm, vừa rồi trên taxi hắn đã gọi cho Cố Diễm nhiều cuộc nhưng đối phương đều không bắt máy, điều này khiến hắn vô cùng lo lắng.

Vào đến phòng, thời gian gần đúng giờ ăn trưa... Mười giờ tối nay chính là thời gian tận thế bắt đầu! Căn bản không còn thời gian nữa!

Liễu Phi Dương xem như ôn hòa chào hỏi Dương Sóc, cuối cùng tận tình vị trí chủ nhà đi làm cơm.

Trương Quân tự nhiên là mặt dày quấn lấy.

Tới nơi này, tình huống so với kiếp trước càng thêm không xong, kiếp trước ít nhất là đến du lịch, hắn mang chút ít thức ăn, còn có quần áo gì đó, hiện tại trừ bản thân cái gì hắn cũng không có! May mà hắn sống lại, biết rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nên còn mang theo được cái ví tiền bên người!

Thở sâu hít vào một hơi, lại một lần nữa không gọi được cho Cố Diễm, Dương Sóc chỉ đành gọi cho người trong công ty, bảo bọn họ đi tìm Cố Diễm... nhưng cũng hiểu được trong thời gian ngắn sẽ không có kết quả.

Thật sự không còn thời gian, cũng không biết trong nhà Liễu Phi Dương có bao nhiêu thức ăn, hơn nữa hắn đã chuẩn bị rất nhiều thứ rồi... Nếu như bận rộn vài ngày trước đó đều là uổng phí thì hắn chỉ có thể khóc cũng không có nơi để khóc!

Nói với Trương Quân mấy tiếng, bảo muốn mua ít đồ, không ăn ở nhà mà ra ngoài ăn, cũng không để ý có phản đối hay không, Dương Sóc liền ra ngoài, hắn đến siêu thị nơi này, siêu thị không lớn lắm, nhưng vẫn tương đối đầy đủ đồ vật.

Dương Sóc rất nhiều tiền, nhưng lại không thể mua quá nhiều, tận thế đến ngay trước mắt, siêu thị này lại cách nhà Liễu Phi Dương khá gần, rất dễ xảy ra vấn đề. Nếu là bị kẻ khác biết rõ hắn sớm mua nhiều thứ...

Vì vậy Dương Sóc chẳng qua chỉ mua năm túi hai mươi cân gạo, vài thùng hoa quả, hai thùng mì tôm, trái lại mua mười điếu thuốc lá thượng hạng, rượu cũng mua sáu thùng rượu ngũ lương*... xem như tương đối tài đại khí thô rồi.

*Rượu ngũ lương: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên làm bằng năm loại lương thực.

Thịt đông gì đó cũng mua không ít, còn có rau dưa... Có điều còn chưa quá khoa trương ở phạm vi bên ngoài, cuối cùng, hắn nhờ nhân viên siêu thị đưa những thứ này đến nhà Liễu Phi Dương... giải thích với người bên ngoài là muốn mở tiệc liên hoan.

Đối với mấy thứ này, Trương Quân trợn mắt há hốc mồm.

"Thức ăn mấy ngày nay, tôi biết trong nhà bạn cậu không thiếu, nhưng chúng ta là đến làm khách, cũng nên cống hiến một chút, rượu với thuốc lá là mang về tặng người."

Lúc này Trương Quân mới nhẹ gật đầu, không có ý tứ vỗ vỗ đầu, "Hắc hắc, tôi còn không nghĩ tới, vậy ra ngoài mua một ít đặc sản địa phương đi."

Dương Sóc không sao cả nhẹ gật đầu, "Tôi lại ra ngoài dạo đây, không quấy rầy thế giới hai người của các cậu."

Sau đó, Dương Sóc bao một chiếc xe đi đến thị trấn phương Bắc, bên kia là địa điểm du lịch, có rất nhiều cửa hàng, cho xe chờ ở ven đường, bản thân Dương Sóc thì đi mua sắm, lúc này chính xác thứ hắn muốn mua là vũ khí!

Ba lô leo núi, vũ khí, liều vải, Dương Sóc một hơi mua không ít, ba lô leo núi cùng bao lớn đều trang bị đầy dủ, ước chừng tám cái túi lớn, bên trong cũng không thiếu quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, may mà hắn bao xe, không thì căn bản không thể quay về!

Làm xong việc, trở lại nhà Liễu Phi Dương đã là 6:30 chiều, cơm tối Liễu Phi Dương đã chuẩn bị tốt.

Sắc mặt đối phương nhìn không tốt... thế nhưng cũng chỉ nhằm vào Trương Quân, đối với Dương Sóc, anh ta vẫn rất ôn hòa khách khí. Có điều Trương Quân da mặt dày hoàn toàn không nhìn, còn cảm thấy người yêu mặt lạnh nhà mình nhìn rất đẹp...

Mặc dù... cái thân phận "người yêu" này Liễu Phi Dương căn bản không thừa nhận!

Di động Cố Diễm vân không liên lạc được, Dương Sóc vô cùng bực bội, nhưng không biểu hiện ra ngoài, công ty bên kia của hắn cũng liên hệ, nhưng đều không có tin tức Cố Diễm!

Cố Diễm... đến cùng đã đi đâu rồi!

☆, 【007 】: Sát tinh Cố Diễm?

Edit + Beta: Snail

Ăn cơm tối xong đã là hơn bảy giờ, Cố Diễm bên kia vẫn không liên lạc được, đáy lòng Dương Sóc không khỏi càng ngày càng buồn bực bất an.

Mặc dù đời trước Cố Diễm tìm được đến nơi này, nhưng lúc này đây hắn cũng không dám trông cậy vào!

Bởi đời trước bất kể nói thế nào, Cố Diễm biết rõ bản thân đến nơi này du lịch, còn lần này... có thể nói mình là bị tên thiếu não Trương Quân làm cho im hơi lặng tiếng mà biến mất!

Buồn bực, vẫn là buồn bực, thừa dịp tài nguyên nước còn có thể dùng lần cuối này Dương Sóc liền đi tắm rửa, hơn nữa còn mở đầy một bồn nước lớn, tận thế đến, nước này cũng không thể dùng nữa... Có điều may mà sân sau nhà Liễu Phi Dương còn có một miệng giếng, miệng giếng kia bình thường không thể dùng đến, cho nên hiện tại đang dùng tảng đá che lại, như vậy sẽ khiến xác suất lây nhiễm thành công thấp hơn chút ít.

Thở ra một hơi thật dài, Dương Sóc mặc quần áo xong liền đi ra ngoài, chỉ còn không đến một tiếng nữa...

Xuống lầu, vốn dĩ muốn nhìn một chút Liễu Phi Dương cùng Trương Quân đang làm gì, nhưng trước mắt lại nhìn thấy một cái mặt bị đánh bầm dập đến nhìn không ra bộ dạng cũ, rõ ràng chính là tên thiếu não nào đó... Dương Sóc chấn động, cũng rùng cả mình, chẳng lẽ tận thế sớm bắt đầu rồi sao? Người này gặp phải công kích hay sao?

"Người anh em... hu hu... Đau quá đi!" Trương Quân ai oán chỉ vào mặt chính mình rồi nhào tới Dương Sóc... nhưng vừa lúc như nghĩ đến cái gì liền miễn cưỡng dừng lại. Có điều trên mặt cậu ta vẫn là biểu tình ai oán, trừ ai oán ra còn có... tủi thân!

"Ấy! Cậu... đây là ai đánh cậu? Chuyện gì xảy ra!" Nếu như là Liễu Phi Dương ra tay tuyệt đối sẽ không nặng như vậy, mặc dù bản thân tên kia không muốn thừa nhận, nhưng làm người đứng xem chính mình có thể nhìn ra anh ta vẫn có tình cảm đối với Trương Quân, tuyệt đối không có khả năng xuống tay nặng đến thế!

"Người anh em... Hung phạm là bạn đời nhà cậu đó... Hu hu..." Trương Quân giả khóc ròng nói, có điều âm thanh rất thấp, còn có chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi.

Bạn đời nhà cậu... Dương Sóc sững sờ, sau đó dường như cảm giác được cái gì từ phía sau lưng Trương Quân mãnh liệt nhìn đến, nơi đó, một bóng dáng quen thuộc đến khiến hắn đau lòng đang lẳng lặng đứng, đôi con ngươi không hế chớp một cái nhìn chằm chằm vào chính mình.

"Cố Diễm..." Dương Sóc thì thào gọi, sau đó không chút khách khí đẩy người nào đó đang cản đường ra rồi trực tiếp vọt xuống cầu thang, mạnh mẽ ôm lấy thân thể Cố Diễm.

Thẳng đến khi ôm chặt lấy người vào trong lòng, thể hội được quá trình thân thể đối phương từ căng thẳng đến buông lỏng, cảm nhận được độ ấm ôn hòa của cơ thể, lúc này hắn mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Cố Diễm... vẫn đến đây. Vận mệnh cả đời trước... chẳng lẽ không thể xoay chuyển sao?

Không, không! Sẽ không! Chỉ cần mình làm tốt, Cố Diễm sẽ không xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không sao! Nhất định sẽ không!

Nghĩ như vậy, Dương Sóc càng thêm ôm chặt người trong ngực.

Hai mắt Cố Diễm cũng hơi nhắm lại, từ khi phát hiện ra Dương Sóc mất tích, đến khi lợi dụng vệ tinh định vị tra tìm vị trí đối phương, lại chạy đi tìm... Cho rằng đối phương là bị bắt cóc, cái loại lo lắng vô hình này, hai ngày qua y trải qua cực kỳ không thoải mái!

Sau một lúc lâu, Dương Sóc rốt cục buông Cố Diễm ra, vội vàng hỏi: "Em đã xảy ra chuyện gì? Anh gọi nhiều cuộc điện thoại cho em, xem như trừ đi thời gian em trên máy bay cũng không có khả năng một cuộc cũng không tiếp được chứ?"

Cố Diễm cẩn thận từng li từng tí quan sát Dương Sóc một chút, nói khẽ: "Xin lỗi... Em trang bị vệ tinh định vị trên điện thoại của anh, có điều hệ thống kết nối là một cái di động khác, em tưởng anh bị bắt cóc, lúc đi bởi vì vội vàng nên bỏ quên điện thoại trong nhà rồi..."

Giọng nói Cố Diễm rất nhẹ, rõ ràng là sợ Dương Sóc truy cứu chuyện "vệ tinh định vị" kia.

Dương Sóc bị nghẹn xuống, nếu là lúc trước, có khả năng hắn sẽ không vui, còn có thể ầm ĩ với Cố Diễm, nhưng hiện tại... Dương Sóc thở dài, xoa nhẹ mái tóc mềm mại đen nhánh của Cố Diễm. "Em thật là quá không cẩn thận, sao có thể quên di động trọng yếu như vậy ở nhà."

Cố Diễm có chút không dám tin nhìn Dương Sóc một lát, "Anh... không truy cứu em làm di động của anh..."

Dương Sóc nhàn nhạt cười, "Cái này trước không nói, còn chưa ăn cơm chiều phải không?"

Cố Diễm gật đầu, "Ừm, còn chưa."

Trong lòng Dương Sóc có chút đau, nhưng mà... so với ăn cơm, hắn còn có việc quan trọng hơn rất không cam nguyện hoàn thành... Thu gom nhiều vật tư như vậy tuyệt đối không thể phí công vô ích được!

Mà qua không đến một tiếng nữa, toàn bộ mạng lưới Internet, tín hiệu di động đều sẽ bị nhiễu sóng!

Thở sâu hít vào một hơi, Dương Sóc chuyển hướng sang Trương Quân đang ai oán, "Trương Quân, cậu trước chuẩn bị chút đồ ăn, tôi nói chút chuyện với Cố Diễm, lát nữa sẽ qua." Nói xong, kéo Cố Diễm lên lầu.

Cố Diễm tự nhiên đi theo, mà Trương Quân thiếu não nào đó... thời điểm Cố Diễm đi qua bên người thân thể nhịn không được run rẩy, đây là... phản ứng bản năng!

Vừa rồi khi Cố Diễm đánh người biểu tình cùng sát ý trong mắt thật sự là quá kinh khủng! Mặc dù biết rõ chuyện Dương Sóc bị bắt cói là hiểu lầm, bản thân là bạn Dương Sóc, nhưng mà rét lạnh trong mắt đối phương không tiêu tán chút nào... Thật sự là... quá khủng bố rồi!

Người này... thời điểm bên cạnh Dương Sóc còn đỡ một chút, đối với người khác... A... Quên đi, đi chuẩn bị cơm tối, không thể trêu vào ông chủ lớn, hắn đành trốn vậy!

Ai, người anh em đáng thương, làm sao gặp phải tên sát tinh như vậy chứ!

————————————————-

Snail: Lanh quanh trên mạng tìm được một bộ mạt thế khá hay, em thụ rất cường, còn cường hơn cả mấy anh công... nhưng vấn đề là ở chỗ này, đến tận 3 (hay 4) anh công, mà không hiểu sao dạo này đọc đa công liền không chịu nỗi, sau khi đọc bộ Khuynh tẫn triền miên xong thì hình như mình bị ghét đa công thì phải, cảm thấy tội nghiệp cho anh công đầu tiên ghê gớm, kết quả là... bỏ ngang luôn TT^TT

☆, 【008 】: An bày cuối cùng trước tận thế

Edit + Beta: Snail

Trương Quân đánh giá người yêu hắn là sát tinh, điểm ấy, Dương Sóc tự nhiên biết rõ. Có điều dù cho biết rõ e rằng hắn cũng cảm thấy đó là lẽ dĩ nhiên, công ty Cố gia có thể làm lớn như vậy, làm người lãnh đạo công ty kia Cố Diễm làm sao có thể là nhân vật dễ đối phó!

Lúc này, Dương Sóc kéo Cố Diễm đến phòng mình, hai người ngồi xuống mép giường lớn, "Cố Diễm... hiện tại anh có một chuyện rất trọng yếu muốn nói với em."

Cố Diễm bình tĩnh nhìn Dương Sóc, mềm mỏng nói: "Ừm, anh nói đi."

"Mấy ngày trước... anh mơ thấy một giấc mộng." Giọng Dương Sóc yếu ớt vang lên.

"Mộng?" Cố Diễm ngẩn người, "Mộng cái gì?"

Dương Sóc quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, "Anh mơ thấy... thời tiết thay đổi rồi."

Cố Diễm nghe vậy kinh ngạc há to miệng, "Thời tiết thay đổi? Cái gì mà thời tiết thay đổi?" Y làm sao cũng không hiểu Dương Sóc đang nói cái gì. Mà vẻ mặt Dương Sóc lúc này cũng khiến bản năng của y cảm thấy có chút bất an.

Dương Sóc quay đầu lại, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Diễm, đặt tay đối phương vào trong lòng bản tay của mình tinh tế vuốt ve, ước chừng nửa phút đồng hồ sau, hắn mới chợt nói: "Anh mơ thấy lời đồn tận thế trên mạng thật sự xảy ra, rất nhiều người đều biến thành quái vật ăn thịt người, cuộc sống của con người trở nên rất khó khăn.."

Cố Diễm nghe được cũng không nhảy dựng lên hô không có khả năng gì đó, chẳng qua y không hề chớp mắt nhìn Dương Sóc, nhìn vẻ mặt đối phương mang chút đau thương, tim, đau nhói.

"Dương Sóc, dù cho tận thế thật sự đến, anh yên tâm, chỉ cần em còn sống, anh sẽ tuyệt đối không có chuyện gì!"

Giọng của Cố Diễm có thể nói là rất nhẹ, không giống như đang thề, chỉ như trần thuật lại một sự thật hiển nhiên.

Dương Sóc nghe, giờ khắc này, phảng phất như linh hồn đều rung động.

Người này... Sao vẫn trước sau như một ngốc nghếch đến thế... Ngốc đến khiến người khác không thể không đau lòng...

Vì vậy, Dương Sóc nhẹ nhàng cong khóe miệng. "Đoạn thời gian trước không phải anh luôn bận rộn sao? Cũng là do mơ thấy giấc mộng không tốt, sau đó... anh vì giấc mộng kia mà chuẩn bị một số thứ không ảnh hưởng đến toàn cục."

"Hử?" Cố Diễm có chút hiểu được, trừng mắt nhìn, "Anh..."

"Anh mua nhiều nhà kho, đã nghĩ đến, lỡ như tận thế đến thật, chúng ta ở cùng nhau cũng sẽ không chết đói, chết khát, mặc dù sinh hoạt có thể không tốt như hiện tại, nhưng thế nào cũng sẽ không đến bước đường cùng... Cố Diễm, hiện tại hai người chúng ta đều ở chỗ này, mà trong giấc mộng của anh, chỉ sợ qua không lâu nữa sẽ đến lúc, chúng ta không còn thời gian trở về nữa rồi... Những thứ đó, anh làm sao cùng không muốn làm lợi cho người khác. Ngay bây giờ em gọi điện về đi, nói cho người trong nhà chân chính có thể làm chủ, những thứ anh chuẩn bị đều là báu vật đó, nếu như tận thế không đến... Em không phải nói em muốn mở một cái siêu thị sao. Đây là địa chỉ nhà kho..." Nói xong, đưa Cố Diễm một tờ giấy.

Cố Diễm dùng ba giây thời gian để tiêu hóa lời Dương Sóc, sau đó lập tức nhẹ gật đầu, "Em biết phải làm sao rồi."

"Vậy hiện tại lập tức gọi đi, anh đi xuống trước... Em gọi điện thoại rồi xuống nhé."

Cố Diễm gật đầu, mềm nhẹ đáp ứng, "Được."

Dương Sóc cười nghiêng người hôn nhẹ lên môi Cố Diễm, "Anh chờ em."

Trong mắt Cố Diễm ánh lên ánh sáng rực rỡ lại nhu hòa, "Ừm."

Dương Sóc đi xuống lầu, Cố Diễm lấy ra di động, thưởng thức ước chừng 5 giây, sau đó y ấn xuống phím nào đó, rất nhanh, bên kia truyền đến giọng nói mặc dù có chút già nua nhưng lại thập phần hữu lực.

"Lão tam? Sao lúc này lại gọi điện đến?"

Cố Diễm bình tĩnh gọi, "Ông nội."

"Ừ." Ông lão đầu bên kia đáp lại, "Thế nào? Gặp chuyện không may rồi hả?"

"Ông nội, mật thám thành phố B bên kia truyền đến tin tức bí mất, trời... có thể sẽ thay đổi."

Bên kia ông lão trầm mặc lại, không nói gì, bầu không khí có chút căng thẳng.

Cố Diễm tiếp tục dùng âm điệu bình tĩnh nói: "Ông nội, nếu thật sự như vậy, nơi này con có mấy địa chỉ ngài nên ghi nhớ kỹ..."

Báo xong địa chỉ, Cố Diễm một chút cũng không nghi ngờ ông lão đã ghi tạc toàn bộ những địa chỉ kia trong đầu, y nói tiếp: "Ông nội nhớ nhất định phải khống chế lực lượng vũ trang Cố gia trong tay nhất mạch chúng ta... Những vật trong kho hàng, trước tiên thu xếp đến đại bản doanh bí mật của Cố gia."

Đầu bên kia ông lão vẫn trầm mặc không nói gì.

Cố Diễm cũng không để ý, trong lòng nghĩ đến gì đó, trong miệng tiếp tục nói: "Con biết rõ, những chuyện này ông nội xử lý tốt hơn so với con. Con sẽ không khoe khoang nữa... Chẳng qua có một điều cuối cùng con muốn nhắc nhở nội, cũng mong nội nhất định phải coi trọng, trời nếu thật sự thay đổi, khó đoán nhất chính là lòng người, con biết nội vẫn muốn đoàn kết tất cả mọi người trong Cố gia lại, đúng là từ xưa đến nay con sâu làm rầu nồi canh thường thường có thể vong quốc, con không hy vọng có một ngày trở lại thành phố J lại phải chứng kiến Cố gia tan rã..."

Bên kia, hô hấp của ông lão tắc nghẽn, ngừng trong chốc lát mới yếu ớt nói, "Sao con không trở về nói mà lại nói trong điện thoại... thời gian không còn kịp rồi sao?"

Cố Diễm dùng trầm mặc đáp lại, mấy giây sau, nhẹ nhàng nói câu sau cùng, "Ông nội, tạm biệt, bảo trọng. Cháu nội bất hiếu, sẽ tận lực trở về sớm."

Ngắt điện thoại, nhà lớn Cố gia, ông lão trong nháy mắt phảng phất như già đi rất nhiều, ông chậm rãi dời bước đến bên cửa sổ, thật lâu sau, trong mắt ông lại lóe ra hào quang sắc bén, nắm tay cũng bắt đầu nắm chặt.

"Trường Giang sóng sau xô sóng trước... Cơ nghiệp Cố gia, tuyệt đối không thể hủy trong tay lão già này! Lão tam... con là người thừa kế thế hệ này của Cố gia, trước khi con trở về... ông nội dù có chết, cũng sẽ bảo vệ tốt Cố gia! Thời tiết thay đổi? Lão già này đã sống gần hết đời, ngược lại muốn nhìn kỹ một chút, hôm nay, có thể thay đổi ra sao!"

Mà ở bên này, Cố Diễm đi xuống lầu, một ánh mắt liền trông thấy Dương Sóc chờ ở bàn ăn, nhìn người bản thân ấp ủ trong lòng rất nhiều năm kia, y chậm rãi nhu hòa cong lên khóe miệng.

Mà nụ cười nhu hòa kia cũng khiến Dương Sóc gợi lên khóe môi, vẫy tay với Cố Diễm, "Tới đây ăn đi."

"Được."

Trương Quân sợ run cả người... Hai vị này, có thể đừng cười khiến người chán ghét như vậy không?

Nhất là trong đó có một vị mang danh sát tinh Cố Diễm... Ngài thật không thích hợp với nụ cười này! Thật đó!

"Trờ về phòng ngủ đi." Liễu Phi Dương tức giận vỗ bả vai Trương Quân, người này xem ra là bị đánh đến sợ, Cố Diễm cười như vậy cũng không phải nhằm vào cậu ta, cậu ta run rẩy cái gì, thật không có tiền đồ!

Trương Quân vội thay đổi sắc mặt xoay người lại, "Ừ, được, được, Phi Dương, hôm nay chúng ta ngủ chung..."

"Cút!" Liễu Phi Dương một cước đạp lên chân đối phương... Đi không quay đầu.

Trương Quân tủi thân vuốt vuốt nơi bị đạp, ai oán thở dài, "Haizzz... con đường theo đuổi vợ của mình... lúc nào mới suôn sẻ đây! Vẫn là Dương Sóc có phúc, sát tinh khủng bố như vậy lại có thể cười giống như thỏ trắng nhỏ với cậu ta... Haizz... Vì sao vị này của mình lại không được... Mình cũng không cầu giống như thỏ trắng nhỏ, nhưng đừng xù lông nhím mà!"

————————————-

Snail: Bạn Trương Quân thật sự là rất không có tiền đồ, nhưng may mà được cái mặt dày vô đối _ _|||

☆, 【009 】: Đau đầu hay đau lòng

Edit + Beta: Snail

Ăn cơm tối xong, Dương Sóc lại lôi kéo Cố Diễm tranh thủ thời gian tắm rửa một lần. Đây là lần cuối cùng tắm rửa trước tận thế... Lúc tắm thiếu chút nữa thì lau súng cướp cò, có điều may mà Dương Sóc vẫn nhịn xuống được.

Đời trước thời điểm tìm được hắn đối phương đã có dị năng rất lợi hại, nhưng hắn không biết đối phương làm sao sinh ra dị năng, quá trình sinh ra đó có nguy hiểm hay không... Không biết, cũng là do đời trước hắn không quan tâm chút nào.

Mà hiện tại, hắn muốn cùng Cố Diễm mạnh khỏe đi tiếp, tự nhiên không muốn đối phương bị nửa điểm thương tổn! Mắt thấy thời gian sắp đến, bầu trời bên ngoài dường như cũng xuất hiện điềm báo khác thường, lúc này, hắn làm sao dám tùy tiện bỏ mặc bản thân trầm luân!

Cố Diễm đỏ mặt bị Dương Sóc ôm lên trên giường lớn trong phòng, giường lớn rất mềm mại, y nhìn Dương Sóc, chớp chớp mắt hỏi: "Anh... không muốn sao?"

Bởi vì câu nói này Dương Sóc thiếu chút nữa nhịn không được, muốn! Hắn làm sao lại không muốn! Nhưng hiện tại tuyệt đối không phải thời điểm tốt lành gì...

Vì vậy, chỉ có thể kiềm chế loại xúc động đốt người nào đó, Dương Sóc đè lên người Cố Diễm không ngừng hôn môi đối phương, còn có cặp mắt phượng xinh đẹp kia, thẳng đến khi khiến hô hấp của hai người đều ồ ồ mới chậm rãi buông đối phương ra. "Một đường tới đây em cũng mệt mỏi lắm rồi phải không? Không biết tình huống của anh em chắc chắn rất lo lắng, đêm nay chúng ta không làm, trước hết cho em thiếu... Ngủ đi."

Ngủ đi, cho dù có thể ngủ, đây cũng là đêm cuối cùng trước tận thế, về sau rối loạn khiến ai cũng từng giây từng phút đều duy trì cảnh giác, không thể tùy thời an nhiên chìm vào giấc ngủ...

Nét đỏ lúc đầu trên mặt Cố Diễm dần lui xuống, cầm lấy áo ngủ mới Dương Sóc mua cho y mặc vào, không tiếng động nhẹ gật đầu, cảm thấy có chút khác nước, vì vậy nói: "Ừm, anh ngủ trước đi, em đi rót chút nước."

Dương Sóc lập tức cự tuyệt yêu cầu của đối phương: "Em nằm đi, để anh rót." Trong phòng không phải không có nước sôi, nhưng hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng chọn đi phòng bếp nhìn vật tư bản thân chuẩn bị một chút...

Cố Diễm gật đầu, "Được." Y giống như cần yên tĩnh một chút... tranh thủ thời gian khiến thân nhiệt trên người giảm xuống...

Sau khi Dương Sóc rời khỏi phòng, Cố Diễm mặc đồ ngủ đứng dậy từ trên giường đi đến bên cửa sổ, cửa sổ đóng kín khiến y có chút nóng, vì vậy mở cửa sổ trước mặt ra một chút, y nghĩ trong thời gian chờ Dương Sóc lên nhanh chóng thổi mát, hiện tại buổi tối gió vẫn có chút lạnh, mở cửa sổ, quả nhiên, gió lạnh đánh úp lại, Cố Diễm cảm giác nhiệt độ trên người nhanh chóng giảm xuống, khóe miệng khẽ cong, đang muốn chờ gió thổi một lúc thì đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên, chân trời dường như có một luồng sáng phóng thẳng về phía y...

Tốc độ luồng sáng kia nhanh vô cùng, Cố Diễm kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau, lại muốn nhìn rõ đó là vật gì, mà khi y đang có chút chần chờ, luồng sáng giống như sao băng kia vậy mà va vào đầu Cố Diễm!

"A..." Mặc dù tự nhận năng lực nhịn đau cực mạnh, Cố Diễm cũng bị trùng kích bất ngờ tạo thành đau đớn làm thiếu chút nữa nhịn không được kêu ra tiếng, có điều ngay lúc đó y nhớ đến Dương Sóc đang ở dưới lầu, không muốn đối phương lo lắng, cho nên mạnh mẽ nhịn xuống, nhưng dù là như vậy vẫn không tránh khỏi rên rỉ. Trong não đau giống như muốn nổ tung, rất nhanh, bởi vì đau đớn mà mặt Cố Diễm đã tái nhợt, trên người cũng ướt đẫm mồ hôi.

Dương Sóc... ngay lúc này đi tới! Nhìn thấy tình huống hiện tại của Cố Diễm liền sợ hãi kêu lên một tiếng, ly nước trong tay thiếu chút nữa không thể nắm chắc.

"Cố Diễm! Chuyện gì xảy ra! Em làm sao rồi?" Dương Sóc vội vội vàng vàng nửa ôm lấy Cố Diễm, nhìn sắc mặt đối phương tái nhợt như tờ giấy liền cảm thấy quặn đau.

Cố Diễm suy yếu cười cười, vốn là cố hết sức muốn nở một nụ cười để dỗ dành Dương Sóc, nhưng cũng không thành công, bởi vì nụ cười kia khiến Dương Sóc càng nhìn càng thêm lo lắng.

"Cố Diễm, nói với anh, chuyện gì xảy ra? Vừa rồi không phải còn tốt sao? Em không thoải mái chỗ nào? Hử?" Dương Sóc một bên hỏi, một bên cẩn thận kiểm tra tình huống trên người Cố Diễm.

Ngón tay Cố Diễm cố hết sức giơ lên, chỉ chỉ đầu mình, "Em... đau đầu, vừa rồi... có cái gì đó tựa như ánh sáng màu vàng từ bầu trời bay đến... Em... không tránh được!"

Dương Sóc nghe vậy sắc mặt nhất thời đại biến, đời trước thời gian hắn sống quá ngắn, hơn nữa tin tức biết được cũng rất ít, trong thành phố này người lợi hại nhất e rằng sẽ là Cố Diễm, mà khi đó hắn cũng không biết một cách tỉ mỉ cấp bậc năng lực của Cố Diễm, đừng nói là người khác, về phía thây ma, trái lại hắn biết rõ e rằng có đến cấp ba...

Mà tại sao Cố Diễm lại đau đầu khi chưa đến thời điểm tận thế hoàn toàn, ánh sáng màu vàng kia rốt cục là thứ gì, hắn căn bản không thể dùng tri thức đời trước để hiểu được!

Lúc này, Dương Sóc càng thêm căm ghét bản thân ngày trước, sao lại không thể sống lâu thêm chút thời gian cơ chứ? Sao lại không thể sưu tầm một ít tư liệu về tận thế chứ!

Trông thấy sắc mặt Dương Sóc không tốt, vẻ mặt âm trầm, thân thể Cố Diễm run rẩy, miễn cưỡng nói: "Dương Sóc... em... em không sao cả... Anh ngủ trước đi, em..."

"Cố Diễm!" Dương Sóc nhịn không được thấp giọng rống lên, tức giận nói: "Em đang nói xằng bậy cái gì! Cái bộ dáng này của em anh làm sao còn muốn ngủ! Dù là heo anh cũng ngủ không được, sao em lại không suy nghĩ cho chính mình! Hiện tại đã không thể đến bệnh viện rồi..."

Môi Cố Diễm run lên, nhưng trong lòng thì nhẹ nhõm rất nhiều, Dương Sóc không phải ngại bản thân làm phiền hắn là tốt rồi, về phần đầu đang đau đớn... Y có thể chịu được! Trên đời này trừ người yêu tổn thương, tất cả đau đớn khác y đều không xem vào đâu cả.

Dương Sóc ôm Cố Diễm lên giường, kéo người vào trong ngực khẽ hôn, lại nhanh chóng xuống giường đóng cửa sổ lại, đóng xong, bản thân hắn cũng leo lên giường lần nữa ôm người kia thật chặt, "Cố Diễm, nhắm mắt lại, giống như thôi miên ấy, nghĩ đến ngủ, tưởng tượng đầu không đau nữa.... không đau nữa... Anh ở đây cùng em, ôm em, được không?"

Cố Diễm hơi kéo kéo khóe miệng, đầu rất đau, nhưng lòng lại ấm, vì vậy ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, "Được." Thôi miên à... Có lẽ nên thử xem... Mặc dù, y không cho rằng bản thân sẽ bại trận trước loại đau đầu không hiểu ra sao này....

Sau khi Cố Diễm nhắm mắt lại, Dương Sóc chầm chậm hôn lên trán đối phương, trong miệng giống như thôi miên nhắc đi nhắc lại: "Không đau, không đau, ngủ sẽ không đau nữa.. Cố Diễm ngoan, ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi..."

Có lẽ một tiếng "ngủ đi" kia thật có tác dụng thôi miên, nhưng Cố Diễm nghĩ phần nhiều là do sự tồn tại của bản thân Dương Sóc, theo thời gian trôi qua y thật sự chậm rãi ngủ....

—————————–

Snail: Cứ như dỗ trẻ con ngủ _ _|||

☆, 【010 】: Ngươi quá yếu rồi!

Edit + Beta: Snail

12 giờ khuya, vốn ngủ không yên Dương Sóc bị tiếng chó sủa ngoài phòng làm tỉnh.

Hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, sau đó phản ứng đầu tiên là nhìn tình huống của Cố Diễm bên cạnh.

Cố Diễm còn đang ngủ, vùng giữa hai chân mày tốt hơn so với lúc trước, không còn nhíu chặt lại nữa.

Nhìn thấy cảnh này Dương Sóc khẽ nhẹ nhàng thờ phào, không đau đớn là tốt rồi, chờ Cố Diễm tỉnh lại... y sẽ sở hữu dị năng sao? Không giống bản thân... chỉ là một người bình thường không có gì hết...

Thở dài, Dương Sóc vén chăn đứng dậy, lúc này tiếng chó sủa ngoài cửa sổ đã yên lặng, màn đêm lộ ra vẻ không bình thường. Tận thế... quả nhiên vẫn đến rồi...

Đã từng ôm lấy một tia chờ mong không có khả năng, hy vọng chỉ có mình sống lại mà không có tận thế đáng sợ kia, hiện tại xem ra là hoàn toàn không thể nào...

Mở cửa phòng ra, cũng không nghe được động tĩnh từ Liễu Phi Dương cùng Trương Quân bên kia, đời trước Trương Quân là người sở hữu dị năng, đời này... cũng sẽ có đi? Chẳng qua là Liễu Phi Dương kia...

Dương Sóc hơi nhíu nhíu mi, chỉ hy vọng người kia không phải ngay từ lúc đầu liền biến thành thây ma, nếu thật sự như vậy, có thể đoán được Trương Quân sẽ rất đau lòng...

Thở sâu hít vào một hơi, Dương Sóc không quay trở về phòng mà nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi ra bên ngoài.

Hắn đi đến sân trước nhà Liễu Phi Dương, thừa lúc hiện tại tận thế chỉ mới bắt đầu, hắn muốn nhìn một chút xem bên ngoài xảy ra chuyện gì...

Sân trước có chút yên tĩnh, nhưng phía ngoài ngăn cách của cánh cửa kia lại không bình thường, Dương Sóc do dự một chút nhưng vẫn mở cửa trước ra, cửa vừa mở, tiếng chó sủa bên ngoài càng vang, nếu như cẩn thận lắng nghe còn có thể phát hiện được tiếng kêu có chút thê lương.

Đúng lúc này, một giọng đàn ông kêu lên thảm thiết từ nhà lầu cách vách truyền ra, rất nhanh, đèn phòng phía trên nhà lầu nọ sáng lên, lại sau đó, là tiếng thét chói tai của phụ nữ... một đám hỗn loạn.

Nơi này dù sao cũng là trấn nhỏ du lịch, dù thời gian đã quá 12h, trên đường cũng không phải không có bất cứ ai. Lúc này Dương Sóc đã nhìn thấy khoảng chừng hơn 200m phía trước có một người đi tới, mà tư thế đi của người kia... tuyệt đối không giống người bình thường!

Giai đoạn đầu tận thế, những người lúc đầu liền biến thành thây ma chỉ có thời gian chừng hai tiếng, 10h bắt đầu đến hiện tại là thời điểm phát bệnh sơ kỳ...

Người kia... đã biến thành thây ma!

Dương Sóc khẽ mím môi, nheo mắt lại... Trên đường, người giống tên đàn ông kia cũng không nhiều, nhưng hắn biết qua ngày mai tình huống như vậy sẽ càng nhiều...

Nhíu nhíu mày, thời điểm Dương Sóc đang nghĩ bản thân có phải muốn làm chút gì hay không, bỗng dưng cánh cửa bên trái đột nhiên có một người tháo chạy đến, hơn nữa còn là bộ dáng giương nanh múa vuốt!

Dương Sóc tại chỗ bị hù dọa xuất mồ hôi lạnh cả người, vội vàng lách mình tránh sang bên cạnh, động tác của hắn dĩ nhiên không chậm, nhưng vẫn kém một chút, kẻ kia giương nanh múa vuốt nhào đầu về phía trước, một tay níu lấy chân trần của Dương Sóc.

Dương Sóc liều mạng đạp đá mới khiến bàn tay đang quấn lấy chân của mình buông ra...

Lúc này điều hắn cảm thấy may mắn nhất là bản thân mặc quần dài đi ra ngoài, vừa rồi bị nắm một chút... vấn đề cũng không lớn. Ít nhất chân hắn không hề có cảm giác đau đớn.

Người kia bị đạp ra vẫn còn chưa chết tâm bò đến bên người Dương Sóc, trong miệng khò khè giống như đang kêu "Cứu mạng" linh tinh gì đó.

Dương Sóc nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy sắc mặt người kia xanh đen, hai bả vai cùng toàn bộ tay áo đều bị xé rách, cánh tay máu chảy đầm đìa, bộ dáng rất khủng bố.

Người này... sợ rằng đã biến thành thây ma rồi!

Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, màu mắt lạnh xuống, đời trước hắn được Cố Diễm bảo vệ quá tốt, hầu như chưa từng giết người, đời này... cho kẻ này trở thảnh người đầu tiên đi!

Tiện tay nhặt lên tấm gạch trên mặt đất, Dương Sóc hung hăng đánh tới đầu người kia...

Một lần, hai lần, đập đến lần thứ năm, Dương Sóc mới dừng lại. Người nằm dưới đất kia... chết đến không thể chết lại rồi.

Tận thế đã bắt đầu, Dương Sóc liền không muốn hao tổn tâm trí đi chôn xác.

Đang muốn quay người rời đi, doong~ một tiếng giòn tan vang lên, đó là...

Dương Sóc ngưng mắt nhìn... đó là một khối ngọc bội trước ngực đối phương... vỡ.

Một mảnh ngọc bội mà thôi, Dương Sóc cũng không để trong lòng, nhưng điều khiến Dương Sóc nghi hoặc là... vì sao khi khối ngọc kia vỡ nát lại mơ hồ phát ra ánh sáng màu đỏ?

Vừa mới bắt đầu chỉ là một chút ánh sáng đỏ, dáng dấp như ẩn như hiện, nhưng nửa phút trôi qua, ánh sáng đỏ kia lại càng ngày càng mãnh liệt... Dương Sóc giật mình, bởi hắn ẩn ẩn nhận thấy ánh sáng đỏ kia thế nhưng lại khiến hắn cảm giác được đau đớn.

Theo bản năng, Dương Sóc dự cảm được nguy cơ, vì vậy liền muốn lui vào bên trong nhà. Lúc này hắn đã có chút hối hận sự lỗ mãng của mình rồi...

Cho rằng tận thế vừa mới bắt đầu nên bên ngoài sẽ không có nguy hiểm gì, không nghĩ tới lại đẩy bản thân rơi vào hoàn cảnh hiện tại! Cố Diễm còn ở bên trong, nếu như bản thân ở đây xảy ra chuyện gì, lấy tình cảm Cố Diễm đối với mình... hắn hoài nghi đối phương có thể sống một mình hay không!

"Ư..." Đau đớn thiêu đốt càng phát ra mãnh liệt, ánh sáng đỏ trước mặt cũng càng thêm chói mắt, Dương Sóc không nhịn được kêu ra tiếng, mà đúng lúc này hắn cảm thấy ngực bỗng dưng phát đau, thì ra luồng ánh sáng đỏ kia bắn thẳng vào ngực chính mình!

"A!" Dương Sóc theo bản năng muốn tránh khỏi luồng ánh sáng đỏ kia, nhưng lại tốn công vô ích, bởi sau khi ánh sáng màu đỏ bắn thẳng đến thân người hắn liền giống như dòng nước xiết ngay tại trong cơ thể tán loạn khắp nơi!

"A..." Dương Sóc thống khổ ngã xuống đất, mà khi hắn cho rằng loại đau đớn khôn cùng này sẽ không dừng lại thì đau đớn kia lại chậm rãi giảm xuống!

Lúc này Dương Sóc đã sớm thở hồng hộc, sức lực cả người đều phảng phất như bị tát cạn...

Hắn khẽ run rẩy thân thể từ dưới đất bò dậy, hai chân cũng không đứng vững, sau đó hắn tỉ mỉ kiểm tra tình huống bản thân một chút, cái loại đau đớn kia biến mất một cách khó hiểu, mà luồng ánh sáng đỏ không biết là thứ gì, lúc này cũng không thấy nữa...

Có thể giữ được tánh mạng đã rất tốt, hiện tại Dương Sóc không có thời gian cẩn thận suy nghĩ đến cùng là xảy ra chuyện gì, hắn lo lắng tình huống của Cố Diễm. Vì vậy, vội vàng đóng cửa lại nhanh chóng đi vào trong...

Lên trên lầu, Cố Diễm còn đang ngủ, điều này khiến hắn yên tâm chút ít.

Lúc này nước đã không thể dùng để tắm rửa, vì vậy Dương Sóc cũng chỉ có thể tìm khăn mặt dùng một ít nước dự bị đơn giản lau thân mình.

Sau khi làm xong hắn mới thoải mái một chút, gần như xụi lơ trên giường, ôm thân thể Cố Diễm.

Buồn ngủ đánh úp lại, Dương Sóc chậm rãi nhắm nghiền hai mắt...

Mà lúc này, trong giấc mơ của hắn. Có lẽ... đó cũng không xem là mơ!

Ít nhất, Dương Sóc cảm thấy ý thức bản thân có chút thanh tỉnh...

Cái này, dường như là một không gian, không gian cũng không lớn, miễn cưỡng cũng chỉ có diện tích khoảng 20 mét vuông.

Bên trong không gian một mảng tối tăm mờ mịt, đất đai rất cằn cỗi, trên mặt đất phía bên kia cũng không thiếu vết rạn.

Chẳng qua là, bầu không khí màu xám kia phảng phất như có ý thức đang lưu động, vờn quanh vật duy nhất bên trong không gian....

Mà thứ đó... là một gốc cây màu xanh lá, đến tột cùng là loại thực vật gì Dương Sóc cũng không biết.

Màu sắc xanh biếc, cũng không biết có quan hệ với loại dây leo hay không... Ở trên mặt đất phía bên kia chiếm diện tích ít đến đáng thương... Nhưng không biết vì sao, Dương Sóc cảm giác sức sống của gốc cây kia rất tràn trề!

"Thật không nghĩ đến, chờ lâu như vậy lại chờ được một kẻ yếu đến thế!" Giọng nói rõ ràng mang chút không vui thuộc về trẻ con bỗng dưng vang lên trong không gian.

Dương Sóc lắp bắp kinh hãi, quát hỏi: "Kẻ nào!"

Giọng bé trai hừ lạnh một tiếng, "Ta chính là người thủ hộ* không gian Kỳ Lân này, nhân loại, ngươi quá yếu rồi!"

——————————-

* : [shǒuwèi zhě] : thủ hộ giả, người trông coi, người canh phòng, người bảo vệ... phân vân không biết dùng cái nào, thôi thì nhắm mắt chọn đại vậy.

Snail: dạo này đang thịnh hành vụ NVC "có ngọc bội = có không gian" nhỉ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro