Chương 76 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 【076 】: Quỷ dị

Edit + Beta: Snail

Có Hàn Phong gia nhập, chiến đấu không đến bao lâu liền chấm dứt.

Công dụng của Hàn Triều trong đó đương nhiên cũng phát huy không ít.

Hơn nữa, mặc kệ Triệu Tranh nói gì, Hàn Triều đều kiên trì ngăn cách y cùng Dương Sóc. Vả lại còn đem Dương Sóc kéo đến sau lưng mình bảo vệ. Hắn có thể cảm giác được, hiện tại Dương Sóc rất khác thường, không biết bọn họ cũng thôi đi, vậy mà đối với tên của Cố Diễm cũng không có kích động như trong tưởng tượng.

Cho nên, Hàn Triều không dám để đối phương cùng Triệu Tranh tiếp xúc, hắn có một loại cảm giác, hiện tại Dương Sóc thay đổi không thoát khỏi quan hệ với Triệu Tranh.

Chiến đấu chấm dứt, Triệu Tranh tiến về phía Dương Sóc, nhưng trừ Hàn Triều ra còn có Hàn Phong không dấu vết ngăn cản. Hàn Phong không phải Hàn Triều, mặc dù có chút chuyện hắn không biết, nhưng trên chuyện nhìn người cùng nhìn việc hắn thông thấu hơn so với Hàn Triều nhiều.

Tình huống vừa rồi hắn đều thấy trong mắt, hiển nhiên, Hàn Triều cùng Dương Sóc này quen biết, nhưng Dương Sóc xảy ra biến cố gì đó, sau đó cùng người trước đây chưa từng quen biết kia sống chung với nhau.

Mà vì sao xuất hiện biến cố, nhìn bộ dáng phòng bị như vậy của Hàn Triều, lại không cho Triệu Tranh kia đến gần, cũng có thể nhìn ra một chút. Vì vậy, Hàn Phong cũng ngăn Triệu Tranh lại.

Chân mày Dương Sóc hơi nhíu, liếc nhìn ba người trước mặt, hơi mím môi không nói gì.

Triệu Tranh thẳng tắp nhìn về phía Dương Sóc bị Hàn Triều ngăn ở phía sau, "Dương Sóc, cậu có ý kiến gì không?"

Dương Sóc hơi cúi thấp đầu, ý kiến gì... hắn cũng không biết, trong đầu có chút hỗn loạn.

"Dương Sóc, cùng bọn tôi trở về, Cố Diễm tìm cậu rất lâu, cậu không thể quên Cố Diễm được, cậu có biết từ sau khi cậu mất tích, Cố Diễm tìm cậu tìm đến sắp điên rồi hay không, hiện tại cả người đều khác thường, nếu cậu không xuất hiện thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu! Cậu mau cùng bọn tôi trở về đi!"

Cố Diễm... đáy lòng Dương Sóc lần nữa co rút đau đớn. Hắn có chút sững sờ nhìn về phía Hàn Triều.

"Cố Diễm... người đó làm sao..."

Màu mắt Triệu Tranh trầm xuống. Nhưng phản ứng này của Dương Sóc rõ ràng khiến Hàn Triều vui vẻ, "Dương Sóc, có phải cậu còn nhớ Cố Diễm đúng không, tình huống hiện tại của cậu ta thật không tốt, không biết bao nhiêu đêm không ngủ rồi, cậu nhanh trở về đi, nếu cậu về trễ chút nữa đại khái cậu ấy sẽ thật sự phát điên đó."

Phát điên... sao... đáy lòng Dương Sóc có chút run rẩy, Cố Diễm, tình huống rất không tốt?

Sau khi run rẩy, Dương Sóc chuyển hướng Triệu Tranh, "Xin lỗi, Triệu Tranh, tôi muốn đi để biết rõ một ít chuyện, Bắc Kinh kia, tôi chỉ sợ hiện tại không thể đi."

Triệu Tranh hơi mím cánh môi, nhìn chằm chằm Dương Sóc, một lát sau, vẻ mặt bắt đầu buông lỏng.

Thần sắc Hàn Triều có chút kinh dị, hắn còn tưởng Triệu Tranh sẽ nổi đóa, đối phương vì sao bỗng nhiên có loại vẻ mặt này, bản năng hắn bắt đầu đề phòng, mà Hàn Phong cũng nhíu mày.

Triệu Tranh này từ đầu đến cuối đều cho hắn một loại cảm giác có chút quỷ dị... không biết y cùng Dương Sóc rốt cục xảy ra chuyện gì.

"Dương Sóc, nếu cậu đã quyết định, tôi đương nhiên tôn trọng ý kiến của cậu, bên phía Bắc Kinh tôi đi trước, địa chỉ tôi đã nói với cậu, tôi nhất định phải đến đó xác định cha mẹ tôi không có chuyện gì. Thời gian chúng ta tách ra dù sao cũng quá lâu, trong khoảng thời gian này cậu có quen biết người khác hay không tôi cũng không cách nào nói rõ ràng, cậu có thể đi xác định một chút cũng tốt. Chẳng qua, tôi hy vọng cậu có thể nhớ kỹ, tôi sẽ luôn ở Bác Kinh chờ cậu, nếu như cậu làm rõ, muốn đến Bắc Kinh tìm tôi, tôi tùy thời hoan nghênh."

Triệu Tranh nói chân thành vô cùng, Hàn Triều cùng Hàn Phong nghe nhưng không biết vì sao có chút sởn gai ốc.

Người này nói những lời kia cùng biểu hiện lúc trước không hề giống nhau, tính tình người này tốt như vậy sao?

Bọn họ không phải ngu ngốc, đương nhiên liếc mắt liền nhìn ra người này có tâm tư khác thường đối với Dương Sóc, y có thể dễ dàng buông tay như vậy? Mới vừa rồi còn đề phòng muốn động thủ với bọn họ đó! Hiện tại là chuyện gì xảy ra?

Là biết không có hy vọng, cho nên thoải mái nói lời chúc phúc sao?

Nhưng mà, người này dễ nói chuyện như vậy hử, trực giác, không giống! Tuyệt đối không phải!

So với Hàn Triều cùng Hàn Phong sởn hết gai ốc, phản ứng của Dương Sóc bình tĩnh hơn nhiều,

Hắn khẽ gật đầu với Triệu Tranh một cái, "Ừ, tôi biết rồi."

Sau đó, Triệu Tranh không dừng lại nữa, trực tiếp lái xe rời đi, thời điểm rời đi còn phất phất tay với Dương Sóc, thần thái cùng ánh mắt rõ ràng không muốn, Dương Sóc lẳng lặng nhìn xe đi xa.

Khi đã nhìn không thấy xe, Dương Sóc bình tĩnh quay đầu, nhìn không ra tâm tư hướng về phía Hàn Triều.

"Các cậu nói Cố Diễm... ở thành phố J?" Bọn họ là đi ra từ nơi đó...

Hàn Triều gật đầu, "Đúng vậy, đnag ở đó. Dương Sóc, cậu đã xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc là làm sao, sao cậu lại ở cùng Triệu Tranh kia? Triệu Tranh kia lại là ai?"

Đối với những vấn đề liên tiếp của Hàn Triều, Dương Sóc chỉ lắc lắc đầu, "Tình huống có chút phức tạp, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chính tôi cũng không biết."

"A..." Hàn Triều há to miệng vừa định nói thêm gì nữa, cánh tay bị Hàn Phong kéo lại.

"Những thứ này trước đừng nói, không phải muốn trở về sao? Về trước đi rồi tính."

Hàn Triều nghĩ nghĩ, cũng đúng, "Ừ, về trước đi." Sau đó nhìn Hàn Phong, xoắn xuýt, hiện tại, càng không ném đi được rồi? Aizzz...

☆, 【077 】: Trúng độc

Edit + Beta: Snail

Có hai người Hàn Triều cùng Hàn Phong, lữ trình lần nữa trở về thành phố J vẫn rất thuận lợi.

Chẳng qua điều duy nhất không thuận vẫn là Dương Sóc.

Những ngày này, Hàn Triều đã thử qua rất nhiều loại phương pháp hy vọng có thể khiến Dương Sóc khôi phục dị năng, nhưng kết quả đều thất bại. Hơn nữa, những ngày này, hắn ý đồ muốn kéo gần quan hệ với Dương Sóc, nhưng cũng thất bại luôn.

Dương Sóc, dường như trở nên lạnh lùng hơn nhiều.

Hàn Triều cũng nghĩ đến chuyện trước thông báo cho Cố Diễm đến đón người, nhưng hiện tại điện thoại không thể dùng. Nếu muốn thông báo trước nhất định phải tìm người, hoặc tự mình đi.

Hắn hỏi qua ý kiến Dương Sóc, Dương Sóc nói bọn họ đi thẳng về là được.

Cuối cùng, Hàn Triều đương nhiên vẫn phải bất đắc dĩ đồng ý, để Dương Sóc cùng Hàn Phong ở lại chỗ này, tự hắn về trước thì hắn lại lo lắng, để Hàn Phong đi thông báo, đối phương lại không đồng ý!

Hàn Triều rất phiền muộn, nhưng cũng không có cách nào.

Buổi tối hôm đó, Dương Sóc đang trong xe nghỉ ngơi, xe này là sau đó ở trên đường tìm được, tính năng không tốt lắm, vỏ ngoài cũng không tính là cứng rắn, nhưng thế nào thì cũng được xưng tụng là xe việt dã.

Hàn Triều lái xe không thuần thục, Hàn Phong thì ngược lại, cho nên hai ngày nay Dương Sóc cùng Hàn Phong thay phiên nhau lái.

Thời điểm ban đêm, Hàn Phong cùng Hàn Triều cơ bản không cần ngủ trong xe.

Đương nhiên, cũng không cần Dương Sóc gác đêm, cho nên buổi tối Dương Sóc vẫn có đủ thời gian nghỉ ngơi. Chẳng qua là, chất lượng giấc ngủ của hắn vẫn luôn không tốt.

Ban đêm, Hàn Triều có chút lo lắng liếc về chiếc xe ở phía sau, hắn ngồi trên mặt đất cách xe không xa.

Hàn Phong đi đến ngồi xuống trước mặt đối phương, "Đang suy nghĩ gì?"

Hàn Triều lườm đối phương một cái, không nói chuyện.

Hàn Phong khẽ híp híp mắt, "Thế nào, nói cũng không muốn nói hử?"

Hàn Triều nhếch miệng, "Không phải." Vẫn là mở miệng.

Hàn Phong càng đến gần đối phương hai phần, "Hàn Triều, sau khi đưa người trở về, cậu có dự định gì không?"

Hàn Triều hơi dừng một chút, "Dự định?"

Hàn Phong nhìn chằm chằm đối phương, "Cậu đừng nói cậu chưa từng nghĩ tới."

Hàn Triều cúi thấp đầu, "Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới."

"Cậu..." Hàn Phong im lặng trong chốc lát, vừa muốn nói gì, trong xe bỗng dưng truyền đến động tĩnh.

Hai người nhanh chóng liếc nhau, sau đó chạy về phía xe, "Dương Sóc!"

Cửa xe mở ra, Dương Sóc trong xe lúc này đang nổi gân xanh, một tay hắn hung hăng cạy lưng ghế trước mặt ra, lưng ghế kia đều bị hắn kéo xuống, trên trán thậm chí còn đầy máu tươi, không biết là từ nơi nào chảy ra.

Hàn Triều nhìn thấy bộ dáng đối phương liền bị dọa đến nhảy dựng, "Dương Sóc, cậu làm sao rồi?"

Mà vừa lúc này, Dương Sóc quay đầu nhìn về phía Hàn Triều.

Đáy mắt đối phương vậy mà cũng tràn ngập tơ máu, hơn nữa tròng mắt như muốn nổ tung, Hàn Triều nhìn thấy càng sợ hết hồn, muốn đến chạm vào, nhưng lại không dám.

"Dương Sóc, cậu làm sao vậy? Nói chuyện đi!"

Dương Sóc quay đầu, gân xanh trên tay bạo khởi, cùng lúc đó, hắn vậy mà dùng móng vuốt tấn công Hàn Triều.

Hàn Triều ngẩn ngơ, may mắn Hàn Phong bên cạnh kịp thời phản ứng kéo Hàn Triều tránh đi.

Lúc này hai người mới chú ý tới móng tay của Dương Sóc rất nhọn rất sắc, khác xa so với bình thường, hơn nữa màu sắc cũng thiên về u ám.

"Dương Sóc, tay cậu..." Hàn Triều kinh ngạc đến ngây người.

Hàn Phong nhíu nhíu mày, vung tay về phía Dương Sóc, bộ dáng nhìn như phong nhận (lưỡi đao gió).

Hàn Triều sợ hãi kêu lên, "Hàn Phong!"

Hàn Phong hơi mím môi, "Tình huống hiện tại của cậu ta rất khác thường."

Dù có khác thường cũng không thể trực tiếp động thủ đi, mà sau khi Hàn Phong động thủ, ánh mắt Dương Sóc như bị cái gì kích thích mãnh liệt trừng lớn, sau đó, thân thể đối phương liền ngã xuống.

Đối phương té xuống chỗ ngồi phía sau, hai mắt nhắm lại, đã hôn mê.

"Dương Sóc!" Hàn Triều kêu một tiếng, vội vàng đến xem xét tình huống đối phương.

Lúc này, trong hôn mê, vết máu trên trán Dương Sóc chậm rãi thu về, đồng thời, móng tay thật dài kia cũng từ từ ngắn lại.

Một màn kinh ngạc như vậy khiến hai người Hàn Triều cùng Hàn Phong nhìn nhau một cái, Hàn Triều hơi nuốt nước miếng.

"Đây là xảy ra chuyện gì? Tay Dương Sóc sao lại biến thành như vậy..." Hàn Phong nhíu nhíu mày, kéo cổ tay Dương Sóc qua bắt mạch cho đối phương.

Một lát sau, Hàn Phong mím môi nói: "Rất loạn, hơn nữa có chút kỳ quái."

Hàn Triều vội vàng tự mình xem thử, "Đây là... dấu hiệu trúng độc sao?"

☆, 【078 】: Chạm mặt

Edit + Beta: Snail

Tình huống của Dương Sóc quả thực dọa Hàn Phong cùng Hàn Triều, vì vậy, kế tiếp, khi Dương Sóc còn hôn mê bọn họ vẫn tiếp tục chạy đi.

Như vậy, mãi cho đến hừng đông, có điều Dương Sóc vẫn chưa tỉnh lại.

Hàn Triều lo lắng thỉnh thoảng nhìn về phía sau, nhưng Dương Sóc không có chút phản ứng nào. May mà thành phố J đã càng lúc càng gần.

Hàn Phong vẫn luôn lái xe, đến trưa, xe gặp được xe đi săn từ trong thành phố J ra, hơn nữa còn là người quen. Hàn Triều tranh thủ thời gian gọi người đến hỗ trợ.

Người đến là một tiểu đội lính đánh thuê, có vài lần hợp tác với bọn người Trình Viễn, cho nên Hàn Triều cũng quen biết.

Đối phương nghe nói tìm được Dương Sóc thì rất cao hứng, nói cho Hàn Triều chút tin tức liền nhanh chóng ly khai, đương nhiên là để thông báo cho Cố Diễm.

Đến đây Hàn Triều mới khẽ thở phào một hơi, tin tưởng Cố Diễm nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Hàn Phong liên tiếp lái xe như vậy, thỉnh thoảng còn phải trợ giúp chiến đấu nên đã sớm mệt mỏi, lúc này không khỏi dừng xe định nghỉ ngơi một hồi. Lái xe này, đặc biệt là lái xe trong tận thế có thể so với khống chế phi kiếm còn mệt mỏi hơn nhiều.

Hai người quả nhiên không phải đợi quá lâu, ba giờ sau hai người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đến. Hai người đương nhiên là dùng phương pháp đặc thù tới đây, Cố Diễm lái xe, cho nên còn ở phía sau.

Hàn Triều nhìn thấy Chu Châu hai mắt lập tức sáng ngời, hắn biết năng lực Chu Châu, tình huống Dương Sóc hắn không rõ, cũng chỉ hy vọng Chu Châu có thể nhìn ra được.

Vì vậy, Hàn Triều vội vàng nói hết tình huống của Dương Sóc cho Chu Châu. Mất trí nhớ là một chuyện, nghiêm trọng nhất vẫn là đêm qua!

Chu Châu chỉ nghe chân mày liền gắt gao nhíu lại. Mất trí nhớ? Làm sao có thể? Tuy nói đại não con người yếu ớt nhưng cũng không thể vô cớ mất đi trí nhớ, trừ khi... có người cố ý làm ra! Điều này cũng có thể giải thích vì sao mình tìm kiếm ở Lý gia lại bị cản trở!

Nhưng tình huống tối qua lại là chuyện gì?

Không nhìn thấy cụ thể, Chu Châu cũng không dám kết luận. Sau khi bắt mạch cho Dương Sóc xong, hắn đưa mắt nhìn Liễu Phi Tuyết, "Phi Tuyết, ngươi đến xem."

Liễu Phi Tuyết nhướn mày đi tới, một lát sau, chân mày y cũng hơi nhăn lại.

"Trúng độc?"

Chu Châu hơi mím môi, không nói gì.

Đợi ở một bên, Hàn Triều cũng nhíu nhíu mày, "Mặc dù chúng tôi hoài nghi là trúng độc, nhưng thật sự trúng độc sao?"

Chu Châu thở ra một hơi, "Tạm thời không thể xác định, trước trở về rồi nói."

Vì vậy, xe tiếp tục lên đường, lái được nửa giờ liền chạm mặt xe Cố Diễm chạy tới.

Nhảy xuống xe, khi Cố Diễm nhìn thấy xe bọn người Dương Sóc tốc độ liền chậm lại. Hết thảy những ngày lo nghĩ, khẩn cấp chạy tới đây, phảng phất đều vì giờ khắc này.

Mà hiện tại Cố Diễm còn chưa biết chuyện Dương Sóc mất trí nhớ.

Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết liếc nhau một cái, nhìn thấy Cố Diễm cũng không biết mở miệng thế nào.

Dường như bọn họ nói thế nào cũng đều quá tàn nhẫn. Những ngày này Cố Diễm làm sao sống bọn họ đều thấy trong mắt, nếu không phải xác định Dương Sóc còn sống, chỉ sợ Cố Diễm ngay cả tâm tư đi theo cũng có.

Dưới tình huống như vậy, nói cho Cố Diễm biết Dương Sóc hiện tại đã quên y? Cái miệng này, bọn họ thật sự mở không được.

"Dương Sóc đâu?" Không thấy được người nên xuống xe, ánh mắt Cố Diễm hơi híp.

Chu Châu vô ý thức liếm môi một cái, nhẹ nhàng nói: "Hôn mê, ở xe phía sau."

"Hôn mê?" Chân mày Cố Diễm lập tức gắt gao nhíu lại.

☆, 【079 】: Trực giác ký ức

Edit + Beta: Snail

Nghe nói Dương Sóc hôn mê, vẻ mặt Cố Diễm lập tức khác thường.

Chu Châu thoáng giải thích tình huống Dương Sóc một chút, có điều về chuyện mất trí nhớ lại nói cực kỳ mờ mịt.

Nhưng Cố Diễm là người thế nào, Chu Châu vừa nói đến y liền hiểu ngay. Chính bởi vì hiểu, cho nên sững sờ ngay tại chỗ.

Mất trí nhớ? Y chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người Dương Sóc.

Mặc dù lúc trước thời điểm quan hệ của y cùng Dương Sóc không tốt, y cũng chưa từng nghĩ đến. Chớ nói chi là, hiện tại tình cảm của y và Dương Sóc rất tốt. Rất tốt, thế nhưng Dương Sóc lại quên y sao?

Đáp án này, Cố Diễm phát hiện bản thân làm sao cũng không chịu nỗi.

Chu Châu nhìn phản ứng của Cố Diễm, dưới đáy lòng khẽ thở dài một cái. Há to miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra.

Thật lâu, Cố Diễm mới cất bước, từng bước một đi về phía xe.

Mở cửa xe, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc đã lâu của người yêu, nghĩ đến khuôn mặt này, đôi mắt này sau khi tỉnh lại sẽ dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn y, Cố Diễm cảm thấy điều này so với bất cứ cái gì càng khó tiếp nhận hơn.

Nhưng mà, bất kể thế nào, người đã tìm được, người vẫn còn sống, đây đã rất tốt rồi không phải sao?

Không nhớ, y sẽ giúp đối phương nhớ lại. Mặc kệ dùng phương pháp gì! Mà kẻ khiến Dương Sóc không nhớ được kia, Cố Diễm y thề, nhất định khiến tên đó sống, không, bằng, chết!

Dường như cảm ứng được tâm tình bạo liệt của Cố Diễm, Dương Sóc vẫn luôn hôn mê không tỉnh lại phát ra một tiếng rên nhẹ, sau đó người cũng tỉnh lại!

Cố Diễm cả kinh, vội vàng nhìn lại. Quả nhiên, mí mắt Dương Sóc giật giật, tiếp theo, hai mắt mở ra.

Cố Diễm đương nhiên cũng bình tĩnh nhìn Dương Sóc, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không dời ánh mắt. Trong mắt đôi bên đều phản chiếu bóng dáng đối phương, ai cũng không mở miệng trước, thời gian phảng phất dừng lại ở thời khắc này.

"Dương Sóc tỉnh rồi sao?" Nghe được chút động tĩnh Chu Châu mở miệng đánh vỡ thời khắc kỳ dị kia, Dương Sóc nhìn về phía Chu Châu, chân mày hơi nhíu lại, "Cậu là ai?"

Chu Châu trầm mặc trong chốc lát, không nói chuyện.

Dương Sóc hơi mím môi, mày nhăn càng chặt.

Liễu Phi Tuyết cũng đã đi tới, chỉ nhìn Dương Sóc, cũng không nói gì.

Ánh mắt Dương Sóc dừng trên người Liễu Phi Tuyết chốc lát, cuối cùng chuyển đến trên người Cố Diễm.

Lần nữa bốn mắt nhìn nhau, lúc này đây, Cố Diễm mở miệng.

"Anh không nhớ em, đúng không?"

Cố Diễm bình tĩnh hỏi, nhưng trong mắt cố sức che giấu bi thương khiến Dương Sóc đau lòng.

Tim đau đớn, một chữ "đúng" kia làm sao cũng không nói nên lời.

Dương Sóc không lên tiếng khiến trong mắt Cố Diễm nhiều thêm một tia sáng, "Dương Sóc."

Dương Sóc chậm rãi lãng tránh ánh mắt đối phương, chống đỡ thân thể ngồi dậy. Ngồi dậy liền có chút choáng váng, Cố Diễm đúng lúc đỡ lấy đối phương.

Bàn tay chạm bàn tay, một dòng điện lướt qua. Bốn mắt lần thứ ba đối diện, lúc này đây, trong lòng đôi bên dường như đều sinh ra thứ gì đó.

"Dương Sóc, em là Cố Diễm, em không tin anh không có chút ký ức nào về em. Đại não không có, trực giác dù sao vẫn có đi?"

Cố Diễm nói vô cùng nhẹ, Dương Sóc lẳng lặng nghe, thật lâu, khẽ gật đầu một cái.

Mà sau khi Dương Sóc gật đầu, trên mặt Cố Diễm chậm rãi lộ ra nụ cười, "Chúng ta về trước đi, em sẽ mời người trị lành cho anh,"

Dương Sóc gật đầu, chỉ nói một chữ, "Được."

☆, 【080 】: Về đến nhà

Edit + Beta: Snail

Cách nói trực giác này quả nhiên là hữu hiệu.

Dương Sóc không nói được câu không nhớ rõ, Cố Diễm đối với kết quả này như nhìn thấy được hy vọng. Trong lòng cũng khẽ thở dài một hơi, loại không nhớ rõ này dường như còn tổn thương y nhiều hơn so với cái chết.

Hai người lại nói mấy câu, sau đó, xe lên đường trở về. Vốn đã sắp đến mục tiêu, sau khi có bọn người Cố Diễm gia nhập đương nhiên càng nhanh hơn.

Lúc chạng vạng tối, Dương Sóc đã nằm trên giường lớn trong biệt thự.

Trong nháy mắt khi nằm trên giường kia, Dương Sóc cũng không biết là ngủ hay hôn mê rồi.

Màu mắt Cố Diễm thập phần nặng nề lạnh lẽo.

Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết chưa cho ra kết luận gì.

Cuối cùng, Chu Châu dứt khoát bế quan nghiên cứu.

Liễu Phi Tuyết lên tiếng chào hỏi Cố Diễm rồi cũng ra ngoài, nói là đi tìm năng lượng thể, có thể có chỗ trợ giúp đối với bệnh tình của Dương Sóc.

Cố Diễm nặng nề nhìn dung nhan khi ngủ của Dương Sóc, thật lâu, y ngồi xuống ngay đầu giường, đưa tay, bàn tay chậm rãi chạm vào mặt Dương Sóc.

Cẩn thận vuốt ve, nhưng người trên giường không có chút phản ứng nào, không mở mắt ra, không nhìn y.

Lại thật lâu, cửa phòng bị gõ khẽ.

Cố Diễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó thu liễm cảm xúc, nhàn nhạt đứng dậy, mở cửa. Không quá ngoài ý muốn, đứng ngoài cửa chính là người bổn trạch của Cố gia.

Lý gia bị diệt, trong thành phố này có thể lên tiếng biến thành hai nhà: quân đội và chính phủ, còn có Cố gia.

Đừng tưởng rằng y không biết thời điểm Lý gia bị diệt quân đội và chính phủ có hỗ trợ trong đó, chẳng qua là không có hiệu quả gì thôi.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngu, sau khi Lý gia bị diệt, mục tiêu của Cố gia liền rất có thể là quân đội và chính phủ bọn họ. Sau đó, Cố gia có thể độc đại. Cho nên thời điểm Cố gia động thủ bọn họ đương nhiên muốn giúp đỡ.

Nhưng mà bọn họ không dự liệu chính xác được, lúc này đây Cố gia động thủ rất kiên quyết. Hơn nữa tốc độ hành động có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai.

Mặc dù quân đội và chính phủ cố ý hỗ trợ, nhưng vẫn có chút vô lực. Kết quả sau cùng là Lý gia bị diệt vong triệt để, Cố gia, thật sự động chân hỏa.

Sau khi Lý gia bị diệt thế cục trong thành phố liền khẩn trương lên.

Mặc dù nguyên nhân thực sự Cố gia động vào Lý gia là do Lý gia đáng chết dám ra tay với Dương Sóc. Nhưng lý do này quân đội và chính phủ không tin tưởng, bọn họ chỉ cho rằng người cầm quyền Cố gia có dã tâm, thí dụ như, Cố Diễm.

Cũng chính bởi vì như vậy, quân đội và chính phủ đương nhiên cho rằng mục tiêu kế tiếp của Cố gia chính là bọn họ, cho nên mấy ngày nay đã giày vò không ít. Giày vò đến mức Cố Diễm thực sự đem bọn họ trở thành mục tiêu kế tiếp. Trách cũng chỉ trách quân đội và chính phủ giày vò trên chuyện Cố gia tìm kiếm Dương Sóc, dùng trăm phương ngàn kế cản trở!

Dương Sóc là vảy ngược của Cố Diễm, nếu sau Lý gia còn có người dám đụng vào, như vậy y không ngại đưa những kẻ kia cùng nhau đến tây thiên. Hiện ở cái mạt thế này, một thành phố, hẳn là, chỉ cần một thế lực tuyệt đối chủ trì là tốt rồi!

"Thiếu chủ, lão chủ nhân mời ngài có rảnh thì trở về một chuyến."

Sở dĩ nói là có rảnh bởi Cố lão gia tử hiểu rất rõ cháu trai mình, Dương Sóc đã tìm được, hơn nữa tình trạng thân thể không tốt, cháu trai mình có thể không chút tâm tình nào xử lý chuyện vặt vãnh khác. Mặc dù "chuyện vặt vãnh" này có thể liên quan đến vận mệnh Cố gia, nhưng tốt xấu gì cũng không đến nỗi sinh tử tồn vong, vậy nên cháu ông có lý do vung tay làm chưởng quỹ.

Nhưng khiến Cố lão gia tử ngoài ý muốn chính là, ông tượng trưng phái người đi mời, vốn không trông mong cháu trai sẽ trở về, nhưng mà, khi người kia trở về phục mệnh(báo lại cho cấp trên sau khi chấp hành nhiệm vụ), cháu trai ông vậy mà lại đến!

Nhìn xem, Cố lão gia tử thật sự rất kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro