Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2. Luân hồi quỹ (1)

Ngọn đèn mờ ảo hoàn toàn không chiếu sáng nổi bóng đêm đen đặc. Cô gái trẻ chuệnh choạng bước đi trên con đường vì lâu năm không tu sửa mà lồi lõm gập ghềnh. Bỗng nhiên, chân cô vấp phải thứ gì đó, cả người nặng nề ngã quỵ trên mặt đất.

Đêm hè oi bức như cái lồng hấp, Lý Thiến kịch liệt thở hổn hển, ngón tay xương gầy gắt gao nắm lấy mép áo.

Cô nghe thấy tim mình đập loạn, và tiếng bước chân ai đó đang tới gần.

Chỉ có giầy vải đế mềm kiểu cũ mới có thể phát ra cái loại âm thanh "sàn sạt" đó, nghe cho kĩ, bước chân người kia kéo dài, từng chút từng chút lê trên mặt đường, hình như đi đứng không tiện.

Lý Thiến vụt quay đầu lại, nhưng ngoại trừ mấy con thiêu thân nhảy loạn dưới đèn đường, sau lưng cô không có bất cứ cái gì.

Cô vốn là một cô gái xinh xắn với dung mạo thanh tú, nhưng giờ phút này tóc tai bù xù, tóc mai bị mồ hôi thấm ướt dính chặt hai bên mặt, đôi môi và sắc mặt tái nhợt như nhau, cho dù đẹp mấy thì nhìn cũng chỉ có mức độ mà thôi.

Chậm rãi, vẻ mặt cô trở nên cổ quái, biểu cảm như là cười nhạo lại như là oán độc, trong giọng nói trộn lẫn một nỗi kinh hoàng khó tả bằng lời.

"Đừng hòng quấn lấy tôi..." Cô đứng dậy, nghiến răng nói, "Tôi có thể thoát khỏi bà một lần, thì có thể thoát được lần nữa."

Tiếng bước chân ngừng lại.

Lý Thiến xắn cao tay áo, trên cánh tay trắng nõn nổi lên một tầng da gà, giữa màn đêm mùa hạ oi nồng, dường như có thứ gì đó không nhìn thấy được làm cho cô lạnh lẽo.

Cô nhặt một viên gạch từ dưới đất lên, tiếng bước chân kia dường như từ bốn phương tám hướng vây quanh cô, thế nhưng trước sau cô vẫn không thấy gì hết.

Không nhìn thấy bất cứ cái gì, mới là điều đáng sợ nhất.

Lý Thiến hét ầm lên, cầm viên gạch cuồng loạn đập túi bụi vào không khí.

Viên gạch trong tay ngày càng nặng, đất cát chà xát lòng bàn tay đau đớn, cô kiệt sức, trước mắt biến thành màu đen. Cô cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối cong gập, thở gấp từng hồi, ánh mắt trong lúc vô ý rơi xuống mặt đất.

Sau đó, con ngươi Lý Thiến bỗng nhiên co rút lại, cả người run rẩy kịch liệt, viên gạch từ trên tay rơi xuống đập trúng ngón chân lộ ra ngoài chiếc xăng đan nhưng dường như cô không hề có cảm giác. Cô khó khăn lùi về sau mấy bước, đầu gối đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên đất.

Cái bóng...là cái bóng!

Đèn đường ở ngay trước mặt cô, khoảng đất có ánh sáng dưới ngọn đèn, tại sao có thể hiện lên một cái bóng rõ ràng như thế?!

Nó giống như là một chậu mực loang lổ trên nền đất, không rõ đã ở đó "nhìn" cô bao lâu.

Lý Thiến tê liệt trên mặt đất, cái bóng kia cũng đứng lại.

Mày không phải là người thật ư? Người thật sao có thể sợ hãi cái bóng?

Cô tựa hồ nghe thấy một tiếng cười sắc nhọn.

————-

Hừng đông chưa tới năm giờ, điện thoại trên tủ đầu giường đã réo lên inh ỏi y như gọi hồn.

Triệu Vân Lan tăng ca cả đêm, về đến nhà quần áo chưa kịp cởi đã lăn ngay lên giường, nằm còn chưa ấm chỗ thì bị gọi cho tỉnh dậy.

Y mở mắt ra, mặt không biểu cảm, mí mắt nặng nề vẽ hai quầng thâm đen cực kì rõ ràng, ánh mắt gần như thâm thù đại hận lườm trần nhà trân trối. Ba giây đồng hồ sau y mới dùng phương thức xác chết vùng dậy để ngồi lên, khó khăn tập trung lại đầu óc như tương hồ rồi đưa tay cầm lấy di động ở đầu giường.

Phòng của Triệu Vân Lan bừa bộn đến mức có thể làm cho ai thấy một lần đều khắc cốt minh tâm, nói nó là ổ chó, đến chó cũng phải kháng nghị.

Quần áo quăng đầy giường đầy đất, không biết là định mặc hay là định giặt. Trên cái giường đôi chất đống đủ loại đồ đạc linh tinh, có phần vượt qua cả tưởng tượng của người thường, chăn đơn bít tất máy tính xách tay tạm không tính đến, kính râm ô ủng miễn cưỡng có thể lý giải được, nhưng mà giấy má lớn nhỏ với hộp đựng con dấu thì làm cho người ta vô cùng khó hiểu...mấy thứ này lộn xộn rối tinh rối mù thành một đống, khó khăn lắm mới chừa ra được một khoảng bé tí hin cho y chui vào, cái khoảng đó phỏng chừng là y đào ra trước khi nằm xuống cũng nên.

Vẻ mặt Triệu Vân Lan rất thối như thể chỉ một giây sau sẽ chửi ầm lên, nhưng khi y nhấc máy, ngoại trừ thanh âm có chút khàn khàn ra thì giọng điệu lại rất bình thường, hiển nhiên chuyện này đối với y đã là chuyện thường ngày ở huyện, "Lại xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói của Uông Chủy từ trong loa truyền tới, tóm tắt vụ việc một cách đơn giản rõ ràng ngắn gọn,"Chết người."

"Lúc nào?"

"Không phải đêm qua thì là rạng sáng hôm nay, vừa được báo án."

"Địa điểm?"

"Đường Đại Học"

"À...", Triệu Vân Lan biểu cảm hung ác, ra sức xoa xoa mặt mình mấy cái, "Bảo lão Sở tới xem trước đi."

"Sở Thứ Chi đi Tương Tây công tác rồi."

"Lâm Tĩnh thì sao?"

"Bị Địa Phủ mượn dùng."

"Đệt, vậy Chúc Hồng...Được rồi Chúc Hồng không cần nói, hôm qua trăng tròn, cô ấy xin nghỉ rồi, ở đó còn có ai nữa?"

"Tôi", Uông Chủy nói, "Nhưng mà mặt trời sắp lên, tôi tan tầm bây giờ đây. Ngoài ra còn có Đại Khánh với thực tập sinh mới đến Quách Trường Thành."

Triệu Vân Lan ngáp một cái, mệt mỏi bảo, "Cô bảo Đại Khánh cùng thực tập sinh đi đi, cho đứa nhóc đó cơ hội rèn luyện một chút."

"Thực tập sinh Quách Trường Thành hiện tại cũng không tới đó được. " Uông Chủy bình thản nói, "Đêm qua tới báo danh, bị dọa ngất, có thể là ngất xong thì ngủ luôn, đến giờ vẫn chưa dậy."

"..." Triệu Vân Lan hỏi, "Bị cái gì dọa ngất?"

"Tôi và lão Ngô", Uông Chủy rất có nề nếp báo lại, cuối cùng tổng kết lại, "Tôi đã sớm nói với anh rồi, tìm một tiệm quan tài áo liệm chuyên nghiệp làm cho tôi với lão Ngô một cái thân thể hẳn hoi đi. Chúc Hồng tay chân vụng về, chắp vá xong đều để lộ hết ra ngoài, chỉ thấy giống người giấy hàng mã, chả giống con người gì cả."

Triệu Vân Lan ngây người bên giường một lúc lâu, rốt cuộc thở dài, "Tôi trực tiếp ra mặt không hợp quy cách lắm, sợ là sẽ dọa người ta...Nhưng cũng không có cách nào khác, thôi được rồi, sau này tôi sẽ chú ý một chút, cô bảo Đại Khánh chờ tôi nhé."

Y treo điện thoại, dùng ba phút cấp tốc chải đầu rửa mặt xong xuôi rồi phi như bay tới đường Đại Học.

Đi qua khúc ngoặt, Triệu Vân Lan vừa mới giảm tốc độ thì một cái bóng đen đã từ trên trời giáng xuống. Chỉ thấy một động vật hình cầu giống một quả lựu đạn "Ầm" một tiếng như núi thét biển gào đâm vào mui xe, may mà vẫn chưa khoét lên trên đó một cái lỗ hõm.

Triệu Vân Lan nhanh chóng dừng lại, thò đầu ra cửa sổ, đau lòng đến nghiến răng nghiến lợi, "Cái này gọi là xe cơ động chứ không phải là chậu hứng mèo! Lão già kia, ngươi không thể kiềm chế một chút hả?!"

Mui xe phía trước có một con mèo toàn thân đen tuyền ngồi rất ngay ngắn. Mèo ta có một cái cổ nhìn vô cùng 'uyển chuyển', ngự trên cái cổ đó là một quả bóng lông với cái mặt hình cầu, thân mình tròn xoay, mới nhìn y hệt anh em họ hàng của Garfield từ Châu Phi tới.

Chỉ thấy nó gập chân sau lại, cố gắng hóp bụng, bấy giờ mới vượt qua muôn vàn khó khăn gian khổ mà mang hai chân trước ngắn hơn cái bụng bự đặt được xuống duỗi thẳng ra, duy trì một tư thế ngồi vô cùng đoan trang so với một con mèo.

Mèo mập mặt đĩa nhìn quanh trái phải, phát hiện gần đó không người, vì thế rung râu chậm rãi mở miệng phát ra giọng đàn ông trầm thấp, "Đừng vô nghĩa, mau xuống xe. Ngươi không ngửi thấy mùi gì sao?"

Trong không khí quả thật có mùi tanh tưởi không thể tả được, có thể so sánh với vũ khí sinh hóa luôn. Triệu Vân Lan đỗ xe ở ven đường, leo xuống, đưa tay bịt mũi rồi cau mày hỏi con mèo, "Thối như vậy, ngươi đánh rắm hả?"

Mèo đen béo mụp khinh thường không thèm để ý, lấy khí thế lôi đình vạn quân nhảy từ mui xe xuống, chổng cái mông béo núc ních về phía y, nghênh ngang ngạo nghễ đi về phía trước theo tiêu chuẩn trên sàn catwalk.

Đường cái trước mặt đã đậu mấy xe cảnh sát, nhân viên công tác đang kéo dải băng cách ly ở đầu một con hẻm.

Triệu Vân Lan sờ soạng nửa ngày mới lôi được từ trong túi ra một cái thẻ chứng minh công tác. Cảnh sát trẻ canh giữ dải cách li sắc mặt tái xanh đưa lưng về phía hiện trường vụ án, sau khi nhận chứng minh công tác chỉ nhìn lướt qua một cái rồi ném lại vào tay Triệu Vân Lan, tiếp đó nhịn không được chạy ra xa xa dựa tường ói mửa.

Triệu Vân Lan vò qua vò lại cái đầu tổ quạ heo xông chó chạy của y, sau đó thốt lên một câu ra vẻ kinh ngạc sững sờ, "Tấm ảnh ngọc ngà của ta cư nhiên làm người ta phát buồn nôn thế ư?"

Mèo đen đi trước y mấy bước, thấy y vẫn đứng một chỗ lằng nhằng mấy lời vô ích thì nhịn không được quay lại xù lông gào lên một tràng "meo meo".

"Rồi rồi rồi, chính sự. Ôi đệch, cái mùi này đúng là giết người trong mười bước mà." Triệu Vân Lan khom lưng chui qua dải cách li, vào trong.

Y vừa mới xuất hiện, bên trong đã có người ra đón ngay. Ông ta dùng khăn giấy che mũi, ồm ồm hỏi, "Là đồng chí của Cục Điều Tra Đặc Biệt sao?"

Trong ngành công an, mọi người đều biết có một ban ngành thần bí gọi là "Cục Điều Tra Đặc Biệt".

Ngành của bọn họ cấp bậc tuyệt đối không thấp, nhưng không ai biết những người này cụ thể làm công việc gì, chỉ có một quy luật truyền ra ngoài như thế này : phàm là người của Cục Điều Tra Đặc Biệt tới, đều là do cấp trên trực tiếp điều động, không một ai có quyền kháng nghị.

Nhưng nếu người của họ không đến, muốn mời cũng chẳng biết đi đâu mà mời.

Bọn họ thuộc hệ thống ngành công an nhưng có khi lại rất độc lập với ngành công an, tổ chức rất nghiêm mật, trình tự phá án hoàn toàn bí mật, mà truyền thông cũng không xơ múi được gì. Bình thường đến nửa bóng người của Cục Điều Tra Đặc Biệt cũng tìm không thấy, còn nói gì đến theo dõi phỏng vấn nọ kia ?

Cũng không một ai biết trình tự phá án của họ là như thế nào, nói chung vụ án giao cho nơi đó giống như giao vào một cái hòm đen, công khai với bên ngoài chỉ có một cái báo cáo kết án mờ mịt sương mù.

Có đôi khi...những nhân viên công tác trong Cục Điều Tra Đặc Biệt thậm chí còn thần bí hơn cả những vụ án ảo diệu nhất.

Báo cáo kết án của bọn họ rất tường tận, nguyên nhân gây án, quá trình, kết quả, thân phận kẻ tình nghi, tình huống bắt người thậm chí cả quá trình vây bắt... tất cả đều nói rõ ràng, logic nghiêm cẩn, cách thức phân minh, tuyệt đối tìm không ra nửa điểm sơ sót.

Duy chỉ có một điểm đáng ngờ, đó là phạm nhân khi kết án đều chết sạch.

Tuy nói bình thường vụ án đến tay bọn họ đều là trọng án có tình tiết cực kì ác liệt, kẻ tình nghi hầu như đều là đám chết chưa hết tội, nhưng mà...như vậy cũng quá trùng hợp không phải sao ?

Lúc này người phụ trách tổ chức điều tra ở hiện trường là một cảnh sát đã có tuổi, họ Dương. Ông ta vừa nhiệt tình bắt tay Triệu Vân Lan vừa đánh giá y rất tỉ mỉ, sau đó khách khí hỏi, "Xưng hô với cậu như thế nào ?"

"Tôi họ Triệu, Triệu Vân Lan, ngài gọi tôi Tiểu Triệu là được rồi."

Lão Dương nghe xong câu này thì giật nảy cả mình. Ông không ngờ người đến cư nhiên lại là lãnh đạo đương nhiệm của Cục Điều Tra Đặc Biệt. Vị Cục trưởng họ Triệu này tuổi chưa đến ba mươi, so với cấp bậc của y mà nói thì có hơi trẻ quá, vóc người rất cao, dáng người thon dài, bộ dạng đoan chính, trông qua chẳng khác gì người mẫu nam vừa đi ra từ sàn catwalk. Phải cái.... áo sơ mi của y nhăn nhúm, bên trên mở liền hai cúc, vạt áo nửa cho trong quần, nửa rơi bên ngoài, hơn nữa đầu tóc rối như tổ cú, muốn lôi thôi lếch thếch bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.

Cơ mà với người ở nơi đó mà nói, đừng nói là lôi thôi luộm thuộm, cho dù y có cởi trần chạy ra ngoài, cấp dưới vẫn cứ phải tán thưởng sếp Triệu dẫn đầu trào lưu thời thượng.

Lão Dương "Ai nha" một tiếng, "Ngài chính là Cục trưởng Triệu sao! Chết thật... ngài xem, mắt mũi của tôi kèm nhèm hết cả rồi, thật sự không nghĩ tới lãnh đạo của chúng ta lại tuổi trẻ tài cao như vậy..."

Triệu Vân Lan hiển nhiên đã quá quen với việc này, y thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu coi như phụ họa.

Lúc này, có "người" đã hết kiên nhẫn. Chỉ nghe một tiếng 'meo' réo lên. Lão Dương cúi đầu xuống liền thấy một bóng đen lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xoẹt xoẹt xoẹt hai ba cái túm lấy ống quần Triệu Vân Lan, một đường bám lấy quần áo leo lên trên vai y.

Đó là một con mèo đen có đôi mắt ánh sắc xanh biêng biếc. Về lý mà nói, mèo đen xuất hiện ở hiện trường án mạng nghe vô cùng quỷ dị, cơ mà con mèo "quỷ dị" này lại phúc hậu thái quá, thành ra ai nấy vừa nhìn thấy nó thì chẳng hiểu sao kính sợ cùng hoảng hốt tự động biến thành lo lắng hết cả...lo cho cái thân nó kia quá thừa cholesterol.

Lão Dương với nó mắt to trừng mắt nhỏ một hồi:"Đây...... Đây là......"

Triệu Vân Lan xấu hổ xốc lại cái quần suýt nữa bị con mèo béo kia kéo tụt xuống, cười gượng một tiếng:"Đây là con mèo của chúng tôi, bình thường làm công vụ gì cũng rất tốc độ, thấy hai chúng ta nói chuyện, nó không vừa ý đấy."

Lão Dương:"......"

Mèo đen lạnh lẽo "meo" một tiếng, cái đuôi to xù không kiên nhẫn ve qua vẩy lại trên vai Triệu Vân Lan. Nó kiêu ngạo vươn cổ lên nhưng việc này có chút khó khăn, vì cổ của nó thật là khó xác định quá.

Triệu Vân Lan hiểu ý, bèn đưa tay tìm một cái thẻ nho nhỏ trên cổ mèo đen, thật vất vả mới tách được nó ra từ trong một đống lông dày và thịt mỡ, đưa cho lão Dương xem:"Đây là giấy phép đặc chủng của Cục Điều Tra Đặc Biệt, sử dụng giống như Chứng minh công tác của chúng tôi. Giấy phép này phê chuẩn nó có thể ra vào bất cứ hiện trường nào, ngài yên tâm đi, mèo già mà, hiểu chuyện lắm, sẽ không thêm phiền."

Lão Dương:"......"

Ông rốt cuộc bắt đầu cảm giác việc này có chút vô nghĩa .

Một lát sau, quan lớn Cục trưởng Triệu ôm mèo, bước chân thong thả cùng lão Dương vào hiện trường.

Càng vào bên trong, mùi hôi thối lại càng nồng nặc.

Chỉ thấy nằm trong hẻm nhỏ là thi thể của một cô gái. Cô mặc áo phông in dòng chữ "Đại học Long Thành chào mừng bạn", đồng tử tan rã trợn to lên, thân thể tựa như một con búp bê vải rách nát, tứ chi dang thành hình chữ "đại", miệng há hốc, phần bụng bị thứ vũ khí nào đó xé toang, mà nội tạng bên trong đã biến mất.

Lão Dương lại dùng khăn tay che mũi, mặt mũi nhăn nhúm thoạt nhìn đang lúng túng không biết phải làm sao.

Mèo mập trên vai Triệu Vân Lan "ngao" một tiếng thật dài, nhảy xuống mặt đất, đi quanh thi thể hai vòng, cuối cùng dừng lại tại một vị trí. Nó ngồi ở đó, ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Lan, lão luyện y như chó cảnh sát tra ra thuốc phiện.

Triệu Vân Lan đi qua, từ trong túi quần nhăn nhúm lấy ra một đôi bao tay nhăn nhúm không kém đeo lên rồi sờ sờ xung quanh nơi con mèo đang ngồi, sau đó y cẩn thận nâng một cánh tay của thi thể lên.

Lão Dương dài cổ ngóng, ông ta thấy phần đất bị thi thể đè lên có nửa dấu tay bằng máu.

Kia không thể là dấu tay của con người – bàn tay chỉ nhỏ như của trẻ con, mà ngón tay lại dài đến hơn hai mươi phân là ít. Cả một đời làm cảnh sát của lão Dương chưa từng thấy qua cái gì như thế.

Ông há mồm trợn mắt ngạc nhiên quá đỗi, thình lình nghe thấy Triệu Vân Lan dùng thanh âm nghiêm túc đứng đắn khó gặp nói rằng:"Từ giờ trở đi, vụ án này sẽ chuyển tới Cục Điều Tra Đặc Biệt, thủ tục liên quan sẽ được hoàn thành trong vòng hai ngày."

Nói xong, không đợi lão Dương trả lời, Triệu Vân Lan liền chỉ một cái cửa nhỏ cũ kĩ trên bức tường mà hỏi:"Nó thông tới nơi nào thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro