Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 37.

Áo choàng đen sẫm trên người Trảm Hồn Sứ giống như một màn sương mà ánh mặt trời không cách nào xuyên thủng được. Lúc này nó lồng lộng cuộn lên thành một bức bình phong cao đến mấy mét, trong nháy mắt bao bọc cả hai người, ngăn cách với hết thảy những thứ bên ngoài, ánh dương cũng không ngoại lệ.

Kẻ ấy ôm lấy Triệu Vân Lan, nâng tay nhấn một cái trên mặt đồng hồ của y rồi quát khẽ:"Đi ra!"

Bé rối nơm nớp lo sợ hiện ra, cúi cúi cái đầu to đến kinh người so với thân mình nó, không dám đến gần Trảm Hồn Sứ. Trảm Hồn Sứ liếc nó một cái, khoát tay đem nó thu hồi trong tay áo:"Chạy về đây."

Bé rối không dám nhiều lời, ngoan ngoãn lui lui thành một cụm khói xám, cố gắng cuộn mình tròn thật là tròn rồi tuân lời chạy về tay áo kẻ ấy.

Uông Chủy cũng đi ra từ trong mặt đồng hồ của Triệu Vân Lan, cô lui về phía sau nửa bước, lo lắng nhìn sang phía y.

Trảm Hồn Sứ lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt kia âm trầm đến mức làm lòng người hoảng sợ, Uông Chủy nhịn không nổi bắt đầu trở nên run rẩy.

Qua một hồi lâu, Trảm Hồn Sứ mới dời mắt, ngồi xuống đất, cẩn thận đổi một tư thế thoải mái hơn cho người trong lòng:"Ngươi là người của y, thị phi đúng sai, ta không tiện đánh giá, ngươi ngồi sang bên cạnh trước đi."

Uông Chủy không dám tới gần kẻ ấy. Cô do dự một chút, sau đó đành phải tận lực tránh ra xa xa ngồi xuống sát mép tầm bảo hộ của màn sương xám.

Trảm Hồn Sứ tựa hồ sợ lấm bẩn lên người Triệu Vân Lan (mặc dù tên kia đã tự làm cho bản thân rất bê tha rồi). Kẻ ấy thật cẩn thận đặt Trảm Hồn đao sang một bên, lúc này Uông Chủy mới thấy chuôi đao kia đã nhuộm đầy máu.

Một bàn tay từ trong tay áo sâu như một cửa động không đáy vươn ra, nhẹ nhàng đến mức gần như ôn nhu lau đi vết máu trên khóe môi Triệu Vân Lan. Khi đầu ngón tay lướt qua đôi môi kia thì dừng lại một chút không dễ nhận ra, nhìn qua như thể ngay sau đó chủ nhân của nó sẽ cúi người hôn lên đó vậy. Trảm Hồn Sứ dường như đang ôm lấy một báu vật hiếm có yếu ớt mà dễ vỡ, chứ không phải là tên Trấn Hồn lệnh chủ độc mồm lại cẩu thả kia.

Uông Chủy kinh hãi mở to hai mắt.

Không biết qua bao lâu, Triệu Vân Lan mới tỉnh lại mà phát hiện ra mình đang gối lên vai một người. Y nhíu nhíu mi, thấy mình giống như vừa mới nôn hết cả mật xanh mật vàng ra vậy, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn quay cuồng, cả người đều mệt mỏi kiệt sức.

Y cố sức mở mắt nhìn Trảm Hồn Sứ một cái:"Ngài......"

Mới nói ra được một chữ thì cái miệng đã bị một ngón tay lạnh lẽo chặn kín, Trảm Hồn Sứ áp tay vào hậu tâm của y, thấp giọng nói:"Đừng nói chuyện, ngưng thần."

Tiếp đó, một cỗ lực lượng rét lạnh mà nhu hòa chậm rãi từ bàn tay Trảm Hồn Sứ truyền lại, Triệu Vân Lan bị kẻ ấy làm cho lạnh lẽo đến phát run nhưng lại không hề né tránh. Theo luồng lực kia, y nhắm mắt lại, thoải mái đem tấm thân bị thương ngoài ý muốn giao hết cho đối phương.

Cái giá lạnh của Trảm Hồn Sứ đến từ căn nguyên lệ khí và bạo ngược, thế nhưng Triệu Vân Lan lại cảm giác được lồng ngực đang sôi lên điên cuồng của mình đang nhờ vào bàn tay kẻ ấy mà chậm rãi ổn định lại.

Triệu Vân Lan không khỏi khâm phục sát đất vị Trảm Hồn Sứ này. Y tiếp nhận Trấn Hồn Lệnh nhiều năm như vậy, mỗi khi gặp chuyện ác tày trời hay những việc không thể tưởng tượng được thì Trảm Hồn Sứ đều sẽ tự mình ra mặt xử lý, đôi bên vẫn giữ quan hệ hợp tác với nhau, qua lại nhiều năm thế rồi, Triệu Vân Lan vẫn chưa thấy kẻ ấy thất lễ hay mất đi khống chế bao giờ.

Trảm Hồn Sứ vẫn luôn bình tĩnh khiêm tốn như thế, sát khí và bạo ngược cố hữu trên người bị kẻ ấy dùng một loại khắc chế cực hạn trấn áp đến kiệt cùng, không để lộ dù chỉ là một tia nhen nhóm.

Cực hạn khắc chế, có đôi khi cũng là vì theo đuổi cực hạn tự do, nếu một người có thể không chút lưu tình áp chế cả bản tính của mình suốt trăm ngàn năm qua, thì hắn sống sẽ rất thống khổ, nhưng mà về phương diện khác, nhất định là một người rất giỏi rất giỏi.

Qua một hồi lâu, cái đau đớn như đào móc linh hồn mới dần dần rút đi, Triệu Vân Lan mở mắt ra, tự mình ngồi dậy:"Đa tạ đa tạ, lần này gặp được ngươi, có thể thấy gần đây ta khổ tận cam lai, xui đến kịch cùng xong bắt đầu gặp may trở lại rồi."

Trảm Hồn Sứ làm như không có gì rút tay lại, buông y ra, thối lui một chút rồi mới khách khí nói:"Chút công nhấc tay mà thôi. Chỉ là Lệnh chủ không nên không để ý tới cảnh báo của ta như vậy."

"Còn không phải là vì cô nhóc chết tiệt kia sao." Triệu Vân Lan cũng không thèm che giấu mà chỉ chỉ Uông Chủy đang đứng cúi đầu cách đó không xa, "Ta sợ cô ấy gặp chuyện không may, số 4 đường Quang Minh có một người thì tính một người, chỉ cần đang trong thời gian làm việc thì tất cả đều là người của ta, ta không thể không quan tâm được."

Sau đó y giận tái mặt nói với Uông Chủy:"Cô lăn đến đây cho tôi !"

Uông Chủy im lặng không dám lên tiếng nhích người qua, Triệu Vân Lan một roi quăng tới, Uông Chủy nhắm chặt mắt theo bản năng nhưng cái roi lại không chạm tới người cô. Nó chỉ vút qua một bên, vung lên không trung rồi quất mạnh xuống phần đất ngay bên cạnh cô, vẽ lên đó một vết hằn màu trắng.

"Nhắm mắt cái gì, tôi không đánh con gái, qua đây xem nào." Roi dài hóa thành một lá bùa rung rinh rơi xuống trong tay Triệu Vân Lan, trên góc còn dính một chút vết máu, ánh mắt Triệu Vân Lan đảo qua vết máu kia, lại liếc Uông Chủy,"Trấn Hồn lệnh mời không nổi cô phải không?"

Uông Chủy không nói hai lời quỳ xuống trước mặt y .

Đáng tiếc Triệu Vân Lan không nuốt nổi cái này:"Đứng lên, đừng có quỳ với tôi, cô quỳ cái rắm à, ví tiền tôi để trong xe rồi, không có tiền mừng tuổi cho cô đâu."

Uông Chủy cắn môi.

Triệu Vân Lan sầm mặt lườm cô một hồi rồi lôi thuốc lá trong túi ra đưa lên miệng ngậm, đang sờ tìm bật lửa thì đột nhiên có bàn tay ở đâu tập kích bất ngờ, tịch thu mất thuốc.

Triệu Vân Lan:"......"

Y sờ sờ mũi, hình như phát giác ra động tác này có chút quen thuộc.

"Tôi đã tra qua hồ sơ của cô.," Triệu Vân Lan chà xát ngón tay, nói,"Cô chết năm 1713 cũng chính là hai năm sau khi nội loạn của tộc Hãn Cát xảy ra, đã phát sinh chuyện gì? Cô muốn tìm thi thể ở đâu? Tế phẩm dưới cây cột lớn trong kia vừa rồi có phải cô đặt ở đấy không ? Đó là cái quỷ gì?"

Trảm Hồn Sứ ở bên cạnh chen vào một câu:"Không phải cây cột lớn, thứ kia gọi là Sơn Hà Trùy."

Cái tên này nghe thật là quen tai, Triệu Vân Lan suy tư một hồi rồi bỗng chau mày:"Là một trong bốn thứ thánh khí sao?"

Trảm Hồn Sứ gật gật đầu:"Lệnh chủ học rộng."

Đầu tiên là Luân Hồi Quỹ, giờ lại là Sơn Hà Trùy, bốn loại thánh khí thất lạc nhân gian nhiều năm như thế có phải là rau cải trắng hai tiền một cân bày ngoài chợ đâu, thế mà trong có nửa năm y lại gặp liên tục đến hai cái. Nếu thực sự có cái loại vận may đến mức này thì Triệu Vân Lan cảm thấy có khi mình đổi sang nghề chuyên mua xổ số cho rồi.

Điều này làm cho y không thể không âm thầm suy luận, trong khoảnh khắc, trước mắt y hiện ra vô số tiền căn hậu quả...Đại học Long Thành đã sớm thu dọn sạch sẽ, Ngạ quỷ để ý đến Lý Thiến đúng lúc đến đáng ngờ, Luân Hồi Quỹ vô cớ biến mất đến nay không rõ ở đâu, U Súc bị truy nã, còn có cả...Trảm Hồn Sứ đột ngột cảnh báo này nữa.

Biểu tình Triệu Vân Lan trở nên nghiêm túc, y chọn trong ngàn câu trăm điều muốn nói ra cái quan trọng nhất để hỏi:"Sơn Hà Trùy rốt cuộc là cái gì?"

"Thế nhân đều nói 'Có quỷ thần quản lý cán cân sinh tử', thực ra không phải thế. Từ thuở hồng hoang vạn vật sơ khai đã có thiện ác, mà thiện ác được phán xét sớm nhất chính là khắc lên Sơn Hà Trùy. Sơn Hà Trùy là do tinh túy của mười vạn sơn xuyên ngưng tụ mà thành, từ chín tầng trời cao dựng xuống tận Hoàng Tuyền, mặt trên khắc mười tám tầng địa ngục, sau này cũng là căn cứ để phán quyết đủ loại sinh tử. Hiện nay có người tin tưởng sông núi cũng có linh hồn là bắt đầu từ khi đó."

Trảm Hồn Sứ tạm dừng một lát, bổ sung thêm:"Sơn Hà Trùy ban đầu là dùng để trấn áp, bởi vậy dần dà bên trong nó trói buộc hàng vạn ác quỷ, được dùng vào nhiều việc. Song không ngờ sau khi thất lạc nó lại bị kẻ có lòng dạ độc ác lợi dụng, đem người trong tộc đời đời kiếp kiếp giam cầm trong này mãi mãi không thể giải thoát."

"Người khác tới gần thì không sao, nhưng ngươi......" Lời nói của Trảm Hồn Sứ hiếm thấy có chút do dự, tạm dừng một lát, kẻ ấy mới mơ hồ tiếp lời,"Ngươi trời sinh hồn phách không đủ, tùy tiện tới gần thứ đồ có thể giam cầm linh hồn này thì đương nhiên chịu ảnh hưởng lớn hơn người khác nhiều."

Triệu Vân Lan vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, y kinh ngạc hỏi lại:"Hồn phách của ta không đủ á? Ta đây ba hồn bảy vía đều tốt đẹp cả, không đủ ở chỗ nào?"

Trảm Hồn Sứ trầm mặc một lát, lại nói:"Trên đầu và hai vai con người có ba ngọn Tam Muội Chân Hỏa, vai trái ngươi trời sinh thiếu một ngọn, nói theo người xưa là 'quỷ chụp vai', bởi vậy ba hồn bảy vía dễ dàng bất ổn, xin Lệnh chủ về sau phải cẩn thận hơn."

Triệu Vân Lan cau mày, cúi đầu trợn mắt nhìn vai trái của mình, nhưng rất nhanh sau đó đã không thèm để ý nữa. Y lại hỏi:"Người của tộc Hãn Cát tộc chính là dùng Sơn Hà Trùy làm cơ sở bày ra cấm thuật "La Bố Lạp" đúng không?"

Trảm Hồn Sứ gật đầu:"Mang thân thể của người bị chặt đầu đốt đi, lại dùng thuật tam tinh tụ âm trên đỉnh núi, cường ngạnh nhốt hồn phách con người trong sơn cốc, tất nhiên sẽ bị Sơn Hà Trùy hút vào. Dùng số đầu người lưu lại kia thì có thể sử dụng được linh hồn trong Sơn Hà Trùy."

Triệu Vân Lan chỉ vào Uông Chủy hỏi:"Cô ấy thì sao?"

Trảm Hồn Sứ liếc nhìn Uông Chủy, ánh mắt kia thành công làm cho Uông Chủy run lên, cảm giác như kẻ ấy đang xuyên qua cả chuyện đời trước của mình vậy.

Trảm Hồn Sứ nói:"Cô ấy bị chém đầu mà chết, có lẽ do thân thể được dùng phương pháp nào đó bảo tồn, cho nên mới tránh được trận đồ tụ âm và Sơn Hà Trùy."

Uông Chủy nở một nụ cười khổ:"Đúng vậy, năm đó tôi không hiểu chuyện, trong lòng không cam nên đã thương tổn con người, vì thế mới bị Trấn Hồn lệnh chủ đời trước bắt giữ. Từ đó về sau nhập vào Trấn Hồn lệnh. 'Uông Chủy' cũng không phải tên thật của tôi, mà là tên của cô gái bị tôi quấn lấy...Tên tôi là Cách Lan, con gái của vị thủ lĩnh chết trong trận biến loạn đó."

Triệu Vân Lan khó chịu mà phát hiện ra... Cục Điều Tra Đặc Biệt của mình thực sự là một cái trại tập trung con ông cháu cha.

Uông Chủy tiếp tục nói:"Kẻ phản loạn tên là Tang Tán, mẹ hắn là tì nữ của mẹ tôi, vốn là con của nô lệ. Trong tộc của chúng tôi không có bình dân, trừ thủ lĩnh và quý tộc ra thì chỉ có nô lệ, cho nên khi Tang Tán lớn lên đương nhiên cũng là nô lệ. Hắn dũng cảm lại có năng lực làm việc nên rất nhanh đã trổ hết tài năng trong phần đông nô lệ, trở thành người dắt ngựa cho cha tôi, đến giờ nhìn lại, đại khái là...mỗi người đều hâm mộ người đẹp trai tài giỏi nhỉ?"

Uông Chủy nói tới đây thì cười lên chua xót:"Đáng tiếc ở tộc Hãn Cát chúng tôi, cho dù nô lệ có xuất sắc đến đâu thì cũng vẫn là nô lệ. Số mệnh của nô lệ cũng giống như chó lợn dê bò nhà nuôi vậy thôi, có thể tùy ý mua bán xử trí. Tang Tán anh tuấn, giàu có, cái gì cũng có, chỉ không có tôn nghiêm. Sau này, cha tôi coi trọng một hầu gái trẻ, còn làm cho cô ấy có con khiến mẹ tôi rất giận, hầu gái kia chính là em gái của Tang Tán. Mẹ tôi trút giận lên người mẹ của Tang Tán, tùy tiện lấy mấy việc vụn vặt xử bà ấy tội chém đầu. Cha của Tang Tán bị anh trai tôi dùng roi đánh đến chết, em gái hắn...cô hầu nhỏ kia vốn dĩ bị cha tôi ép buộc mà ra cơ sự, sau đó đã dùng roi ngựa treo cổ tự vẫn."

Triệu Vân Lan lôi từ trong người ra gói bò khô cuối cùng, vừa ăn vừa đánh giá:"Cha cô thật sự là chả ra cái dạng gì."

Uông Chủy:"......"

Trảm Hồn Sứ nhìn ra tâm tình y vẫn rất không tốt, đành phải vội ho một tiếng coi như giảng hòa, sau đó lên tiếng hỏi:"Ta thấy dưới Sơn Hà Trùy có một khối đài tế bằng đá, đặt dưới cống phẩm, theo lý hẳn là ghi lại danh sách hồn phách bị trấn áp bên trong mới đúng. Chỉ là đá thì còn đó mà danh sách lại bị mài đi, đây cũng là việc xảy ra trong lần phản loạn đó sao?"

Uông Chủy gật gật đầu:"Tang Tán mang theo các anh em giành chiến thắng sau đó đã đi tới đất cấm – cũng chính là chỗ đặt Sơn Hà Trùy đó. Hắn nói rằng muốn từ nay về sau mỗi người trong tộc đều được sống bình đẳng, có tôn nghiêm, vì thế hắn dùng một cái giũa lớn mài hết chữ viết bên trên đi. Thủ lĩnh...cha mẹ và anh trai tôi, còn có các quý tộc cùng với tùy tùng thị vệ của họ đều bị giết trong ngôi nhà gác núi. Từ đó về sau tộc Hãn Cát không hề có nô lệ, cũng không còn quý tộc nữa."

"Còn cô thì sao?" Triệu Vân Lan hỏi,"Năm đó cô không bị xử tử, là vì cô âm thầm trợ giúp Tang Tán, đúng không?"

Uông Chủy cúi đầu:"Tôi với hắn...... biết nhau từ rất nhỏ. Khi đó lúc cha tôi cho người đuổi bắt hắn, tôi đã lén giấu hắn đi...Tôi thật sự chỉ là không muốn hắn chết, không có... không có nghĩ tới chuyện sau này."

——————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro