Chương VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ bảy lúc trời còn chưa sáng, Bách Tích Ngạn nghe được một trận tiếng gõ cửa.

Bị người quấy nhiễu giấc mộng đẹp, thanh âm gây ra kia có chút phiền não, Bách Tích Ngạn gãi đầu một cái, mặt đầy tỉnh táo ra mở cửa, thế nhưng lại thấy được Kỳ Nhã đang áy náy đứng ở trước mặt hắn.

"Kỳ Nhã?" Nheo cặp mắt lại, Bách Tích Ngạn có chút không thích ứng với ánh sáng bên ngoài cửa.

Thấy được dáng vẻ của Bách Tích Ngạn, Kỳ Nhã lộ ra một nụ cười xin lỗi.

"Xin lỗi, cha... Cha tới quá sớm sao?"

"Không có, là do ngày hôm qua con ngủ có hơi muộn." Hơi nhíu nhíu mi, Bách Tích Ngạn tránh ra một lối đi cho hắn vào.

Buổi tối thứ sáu Bách Tích Ngạn ở quán bar chơi mãi đến khuya, có điều tối hôm qua chuyện tốt tương đối nhiều, chỉ là uống hai ly liền về đến nhà, cũng không có mang những thứ khác như bạn tình về nhà, bằng không, hắn thật không biết nên giải thích với Kỳ Nhã như thế nào.

"Cha ở đây chờ con một chút, con đi tắm."

"Ừm!" So sánh với Bách Tích Ngạn đang lười biếng, Kỳ Nhã tỏ ra rất hưng phấn, trong giọng nói mang một tia ngây thơ cùng khờ khạo như một đứa trẻ, tựa như đối với hoàn cảnh mới có vô cùng lòng hiếu kỳ.

Đơn giản rửa mặt một chút, Bách Tích Ngạn thay quần áo khác, lúc này mới cảm thấy có chút thanh tỉnh, mắt nhìn thẳng về phía Kỳ Nhã đang ngồi trên ghế sa lon.

"Cha không cần ngồi nghiêm túc như vậy đâu." Thấy dáng vẻ Kỳ Nhã, Bách Tích Ngạn khẽ nhíu mày một cái.

"Cha sợ đem ghế sa lon của Tiểu Ngạn làm bẩn..." Vừa nói, Kỳ Nhã áy náy vặn vẹo cái mông một cái, có thể thấy được hắn giữ cái tư thế ngay ngắn này đã một lúc lâu.

"Đúng là như đã nói qua, nhà của Tiểu Ngạn thật đúng là đẹp, cho nên mới không muốn trở về nơi đó sao..."

Giống như là biết bản thân nói sai, Kỳ Nhã lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng nếu là ta, cũng sẽ tình nguyện ở trong hoàn cảnh thoải mái như chỗ này hơn..."

Nghe được lời của hắn, Bách Tích Ngạn cái gì cũng không trả lời, trái tim lại không nhịn được dâng lên một tia không yên.

"Nếu như cha thích, có thể thường xuyên tới." Không đành lòng thấy biểu tình tịch mịch của Kỳ Nhã, Bách Tích Ngạn đáp lại một câu như vậy, nhưng sau đó cảm thấy có chút không ổn, lại tăng thêm một câu: "Nhưng mà trước đó phải gọi điện thoại cho con... "

"Ừm." Gật đầu một cái, Kỳ Nhã đối với loại ôn hòa hiếm có này của Bách Tích Ngạn tỏ ra có chút thụ sủng nhược kinh (bỗng nhiên được sủng mà sợ hãi), hướng về phía anh ngọt ngào cười một tiếng, không giống dáng vẻ ôn nhu như bình thường, khiến cho trong lòng Bách Tích Ngạn chìm đắm một chút, ở bên trong huyết dịch tình yêu lại bắt đầu gia tăng tốc độ dòng nước chảy.

Không muốn để cho Kỳ Nhã nhìn ra điều gì, Bách Tích Ngạn liếc nhìn một thân trang phục của hắn, nhíu mày một cái.

"Cha không phải chuẩn bị mặc như vậy đi coi mắt chứ?"

Nhìn quần áo trên người, Kỳ Nhã có chút ngượng ngùng cười một tiếng.

"Xin lỗi, quần áo của cha cũng tương đối cũ, đây đã là mới nhất rồi..."

Nghe lời hắn, lòng Bách Tích Ngạn hơi co rút đau đớn, biết rõ đó không phải là vấn đề do mình, nhưng vẫn là đau lòng. Nắm lên tay của hắn, Bách Tích Ngạn đem hắn mang tới nhà để xe lầu dưới, mở ra cửa xe chỗ ghế ngồi kế bên tài xế."Đi, con mang cha đi mua quần áo."

Nhìn xe con trước mặt, trong mắt Kỳ Nhã lóe lên một vẻ kinh ngạc, vẫn ngoan ngoãn ngồi lên xe, cái gì cũng không có hỏi.

Bách Tích Ngạn biết tại sao Kỳ Nhã kinh ngạc, bởi vì cho tới bây giờ anh không có lái xe trở về nhà lần nào, cũng không có nói cho hắn lúc nào mua xe. Ở nơi này thành phố lớn phồn hoa sinh sống sáu năm, đối với đời sống vật chất của mình, Bách Tích Ngạn luôn luôn rất ít khi nhắc tới với Kỳ Nhã, nhưng hôm nay không nhịn được mở miệng.

"Xe đã mua vào năm ngoái, nhưng trước đây đã đổi hai chiếc." Đối với Bách Tích Ngạn năm nay hai mươi bảy mà nói, sự nghiệp tiến triển thành công là thứ duy nhất đáng giá kiêu ngạo của anh.

"Eh? Tiểu Ngạn thật là lợi hại." Nghe được lời Bách Tích Ngạn, Kỳ Nhã không chút do dự đối với anh tiến hành khen ngợi.
Nghe được Kỳ Nhã không mang theo chút nào ý tứ giả dối mà khen anh, tâm lý đại nam tử trong lòng Bách Tích Ngạn từ từ trương lên, không khỏi câu khóe miệng, nói với hắn về chuyện của anh sáu năm qua, mà Kỳ Nhã chính là mặt đầy ôn nhu nghe, luôn luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Bách Tích Ngạn, khen hắn lợi hại như thế nào.

Bách Tích Ngạn được Kỳ Nhã ca ngợi làm cho có chút lâng lâng, kết quả là đi sai hai giao lộ, vòng nửa ngày mới lộn trở lại con đường sầm uất nhất trong thành phố.

Mang Kỳ Nhã đi vào một tiệm bán quần áo cao cấp, Bách Tích Ngạn cẩn thận chọn lựa mấy bộ âu phục, giao cho nhân viên bán hàng: "Phiền cậu mang hắn đi vào thay quần áo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro