Chương 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Quyết Tuyệt

Editor: Hồ Vũ

Beta: Lam Lăng

Chương 21 : Lâm An Liệt

Ở trên biển phiêu phiêu một vài ngày, Trần Mộc không nhịn được mà muốn nổi điên. Ánh sáng mặt trời mãnh liệt cùng chênh lệch nhiệt độ ngày đêm 50 độ đều có thể chịu được, nhưng trên người bị phóng xạ và nước biển ăn mòn mất một tầng da, sau khi kết vảy càng làm cho người ta khó chịu tới mức muốn lột da xuống, quan trọng hơn là, nơi này không có nước để tắm.

Trong không khí có hơi nước, nén hơi nước có thể ngưng tụ thành nước, nhưng muốn tắm rửa thì thật sự không đủ. Bình thường phải nén mất vài giờ cũng chỉ đủ vài hớp nước để uống.

Trần Mộc cảm thấy bản thân đã sắp phát triển theo hướng trở thành dã nhân rồi. Ngay cả A Hổ bên người, lông tuyết trắng cũng trở thành màu xám bẩn đáng sợ.

Càng không xong là bọn họ không biết vị trí, phương hướng của mình, cho dù dùng năng lượng mặt trời để chỉ đường, cũng không biết đang đi đến nơi nào.

Ngày thứ mười trên biển, thương tích của Trần Mộc cuối cùng đã tốt hơn phân nửa. Sau đó, hắn bắt đầu nghĩ cách đẩy nhanh tốc độ.

Dị năng không khí, vừa có thể công vừa có thể thủ. Đối với việc phân cấp dị năng gì đó Trần Mộc cũng không biết rõ, chỉ cảm thấy dị năng của mình thật sự dùng rất tốt. Cân nhắc nửa ngày, hắn liền học được cách dùng dị năng không khí để nâng bản thân bay lên. Chỉ là, hắn cũng không phải dị năng giả hệ phong, cho nên tốc độ vô cùng chậm.

Trên mặt biển lắc la lắc lư bay một đoạn về phía trước, Trần Mộc liền yêu thích cảm giác này, nghĩ hết biện pháp có thể khiến bản thân bay nhanh một chút. Dù sao, bay lượn ngoại trừ những người mắc bệnh sợ độ cao ra thì có lẽ ai cũng sẽ mơ ước. Nhưng hắn mới thí nghiệm được một nửa thì đã có một đám hải điểu thú bay tới tới gần, hơn nữa rất hiển nhiên, hắn trở thành mục tiêu của bọn nó.
Cuống quít tạo ra vòng bảo vệ bằng không khí dành cho lúc ngủ, nhìn đám hải điểu thú kia xoay qua xoay lại ở bên trên trong chốc lát, sau đó còn để lại không ít phân của chúng nó rồi mới bỏ đi. Trần Mộc ghé vào trong bọt khí, cuối cùng vẫn chỉ lung la lung lay trên mặt biển, dùng không khí đẩy bọt khí di chuyển. Một bên cố gắng tìm tòi mở rộng dị năng của bản thân, một bên chịu đựng cả người ngứa ngáy cùng với mùi hôi khó ngửi.
Mấy ngày nay, A Hổ vẫn luôn ghé trên vai Trần Mộc. Khối 'thiên thạch' kia đã trở thành đồ chơi của nó, mỗi ngày nó đều ôm vào trong ngực, lúc đầu chỉ là lấy móng vuốt cào cào, chậm rãi sau này đã bắt đầu cắn ......
Lại nói tiếp, 'thiên thạch' có lực hấp dẫn vô cùng lớn đối với dị thú, nhưng cũng chỉ có cấp tám, cấp chín thậm chí là dị thú rất cao cấp mới có thể cảm nhận được loại năng lượng thần kỳ này. Hơn nữa, còn phải đến gần mới cảm giác được 'thiên thạch' bất phàm. Phản ứng của cá voi thú và cự quy thú sở dĩ lớn như vậy cũng là do chúng nó bị 'thiên thạch' ảnh hưởng trong một thời gian rất dài.
Thời điểm ban đầu A Hổ đụng tới 'thiên thạch', cũng chỉ có một loại thích nhạt nhạt, nhưng ngay sau đó nó lại nhìn thấy Trần Mộc bị phóng xạ của 'thiên thạch' làm bị thương, nhất thời yêu thích với 'thiên thạch' liền giảm xuống, bởi vậy phản ứng khi đối mặt với 'thiên thạch' vẫn rất lạnh lùng. Nhưng hơn mười ngày sớm chiều ở chung, cảm giác sau khi tiếp xúc với 'thiên thạch' lại khiến A Hổ không bỏ được tảng đá này. Rõ ràng, đồ ăn ngon đều tỏa ra hương vị, nhưng vì sao nó cũng có cảm giác tảng đá này ăn rất ngon?
Trần Mộc cùng A Hổ bay trên mặt biển rộng lớn tìm kiếm đường về nhà. Bên kia, Bắc bộ của liên minh người Hoa, một chiếc chiến xa đang phi nhanh trên đường. Tốc độ như vậy, ngoài trừ khi phải chạy trối chết thì có rất ít người đi kiểu này.
"Tôi kháo! Tôi vừa mới mua cái trấn nhỏ di động đó, vậy mà lại xuất hiện tình huống tê liệt hệ thống điều khiển trung ương, Dật Dật cậu nhất định phải giúp tôi sửa thật tốt! Nếu không tôi sẽ rất mệt!" Lái chiến xa là một thanh niên vừa chạy như bay vừa oán giận.
"Trấn nhỏ di động cũng không có cái gì, quan trọng nhất là những người sống trên đó đúng không?" Chỗ phó lái, người được gọi là Dật Dật mở miệng. Y là một người còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, trên gương mặt ôn hòa tràn đầy lo lắng, trong lòng còn ôm chặt một thùng dụng cụ.
"Đó là đương nhiên! Bảy mươi hai người đấy! Nếu không bởi vì bọn họ, tôi cần phải gấp như vậy sao?" Nguyên Thăng tiếp tục nhấn ga, tăng số lên mức cao nhất. Lúc đầu anh còn muốn dùng phi thuyền, nhưng điều động phi thuyền mất rất nhiều thời gian, còn không bằng lái chiến xa. Cho nên trực tiếp mở chiến xa cùng bạn tốt của mình là Chu Dật Cẩn phi ra khỏi thành, đến trấn nhỏ di động của mình.
"Trấn nhỏ tư nhân của cậu tuy chỉ là nơi bình thường, nhưng cũng không phải ở khu nguy hiểm. Nơi đó cũng có không ít trung cấp dị thú, có lẽ cậu nên mời thêm một vài thợ săn dị thú, cẩn thận !" Chu Dật Cẩn nhìn phía trước. Nguyên Thăng vừa vòng qua một hố to, mà trấn nhỏ di động vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng.
"Còn không phải do tôi chưa kịp mời! Hơn nữa tôi cũng là một thợ săn dị thú cấp sáu, trung cấp dị thú vẫn có thể đối phó. Chỉ cần cậu có thể tu sửa tốt hệ thống điều khiển trung tâm của trấn, những dị thú này không phải là điều uy hiếp." Nguyên Thăng mở miệng, không phải anh không muốn mà là thời gian thật sự không kịp.
"Tôi sẽ nhanh chóng." Chu Dật Cẩn lấy ra mấy thứ dụng cụ ở trong thùng cầm trên tay. Y là học sinh của khoa máy móc thuộc học viện trung ương, bình thường năng lực thao tác cũng luôn rất tốt, nhưng tình huống khẩn cấp như vậy lại mới gặp lần đầu tiên.
Đây là một trấn nhỏ di động của tư nhân, nơi đó không lớn, lượng người cũng ít, từng thuộc về một thợ săn dị thú cấp tám. Đó là nguyên nhân thợ săn dị thú hay ở trên trấn này, bởi nơi đây có sự an toàn rất được bảo đảm, mà thời điểm kia, có thể ở trấn nhỏ này cũng là một loại vinh dự. Nhưng một tháng trước, thợ săn cấp tám này đã đem trấn nhỏ bán cho một thợ săn cấp sáu.
Trấn nhỏ di động vừa chuyển chủ, một vài thợ săn dị thú cấp thấp cùng một bộ phận người có tiền liền rời khỏi, nhưng có một số người vẫn không có cách nào rời đi, ví dụ như Lâm An Liệt.

Bắt đầu từ nửa năm trước, thân thể của Lâm Tĩnh mẹ gã liền suy yếu. Theo lẽ thường, Lâm Tĩnh mới năm mươi tuổi sẽ không bị như vậy, nhưng lúc còn trẻ Lâm Tĩnh mang thai, thời điểm chạy khỏi Tinh Vân thành đã bị thương. Sau khi sinh con, trong một lần lên cơn điên đã chạy ra ngoài trấn nhỏ nên bị nhiễm phóng xạ. Bởi vậy Lâm Tĩnh lúc này, một gương mặt bị phóng xạ hủy đi chưa tính, mà thân thể cũng vô cùng kém. Ông bà của Lâm An Liệt vì con gái mình mà tiêu tốn hết sạch tài sản tích góp, thế nên một nhà làm sao có tiền để rời đi?
"Tên đáng chết kia, trấn nhỏ khốn kiếp, đem chúng ta ném ở đây!" Ông của Lâm An Liệt mở to hai mắt rống giận. Ông ta hơn bảy mươi tuổi, tuy nhiên nhìn cũng không già, dù sao xã hội ngày nay mỗi người đều có tuổi thọ hơn 180 tuổi. Lúc này ông ta đang thở hổn hển mà mắng mỏ Nguyên Thăng.
"Tao kháo cái tên tiểu hỗn đản này, ỷ vào trong nhà có tiền liền mua trấn nhỏ di động chơi, nào có để ý đến tính mạng của chúng ta?" Bà của Lâm An Liệt oán hận muốn chết.
"Tình huống của Tĩnh Tính không tốt, Liệt Liệt cũng bị lưu lại. Hiện tại, chẳng lẽ còn chôn cùng cái nơi rách nát này ?" Ông của Lâm An Liệt lại nói.
"Tĩnh Tĩnh của tôi ! Liệt Liệt của tôi!" Bà của Lâm An Liệt chảy nước mắt. Cho tới bây giờ, bà ta vẫn còn bộ dạng không tồi, đúng là di truyền từ bà ta, dung mạo của Lâm Tĩnh rất xinh đẹp. Lúc trước bà ta cùng chồng mình, vì tương lai của con gái đã dùng hết tiền tích góp nửa đời mình để đưa con gái tới Tinh Vân thành. Không ngờ qua hai năm, Lâm Tĩnh lại lớn bụng chạy về, còn nói có người muốn hại con bé. Vì thế một nhà liền rời khỏi tiểu trấn di động do liên minh khống chế, đi đến nơi cùng Tinh Vân thành nam bắc cách xa nhau vĩnh viễn không bao giờ gặp lại – tiểu trấn của tư nhân.
Thảm hại hơn là sau khi sinh hạ Lâm An Liệt, Lâm Tĩnh bị tâm lí sau khi sinh, tinh thần tan vỡ, thậm chí còn chạy ra ngoài tiểu trấn, bị phóng xạ nghiêm trọng phá hủy dung mạo.
Đã không có dung mạo, lại bị vứt bỏ, Lâm Tĩnh thường trở nên cuồng loạn. Bình thường còn tốt, nhiều lắm chỉ khóc lóc kể lể với người khác, nhưng một khi đã bị kích thích thì lại bắt đầu chửi cha mẹ, đánh con cái.
Hiện tại cả nhà bà ta hận chết cái người đàn ông kia, kẻ đã vứt bỏ Lâm Tĩnh. Khi Lâm Tĩnh vừa khóc vừa kể lại thì càng hận cha mẹ của người đàn ông kia, vậy mà buộc Lâm Tĩnh nạo thai. Bởi vì bọn họ cảm thấy Lâm Tĩnh không xứng với con của bọn họ! Tĩnh Tĩnh có chỗ nào không tốt? Đó là đứa con gái bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn! Dựa vào cái gì mà nói Tĩnh Tĩnh kém vợ của người đàn ông kia? Lại nói Liệt Liệt, vốn là thiếu gia, hiện tại lại chịu khổ ở chỗ này.
"Ông bà! Mau trốn! Có một đám chuột thú chạy vào trấn!" Lâm An Liệt đứng trên ban công, nhìn một màn ở phía xa xa, hét rầm lên. Bọn họ đều là người thường, cho dù có linh thú, nhưng cũng không thể hợp thể, hầu như đều đem linh thú trở thành sủng vật mà nuôi — Linh thú lúc này cần hợp thể với con người, cũng không thể so sánh với linh thú lúc ban đầu có thể một mình đánh lại dị thú.
Lớn lên ở trấn nhỏ di động này, mẹ lại nói rất nhiều về Tinh Vân thành phồn hoa. Đối với nơi kia, Lâm An Liệt vừa yêu vừa hận. Rõ ràng bản thân hẳn là đại thiếu gia của Tinh Vân thành, hưởng thụ áo đến đưa tay cơm đến há mồm, cuộc sống tốt đẹp, vì sao lại ở đây lo lắng mạng sống của bản thân, ăn thịt dị thú khó nuốt?
Người của Lâm gia đều trốn tốt, giống như những người khác ở tiểu trấn, nhưng răng nanh của chuột thú cũng không phải kiến trúc của trấn nhỏ di động có thể ngăn cản được. Càng không xong là, thời điểm người của Lâm gia đang vội vàng trốn đi, Lâm Tĩnh lại đột nhiên phát cuồng, kêu to:
"Trần Khải em yêu anh, sao anh có thể làm vậy?" Liền xông ra ngoài.
Thời điểm Nguyên Thăng cùng Chu Dật Cẩn đuổi tới đã nhìn thấy một màn địa ngục trần gian. Một đôi vợ chồng đang bị kẹt trong vòng vây của chuột thú, mấy con chuột muốn cắn bọn họ mà họ chỉ lo hô to:
"Liệt Liệt con chạy mau!" Mà một thiếu xinh đẹp vừa khóc vừa chạy khỏi đám chuột.
Nguyên Thăng vội vàng chạy đến cứu người. Chu Dật Cẩn liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái liền chạy đến phòng khống chế trung ương của trấn nhỏ di động, chỉ cần sửa hệ thống trung ương thì mọi thì mọi thứ đều có thể chấm dứt.

Hết chương 21

Tác giả: Quyết Tuyệt

Editor : Hồ Vũ

Beta : Lam Lăng

Chương 22: Chu Dật Cẩn...

Chu Dật Cẩn là học sinh của khoa máy móc học viện trung ương, vừa mới học xong chương trình đang muốn đi ra ngoài du lịch đã bị Nguyên Thăng đưa tới tiểu trấn di động này. Gia đình y hạnh phúc, ngay từ lúc nhỏ đã được ngâm trong bình mật mà lớn lên, lần duy nhất mâu thuẫn với người trong nhà cũng là do muốn chọn khoa thi vào đại học. Cho dù như vậy, cha mẹ lúc nào cũng vẫn yêu thương y. Bởi vậy, khi tới nơi này, nhìn thấy hình ảnh đáng sợ là cú sốc vô cùng lớn đối với Chu Dật Cẩn.

Y bình tĩnh lại, đem hình ảnh dị thú cắn loài người bỏ ra khỏi đầu óc, mãi mới có thể khống chế tay mình không bị run rẩy, bắt đầu sửa chữa hệ thống trung ương của tiểu trấn di động.

Lần này Nguyên Thăng phải mất rất nhiều tiền mới mua được tiểu trấn di động này. Y cũng biết điều đó, hiện giờ lại cảm thấy đối phương mất tiền rất oan uổng. Tòa tiểu trấn di động này đã sắp hỏng đến nơi, nếu muốn dùng tiếp thì nhất định phải đổi mới tất cả các thiết bị. Thợ săn cấp tám kia có lẽ biết tiểu trấn này sắp hỏng nên mới tìm tên coi tiền như rác mà bán. Có điều, tuy đã sắp hỏng nhưng vài chỗ vẫn có thể sửa, chống đỡ qua vài ngày vẫn được, huống chi Nguyên Thăng còn chuẩn bị nguyên thạch năng lượng tốt nhất.

Đem hệ thống khống chế trung ương khôi phục, tiểu trấn di động lại khôi phục lồng bảo hộ, hệ thống phòng ngự này cũng cho biết chỗ có dị thú xâm nhập. Chu Dật Cẩn nhấn nút phóng laser, thông qua hệ thống công kích của tiểu trấn di động giết chết dị thú đang hiển thị dưới dạng điểm đỏ.

Sau khi y làm xong tất cả, thu dọn thùng dụng cụ của bản thân đi ra khỏi phòng điểu khiển trung ương của tiểu trấn di động, liền nhìn thấy Nguyên Thăng bị thiếu niên xinh đẹp kia nắm lấy. Nguyên Thăng có lẽ là sợ xúc phạm cậu ta nên không dám dùng sức. Thiếu niên kia lại không để ý mà cắn đối phương, bên cạnh bọn họ ngoài xác của chuột thú còn ba thi thể bị cắn ăn phân nửa.

Bụng bị xé rách rơi cả ruột ra bên ngoài, vết máu khắp nơi trên mặt đất, trong đó còn có một người đàn bà mắt vẫn nhìn về phía này, đôi mắt mở to trên khuôn mặt bị gặm cắn nham nhở đang nhìn chằm chằm vào y. Sắc mặt Chu Dật Cẩn lập tức trắng bệch, trong bụng quay cuồng không ngớt, liền lập tức ngồi xổm xuống mà nôn luôn tại chỗ đó.

"Cậu buông ra, cậu đừng có cắn người linh tinh!" Nguyên Thăng lúc này cũng lâm vào khốn cảnh. Bởi vì anh thật sự không thể thoát khỏi thiếu niên muốn liều mạng với mình này. Rõ ràng lúc trước trông thiếu niên này rất ngoan ngoãn thẹn thùng, hiện tại lại ác như vậy. Nguyên Thăng nhìn bàn tay của mình bị cắn tới chảy máu, trong lòng phát khổ. Tại sao lúc trước anh lại xúc động mà mua tiểu trấn này chứ?

"Đều tại tên khốn kiếp này!" Lâm An Liệt thống hận nhìn Nguyên Thăng. Nếu không phải anh ta bỏ lại bọn họ, mẹ và ông bà sao có thể chết?

"Tôi đã cố gắng nhanh chóng trở về......" Nguyên Thăng lúc này cũng hối hận muốn chết, nhưng anh không ngờ rằng tiểu trấn lại bị hỏng như vậy.

"Giết người đền mạng, đều do mày hại chết mẹ tao!" Lâm An Liệt trong lòng phẫn nộ không thể phát tiết. Mẹ và ông bà chết ngay trước mặt mình khiến gã nhận cú sốc quá lớn. Gã biết bản thân mệnh khổ từ nhỏ, còn chưa sinh ra đã bị ông bà nội chán ghét muốn vứt bỏ, lại bị cướp đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về mình, mà không ngờ tới, mẹ cùng với ông bà yêu dấu lại bị....

"Cậu lý trí một chút !" Nguyên Thăng không biết nên nói cái gì mới tốt. Người đang bị kích thích thì không thể nói lý, mà anh cũng không thể đả thương đối phương.

"Phanh" một tiếng, Lâm An Liệt ngã xuống, đem Lâm An Liệt đánh ngất là một hộ gia đình khác trong trấn. Người đàn ông trung niên sau khi đánh ngất Lâm An Liệt liền nịnh nọt quay sang Nguyên Thăng cười cười:

"Trưởng trấn, nếu không phải mẹ cậu ta chạy ra ngoài thì cũng không có việc này. Ngài xem, những người khác trong trấn cũng không bị làm sao."

"Tôi đã biết." Nguyên Thăng nhíu nhíu mày. Người này nói khiến anh dễ chịu một chút, ít nhất biết ba người chết này cũng không phải tại anh, nhưng vẫn có chút áy náy, người thân của đứa bé này đều qua đời. Cậu ta nhìn qua tuổi cũng không lớn, chắc khoảng 19 ? Vậy mà không còn cha mẹ. Nghĩ như vậy liền thấy người đánh ngất thiếu niên đang cười nịnh nọt có chút đáng ghét.

Chu Dật Cẩn ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, tình huống tốt hơn một chút, lúc này, Nguyên Thăng cũng đã đi tới:

"Dật Dật cậu không sao chứ ?"

"Không sao, có chút khó chịu." Chu Dật Cẩn lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thảm trạng như vậy nên có chút bị dọa, thậm chí cảm thấy rét run cả người. Lúc trước có xem dị thú thông qua phim ảnh, vẫn luôn cảm thấy giả, nhưng hiện tại đến mùi máu vẫn có thể ngửi thấy được.

"Cậu vào phòng nghỉ một chút đi, đứa trẻ này cũng phiền cậu chiếu cố." Nguyên Thăng nhìn thoáng qua Chu Dật Cẩn. Lúc này Chu Dật Cẩn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không khác biệt lắm so với thiếu niên bị đánh choáng kia, cũng chỉ là những đứa trẻ chưa trải qua mưa gió. Nguyên Thăng lại không nghĩ rằng bản thân anh ta mới có hai mươi bảy.

"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta." Chu Dật Cẩn cảm thấy thiếu niên này thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã phải chứng kiến người thân chết trước mặt mình.

Nguyên Thăng ôm Lâm An Liệt, đem Chu Dật Cẩn đưa tới phòng của mình, sau đó đi ra ngoài xử lí công chuyện.

Lại nói tiếp, tổn thất lần này so với tưởng tượng còn nhẹ hơn, cũng chỉ có 3 người Lâm gia bị chết, chuột thú tuy rằng phá vỡ một số cửa sổ nhưng phần lớn mọi người đều trốn hết rồi.

Lúc Lâm An Liệt tỉnh lại , nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng xa hoa đẹp đẽ, gã liền biết đây là nơi ở của trưởng trấn. .

Kỳ thật trước khi bị đánh ngất, bản thân có lẽ rất không lý trí? Như vậy không thể giúp mẹ và ông bà báo thù mà còn mang đến tai họa cho gã, lần sau có lẽ nên cẩn thận hơn một chút.

Nếu có cơ hội rời khỏi tiểu trấn di động, đoạt lại tất cả những thứ thuộc vè mình thì Nguyên Thăng là cái thá gì, cũng chỉ là thứ vặt vãnh. Không! phải nói, nếu những người đó không ép mẹ, còn bắt mẹ phải nạo thai thì gã cũng không cần phải ở cái nơi không an toàn, không đảm bảo này!

Rõ ràng đã nói sẽ cưới mẹ vào Trần gia, kết quả?

Nguyên Thăng, cả người của Trần gia, gã nhất định sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu!

" Cậu tốt hơn chút nào chưa?" Một âm thanh ôn hòa vang lên.

Lâm An Liệt chỉ chớp mắt đã thấy một người trẻ tuổi không khác mình lắm, quần áo nghiên cứu, tao nhã hữu lễ, vừa nhìn đã biết là người sống trong thành thị từ nhỏ. Gã còn nhớ rõ ngày hôm qua thoáng nhìn thấy Nguyên Thăng dẫn một người trở về, người này có lẽ là công nhân sửa chữa ?

Mặc kệ y làm cái gì, muốn rời khỏi nơi này nhất định phải có được hảo cảm của y, bởi vì gã không muốn cầu xin Nguyên Thăng.

Chu Dật Cẩn nhìn thiếu niên trước mắt không tiếng động mà rơi lệ, cắn chặt môi ôm chăn khóc thương tâm, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, giây tiếp theo sau đó đối phương liền nhào vào lòng y.

Ngày tiếp theo, Lâm An Liệt dường như đem Chu Dật Cẩn trở thành người cứ giúp mình, ngoại trừ Chu Dật Cẩn, ai gã cũng không gần. Chu Dật thương đối phương còn nhỏ mà bị mất người thân, cũng vô cùng bao dung đối với gã.

"Ngày mai đi Tân thành ." Nguyên Thăng cùng Chu Dật Cẩn đứng trong phòng điều khiển trung ương của tiểu trấn di động. Lúc này sắc mặt Nguyên Thăng có chút khó coi.

"Ở Tân thành có thể chữa trị hoàn toàn cho tiểu trấn của cậu, đến lúc đó sẽ không còn chuyện của tôi ." Chu Dật Cẩn mở miệng.

Tân thành là thành thị cấp hai gần biển ở phương bắc. Bốn ngày trước, Nguyên Thăng mang y từ nơi đó đến đây, vốn ban đầu thời gian đi từ Tân thành đến tiểu trấn cũng phải mất một ngày đường, đi bằng chiến xa lại chỉ một vài giờ là đến, nhưng bọn họ còn nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, lại giảm bớt tốc độ trên đường đi cho an toàn nên ngày mai mới tới.

"Dật Dật, gần đây cậu khá thân cận với Lâm An Liệt. Gã sao lại bò được lên người cậu vậy? " Ngay từ đầu Nguyên Thăng đối với Lâm An Liệt cũng có một phần thương tiếc, thậm chí còn an bài cho gã sống trong thành thị, nhưng Lâm An Liệt cái gì cũng không đồng ý. Mỗi ngày đều dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, dần dần anh cũng thấy phản cảm với đối phương.

Lần này chết ba người, anh cũng có trách nhiệm nhất định, nhưng anh đã hết sức cứu giúp rồi, Lâm An Liệt dựa vào cái gì mà bày ra bộ dạng kia? Ngày đó, nếu bọn họ giống người khác sớm trốn đi, khóa kỹ cửa, trông nom kỹ con gái của mình thì làm gì xảy ra chuyện như vậy?

" Cậu ấy dù sao cũng mất người thân, cảm xúc lúc này không ổn định." Trường hợp lúc ấy Chu Dật Cẩn cũng thấy được, y là người ngoài còn thấy khó chịu, càng đừng nói Lâm An Liệt :

"Có điều cậu ấy cũng nói ở Tinh Vân thành có thân thích, đến lúc đó tôi đem cậu ta đi là được rồi."

" Cậu ta cũng quá ỷ lại vào cậu, mà tâm địa của cậu cũng tốt quá! Có điều lần này cậu phải tới học cải tạo chiến xa của Vệ lão gia tử, cho dù thế nào cũng phải bắt chước được rồi mới đi chứ ?" Nguyên Thăng biết Chu Dật Cẩn tâm địa không tồi, cũng không muốn ngăn cản hành động thiện tâm của y. Có điều, may mà Chu Dật Cẩn không học chiến đấu mà là máy móc, nếu không với tính này của y sớm đã bị người ta hại chết.

"Ừ, tôi sẽ ở lại Tân thành một thời gian rồi mới đi Tinh Vân thành ." Chu Dật Cẩn cười cười. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể thấy Lâm An Liệt đang đứng trong bóng tối, đối phương mân miệng không biết đang nghĩ gì, đôi mày thanh tú cau lại, trên mặt trắng nõn đầy vẻ âm trầm. Chu Dật Cẩn cảm thấy vẻ mặt đối phương có chút không đúng, nhưng lại nghĩ tới thảm sự mấy ngày trước, có lẽ cậu ta rất khó vượt qua?

Hết chương 22

Tác giả: Quyết Tuyệt

Editor: Hồ Vũ

Chương 23 phiên ngoại: Từng...

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại đời trước của Chu Dật Cẩn ~

Đứng ở bên ngoài nhà bơi lội, Chu Dật Cẩn không tin nổi điều đang xảy ra mà chính mắt mình nhìn thấy. Lâm An Liệt sao có thể cùng người khác khanh khanh ta ta một chỗ?

Bọn họ đã có tình cảm hơn một năm, chẳng lẽ đều là giả sao? Ngay đêm qua, Lâm An Liệt còn ôm y nói yêu y, vậy mà hôm nay gã lại cùng người đàn ông khác ôm nhau. . . .

Chu Dật Cẩn còn nhớ rõ tình huống lần đầu tiên gặp Lâm An Liệt. Khi đó, thiếu niên bị mất người thân vạn phần đau khổ, khiến cho y cũng đồng tình thương cảm, sau đó lại giúp đỡ mọi mặt. Kết quả, thiếu niên so với tưởng tượng còn kiên cường hơn, đã nhanh chóng thu lại bi thương, cố gắng vì cuộc sống của bản thân. Khi ấy, y mang theo gã lên phi thuyền đi từ Tân thành tới Tinh Vân thành. Lúc đó, y còn cảm thấy đối phương như một đứa em cần chăm sóc, thẳng đến khi một sự kiện tại Hồng thành xảy ra.

Y luôn luôn không thích cùng người khác tranh đoạt. Bởi vì từ nhỏ, không cần tranh y cũng có được thứ mình muốn. Tính cách như thế với vài người có lẽ sẽ bị xem là yếu đuối. Khi ấy bọn họ bị một người phụ nữ chèo kéo nên đã ở khách sạn của cô ta. Đồ ăn và các loại hỏng bét không nói, còn thu gấp mấy lần so với giá bình thường. Tính y tốt nhưng cũng phải tức giận, muốn báo nguy lại bị đứa con của chủ nhà bắt lại. Người học máy móc như y cũng không có năng lực phản kháng, mãi cho tới khi Lâm An Liệt đập thẳng một cái ghế lên người tên kia.

Khi đó Lâm An Liệt hoàn toàn khác so với bộ dáng nhu nhược thường ngày của của gã.

Tới Tinh Vân thành, y vốn muốn tiếp tục đi du lịch. Y có một giác mơ: đó là trước khi ba mươi tuổi sẽ đi hết thế giới này, xem hết tất cả các loại máy móc khác nhau. Cũng bởi vậy nên cha mẹ mới cho y 10 năm tự do. Nhưng buổi tối hôm ấy, sau khi y và Lâm An Liệt uống một chút rượu nho, không biết tại sao lại 'ngủ' cùng nhau.

Tuy rằng biết tình huống có chút không đúng, nhưng miệng vết thương phía sau của Lâm An Liệt phía vẫn khiến y vô cùng áy náy. Ngày hôm sau, Lâm An Liệt lại không tiếng động ôm y cả ngày không buông tay, rốt cuộc y vẫn ở lại.

Lâm An Liệt vốn muốn tìm thân thích lại không tìm được, chỉ có thể đi tìm công việc. Đem tất cả tiền gã có đưa hết cho y, nhìn thiếu niên gánh vác trách nhiệm của một gia đình, không biết vì sao, y lại giật mình.

Bọn họ sống ở Tinh Vân thành cũng không tốt, tiền lương của Lâm An Liệt ngay cả tiền thuê nhà còn không đủ. Y chỉ đành lấy ra tiền trở cấp của mình, nhìn trong nhà cái gì cũng không có, mà gã lại chỉ có hai bộ quần áo nên đều đi mua thêm.

Y thích máy móc, Tinh Vân lại không có nơi nào để y phát triển, cho nên y lựa chọn một nhà sửa chữa chiến xa để làm việc. Y có chứng nhận của cư dân thành thị cấp một, còn có học vị tốt nghiệp của học viện trung ương tốt nhất liên minh người Hoa nhưng lại không dám lấy ra ở thành thị cấp ba này. Tiền nhận được ít nhất từ trước đến giờ nhưng y lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Lâm An Liệt là một tình nhân hoàn mỹ, các loại lời ngon tiếng ngọt không cần phải nói. Có tiền cũng đều đưa cho y, thỉnh thoảng có khoản thu nhập thêm, còn có thể mua một đóa hoa hồng có giá trị đủ cho cuộc sống của bọn họ trong một tháng. Y sẽ nói gã lãng phí tiền, nhưng cũng rất vui khi được nhận hoa.
Từng có người mua tặng 999 đóa hồng cho y vẫn bị y ném vào thùng rác. Nhưng đóa hoa này lại được y che chở tỉ mỉ mấy ngày. Cuối cùng còn làm thành hoa khô, bởi vì đó là Lâm An Liệt kiếm tiền mua cho y.
Khi sửa xe, để càng chính xác nên y thường không đeo bao tay, bởi vậy trên ngón tay luôn có những vết đen thùi. Lâm An Liệt lại giống như trân bảo mà hôn tay y, rửa sạch tay cho y, cắt móng tay cho y. Mà từ sau khi vào Tinh Vân thành thậm chí y còn không cần tự cắt móng chân. Bởi mỗi lần còn chưa dài đã được Lâm An Liệt cắt tỉa sạch sẽ.
Thỉnh thoảng y nói một câu, Lâm An Liệt đều sẽ ghi tạc trong lòng. Có đôi khi nửa đêm y nói một từ đói, đối phương còn có thể đứng dậy làm đồ ăn khuya cho y.
Cha mẹ tuy rằng cưng chiều y nhưng nhân viên nghiên cứu cũng thường thường phải thức suốt đêm. Mãi đến khi quen biết Lâm An Liệt, y mới cảm nhận được cảm giác có người chờ ở nhà.
Lâm An Liệt đối với y rất tốt, cho nên y cũng bị sa vào trong sự ôn nhu của gã. Lâm An Liệt không muốn làm người nằm dưới, y cũng vẫn nhân nhượng đối phương. Thậm chí y còn nghĩ: đợi mấy ngày nữa mang Lâm An Liệt trở về Nghiên Cứu chi thành gặp mặt cha mẹ.
Nhưng hiện giờ là tình huống gì?
Nhìn Lâm An Liệt bị người ôm vào một chiếc chiến xa, Chu Dật Cẩn gần như cắn nát môi.
Buổi tối hôm đấy, y cự tuyệt Lâm An Liệt cầu hoan. Ngày hôm sau, y bắt đầu điều tra chuyện của Lâm An Liệt.
Y đặt thiết bị nghe lén lên người Lâm An Liệt, sau đó liền nghe thấy Lâm An Liệt cùng người kia – Trần Mộc nói những lời đầy thân mật. Trần Mộc y biết, ở Tinh Vân thành không có được mấy chiếc xe tốt, Trần Mộc lại có một chiếc chiến xa không tồi. Bởi vì chiến xa kia nên y cùng Trần Mộc có qua lại vài lần, cuối cùng còn thành công lấy được quyền cải tạo xe của đối phươngđ em chiến xa của hắn cải tạo theo ý mình.......
Trần Mộc tính tình cũng không tệ lắm, bình thường lại không giống những kẻ có chiến xa tỏ ra khinh thường với những công nhân sửa chữa, nhưng lúc này, Trần Mộc đang ở cùng một chỗ với Lâm An Liệt.
Nghe lén suốt ba ngày, tới ngày thứ ba, y cũng nhận ra được Lâm An Liệt có rất nhiều hành động khác hoàn toàn lúc trước. Gã có người khác ở bên ngoài là không thể nghi ngờ.
Ba ngày nay, y cũng đụng phải Trần Mộc, cảm xúc trong mắt có lẽ đều không thể giấu được
Đợi đến khi thiết bị của y truyền đến giọng rên rỉ của Lâm An Liệt, rốt cuộc y cũng không chịu nổi. Ngày hôm sau, y trực tiếp tìm Lâm An Liệt lật bài. Đối phương ngay từ đầu còn không thừa nhận, nhưng sau khi y thả ra một đoạn ghi âm kia, gã đã không thể bao biện thêm nữa.
"Dật Dật, em làm vậy cũng để chúng ta có cuộc sống tốt hơn, Trần Mộc kia có rất nhiều tiền......" Sắc mặt Lâm An Liệt thay đổi liên tục.
"Mặc kệ là nguyên nhân gì, cậu ngoại tình!" Chu Dật Cẩn không biết, từ lúc nào cái người theo y đi khỏi tiểu trấn di động, có tiền cũng đưa hết cho y này đã thay đổi. Gã đây là ý gì? Nói yêu mình lại đi lừa tiền Trần Mộc? Hoặc căn bản là không thích mình ?
Một đem này, Chu Dật Cẩn đem Lâm An Liệt nhốt ở ngoài cửa. Y thu thập này nọ, dự định ngày mai sẽ rời khỏi thành thị này.

Lại nói tiếp, chỗ này cũng hỏng bét, thiếu thốn các loại thiết bị giải trí chưa tính, đồ ăn vừa miệng cũng không mua được!
Lẳng lặng ngồi trên giường một đêm, nghĩ đến lúc trước Lâm An Liệt đối với nghề nghiệp sửa chữa chiến xa của y tỏ ra khinh thường, khóe miệng Chu Dật Cẩn hiện lên một nụ cười lạnh.

Lâm An Liệt, chẳng lẽ gã nghĩ mỗi ngày đều có thể ăn rau dưa là nhờ chút tiền gã kiếm được ở nhà bơi? Gã nghĩ người có thể sửa chữa tiểu trấn di động cũng chỉ là công nhân bình thường? Y hai mươi tuổi đã có thể tốt nghiệp từ học viện trung ương , lấy được học vị tiến sĩ sửa chữa máy móc vừa là vì có thiên phú, vừa là vì bối cảnh gia đình. Cha mẹ y, ông bà nội, ông bà ngoại đều là nghiên cứu viên cao cấp của Nghiên Cứu chi thành, cho dù nghiên cứu không kiếm tiền thì dựa vào tích tụ nhiều đời cũng đủ tiền để mua một tòa thành thị cấp ba, còn Trần Mộc cũng chỉ là con của một thương nhân lớn ở thành thị cấp ba mà thôi......

Nghĩ nghĩ, Chu Dật Cẩn lại cảm thấy đau lòng, xoi mói đối với Tinh Vân thành và Trần Mộc cũng chỉ do bản thân không cam lòng mà thôi. Lúc trước y còn cảm thấy nơi này cái gì cũng tốt....,
Ngày hôm sau, không có tiểu trấn di động ở phụ cận Tinh Vân thành, cũng không có phi thuyền rời khỏi Tinh Vân thành. Chu Dật Cẩn trực tiếp dùng nhiều tiền bao một phi thuyền riêng. Lâm An Liệt không thể tưởng được y sẽ đi hôm nay. Y không muốn ngây ngô ở chỗ này thêm một ngày nào nữa !
Lúc sắp đi, nghĩ nghĩ, y lại gửi một tin tức nặc danh cho Trần Mộc :
"Lâm An Liệt có tình nhân khác, anh tốt nhất tỉnh táo một chút !"
Thời điểm trở lại Nghiên Cứu chi thành đã là một tháng sau. Tâm tình của Chu Dật Cẩn cũng khôi phục không ít, cho dù không có tình yêu, y cũng có tình thân.
Chu Dật Cẩn từ nhỏ thiên phú không tồi, gần như đã gặp qua thì sẽ không quên được. Cha mẹ muốn cho y kế thừa sự nghiệp nghiên cứu gen của họ, y lại càng thích máy móc hơn. Nhưng ngay cả như vậy, cha mẹ cũng như trước, vô cùng yêu thương y. Y cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, ở trong mắt của cha mẹ vẫn là trẻ con, nhưng y cũng không còn đơn thuần giống trước kia nữa.

Viện nghiên cứu ở Nghiên Cừu chi thành vừa mới hoàn thành một đầu đề gần như có thể sánh với đề tài hợp thể linh thú, cha mẹ y bận rộn tới chân không chạm đất, bởi vậy cũng không phát hiện y có dị trạng, mà lúc này y cũng đã tường tận rõ ràng những chuyện lúc trước. Có lẽ cái y gọi là tình yêu ngay từ đầu đã là một âm mưu. Hai năm ở chung, y đã vì Lâm An Liệt mà trả giá bao nhiêu? Mà Lâm An Liệt lại trả giá bao nhiêu ? Gã biết một tháng tiền lương của gã cũng chẳng mua được cái gì nên mới đưa hết cho y. Gã tặng quà ân cần như vậy, bản thân đã giúp gã nấu cơm giặt quần áo làm bảo mẫu một năm trời, còn bỏ tiền khắp nơi giúp gã có thể sửa soạn đẹp đẽ mà đi câu dẫn người khác.......
Ngay từ đầu bản thân rất ngu ngốc, còn muốn thương cảm cho người khác! Cho chút tiền thì thôi, còn làm nhiều việc như vây?
Ở Nghiên Cứu chi thành mới là sân khấu để mình phát huy tài năng.

Không quá vài năm, Chu Dật Cẩn đã trở thành thợ máy móc vô cùng nổi tiếng, thậm chí một mình nghiên cứu chiến xa khác hoàn toàn so với quá khứ, cũng nghiên cứu ra không ít sản phẩm máy móc.
Lại nghe được tin tức của Lâm An Liệt đã là mười năm sau. Nguyên Thăng tìm đến y, hơn nữa kêu to xui xẻo, bởi vì cậu ta là công tử sinh ra ở thành thị cấp một, lại bị một thổ lão mạo ở thành thị cấp ba khiêu khích. ( thổ lão mạo (土老帽) theo như tớ tra thì là chỉ những người thô lỗ suy nghĩ hạn hẹp ngu dốt )
Hắn biết Nguyên Thăng nói lẫy, rất nhiều người đều khinh thường người ở thành thị cấp thấp, nhưng Nguyên Thăng đối với những người sống trên tiểu trấn di động lại rất hòa khí, đương nhiên cũng không khinh thường người ở thành thị cấp ba, mà đợi khi y biết tình huống, lại ngẩn người tại chỗ:
"Lâm An Liệt thành gia chủ của Trần gia, không phải Trần Mộc sao ?"
"Điều này tôi cũng không rõ lắm." Nguyên Thăng cũng kỳ quái. Người lúc trước ở tiểu trấn di động, sao có thể trở thành tộc trưởng của một đại gia tộc ở thành thị cấp ba?.
"Tôi đi xem tình huống thế nào." Chu Dật Cẩn mở miệng, nghĩ nghĩ, lại để cho người ta chuẩn bị giúp một chứng nhận thợ săn cấp bảy. Hơn ba mươi tuổi y cũng đã có thể bán thú hóa cùng linh thú của mình rồi, lại mang theo các vũ khí mà mình nghiên cứu, giả thành thợ săn cấp bảy vẫn có thể, mà thợ săn cấp bảy ở Tinh Vân thành đã là rất lợi hại .
Hắn đi tìm Lâm An Liệt, Lâm An Liệt đỏ hồng mắt nói các loại xám hối. Phản bội lúc trước của gã và các loại báo thù đều là giả.
Y không nhịn được mà cười lạnh. Năm đó y luôn tin tưởng Lâm An Liệt, mà y lúc này sao có thể tin tưởng người đàn ông trước mặt? Điều tra về Lâm An Liệt y cũng đã xem qua. Y không nghĩ tới, Lâm An Liệt lại tàn nhẫn như vậy. Dụ dỗ anh trai của mình, độc chết cha của mình, khi cha chết lại cấu kết với người của Trần gia đuổi anh mình đi. Cuối cùng, còn giết mẹ của Trần Mộc.
"Tôi đã đem những chuyện cậu làm nói cho quan thẩm tra." Từng thích người trước mặt này, Chu Dật Cẩn sẽ không để đối phương sở tác sở vi, mà chính y cũng không phải là thần, không thể nắm giữ sinh tử của người khác. Như vậy, đem mọi chuyện này giao cho quan thẩm tra là tốt nhất.

Lại nói tiếp, thành chủ của Tinh Vân thành đối với những chuyện này hiểu biết ít như vậy, có lẽ cũng nên đổi rồi.
Lâm An Liệt sắc mặt nhăn nhó, muốn động thủ lại bị người bên cạnh Chu Dật Cẩn ngăn cản lại.
Chu Dật Cẩn rời khỏi nhà Lâm An Liệt, thì đã nghe có người nói đội chấp pháp ném Trần Mộc ra khỏi thành. Y mang Trần Mộc đi, ngoại trừ phụ cận Tinh Vân thành, tiểu trấn di động đều có thể đặt chân.
Chu Dật Cẩn không biết nên đối mặt thế nào với Trần Mộc. Y từng không nhịn được mà chán ghét đối phương, hiện tại lại cảm thấy hắn thực đáng buồn.
Ngày kế tiếp, y luôn vội vàng chuyện của Lâm An Liệt. Các loại chứng cớ đều tìm được toàn bộ, nhưng vốn bị bắt thì Lâm An Liệt lại không thấy đâu.
Hắn thông qua hệ thống định vị của mình trên người Lâm An Liệt tìm được gã, lại không nghĩ rằng bên cạnh Lâm An Liệt có người bảo vệ gã. Cuối cùng chỉ có mỗi y thoát ra được để đuổi theo đối phương.
Có lẽ Lâm An Liệt di truyền sự điên cuồng của mẹ gã, đến lúc này, còn muốn giết Trần Mộc. Y dùng súng máy nhắm ngay Rết thú, lại bị Lâm An Liệt cản lại, chờ tới khi đem Rết thú giết chết, Trần Mộc cũng đã qua đời.
Tay không ngừng run rẩy, Lâm An Liệt lại tấn công, đều bị hệ thống phòng ngự trên áo giáp của y chặn lại. Cuối cùng, Lâm An Liệt bị người tới bắt giữ.
Lúc trước sao mình có thể yêu loại người như vậy? Chu Dật Cẩn liệm Trần Mộc, trở về Nghiên Cứu chi thành. Từ đó, rốt cuộc không đặt chân lên Tinh Vân thành nữa.

Hết chương 23
lời editor : Thật sự là ghét Lâm An Liệt ghét đến không còn lời nào để tả, hội tụ đủ đức tính khiến cho người ta ghét từ đầu đến chân. Tầm mắt hạn hẹp lại đủ ngu xuẩn, về sau cũng giải thích một loạt nguyên nhân gã có thể không kiêng kị gì mà làm hại Trần Mộc như thế. Cái con người lúc nào cũng tỏ ra mình oan khuất lại ác độc như rắn rết này, làm kỹ người ta còn ngại quá tiện! hầy, quả thật là ngu xuẩn hạn hẹp đến cùng cực, về gia thế của Chu Dật Cẩn cũng coi như đứng đầu Nghiên Cứu chi thành, ngay cả thành chủ cũng là người nhà, may mà không bị lừa. Ôi lúc đọc tới chân tướng đời trước này quả thật khiến cho người ta đủ sôi máu T.T Ngu xuẩn như Lâm An Liệt mà đòi đấu với Trần Mộc trọng sinh thì quả thật là ...

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Hồ Vũ

Chương 24: A Hổ biến dị...

Trần Mộc ở trên biển bay 23 ngày, rốt cục cũng phát hiện hành vi cắn 'thiên thạch' của A Hổ.

"Nhóc không sợ ăn vào sẽ hỏng bụng à?" Đã hoàn toàn lôi thôi cũng vứt bỏ việc chỉnh lý lại bản thân – Trần Mộc đem A Hổ xách lên. Hắn không thấy được sắc mặt tràn đầy tàn khốc trên bộ mặt đen thui của mình. A Hổ bị Trần Mộc làm hoảng sợ, lại vẫn cuộn cái đuôi lên ôm 'thiên thạch' không muốn buông, 'thiên thạch' vốn đã bị nhỏ lại một vòng lớn từ trong bụng của cá voi thú giờ lại thêm dấu răng của A Hổ.

"Meo meo ~" A Hổ kêu một tiếng, hai chân trước sắp không thể giữ nổi 'thiên thạch' nhưng vẫn không buông ra.

"Nhóc ăn thứ này xong sẽ không sao chứ?" Lúc này, Trần Mộc cũng nhìn ra A Hổ yêu thích 'thiên thạch'. Nhưng vật như vậy, ăn không có việc gì đi ? Lúc trước cá voi thú đều khó chịu đến lăn lộn! Hắn vươn tay muốn lấy đi khối 'thiên thạch', nhưng A Hổ lập tức vươn chân trước chụp lấy tay của Trần Mộc, đương nhiên, bởi vậy mà A Hổ vốn đang ôm 'thiên thạch' liền làm rơi.

"Meo meo meo !" A Hổ sống chết giãy giụa, ánh mắt nhìn thẳng xuống phía dưới. Đáng tiếc, Trần Mộc đang nắm da trên cổ nó khiến nó không thể nhìn xuống bên dưới, bốn chân cấp bách mà cào linh tinh.

Trần Mộc bất đắc dĩ, ôm A Hổ ngồi xuống, lại đem 'thiên thạch' đưa tới trước mặt nó. Nhất thời, A Hổ liền vươn đầu lưỡi vô cùng thân thiết mà liếm tay hắn.

Có lẽ, 'thiên thạch' thật sự hữu dụng đối với loài thú? Trần Mộc nghĩ tới con cá voi thú cấp mười kia. Ngày kế tiếp, tuy rằng không ngăn cản A Hổ cắn 'thiên thạch', nhưng lúc nào cũng chú ý chặt chẽ đến nó. Có điều, may mắn A Hổ không có cách nào một ngụm nuốt vào 'thiên thạch', 'thiên thạch' cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng. Thường thì A Hổ phải cắn thật lâu mới lưu lại một dấu răng nhàn nhạt, thật giống như nó đang tốn công vô ích.

Mỗi lần cắn 'thiên thạch', A Hổ sẽ lui thành một đống, ngủ một giấc. Dần dần, Trần Mộc phát hiện A Hổ dường như lớn một chút, cũng mạnh lên không ít. Có lẽ, 'thiên thạch' thật có thể cho linh thú ăn ?

Lúc này Trần Mộc cùng A Hổ lại không biết, nếu không phải qua mấy trăm năm phóng xạ của 'thiên thạch' đã yếu bớt, A Hổ cắn lại ít. Linh thú đang trong thời kỳ còn nhỏ mà ăn 'thiên thạch' tuyệt đối sẽ bị nổ tung, hoặc biến thành quái vật.

Thời điểm ngày thứ năm mươi sáu, Trần Mộc rốt cục cũng thấy được đất liền .

Làm đến nơi đến chốn cảm giác thật sự rất tốt, huống chi, đến đất liền, xung quanh sẽ không chỉ có nước và nước

Chỉ là, S thị nằm ở vùng duyên hải phía nam của liên minh người Hoa, nơi này lại là vùng duyên hải phía bắc của liên minh người Hoa.

Ôm A Hổ đã nặng lên không ít đi lên đất liền, Trần Mộc có chút cảm khái. Chuyến đi này tuy rằng nhiều lần sinh tử, có điều thật đúng không phải là một chuyến tay không.

Một tháng qua, A Hổ thay đổi rõ ràng. Nó lớn lên không ít, móng vuốt răng nanh cũng sắc bén hơn rất nhiều, thậm chí có thể đem 'thiên thạch' cắn vỡ. Có điều, một lần sau khi ăn nhiều 'thiên thạch' khiến nó lăn lộn trong bọt khí một ngày đêm, Trần Mộc không thu 'thiên thạch' nhưng mỗi ngày chỉ cho nó ăn một chút.

Nhìn 'thiên thạch' chỉ còn lại hơn một nửa, cùng với A Hổ khác hoàn toàn so với linh thú mèo bình thường, Trần Mộc không có can đảm vào trong thành, bởi vậy chỉ có thể tiếp tục làm dã nhân. Huống chi, tràng hỗn loạn lúc trước ở S thị cũng chết rất nhiều dị năng giả, còn đánh mất 'thiên thạch'. Nếu Thức Tỉnh chi thành còn không tra tin tức liên quan thì hắn sẽ không gọi Trần Mộc !

Bộ dạng hiện giờ của hắn mà đi vào trong thành thì khẳng định sẽ bị hoài nghi, đến lúc đó hắn chỉ có một người, sao có thể đối nghịch với cả một quốc gia ?

Có điều, cuối cùng cũng lên đất liền rồi, có thể săn bắt một vài dị thú có hương vị tương đối khá, cũng có thể nghĩ cách nhóm lửa nướng những đồ ăn này nọ. Mỗi ngày trên biển đều phải ăn sống, hắn đã kéo dài bao tử kiểu đó hơn một tháng rồi, mà càng đáng buồn hơn là: còn không có giấy !!! Bởi thế nên quần áo trên người của hắn càng ngày càng ít! ( cười lăn lộn).

Bắt một con thỏ xám thú, lại dùng cách nguyên thủy nhất để đánh lửa–dị năng không khí đã có thể khống chế không ít dưỡng khí tập trung một chỗ. Ma sát vài lần, một ngọn lửa bắt đầu cháy chỗ dưỡng khí và củi.

Ăn thỏ nướng, lại tụ hơi nước thành nước uống, Trần Mộc còn tìm sông để tắm rửa cơ thể đã vô cùng bốc mùi của mình. Tuy rằng nước sông cũng bị ô nhiễm mà có tính ăn mòn, nhưng so nước biển vẫn tốt hơn nhiều, Trần Mộc cũng không để ý.

Bởi vì quần áo trên người đã sớm thành một đống rách nát, Trần Mộc lấy da dị thú che thân thể. Vốn lấy quần áo biến thành đai lưng mà quấn lên người, nói thật, dã ngoại lúc này không có một bóng người, có trần truồng thì cũng không có việc gì. Nhưng ' đồ vật bên dưới' kia lại vì vận động mà lắc lư khiến hắn không có cảm giác an toàn. Tốt nhất là cứ buộc bằng da thú, miễn cho bị một vuốt của con dị thú nào đó. ( theo mình hiểu có lẽ ý anh là buộc bằng da thú để tránh bị con nào nó cào cho một phát thì lại thành thái giám :))) )

Đời này hắn cũng không định tin tưởng tình yêu gì đó nữa, nhưng sự tình liên quan đến tính phúc nửa đời sau, tốt nhất là cứ cẩn trọng.

Ngày kế tiếp đều đi săn bắt dị thú, Trần Mộc rất lo lắng cho mẹ mình. Lâu như vậy không liên lạc, còn không biết mẹ sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng hắn quả thật không có cách nào vào thành, càng không có cách biết được hướng đi mấy ngày nay.

A Hổ mấy ngày này không phải ăn thì là ngủ, mỗi ngày ăn một ít 'thiên thạch', sau đó ngủ. Chờ thời điểm Trần Mộc nướng thịt sẽ dậy ăn một bữa no đủ, thậm chí còn ăn nhiều hơn so với Trần Mộc. Vì thế, vốn là một con mèo nho nhỏ lại lớn hơn rất nhiều.

Cứ như vậy qua một tháng, A Hổ rốt cục ăn xong 'thiên thạch', mà thân thể cũng lớn hơn vài vòng. Cân nặng không khác biệt lắm so với Trần Mộc. Trần Mộc nhìn bộ dáng của nó, cảm thấy có chút giống lão hổ trước tận thế, thật không thẹn với cái tên A Hổ. Chẳng qua, cho dù Bạch Hổ trên người cũng có vằn, mà A Hổ còn không có một cái lông tạp nào, cả người trắng muốt.

"Meo meo ô ~" A Hổ kêu lên một tiếng vui mừng, vặn vẹo đứng lên từ trên mặt đất, chờ xoay xong rồi, lại liếm liếm chân trước của mình để chải lông.

Ảo tưởng cái gì, tuyệt đối là không thể , lão hổ ? Đây chẳng qua là một con mèo bị béo nghiêm trọng mà thôi! Tất cả điều này, vào lúc A Hổ muốn nhảy lên trên đầu của Trần Mộc , bị Trần Mộc lùi một bước tránh ra khẳng định.

Một hai trăm cân ở trên đầu, cho dù cổ chịu được, thoạt nhìn cũng như một thằng ngốc.

A Hổ bị lạnh nhạt, mỗi lần nó muốn bổ nhào về phía Trần Mộc, đều sẽ bị Trần Mộc cuống quít né tránh. Nhảy vài lần, nó ngược lại suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân. Sau khi chuyển vài vòng tại chỗ, lại biến trở về thành mèo con.

Sau đó, chọn vài chỗ như trên đầu Trần Mộc lại nhảy lên......

Trần Mộc lần này không né tránh, thực đáng buồn hắn không né tránh. Hắn căn bản không nghĩ tới, A Hổ biến trở về bộ dáng trước đây, lại vẫn nặng một hai trăm cân! Nếu không phải hắn luôn luôn chú ý không khí thay đổi, một khắc khi A Hổ hạ xuống đã mở lồng phòng hộ, khẳng định sẽ gẫy cổ !

"Được rồi, A Hổ, chúng ta về nhà nhanh một chút. Đã hơn ba tháng rồi, nếu không trở về mẹ nhất định sẽ lo lắng chết mất." Chọt A Hổ đang đứng trên đầu , Trần Mộc bắt đầu tìm kiếm tiểu trấn di động. Lúc này hắn không có bộ đàm liên lạc, vẫn nên tìm tiểu trấn di động trước tiên. Thám thính tốt tin tức, nếu có thể giả tạo chứng cứ về ba tháng vừa qua thì tốt hơn! Cũng miễn cho sau này lộ ra sơ hở. Còn có dị năng của mình và A Hổ dị thường, tạm thời cũng không thể bại lộ. Thí nghiệm cơ thể sống sau mạt thế vẫn luôn tồn tại, đây cũng là nguyên nhân có thể tìm ra biện pháp hợp thể cùng linh thú. Hắn cũng không hy vọng mình trở thành tài liệu giống tội phạm tử tù.

Lại nói tiếp, Trần Mộc cũng không phải không nghĩ tới việc đánh cướp thợ săn dị thú, nhưng khi mạt thế nhược nhục cường thực xuất hiện giết người cướp của cũng khiến liên minh người Hoa vô cùng chú ý. Người bị đánh cướp chỉ cần nhấn một cái nút trên bộ đàm liên lạc cá nhân của mình, có trể trực tiếp mở thiết bị ghi âm, hơn nữa còn kết nối mạng. Nếu giết người cướp bộ đàm cá nhân, bộ đàm cũng sẽ phản ứng. Về phần trực tiếp hủy bộ đàm.... Phần lớn người đều đem nó bảo vệ tốt, hơn nữa đi xa khỏi thành thị săn dị thú cũng đều là cao thủ.

Đương nhiên, Trần Mộc lúc này có dị năng không khí, tuyệt đối có thể đánh cướp thành công. Nhưng trên cơ bản từng trang bị của thợ săn dị thú đều biểu hiện thân phận của chính mình. Hắn cầm cũng không dùng được không nói, bộ đàm liên lạc cũng là buộc định. Hắn không có khả năng lấy bộ đàm liên lạc của người khác để gọi cho mẹ, cho nên dù cướp thì cũng là công toi.

Trần Mộc tâm tâm niệm niệm muốn che dấu bản thân, lại không biết rằng: có mấy cái máy bay chiến đấu giá trị chế tạo kinh người đang xoay quanh mặt biển, chỗ hắn thoát khỏi cá voi thú. Hiện nay khí hậu ác liệt, loại trực thăng máy bay nhỏ chỉ cần một trận cuồng phong cũng có thể cuốn đi, lại càng không thể chịu nổi công kích của dị thú.

Trên biển có rất nhiều hải điểu thú, cho nên bên ngoài máy bay chiến đấu khổng lồ này đã có chút rách nát, mà dị năng giả trên máy bay cũng mỏi mệt, nhưng trên mặt mỗi người đều rất ngưng trọng. Có hai người trung niên nhìn nhau, mặc vào đồ lặn tốt nhất, lặn xuống biển. Bọn họ đều là dị năng giả thủy hệ, làm việc trong biển cũng tiện hơn.

"Không biết có thể tìm được có manh mối gì đó hay không. Có điều, tín hiệu liên lạc của Lưu Hải đúng là xuất hiện ở nơi này ." Phùng lão mở miệng, sắc mặt của ông ta rất không tốt. Nhiệm vụ lần này thất bại, ông ta bị Thức Tỉnh chi thành xử phạt không nói, địa vị cũng giảm xuống rất nhiều.

"Hừ." Một người trung niên khác hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm thẳng xuống mặt biển. Ông ta là cha của Lưu Hải, dị năng giả kim hệ cao cấp, cũng là người khống chế chiến đội dị năng của Thức Tỉnh chi thành. Ông ta muốn cho con trai mình rèn luyện một chút, lại không nghĩ rằng con mình sẽ chết trong nhiệm vụ lần này. Cho nên, dù có khả năng không tìm thấy thứ gì, ông ta vẫn đến đây. Thật là cá voi thú chết tiệt, nếu ông ta đạt đến cấp mười, nhất định phải cùng đối phương liều mạng !

Những người khác trên chiến cơ đều là những người có người thân bị chết. Ở Thức Tỉnh chi thành, trung cấp dị năng giả cũng không nhiều, những người này đều là tương lai của Thức Tỉnh chi thành, vậy mà lại bị dị thú cấp mười cắn nuốt!

Hết chương 24

Tác giả có lời muốn nói: Đại gia oán niệm quá lớn......otz

Coi như lúc trước ta không nói gì về cp của Trần Mộc đi ~ phát triển sau này thế nào vẫn muốn xem tình huống, đại gia không cần phải đoán ~ dù sao hiện tại Trần Mộc cùng Chu Dật Cẩn còn không có chạm mặt, trước khi giải quyết Lâm An Liệt, Trần Mộc cũng sẽ không suy nghĩ tình tình yêu yêu sự tình cái gì đâu.

ps: Này chương như thế nào vẫn biểu hiện không được a a a a a a

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Hồ Vũ

Chương 25: Tiểu trấn di động...

Vừa chạy trốn, vừa dùng không khí cảm giác tình hình xung quanh. Chạy một lúc, Trần Mộc liền phát hiện phía nam có một tiểu trấn di động đang di chuyển lại gần đây.
Tiểu trấn di động, thông thường ban ngày đứng yên buổi tối di chuyển. Ban ngày mà đang di chuyển, ngược lại là hiếm thấy. Trần Mộc suy nghĩ một chút, sau đó chạy về phía tiểu trấn di động.
Trên tiểu trấn di động, thông thường đều có thể kết nối với máy tính trung ương. Thông qua máy tính, có thể xem xét tin tức các nơi, cũng có điện thoại, có thể báo tin cho mẹ biết tin tức về mình. Tuy rằng hiện tại phần lớn người đều dùng bộ đàm nhân để liên lạc, nhưng phòng điều khiển trung ương của tiểu trấn di động, khẳng định là có điện thoại tồn tại .
Đây rõ ràng là một tòa tiểu trấn di động tư nhân, dường như đang làm thí nghiệm. Trần Mộc muốn trộm đi lên, lại sợ bị phát hiện, dù sao trên tiểu trấn di động cũng luôn có rất nhiều thiết bị giám thị, huống chi còn có lồng năng lượng.
Có điều, tiểu trấn di động tư nhân muốn thám thính tin tức cũng dễ dàng hơn một chút. Nó không giống tiểu trấn do liên minh khống chế có hệ thống theo dõi trên điện thoại và máy tính.
Trần Mộc còn đang do dự, sau đó liền phát hiện: tòa di động tiểu trấn vậy mà bắt đầu thí nghiệm hệ thống công kích, còn hướng ra phía ngoài công kích, mục tiêu công kích là bụi cây ở phụ cận. Những bụi cây này rất dài, có gai nhọn, bên trên còn có độc, chỉ có duy nhất loài thằn lằn thú mới có thể lấy loại cây này làm thức ăn.
Công kích bên ngoài tất nhiên phải mở lồng phòng hộ. Trần Mộc lăn một vòng tại chỗ đang đứng, nhanh chóng trốn vào tiểu trấn di động. Cũng may mắn là con người đi vào tiểu trấn di động sẽ không gây ra cảnh báo.
Trên tiểu trấn di động này vậy mà không có lấy một người. Trần Mộc trốn vào một nhà gần đấy, cũng không phát hiện thứ gì có giá trị, chỉ có thể chậm rãi đi tới phòng điều khiển trung ương. Trong phòng điều khiển trung ương tuyệt đối là có người ở.
Chỉ là nếu như ít người, có lẽ hắn có thể khống chế tiểu trấn di động này để đi vào thành thị mua bộ đàm liên lạc cá nhân hoặc có lý do thích hợp về việc mất bộ đàm liên lạc cá nhân cho nên phải ở chỗ này chờ người khác trợ giúp. Tiểu trấn di động rất lâu không trở về thành thị cũng là bình thường, mà Triệu Thiên Vũ lúc này đã bồi dưỡng không ít thế lực, hẳn là có thể dùng tiền mau chóng tìm được mình.
Đánh cướp người qua đường cùng lắm cũng chỉ lấy được một vài trang bị vô dụng cùng bộ đàm liên lạc không dùng được nhưng nếu đánh cướp tiểu trấn di động......
Chỉ là không biết có mấy người đang thí nghiệm tiểu trấn di động, còn thực lực của mấy người đó?
Không khí! Trần Mộc bắt đầu cảm giác không khí chung quanh, âm thanh cũng thông qua không khí chấn động phát ra , cho nên vận dụng không khí để nghe lén, thật sự là rất tiện !
"Hiện tại kết quả thí nghiệm rất không tồi." Phòng điều khiển trung ương của tiểu trấn di động, Chu Dật Cẩn đứng trước hệ thống điều khiển mở miệng.
"Cuối cùng cũng không có việc gì. Lần này tôi đã tốn tiền mua một cái trấn nhỏ rách nát, còn phải chịu một hồi kinh sợ." Nguyên Thăng ngồi phịch lên cái ghế bên cạnh, hữu khí vô lực mở miệng. Vốn bởi vì tiền trên người không đủ, nên anh mới lựa chọn mua một cái cũ. Nhưng hiện giờ tiền sửa chữa đã bằng với tiền mua lại lúc trước. Tiền tích góp của anh tiêu hết không tính, còn nợ anh trai một triệu, cũng không biết bao giờ mới có thể trả nổi.
Chu Dật Cẩn vừa mới điều khiển tiểu trấn di động dùng tốc độ nhanh nhất di động, lại chuyển sang hệ thống phòng ngự và hệ thống công kích, tất cả đều rất bình thường. Trải qua một tháng sửa chữa, tòa tiểu trấn di động này đã sắp khôi phục hoàn toàn:
"Cậu định nhận người lần nữa, cũng không nhận những người trước kia ?"
"Những người đó cũng không muốn đến đây đâu? Hơn nữa muốn duy trì tiểu trấn họa động hàng ngày, tôi tình nguyện dùng nhiều tiền thuê vài người thợ săn dị thú cấp thấp." Nguyên Thăng đã không có cách với những người đó. Ngay từ đầu còn lấy lòng mình, sau vì anh sửa chữa tiểu trấn nên cho những người đó vào thành ở, những người đó lập tức liền liên kết tố cáo anh. Tuy rằng cuối cùng cũng không có gì, nhưng lại phải cho những người đó một số tiền lớn.
Thật sự là không hiểu, rõ ràng đã đàm phán với họ rồi, cũng bồi thường một phần tổn thất rồi, sao những người đó còn lòng tham không đáy?
Lầy khoản lớn tiền bồi thường từ chỗ anh, bọn họ có thể vào ở trong thành, nhưng người sống trên tiểu trấn di động muốn vào trong thành lâu dài, bọn họ nghĩ sẽ dễ dàng như vậy? chỉ sợ qua một hai năm, tiền trong tay bọn họ tiêu hết sẽ lại bị đuổi ra. Mà công việc gì đó, người trên tiểu trấn di động cũng không được học hành, muốn tìm một công việc tốt ở trong thành không phải điều dễ dàng.
Từ nhỏ đã sống ở thành thị cấp một, Nguyên Thăng rất rõ ràng sự kỳ thị của thành thị bậc cao với thành thị cấp thấp hơn. Ở thành thị cấp một cũng có vài người sống không tốt, thường ăn không đủ no, có thể tiếp tục sống tại đó cũng là vì bọn họ có phòng ở. Nhưng bọn họ vẫn khinh bỉ những người có tiền ở thành thị cấp hai, không hề có lý do khinh bỉ. Bởi vậy, người trong thành thị khinh bỉ người sống trên trấn nhỏ lại càng bình thường, mà nói cho cùng, vẫn là bởi vì thành thị cấp một an toàn nhất. Những nới khác theo thứ tự, tiểu trấn di động là nguy hiểm nhất. Hàng năm trên thế giới sẽ có vài tiểu trấn di động bị dị thú phá hỏng, dân cư sống trên đó bị giết sạch. Đối với một vài nơi như Châu Phi, ngay cả thành thị cấp ba cũng không an toàn. Nửa năm trước, ở đó còn có một toàn thành thị cấp ba bị cuồng sư thú cấp chín công phá, mà thành thị đó bây giờ vẫn còn bị dị thú chiếm cứ.
Bởi nguyên nhân ấy, những người di cư từ tiểu trấn vào trong thành thị, không bị côn đồ trong thành bắt nạt là không có khả năng.
"Như vậy cũng tốt, miễn cho lại xảy ra chuyện như lần trước." Chu Dật Cẩn mở miệng. Mấy ngày này y vẫn vội vàng cùng Vệ lão gia tử học tập cải tạo chiến xa, cũng chưa đi chú ý Lâm An Liệt, không biết cậu ta và dân cư trong trấn thế nào rồi. Có điều chiếm được khoản tiền bồi thường lớn từ Nguyên Thăng, có lẽ bọn họ tạm thời không có vấn đề gì.
"Đúng rồi Dật Dật, khi nào thì cậu đưa Lâm An Liệt đi Tinh Vân thành ?" Cái người tên Lâm An Liệt kia là phiền toái nhất, dù sao người thân cũng đã chết hết, Nguyên Thăng đối với gã ban đầu cũng có chút đáng thương. Chỉ là Lâm An Liệt không cần anh cho tiền, cuối cùng anh phải nhờ Chu Dật Cẩn chuyển hộ mới nhận.
"Cái này còn phải xem khi nào tôi mới học xong chương trình chỗ Vệ lão, có điều chắc cũng nhanh thôi." Chu Dật Cẩn mở miệng. Vốn y muốn đi chung quanh một chút, đi nơi nào cũng được, có thể giúp người khác thì giúp, dù sao cũng tiện tay.
"Đến lúc đó tôi lại đưa cho cậu một phần tiền, xem như là vì sự an phận của cậu ta."
Những cư dân ở tiểu trấn di động liên hiệp với nhau tố cáo anh nhưng Lâm An Liệt lại không tham gia, bởi vậy Nguyên Thăng cũng không để ý chút tiền ấy .
"Cậu gần đây còn nợ bên ngoài khá nhiều đúng không ? Lần này liền miễn ." Chu Dật Cẩn cười cười, đưa vào vài trình tự. Tiểu trấn di động đã được tu sửa tốt rồi, có điều hệ thống chế tạo lại hơi lỗi thời, y muốn sửa lại một chút.
Trần Mộc khống chế không khí chung quang bao vây lấy mình, ngồi dưới đất. Hắn không nghĩ tới, bản thân lại có thể nghe được tin tức về Lâm An Liệt ở chỗ này.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Lâm An Liệt đã trở thành cái gai trong lòng hắn. Cho dù hắn biết bản thân bây giờ đã vô cùng cường đại, muốn đối phó Lâm An Liệt cũng rất đơn giản, nhưng hắn vẫn không thể nhổ được cái gai này. Hắn thường nghĩ nếu vừa gặp được Lâm An Liệt sẽ giết gã, lại cảm thấy như vậy quá dễ dãi cho gã. Về kết cục của Lâm An Liệt, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, lại chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu, nhưng bây giờ đã đến lúc rồi......
Lúc trước Lâm An Liệt chưa từng nói gã đến từ nơi nào, làm sao tới được Tinh Vân thành. Mà hiện tại, hắn mới biết được hóa ra Lâm An Liệt là được Chu Dật Cẩn mang đến Tinh Vân thành.
Chu Dật Cẩn...... Trần Mộc đối với y cảm xúc rất phức tạp. Lúc trước Chu Dật Cẩn giúp hắn sửa chiến xa trong một năm, cũng giúp hắn cải tạo chiến xa. Tuy rằng không phải bạn bè, nhưng cũng là người có thể trò truyện. Chu Dật Cẩn rất ít khi nhắc đến xuất thân của mình, nhưng hắn cũng biết y và người yêu vào Tinh Vân thành. Quan hệ hai người đó rất tốt, lần ấy Chu Dật Cẩn giúp hắn cải trang chiến xa, hắn mời đối phương ăn cơm, Chu Dật Cẩn lấy lí do phải về nhà ăn cơm với người yêu mà từ chối hắn, hay người yêu này chính là Lâm An Liệt ?
Như vậy có thể giải thích được vì sao Chu Dật Cẩn lại ghét mình, rồi đột nhiên rời khỏi Tinh Vân thành. Về việc y xuất hiện sau đó, còn không phải do sự thương hại của một cậu ấm?
Có điều không biết Chu Dật Cẩn có biết việc Lâm An Liệt muốn báo thù hay không...... Có lẽ là không biết đâu, nếu không sao lúc đầu có thể nhiệt tình với hắn như vậy, cũng không thấy y thám thính điều gì, càng không thấy y cố gắng làm thân. Hơn nữa, lúc hắn và Lâm An Liệt bên nhau cũng là lúc Chu Dật Cẩn biến mất.
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, vốn ban đầu Trần Mộc có hảo cảm với Chu Dật Cẩn cũng vẫn biến mất không còn một mảnh.
Lâm An Liệt, Lâm An Liệt...... Đời này, hắn nhất định sẽ khiến gã phải nhận đại giới. Có lẽ những điều bản thân phải trải qua cũng cho gã hưởng thụ một lần!
Mà hiện tại, hắn ngược lại không có gánh nặng tâm lý khi cướp tiểu trấn di động này! Trần Mộc đã sớm dùng máu dị thú để vẽ bẩn mặt mình, ngay cả A Hổ cũng bị thay đổi màu sắc. Hơn nữa, thực lực của hắn mạnh hơn so với hai người ở trong phòng điều khiển, muốn đánh choáng họ cùng lắm cũng chỉ mất một phút.
hết chương 25

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Hồ Vũ

Chương 26 : Đánh cướp

Chân dẫm lên không khí không một tiếng động, nhân lúc Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng còn chưa kịp phản ứng, Trần Mộc đã tới gần đem hai người đánh ngất trên mặt đất. Về phần linh thú của hai người là linh thú họ cẩu, cũng bị A Hổ một chưởng một giải quyết.
Đánh ngất hai người, Trần Mộc cũng lấy luôn bộ đàm trên người bọn họ. Bộ đàm liên lạc thường mang trên tay tạo cảm giác không thoải mái, hơn nữa còn hằn vết chỗ đeo nên rất nhiều người lúc ngủ đều bỏ ra.
"Đều là những kẻ có tiền !" Trần Mộc nhìn hai cái bộ đàm tinh xảo được làm theo yêu cầu trên tay, có chút bùi ngùi. Tuy nhiên trên người kẻ có tiền, biết đâu còn có những thứ linh tinh khác. Ví dụ như định vị con kiến có thể báo tin cho người khác. Vì thế Trần Mộc lại bắt đầu cởi quần áo của hai người này, hơn nữa còn kiểm tra vật phẩm trang sức linh tinh.
Khuôn mặt này của Chu Dật Cẩn , Trần Mộc nhận ra được. Có điều hiện giờ Chu Dật Cẩn nhìn non nớt hơn so với ngày trước. Một người khác Trần Mộc lại chưa từng gặp qua, nhìn người này cũng chỉ lớn tầm tuổi mình mà thôi.
Việc cởi quần áo của người xa lạ là lần đâu tiên Trần Mộc làm, có điều động tác trên tay lại không hề chậm, rất nhanh, trên người cả hai chỉ còn lại một cái quần đùi, những vật phẩm trang sức khác cũng bị lấy đi hết, ngay cả bên trong tóc Trần Mộc cũng kiểm tra một lần.
Sau đó, Trần Mộc đem dây lưng mà mình dùng để trói da dị thú trói tay hai người, cuối cùng lấy Dạ Lai Hương biến dị cấp hai cho hai người ăn. Dạ Lai Hương biến dị này khiến cho người ta toàn thân vô lực, cho dù là dị thú cấp bảy ăn vào cũng đành mặc cho người chém giết, huống chi là hai nhân loại thực lực chưa đến cấp bảy.
Tác dụng của các loài thực vật biến dị, thường những thợ săn dị thú hoạt động ở bên ngoài đều biết chút ít. Trần Mộc cũng biết không ít các loại có tác dụng giống Dạ Lai Hương, chẳng qua trong một tháng này hắn chỉ tìm thấy Dạ Lai Hương mà thôi.
Xử lý tốt hai người, ném bọn họ vào trong góc xa xa, Trần Mộc đeo một đôi bao tay. Loại bao tay này dán chặt lấy da thịt, đeo lên cũng giống như không đeo, thường được dùng cho các nhân viên sửa chữa, mà người đó có lẽ là Chu Dật Cẩn. Trần Mộc đeo lên có chút nhỏ, tuy nhiên để tránh lưu lại dấu vân tay thì hắn vẫn phải bỏ qua sự khó chịu ấy .
Cầm lấy điện thoại kết nối với mẹ, lúc âm thanh tín hiệu báo kết nối thành công vang lên , Trần Mộc lại thấy áy náy và bất an. Tuy thực lực của mình đã gia tăng, nhưng chắc chắn vẫn khiến cho mẹ lo lắng rất nhiều.
"Uy...... Mộc Mộc ?" Lưu Chân Chân nhìn thấy dung mạo đối phương trên bộ đàm liên lạc của mình liền kích động đứng lên. Tuy rằng trên mặt Trần Mộc lúc này có không ít những thứ linh tinh, tóc cũng dài, nhưng đó là con của mình, sao có thể không nhận ra được.
Nhìn trong điện thoại sắc mặt của Lưu Chân Chân rất tiều tụy, Trần Mộc ánh mắt đau xót:
"Mẹ, mẹ có khỏe không ?"
"Mộc Mộc, ba tháng nay con đi đâu vậy?" Lưu Chân Chân nghe được tiếng của đứa con, trên mặt lập tức có tươi cười, nhưng vẻ tươi cười vẫn không che nổi mệt mỏi.
"Mẹ, con không sao, mẹ hiện giờ thế nào?" Trần Mộc mở miệng. Mẹ là người quan trọng nhất với hắn, khiến mẹ lo lắng như vậy, hắn cảm thấy bản thân rất bất hiếu.
"Mẹ tất cả đều tốt, Mộc Mộc, con không chọc phải phiền toái gì chứ?" Bộ đàm cá nhân của Trần Mộc vẫn không liên lạc được, lúc này lại đem mặt mũi nhìn không ra tướng mạo, Lưu Chân Chân lập tức hoài nghi hỏi.
"Mẹ, con không sao, con liên lạc với mẹ cũng để cho mẹ yên tâm. Có điều không lâu nữa con sẽ trở về." Trần Mộc lập tức mở miệng.
"Mộc Mộc, con không có việc gì là tốt rồi" Lưu Chân Chân giật giật khóe miệng. Thợ săn dị thú là nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong cao. Từ ba tháng trước không có cách nào liên hệ với Trần Mộc khiến mỗi buổi tối bà đều nằm mơ thấy Trần Mộc chết dưới sự tấn công của dị thú. Mấy ngày nay, ngày nào bà cũng xem tin tức, mỗi ngày kết nối với bộ đàm cá nhân của Trần Mộc hơn trăm lần, nhưng một chút tin tức cũng không có.
"Mẹ, mẹ ly hôn vơi cha đi." Trần Mộc chần chừ, vẫn mở miệng. Lâm An Liệt đã xuất hiện. Lâm An Liệt hận cha bỏ rơi mẹ gã, nhất định sẽ trả thù cha, mà chính hắn cũng muốn trả thù cha và Lâm An Liệt. Nếu mẹ vẫn là Trần phu nhân......
"Được !" Lưu Chân Chân một tiếng đáp ứng.
"Mẹ ?" Trần Mộc kinh ngạc mở miệng.
"Mộc Mộc, con mất tích ba tháng, vậy mà cha con vẫn còn không phát hiện." Trên mặt Lưu Chân Chân có một chút bi thương. Trần Khải không muốn thấy mẹ con bà, bà đi khỏi là tốt rồi. Ban đầu, bà muốn chiếm vị trí Trần phu nhân cũng chỉ là do không muốn chắp tay dâng tặng những thứ thuộc về con mình cho người khác. Nhưng ba tháng không có tin tức của Trần Mộc bà lại chỉ hi vọng có thể cùng Trần Mộc sống yên bình là được. Nếu Trần Khải đã không muốn mình chạm đến gia tộc của ông ta, thì cứ để một mình ông ta ôm thứ đó đến chết đi !
Trần Mộc trầm mặc , ngẫm lại cũng là bình thường. Lúc trước khi hắn còn đi học, mỗi ngày mẹ không gọi điện cũng sẽ nhắn tin, mà cha lại chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn. Ba tháng nay cũng giống vậy, đương nhiên sẽ không phát hiện mình mất tích.
Hiện tại Lâm An Liệt đã xuất hiện , làm cho cha con bọn họ bị dày vò đi! Lâm An Liệt hận mình, kỳ thật càng hận là cha. Hắn muốn thấy cha bị chính đứa con mình yêu thương nhất phản bội, sẽ có biểu cảm như thế nào, mà hắn cũng không ngại cho nhiều hơn một cây đuốc. ( ý anh là anh sẽ ở giữa châm lửa cho cháy to thêm )
"Ông ta có khi nào nhớ đến con đâu?" Trần Khải căn bản không xem hắn là con trai.
"Mộc Mộc, hôm nay mẹ sẽ soạn thỏa thuận ly hôn" Lưu Chân Chân hạ quyết tâm. Ba mươi năm thanh xuân của bà hao phí trên người Trần Khải, dù thế nào cũng muốn đào lại một ít đồ từ đối phương. Làm bà chủ gia đình nhiều năm như vậy, chỉ sợ người khác đã quên, bà cũng từng là luật sư chuyên nghiệp tài cao học rộng ! Mấy năm nay, thông qua mạng, bà vẫn nhận một vài vụ án không cần ra mặt. Hiện nay nếu gặp phiền toái trong thành thị, rất nhiều luật sư đều làm việc qua mạng để tham gia một vài vụ án nhỏ trên tòa.
"Đúng rồi, mẹ, việc con mất tích có bao nhiêu người biết ?" Trần Mộc đột nhiên nghĩ một chút.
"Mẹ chưa từng nói với ai." Vốn Trần Mộc đang ở một nơi rất xa, cho dù nói cũng không có cách nào đi tìm người. Hơn nữa bộ đàm cá nhân qua một tháng sẽ được nhận định là tử vong, Lưu Chân Chân cũng lừa mình dối người mà luôn nhận định hắn còn sống. Hơn nữa bà cũng biết, Trần Khải tuy rằng là tộc trưởng, nhưng thủ hạ lại có vô số người muốn ngồi lên chiếc ghế đó. Một khi tin tức Trần Mộc mất tích truyền ra ngoài, ngày mai liền có vô số người đem con tới thay thế!
"Như vậy cũng tốt, mẹ, mấy ngày nay con tạm thời không thể liên hệ mẹ, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe!" Trần Mộc mở miệng. Hiện tại hai người kia đều bị đánh hôn mê, có điều qua vài giờ họ sẽ tỉnh, đến lúc đó hắn nhất định không có thời gian liên lạc với mẹ.
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, hô hấp cùng nhịp tim của hai người Chu Dật Cẩn cũng chưa thay đổi, Trần Mộc lại liên lạc với Triệu Thiên Vũ.
"Ai vậy ?" Nhìn trên bộ đàm xuất hiện người không thể thấy rõ dung mạo, Triệu Thiên Vũ cảnh giác mở miệng.
Quả nhiên, cũng chỉ có mẹ mới có thể liếc mắt đã nhận ra mình, Trần Mộc cười cười:
"Là tôi."
"Trần lão đại ? Cậu không có việc gì thật tốt quá ! mấy ngày nay Phán Nhi cùng hai thằng nhóc kia đều lo lắng gần chết !" Giọng nói của Trần Mộc Triệu Thiên Vũ vừa nghe là biết, anh muốn hỏi Trần Mộc mấy ngày nay đi đâu vậy, nhưng anh cũng biết, có vài việc không hỏi vẫn tốt hơn.
"Tôi không sao, có điều hiện tại tôi không có bộ đàm liên lạc, không thể vào thành, anh tìm một người tới đón tôi." Trần Mộc vẫn tin tưởng Triệu Thiên Vũ , nếu ngay cả đội hữu cũng không thể tin tưởng, như vậy cũng không nhất thiết cùng đi săn bắn. Mỗi một thợ săn dị thú, đều sẽ tin tưởng đội hữu của mình. Nếu không phải bởi vì tin tưởng Triệu Thiên Vũ, hắn cũng không để Triệu Thiên Vũ làm việc cho mình, mà tiền, hắn lại càng không tùy tiện cho người khác.
"Trần lão đại cậu ở nơi nào ?" Lúc đầu nhìn Trần Mộc cũng chỉ là con một gia đình giàu có, mà sau khi ở chung, lại để cho người ta thấy hắn lợi hại, càng đừng nói thực lực của hắn. Cho dù Kim Phán Nhi đã thức tỉnh thành dị năng giả, cũng vẫn đối với Trần Mộc có một phần kính sợ, Triệu Thiên Vũ liền lại càng không cần nói. Cho nên ba tháng này, dù không thể liện hệ được với Trần Mộc, anh cũng vẫn tận tâm làm việc, còn trấn an đám người Kim Phán Nhi.
"Tôi ở phụ cận Tân thành." Trần Mộc nhìn nhìn bàn điều khiển, lại báo tọa độ.
"Trần lão đại, Phán Nhi cũng là nhiệm vụ ở phụ cận Tân thành, để cô ấy đi đón cậu được không?" Từ Tinh Vân thành đến tân thành, thật sự quá xa .
"Có thể, anh liên lạc với Phán Nhi đi, nơi này là một tiểu trấn di động tư nhân. Để Phán Nhi đi một mình thôi, tôi chọc phải phiền toái." Trần Mộc mở miệng.
"Tôi sẽ nói cho Phán Nhi ." Triệu Thiên Vũ nghe được Trần Mộc chọc phiền toái, phản ứng đầu tiên chính là đối phương gặp ác nhân...... Chẳng lẽ là Trần Mộc đắc tội công tử nào đó ? Triệu Thiên Vũ tuyệt không cảm thấy Trần Mộc sẽ chủ động đi trêu chọc người khác.
Đem mọi việc nói rõ ràng , Trần Mộc nhớ tới thân thể trần truồng của hai người, liền vào căn phòng xa hoa nhất xung quanh, đem phòng kiểm tra cẩn thận một lần, những thứ gì đáng nghi đều ném bỏ. Trần Mộc mới an ổn ngồi xuống, lại mang bếp điện từ nhà bếp tới, cầm không ít rau rưa nấu canh. Trời biết trong ba tháng nay hắn cũng chưa được ăn một miếng rau dưa nào !
Nguyên Thăng thân thể tốt hơn một chút nên tỉnh lại trước, vừa tỉnh liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, lại giương mắt nhìn thấy Chu Dật Cẩn trần truồng đang ghé vào một bên:
"Ta thao! Dật Dật, vậy mà cậu dám dòm trộm mỹ sắc của tôi !" Vừa kêu xong lại cảm thấy không đúng, khống chế cái cổ bủn rủn mà quay đầu, Nguyên Thăng liền thấy được Trần Mộc đang thảnh thơi uống cà phê hòa tan.
Cho dù là cà phê hòa tan, giá cũng không hề rẻ đâu! Trời biết, tại toàn bộ liên minh người Hoa lương thực không đủ cũng chỉ gieo trồng ca phê số lượng có hạn là trên một trăm cây thôi! Gần đây vì tiểu trấn mà mắc nợ vô số – Nguyên Thăng oán niệm, lập tức lại nhớ đến chính sự:
"Dật Dật cậu mau tỉnh lại ! Có biến thái dòm trộm nhan sắc của chúng ta!!!."
Trần Mộc một ngụm cà phê sặc lên tận lỗ mũi, nhịn không được mà ho khan. Có lẽ hẳn là nên đem bọn họ đánh choáng ?
Hết chương 26

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Hồ Vũ

Chương 27: Gặp địch...

Nguyên Thăng hô to một tiếng khiến Chu Dật Cẩn cũng tỉnh lại. Nhìn tình trạng của chính mình, lập tức liền đen mặt, đồng thời, y cũng phát hiện toàn thân vô lực .

"Anh rốt cuộc là ai ? Có mục đích gì?" Chu Dật Cẩn lập tức hỏi. Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên y gặp phải tình huống như thế. Rốt cuộc đối phương có thân phận gì ? Có thể nhân lúc bọn họ kiểm tra đo lường tiểu trấn di động mà ra tay. Lúc này, trên tiểu trấn di động cũng chỉ có hai người là y và Nguyên Thăng mà thôi!

"Có điều, vậy mà chỉ cho chúng tôi mặc một cái quần lót. Anh không thể cho chúng tôi một cái áo khoác à? Thế này rất thiếu đạo đức!" Nguyên Thăng lập tức kêu ca. Người trước mắt có thực lực không phải mình có thể đối phó, không biết tại sao anh ta lại cướp tiểu trấn của mình, người thực lực mạnh như vậy chắc không thiếu tiền chứ? Chẳng lẽ có người muốn đối phó mình và Chu Dật Cẩn ?

"Áo khoác ?" Trần Mộc mặc trên người chính là áo khoác của Chu Dật Cẩn:

"Cậu xem xem, trong tay áo bên trái có dùi cui điện, trong tay áo bên phải có thuốc mê, cổ áo ở nút thứ hai khi bóp nát có thể khiến cho vệ tinh biết vị trí, còn có một vài thứ hay ho khác...... Loại quần áo này tôi dám cho các cậu mặc sao?" Có được dị năng không khí, có thể cảm giác được những động tĩnh dù là rất nhỏ. Nếu không phải vì vậy, bí mật trên nút áo ấy hắn cũng không phát hiện ra.

Lúc Trần Mộc nói chuyện đã thay đổi dao động của không khí. Cho nên giọng của hắn hoàn toàn khác so với ban đầu, trở nên vô cùng trầm thấp.

"Đây cũng chỉ dùng để phòng chó sói thôi!" Nguyên Thăng mở miệng. Trước mắt vẫn không biết mục đích của người này là gì, có điều tính mạng của bọn họ cũng chưa bị nguy hiểm. Mà chuyện thám thính tin tức tất nhiên là để anh, Chu Dật Cẩn còn có chuyện quan trọng khác cần bận rộn......

"Tôi không hứng thú với cậu." Trần Mộc mở miệng. Hiện tại quần áo của hắn chỉnh tề, gương mặt lại đáng sợ, tóc tai ba tháng chưa cắt nên dài không ít, cũng che khuất hơn nửa khuôn mặt, lại thêm giọng nói vô cùng trầm thấp, hoàn toàn là bộ dáng của một nhân vật phản diện trên TV.

"Anh không hứng thú với tôi mà chỉ để lại cho tôi một cái quần lót?" Nguyên Thăng lập tức hỏi lại.

"Tôi hứng thú với cậu sẽ để lại cho cậu một cái quần lót chắc?" Trần Mộc cũng hỏi lại, lại ngăn khóe miệng nở nụ cười:

"Cậu còn lắm miệng thì ngay cả quần lót của cậu tôi cũng không để lại!"

"Anh còn nói anh không phải sắc lang ?" Nguyên Thăng biến sắc, lại vẫn như cũ mà mở miệng. Khoe chym đi dạo ở nơi tĩnh mịch cái gì, dù sao đều là đàn ông, cũng coi như xem điểm mấu chốt của đối phương .

Lần đầu tiên Trần Mộc động tới người như vậy, bị bắt cóc còn có thể vui vẻ. Có điều, hắn cũng không có khả năng thật sự thoát quần lót của đối phương, bằng không hắn đúng thật là một tên sắc lang !

Lấy ra thịt dị thú đã nướng tốt, đút cho mỗi người một miếng, Trần Mộc ngồi ngồi một bên chờ người đến cứu. Lại nói tiếp, lúc này sức nặng của A Hổ cũng thay đổi mà khẩu vị cũng thay đổi luôn. Ngay vừa nãy đã ăn cơm chiều gấp ba lần Trần Mộc, sau đó tiếp tục đi chà đạp hai con chó nhỏ kia.

Chân tay Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn đều bị trói lại, bọn họ lại bủn rủn, đương nhiên cũng không thể giãy, ăn miếng thịt chỉ đủ nhét kẽ răng kia nhưng thật ra là miệng được giải phóng.

"Anh chỉ cho chúng tôi ăn một chút như vậy, chúng chúng tôi sẽ chết đói đó? Còn có, cướp tiên sinh, tạo hình của anh đủ khác biệt, có thể làm cho bản thân biến thành như vậy quả là một cao thủ." Nguyên Thăng lại mở miệng. Vừa rồi anh đã ra hiệu cho Chu Dật Cẩn ý bảo không cần mở miệng. Cha mẹ của Chu Dật Cẩn là nghiên cứu viên cao nhất của Nghiên cứu chi thành, bản thân lại chỉ là con của một thương nhân ở đó, còn không có quyền thừa kế. Tên cướp này hơn phân nửa là nhắm vào Chu Dật Cẩn mà đến, như vậy Chu Dật Cẩn im lặng vẫn tốt hơn.

Trần Mộc đã lười nói chuyện với anh ta, tùy ý Nguyên Thăng hỏi một mình cũng không nói một câu.

Thời gian qua thật sự là quá chậm, cho dù là đối với Trần Mộc hay là đối với Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn. Đợi đến buổi tối, Trần Mộc lại bắt đầu nấu cơm. Hắn cũng chỉ làm những thứ rất đơn giản, theo thường lệ là nướng thịt dị thú cùng nấu canh rau dưa. Sau khi bản thân ăn phần lớn, lại đút cho hai người mỗi người một khối thịt, còn cho họ uống một ít nước canh.

"Cướp tiên sinh, tôi muốn đi WC !" Vừa uống nước xong, Nguyên Thăng lại nói. Lúc nãy Chu Dật Cẩn đã cho anh một ánh mắt

Trần Mộc ngược lại không nhớ tới việc này, đột nhiên nghĩ đến mình còn ở đây vài ngày, chẳng lẽ còn muốn xử lý vấn đề ăn uống của họ?

Suy nghĩ một chút, không như vậy quả thật là không được. Hắn bắt hai người này mà để xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ hối hận muốn chết. Rốt cuộc Trần Mộc vẫn dẫn hai người đi tìm một gian nhà dân ở phụ cận. Lúc đầu bọn họ ở nhà của trấn trưởng, có đầy đủ mọi thứ, mà gian nhà dân này đã được mang đi hết, cái gì cũng không còn. Có điều, may là nhà vệ sinh chưa mang đi.

Mở dây thừng đang trói hai người, lại đem họ đẩy vao hai nhà WC khác nhau:

"Tự giải quyết đi, nửa giờ nữa tôi sẽ vào."

Thừa dịp lúc này, Trần Mộc lại đút cho A Hổ ăn. Hai linh thú kia dường như cũng không có thói quen ăn thịt nướng, nhưng bởi vì quá đói mà phải ăn, run rẩy thân mình ăn vài miếng dưới miệng của A Hổ.

Trần Mộc lại liên lạc một lần nữa với Triệu Thiên Vũ, biết được Kim Phán Nhi đã sắp tới nơi. Hắn dùng điện thoại của tiểu trấn di động, loại điện thoại này có ghi lại cuộc trò chuyện nhưng chỉ cần tiêu hủy thì người khác sẽ không thể tra ra điều gì. Bởi vì hiện nay toàn bộ thông tin đều nằm dưới sự khống chế của vệ tinh, vệ tinh cần xử lý số liệu quá lớn nên không thể lưu lại toàn bộ chi tiết các cuộc điện thoại ở tiểu trấn di động tư nhân.

Đợi hai người giải quyết xong, Trần Mộc lại trói họ lại, dẫn trở về. Bản thân cũng tìm tòi trong phòng này một lúc, hắn cũng không dám chắc trong phòng này không có thiết bị gì giúp họ liên lạc hay chạy trốn.

"Cướp tiên sinh, ngài chính là người chặn đường cướp bóc không cần quần lót chỉ cần tiền!" Nguyên Thăng nhìn Trần Mộc đem những đồ hữu dụng của bản thân vất thành một đống lớn trong phòng, sắc mặt có chút thay đổi. Bọn họ còn định thừa dịp đối phương không chú ý mà vơ vét một chút đó !

"Cái gì ?" Chiến đao mà Trần Mộc cầm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Cái chuôi đao này có lẽ vô cùng quý hiếm, so với cái lúc trước của hắn tốt hơn rất nhiều.

"Chặn đường cướp bóc, không cần quần lót chỉ cần tiền." Nguyên Thăng cường điệu.

"Nếu cậu còn nói lung tung, tôi sẽ chỉ cần quần lót không cần tiền!" Trần Mộc tay vừa động, chiến đao lập tức cắm ở giữa hai chân của Nguyên Thăng. Nói thật, hắn không định làm gì hai người này, thậm chí còn muốn đem da lông dị thú mình săn được trong một tháng qua cho hai người này làm phí bồi thường. Một tháng này sức ăn của A Hổ tăng mạnh, hầu như mỗi ngày hắn đều phải đi săn dị thú. Thịt đều ăn tất cả, nhưng da lông, móng vuốt cùng một vài thứ linh tinh thì vẫn dồn để vào một chỗ. Có điều hiện tại, hắn thật sự có chút giận, thậm chí muốn đem người này đánh ngất, sao lại có một người đàn ông không biết xấu hổ như vậy?

Chiến đao cách chym nhỏ của mình chỉ có mấy centimet so với Trần Mộc uy hiếp ngoài miệng vẫn lợi hại hơn. Nguyên Thăng không dám khiêu khích đối phương nữa, nhưng càng ngày càng khó hiểu về tình cảnh của mình.

Vốn lúc đầu, anh và Chu Dật Cẩn đều nghĩ đối phương hướng đến thân phận của hai người, quyết định đánh chết cũng không nói về những chuyện liên quan. Nhưng hiện tại lại thấy hoàn toàn không đúng. Người này không có một chút sát khí chưa tính, cũng chưa từng hỏi điều gì.

Nếu là vì đòi tiền, ở trong này cũng chẳng có thứ gì, dù sao cũng phải để họ kêu một tiếng "Cứu mạng" để người nhà chuyển khoản chứ? Nếu là vì cướp sắc, đến bây giờ đối phương còn chưa từng liếc mắt đến hai mỹ nam đang trần truồng nằm đây. Có lẽ sẽ không phải vì tiểu trấn này chứ? Nhưng tiểu trấn di động đều có đăng kí, chỉ có đứa ngu mới đến cướp, mà người trước mặt này nhìn thế nào cũng không giống một đứa rất ngu ?

Sẽ không phải vì muốn trêu đùa họ chứ ? Loại người này có thể đem anh đánh choáng, ăn no rửng mỡ không có chuyện làm nên tới đây chơi trò trói người?

Nguyên Thăng buồn bực cực kỳ, mà toàn thân lại vô lực, liếc mắt nhìn Chu Dật Cẩn bên cạnh, tình huống càng hỏng bét. Bản thân cảm thấy việc trần truồng cũng không có gì không đúng, nhưng trong mắt Chu Dật Cẩn lại tràn đầy khuất nhục...... Nguyên Thăng biết tính tình của Chu Dật Cẩn, lần này tên cướp kia khẳng định bị hận đến tận xương tủy. Đương nhiên, bản thân anh cũng hận đấy! Có điều, nếu đối phương có thể đem chến đao rút lại, có lẽ bản thân sẽ bớt hận đi một chút.

Nguyên Thăng nằm trên mặt đất, cố gắng không di động bản thân, chiến đao kia rất sắc bén, cắt phải cái gì liền thảm !

Ngày kế tiếp, Trần Mộc lợi dụng hướng dẫn của vệ tinh để thay đổi địa điểm cho tiểu trấn. Nơi Chu Dật Cẩn làm thí nghiệm quá gần với Tân thành, hắn không muốn bị một gã thợ săn nào đó phát hiện điểm đáng ngờ.

Cho tới bây giờ, Trần Mộc vẫn tin tưởng đối với thực lực của mình, cho nên đem tiểu trấn di chuyển vào địa bàn của dị thú cấp tám. Đây chỉ là dị thú cấp tám, một tháng trước hắn cũng từng gặp được. Có điều, bởi vì hầu như dị thú cấp tám đều được nhà nước ghi lại, hắn vì không muốn lộ hành tung của mình nên cũng không đi đánh. Có điều ngay cả như vậy, hắn cũng hiểu mình có thể đối phó với loại dị thú này.

Nói cho Triệu Thiên Vũ, Kim Phán Nhi nếu tới thì liên lạc với mình. Trần Mộc bắt đầu quen thuộc với dị năng của bản thân. Dị năng không khí của hắn, có thể khống chế hoàn toàn không khí trong bán kính mười mét, còn có thể thăm dò trong vòng bán kính một nghìn mét. Hắn có thể thông qua dao động của không khí mà cảm nhận được động tĩnh và âm thanh ở phía xa. Có điều, nếu cùng người khác chiến đấu, lại chỉ có thể công kích trong vòng mười mét.

Lẳng lặng ngồi đối diện Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn, trên người họ lúc này đã nhiều hơn một cái thảm. Trần Mộc thật sự không muốn nhận danh tiếng của một tên sắc lang. Hơn nữa, so với Lâm An Liệt, dung mạo của hai người này cũng không đẹp hơn. Chu Dật Cẩn còn tốt một chút, cũng coi như là người thanh tú. Còn với Nguyên Thăng mà nói...... Trần Mộc tự tin bản thân so với đối phương vẫn anh tuấn hơn một chút. Người này một thân cơ bắp phối hợp với khuôn mặt chữ điền, phần lớn thợ săn dị thú đều là dạng này– ngày nay việc nghiên cứu gien nghiên đã phát triển, hầu như không có người khó coi, mà phụ nữ lại càng thêm xinh đẹp. Đồ trang điểm không có tác dụng phụ, ai cũng sẽ nguyện ý làm đẹp. Có điều Nguyên Thăng kia cùng với miệng cậu ta ngược lại không quá xứng đôi.

Đến ban đêm, toàn bộ tiểu trấn di động cũng chỉ có phòng này sáng đèn, Trần Mộc đang chợp mắt trên ghế lại đột nhiên đứng dậy.

Sói tru, thình lình có tiếng sói tru từ xa lại gần. Tân thành tuy rằng gần với phương bắc, nhưng chó sói không phải chỉ có thảo nguyên ở tây bắc mới có sao? Hơn nữa, trong sách giáo khoa cũng từng nhắc tới, tại Mông Cổ có một Lang Vương, tụ tập chó sói chiếm cứ một vùng thảo nguyên tây bắc, cũng sẽ không rời khỏi nơi ở.

Hệ thống cảnh báo của tiểu trấn di động mãnh liệt vang lên rõ ràng, là có dị thú đặc biệt cường đại ở phụ cận.

Trần Mộc cắn chặt môi, hơi thở của con dị thú này dường như chỉ yếu hơn cá voi thú lúc trước một chút.

hết chương 27

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Hồ Vũ

Chương 28: Dã nhân kỳ quái

Âm thanh chiến đấu từ xa xa truyền đến, nơi này là địa bàn của dị thú cấp tám: Thương Ưng thú, nhưng Thương Ưng thú dường như không kiên trì được bao lâu thì tiếng động đã ngừng.

Trần Mộc biết tốc độ của tiểu trấn di động không đủ nhanh, hơn nữa, hệ thống phòng ngự ngay cả dị thú cấp tám còn không ngăn cản được huống chi là dị thú cao cấp. Lập tức nắm lấy Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng kéo lên, ném bọn họ vào đằng sau chiến xa của Nguyên Thăng. A Hổ đã sớm cảm nhận được uy áp cường đại kia, lập tức mang theo hai linh thú cẩu cũng vọt vào chiến xa. Trần Mộc mặc kệ cái khác, khởi động chiến xa liền chạy ra khỏi tiểu trấn di động.

Nếu chỉ có một mình hắn, dựa vào bản lĩnh ẩn nấp của mình, Trần Mộc tin tưởng bản thân có thể tránh thoát. Thậm chí, hắn còn muốn cảm nhận được cảm giác chiến đấu cùng dị thú cường đại, cũng tin tưởng dựa vào dị năng của bản thân thì không nhất định sẽ thất bại. Nhưng cùng lúc mà vừa muốn che dấu chính mình, về phương diện khác lại không thể ném Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn mặc kệ không quan tâm.

Mỗi một thợ săn dị thú đều xem nhẹ sinh tử, nhưng cũng không muốn tổn hại mạng người. Dù sao con người có thể kiên trì sau khi tận thế, cũng là do con người biết đoàn kết.

Sau khi mạt thế, hình phạt tử hình vốn bị bỏ lại được đưa ra lần nữa, người xấu cũng có, nhưng giống Lâm An Liệt không kiêng nể gì thì Trần Mộc chỉ thấy một người là gã. Lại nói tiếp, nếu không phải thành chủ Tinh Vân thành dùng mọi cách thiên vị Lâm An Liệt, Trần gia tại Tinh Vân thành lại có thế lực không nhỏ thì Lâm An Liệt cũng không thể thoái mái như vậy.

Chu Dật Cẩn cùng Nguyên Thăng nằm ở phía sau chiến xa, cỗ uy áp cường đại kia bọn họ cũng cảm nhận được. Có điều, tên cướp này không ném bọn họ lại, ngược lại làm cho hai người rất kinh ngạc.

Trần Mộc nâng số lên cao nhất, chân ga cũng đạp mạnh hết cỡ, tốc độ phi nhanh muốn rời khỏi nơi này. Nhưng không đợi hắn đi xa, một đầu lang thú đã ngăn ở phía trước.

Uy áp cực đại kia, chứng minh đầu lang thú này ít nhất phải cấp chín. Lần đầu tiên Trần Mộc đối mặt với dị thú cấp chín, lại không nhịn được hưng phấn mà run rẩy.

Thợ săn dị thú muốn trở nên cường đại, thì nhất định phải chiến đấu với dị thú cấp cao. Lang thú trước mắt đã khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.

Chạy trối chết thì rất không có mặt mũi, có lẽ hắn nên điên cuồng một lần! Trần Mộc đi ra từ trong chiến xa, dẫn theo A Hổ tiến hành hợp thể.

Từ sau khi A Hổ ăn thiên thạch, Trần Mộc liền phát hiện bản thân cùng A Hổ hợp thể đã tiến thêm một bước, sau khi hợp thể, thậm chí trên người hắn đã xuất hiện da lông.

Con lang thú kia nhìn chằm chằm chiến xa, thời điểm Trần Mộc xuất hiện thì lập tức đề phòng. Trần Mộc cũng không nói nhiều, dị thú là kẻ địch của con người, nên thời điểm ra tay thì quyết không thể nương tay !

Trần Mộc so với lang thú thì thân hình nhỏ hơn nhiều, động tác linh hoạt, dù sao lực công kích của lang thú vẫn mạnh hơn so với hắn. Trong lúc giao chiến, hắn vẫn phải chật vật lăn sang một bên. Có điều đây cũng là do hắn chưa sử dụng dị năng.

Nhưng nếu như sử dụng dị năng thì sẽ bại lộ thân phận. Đến lúc này, Trần Mộc cũng không định cất giấu nữa. Lang thú không có khả năng không hô hấp, khi Trần Mộc khống chế không khí hút vào trong nháy mắt nổ tung. Lang thú phát ra một tiếng tru thê thảm, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cũng không ngã xuống. Tuy rằng phổi của nó bị thương, nhưng nội tạng của dị thú cũng không yếu ớt như con người, sức khỏe cũng khôi phục rất nhanh, không nguy hiểm cho tính mạng.

Trần Mộc lập tức đuổi theo, lại muốn sử dụng dị năng, nhưng tốc độ của lang thú quá nhanh, vẫn luôn kéo khoảng cách hơn mười mét so với hắn

"Ô......" Lang thú đột nhiên phát ra âm thanh làm nũng, Trần Mộc cũng ngừng lại, sau đó phát hiện bên cạnh lang thú không biết từ khi nào đã có một người đứng.

Bộ dạng của người kia cũng không khác hắn trong một tháng trước. Trên người khoác da thú, tóc thật dài, thân cao hơn hai mét, trong ánh mắt tràn đầy sương buốt giá, hung tợn nhìn chằm chằm Trần Mộc. Càng làm cho Trần Mộc kinh hãi là người này đang cầm Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng trong tay.

Tại sao lại có người ở cùng với dị thú? Còn có, Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng trong thời gian ngắn như vậy sao lại rơi vào tay đối phương?

"Yêu...... Quái ?" Người đàn ông cao lớn kia mở miệng phun ra hai chữ. Trong lúc nhất thời Trần Mộc trong lại không có nghe rõ, lập tức nhíu mày, cái gì yêu quái ?

"Ô......" Lang thú lại kêu một tiếng, cọ cọ lên người đàn ông này. Trần Mộc nhân cơ hội vọt lên, lại khống chế không khí trong cơ thể người đàn ông nổ tung. Người đàn ông này rút lui vài bước, thế nhưng cũng giống như lang thú, chỉ thụ thương mà không chết.

Anh ta nhìn Trần Mộc hừ lạnh một tiếng, liền nhảy lên lưng lang thú. Một người một lang vậy mà vượt qua phạm vi của dị thú cấp chín, có điều so với cá voi thú thì vẫn kém khá nhiều.

Lang thú kia trong nháy mắt chiến ý dạt dào, hướng Trần Mộc cắn một ngụm. Trần Mộc dùng tường khí ngăn cản lang thú lại bị đối phương ép lui vài bước.

Lang thú thấy không thể đối phó Trần Mộc, đột nhiên xoay người bỏ chạy, mà tốc độ của Trần Mộc cũng không cản nổi đối phương. Hắn phi nhanh đuổi theo lại chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.

"Meo meo ô" Một tiếng, A Hổ đột nhiên giải trừ hợp thể, đuổi theo lang thú. Linh thú không thể chủ động giải trừ hợp thể, sau khi Trần Mộc kinh ngạc trong nháy mắt, liền hiểu được việc này tuyệt đối là do tác dụng của thiên thạch.

A Hổ chạy một lúc lại biến lớn, có điều cho dù nó lớn cũng vẫn không thể so với lang thú. Thế nhưng tuy rằng hình thể của A Hổ nhỏ, tốc độ của nó lại rất nhanh, đuổi theo sau lang thú, chộp một cái, vậy mà còn bắt được đuôi của đối phương.

Lang thú hét lớn một tiếng, người đàn ông cao lớn ngồi trên lưng lang thú đột nhiên vứt một người xuống, vừa lúc nện lên người A Hổ. A Hổ đau đến kêu một tiếng, đảo mắt, lang thú kia đã gần như biến mất.

Khi Trần Mộc đi tới liền nhìn thấy Chu Dật Cẩn đang nằm trên mặt đất oán hận nhìn mình. Một mồm đầy máu, bởi vì không có dầu chống phóng xạ mà cả người đã nổi một đám lốm đốm đen.

"Cậu cắn bị thương dã nhân kia ?" Nổ khí cũng chưa giết chết đối phương, hơn nữa theo hình thể của đối phương, Trần Mộc khẳng định người nọ là dị năng giả thể năng. Thân thể vô cùng cứng rắn không nói, lực lượng có lẽ cũng rất lớn. Người như vậy sao Chu Dật Cẩn có thể cắn thương ?

Chu Dật Cẩn miệng phun một ngụm, phun ra đầy mồm máu, bên trong còn lẫn hai chiếc răng. Lúc trước bởi vì thực lực của y yếu nhược, cho nên Trần Mộc cũng không cho y ăn nhiều lắm. Bởi vậy còn một chút khí lực, sau khi bị dã nhân kia bắt lên lưng lang thú, y đã tìm cách cắn đối phương một ngụm, chẳng qua răng của y còn không cứng bằng thịt của đối phương. Lúc này y cảm thấy răng nanh của mình đã không còn cảm giác.

"Không sao, đi lắp lại răng là tốt rồi." Ánh mắt của Trần Mộc nhìn Chu Dật Cẩn có chút chột dạ, không khỏi sờ sờ mặt mình. Nếu không phải hắn đánh cướp tiểu trấn di động, Chu Dật Cẩn cùng cái tên lắm mồm kia có lẽ đã về thành từ lâu rồi, sao có thể đụng đến chuyện như vậy ? Hiện giờ người nọ còn bị dã nhân bắt đi...... Chu Dật Cẩn nhất định hận chết mình !

Chu Dật Cẩn trong lúc nhất thời nói không ra lời. Hiện giờ toàn thân y chỗ nào cũng đau, bị đập vào người A Hổ, A Hổ có lẽ không sao, y lại cảm thấy mình như bị gãy hết một thân xương cốt. Có điều ngay cả như vậy, y vẫn cắn răng không lên tiếng.

Lúc Trần Mộc xuất hiện, mặc kệ là Nguyên Thăng hay bản thân cũng đều cảm thấy Trần Mộc hướng đến y. Dù sao, trên người Nguyên Thăng cũng không có gì để kẻ khác nhớ thương. Cho nên, y vẫn chưa từng mở miệng, ngược lại thừa dịp đối phương không chú ý vơ vét một ít vật nhỏ, thậm chí chịu đựng khó chịu mà giấu trên người — Đối với một người tinh thông máy móc mà nói cho dù là một cái đinh ốc cũng có tác dụng rất lớn. Mà Nguyên Thăng cũng cố ý nói một số chuyện là để giúp y thuận tiện hơn. Nhưng không nghĩ tới chưa kịp trốn đi bọn họ lại gặp chuyện này.

Nguyên Thăng bị người đàn ông làm bạn với dị thú mang đi, không biết sẽ gặp phải điều gì....... Chu Dật Cẩn cắn răng một cái:

"Tôi cầu xin anh đi cứu Nguyên Thăng."

"Cậu cầu xin tôi?" Trần Mộc ngẩn người. Trong trí nhớ của hắn Chu Dật Cẩn cũng chưa từng cầu xin ai. Có điều, lúc trước hắn nhìn thấy cũng chỉ là một mặt nhỏ của Chu Dật Cẩn mà thôi? Vốn hắn cứ nghĩ Chu Dật Cẩn chỉ là một nhân viên sửa chữa chiến xa nhỏ bé, nhưng sau khi lấy bộ đàm từ trên người Chu Dật Cẩn thì thấy giá trị đó y có sửa chiến xa cả đời cũng không mua nổi. Còn có mấy động tác nhỏ ngày hôm trước, thông qua không khí hắn có thể biết rõ ràng Chu Dật Cẩn lấy đồ và Nguyên Thăng che dấu như thế nào, chân giường, thậm chỉ là sau khi y đi WC vài lần, vòi nước trong WC cũng ít đi vài bộ phận. Khi đó hắn cũng không vạch trần hai người kia, bởi vì hắn sẽ rời đi nhanh chóng, mà bọn họ cũng chẳng kịp làm cái gì.

Lại nói tiếp, khi phát hiện Chu Dật Cẩn cũng không phải là một công nhân sửa chữa đơn giản, lại cùng Lâm An Liệt có quan hệ, Trần Mộc còn có chút đồng bệnh tương liên. Đời trước có lẽ Chu Dật Cẩn cũng giống hắn, bị Lâm An Liệt lừa? Tính cách Lâm An Liệt trăng hoa, lại giỏi lấy lòng người, còn có một khuôn mặt xinh đẹp. Sau khi hắn lưu lạc mười mấy năm, cũng không hiếm thấy gã hái hoa ngắt cỏ. Cố tình gã lại chẳng việc gì, chỉ khi em của Kim Phán Nhi bị lừa, gã cũng mới bị đốt nhà......

Có điều, Chu Dật Cẩn bứt ra rất sớm, lúc trước hắn còn nhận được một cái tin nhắn nói rằng Lâm An Liệt có tình nhân khác. khi đó hắn cứ tự tìm lý do lừa dối bản thân, hiện tại ngẫm lại, có lẽ là Chu Dật Cẩn lúc rời khỏi Tinh Vân thành đã gửi cho hắn.

Bọn họ cũng có thể coi là hữu duyên đúng không ? Vậy mà cùng bị một người lừa......

"Tôi xin anh ! Nếu không thì sẽ không kịp mất ! Chiếc chiến xa kia đã trải qua cải tạo đặc biệt, có thể đuổi được!" Chu Dật Cẩn lại mở miệng. Chiến xa của Nguyên Thăng tại thời điểm y học tập mấy ngày trước đã được cải tạo lại rất nhiều. Tính năng không tồi, bên trong y còn để một vài tên lửa loại nhỏ, vừa rồi nếu không phải không có sức, y nhất định sẽ dùng tên lửa nổ chết Trần Mộc và con lang thú kia.

Trần Mộc dẫn theo Chu Dật Cẩn trở về chiến xa, đem đối phương ném vào ghế sau, lại đạp chân ga. Phương hướng mà lang thú kia đi đến chính là sào huyệt của dị thú cấp tám Thương Ưng thú.

Nhưng tại sào huyệt của Thương Ưng thú chỉ có thi thể rất lớn của nó, đầu đã bị đập nát nhừ.

So với việc đi cứu một người không biết, Trần Mộc càng nguyện ý nhanh trở về nhà đỡ khiến cho mẹ lo lắng. Hơn nữa, dã nhân kia và lang thú ở cùng nhau, hắn cũng không chắc có thể đối phó được. Mặt khác không biết dã nhân kia rốt cuộc đến từ đâu, vậy mà lại ở chung với dị thú, mà con lang thú kia còn để hắn cưỡi lên lưng .

Chiến xa quay đầu, đi về tiểu trấn di động. Trần Mộc nhìn lồng năng lượng đã biến mất, phòng hộ chung quanh cũng sụp một khối, vừa thấy đã biết là do bạo lực tạo thành.

Hắn mang theo Chu Dật Cẩn đi vào, bắt đầu tiêu hủy dấu vết hai ngày nay của mình.

"Anh muốn đi ? Anh rốt cuộc tới làm gì ?" Chu Dật Cẩn cắn chặt răng nanh hỏi. Đời này y chưa từng nhận khuất nhục như vậy, lại còn không biết nguyên nhân.

Trần Mộc không trả lời. Hắn cũng không thể nói là do bản thân muốn tìm điện thoại để liên lạc với người nhà đúng không?

Còn chưa xử lý xong, Trần Mộc liền cảm giác được có người tới gần, là Kim Phán Nhi ! Có lẽ Kim Phán Nhi ở phụ cận bị tình huống nơi này kinh động ?

Hết chương 28

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Hồ Vũ

Chương 29: Truy nã của Thức Tỉnh chi thành...

Trần Mộc cảm nhận được Kim Phán Nhi đã đến, Chu Dật Cẩn lại không phát hiện ra.

Nhìn thấy Trần Mộc không đi cứu Nguyên Thăng, Chu Dật Cẩn đã cảm thấy vô cùng gấp gáp, nhưng bản thân y lại không có bản lĩnh đi cứu người. Gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mộc, y đột nhiên nghĩ tới:

"Anh che dấu dung mạo, trên người cũng không có bộ đàm cá nhân, không phải là tội phạm đang lẩn trốn chứ? Cho dù anh che dấu, nhưng thân hình tôi lại nhớ rõ ràng, còn dị năng và linh thú của anh nữa! Nếu anh không muốn bại lộ thân phận, tốt nhất đưa tôi đi cứu Nguyên Thăng."

Mặc dù ở một vài tiểu trấn di động và thành thị nhỏ, trấn trưởng hoặc thành chủ có thể lấy thúng úp voi, nhưng liên minh cũng không cho phép người dân phạm tội, quan thẩm tra tồn tại là vì lý do như vậy. Lại nói tiếp, tại thành thị cấp một, hầu như không có ai vi phạm luật pháp, thậm chí trị an so với trước khi mạt thế còn tốt hơn, nhưng tiểu trấn di động linh tinh sẽ không giống như vậy, mỗi ngày có thể phát sinh việc cường giả giết dân thường. Đối với tình huống đó, nhà nước sẽ phái cảnh sát bắt giữ, cuối cùng thông qua quan thẩm tra định tội. Trải qua tận thể, cho dù là quốc gia nào cũng phải biết rõ, người không tuân thủ luật pháp tự ý làm bậy đối với quốc gia đều là kẻ vô dụng. Mà những người trên tiểu trấn di động sau khi tố cáo Nguyên Thăng, Nguyên Thăng cũng không thể không đưa một khoản tiền bồi thường lớn cho họ.

Trần Mộc không thích bị người khác uy hiếp, hơn nữa, muốn đuổi kịp người đã bắt Nguyên Thăng để cứu cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, hiện tại hắn còn đang vội vàng về Tinh Vân thành gặp mẹ. Mấy ngày hôm trước mẹ ly hôn, hắn vẫn chưa được biết kết quả đâu!

"Trừ phi anh giết tôi, nếu không tôi nhất định sẽ tìm mọi cách tra ra thân phận của anh. Có điều chỉ cần anh giúp tôi cứu Nguyên Thăng, chúng ta có thể xóa bỏ." Chu Dật Cẩn lại nói. Vừa mới nói xong, liền không nhịn được mà khụ ra một búng máu, lại mím chặt miệng. Chỉ cần một sợi tóc là có thể tra ra thân phận của đối phương, còn có hình dáng thân hình trước mắt, dị năng của hắn, linh thú của hắn đều là manh mối !

Trần Mộc lười cùng Chu Dật Cẩn vô nghĩa, trực tiếp phang một chưởng vào cổ của y, Chu Dật Cẩn không kịp nói thêm tiếng nào liền hôn mê bất tỉnh.

Chu Dật Cẩn biết một vài điều về hắn thì sao ? Chỉ cần khôi phục bộ đàm, hắn có thể trở về Tinh Vân thành làm một bé ngoan.

Trần Mộc vừa đánh choáng Chu Dật Cẩn, Kim Phán Nhi đã một bước tới gần. Hắn mở cửa đi ra ngoài, liền thấy Kim Phán Nhi đang xem xét hoàn cảnh. Lúc này bộ dáng của Kim Phán Nhi rất khác so với trước đây, trên mặt tràn đầy tự tin, mặc một chiến giáp màu đỏ, nhìn qua xinh đẹp hơn rất nhiều.

"Phán Nhi !" Trần Mộc mở miệng.

"Trần lão đại !" Kim Phán Nhi nhận ra Trần Mộc:

"Anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại trở thành bộ dạng này?"

"Bộ đàm liên lạc bị mất, tôi không thể vào thành." Trần Mộc mở miệng.

Nếu chỉ là mất bộ đàm, muốn về thành sửa chữa cũng không khó. Có điều, Kim Phán Nhi sẽ không hỏi những điều này:

"Trần lão đại, hiện giờ làm gì? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Mộc đem tình huống vừa rồi nói một lượt, lại hỏi:

"Cô tới nơi này làm gì?"

"Thức tỉnh chi thành điều động không ít người để tìm kiếm một dị năng giả không khí, một khi tìm được manh mối có thể nhận được tiền thưởng một triệu. Trần lão đại, anh cũng biết tôi rất thiếu tiền, nên đi tới đây thử thời vận ." Kim Phán Nhi mở miệng. Cô là dị năng giả trung cấp, nhưng ở Thức Tỉnh chi thành lại không có chút nền móng nào, bởi vậy rất nhiều tin tức cũng không chiếm được.

Trần Mộc cả kinh, chính là dị năng của hắn. Tại sao Thức Tỉnh chi thành lại có được tin tức nhanh như vậy? Còn có, dị năng không khí rất ít gặp?

"Dị năng không khí ? Tôi chưa từng nghe qua?"

"Trần lão đại, dị năng không khí là một loại hiếm có, hiện giờ cũng không còn một cái đăng kí nào trong hồ sơ nữa." Kim Phán Nhi trả lời.

Trần Mộc không nghĩ tới dị năng không khí lại hiếm gặp như vậy, càng không ngờ Thức Tỉnh chi thành đã gióng trống khua chiêng mà tìm mình. Bởi vậy, ý tưởng ban đầu của hắn cũng không thể thực hành, mệt hắn còn dự định qua mấy ngày sẽ làm bộ thức tỉnh dị năng để bại lộ thực lực của mình..... Về phần những người đã gặp qua dị năng của hắn, ngoại trừ Lưu Hải thì chính là Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng. Như vậy xem ra, hắn không thể thả Chu Dật Cẩn dễ dàng được......

"Chúng ta về thành trước đi." Trần Mộc biết nhất định là Lưu Hải để lại manh mối. Có điều, Thức Tỉnh chi thành lại không biết dung mạo của hắn.

Mà đối với Kim Phán Nhi, Trần Mộc vẫn tin tưởng. Nếu thật sự một người cũng không thể tin, hắn sẽ phải làm dã nhân cả đời, có lẽ còn phải tìm dị thú làm sủng vật? Con lang thú kia thật sự cũng rất oai phong.

Trần Mộc mặc cho Chu Dật Cẩn đang hôn mê một thân quần áo đơn giản. Sau đó để Kim Phán Nhi đốt trụi nơi bọn họ đã ở. Dù sao hắn cũng không thể cam đoan ngay cả tóc mình cũng không rụng một sợi.

Lồng phòng ngự của tiểu trấn di động đã bị đánh hỏng, có điều vẫn có thể chuyển động. Trần Mộc dùng vệ tinh định vị, sau đó đưa tiểu trấn di động trở về. Tân thành cách nơi này cũng không gần, phải đi mất một ngày đường. Sau đó lại có mấy chiếc chiến xa ngăn cản phía trước tiểu trấn

Trần Mộc dừng tiểu trấn di động lại, Kim Phán Nhi liền lập tức mở miệng:

"Đây đề là người của Thức Tỉnh chi thành"

Trần Mộc đã đem bản thân chỉnh lý sạch sẽ, Kim Phán Nhi thậm chí còn giúp hắn sửa sang lại, nhìn thấy người của Thức Tỉnh chi thành, hắn rất tự giác lui một bước đứng sau lưng Kim Phán Nhi.

Trong một chiếc chiến xa, một người đàn ông trung niên đi xuống, sau khi nhìn thấy huy chương trên người Kim Phán Nhi, thần sắc dịu đi không ít:

"Cô cũng là người của Thức tỉnh chi thành? Tại sao lại ở đây?"

"Trưởng quan ! Tôi muốn đi tìm dị năng giả không khí. Hôm qua khi nhìn thấy dị động ở nơi này liền chạy tới xem thử, sau đó liền thấy tiểu trấn di động. Tiểu trấn này đã hỏng mất lồng phòng hộ, tôi định đưa họ về." Kim Phán Nhi chỉ vào Trần Mộc mở miệng. Người đàn ông trung niên thực lực cũng bình thường, nhưng đối phương có quân hàm cao hơn cô, Kim Phán Nhi cũng chỉ có thể gọi đối phương là trưởng quan .

Mỗi một dị năng giả đều có quân hàm, có điều quân hàm cao hay thấp còn nhìn vào người đó.

"Ngài cũng là quan lớn của Thức Tỉnh chi thành?" Trần Mộc vẻ mặt hưng phấn và sùng bái, cúi đầu khom lưng.

"Chuyện xảy ra ngày hôm qua mi có biết không ?" Người kia không có kiên nhẫn đáp lại Trần Mộc.

"Đại nhân, ngày hôm qua tiểu trấn di động của chúng tôi bị tập kích! Đó là một người đàn ông cưỡi con sói lớn! Gã ta đập hỏng tiểu trấn của tôi, còn bắt một người bạn của tôi đi! Thật sự quá xui xẻo, mà sau khi gã đi khỏi lại có một con dị thú xông vào. Nếu không phải vị đại nhân này tới kịp, e rằng tôi sẽ gặp xui xẻo lớn !" Trần Mộc vội vàng mở miệng.

Trải qua Kim Phán Nhi thiêu đốt, vốn tiểu trấn đã được tu sửa tốt, lại biến thành rách nát tung tóe. Người đàn ông trung niên kia nhìn thoáng qua, cũng không có hoài nghi.

Lại nói tiếp, ngày hôm qua sau khi phát sinh dao động năng lượng cường đại, vệ tinh cũng bắt đầu giám thị khu vực kia, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy một lang thú vác hai người chạy đi. Mà bọn họ ở phụ cận, đã bị phái đi bắt con lang thú kia và người khống chế lang thú. Cấp cao của Thức Tỉnh chi thành thậm chí đã hoài nghi sự kiện này cùng dị năng giả không khí kia có liên quan. Nói vậy, sau đó còn có thể có vài dị năng giả cường đại tới.

Tiểu trấn di động này đương nhiên vệ tinh cũng chụp được, thậm chí đưa ra tư liệu. Đó là của một thiếu gia ở Nghiên Cứu chi thành mua, vừa mua được đã chọc người ta đến nỗi phải ra tòa.

"Vệ tinh đã tìm được vị trí của lang thú kia, lần này chúng ta sẽ bắt giữ nó. Làm dị năng giả, cô phải chấp nhận điều động." Người đàn ông trung niên kia quay đầu đới với Kim Phán Nhi mở miệng. Kim Phán Nhi là trung cấp dị năng giả, cũng là trợ lực hiếm có!

"Nhưng là...... Tôi đã nhận tiền !" Kim Phán Nhi lập tức mở miệng, lại nhìn Trần Mộc.

"Đại nhân! Không có lồng phòng hộ, tiểu trấn của tôi rất không an toàn!" Trần Mộc lập tức lớn tiếng mở miệng, khiến người đối diện nhíu mày.

Nhưng năng lực lớn bao nhiêu thì sẽ đảm đương trách nhiệm lớn bấy nhiêu. Liên minh cho dị năng giả rất nhiều lợi ích, cũng yêu cầu dị năng giả bảo vệ người thường. Nếu hiện tại ông ta đem người trên tiểu trấn di động giữ lại ở nơi này, thì sau khi trở về có lẽ sẽ bị đám truyền thông linh tinh quấn quít không tha. Nếu đối phương xảy ra chuyện gì.... Người đàn ông nhíu mày.

"Đại nhân, chúng tôi còn có một chiếc chiến xa đã được tân trang, nếu không để chúng tôi theo các ngài đi? Tôi tin tưởng năng lực của các vị đại nhân, hơn nữa tôi cũng là thợ săn dị thú cấp sáu!" Trần Mộc lại nói. Nguyên Thăng cũng là người biết tình huống của hắn, hiện giờ hắn không thể không cứu.

Lại nói tiếp, vốn Trần Mộc định đi theo Kim Phán Nhi trở về thành, sau khi ném Chu Dật Cẩn liền rời đi. Nhưng hắn không nghĩ tới, Thức Tỉnh chi thành lại đang tìm mình, còn có manh mối xác thực. Một khi đã như vậy, hắn không thể không đi trước một bước.

"Trên trấn có mấy người?" Người nọ lại hỏi. Để họ đi theo cũng không sao, trong chiến xa của bọn họ có không ít người thường, ngoại trừ thợ săn dị thú cường đại ở bên ngoài, cũng có không ít nhân viên hậu cần. Những người trên trấn dù có yếu nhược một chút, cùng lắm thời điểm chiến đấu không để họ tới gần là được.

"Chúng ta chỉ có hai người, tự mang chiến xa !" Trần Mộc lập tức mở miệng. Đi theo những dị năng giả này, cũng có thể thử xem năng lực che dấu của chính mình. Nếu không sau này bị người ta phát hiện dị năng không khí, chỉ sợ không cần Lâm An Liệt trả thù, hắn đã bị người của Thức Tỉnh chi thành giết chết.

Hơn nữa đi theo bọn họ một chuyến trở về sửa bộ đàm liên lạc cũng không ai tra xét hắn.

Nói thật, Trần Mộc cũng không cảm thấy những người này có thể đối phó lang thú và dã nhân kia, bên trong nhóm người này cũng chỉ có hai người mạnh hơn một chút, cùng Kim Phán Nhi không khác biệt lắm, nhưng cũng không phải đối thủ của hắn, nếu họ chống lại lang thú tuyệt đối sẽ không chiếm được chỗ tốt. Tân thành , thành thị cấp hai này cũng có vài dị năng giả?

"Đi, các người đi theo." Người trung niên đáp ứng. Chiến xa của bọn họ vốn đã ngồi đầy người, nhiều thêm một chiếc xe cũng được, hơn nữa đối phương chủ động đi theo, cho dù xảy ra chuyện cũng không liên quan tới ông ta.

Trần Mộc lại nịnh nọt khen tặng vài câu, sau đó trở về đem Chu Dật Cẩn ném vào chiến xa. Kim Phán Nhi ngồi vào chỗ điều khiển nhanh chóng đuổi theo đội dị năng giả.

Hết chương 29

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Hồ Vũ

Chương 30: Nhược điểm của Nguyên Thăng...

Trần Mộc ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Chu Dật Cẩn mặt bê bết máu, nghĩ nghĩ, hắn lay tỉnh đối phương.

"Anh là ai ?" Chu Dật Cẩn hỏi, lập tức lại thấy được quần áo của đối phương:

"Tên cướp?"

"Tôi đưa cậu đi cứu Nguyên Thăng, có điều, cậu và cậu ta không được phép tiết lộ bất cứ tin tức gì của tôi." Trần Mộc mở miệng. Những dị năng giả đi tìm lang thú này, có lẽ còn chẳng đủ cho nó giết, nếu có thể cứu Nguyên Thăng, hắn nghĩ cách khống chế hai người này là được, giả mà họ có bán đứng mình...... Mỗi người đều ích kỷ, Trần Mộc tin tưởng bản thân cũng không ngại giết thêm hai người.

"Tôi đồng ý !" Chu Dật Cẩn lập tức trả lời. Y có tiền, nhưng có tiền cũng không thể mời được người cường đại như vậy. Tuy y biết thực lực của mình kém, nhưng y cũng đã gặp qua rất nhiều cao thủ. Căn cứ theo phán đoán của y, tên cướp trước mắt hẳn phải là dị năng giả cao cấp, ngoài ra còn có thể hoàn toàn hợp thể với linh thú. Người như vậy, tại sao y lại chưa từng nghe nói tới?

Nghiên Cứu chi thành vẫn luôn đối chọi với Thức Tỉnh chi thành, ngay cả việc chi tiêu người dân cũng lấy ra để so đấu, tất nhiên những dị năng giả cao cấp cũng sẽ được điều tra cặn kẽ, nhưng y lại chưa từng thấy tư liệu về người trước mặt này.

"Cậu đồng ý là tốt." Trần Mộc quan sát một chút, sắc mặt Chu Dật Cẩn không có gì khác thường nên cũng không nói thêm nữa, lại lấy hộp thuốc tùy thân của Kim Phán Nhi đưa cho đối phương.

Chu Dật Cẩn rớt hai cái răng, bị gãy một cái xương sườn, nhưng thương thế như vậy cũng không phải là nghiêm trọng lắm. Chẳng qua, y không có răng cửa nên đôi khi nói chuyện sẽ bị lọt gió một chút. Đương nhiên khi tới thành thị, chỉ cần một giờ đồng hồ, y lại có hai chiếc răng cửa như bình thường, còn có thể tự chọn màu sắc.

Chiến xa có tốc độ chạy rất nhanh, lang thú lại bị thương, dưới sự chỉ dẫn của vệ tinh, sau một ngày một đêm, cũng đã tới gần được đối phương.

Trong một ngày một đêm ấy, đội xe cũng dừng lại rất nhiều lần, ăn cơm vệ sinh, trao đổi nhân viên điều khiển. Kim Phán Nhi là phái nữ duy nhất nên rất được hoan nghênh, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn lại bị ngay cả người phụ trách nấu cơm quét tước thậm chí nhân viên hậu cần chuyên trách lái xe cũng bỏ qua. Có điều bọn họ cũng rất vui vẻ khi bị bỏ quên.

Chu Dật Cẩn vẫn rất phối hợp với Trần Mộc, chưa bao giờ có ý đồ rời khỏi chiến xa. Đương nhiên, nguyên nhân cũng là do y biết những người này không phải là đối thủ của Trần Mộc. Những dị năng giả này đeo huy chương cao nhất cũng chỉ có trung cấp, mà Trần Mộc, hẳn là dị năng giả cao cấp.

"Lang thú cách chúng ta rất gần, chuẩn bị chiến đấu!" Bộ đàm của tiểu đội được Kim Phán Nhi tạm thời sử dụng truyền đến âm thanh. Cô liếc nhìn Trần Mộc một cái rồi đi xuống xe. Dọc đường đi Trần Mộc đã nói về thực lực của lang thú cho cô biết, đợi lát nữa chiến đấu, cô sẽ phải vô cùng cẩn thận.

Chiến xa đứng ẩn nấp trong khe núi, không có người nào muốn đi bộ về thành, cho nên chiến xa tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong khi chiến đấu.

Dị năng giả và thợ săn dị thú cường đại đều xuống xe chuẩn bị, nhân viên hậu cần thì lưu lại trong này. Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đương nhiên cũng được coi là một trong những nhân viên hậu cần.

"Cậu ở lại chỗ này, tôi muốn đi xem tình hình một chút." Trần Mộc nhìn những dị năng giả và thợ săn dị thú này biến mất trong tầm mắt liền mở miệng. Hắn có thể khống chế không khí trong vòng bán kính mười mét xung quanh, cũng có thể thông qua không khí ở xa hơn để lấy tin tức, bởi vậy muốn ẩn nấp theo dõi cũng không khó. Có điều, trận chiến này đã bị vệ tinh giám thị nên có chút phiền toái. Cũng may, chỗ mà lang thú chọn để nghỉ lại là một khu rừng rậm rạp, thảm thực vật xung quanh có thể che dấu cho lang thú, đương nhiên cũng giúp hắn ẩn nấp dễ dàng. Thậm chí, Trần Mộc cảm thấy lang thú lựa chọn nơi này để nghỉ ngơi là do cảm nhận được giám thị của vệ tinh. Dị thú có giác quan rất mẫn tuệ mà con người không thể bằng được.

Chu Dật Cẩn liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, không nói gì. Thời điểm y uy hiếp Trần Mộc, thậm chí còn nghĩ đối phương sẽ giết mình, không ngờ mình có thể sống sót, mà đối phương còn đồng ý đi cứu Nguyên Thăng. Nếu Nguyên Thăng không có việc gì, khuất nhục lúc trước y sẽ cam chịu, nhưng nếu Nguyên Thăng mà xảy ra chuyện...... Chu Dật Cẩn vuốt hai linh thú cẩu đang ghé vào người mình. Để một thợ máy móc ở lại chiếc chiến xa do chính y cải tạo tuyệt đối là một việc nguy hiểm.

Trần Mộc đương nhiên biết Chu Dật Cẩn sẽ không ngồi chờ chết. Hắn dám rời khỏi chiến xa cũng bởi vì hắn biết, khi Nguyên Thăng còn chưa được cứu ra, Chu Dật Cẩn sẽ không làm những việc khác. Dù sao cũng sống hơn vài năm, tâm tư của Chu Dật Cẩn không khó đoán.

Nhanh chóng đi xuyên qua rừng, đồng thời cũng phải hết sức ẩn giấu thân hình, thời điểm Trần Mộc đuổi tới, lang thú và dị năng giả đã bắt đầu chiến đấu.

Dị thú là kẻ địch của con người, đây là điều mỗi người bị giáo dục từ nhỏ, cho nên khi nhìn thấy lang thú thì không có người nào hạ thủ lưu tình. Lang thú vô duyên vô cớ bị tấn công, lửa giận của việc mấy ngày hôm trước bị đánh trọng thương cũng bùng nổ, nó nhanh chóng đánh trả. Công kích của dị thú cấp chín không phải là thứ có thể thoải mái đối phó.

Đội ngũ này tính cả Kim Phán Nhi cũng chỉ có ba dị năng giả thực lực đạt tới cấp tám, không ai là đối thủ của lang thú, huống chi Kim Phán Nhi khi nhận được tin tức của Trần Mộc cũng không xông lên phía trước. Bởi vậy người có thể tổn thương lang thú càng ngày càng ít. Hai thợ săn dị thú cấp bảy vì muốn lập công mà xông vào đầu tiên thậm chí đã bị lang thú cắn chết tại chỗ.

Trần Mộc nhìn một vòng nhưng không nhìn thấy tên dã nhân quái dị kia đâu, ngay cả dùng không khí điều tra cũng không phát hiện, mãi tới khi lang thú tru lên lần thứ tư mới cảm giác được có người tiếp cận.

Thời điểm khi dã nhân này xuất hiện, trên người khiêng một con heo thú to lớn, phía trên heo thú, vậy mà lại là Nguyên Thăng đang quấn da dị thú ngồi lên. Sắc mặt của Nguyên Thăng so với mấy ngày trước khi bị hắn đút Dạ Lai Hương còn tốt hơn.

Dã nhân này cũng tru lên một tiếng, ném lợn rừng đi liền đứng bên cạnh lang thú. Anh ta có vẻ là một kẻ da dày thịt béo, tên băng của dị năng giả cũng không thể làm tróc da tay của anh ta, lửa của dị năng giả hỏa hệ cũng chỉ thiêu được một lớp lông mà thôi. Tốc độ của anh ta cũng rất nhanh, sức lực lại lớn. Một dị năng giả thấp bé sau khi bị bắt liền bị anh ta xé thành hai nửa, tình cảnh thật máu tanh, cho tới bây giờ Trần Mộc cũng không biết, còn có người có thể không kiêng nể gì mà giết chóc như vậy. Dã nhân kia, có còn xem mình là con người?

Ngoại trừ Kim Phán Nhi và hai người dị năng giả trung cấp, còn lại đều thành đối tượng công kích của dã nhân và lang thú. Bọn họ mở bộ đàm liên lạc, tình hình chiến đấu sẽ được đưa về tổng bộ của Thức Tỉnh chi thành. Nhìn thấy tình huống như vậy, Trần Mộc càng không thể tiến lên, mà trốn trên một cái cây xa xa.

Kim Phán Nhi dù sao cũng là con gái, giết không ít dị thú, nhưng lại chưa bao giờ giết người. Khi nhìn thấy dã nhân kia bắt được một dị năng giả vừa ăn cơm cùng mình đem đập xuống đất chết ngay tại chỗ liền xoay người bỏ chạy. Cô còn chưa lập gia đình chưa sinh con, cô không muốn chết ở chỗ này!

Người thoát được không chỉ có Kim Phán Nhi, còn có những người khác, ngay cả hai người dị năng giả cùng cấp với Kim Phán Nhi, sau khi thấy không thể đánh lại, cũng nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng tốc độ của bọn họ, sao có thể so sánh được với lang thú?

Trần Mộc ở trên cây lợi dụng không khí để di động, rất nhanh chặn đứng trước Kim Phán Nhi, nhưng không ngăn cản dã nhân và lang thú đuổi giết những người khác. Ở dã ngoại, dị năng giả muốn trốn cũng không thể trốn được lang thú truy đuổi. Bọn họ chạy như vậy, không những phân tán binh lực, mà còn để lộ phía sau cho kẻ địch công kích. Trần Mộc không cảm thấy hai người này có thể trốn được.

Quả nhiên, nửa giờ sau, dã nhân cả người nhiễm đầy máu tươi đứng trước mặt hắn, mà người muốn giết anh ta không ai có thể sống sót. Thấy trên người đối phương nồng nặc mùi máu tươi, Kim Phán Nhi liền lùi lại phía sau Trần Mộc, mà Trần Mộc cũng nhíu mày.

Sau khi da thú trên người dã nhân này bị thiêu hủy, liền lộ ra cơ thể toàn thân. Nếu so với anh ta, dù là Trần Mộc hay Nguyên Thăng, cũng đều thành bạch trảm kê. Anh đánh giá Trần Mộc một chút:

"Là...... mi." Hơi thở của Trần Mộc anh nhớ rõ rất rõ ràng.

"Chắc anh vẫn có thể trao đổi ?" Trần Mộc mở miệng. Đối phương không giết Nguyên Thăng, có lẽ vẫn có thể trao đổi, tuy rằng hành vi vừa rồi vô cùng đẫm máu.

Trần Mộc rất rõ ràng, nếu không phải hắn đã bị Thức Tỉnh chi thành truy nã, hắn sẽ không lựa chọn tiếp xúc với dã nhân này. Có điều hiện tại, tiếp xúc một chút cũng bình thường, hơn nữa nếu lấy cứng cọi cứng thì chắc chắn là lưỡng bại câu thương, nếu bị vệ tinh Thiên Sơn phát hiện sẽ càng nguy hiểm hơn.

"Mi nói chậm...... Một chút." Dã nhân lại nói.

"Tôi muốn mang Nguyên Thăng đi." Trần Mộc trực tiếp mở miệng. Hắn không thể giết dã nhân này, nhưng cũng có thể làm đối phương bị thương, có lẽ đối phương cũng biết rõ điểm này nên mới không vừa thấy đã ra tay.

"Ta muốn...... đi theo các người." Dã nhân nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng.

"Anh đi theo chúng tôi ?" Trần Mộc nhíu mày. Hắn không biết lai lịch của dã nhân này, nhưng vừa rồi đối phương giết người đã khiến hắn phải kiêng kị.

"Thái Sơn !" Một thanh âm đột nhiên vang lên. Trần Mộc rất quen thuộc giọng nói này, chính là kẻ ngày trước hay cãi nhau với hắn – Nguyên Thăng. Có điều, Thái Sơn ? Dã nhân này gọi là Thái Sơn ?

Sau đó, Trần Mộc liền nhìn thấy Nguyên Thăng từ xa xa chạy tới, trên mặt còn có sự hoảng hốt.

"Ừ." Dã nhân lên tiếng.

"Quần áo này...... Anh là tên cướp? Anh tới làm gì?" Nguyên Thăng đột nhiên thấy được Trần Mộc. Đã xử lý bản thân sạch sẽ – Trần Mộc cùng với trước đó khác nhau hoàn toàn, nhưng hắn vẫn mặc quần áo của Chu Dật Cẩn như lúc trước. Nguyên Thăng lập tức hổn hển mở miệng.

"Chu Dật Cẩn nhờ tôi đi cứu cậu."

"Dật Dật không sao chứ ?" Nguyên Thăng lập tức hỏi.

"Ta, có thể cùng...... đi với các người không ?" Người dã nhân gọi Thái Sơn này tiếng nói rất kì quái.

"Thái Sơn, anh theo chúng tôi trở về? Tiểu lang thì làm thế nào ?" Nguyên Thăng ngược lại đã có thể kéo quan hệ với người đã ở chung cùng anh hai ngày. Trần Mộc thấy vậy thì có chút hiếu kì.

"Tiểu lang có thể ở bên ngoài, chỉ cần nó kêu một tiếng, ta có thể đi đến." Dã nhân nói chuyện lưu loát hơn một chút.

"Anh không có thân phận, cũng không lập hồ sơ ở liên minh, muốn đi cùng chúng tôi cũng không đơn giản" Trần Mộc mở miệng.

"Nguyên Thăng, tôi tới tìm cậu. Cậu ở đây đợi người đuổi giết hay đi về cùng tôi thì tùy." Trần Mộc nhận ra Nguyên Thăng thân thiết với dã nhân này.

"Tôi đương nhiên phải đi về......" Nguyên Thăng mở miệng. Ở cùng dã nhân, hơn một ngày thì còn mới mẻ, chứ lâu hơn thì chắc chắn không chịu nổi. Tuy rằng hai ngày nay Thái Sơn đã lấy thảo dược cho anh lau, nhưng da của anh vẫn bị rạn nứt bởi phóng xạ.

"Vệ tinh đã giám thị nơi này, dã nhân và lang thú là mục tiêu chú trọng. Cậu có thể theo chúng tôi về, có điều anh ta thì không thể." Trần Mộc tiếp tục trần thuật mọi việc. Hắn rất vừa lòng tình huống hiện tại. Vậy mà Nguyên Thăng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã trở thành bạn bè của dã nhân, cũng khiến cho hắn được một phần lợi lớn. Lúc này Thức Tỉnh chi thành đang truy nã mình, nhưng dã nhân đã giết dị năng giả và làm bạn với dị thú này bọn họ cũng sẽ không buông tha.

"Vệ tinh?" Nguyên Thăng kinh ngạc một chút. Anh không nghĩ tới đời này mình còn có thể nhận được đãi ngộ như vậy.

Thời gian của ba người không còn nhiều lắm, bộ đàm liên lạc của những người đó chắc chắn sẽ ghi lại tình hình truyền về, ngược lại bộ đàm của Kim Phán Nhi đã được đóng lại. Nguyên Thăng hơi do dự một chút, liền quyết định:

"Tôi về cùng anh." Về phần dã nhân bị mọi người để ý này, cũng chỉ có thể tiếp tục bị vệ tinh truy tung. Bọn họ không ai dám đem người đã trở thành mục tiêu rõ ràng này về thành thị.

"Vậy là tốt rồi, cậu để cho lang thú bắt cậu một chút" Trần Mộc mở miệng. Nguyên Thăng tuyệt không thể lông tóc không tổn hao gì trở về, anh chỉ có thể lấy thân phận một người được Kim Phán Nhi cứu để trở về.

Dã nhân Thái Sơn chần chờ một chút, khiến cho lang thú bắt Nguyên Thăng, nhìn qua thì có vẻ da tróc thịt bong, có điều cũng không tổn thương đến gân cốt, thoa thuốc một chút thì có thể khỏi hẳn.

"Đau chết tôi, tiểu lang, Thái Sơn, oan ức cho các người một chút. Sau khi tôi trở về nhất định sẽ đi gặp các người!" Nguyên Thăng một bên đau, một bên giơ chân.

Dã nhân nhìn anh một cái, đột nhiên mở miệng:

"Tôi không gọi Thái Sơn, cậu có thể gọi tôi...... Lý Quân."

"Lý Quân tên này rất bình thường, Thái Sơn nghe không tốt hơn sao ? Lúc trước tôi đã xem một quyển sách có vượn người gọi là Thái Sơn, Thái Sơn kia cũng làm bạn với thú." Nguyên Thăng bị Kim Phán Nhi khiêng trên vai, còn lải nhải. Lý Quân trực tiếp cưỡi lên lưng lang thú rời khỏi, hướng gò đất chạy tới.

"Không nghĩ tới ngắn ngủn hai ngày, cậu liền có thể quá giang một cao thủ." Trần Mộc nhìn Nguyên Thăng đang bị Kim Phán Nhi khiêng, thật đúng là việc vui.

"Thao, mẹ nó, anh ta còn tốt hơn anh !" Nguyên Thăng lập tức mở miệng.

Trần Mộc trực tiếp đánh hôn mê đối phương, mẹ là người quan trọng nhất của hắn!

"Trần lão đại, anh đi về trước đi!" Kim Phán Nhi mở miệng. Sau khi trở thành dị năng giả, cô nghĩ bản thân đã rất lợi hại, về sau cũng có thể giúp Trần lão đại. Nhưng lúc này nhìn lại, Trần lão đại vậy mà còn lợi hại hơn...... Có điều, cô ít nhất vẫn có thể là chân chạy việc chứ?

Thế giới này thật đáng sợ, tại sao cứ một người so với một người còn lợi hại hơn ?

Trong lúc Trần Mộc lén lút trở về, đi vào phía sau chiến xa của Chu Dật Cẩn, Kim Phán Nhi khiêng Nguyên Thăng đang "Hôn mê" đã trở lại.

Hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro