Chương 56-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Chấp nhận duy nhất

  Bản lĩnh của Triển Phi Dương hiện tại rất lớn, thật ra tên này ngồi trong đại đường bên dưới, căn bản có thể cảm thấy được Lạc Dực đã rời khỏi...

"Vân nhi, tên khốn đó thật sự không làm gì cậu? Hắn rốt cuộc là ai?"

Rõ ràng đã xác định rồi mới ra ngoài, hơn nữa chỉ mới đi có một nén nhang... nhưng quan tâm tất loạn, nam nhân lúc này khẩn trương vô cùng, hận không thể mọc ra đôi mắt x quang, ôm người yêu vào lòng, tỉ mỉ kiểm tra trên trên dưới dưới một phen! Đặc biệt là kiện y phục mà Thẩm Lăng Vân cột trên eo, càng nhìn càng chướng mắt!

Dù sao ở đây không có người ngoài, đóng cửa xong, chuyện đầu tiên nam nhân làm chính là kéo y phục chướng mắt đó xuống, ném xa, còn chưa hết giận, hung hăng dẫm cho mấy cái... nếu không phải Lăng Vân cản lại, hắn không chỉ dẫm y phục để tiết hận thế này đâu!

"Ừ, tôi không sao... người đó thích là Thẩm Lăng Vân trước kia, người ta là trúc mã trúc mã, tuổi nhỏ vô tư... cho nên sau khi biết chuyện của chúng ta, nhất thời mất khống chế... tuy xém chút đã xảy ra chuyện không hay, nhưng Lạc Dực không phải người xấu, hơn nữa đối với tôi đặc biệt tốt, vẫn biết kiềm ngựa trước bờ vực..."

Nói tới chuyện này, lưng Thẩm Lăng Vân cũng đổ mồ hôi lạnh, nhưng nếu nói tới ngọn nguồn sự việc, thì lại không khỏi ném cho nam nhân cái liếc mắt trắng__ là ai hận không thể khiến toàn thế giới biết quan hệ của bọn họ? Cư nhiên lại lưu vết hôn rõ như thế! Nếu không, người ngoài sao có thể biết...

"Kìa, Lăng Vân... cậu chắc không phải đồng tình với hắn chứ? Trúc mã gì chứ... đó là Thẩm Lăng Vân trước kia, cậu là của..."

__ Triển Phi Dương căn bản là khẩn trương tới đứng ngồi không yên, từ ngữ mang tính chiếm hữu gì cũng dùng hết!

Cái gì mà 'xém chút đã xảy ra chuyện không hay'? Đó chỉ là 'chuyện không hay' thôi sao? Vừa nghĩ tới nam nhân đó vừa rồi xém chút làm gì bảo bối của hắn... Triển Phi Dương hiện tại đã hối hận không giải quyết luôn tên đó! Vạn nhất thật sự có chuyện, vậy hắn...

Nhìn thái độ của Lăng Vân... nè nè, nhàn định quay đầu đi là sao?

Chắc không phải bị tên Lạc Dực gì đó bày tỏ tình trúc mã xong... Lăng Vân động tâm chứ...

"Cậu nghĩ bậy gì đó!" Thẩm Lăng Vân không tốt lành gì đảo mắt nhìn tên kia, hôm qua mới đáp ứng thử quen nhau xem sao... kết quả nửa đêm đã bị ăn sạch sẽ, hiện tại còn bắt đầu ăn dấm chua... cái 'tiến độ thần tốc' này thật khiến y phải suy nghĩ lại, mình có phải đã quá nuông chiều tên này rồi, luôn được một tấc lấn một thước... y chỉ đành thở dài, đột nhiên cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, "Phi Dương, thật ra trúc mã trúc mã gì đó, không chỉ là tôi và Lạc Dực..."

Đối với ánh mắt không hiểu của nam nhân, y cảm thấy rốt cuộc vẫn phải nói rõ chuyện cho tên này... tránh để bị báo thù mà không biết vì sao...

Trúc mã trúc mã, ba sư huynh đệ cùng trưởng thành dưới gối Thanh Tùng lão nhân, từ nhỏ đã chôn giấu quan hệ tam giác luyến trong lòng... cuối cùng, đại sư huynh khi sư diệt tổ... nhị sư huynh không đội trời chung, Lăng Vân trái phải khó xử, dẫn binh vây sát, lại xém chút táng mạng trong tay người mình thương...

__ Thẩm Lăng Vân rù rì nói rất lãnh đạm, đó là chuyện của người khác... y không biết sau khi Triển Phi Dương nghe rồi có đau đầu hay không, dù sao y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy muốn bùng đầu... chuyện hai người bên nhau, nếu bị những võ lâm chính đạo và triều đình biết được... quả thật chính là số mệnh oan gia ngõ hẹp, đầu thai rồi cũng không cho bọn họ dễ chịu...

Nam nhân bên cạnh rất lâu không nói gì, chân mày càng lúc càng nhíu chặt... người khác nếu thấy, sẽ cảm thấy đau lòng__

"Phi Dương... cậu đừng quá lo lắng, có lẽ chuyện sẽ có biến chuyển, vạn nhất Thanh Tùng lão nhân không phải do cậu giết thì sao?"__ Trong đó nói không chừng còn có bí mật gì, nhưng câu này hiện tại y không thể nói rõ với Triển Phi Dương, nếu không vạn nhất nam nhân này đi tìm Lạc Dực gây phiền thì sao? Vẫn phải đợi y tra rõ rồi mới nói...

Ai biết, Triển Phi Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhanh như sét đánh không kịp bưng tai đẩy y ngã nhào xuống giường, vừa rồi còn vẻ mặt thâm trầm, đột nhiên lại biến thành con chó lớn, nặng nề áp trên người y, cư nhiên còn dám dùng vẻ mặt đáng thương nhìn y__

"Lăng Vân... cậu sẽ không vì những chuyện tầm phào này... mà rời khỏi tôi chứ?"

Thanh Tùng lão nhân là ai? Ai giết... hắn căn bản không chút để ý! Là hắn giết cũng vậy, có người muốn giá họa cho hắn cũng thế... căn bản không quan trọng! Binh tới tướng ngăn, nước đến đắp đê... đây chính là Triển Phi Dương! Nhưng một hậu quả duy nhất mà Triển Phi Dương cực kỳ sợ là__ sợ bảo bối Vân nhi của hắn sẽ ghét hắn... không cần hắn...

Thẩm Lăng Vân tức giận trừng con chó cỡ lớn này, mắt phượng trừng nửa ngày mới phản ứng lại... hóa ra mình đang lo lắng cho cái tên vô tâm vô phế này!

"Vân nhi, trả lời tôi... dù trời có sụp xuống, tôi cũng chống cho cậu, nhưng cậu không thể rời khỏi tôi... đừng rời khỏi tôi..."

__ Nam nhân vẫn cố chấp làm nũng, liếm liếm chân mày y, dịu dàng mà thấp thỏm. Cố chấp nhìn mỗi một biến hóa nhỏ nhặt trên mặt y, đợi lời hứa của y__  

Chương 57: Lời hứa đã đợi bảy năm

  "Cậu xuống trước đi... eo sắp gãy rồi... khốn kiếp..."

__ Mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi, lại không tự chủ mang theo chút khiển trách trong ngữ điệu.

Chuyện ban đầu vốn không phải vậy! Thẩm Lăng Vân càng nghĩ càng thấy không đúng__

Ban đầu... y bị tên khốn này lừa, sau đó bị ức hiếp... tiếp sau đó, thì cùng xui xẻo với tên này, bị nổ tới nát xương nát thịt!

Khó khăn lắm mới có cơ hội trọng sinh, rõ ràng y muốn truy bắt tên khốn ức hiếp mình để phanh thây vạn đoạn... nhưng không biết sao lại không hạ thủ được, bảy năm sớm chiều bên nhau, nhìn gương mặt này liền nhớ tới từng giây từng phút mình dụng tâm bảo hộ người này, mỗi một cảnh tượng cảm động... lại thấy nam nhân này liều mạng vì nhiệm vụ của y, nghe nam nhân này thề hẹn chân thành, cảm thụ từng chút sự bảo hộ của nam nhân... tâm mềm đi, trong mơ hồ đã đáp ứng yêu cầu thử quen nhau... kết quả mới đáp ứng, đã bị ăn sạch sẽ, hiện tại còn muốn y hứa hẹn cả đời...

__ Mình đang chịu thiệt, thiệt thật lớn!

Quả nhiên Triển Phi Dương thương yêu bà xã nhất! Vừa nghe thấy y không thoải mái, chó cỡ lớn lập tức ngoan ngoãn leo xuống, nhưng Thẩm Lăng Vân nhìn con chó lớn vẫn ngồi xổm ở đầu giường đáng thương chờ đợi lời hứa của mình, ánh mắt đó... xoắn xuýt trong lòng... nói trắng ra, là đau lòng thôi!

Có giận cỡ nào... vẫn không chịu nổi ánh mắt đáng thương của nam nhân... cuối cùng, mỹ nhân không giận nổi nữa, chỉ đành nghiến răng__

"Được rồi được rồi, đừng ồn nữa... tôi đáp ứng cậu còn không được sao? Cậu phải tốt với tôi, sau này không cho phép ức hiếp tôi, không cho phép lừa tôi... khi tôi không đồng ý, cậu, cậu không được cứng rắn... vậy thôi liền, liền đáp ứng, chúng ta phải sống tốt, sau này có trở ngại gì tôi và cậu cùng sóng vai vượt qua, chúng ta có thể không xa rời..."

Ai, sao mình lại kém cỏi như vậy, không chống nổi ánh mắt rõ ràng là đang cố ý bán manh? Bán manh vô sỉ rõ rành rành!

Mỹ nhân chu đôi môi gợi cảm, con mắt xinh đẹp chớp sáng, viết đầy ủy khuất... eo của y, còn có chỗ bên dưới... rõ ràng còn đang đau, đau đến đòi mạng, vừa xấu hổ vừa tức giận...

Nhưng nam nhân trước mắt, trên mặt từ kinh hỉ, tới cảm động... nhịn không được hoa chân múa tay, cầm lòng không đặng ôm thật chặt... xem ra chết một lần thật tốt! Bảy năm khổ sở chờ đợi, cuối cùng cũng khai hoa kết quả... Triển Phi Dương đường đường nam nhi bảy thước, khiến người thiên hạ nghe danh đã biến sắc, giờ lại giống như đứa trẻ bị nguyên bảo từ trời rơi xuống đầu làm choáng váng, cao hứng không biết tay chân nên đặt ở đâu mới tốt, thậm chí cao hứng rơi lệ... ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào...

"Lăng Vân, Triển Phi Dương tôi phát thệ__ suốt đời này, tôi chỉ đối tốt với mình cậu, dùng tất cả sức lực của tôi đối tốt với cậu, không để cậu chịu ủy khuất, để cậu mỗi ngày đều vui vẻ, vĩnh viễn không để cậu phải hối hận vì quyết định hôm nay..."

Ôm bảo bối của mình, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt bao hàm thâm tình của nam nhân giống như mang theo ma pháp, khiến vị đạo cả căn phòng đều thay đổi... giống như đâu đâu cũng là bong bóng màu hồng, đâu đâu cũng là ngọt ngào.

Thẩm Lăng Vân eo nhức lưng đau không có sức lực đẩy hắn ra, bất giác co giật môi... thật ra, thật ra mình đang nuôi một con chó bự đi? Đúng không đúng không!

Chỉ đáng tiếc, mỹ nhân bỏ qua một chuyện... muốn nuôi con chó lớn thế này, không dễ như tưởng tượng của y__ "Bảo bối? Eo còn đau không? Thuốc đổ hết rồi, có cần tôi đi mua bình khác không?"

"Không cần nữa... chỉ hơi xưng thôi... lát nữa tôi vận công hoạt huyết, thì sẽ không sao nữa!"

__ Vốn là không muốn đối phương lo lắng hổ thẹn, hơn nữa hiện tại y lại có bản lĩnh đó... nhưng mỹ nhân không ý thức được, nói đơn giản như thế thì không khác gì đang cùng một con đại hôi lang nói rằng "không sao, cứ tận tình ăn đi, tôi không đau..."

Thế là, mắt đại hôi lang nhìn lên thân thể ngồi trên giường tạm thời vẫn không một mảnh vải, đang dùng đệm giường quấn người, làn da trắng trắng mịn màng như sữa, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, còn cả gương mặt tuấn mỹ không thể khống chế nhiệt độ vì ánh mắt của hắn, mà không thể tự chủ đỏ lên... bảo bối này là của hắn, chỉ cần nghĩ tới sự thật này, tim hắn liền đập thình thịch.

"Cậu... cậu nhìn cái gì... tôi chưa đáp ứng..."

__ Thẩm Lăng Vân ngửi được vị nguy hiểm, mắt phượng trừng to, không tự chủ rụt về sau... mông của y hiện tại vẫn còn giữ lại cảm giác xấu hổ bị tiến tiến xuất xuất, bị lắp đầy hôm qua...

Nam nhân hung hăng nuốt một họng nước miếng, thanh âm đã vì dục vọng mà khàn đi, lại đổi sang vẻ dịu dàng vô hại__ "Bảo bối ngoan, không phải eo mỏi sao? Cậu nằm xuống... tôi xoa cho..."

Nhìn chằm chằm đường cong ưu mỹ trơn nhẵn... tay nam nhân bắt đầu chậm rãi xoa lên, ánh mắt sớm đã dính chặt chẽ không thể rời... Thẩm Lăng Vân nằm úp lên gối không nhìn thấy, sau lưng, độ cong khóe môi của nam nhân dần biến lớn__

Kỳ thật Vân nhi... cũng không cự tuyệt không phải sao...  

Chương 58: Hậu quả dẫn sói vào nhà

  "Vân nhi... thoải mái không?"
Nam nhân ngồi xổm trên giường, vẻ mặt vợ nhỏ dịu dàng hiền thục, cẩn thận xoa bóp thắt lưng đau nhức của y, từng tấc từng tấc... cái khác không nói, thủ pháp cực chuyên nghiệp, lực đạo hợp lý, Thẩm Lăng Vân cảm thấy đau nhức trên eo giảm đi rất nhiều, vùi đầu vào gối thỏa mãn cong mi...

"Không tồi, rất chuyên nghiệp... cái này cậu cũng học?"

Ừ ừ, cái này cũng nên biểu dương chút... sau này mang theo thầy mát xa tùy thân cũng không tệ đâu!

"À, cái này không phải, trước kia thường đi Spa, rồi quen..."

Đại thiếu gia chỉ quen người khác phục vụ cho mình, phục vụ cho người khác như vậy vẫn lần đầu tiên... đương nhiên, nam nhân lại ngọt như được ăn mật, trước kia mỗi lần cùng huấn luyện, nhìn Lăng Vân mệt tới eo đau lưng mỏi, hắn sớm đã muốn làm thế này, nhưng vẫn luôn cố kỵ, vẫn sợ bị phát hiện ra tình cảm này, bị chán ghét, bị bài xích...

Xem ra, hắn nên sớm một chút trở nên dũng cảm, nói không chừng đã sớm tu thành chính quả rồi!

Nam nhân nhìn chằm chằm bờ lưng trơn mịn phát ngốc, mỗi tấc da thịt dưới bàn tay đều khiến hắn rục rịch muốn động...

Thẩm Lăng Vân nghe câu trả lời của hắn xong, nửa ngày không nói gì, rồi lại đột nhiên phun ra một câu__ "Xì, Triển đại thiếu gia... trước kia đi mấy chỗ tình sắc không ít đi? Những phục vụ đó có phải đã hầu hạ ngài thoải mái sung sướng... tôi không có bản lĩnh đó, chỉ sợ ngài ở không bao lâu sẽ thất vọng thôi..."

Nam nhân hơi ngây ra, sau khi cân nhắc tỉ mỉ câu nói này, đột nhiên lộ ra chút đùa vui__ "Bảo bối... tôi có thể nào lý giải rằng... cậu đang ghen không..."

Đây là điềm báo tốt!

"Ghen cái đầu cậu! Lo xoa bóp đi... tôi không rảnh như vậy!"

Ai đó bị đâm trúng tim đen, vùi mặt càng sâu vào gối, nếu chịu thừa nhận, thì còn là Thẩm Lăng Vân khó tính sao... sao mình lại mất mặt như thế, thuận miệng buột ra mấy lời chua lè đó? Nhưng vừa nghĩ tới Phi Dương thường đi mấy chỗ kia, được những người kia mò tới mò lui, y liền thấy không vui...

Động tác trên tay nam nhân dần chậm lại, thân người hơi nghiêng tới trước, cúi xuống, cười vui vẻ__

"Bảo bối, cậu yên tâm! Tôi có cậu rồi, sau này sẽ không có bất cứ hơi sức nào ngóng bên ngoài..."

Trên tay hơi dùng lực, vừa đúng ấn lên huyệt vị có hiệu quả, huyệt vị này, thư kinh hoạt huyết, giảm đau, tóm lại rất tốt, chính là hơi đau chút... mà Thẩm Lăng Vân thì bất ngờ__

"Cậu có ý gì... đừng cho rằng tối qua, tối qua..." Đừng cho rằng tối qua ăn y sạch sẽ, sau này y phải ngày ngày đút no con đại hôi lang này, y còn phải tra án, sao có thể ngày ngày bị làm tới không xuống giường được! Tuyệt không đồng ý! Nhưng lời còn chưa tới môi, ở eo lại chợt đau nhói, "Ưm ư..."

Tiếng rên nhẹ dụ nhân bật thoát ra, ánh mắt nam nhân càng bỏng cháy.

"Vân nhi, tôi giúp cậu ma xát bên dưới một chút nha? Vừa mở mắt ra, đã để lõa thân chạy loạn khắp phòng... tiểu xấu xa, dụ dỗ người! Đã điểm hỏa rồi, vậy thì cậu phải phụ trách chứ... tôi bảo đảm, sẽ rất thoải mái, càng làm càng thoải mái, khiến cậu bay lên trời được không..."

Đại hôi lang gian xảo vô cùng, Lăng Vân vừa mới nói "Tôi không đồng ý, thì không được phép làm"... cho nên nhân lúc y còn chưa nói "không đồng ý", nam nhân vừa nằm lên lưng y nói lời khiến y mặt đỏ tim đập, từng trận nhiệt khí bên tai khiến Thẩm Lăng Vân toàn thân chấn động, từng cảnh tượng xấu hổ tối qua lại hiện lên trong đầu, nhân lúc y ngây ngẩn, nam nhân đã nhanh chóng trượt tay từ eo tới giữa hai chân xinh đẹp thẳng tắp, cho nên khi Thẩm Lăng Vân tỉnh táo lại, muốn ngăn cản...

"Ha a... a... chỗ đó... đừng... dừng lại..."

Không bận tâm che giấu gương mặt đỏ bừng, cố gắng quay đầu lại... ngón tay thon dài mang theo vết chai của nam nhân đã tiến vào trong người, xe quen đường cũ nhẹ ma sát nơi mẫn cảm nhất của y... nói cũng không hoàn chỉnh nổi, thì làm sao còn có thể cự tuyệt hoàn chỉnh?

"Bảo bối, yên tâm... tôi sẽ không dừng lại... tôi sẽ khiến cậu rất thích... rất thích..."

Giọng nói thấp khàn của nam nhân đã nhiễm đầy dục vọng... cố gắng bẻ cong lời nói của y, bảo bối Vân nhi của hắn, vẫn luôn dễ thương như thế!

"Ô a... a a... ha a... a a a... Phi Dương... Phi Dương... chậm, chậm một chút..."

Phi Dương tên khốn kiếp!

Mỹ nhân chỉ đành chấp nhận sự thật mình bị nam nhân tách hai chân ra, hung hăng đỉnh vào... từng chút từng chút, mặt đỏ tim đập, giống như muốn bay lên tầng mây, vừa hưng phấn vừa xấu hổ, rất nhanh khiến y muốn mắng cũng mắng không được...

"Ừm, bảo bối... tôi đang... tôi đang ở trong người cậu... bảo bối thật đáng yêu, gọi tên tôi đi..."

Bên tai, là tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng thở rất thô trọng, nhưng cũng càng lúc càng quen thuộc...

Lúc này, Thẩm Lăng Vân cảm thấy mình thật xui xẻo__

Kết giao không thận trọng, dẫn sói vào nhà!

Hơn nữa, ai biết đại hôi lang này khó nuôi như thế chứ! Quả thật là muốn mạng già của y luôn...  

Chương 59: Tiểu gia là danh bộ! không phải danh quán!

  Đợi khi sói đuôi bự Triển Phi Dương ăn uống no nê, còn chưa hết thèm đứng lên khỏi người mỹ nhân... trời đã tối rồi!

Nhìn chiếc giường bừa bộn, mỹ nhân khóc không ra nước mắt cắn nát tên đại sắc lang vô số lần trong lòng, nhưng y không thể ngày ngày nằm trên giường không làm việc chứ? Lần trước đúng lúc nên ngủ, hiện tại thì không được! Y còn có chính sự, không thể tiếp tục ngủ!

Tâm không cam tình không nguyện bị tên khốn này dìu dậy, cái mông đáng thương của y... nhưng y vẫn kiên trì ngồi nửa canh giờ, Thẩm Lăng Vân trước kia có nội công tốt, dù sao sau khi y đầu thai không học tự thông, tự biết cách dùng, cho nên điều khí hoạt huyết gì đó vẫn biết làm!

Triển Phi Dương biết mình lại không biết nhịn, làm quá hung, nên trở nên ngoan ngoãn, nhân lúc y ngồi vận khí không rảnh để ý tới mình, liền nhanh chóng chuẩn bị nước tắm cho y, còn mua một bộ y phục xuất môn, lại bắt đầu mang vẻ mặt hổ thẹn cộng thêm bán manh ngồi trước đầu giường đợi y 'giáo huấn'.

Khi bước xuống giường, Thẩm Lăng Vân cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều, không còn đau xót như trước, eo cũng không còn nhức lắm, ngay cả chỗ khó mở miệng... cũng đã bớt xưng! Bất giác âm thầm phỉ nhổ một câu__ Nếu để nguyên chủ nhân của thân thể này biết mình dùng nội công tốt để làm cái này, không biết sẽ có cảm tưởng gì!

Hiện tại y không có sức lực mắng kẻ đầu sỏ, nhanh chóng tắm xong, nhận y phục do nam nhân tươi cười nịnh nọt dâng lên... y phải nhanh chóng xuất môn, đi tìm Phụng Thiên Lam!

Y quả thật cho Lạc Dực biết nơi ở của Phụng Thiên Lam và Ngạo Thiên Di, y cũng tin vào nhân phẩm của Lạc Dực, sẽ không làm bậy... nhưng đêm dài lắm mộng, bức Phụng Thiên Lam trở về dù sao cũng là ý của hoàng thất, tam vương gia lại sắp tới, kéo dài như thế cũng không phải là cách, tóm lại phải tìm bọn họ thương lượng trước để biết dự tính tiếp theo!

Nhưng khi lúng túng quẫn bách nhìn thân thể mình lại bị phủ đầy một tầng "ấn ký chuyên thuộc của ai đó", Thẩm Lăng Vân cầm y phục mới mở ra, gương mặt nhỏ còn chưa tan làn đỏ lập tức đen đi mấy phần__

"Triển Phi Dương... đây là cậu mua?"

Hít thật sâu, cộng thêm nghiến răng nghiến lợi... còn cả ánh mắt bắn ra tia muốn giết người!

"Ừ, đúng vậy... trước đó khi đi mua thuốc đã đặt làm rồi, vốn đã nói cần gấp, tối là có thể lấy, vừa đúng lúc đi lấy luôn! Vân nhi thích không? Tôi cảm thấy cách thức này rất thích hợp với cậu... chỉ là trấn này nhỏ, không có thứ nào tốt, đợi chúng ta rời khỏi Đào Nguyên trấn này rồi, đến nơi lớn hơn, tôi lại làm cho cậu mấy kiện tốt hơn..."

__ Nam nhân trả lời rất nghiêm túc, hoàn toàn không biết chỗ nào không đúng, bảo bối của mình, ăn gì dùng gì, đều phải cẩn thận chu đáo, phải là tốt nhất!

Tại trấn nhỏ này, quả thật không có tiệm may vá gì ra dáng, ngay cả chất vải tốt cũng không tìm được, bộ này là hắn đến nhà một đà chủ vơ vét được, nghe nói là đồ từ Giang Nam, đà chủ này trên danh nghĩa dù sao cũng là giàu nhất tại trấn, trước đó không lâu từng đi Giang Nam một chuyến, mang về... đúng lúc tên đó đang chuẩn bị thành thân, tìm mấy tiệm may tốt trong thành may giá y cho tân nương tử tại nhà, toàn bộ đều bị hắn tóm làm tráng đinh, lúc này mới kịp làm ra.

.... Hắn vẫn luôn nghĩ phải cho Lạc Dực ăn mặc thật kỹ, bình thường hoàn toàn không chú ý y phục, đã chói mắt như thế, nếu mà tỉ mỉ ăn bận... thật muốn xem thử bảo bối của hắn rốt cuộc có thể kinh diễm tới mức nào...

Đương nhiên, Thẩm Lăng Vân đen mặt không nhận tình, thật ra cũng có nguyên nhân khác__

Quần trong áo trong là thượng phẩm tơ tằm thì không cần nói, trường bào gấm thủy ngọc sắc, gấm hoa tự dệt, bên trên còn có hương vị đàn hương nhàn nhạt được đặc biệt xông, toàn bộ nút cài là trân châu thiên nhiên, thắt lưng khảm ngọc lục bảo, dây buộc tóc cũng màu ngọc lục bảo cùng một cây trâm dài mã não... còn có đôi giày cao dùng sợi vàng tơ bạc đan thành...

Mỹ nhân mặt đen thui cuối cùng hết nhịn nổi__

"Triển Phi Dương! Mi rốt cuộc muốn chơi trò gì? Tiểu gia là tứ đại danh bộ! Danh bộ đó! Không phải là đầu bài danh quán!"

Rốt cuộc đã sai ở đâu... lẽ nào muốn y mặc như thế này đi bắt tội phạm? Y đi tra án, hay là đi cho người ta thưởng ngoạn? Hay là đợi bị cướp?

Là dây thần kinh nào trong đầu tên này lắp sai!  

Chương 60: Nguyệt hạ mỹ nhân

  Vì vấn đề y phục, Thẩm Lăng Vân thực sự tức giận "hành vi bỉ ổi" của ai đó có ý đồ muốn y ăn bận thành vật thưởng ngoạn... nghiến răng nghiến lợi trừng trị kẻ đầu sỏ ngu năm trăm cái hít đất... dù sao cũng tốt nghiệp trường cảnh sát, hình phạt cũng mang vị cảnh sát.

Chẳng qua mỹ nhân tức mù đầu đã quên... Triển Phi Dương hiện tại không phải năm đó có thể so sánh, đối với một nam nhân có tuyệt thế võ công mà nói... năm trăm cái hít đất? Chuyện nhỏ mà!

Hơn nữa, Triển Phi Dương căn bản là dư thừa lực, vừa làm còn không quên xuất thần__

Thật đẹp! Quả nhiên Lăng Vân ăn mặc như vậy, hiển nhiên kinh động thiên nhân, đẹp tới mức khiến người nghẹt thở!

Còn Thẩm Lăng Vân sao, tức cũng tức rồi, phạt cũng phạt rồi, dù sao không phải chuyện lớn mang tính nguyên tắc gì, cũng không tới mức vì một bộ đồ mà luôn làm mình mẩy. Hơn nữa đã trễ như thế, bố trang, y trang đều đã đóng cửa... y muốn ra ngoài, trừ mặc y phục Triển Phi Dương chuẩn bị cho mình, thì không còn chọn lựa nào khác.

Thế là, tình cảnh triển hiện trước mắt Triển Phi Dương là__ Một mái tóc đen dài như thác được bới cao, vài sợi tóc mai tùy ý rũ trước trán, gương mặt tinh tế như hoa đào, tuy không có ý cười, nhưng không thể ngăn cản người khác khi nhìn thấy gương mặt này lập tức động tâm, thân hình thon dài một chút cũng không thấy yếu đuối, chỉ hơi đơn bạc mà thôi, khiến người ta càng muốn ôm ngay vào lòng, thương yêu trân trọng...

Mỹ nhân hoạt động tay chân một chút, xác định đã mặc kỹ lưỡng, vạn nhất gặp phải người xấu, đánh nhau có thuận tiện không... sau đó mới chuyển đôi mắt linh động sang nam nhân vẫn đang nằm trên đất, tiếp tục 'động tác lên xuống', thật ra đã sớm vì mỹ diễm đáng chấn động của người yêu mà nước miếng chảy dài__

"Phi Dương..."

"Ừ."

"Đừng làm nữa... được rồi... mấy hôm nay cậu cũng mệt rồi..."

Tiêu giận rồi, thái độ tự nhiên cũng chuyển biến tốt, nghĩ kỹ lại... người ta chỉ mua y phục cho y, lại bị phạt, Thẩm Lăng Vân có chút áy náy, cho nên cái gọi là 'miệng dao tâm đậu hũ' chính là chỉ loại người này.

Đương nhiên, nói xong câu 'mệt rồi', mặt Thẩm Lăng Vân lại nóng lên, muốn tự cắn lưỡi mình... tên này, mấy hôm nay căn bản là 'vùi đầu công tác' trên người mình nên mới mệt...

"Bảo bối, cậu thật tốt!"

Nam nhân lúc này mới hồi hồn, lập tức mỉm cười đứng lên, khi lau mồ hôi trên trán, lại nhân đó lau nước miếng ở khóe môi... cái gì là mỹ sắc quên ăn, hắn cuối cùng cũng hiểu rồi!

Người ta thái độ tốt như thế, lại bị phạt, còn không kêu khổ không than mệt, vẻ mặt hàm hậu nhìn y cười, còn nói "cảm ơn"... tên Triển Phi Dương này thật sự quá hiểu tính cách của Thẩm Lăng Vân, biết rõ càng như thế, tâm bảo bối của hắn sẽ càng mềm, nhất định sẽ không vì bộ y phục mà bực bội với hắn nữa... nam nhân này, rất gian!

Quả nhiên, Thẩm Lăng Vân sau khi thấy hắn như thế, trong lòng áy náy muốn xin lỗi... nói mình không nên tức giận bừa bãi, nhưng lại không tiện mở miệng, nghĩ tới nghĩ lui, nhẹ nhàng kéo tay áo nam nhân, giọng nói thật thấp__ "Nè, Phi Dương... đẹp sao..."

Dù sao cũng đã bận rồi... bận trang phục mà Phi Dương thích...

Tuy vừa rồi cảm thấy ăn mặc như thế không thích hợp với mình, thậm chí còn nổi giận với Phi Dương... Nhưng Phi Dương nhất định rất thích, không ai không thích được người mình yêu khen, nam nhân cũng thế...

Coi như chủ động lấy lòng, tiểu bằng hữu sau khi tranh cãi như con nít lập tức xin lỗi.

Chẳng qua, Triển Phi Dương nào nhỏ nhen như vậy... hơn nữa sao nỡ nổi giận với tâm can bảo bối?

"Đẹp! Lăng Vân nhà ta đẹp nhất!"

__ Nam nhân sẽ không tức giận, chỉ tự hào, nhẹ hôn lên gương mặt đỏ hồng, hận không thể gắng nụ cười hạnh phúc lên ánh trăng!

"Thấy ghê! Đừng nói bậy... đẹp gì chứ, như vậy không phải là hình dung nam nhân!" Quả nhiên, lửa nóng lại chiếm lấy gương mặt Thẩm Lăng Vân, "Vậy chúng ta đi thôi, phải tới chỗ Phụng Thiên Lam và Ngạo Thiên Di trước, sau đó bảo bọn họ cùng đi ăn cơm."

"Hả? Muốn tìm bọn họ?"

__ Triển Phi Dương lần này có hơi ngạc nhiên... thế giới hai người hiếm có mà!

"Ừm... sao vậy? Cậu không muốn đi? Vậy cậu ở nhà đợi đi!"

Thẩm Lăng Vân không rõ tại sao nhìn nam nhân... vừa rồi còn dịu dàng đầy mặt, đột nhiên lại biến sang vẻ không tình nguyện?

"Không! Không! Đương nhiên muốn đi! Nhất định phải đi!"

Vẻ mặt Triển Phi Dương có thể nói là phong vân biến ảo, tốc độ cực nhanh!

Đùa gì chứ... Lăng Vân của hắn tốt như thế, hiện tại còn ăn mặc dễ thương thế này... cho mấy tên đó xem, hắn không nỡ, nếu để mình Lăng Vân đi... vạn nhất bị dụ dỗ mất thì sao? Hơn nữa, Lạc Dực đó không phải còn đang ở trấn sao? Vạn nhất Lạc Dực thấy Lăng Vân xinh đẹp thế này, lại thú tính đại phát thì làm sao?

Nói sao thì vẫn phải làm vệ sĩ!

Thế là, một nén hương sau, bên ngoài đang lúc ngày đêm trao đổi, chạng vạng, hai thân thể thon dài thẳng tắp, mỹ nam tử phong cách khác biệt, sóng vai, tay cầm tay, hiên ngang qua phố... nói thật, là Thẩm Lăng Vân không chịu nổi hắn, chỉ đành cho hắn nắm tay, nếu không tên này nhất định muốn ôm y xuống lầu trước mắt mọi người!

Y thật không hiểu... nam nhân bảy thước đường đường, nam nhân tài ba như thế, sao trong một đêm đã biến thành con chó cỡ lớn, miếng cao da trâu chứ!

Trên đường, Triển Phi Dương sợ y đói, còn mua một vài đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn, hai người đi, con đường trở nên ngắn hơn, Thẩm Lăng Vân thậm chí không tìm được cảm giác đi bộ, đã tới trước khách *** của bọn Phụng Thiên Lam.

Nhưng hai người đều không ngờ được, người đầu tiên họ gặp trong đó, không phải Phụng Thiên Lam, cũng không phải Ngạo Thiên Di, mà là người dường như vẫn luôn trực trước cửa__

Lạc Dực?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro