Chương 11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11

Nào biết Thời Yến chỉ khựng lại mấy giây thì tiếp tục.

Con thỏ thấy thế, chỉ cảm thấy bản thân lập tức sẽ bị hút vào thân thể Thời Yến vắt khô, vội vã ứa nước mắt nhìn Thời Yến: “Vậy cậu muốn sao mới có thể không ăn tôi.”

“Ký khế ước chủ tớ, mày đơn phương chủ động nhận tao làm chủ.” Thời Yến lập tức nói.

“Không thể được, tôi đường đường là khí linh của hồn khí cao cấp, ở Thời gia bao nhiêu năm nay không ai có thể thuần phục tôi, giới hạn thấp nhất của tôi là khế ước bình đẳng, nếu không thà chết không theo!”

“Vậy thì chết đi.” Thời Yến lạnh lẽo nói, tăng nhanh tốc độ.

Con thỏ thấy thân thể mình đang chậm rãi biến thành trong suốt, linh lực trào về phía Thời Yến, ban đầu nó còn ôm may mắn, linh lực nó cất chứa cực kỳ đáng sợ, cho dù có tới hắc cấp cũng rất khó hấp thụ nó, huống chi Thời Yến chỉ là một tiểu quỷ xích cấp, chỉ sợ kết cục cuối cùng của y là nổ tan xác mà chết. Nhưng rất nhanh nó đã tuyệt vọng, vì linh lực thật nhiều vậy mà toàn bộ bị mặt dây chuyền hấp thụ.

Vừa rồi mặt dây chuyền này tấn công nó, nó liều mạng bảo vệ bản thân, phí sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng giữ được bản thể xuất hiện trước mặt Thời Yến, kết quả cuối cùng vẫn phải rơi vào kết cục bị mặt dây chuyền cắn nuốt, con thỏ nước mắt long lanh giãy dụa một lát, mở miệng: “Được rồi, tôi ký khế ước chủ tớ với cậu.”

Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt… phẩm cấp của mặt dây chuyền này cao hơn nó, nó hiện tại vô pháp phản kháng, nhưng nếu cùng tiểu quỷ nhân loại này ký khế ước, giữa hai bên không thể tấn công nhau, nó ngược lại sẽ an toàn. Đợi khi nó cũng tăng lên độ cao đó, nhân lúc mặt dây chuyền này không có khí linh, nó sẽ có cơ hội ăn phức mặt dây chuyền này!

Tuổi thọ của nhân loại không quá trăm năm, nhiều lắm nó chỉ chịu khuất nhục trăm  năm thì có thể giành lại tự do lần nữa, mà đợi nó nuốt mặt dây chuyền kia rồi, từ đây trong thiên hạ không còn hồn linh nào là thiên địch của nó nữa. Nghĩ thế, kỳ thật vẫn có lợi.

Con thỏ âm thầm đánh bàn tính toán, Thời Yến thấy ánh mắt nó lấp lóe, đương nhiên biết con thỏ gian xảo này khẳng định lại có chủ ý xấu, nhưng nếu đối phương đáp ứng ký khế ước chủ tớ, Thời Yến không lo nó sẽ gây ra sóng gió gì.

Thời Yến dừng động tác lại, con thỏ thấy Thời Yến nhìn mình chằm chằm, liền giơ một chân lên, rạch vào giữa trán mình, một đồ án màu đen phức tạp lập tức xuất hiện, nó nhắm mắt thầm thì: “Dùng linh khí giữa thiên địa làm chứng, tôi Bát Hỉ tự nguyện thần phục thiếu niên trước mắt này, trở thành tôi tớ của y, bảo vệ y suốt đời, vĩnh viễn không phản bội, nếu làm trái, tan thành cát bụi.”

Con thỏ vừa dứt lời, Thời Yến chỉ cảm thấy toàn thân lóe ánh đen, những tia sáng đó toàn bộ ngưng tụ lên chỗ cổ tay trái của y, cuối cùng hình thành một ký hiệu màu đen của tháp thời gian.

Thoáng cái, Thời Yến cảm thấy trong linh hồn của mình có thêm thứ gì đó, cảm giác kỹ lạ, thì ra là ý thức của con thỏ.

“Hóa ra tên của mày là Bát Hỉ…” Thời Yến nói: “Tuy chúng ta đã ký khế ước chủ tớ, nhưng nể tình mày là hồn khí, hơn nữa lớn tuổi hơn tao nhiều, sau này không cần gọi tao chủ nhân, gọi tên là được rồi. Tên của tao là Thời Yến, một trong số đông con cháu Thời gia, cũng là một ngự linh sư hoàng cấp.”

Thời Yến nói, y nhìn ra được trong lòng Bát Hỉ không phục, y vẫn hiểu đạo lý đánh một gậy rồi cho một cục kẹo.

Con thỏ sửng sốt, sau đó híp mắt nói: “Không ngờ là ngự linh sư hoàng cấp…”

“Mục đích tao đến đây là linh lực thời gian, chỗ cổ tay cần biến thành hình dạng chìa khóa.” Thời Yến nói.

“Chìa khóa gì chứ… tháp đen trên tay cậu đại biểu tôi thần phục cậu, là cấp cao nhất, cậu lấy cái này ra là được rồi, bảo đảm dọa chết đám già của Thời gia các cậu…” Con thỏ vung chân, không để ý nói.

Sắc mặt Thời Yến trầm xuống: “Tao không muốn bị người khác chú ý nhanh như thế, chuyện tao và mày ký khế ước chủ tớ, tao muốn che giấu đến thời cơ thích hợp rồi mới công khai, mày mà tháp linh của tháp thời gian, tao thấy cái khác mày không biết, nhưng lại rất giỏi chế tạo huyễn thuật, không đến nỗi chút đồ này cũng không che giấu được chứ.”

Bát Hỉ nghe thế, hừ hừ vài tiếng, cuối cùng vẫn đổi ký hiệu trên cổ tay Thời Yến thành chìa khóa màu bạc.

Bát Hỉ nhanh chóng lấy cớ bị thương rất nặng, trốn vào thân thể Thời Yến, nó là sinh vật trí tuệ do linh lực hóa thành, có thể chui vào thân thể Thời Yến.

Bên bờ biển to lớn chỉ còn lại Thời Yến, cùng với mười mấy linh lực thời gian teo tóp lơ lửng trên không, Thời Yến nhìn điểm sáng màu bạc lơ lửng trên cao, trong mắt hiện lên vẻ gian trá.

Linh lực thời gian của cả tháp thời gian chỉ còn lại mấy cái này, một nguồn tài nguyên lớn như thế nằm trong tay, không lợi dụng một chút quả thật có lỗi với bản thân.

Những linh lực thời gian này trước đó may mắn thoát được, vì thế hiện tại đã không còn sức lực gì, không có sự giúp đỡ của Bát Hỉ, chúng nhanh chóng chìm xuống, Thời Yến vội bắt hết toàn bộ, lúc này Bát Hỉ liền nhảy ra: “Nè nè, anh bắt hết chúng rồi, sau này người khác vào tháp thời gian thì làm sao.”

“Số này là dùng cho đợt kiểm tra này, còn sau này, hiện tại mày làm ra thêm mấy ngàn mấy trăm cái, đủ dùng là được rồi.”

“Hiện tại tôi bị trọng thương, không thể chế tạo được.” Bát Hỉ hừ hừ hai tiếng nói.

“Vậy đợi mày khỏi rồi lại làm cũng được. Thời Yến lười để ý tới nó, y nhìn một cái là nhìn thấu Bát Hỉ muốn đòi lợi ích, tuy y vẫn không biết trên người có ích lợi gì có thể cho Bát Hỉ vắt kiệt.

Quả nhiên, Bát Hỉ thấy Thời Yến không để ý tới mình, mất một lúc sau liền cọ tới bên cạnh Thời Yến nói: “Linh khí trong mặt dây chuyền của cậu sung túc đến mức sắp tràn ra rồi, cậu tùy tiện chia cho tôi chút linh thủy, tôi sẽ tạo ra linh lực thời gian, tránh sau này ngự linh sự Thời gia các cậu vào đây không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy từ nay về sau cậu sẽ là tội nhân của Thời gia.”

Thời Yến liếc mắt nhìn nó một cái: “Linh thủy có thể cho mày, sau này thành thật nghe lời, đừng làm mấy động tác nhỏ.”

Bát Hỉ lập tức gật đầu thật mạnh đáp ứng, Thời Yến để Bát Hỉ lại đây tiếp tục nghịch linh lực thời gian của nó. Còn mười mấy linh lực thời gian suy yếu kia bị Thời Yến trực tiếp mang đi.

Lúc Thời Yến ra ngoài, vừa khéo gặp phải một đám người đang chuẩn bị đi vào.

Nơi này là chỗ trung tâm nhất của tháp thời gian, Thời Yến không biết Bát Hỉ làm sao lại thả bọn chúng vào, nhưng đã không có quan hệ gì với y, Thời Yến vô cảm đi ngang qua người chúng, trong đám người, Thời Dương nhìn theo lưng Thời Yến, đột nhiên, tầm mắt nó dính chặt vào cổ tay Thời Yến, nơi đó có ký hiệu chìa khóa màu bạc, chỉ hơi lộ ra một góc.

Một đám người thấy Thời Yến từ trong bước ra, lập tức chạy vào trong, khi nhìn thấy mặt biển trống rỗng, đồng loạt sửng sốt.

“Đã qua hai mươi bảy ngày rồi, nếu còn không tìm được linh lực thời gian, nhiệm vụ của toàn bộ chúng ta sẽ thất bại… kiếp này sẽ không được gia tộc thừa nhận!” Một đứa trong đó nhìn chằm chằm mặt biển lầm bầm.

Trước lúc tới chúng đã chuẩn bị, cũng từng nghe người trong gia tộc kể chuyện trong tháp thời gian, phần lớn đều có thể tìm được linh lực thời gian trong hai mươi ngày đầu, mười ngày còn lại là hấp thụ linh lực thời gian hóa thành của mình.

Không tìm được linh lực thời gian, mọi người gần như đều tuyệt vọng, thậm chí có người ôm đầu khóc lớn, lúc này, Thời Dương đứng ra nói: “Người vừa ra khi nãy, tôi thấy trên cổ tay anh ta có ký hiệu.”

Nó vừa dứt lời, tại đây lập tức yên tĩnh, sau đó tất cả mọi người lập tức chạy ra, lao về hướng Thời Yến đã đi!

Tiếc rằng, chúng không tìm thấy tông tích Thời Yến đâu, ngược lại một ngày sau, lại tìm được người đang bán linh lực thời gian.

Người này không phải ai khác, chính là Thời Yến, nhưng vì để không rước lấy phiền toái không cần thiết, Thời Yến để Bát Hỉ thay đổi diện mạo của mình một chút, trông không khác mấy với trẻ em bảy tám tuổi thông thường.

Thời Yến ngồi ở một góc thông đạo, biết được từ chỗ Bát Hỉ tất cả mọi người vào tháp thời gian đều phải đi qua đây, vì thế, y liền bày hàng ở đây.

Bảo vật trong tháp thời gian là thuộc về Thời gia, Bát Hỉ có thể khống chế linh lực thời gian, cũng có thể chỉnh người tiến vào tháp thời gian, để bọn họ phải trải nghiệm đủ mọi cực khổ mới lấy được bảo vật, nhưng lại không có quyền xử lý hoàn toàn. Vì thế Thời Yến liền nghĩ ra cách này, dùng linh lực thời gian suy yếu đổi lấy bảo vật trong tháp thời gian, vốn muốn hấp thu linh lực thời gian cần tốn mười ngày, nhưng do linh lực thời gian trong tay Thời Yến đã suy yếu, vì thế chỉ cần tốn mấy tiếng đã có thể hấp thu hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này đã qua hai mươi tám ngày, bắt đầu từ hôm qua, trong tháp thời gian đã có người đổi linh lực thời gian ở chỗ Thời Yến, sau đó lục tục ra ngoài, lúc này, đám người Thời Dương tìm kiếm Thời Yến cả ngày không thấy tông tích, mệt mỏi lại chỗ y bán.

Khi phát hiện trong tay Thời Yến vẫn còn bảy tám linh lực thời gian, hơn nữa Thời Yến chỉ có một mình, trong đám người lập tức có đứa nổi lên lòng tham.

Thời Yến yêu cầu chúng lấy một bảo vật ra đổi lấy linh lực thời gian, đám nhóc này đương nhiên không muốn, mục đích nguyên bản khi chúng vào đây trừ lấy được linh lực thời gian, phần nhiều là muốn mượn lực của những bảo vật này gầy dựng cơ sở cho tương lai của mình, đem một thứ trong đó đưa cho Thời Yến, nếu Thời Yến chọn trúng thứ có tác dụng lớn với chúng, vậy không phải vất vả cực khổ hơn hai mươi ngày ngược lại trở thành may áo cưới cho người khác? Trong khi Thời Yến đã đổi bảo vật với không ít người, lúc này nếu chúng hợp lực lại cướp của Thời Yến, sẽ thu hoạch phong phú.

Thời Yến chỉ cảm thấy đám nhóc này không mang ý tốt nhìn mình, y đương nhiên nhận ra đám nhóc này là đám đã gặp trước đó, Thời Yến ra vẻ mắc lừa không biết gì tiếp tục ngồi đó, kỳ thật sớm đã âm thầm dồn lực, chỉ cần mấy đứa này dám động thủ, y sẽ không để ý cho chúng một giáo huấn cả đời khó quên.

Tuy đám nhóc này nhiều người, nhưng dù nhiều cũng chỉ là ngự linh sư xích cấp, tuyệt đối không thể là đối thủ của đỉnh hoàng cấp!

Mấy đứa bàn bạc một lát, sau đó nhân lúc thông đạo không có nhiều người, nhanh chóng lao lên vây lấy Thời Yến. Trong đó thằng bé có vẻ là thủ lĩnh đứng trước mặt Thời Yến nói: “Nhóc con, thức thời thì giao hết linh lực thời gian ra, còn cả bảo vật trên người mày cũng phải lấy ra hiếu kính bọn tao, nếu không đừng trách bọn tao không khách sáo.”

Thời Yến không nhanh không chậm đứng lên nhìn thẳng vào nó: “Mày muốn không khách sáo thế nào?”
______________
CHƯƠNG 12

Một đứa trong đó nghe thế, nhìn Thời Yến âm trầm nói: “Cậu ta là đứa cháu đại trưởng lão yêu thương nhất, tao khuyên mày nên thức thời một chút, nếu mày nghe lời, nể tình mày cung cấp nhiều thứ tốt cho mọi người, tụi tao sẽ không đánh mày quá thảm!”

“Nếu mày không nghe lời, tụi tao sẽ đè mày xuống lột sạch, phế đi linh mạch của mày, ném mày trong đây, cả đời này đừng mơ ra ngoài.” Một đứa khác uy hiếp.

Ban đầu Thời Yến còn không xem chúng là gì, nhưng sau khi nghe mấy lời nói ác độc này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Mấy đứa trẻ bảy tám tuổi, nhìn thì lanh lợi trong sáng, ra vẻ đáng yêu đơn thuần, nhưng ai lại ngờ, trong xương chúng lại ác độc như thế! Là một ngự linh sư, không lấy được linh lực thời gian, nhiều lắm là không cách nào được gia tộc thừa nhận thôi, nhưng nếu bị phế đi linh mạch, cả đời này thật sự bị phế, thậm chí vì linh mạch bị thương, thể chất còn kém hơn cả người thường!

Càng khỏi nhắc tới còn muốn lột sạch sỉ nhục!

Thời Yến lạnh lùng nhìn chúng: “Tao thật muốn xem thử, ai dám phế linh mạch của tao.”

Thời Yến vừa dứt lời, toàn thân hiện ánh đỏ, rõ ràng đã vận dụng linh lực.

Mấy đứa vây quanh Thời Yến thấy thế, lũ lượt phóng ánh đỏ ra, tám chín đứa đứng thành vòng, tia đỏ đan xen cứ như ngọn lửa, vây lấy Thời Yến bên trong.

Thời Yến không chút sợ hãi, linh lực toàn thân ngưng tụ, nhìn mấy đứa nhóc đang bức gần, động tác của Thời Yến khéo léo hơn chúng không ít, không chỉ nhanh chóng né tránh đòn tấn công, còn ngưng tụ linh lực vào lòng bàn tay hình thành phi đao, Thời Yến đẩy bàn tay ra, phi đao bắn vào chúng như mưa kiếm.

Về khả năng khống chế linh lực, đám ngự linh sư xích cấp này chỉ biết thô sơ nhất là ngưng tụ linh lực vào nắm đấm, từ đó khiến khí lực lớn hơn, lực phòng ngự mạnh hơn, căn bản không cách nào xem linh lực như ngoại vật phóng ra ngoài, một cú công kích của Thời Yến, đánh cho chúng không kịp trở tay, lập tức có mấy đứa bị thương.

Ngay lúc này, một đứa trong đó móc ra một thứ giống như kính vạn hoa, nhắm vào Thời Yến hơi xoay chuyển. Lông tơ toàn thân Thời Yến lập tức dựng lên, có cảm giác nguy hiểm cực kỳ ập đến, Thời Yến theo phản xạ ngưng tụ linh lực trước người, hình thành một tấm khiên linh lực mỏng, khiên vừa mới hình thành, trong kính vạn hoa đột nhiên bốc ra một luồng khí xanh, sau đó mấy bộ xương màu xanh bay ra khỏi kính vạn hoa, chớp mắt đã đến trước ngực Thời Yến, sau khi chạm vào khiên, nhanh chóng nổ tung!

Thời Yến giật mình, tuy nhiên người mở liệm khí này là một ngự linh sư xích cấp, vì thế uy lực không lớn lắm, nhưng sức nổ sinh ra vẫn đủ làm Thời Yến bị thương!

Bốn năm bộ xương nổ tung tạo ra nổ liên hoàn, khiến cả người Thời Yến bay lên, Thời Yến phản ứng cực nhanh, dùng tay chống phần đầu yếu hại, vì thế thương thế ở tay thảm nhất, gần như da tróc thịt bong, máu tươi chảy ào ạt, thấm ướt cả người Thời Yến, trong đó có không ít bị mặt dây chuyền hút lấy.

Lúc này đang gặp nguy cấp, Thời Yến không để ý đến những chi tiết nhỏ đó, y nhịn đau ngẩng đầu nhìn, phát hiện kính vạn hoa kia đã mất hiệu lực, khó trách uy lực lớn thế, thì ra là liệm khí dùng một lần!

Tuy Thời Yến đã đổi được không ít bảo vật, nhưng phần lớn đều không có tác dụng quá lớn, chỉ có bốn món mang tính công kích, cũng toàn là dùng một lần, ba cái liệm khí, một cái bảo khí, nhưng dùng ở đây đối phó với mấy ngự linh sư xích cấp thì quá mức lãng phí, Thời Yến vẫn còn lực chiến đấu, chỉ cần cẩn thận không để đối phương lại có cơ hội mở vũ khí tấn công là được.

Thời Yến chậm rãi đứng lên, mấy đứa nhóc thấy kính vạn hoa có thể nổ bay Thời Yến, lập tức lộ ra mấy phần vui sướng, mấy đứa này cũng coi như có mắt nhìn, lập tức hiểu được đó là thứ tốt, mấy đứa vốn đã lấy ra mấy món liệm khí bất tri bất giác cất đi.

Thời Yến thấy thế, khóe môi hiện nụ cười lạnh, tay trái túm lấy hư không, lập tức mười thanh phi đao lơ lửng trước người y, Thời Yến xoay ngón tay, phi đao lập tức dùng tốc độ không thể tin nổi bay về phía mấy đứa nhóc kia, tức thì, có mấy đứa lập tức kéo liệm khí ra, ngay lúc này, trong mắt Thời Yến lóe ánh bạc __ thời gian!

Tất cả mọi thứ như bị dừng lại, động tác và biểu cảm của từng người đều dừng lại vào khoảnh khắc đó, mấy thanh phi đao lập tức không chút khách khí đâm vào hai tay chúng, dưới sự khống chế của Thời Yến, thậm chí còn thu hồi được phi đao về, dùng linh lực bổ sung cho bản thân.

Đợi hoàn thành xong tất cả, Thời Yến quay người nhanh chóng rời đi.

Mấy đứa này dù bị y đả thương không còn chút lực chiến đấu, nhưng liệm khí đã bị mở, nếu y không rời đi, tiếp theo sẽ phải đối mặt với tấn công của bốn năm liệm khí, đừng nói là đỉnh hoàng cấp như Thời Yến, ngay cả đỉnh lục cấp cũng chịu không nổi.

Liệm khí dùng một lần có năng lực tấn công cường đại hơn liệm khí bình thường không ít, nhưng cũng có hạn chế, một khi đột phá lục cấp, không chỉ liệm khí dùng một lần không cách nào đả thương y, ngay cả bảo khí bình thường cũng không cách nào đả thương ngự linh sư lục cấp, trong tám cấp ngự linh sư, xích tranh hoàng là giai đoạn đầu tiên, mà một khi bước qua hoàng cấp tiến vào lục cấp, chính là chính thức len mình tiến vào phạm trù ngự linh sư cao cấp, đây là chênh lệch cấp bậc.

Nhờ sự chỉ huy của Bát Hỉ, Thời Yến tiến vào một đại sảnh bình thường, bảo vật bên trong đã bị lấy đi, Thời Yến cũng không để ý, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra một món bảo vật đã đổi khi trước, một bảo vật có thể nhanh chóng bổ sung linh khí, thứ này đối với ngự linh sư xích cấp và tranh cấp mà nói quả thật là thứ cứu mạng, nhưng đối với Thời Yến đã ở đỉnh hoàng cấp lại không đủ, may là y đổi được nhiều, lúc này liền lấy ra dùng như không cần tiền. Hai tiếng sau, linh lực trong người Thời Yến đã bổ sung hoàn toàn, Thời Yến lại lấy ra một bảo vật, là liệm khí hệ trị liệu, Thời Yến bôi thứ đó lên mu bàn tay, không hổ là liệm khí hệ trị liệu dùng một lần, vết thương khép lại với tốc độ mắt thường thấy được.

Thấy liệm khí này hiệu quả tốt thế, Thời Yến thầm khen đồ tốt.

Khi bước vào đại sảnh này, Thời Yến đã hồi phục hình dạng cũ, bay giờ y cũng đã hồi phục trạng thái bình thường, đang muốn đứng lên ra ngoài, đột nhiên phát hiện mặt dây chuyền trước ngực không bình thường.

Vòng kim loại quanh mặt dây chuyền đang lóe ánh đỏ bất thường, chốc sáng chốc tắt, cứ như có thứ gì đó đang muốn phá khỏi trói buộc.

Thời Yến lập tức nhớ ra, y có thể gặp được Bát Hỉ, vẫn là nhờ mặt dây chuyền này phát sáng dẫn y vào, mà phát sáng lúc đó, không phải bảo thạch, mà cũng là vòng kim loại quanh bảo thạch!

Lúc này vòng kim loại chợt sáng chợt tối, Thời Yến cảm thấy có liên quan với mình, y nhìn về mặt vòng kim loại như đang lưu động máu tươi, lập tức nghĩ ra đây là máu của mình nhỏ vào, không ngờ lại bị hấp thụ?

Vào lúc Thời Yến đang ngẩn ngơ, Bát Hỉ đột nhiên xuất hiện trước mặt Thời Yến: “Trời ơi trời ơi… thôi rồi thôi rồi… sao lại phát sinh chuyện này…”

Thời Yến ngẩng đầu lên sắc bén nhìn Bát Hỉ: “Mày biết chuyện này là gì sao?”

Bát Hỉ cổ quái nhìn Thời Yến, nói: “Mặt dây chuyền cậu mang trên người là một đôi hồn khí, nhưng đều đang ngủ say. Nhưng thứ phát sáng này may mắn gặp được tôi, hút đi phần lớn sức mạnh của tôi, lại hút máu của cậu, nhận cậu làm chủ, hiện tại đã đến lúc nó tỉnh giấc rồi…”

“Hồn khí…” Thời Yến sửng sốt nhìn mặt dây chuyền.

Bát Hỉ thấy Thời Yến sửng sốt, lập tức nói: “Tuy là một đôi hồn khí, nhưng lại lấy đá luân hồi làm chủ, hơn nữa chỉ có đá luân hồi có khí linh, tiếc rằng khí linh đã mất, cho nên mới để dạng vô danh tiểu tốt như cậu có được, còn may mắn được nhận làm chủ nhân….” Bát Hỉ bẹt miệng, ánh mắt nhìn Thời Yến tràn đầy ngưỡng mộ ghen tỵ hận.

Thời Yến đâu hơi sức nào bận tâm cảm xúc của Bát Hỉ, lúc này hai mắt y phát sáng nhìn chằm chằm vòng kim loại, mắt thấy máu ở trên sôi sục càng lúc càng lợi hại, ánh đỏ càng thịnh, gần như đã chiếu cả đại sảnh thành màu đỏ, Thời Yến vội hỏi: “Tao phải làm gì?”

Bát Hỉ nhìn Thời Yến, trong mắt lóe qua một tia gian xảo: “Cậu chỉ cần đợi là được rồi, hồn khí này hấp thu máu của cậu, sẽ tự động tìm tới cậu, sau đó cậu thu phục nó là được…”

Bát Hỉ còn chưa dứt lời, chỉ nghe ‘rắc rắc’ hai tiếng, kim loại đột nhiên gãy ra rớt khỏi mặt dây chuyền, chia làm hai với bảo thạch phía trên, kim loại đó lơ lửng trên không, bất tri bất giác dung hóa thành trạng thái dịch thể hoàn toàn, đột nhiên bay vào ngực Thời Yến, trong chớp mắt đã chui vào ngực Thời Yến.

Hai mắt Thời Yến trừng lớn, cả người không động đậy.

“… Chỉ cần cậu có thể sống thông qua dung hợp của nó.” Bát Hỉ nhìn chằm chằm thân thể Thời Yến, đi vòng mấy vòng quanh Thời Yến, “Hồn ký làm gì dễ thu phục như thế, ngự linh sư hắc cấp nhìn thấy hồn khí đều cẩn thận vô cùng, nhóc con hoàng cấp như cậu… đợi cậu chết rồi, nể tình cậu tặng hai hồn khí cho thỏ ông đây, tôi sẽ nhặt xác cho cậu, hè hè…”

Lúc này Thời Yến căn bản không cách nào nghe thấy lời Bát Hỉ, kim loại đó từ sau khi dung nhập vào người Thời Yến, tất cả cảm quan bên ngoài của Thời Yến đã bị cắt đứt, chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa đang phủ khắp lồng ngực, thiêu đốt máu thịt y, sau đó thuận theo lồng ngực lan ra khắp nơi. Dịch thể kim loại đáng sợ này tựa như dung nham, lan đi theo kinh mạch toàn thân y, mỗi khi đi qua một chỗ, Thời Yến không chỉ phải chịu đựng đau khổ thiêu đốt bỏng cháy, linh lực trong người hoàn toàn không cách nào chống lại ngọn lửa đó, thoáng cái bị bốc hơi, tựa như máu thịt toàn thân đã bị dung hóa thành một vũng máu, nhưng quá trình này lại cực kỳ chậm rãi, Thời Yến trân mắt nhìn, không cách nào ngăn cản.

Toàn thân Thời Yến không thể động đậy, linh hồn bị hồn khí này giam cầm, không thể tỏ bày, chỉ có thể khổ sở giãy dụa, đau đớn vài lần khiến Thời Yến hoàn toàn ngất đi, nhưng rất nhanh lại bị kích thích tỉnh lại. Vốn dĩ thân thể của y đã được linh thủy do đá luân hồn tiết ra cải tạo, không chỉ linh lực thuần khiết hơn người thường, tạp chất trong người cũng ít hơn người thường, nếu đổi sang người khác, thống khổ phải chịu đựng sẽ mãnh liệt hơn Thời Yến gấp mười lần, sớm đã vì đau mà chết, linh hồn triệt để bốc hơi, từ đó trở thành xác chết biết đi.

Thân thể Thời Yến được cải tạo, không chỉ như thế, linh thủy còn lưu lại một ít trong cơ thể y, lúc này khi bị hồn khí du tẩu, vì linh hồn và thân thể Thời Yến đã gánh chịu không ít lực lượng, do đó Thời Yến mới có thể bị kích thích tỉnh dậy.

Thời Yến trợn mắt cảm giác cả cơ thể mình chìm vào nhiệt độ cao đáng sợ, mỗi phút mỗi giây đều kéo dài vô hạn, Thời Yến chịu đựng đau đớn đó, hận không thể lập tức nhắm mắt lại để ngất đi lần nữa, nhưng y biết, một khi y chìm vào giấc ngủ, chỉ sợ sẽ không thể tỉnh lại được nữa.

Y nhớ tới gương mặt Thời Dực, nhớ tới những ngự linh sư điên cuồng ngược đãi mình, kiếp này y sống lại, không ngừng nỗ lực trở nên mạnh mẽ, chính là để báo thù, hơn nữa ngự trị trên những ngự linh sư đáng chết tự đánh giá cao bản thân kia, hiện nay y mới vừa bắt đầu tu luyện, ngay cả một kẻ thù cũng chưa gặp được, ngay cả cửa Thời gia đều chưa bước ra, lẽ nào phải chết ở đây?

Y không cam tâm, không cam tâm!

Thời Yến dựa vào chấp niệm điên cuồng đó, gắng gượng chịu đựng thời gian rất dài, dường như đã qua mấy chục năm, cuối cùng, luồng hơi nóng bức đó dần nguội đi, mà hồn khí đi khắp toàn thân y, cuối cùng ngưng tụ ở tay phải, hình thành một sợi xích màu đen, vòng quanh tay phải của Thời Yến, giống như một hung thần ngủ đông.
______________
CHƯƠNG 13

Trong đại sảnh, Bát Hỉ còn chưa đi vòng quanh Thời Yến hai vòng, đột nhiên Thời Yến mở mắt ra, nó giật mình nhảy bắn ra, cách xa Thời Yến năm mét, chấn động trong lòng không thể nào hơn được: Sao lại tỉnh dậy nhanh như thế!

Bát Hỉ lại nhìn sang tay phải Thời Yến, phát hiện phía trên không biết khi nào đã có thêm một sợi xích màu đen, đen kịt lóe ánh lạnh, khiến người sợ hãi, dù là nó cũng có thể cảm giác được độ nguy hiểm của thứ này, Bát Hỉ lập tức hiểu ra, thằng nhóc này, đã thuần phục được hung thần đó!

Ngay lúc Thời Yến mở mắt ra, trong đầu đột nhiên có thêm không ít ký ức, toàn liên quan đến sợi xích màu đen trên tay.

“Cửu Trọng Sát…” Thời Yến nhìn chằm chằm sợi xích đen, gọi ra tên của nó, là hồn khí cấp đỉnh mang tính công kích, Cửu Trọng Sát nhiều năm trước từng hung danh vang xa, từng có không ít nhân loại đạt được nó, những nhân loại này gần như đều mang theo huyết hải thâm thù, sau khi có được Cửu Trọng Sát, đã gây ra không ít giết chóc, sau mấy lần, Cửu Trọng Sát triệt để trở thành từ thay thế của sát thần.

Sau đó Cửu Trọng Sát biến mất vô tung với người sở hữu cuối cùng, gần ngàn năm nay, không có ai nghe thấy cái tên của hung khí thượng cổ này nữa, tên của Cửu Trọng Sát cũng dần biến mất trong mắt mọi người.

Trong thời gian này Thời Yến đã đọc không ít sách của Thời gia, nhưng chưa từng tấy qua cái tên Cửu Trọng Sát, từ đó có thể thấy được.

Thời Yến nhấc tay, ngón tay vuốt qua sợi xích đen lạnh lẽo, hơi lạnh đó như thấm vào tận xương, nhưng Thời Yến lại cười thỏa mãn. Hung khí thượng cổ, người từng sử dụng nó đều từng mang huyết hải thâm thù? Y không có thù oán gì quá đậm, chỉ muốn làm rõ ân oán của bản thân mà thôi, y không cam tâm chết đi như thế, có lẽ chính điểm này phù hợp khẩu vị của Cửu Trọng Sát, cho nên mới thu phục được hồn khí này.

Khác với Bát Hỉ, có lẽ là vì vừa rồi đã hoàn toàn dung hợp, Cửu Trọng Sát và y tâm ý tương thông, xích đen quấn trên tay phải giống như một phần của thân thể y.

Đồng thời, Thời Yến thử kiểm tra trạng thái thân thể mình, phát hiện linh lực trong người không chỉ không bị hút đi, ngược lại còn cô đọng hơn trước một chút, linh lực hóa sương gần như sắp ngưng kết thành nước, Thời Yến hiểu ra, một khi linh lực hóa thành dịch thể, là lúc y triệt để bước vào lục cấp!

Ngay lúc này, cửa hông đại sảnh đột nhiên bị mở ra, không chỉ Thời Yến, ngay cả Bát Hỉ cũng giật mình.

Thời Yến quay đầu, thấy sáu bảy người xông vào, dẫn đầu không ngờ là người quen, chính là Thời Dương không lâu trước y từng gặp.

Thời Dương nhìn thấy Thời Yến, lập tức sửng sốt, trong mắt vụt qua một tia vui sướng, nó lập tức nói với người sau lưng: “Trên người y có linh lực thời gian!”

Ánh mắt mọi người nhìn Thời Yến lập tức thay đổi.

“Giết y, linh lực thời gian sẽ tự động bay ra, còn sau đó ai giành được, thì phải xem vào bản lĩnh!” Thời Dương lớn tiếng nói.

“Nếu gặp lại người vừa rồi…” Ngay lúc này, một người khác mở miệng, cũng là người quen, chính là cháu của đại trưởng lão đã vây công Thời Yến trước đó.

Mấy người đứng bên cạnh nó cũng toàn là gương mặt quen thuộc, xem ra trên tay mấy đứa này cũng có bảo vật hệ trị liệu, vì thế mới có thể hồi phục trong thời gian ngắn như thế.

Mắt Thời Yến hiện tia sáng lạnh, lần đầu tiên thì thôi, lần thứ hai lại nảy ý đồ với y, Thời Yến không phải dạng lương thiện, bất cứ ai cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ đâu.

Không đợi chúng phát động công kích, Thời Yến giơ một tay lên hư không tụ linh khí bán trong suốt ngưng kết thành dạng cầu, giây tiếp theo, Thời Yến khống chế ném quả cầu về phía chúng.

“Ầm” một tiếng nổ tung, mấy đứa kia không kịp đề phòng, lập tức bị đánh trúng, có vài đứa động tác nhanh dựng lên màn bảo vệ bằng linh lực, nên chỉ bị thương nhẹ, nhưng đứa động tác chậm một chút, lập tức sẽ bị nổ ngất đi.

Chỉ một kích, trong sáu người, đã ngã xuống ba người.

Ba người còn lại, một là Thời Dực, một là cháu của đại trưởng lão, mới mấy tiếng không gặp, đứa cháu của đại trưởng lão này cư nhiên đã đột phá, đã trở thành tranh cấp, tuy màu sắc vẫn còn rất nhạt. Còn lại là một gương mặt xa lạ, nhưng là đứa thực lực mạnh nhất, ánh sáng trên người nó là màu vàng!

Mắt Thời Yến lóe sáng, quả nhiên là một trong sáu đại gia tộc, tỷ lệ sinh ra thiên tài cũng đặc biệt cao. Mỗi hai năm Thời gia sẽ tiến hành một lần kiểm tra tại tháp thời gian, chỉ riêng lần này đã có khoảng hơn hai chục người đi vào, mà trong hơn hai chục người đó, không ngờ lại có một đứa đột phá xích cấp bước vào tranh cấp, một đứa thì đã vào hoàng cấp!

Những đứa này đều là ngôi sao tương lai của gia tộc, mười năm sau, chúng sẽ trở thành lực lượng cốt cán của gia tộc, mà hai thiên tài từ sớm đã thể hiện ra thiên phú đặc thù này, trong mười năm tiếp theo, sẽ là đối tượng được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng.

Ngự linh sư hoàng cấp là đứa bị thương nhẹ nhất, nó nâng tay ném cho đám kia mấy cái bình, Thời Yến nhận ra cái bình này, đó là liệm khí hệ trị liệu dùng một lần, thấy đối phương không chút do dự ném ra cho đám bạn, con ngươi Thời Yến co rút, hiểu được thằng bé này ắt hẳn gặp được kỳ ngộ trong tháp thời gian.

“Anh, em có ấm linh, anh tự dùng đi.” Thời Dương nói, trả liệm khí lại cho đối phương.

Thời Yến nhớ lại Thời Dương từng nói với mình, có một anh trai tên là Thời Kỳ, từ ngữ khí của nó, có thể nhìn ra anh trai nó hiển nhiên khác với mọi người, nhưng không ngờ lại là một ngự linh sư thiên tài.

Thời Kỳ nhận lại liệm khí Thời Dương đưa qua, sau đó nhìn Thời Yến: “Giỏi cho một phế vật Thời gia, xích cấp mà có lực công kích sánh được với hoàng cấp, xem ra anh ắt đã thu hoạch phong phú trong tháp thời gian. Nhưng, cho dù anh có lợi hại thế nào, cũng chỉ là một ngự linh sư xích cấp, bảo vật trong tay chúng tôi không ít hơn anh, số người cũng nhiều hơn anh, tôi cũng không lừa anh, chỉ cần anh lấy ra linh lực thời gian trong người, hơn nữa cho tôi biết làm sao đạt được nó, tôi sẽ bỏ qua cho anh.”

Tuổi của Thời Kỳ lớn hơn mấy đứa khác một chút, ít nhất cũng được mười tuổi, vóc người cao hơn, lúc này nó nhìn Thời Yến với vẻ nắm chắc, dù gương mặt vẫn có chút non nớt, nhưng khí thế đó đã không thể xem nhẹ. Cộng thêm thân phận ngự linh sư hoàng cấp của nó, cùng với những người vừa rồi bị thương lúc này đã được chữa trị, toàn bộ đứng bên cạnh nó, nếu Thời Yến là một ngự linh sư bình thường, nói không chừng đã bị nó hù dọa.

Thời Yến cười lạnh nhìn Thời Kỳ, lạnh lẽo nói: “Không thể.”

“Lẽ nào anh muốn đối đầu với chúng tôi sao, tôi nhắc anh một câu, không chỉ ở đây anh không phải là đối thủ của chúng tôi, sau này ra khỏi tháp thời gian, đứng bên cạnh tôi, là cháu của đại trưởng lão, tôi cũng là con cháu trực hệ của trưởng lão Thời gia, bất luận bất cứ ai trong chúng tôi, đều có địa vị mà anh không thể nào so sánh… tôi khuyên anh nên nhìn rõ tình thế trước mắt, đừng không biết điều.”

Thời Yến khinh thường nhìn chúng: “Tôi là đứa cháu gia chủ yêu thương nhất.”

Thời Kỳ trả lại một ánh mắt khinh bỉ: “Gia chủ đã ngủ say nhiều năm!”

Thời Yến châm chọc nhìn nó: “Đúng đó, ngay cả gia chủ đã ngủ say nhiều năm, tôi vẫn bình yên vô sự, không có bất cứ ai dám động vào tôi, tôi thật muốn xem thử, sau khi ra ngoài, các cậu sẽ đối phó tôi thế nào.” Nói xong, Thời Yến lật bàn tay lại, ngửa lòng bàn tay lên, lại là một quả cầu do linh khí ngưng tụ lại chậm rãi xoay chuyển trên lòng bàn tay y.

Sắc mặt Thời Kỳ biến đổi: “Nếu anh đã chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách chúng tôi.”

Thời Kỳ nói xong, nâng tay ném một liệm khí vào Thời Yến.

“Đừng cho rằng chỉ có cậu có liệm khí!” Thời Yến nâng tay, đồng dạng mở liệm khí, công kích của hai liệm khí va nhau giữa không trung, lập tức một tiếng vang đáng sợ truyền ra, linh khí xung quanh đều bị chấn động, nhưng cả đại sảnh lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Bị linh khí chấn động ảnh hưởng, Thời Yến lùi về sau mười mấy bước, đợi khi sức mạnh cuồng bạo đó tan ra, Thời Yến ngẩng đầu nhìn, trước mặt bảy đứa đối diện có một tầng màn bảo vệ màu trắng sữa bảo vệ sự an toàn của chúng, hiển nhiên chúng đã sử dụng khí cụ có tính phòng hộ.

Liệm khí va nhau, hai bên đều bình yên vô sự, khi Thời Kỳ nhận một liệm khí nữa từ tay người khác, thấy Thời Yến không chút chần chờ lấy thêm liệm khí, nó nháy mắt với người bên cạnh, lập tức lại có người mở liệm khí, Thời Yến thấy thế, tay kia cũng lấy ra liệm khí, mặt đầy chế nhạo nhìn chúng.

Khi đứa thứ ba ở đối diện lấy liệm khí ra, Thời Yến cất đi hai liệm khí trên tay, lấy ra một hạt châu màu trắng, lớn cỡ trái bóng bàn.

Vừa thấy hạt châu này, con ngươi Thời Kỳ co rút: “Bảo khí!”

Thời Yến xoay bảo khí, nhìn bảy người đối diện.

Sắc mặt Thời Kỳ như màu đất: “Thời Yến, bảo khí uy lực cực lớn, bảo khí sử dụng một lần, ở bên ngoài là bảo bối khó lắm mới đạt được, tiêu tốn ở đây quá lãng phí, tuy trước mắt chúng ta đứng đối lập, nhưng dù sao cũng là con cháu Thời gia, tôi hy vọng thứ này tương lai sẽ đối diện với kẻ địch của chúng ta, chứ không phải dùng trong đấu đá giữa huyết thống!”

“Đúng, nhưng khi huyết thống này gây nguy hại đến tính mạng tôi, tôi chỉ có thể lấy nó ra tự bảo vệ.” Trả lại lời nói đàng hoàng của Thời Kỳ, Thời Yến chỉ lười biếng nói.

“Được, tôi đáp ứng anh không dùng liệm khí, chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình.”

“Cái này không phải cậu nói là được.” Thời Yến cũng thu bảo khí lại, y hiểu rõ bảo khí sử dụng một lần quý thế nào, đây là vũ khí có tính công kích mạnh nhất trong tay y hiện tại, dùng trên bảy đứa này thật sự rất lãng phí.

Thời Yến vừa dứt lời, Thời Kỳ đã xông lên, ngự linh sư hoàng cấp đã có thể phóng linh lực ra ngoài mô phỏng vật, nhưng chỉ có thể làm vài cái đơn giản, Thời Kỳ ngưng tụ linh lực vào tay, hình thành hai thanh kiếm sắc bén, thân thủ của nó rõ ràng đã được luyện qua, cực kỳ nhẹ nhàng, kiếm pháp cũng rất xảo quyệt.

Thời Yến suýt soát né được, bộ pháp và kiếm pháp của y không bằng Thời Kỳ, nhưng linh lực thì cao hơn Thời Kỳ nhiều, sau mấy lần, hai bên chiến đấu khó rời khó phân.

Mấy người sau lưng Thời Kỳ thấy thế, lập tức chạy lên viện trợ Thời Kỳ, lúc này năng lực của Thời Yến đã tiến bộ hơn trước đó, mấy ngự linh sư xích cấp gia nhập vào chiến đấu giữa y và Thời Kỳ, không chỉ không giúp đỡ được cho Thời Kỳ, ngược lại còn trở ngại bước chân nhẹ nhàng của Thời Kỳ. Rất nhanh, nhờ bị đồng đội liên lụy, cuối cùng Thời Kỳ bị Thời Yến đả thương, Thời Yến không chút khách khí đả thương hai tay Thời Kỳ, hơn nữa còn truyền linh lực của mình vào người nó, tạm thời khóa linh lực nó lại. Nhìn Thời Kỳ sắc mặt tái nhợt ngã xuống, sáu đứa con lại đều hoảng lên.

Thấy Thời Yến muốn lao tới động thủ với sáu đứa kia, ý đồ khóa luôn linh lực của chúng, Thời Kỳ vội mở miệng: “Tôi nhận thua, nguyện ý lấy bảo vật trao đổi, anh đừng khóa linh lực của chúng tôi.”
______________
CHƯƠNG 14

Thời Yến nhìn mấy thằng nhỏ bảy tám tuổi kinh hoảng nhìn mình, cũng lười xuống tay tiếp, nhận bảo khí Thời Kỳ ném qua, quay người bỏ đi.

Trận chiến này y cũng có tiêu hao, nhưng thu hoạch lớn hơn, thân pháp của Thời Kỳ đã mở mang cho Thời Yến, sau khi trở về, y không chỉ phải chú trọng tu luyện linh lực trong người, rèn luyện thân thể cũng phải cực kỳ xem trọng.

Thấy Thời Yến muốn bỏ đi, trong mắt Thời Dương lóe qua một tia âm độc, nó mở một cái bình nhỏ, một con trùng màu đen lớn cỡ hạt mè đột nhiên bay ra, nhanh chóng lao tới chỗ Thời Yến.

Mắt thấy nó sắp bay vào đầu Thời Yến, đột nhiên bảo thạch trước ngực Thời Yến lóe sáng, một giây sau, con trùng phát ra tiếng rít sắc nhọn, lập tức không lửa tự thiêu giữa không trung.

Thời Yến nghe tiếng kêu của con trùng, quay đầu thì thấy tình hình đó, lại nhìn Thời Dương vẻ mặt kinh hoảng, làm sao còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì!

Đầu người là nơi tập trung linh lực, con trùng này sau khi bị đốt tỏa ra mùi tanh tưởi, vừa nhìn đã biết là có kịch độc, nếu để nó bay vào đầu, cho dù không chết, linh mạch bị hủy, cả đời này của Thời Yến cũng xong rồi!

Thời Yến âm trầm nhìn Thời Dương, đứa trẻ này, y từng ra tay cứu nó hai lần, vì nó hiểu lầm, Thời Yến lười đồng hành với nó nên bỏ đi, sau đó gặp lại, nó cùng một đám người tấn công y trước, lúc đó y đã thay đổi hình dạng, Thời Dương không nhận ra y, Thời Yến liền không tính toán, nhưng lần này, Thời Dương vừa thấy y đã nói ra y có linh lực thời gian, hơn nữa kích động mọi người tấn công y. Và vào lúc này, nó lại còn đánh lén!

Loại tiểu nhân tuổi còn nhỏ đã âm độc như thế, lấy oán báo ân, đánh lén sau lưng người ta, nếu tương lai trở thành ngự linh sư, không biết còn hãm hại bao nhiêu người.

Từ lúc vào tháp thời gian đến nay, Thời Yến đã bị tấn công nhiều lần, nhưng không có lần nào Thời Yến thật sự để trong lòng, chỉ lần này, Thời Yến đã thật sự tức giận.

Linh lực toàn thân phóng hết ra ngoài không giữ lại, Thời Yến dùng tốc độ nhanh nhất lao đến trước mặt Thời Dương, Thời Kỳ thấy thế, vội vã ngưng tụ ra thuẫn linh lực muốn ngăn cản Thời Yến, nhưng động tác của Thời Yến nhanh hơn nó nhiều, thuẫn linh lực của Thời Kỳ còn chưa hình thành, hai mắt Thời Yến ‘vụt’ cái biến thành màu bạc, kế đó kỹ năng ‘thời gian’ triệt để phóng ra, tất cả mọi thứ dừng lại, Thời Yến đứng trước mặt Thời Dương, nâng tay, điểm vào giữa trán Thời Dương đã bị dừng thời gian, một luồng linh lực cực kỳ bá đạo xông vào trong đầu Thời Dương, cùng một tiếng ‘bực’, linh mạch bị chấn đứt, linh lực toàn thân Thời Dương lập tức tán loạn, toàn bộ thoát ly nội thể.

Giây tiếp theo, tất cả mọi người hồi phục khỏi kỹ năng dừng thời gian, khi chúng ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng Thời Yến đã rời đi. Trên mặt từng đứa viết đầu kinh hãi, không ngờ Thời Yến lại biết kỹ năng ‘thời gian’ khó tu luyện nhất Thời gia! Nếu vừa rồi ngay từ đầu Thời Yến đã sử dụng ‘thời gian’, và Thời Yến có sát tâm với chúng, lúc này, toàn bộ chúng đều là tử thi!

“Thời Dương, Thời Dương em sao rồi!” Thời Kỳ vội đón lấy Thời Dương đã ngất đi, khi chạm vào người Thời Dương, sắc mặt Thời Kỳ lập tức đại biến.

“Cậu ấy sao rồi.” Đứa cháu của đại trưởng lão hiếu kỳ hỏi.

“Linh mạch của nó bị hủy, đời này không thể trở thành ngự linh sư được nữa, hơn nữa kinh mạch toàn thân đều bị phá hủy, sợ là thể chất còn không bằng cả người bình thường… Thời Yến, thật tàn nhẫn!”

Năm người còn lại nhìn hướng Thời Yến đã đi, lập tức trầm mặc. Thời Dương đánh lén trước, ngay cả chúng đều cảm thấy trơ trẽn, Thời Yến không giết Thời Dương, đã coi là hạ thủ lưu tình, Thời Dương có kết cục này, đó là tự mình chuốc lấy.

Thời Yến đã rời khỏi đó không quản chúng đang nghĩ gì, đi được một khoảng thời gian, y lại đến một đại sảnh. Nhìn Bát Hỉ thần không biết quỷ không hay lại xuất hiện bên cạnh mình, Thời Yến đột nhiên ra tay, Cửu Trọng Sát lập tức vun vút bay ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trói chặt Bát Hỉ, Thời Yến điều khiển Cửu Trọng Sát trói Bát Hỉ treo lơ lửng trên không.

Thời Yến nhìn Bát Hỉ vẻ mặt hoảng loạn không hiểu ra sao, ánh mắt lạnh lẽo: “Tao đã từng cảnh cáo mày, an phận một chút cho tao, xem ra, mày hoàn toàn không đặt lời tao nói vào lòng.”

Bát Hỉ bị Thời Yến khống chế, lại bị Thời Yến nhìn bằng ánh mắt sắc bén, lập tức hoảng loạn: “Cậu đang nói gì, tôi không hiểu.”

“Không hiểu?” Thời Yến nhếch môi, sắc mặt càng thêm lạnh, “Cái khác tao không tính toán với mày, vừa rồi sau khi tao thu phục Cửu Trọng Sát, mấy đứa đó sao lại đột nhiên đi vào? Cả tháp thời gian này đều nằm trong sự khống chế của mày, đừng nói với tao rằng chúng nó vào mà mày không biết…”

“Cái này không thể trách tôi, toàn thân tâm tôi đều chú ý vào người cậu, xem cậu làm sao thu phục Cửu Trọng Sát, lúc bọn chúng vào nhất định đã lợi dụng bảo vật xóa bỏ chướng ngại, tôi nhất thời không chú ý… óa, đau quá!” Bát Hỉ còn chưa dứt lời, xích đang cột nó bỗng thu chặt, Bát Hỉ lập tức kêu đau.

Mắt thấy sợi xích càng thu càng chặt, Bát Hỉ muốn giãy ra, lại bị khế ước chủ tớ với Thời Yến trói chặt, không cách nào chạy thoát, mà Cửu Trọng Sát lại cùng một cấp bậc với nó, cũng là hồn khí, có thể trói được linh thể là nó, Bát Hỉ đau không chịu được, cuối cùng kêu gào thừa nhận: “Tôi biết sai rồi! Khi bọn chúng vào tôi quả thật có cảm giác được một chút, nhưng không đặt trong lòng…”

“Vậy lúc Thời Dương tấn công tao thì sao, mày đang làm gì?”

“Đá luân hồi chỉ giúp cậu cản lại con hủ trùng đó, là tôi động thủ thiêu chết con trùng đáng chết kia mà!” Bát Hỉ đau đớn kêu.

Một giây sau, sợi xích trói Bát Hỉ lập tức thả nó ra, sợi xích linh hoạt trở về tay phải của Thời Yến, Bát Hỉ lập tức rớt xuống đất, kiệt sức, nó ngước mắt nhìn Thời Yến, chạm phải ánh mắt Thời Yến, lập tức cúi đầu, hai tai thỏ rũ lên đầu, toàn thân khẽ run.

“Đây là lần cuối cùng.” Thời Yến vô cảm nói: “Tình huống này nếu còn phát sinh lần nữa, tao sẽ trực tiếp nuốt mày, cho dù tao không thể hấp thu được, cũng không để ý tăng thêm vài bữa thức ăn dinh dưỡng cho Cửu Trọng Sát.”

Toàn thân Bát Hỉ run lên, nó biết Thời Yến thật sự tức giận rồi, lời này tuyệt đối không phải là nói đùa, Bát Hỉ thấp giọng nói: “Sẽ không xảy ra nữa đâu, chủ nhân.”

Thời Yến xoay người bỏ đi.

Kiểm tra ở tháp thời gian đã đến hồi kết thúc, lúc Thời Yến sắp sửa ra khỏi tháp Thời gia, Bát Hỉ vẫn luôn theo bên cạnh y đột nhiên nói: “Tạm thời tôi không thể ra ngoài với cậu.”

Thời Yến quay đầu nhìn nó.

Bát Hỉ đã sinh lòng kinh sợ với Thời Yến, thấy Thời Yến nhìn nó, lập tức yếu ớt nói: “Tuy tôi rất giỏi chế tạo huyễn thuật, nhưng chỉ vô địch trong tháp thời gian thôi, nếu thôi ra khỏi tháp thời gian, đơn độc dùng hình thức khí linh rời khỏi chỗ ẩn náu trên người cậu, chỉ sợ sẽ không giấu được những lão già của Thời gia…”

Thời Yến nghe nó cứ gọi mấy trưởng bối của Thời gia là lão già lão già, cũng lười cải chính, tuổi thọ của nhân loại có dài cũng không bằng hồn khí khí linh, Bát Hỉ hiển nhiên đã sống rất nhiều năm, không gọi mấy trưởng lão Thời gia là tiểu bối đã coi như rất tốt.

“Là vì thực lực của tao quá yếu sao?” Thời Yến nghe thế, lập tức nắm được trọng điểm, ngự linh sư cấp cao có thể nhanh chóng nhìn thấy giới hạn của ngự linh sự cấp thấp, Thời Yến chỉ là hoàng cấp, đứng trước mặt những ngự linh sư vô hạn tiếp cận hắc cấp đó, quả thật không khác gì với người trong suốt, đặc biệt duy nhất trên người y, không ngoài màu sắc linh khí khác với người thường. Thời Yến cũng không xác định những ngự linh sư cao cấp đó có thể nhìn thấu giới hạn của mình không.

Bát Hỉ thấy Thời Yến tự biết mình như thế, liền gật đầu: “Đợi cậu đột phá lục cấp rồi, kết hợp với huyễn thuật của tôi, trừ ngự linh sư hắc cấp của Thời gia, nếu không không ai có thể nhìn thấu.”

Ngự linh sư hắc cấp của Thời gia, chỉ có gia chủ Thời gia đã chìm vào ngủ say.

Thời Yến gật đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng đột phá lục cấp, đến lúc đó đến tìm tôi.” Trên người họ có khế ước chủ tớ, Thời Yến ngược lại không lo lắng con thỏ giao xảo này sẽ trốn mất.

Thời Yến ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi: “Nếu có người chết trong tháp thời gian, Thời gia sẽ làm sao?”

Bát Hỉ sửng sốt, đáp: “Bọn họ sẽ đi vào kiểm tra một chút, để chứng minh không phải là tôi động tay chân, tôi sẽ cung cấp chứng cứ cần thiết cho họ.”

“Chứng cứ ra sao? Ghi lại nhất cử nhất động của họ trong tháp thời gian?”

“Cỡ đó.” Bát Hỉ nói: “Tháp thời gian có năng lực hồi tưởng, không phải thật sự đảo ngược thời gian, nhưng có thể thể hiện lại toàn bộ chuyện đã phát sinh trong tháp thời gian trước đó.”

Thời Yến híp mắt lại, cười cười: “Rất tốt, ở đây có một dụng cụ có thể ghi hình lại, mày giúp tao ghi lại tất cả mọi chuyện trước đó đi.”

Bát Hỉ chớp mắt hai cái, làm theo.

Khi Thời Yến ra khỏi tháp Thời gia, ngẩng đầu chính là ánh mặt trời chói mắt, y giơ tay che tầm nhìn, phát hiện trên quảng trường trước tháp thời gian lúc này đã đứng đầy người.

Cảm thấy có vài ánh mắt nhìn chằm chặp vào mình, Thời Yến quay đầu sang, hóa ra là gia chủ tạm thời Thời Huân, cùng với rất nhiều trưởng lão.

Thấy Thời Yến bước ra, không ít người giật mình kêu lên, ánh mắt nhìn Thời Yến lập tức khác biệt. Thời Yến nhìn xung quanh một vòng, trước tiên nhìn thấy La Hưng đứng rất xa, nơi đó phần lớn đều là chỗ các hạ nhân địa vị khá cao trong Thời gia đứng.

Với thân phận của La Hưng, tuyệt đối không thể đứng ở đây, nhưng hắn lại xuất hiện, có thể thấy trong thời gian này La Hưng lăn lộn tốt lắm. La Hưng thấy Thời Yến nhìn mình, liền hưng phấn đỏ mặt. Nhưng lúc này tình huống trang trọng, La Hưng không dám có bất cứ động tác nào, chỉ có thể liều mạng nhe miệng cười với Thời Yến.

Cùng lúc đó, Thời Yến còn nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc, đều là những người cùng lớp tuổi với y ở Thời gia, từng bị y ức hiếp, rồi mấy năm sau cũng không tiếc sức ức hiếp y. Trong đó đương nhiên cũng bao gồm Thời Khang, gã dùng ánh mắt phẫn hận không dám tin hung tợn lăng trì y.
______________
CHƯƠNG 15

Thời Yến có thể nhìn ra được thời gian này Thời Khang không tốt lắm, gầy đi không ít. Thời Huân tuy có hiềm khích với y, nhưng làm người công chính, cũng có đặc điểm của người Thời gia, bao che khuyết điểm. Chuyện giữa Thời Yến và Thời Khang, Thời Khang lệnh người ngoài động thủ với Thời Yến, đối với người Thời gia mà nói, cho dù Thời Yến vô cùng đáng ghét tội đáng vạn chết, cũng chưa đến phiên người ngoài xử lý. Do đó Thời Huân mới không xử phạt Thời Yến, thậm chí còn cho y cơ hội vào tháp thời gian.

Lúc này sở dĩ quảng trường trước tháp Thời gia náo nhiệt như thế, có một phần nguyên nhân là vì lúc trước Thời Huân đã đáp ứng với Thời Yến, chỉ cần y có thể ra khỏi tháp thời gian, hắn sẽ đích thân phát chứng thư ngự linh sư cho Thời Yến, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ kiểm tra tháp thời gian.

Thời Yến được người cạnh đó dẫn tới trước mặt Thời Huân.

Trước mặt mấy ngự linh sư tử cấp vô hạn tiếp cận hắc cấp, Thời Yến không dám sơ ý chút nào, y cong lưng xuống, cung kính nói: “Tham kiến gia chủ, tham kiến các vị trưởng lão, Thời Lễ gia gia, đã lâu không gặp, sức khỏe của ngài đã tốt hơn chưa…”

“Nhờ phúc của con, cho dù sức khỏe không tốt, thấy con có thể trở thành ngự linh sư, tâm trạng cũng rất tốt đó!” Người được Thời Yến gọi là Thời Lễ gia gia cười ha ha nói, ông không phải là trưởng lão của Thời gia, trong Thời gia thực lực chỉ bình thường, nhưng ông lại có thể ngồi giữa các trưởng lão, có thể thấy địa vị tại Thời gia rất cao. Ông chính là em trai ruột của gia chủ đã ngủ say, cũng giống như gia chủ đã ngủ say, ông rất yêu thương Thời Yến.

“Nếu anh trai thấy được con ngày hôm nay, nhất định sẽ vô cùng vui mừng, lúc trước con sinh ra hai mắt đã nửa mù, lại là người bình thường, anh ấy đau lòng muốn chết, thề phải nuông chiều đứa cháu bảo bối cả đời. Hiện tại anh ấy xảy ra chút ngoài ý muốn, Thời Lễ gia gia này của con cũng không có năng lực, nhưng cũng may, con không chịu thua kém!” Thời Lễ gia gia nói, kích động đứng lên.

Từ trong mắt ông Thời Yến có thể nhìn ra được, ông biết rõ mấy năm nay Thời Yến sống không tốt, nhưng lại vô lực thay đổi, lúc này thấy Thời Yến tự mình mạnh mẽ lên, ông vô cùng an ủi.

Thời Yến tự biết người quá khứ kia quá mức huênh hoang hống hách, có thể có kết cục sau đó, thuần túy là tự chuốc lấy, nhưng ông lão trước mắt không chỉ không trách cậu ta, còn nuông chiều cậu ta như thế, lại khiến y thật sự cảm động.

Kiếp trước song thân Thời Yến qua đời từ sớm, trong nhà không có trưởng bối bảo vệ, từ nhỏ đã độc lập phấn đấu, bảo vệ em trai dưới cánh chim, nhưng chưa từng được ai thương yêu. Nhưng từ trên người ông lão này, dù chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, Thời Yến cũng cảm nhận được sự yêu thương tới từ trưởng bối.

Thời Yến lập tức bước tới, Thời Lễ gia gia sờ đầu y, động viên Thời Yến mấy câu rồi ngồi xuống. Tuổi ông đã cao, khi ngự linh sư đột phá lam cấp, tuổi thọ nhờ linh lực tích lũy mà có thể gia tăng, nhưng Thời Lễ gia gia chỉ dừng lại ở lục cấp, hiện nay đã hơn chín mươi tuổi, trường kỳ mắc bệnh, chưa nói được mấy câu trên mặt đã hiện vẻ mệt mỏi.

Thời Huân thấy thế, lập tức bảo Thời Yến đi sang bên cạnh kiểm tra linh lực.

Thời Yến hiểu đây là trình tự cần thiết để lấy chứng thư ngự linh sư, đứng trước thủy tinh giám linh kiểm tra linh lực, đưa tay ra.

Một luồng sáng đỏ sậm dâng lên từ người Thời Yến, đây là hiện tượng đã bước vào xích cấp hậu kỳ.

Thời Yến nhìn ánh đỏ toàn thân mình, hiện nay y đã ở đỉnh hoàng cấp, màu đỏ trên người cũng biến thành đỏ sậm, rõ ràng là xích cấp hậu kỳ, vậy khi y đột phát lục cấp, màu sắc trên người lẽ nào sẽ biến thành tranh cấp?

Không cho Thời Yến nhiều thời gian suy nghĩ, Thời Huân nhanh chóng lấy ra chứng thư ngự linh sư và huy hiệu của ngự linh sư xích cấp đích thân giao cho Thời Yến.

Thời Yến nhìn huy hiệu ngự linh sư xích cấp trong tay, ngẩng đầu nhìn Thời Huân, sắc mặt Thời Huân bình tĩnh, Thời Yến miễn cưỡng an tâm, xem ra Thời Huân không hoài nghi về xích cấp của y.

Thời Lễ thấy Thời Yến trở thành ngự linh sư chính thức, tràn đầy thỏa mãn rời đi.

Thời Lễ vừa mới rời đi, Thời Yến còn chưa kịp trở về, ngay lúc này, tháp thời gian lại có người đi ra.

Không phải ai khác, chính là mấy người Thời Kỳ trước đó đã phát sinh xung đột với Thời Yến.

Lúc bọn chúng đi ra, còn bị Bát Hỉ chỉnh một đường, vì thế ra trễ hơn Thời Yến cả lúc, vừa xuất hiện ở bên ngoài, lập tức đã đứng không vững, suýt ngã nhào tại chỗ, cũng may có hạ nhân lanh lợi lập tức tiến tới đỡ chúng đứng vững.

Thời Kỳ ổn định thân hình, ngẩng đầu, vừa liếc thấy Thời Yến đã nhận được chứng thư và huy hiệu ngự linh sư đang đứng trước mặt Thời Huân, không biết nó lấy đâu ra sức lực, đột nhiên gào lớn: “Thời Yến!! Đồ tàn nhẫn ác độc, mày không xứng có được chứng thư ngự linh sư, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Lời nói của Thời Kỳ lập tức khiến người tại đó chìm vào sự yên tĩnh quái dị, sau đó là tiếng nghị luận xôn xao, ánh mắt mọi người đều tập trung lên Thời Kỳ đầy phẫn hận và Thời Yến sắc mặt bình tĩnh.

“Yên tĩnh.” Thời Huân thấp giọng nói, âm thanh uy nghiêm lập tức khiến tất cả mọi người ngậm miệng lại.

Thời Kỳ thấy thế, ứa nước mắt quay đầu nhìn một vị trưởng lão đang ngồi: “Gia gia, ngài phải làm chủ cho chúng con, Thời Dương bị phế rồi, linh mạch của nó bị Thời Yến hủy rồi. Kẻ lang độc như Thời Yến, lúc y còn chưa trở thành ngự linh sư đã hại gia chủ chìm vào ngủ say, quan hệ của Thời gia và Thổ gia như nước với lửa, hiện nay y vào tháp thời gian kiểm tra, ỷ mình có chút linh lực liền đích thân xuất thủ muốn giết chết thân thích, y còn chưa trở thành ngự linh sư đó, nếu y trở thành ngự linh sư rồi, Thời gia chúng ta sẽ bị y hủy thôi!!”

Vẻ mặt phẫn hận của Thời Kỳ, cùng với Thời Dương hôn mê bất tỉnh bên cạnh rất có sức thuyết phục, nó còn lôi gia chủ Thời gia đã ngủ say ra, cộng thêm ấn tượng âm lạnh tàn bạo của Thời Yến trong quá khứ, gần như tất cả mọi người đều tin lời Thời Kỳ, ánh mắt nhìn Thời Yến tràn đầy bất thiện.

Thời Khang chọn ngay lúc này đứng ra: “Thời Yến, lẽ nào cậu đã quên tộc quy của Thời gia sao, xuất thủ tấn công thân thích, Thời gia sẽ nghiêm phạt! Không chỉ phải phế đi linh mạch, còn bị nhốt vào luyện ngục vĩnh hằng, cả đời không được thả ra, lấy làm răn đe!”

Bốn chữ “luyện ngục vĩnh hằng” vừa được thốt ra, tất cả mọi người tại đó đều biến sắc. Đó là nơi nhốt kẻ phạm trọng tội của Thời gia, cũng là nơi đáng sợ nhất cả Vĩnh Hằng quốc độ, với kỹ năng đặc thù của Thời gia, mỗi một người bị nhốt vào “luyện ngục vĩnh hằng” đều sẽ được hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp là thời gian đi chậm lại, ở bên trong bị xử cực hình, đối với người bên ngoài chẳng qua hai ba năm, nhưng người bên trong lại giống như đã ở trên ngàn năm.

Mỗi người đã bước vào nơi đó, cho dù có ra ngoài, cũng người không ra người quỷ không ra quỷ, phần lớn đều điên rồi, không chỉ bách tính Vĩnh Hằng quốc độ cực kỳ sợ hãi “luyện ngục vĩnh hằng”, ngay cả người Thời gia cũng cực kỳ kiêng kỵ.

Thời Yến nghe thế, nhìn Thời Khang: “Xem ra anh rất hy vọng tôi vào ‘luyện ngục vĩnh hằng’, không biết lần trước là ai sai khiến người ngoài ra tay với tôi, mới qua vài tháng, Thời Khang thiếu gia không quên mất chứ.”

Thời Khang nghe thế, sắc mặt biến đổi: “Tôi chỉ là theo chuyện luận chuyện thôi, chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn, người đả thương cậu cũng đã chịu đủ trừng phạt. Mà lần này là cậu tự tay đả thương thân thích, công nhiên trái lại gia quy, cho dù gia chủ vẫn chưa ngủ say, cũng không bảo vệ được cậu!”

“Thời Khang, gia chủ là người cậu mở miệng ngậm miệng thì có thể nhắc đến sao.” Thời Huân đột nhiên quay đầu, Thời Khang bị khí thế của Thời Huân chấn khiếp, sắc mặt trắng nhợt, lùi về hai bước.

Thời Khang nhanh chóng cúi đầu, nhận sai: “Thời Khang nói không lựa lời, biết sai rồi.”

Thời Huân không tính toán với gã, mà nhìn Thời Yến và hai trưởng lão.

Trên chỗ ngồi vị trí của hai trưởng lão đã trống, bọn họ phóng người tới chỗ đám Thời Kỳ, một người là đại trưởng lão Thời gia Thời Tuệ, người khác là gia gia của Thời Kỳ Thời Tần. Đại trưởng lão Thời Tuệ thấy cháu mình chỉ kiệt sức, lập tức truyền linh lực nhu hòa vào trong người cháu, thấy cháu mình đã vực tinh thần, đại trưởng lão yên tâm, lóe người trở về chỗ ngồi của mình.

Mà Thời Tần vội vã quan tâm dìu Thời Kỳ vẻ mặt phẫn hận dậy: “Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, con nói kỹ cho ông nghe.”

Thời Kỳ tựa vào người Thời Tần, chỉ Thời Yến lớn giọng tố cáo: “Chúng con vào tháp thời gian tìm kiếm linh lực thời gian, tìm hai mươi mấy ngày cũng không tìm thấy, cho nên chúng con đều rất hoảng, đi lung tung khắp nơi trong tháp thời gian, đúng lúc gặp phải Thời Yến. Y đã hấp thu linh lực thời gian, cho nên chúng con muốn hỏi y lấy được linh lực thời gian ở đâu, nhưng y không chịu nói. Lúc đó chúng con đã gấp muốn điên rồi, không có linh lực thời gian, thì không được gia tộc thừa nhận. Chúng con mềm giọng cầu xin y, nhưng y không chỉ không nói cho chúng con biết, ngược lại còn nổi lòng tham với bảo vật chúng con có được…”

Thời Kỳ dường như nhớ tới chuyện gì cực kỳ thống khổ, toàn thân phát run, hai mắt nhìn chằm chằm Thời Yến: “Mấy người chúng con ở trong tháp thời gian thu hoạch phong phú, Thời Yến cũng không thua, nhưng y lại nổi lòng tham với chúng con, gia gia, ở trong tháp thời gian con đã đột phá hoàng cấp rồi, không ngờ Thời Yến vậy mà còn dám động thủ với chúng con, chỉ vì trên tay y có một bảo khí dùng một lần! Chúng con bị bảo khí của y đe dọa, đồng thời Thời Yến còn uy hiếp, nếu không giao ra sẽ phế linh mạch chúng con, con nói với y con là cháu của trưởng lão, Thời Phong cũng là đứa cháu bảo bối đại trưởng lão thương yêu nhất, khuyên Thời Yến suy nghĩ kỹ càng, Thời Yến lại nói y là đứa cháu gia chủ thương yêu nhất… chúng con bị y uy hiếp, vì tránh tự tàn sát nhau trong tháp thời gian, đánh mất tính mạng, chỉ đành khuất phục, mỗi người giao ra một bảo vật cho Thời Yến, tiêu tài tránh họa, tiếc là lúc đến Thời Dương, Thời Dương tuổi còn nhỏ nóng tính không hiểu chuyện, không chịu giao bảo vật ra, đồ táng tận lương tâm Thời Yến liền phế đi linh mạch của Thời Dương, lấy bảo vật ngang nhiên ly khai… gia gia, cả đời này của Thời Dương đã bị hủy rồi, ngài phải làm chủ cho nó!”

Biểu tình cộng thêm lời nói cực có lực truyền cảm của Thời Kỳ khiến người tại đó bất giác tin tưởng lời nó nói tám phần, quay đầu nhìn Thời Yến vẻ mặt lạnh nhạt âm trầm, lại kết hợp với hành động ác liệt của Thời Yến khi trước, càng thêm tin chín phần.

Thời Yến nhìn ánh mắt sục sôi căm phẫn của mọi người, lại nhìn Thời Kỳ nằm trong lòng Thời Tần hung ác nhìn mình, cùng với mấy đứa khác có mặt tại đó lúc ấy bây giờ lại chọn lựa trầm mặc, trong lòng càng thêm khinh bỉ coi thường.

Đời trẻ tuổi đã bị lời nói của Thời Kỳ đả động, nhưng mấy trưởng bối thành tinh thì không tỏ vẻ gì, ít nhất Thời Huân, cùng với những người ngồi trên chỗ trưởng lão đều rất trầm tĩnh, khiến người ta nhìn không ra họ đang nghĩ gì.

Lúc này dính đến thân thích Thời gia tự tàn sát nhau, cùng với đích tôn của trưởng lão, Thời Huân không thể không ra mặt, Thời Huân nhìn Thời Yến: “Thời Yến, cậu nói lại tình hình khi đó xem.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro