Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác phẩm: Trúc mã thành song đối

Tác giả: Cách Lai Đình

Biên tập: Nguyệt Hạo

---------------

Ở tiểu khu Hạnh Phúc có hai đứa trẻ đặc biệt khiến nhóm người lớn ở đây yêu thích. Một là con trai Diệp gia sống ở nhà số 52013 tên là Diệp Cẩm Thiên, còn lại là con trai Bạch gia sống ở nhà 52014 tên Bạch Nhiên.

Tiểu Diệp Cẩm Thiên bộ dáng trắng trẻo sạch sẽ, thường bị nhầm thành bé gái, tuy nhiên hắn tuổi còn nhỏ đã trưng ra bộ mặt không chút thay đổi, nhưng cũng không thể ngăn cản nhóm người lớn thích trẻ con xinh đẹp. Tiểu Bạch Nhiên bộ dạng trắng trắng tròn tròn phấn phấn nộn nộn, mắt to long lanh cái miệng nhỏ nhắn, đồng dạng cậu cũng thường xuyên bị nhầm thành bé gái, nhưng khác với Diệp Cẩm Thiên luôn giữ bộ mặt băng sơn là Bạch Nhiên rất hay cười, một đứa bé bộ dạng đáng yêu lại hay cười ai mà không thích?

Hai người lần đầu tiên gặp mặt là ngày đầu tiên khi Bạch gia vùa chuyển đến, hai bà mẹ đi ra chào hỏi, vừa vặn đem hai đứa trẻ bên người, vì thế hai bà mẹ khi nhìn thấy đứa nhỏ của đối phương đã đồng thanh nói "Con gái chị thật đáng yêu!/ Bé gái nhà chị thật xinh đẹp!"

Khi đó tiểu Bạch Nhiên mới ba tuổi còn thực chủ động đi tới cạnh tiểu Diệp Cẩm Thiên cũng cùng tuổi ngọt ngào khen "Bạn trông thật đẹp!" Lời này vừa nói ra thành công làm tiểu Diệp Cẩm Thiên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì. Tiểu Diệp Cẩm Thiên thực không khách khí trả lời "cậu cũng thực đáng yêu!" Vì thế tiểu Bạch Nhiên xù lông, trừng mắt trả lời "tớ là con trai, cậu không được nói tớ đáng yêu!" Tiểu Diệp Cẩm Thiên như trước trưng ra khuôn mặt băng sơn , từ tốn trả lời "tớ cũng là con trai, cậu cũng không thể nói tớ xinh đẹp".

Hai đứa trẻ ở một bên nói chuyện, hai bà mẹ thấy hai đứa nhỏ như vậy đành phải cười trừ với đối phương "Thật có lỗi", "Không sao, tôi quen rồi", "ai, tôi cũng vậy", "không có việc gì, bây giờ chúng nó còn nhỏ, đợi lớn lên sẽ tốt thôi", "tôi cũng nghĩ vậy, ha ha".

Bởi vì hai bà mẹ nói chuyện phi thường hợp ý, lại ở gần nhau cho nên quan hệ hai nhà rất gần gũi thân mật, đến cả hai đứa nhỏ ban đầu xem đối phương không vừa mắt quan hệ cũng dần dần tốt hơn. Tuy tiểu Diệp Cẩm Thiên vẫn luôn giữ khuôn mặt băng sơn, nhưng hai bà mẹ vẫn là nhận ra lúc đối mặt với tiểu Bạch Nhiên tiểu Diệp Cẩm Thiên vẫn là có điểm dịu dàng.

Lại nói mẹ Diệp vẫn thực buồn bực cô như thế nào lại sinh ra một đứa nhỏ mặt than vậy, hắn thử cười một cái cho cô xem đi a?! Mà tiểu Bạch Nhiên cũng rất gần gũi tiểu Diệp Cẩm Thiên, mỗi ngày đi theo sau lưng tiểu Diệp Cẩm Thiên thỉnh thoảng kể chuyện cười cho hắn nghe nhưng khổ nỗi người ta vẫn không hề cười lấy một tiếng, Bạch Nhiên buồn bực một thời gian sau cũng đành từ bỏ, vì thế tiểu Diệp Cẩm Thiên càng lạnh lùng.

Đến tuổi đi mẫu giáo, hai bà mẹ đưa hai đứa trẻ đến nhà mẫu giáo ở khu phụ cận, hơn nữa còn xếp cùng một lớp để cho hai đứa hảo hảo chiếu cố nhau.

Bạch Nhiên không thích ăn rau, vì thế mỗi khi ăn cơm Bạch Nhiên luôn gắp rau ở bát mình sang bát Diệp Cẩm Thiên. Mà Diệp Cẩm Thiên tuy hơi nhíu mi nhưng vẫn giữ khuôn mặt không chút thay đổi nghiêm túc khuyên bảo "Bạch Tiểu Nhiên, kiêng ăn là không tốt". Nói thì nói vậy nhưng đôi đũa trong tay vẫn thản nhiên gắp rau mà Bạch Nhiên gắp cho đưa đến miệng mình, Bạch Nhiên ở một bên lơ đễnh cười ngốc.

Bạch Nhiên thích ăn đồ ngọt, Diệp Cẩm Thiên lại phi thường chán ghét mấy thứ ngọt nị nị này nọ. Vì thế mỗi lần Diệp Cẩm Thiên được cho đường quả bánh bích quy bánh ngọt vân vân đều thực chủ động đem cho Bạch Nhiên, Diệp Cẩm Thiên nhìn thấy Bạch Nhiên khi ăn bày ra một bộ dáng hạnh phúc cũng cảm thấy mấy thứ đồ ăn ngọt này kì thực cũng không đến nỗi đáng ghét.

Bạch Nhiên hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, Diệp Cẩm Thiên lại từ nhỏ đã có trí nhớ kinh người. Hai người chậm rãi từng chút một lớn lên, quan hệ cũng từng chút một thân cận. Mẹ Diệp mỗi lần đều bảo Diệp Cẩm Thiên phải hảo hảo chiếu cố đệ đệ kém hắn hai tháng tuổi này, đối với bộ dáng tiểu đại nhân của Diệp Cẩm Thiên mẹ Diệp vừa tiếc hận lại vừa vui mừng.

Mà bên này, mẹ Bạch lại bảo Bạch Nhiên phải hảo hảo đi theo ca ca lớn hơn hắn hai tháng, đừng có nơi nơi chạy loạn làm cho người ta thêm lo lắng, phải ngoan ngoan nghe lời ca ca, đối với Bạch Nhiên bộ dáng ngốc ngốc nhẹ dạ cả tin mẹ Bạch lại càng thêm lo lắng. Bởi vậy hai đứa vẫn thật ngoan ngoãn nghe theo lời dặn bảo của hai vị phụ huynh mỗi ngày tay nắm tay đi học, sau đó hai người cứ như vậy tiếp tục tay nắm tay lên tiểu học, đương nhiên vẫn là cùng lớp, cuối cùng còn biến thành cùng bàn.

Tháng mười hai ở phương Bắc mùa đông phi thường giá rét, trận tuyết lớn dương dương sái sái rơi suốt cả ngày.

Vào lúc năm giờ chiều, từ phía Tây cả bầu trời đều một màu vàng quất, dư quang chiếu vào lớp tuyết dày lại tại nên một khung cảnh xinh đẹp dị thường. Lúc này trong trường học im ắng vang lên tiếng chuông thanh thúy, học sinh huyên náo đứng lên ùa ra khỏi lớp. Cánh cửa sắt mở ra, ngoài cổng đã sớm có rất nhiều người đến đón con cái về nhà. Đứa nhỏ cấp thấp tiến vào trong lòng cha mẹ sau đó được cha mẹ cười đón đi, đứa nhỏ cấp cao hơn túm năm tụm ba kết bạn, sau đó hi hi ha ha rời đi.

Trong phòng học của năm nhất tiểu học, Diệp Cẩm Thiên đem Bạch Nhiên đang ngủ say đến chảy nước miếng đánh thức, có ý định lấy bàn tay nhỏ bé giúp cậu lau khô, tuy nhiên trên mặt như trước vẫn là bất động. Bạch nhiên vừa tỉnh ngủ vẫn còn có chút mơ hồ, cũng liền tùy ý Diệp Cẩm Thiên giúp cậu mặc áo quàng khăn đội mũ đi găng tay xong xuôi sau đó đem cặp sách đeo trên lưng cậu rồi mới mặc áo khoác cho mình, kéo bạch Nhiên ra khỏi phòng học ấm áp.

Đi học cũng đã nửa học kì, trường học cách nhà cũng không xa, ba mẹ hai nhà công việc bận rộn, vì thế liền đưa cho hai đứa chìa khóa để bọn nhỏ tự mình về nhà, ba mẹ nhà nào về trước liền giúp trông coi đứa nhỏ nhà kia.

Hai người đi được nửa đường, đột nhiên Diệp Cẩm Thiên dừng lại, Bạch Nhiên khó hiểu nhìn hắn "làm sao vậy?"

Diệp Cẩm Thiên nhìn Bạch Nhiên thực bình tĩnh nói "bài tập ngày mai phải nộp để quên rồi"

Bạch Nhiên vui sướng khi người gặp họa cười "hóa ra là cậu cũng quên đồ vật này nọ a!"

Diệp Cẩm Thiên không trả lời, trong lòng nghĩ, còn không phải là do phải hầu hạ ai kia!

Bạch Nhiên cười rồi cũng lo lắng cho Diệp Cẩm Thiên "kia làm sao? Sẽ không phải bài tập của lão vu bà kia đi?" Bạch nhiên thấy Diệp Cẩm Thiên gật đầu cau mũi, "lão vu bà" là biệt danh Bạch Nhiên cùng mấy bạn học đặt cho cô giáo dạy toán nghiêm khắc chưa đến năm mươi tuổi, học sinh trong lớp phần lớn sợ hãi bà, phạm sai thì bất luận là ai đều là thái độ không thương lượng.

Diệp Cẩm Thiên nghĩ nghĩ nói "Hiện tại cô giáo hẳn là còn chưa về, tớ quay lại tìm cô giáo lấy chìa khóa là được rồi"

Bạch Nhiên nghe hiểu được, cười mị mị nói "Kia cậu đi nhanh đi a, nếu không cô giáo về nhà mất!"

"Vậy cậu..." Diệp Cẩm Thiên có chút do dự, mang theo Bạch Nhiên cùng đi sợ phiền toái nhưng không mang theo lại lo lắng cậu ở một mình.

Cuối cùng Bạch Nhiên phải cam đoan chỉ thiếu điều thề độc nói mình nhất định sẽ ở chỗ này chờ hắn trở về thì Diệp Cẩm Thiên mới tạm yên tâm chạy về trường học.

Bạch Nhiên đứng cạnh một cái cây trước cửa một cửa hàng ven đường, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống, đèn đường từng chiếc từng chiếc sáng lên, trên đường người đến người đi, Bạch Nhiên ngẩn người nhìn mọi người đi tới đi lui.

Bạch Nhiên không biết mình đã đợi bao lâu, thẳng đến khi một cỗ hương vị ngọt ngào bay tới Bạch Nhiên mới biết bụng mình đang phản kháng.

Bạch Nhiên dùng sức hít hít, đây là mùi ở tiệm bánh mì truyền tới. Bạch Nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh thật lâu rốt cục phát hiện cách đó không xa có một biển quảng cáo, mặt trên viết "quán bánh mì Thánh Hâm".

Trong năm chữ Bạch Nhiên nhận ra hai chữ "bánh mì", trên tấm biển còn có một mũi tên chỉ hướng bên phải, Bạch Nhiên biết mũi tên chỉ một hướng khác tại ngã tư đường.

Bạch Nhiên ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó oán hận Diệp Cẩm Thiên quá chậm, cậu rất muốn đi mua bánh mì bánh ngọt gì đó lấp đầy bụng, chính là lại nghĩ tới chính mình đã đáp ứng ở tại chỗ chờ Diệp Cẩm Thiên.

Bạch Nhiên bắt đầu hít mùi bánh mì, càng ngửi càng đói, vì thế lúc Bạch Nhiên đếm tới hai trăm chiếc bánh mì, cậu bắt đầu an ủi chính mình mình đi mua bánh mì rất nhanh sẽ trở về! sau đó liền chạy theo mùi hương đi vào ngõ tắt nhỏ phía ngã tư đường.

Nhưng mà Bạch Nhiên đã đánh giá cao khả năng nhận thức đường đi của mình, không ngoài ý muốn Bạch Nhiên cầm bánh mì đứng ở giữa đường hoảng sợ, cậu lạc đường.

Bạch Nhiên sợ càng đi càng sai lại càng sợ Diệp Cẩm Thiên trở về không tìm thấy mình sẽ sinh khí, ngay tại lúc Bạch Nhiên sắp khóc, có một thanh niên đứng ở trước mặt Bạch Nhiên, vẻ mặt hòa ái mỉm cười hỏi cậu "tiểu bằng hữu làm sao vậy? lạc mẹ phải không?"

Lúc này Bạch Nhiên sớm đem câu "không được cùng người xa lạ nói chuyện" mà thầy cô cha mẹ thường dặn vứt ra sau đầu, cậu chỉ cảm thấy hiện tại rốt cục tìm được vị cứu tinh.

Bạch Nhiên hấp hấp cái mũi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười nói lấy lòng "Anh ơi, em lạc đường, anh đưa em đi tìm Diệp Tiểu Thiên được không? em cho anh bánh mì!" Nói xong liền định đưa bánh mì trong tay ra.

Người thanh niên kia khóe miệng kia hơi rút một chút, đứa nhỏ ngây thơ này, sẽ không sợ y là tên gạt người? Cũng may y không phải là lừa đảo, y là thầy giáo, mỗi ngày đối mặt với lũ học sinh sơ trung thời kì phản nghịch, đối với đứa nhỏ tầm tuổi này càng thêm yêu thích. Vừa rồi y ở cửa hàng đối diện nhìn cậu đã lâu phát hiện cậu hẳn là lạc đường mới tiến đến hỏi cậu.

Thanh niên bất đắc dĩ, dắt bàn tay đang đeo bao tay của Bạch Nhiên cười nói "đi thôi, em muốn đi đâu, anh đưa em đi". Vì thế dưới sự dẫn đương của Bạch Nhiên, thanh niên đem Bạch Nhiên dẫn tới nơi cậu chỉ.

Vừa đến trước cửa hàng, một đứa trẻ mặc áo lông màu vàng rất nhanh chạy đến, đem Bạch Nhiên kéo về phía sau lưng mình. Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn không hề thay đổi nhìn chằm chằm thanh niên, thanh niên bị vẻ mặt băng sơn của đứa bé này làm cho cảm thấy thật áp lực.

Thanh niên cười nói "anh bạn nhỏ đừng hiểu lầm, anh là thấy cậu bé này lạc đường nên mới dẫn đến đây, anh là thầy giáo, thật đó!" Nhìn thấy vẻ không tin trên mặt anh bạn nhỏ này thanh niên cực lực giải thích, còn đem thẻ giáo viên ra cho hắn xem mới đổi được sự tín nhiệm của hắn.

Anh bạn nhỏ Diệp Cẩm Thiên từ nhỏ chính là một đứa bé lễ phép, phát hiện mình hiểu lầm người tốt hắn liền mở miệng đối thanh niên giải thích "thực xin lỗi đã hiểu lầm anh, cảm ơn anh đã dẫn cậu ấy trở về".

Thanh niên nhẹ nhàng thở ra, đứa trẻ này thật có tố chất! Thanh niên thấy bọn họ chỉ là hai đứa trẻ sợ bọn nhỏ không an toàn muốn đưa bọn chúng về nhà, ai ngờ Diệp Cẩm Thiên thực lạnh lùng từ chối, cuối cùng thanh niên thấy mình không còn chuyện gì định tính toán rời đi, chính là trước khi đi vẫn đối với Bạch Nhiên đứng phía sau Diệp Cẩm Thiên nói "khụ, cái kia, anh bạn nhỏ, về sau không được cùng người lạ nói chuyện, cũng không được đi cùng người lạ".

Trên đường về nhà, Diệp Cẩm Thiên một câu cũng không nói, chính là tay vẫn nắm chặt tay Bạch Nhiên lôi đi.

Bạch Nhiên cũng không nói chuyện, biết là Diệp Cẩm Thiên sinh khí.

Cùng diệp Cẩm Thiên ở chung càng lâu, Bạch Nhiên liền càng có thể từ khuôn mặt không thay đổi của Diệp Cẩm Thiên nhìn ra một tia cảm xúc tức giận.

Rốt cục cũng đến cửa tiểu khu, Bạch Nhiên không đi.

Diệp Cẩm Thiên dừng chân quay đầu lại nhìn cậu, Bạch Nhiên ánh mắt trốn tránh nột nột mở miệng "Diệp Tiểu Thiên cậu đừng sinh khí được không, tớ sai rồi mà. Tớ chính là... chính là đói bụng, ai bảo cậu đi lâu như vậy vẫn chưa trở về. Tớ đều đã đếm đến hai trăm cái bánh mì cậu vẫn chưa quay lại cho nên tớ mới nghĩ muốn nhanh lên đi mua bánh mì trở về !" Vốn đang có chút lo sợ, Bạch Nhiên càng nói lại càng cảm thấy mình không sai.

Diệp Cẩm Thiên thấy Bạch Nhiên bày ra vẻ mặt không sao cả, lúc đầu tìm không thấy Bạch Nhiên đã vô cùng lo lắng sợ hãi, khi thấy cậu cùng người lạ nắm tay lại thêm phẫn nộ cùng bối rối giờ khắc này đều bùng nổ.

Diệp Cẩm Thiên lạnh lùng nhìn Bạch Nhiên, cái miệng dễ nhìn chậm rãi mở ra, gằn từng tiếng vừa phẫn nộ vừa lạnh lùng đối Bạch Nhiên "Bạch Tiểu Nhiên, cậu đừng tưởng rằng mình họ Bạch liền thật sự cùng ngu ngốc là một loại! 'không được cùng người xa lạ nói chuyện' những lời này cậu không nghe dì cùng cô giáo nói qua sao? Cậu không nhớ có phải hay không? Chỉ biết có ăn thôi? Ân? Tôi nói cho cậu biết, Bạch Tiểu Nhiên, cậu cam đoan chờ tôi thì cho dù đói chết cũng phải ở đó chờ tôi!"

Diệp Cẩm Thiên đem toàn bộ oán khí trong lòng phát ra, lúc này mới phát hiện Bạch Nhiên ngơ ngác nhìn hắn, Diệp Cẩm Thiên nhíu mày nghĩ thầm, rằng chính mình có phải hay không nói quá lời, kết quả Bạch Nhiên mở lớn đôi mắt trong suốt miệng còn cười kinh hô "Diệp Tiểu Thiên, nguyên lai cậu cũng nói câu dài như vậy a!"

Diệp Cẩm Thiên nghẹn một hơi trong cổ họng, lúc này hắn cảm thấy hoàn toàn vô lực, đây là dây thần kinh rất thô hay quả thực là đầu rỗng, Bạch Tiểu Nhiên cậu chú ý trọng điểm được hay không a!

Cảm thấy độ ấm xung quanh giảm xuống một chút, Bạch Nhiên ngượng ngùng theo thói quen định gãi gãi đầu, đương nhiên cách mũ len cũng không gãi đến cái gì.

Bạch Nhiên mang theo ý tứ lấy lòng làm nũng kéo kéo tay Diệp Cẩm Thiên "Diệp Tiểu Thiên, tớ biết sai rồi, tha thứ tớ đi!"

Diệp Cẩm Thiên không thèm nhìn đến bộ dáng đáng thương ngốc hề hề kia, xoay người kéo Bạch Nhiên tiếp tục đi.

Rốt cục đến cửa nhà, Diệp Cẩm Thiên cùng Bạch Nhiên đối mặt, cũng may hôm nay ba mẹ hai bên đều về muộn, nếu không bọn họ giờ này mới về đã sớm làm ba mẹ hai bên gấp muốn chết.

Diệp Cẩm Thiên nhìn thấy ánh mắt như hắc bồ đào của Bạch Nhiên, nghiêm túc mở miệng "Bạch Tiểu Nhiên!"

Bạch Nhiên giật mình một cái rất có khí thế trả lời "có!"

"Về sau không được cùng người xa lạ nói chuyện!"

"Ừ!"

"Về sau không được đi cùng người xa lạ!"

"Biết!"

Diệp Cẩm Thiên vừa lòng gật gật đầu, chính mình đi đến trước cửa một bên mở khóa một bên nghĩ đến cái gì giống như hỏi han "Cậu đếm hai trăm cái bánh mì như thế nào?" hắn biết Bạch Nhiên luôn đếm nhảy cóc.

Bạch Nhiên ăn bánh mì trong tay, không để ý lắm trả lời "một cái bánh mì..."

Diệp Cẩm Thiên mở cửa đổi giày, nhìn thấy Bạch Nhiên đứng ở cửa vì tay cầm bánh mì mà không đổi giày, chờ cậu đem bánh mì ăn xong.

Một cái bánh mì to bằng bàn tay người lớn, Bạch Nhiên chỉ trong hai phút lang thôn hổ yết giải quyết hết.

Bạch Nhiên nuốt miếng bánh mì cuối cùng rồi nói "hai trăm cái bánh mì".

Diệp Cẩm Thiên đầu đầy hắc tuyến, cảm thán một trăm chín mươi tám cái bánh ở giữa kia hẳn là đều bị cậu ăn đi?!

Vì thế buổi tối hôm đó, Bạch Nhiên đem bánh ngọt trong tủ lạnh mẹ Diệp cẩm Thiên làm cố sức ăn, đem một cái bánh mì với hai trăm cái bánh mì hoàn hoàn chỉnh chỉnh lấp đầy.

Tuy Bạch Nhiên muốn ngừng lại rồi, nhưng là tưởng tượng đến mẹ Diệp làm bánh là lại có động lực.

Diệp Cẩm Thiên ngồi cạnh Bạch Nhiên còn thanh thật làm bài tập, ngẫu nhiên ngắm Bạch Nhiên đang tập viết, tâm tình phi thường thoải mái.

Trong phong tĩnh lặng ấm áp, chỉ có âm thanh tiếng bút ma sát với giấy, ngoài cửa sổ từng bông tuyết nhẹ nhàng dương dương phiêu sái mà rơi, không gian dần biến thành một mảnh trắng xoá...

———–

Hết chương 1......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro