Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc đầu, Bạch Nhiên cùng Diệp Cẩm Thiên đều là ngủ thẳng đến khi tự tỉnh dậy, đương nhiên Diệp Cẩm Thiên cho dù là tự nhiên tỉnh cũng sớm hơn Bạch Nhiên.

Thời tiết rất nóng, Bạch Nhiên ban ngày đều là ngồi ngốc ở trong phòng điều hòa đánh điện tử với Diệp Cẩm Thiên, buổi tối ăn xong cơm mới cùng Diệp Cẩm Thiên xuống lầu hóng mát chơi bóng.

Đêm nay, hai người chơi bóng trở về, Bạch Nhiên theo Diệp Cẩm Thiên về đến cửa nhà, thục môn thục lộ <quen thuộc> tiến vào phòng tắm, Diệp Cẩm Thiên ở phía sau nói "Bạch Tiểu Nhiên, cậu là đầu heo sao? Đi lấy quần áo đã rồi tắm."

Bạch Nhiên vừa bước đến cửa phòng tắm cước bộ dừng lại một chút sau đó quay đầu hường phòng Diệp Cẩm Thiên, trong lúc bất mãn oán hận "Diệp Tiểu Thiên cậu thực dong dài! Lát nữa cậu giúp tớ lấy một cái không được sao......"

Diệp Cẩm Thiên mở TV "tớ vì sao phải lấy cho cậu?"

Bạch Nhiên lấy quần áo xong trước khi đóng cửa phòng tắm hướng về sau lưng Diệp Cẩm Thiên lè lưỡi, sau đó hô to "Diệp Tiểu Thiên, lần sau tớ lõa thể cho cậu xem! Hừ."

Diệp Cẩm Thiên đầy đầu hắc tuyến, một tiếng "hừ" cuối cùng kia của Bạch Nhiên nghe vào tai Diệp Cẩm Thiên phi thường có ý vị làm nũng.

Bạch gia cùng Diệp gia đều là viên chức, từ nhỏ Diệp Cẩm Thiên đều là một bộ dáng tiểu đại nhân làm cho người ta yên tâm, chiếu cố em trai Bạch Nhiên nhỏ hơn hắn hai tháng cũng không có vấn đề gì, hiện tại bọn họ đã lớn, cũng đã thi đại học rồi, ba mẹ hai nhà lại yên tâm công tác hơn.

Vài ngày trước ba Bạch đi công tác, công ty của mẹ Bạch gần đây có một hoạt động lớn thường phải tăng ca.

Công việc của mẹ Diệp là nạp hội kế, buổi tối cơ hồ là không cần tăng ca, hướng chín vãn năm <đi 9 giờ về 5 giờ> coi như thoải mái. Ba Diệp gần đây đang giúp đồng nghiệp làm thêm.

Bởi vậy Bạch Nhiên mấy ngày nay buổi tối đều là ngốc ở Diệp gia, tuy cậu cũng có chìa khóa nhà mình, nhưng là một người ngồi ngốc trong phòng Bạch Nhiên tổng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vì thế mẹ Diệp thực thông cảm để cho Bạch Nhiên ngốc ở Diệp gia, nếu mẹ Bạch về sớm Bạch Nhiên liền về nhà ngủ, nếu về muộn thì Bạch Nhiên ngủ lại Diệp gia luôn.

Diệp Cẩm Thiên nghe từ trong phòng tắm truyền đến âm thanh nước chảy, hai mắt không tiêu cự nhìn màn hình TV không biết suy nghĩ cái gì.

Thẳng đến khi sô pha bên cạnh lún xuống, Diệp Cẩm Thiên mới phục hồi tinh thần lại quay đầu nhìn Bạch Nhiên mặc áo cộc cùng quần đùi bên cạnh, đầu gội xong tóc còn chưa khô, sợi tóc cứ dựng đứng hết cả lên, trông như một con nhím giương nanh múa vuốt.

Diệp Cẩm Thiên bỗng dưng thực hoài niệm mái tóc mềm mại trước kia của Bạch Nhiên, vì trời nóng mà tóc Bạch Nhiên lại dài nên liền chạy đi cắt tóc.

Lúc này Bạch Nhiên bàn chân <gác chân lên>, không khách khí lấy táo đã rửa sạch ở trên bàn một ngụm một ngụm cắn.

Một tay còn lại lấy điều khiển trên bàn đổi kênh, một bên không rõ ràng nói "Cũng cười ngọt...... nghĩ thần mã thích hợp người khổng lồ tây hoàn xem điện thạch về hưu cuống cao?" (Diệp Tiểu Thiên, ngươi khi nào thì cư nhiên thích xem quảng cáo thôi tiêu <tiêu thụ, bán>trên TV vậy?)

Diệp Cẩm Thiên đứng dậy nói "Bạch Tiểu Nhiên mời cậu đem đồ vật này nọ trong miệng ăn xong rồi hẵng nói." Sau đó vào phòng lấy quần áo rồi cũng đi tắm.

Diệp Cẩm Thiên đi vào không bao lâu, di động của hắn liền đổ chuông. Di động của hắn là lúc nãy hắn thuận tay đặt trên sô pha, vì thế Bạch Nhiên thực tự nhiên cúi đầu liền nhìn thấy đi động báo nhận được tin nhắn.

Bạch Nhiên thấy người gửi đến là "lzz" thì rất hiếu kì người này là ai, vì sao Diệp Cẩm Thiên phải dùng kí hiệu cho số của hắn/ nàng?

Đến lúc Bạch Nhiên phục hồi tinh thần thì cậu đã mở tin nhắn ra xem.

Nội dung tin nhắn là [gần đây bận quá, trước chúc mừng em cùng Bạch Nhiên đều có giấy báo đỗ đại học. Tiếp theo ta muốn thông báo cho em ta sắp kết hôn, cùng hắn. Hai bên gia đình đều tiếp nhận chúng ta, cho địa chỉ đi, cho các em đi kí hỉ đường (*^__^*)......]

Bạch Nhiên nhìn thấy từ "hắn" trong tin nhắn kia đã muốn biểu tình giống cái kia trong tin nhắn, cậu nghĩ rằng tin nhắn này là của cô giáo nào đó. Bạch Nhiên không nghĩ ra Diệp Cẩm Thiên cùng cô giáo nào quan hệ tốt đến nỗi có thể nói ra chuyện riêng tư? Tựa hồ Diệp Cẩm Thiên còn cùng cô nói về mình.

Đến lúc Diệp Cẩm Thiên tắm xong thuận tiện đem quần áo giặt sạch sẽ rồi trở lại phòng khách, Bạch Nhiên đang xem bóng đá trên TV.

Diệp Cẩm Thiên nhìn đồng hồ trên màn hình TV, đã gần mười giờ, mẹ Bạch còn chưa có về, xem ra Bạch Nhiên hôm nay là ngủ lại đây rồi. Về phần mẹ Diệp luôn ở dưới lầu cùng nhóm a di đánh bài, thời gian không hạn định, nhưng tuyệt đối sẽ không quá mười hai giờ.

Diệp Cẩm Thiên cũng không có giống Bạch Nhiên thích vận động như vậy, đương nhiên đối với bóng đá cũng không có ham thích gì nhiều, nhưng hắn vẫn luôn cùng Bạch Nhiên xem.

Lúc Diệp Cẩm Thiên ngồi bên người Bạch Nhiên mới phát hiện cậu có chút không yên lòng, khó trách đều không nghe được cậu bình luận gì về trận bóng.

Bạch Nhiên thỉnh thoảng liếc Diệp Cẩm Thiên, cuối cùng hạ quyết tâm, xem lén chuyện riêng của người ta thì phải có gan thừa nhận, Diệp Tiểu Thiên thích đứa nhỏ làm sai mà biết nhận lỗi.

"Khụ khụ...... cái kia...... Diệp Tiểu Thiên......"

"Ừ, cái gì?"

"Cái kia......chính là vừa rồi......"

"Ừm......"

"Lúc cậu đang tắm, di động của cậu nhận được tin nhắn......" Bạch Nhiên ngoan ngoãn đem di động Diệp Cẩm Thiên đưa lên.

Diệp Cẩm Thiên cầm di động mở tin nhắn ra, không để ý hỏi "sau đó?"

Bạch Nhiên nuốt nuốt nước miếng "sau đó tớ không cẩn thận xem rồi......"

Diệp Cẩm Thiên nhìn thoáng qua Bạch Nhiên sau đó cúi đầu trả lời tin nhắn, Bạch Nhiên xem không hiểu Diệp Cẩm Thiên đó là ánh mắt gì, đành phải vội vàng giải thích "tớ không phải cố ý! Cậu phải tin tưởng tớ! Diệp Tiểu Thiên, tớ chính là thuận tay......"

Diệp Cẩm Thiên không có trả lời, Bạch Nhiên tiếp tục nói "Diệp Tiểu Thiên, cậu khi nào thì cùng cô giáo cảm tình tốt như vậy, lưu số di động còn nhắn tin cuộc sống riêng tư a, nàng còn nói phải cho cậu đi kí hỉ đường nữa? Nói nói, Diệp Tiểu Thiên cậu không phải là thích cô giáo này a......"

Nguyên bản đang nói đến hùng hồn dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Diệp Cẩm Thiên Bạch Nhiên dần dần tiêu thanh.

Diệp Cẩm Thiên tắt màn hình điện thoại, thần sắc kì quái nhìn Bạch Nhiên "ai bảo với cậu đây là cô giáo?"

"A?"

"Là nam......" Diệp Cẩm Thiên nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Bạch Nhiên rất muốn cười ra.

Bạch Nhiên giật mình "là nam? Nga, là nam thì liền là nam......" Bỗng nhiên trong đầu hiện lên câu trong tin nhắn kia [ta phải kết hôn, cùng hắn.]

Ách, hẳn là đánh sai rồi...... Bạch Nhiên trong lòng tự giải thích.

Ba phút sau......

"Diệp Tiểu Thiên cậu không tức giận sao?" Bạch Nhiên đột nhiên nói.

Diệp Cẩm Thiên rời mắt khỏi TV, nghi hoặc nhìn Bạch Nhiên "tức giận cái gì? Tớ khi nào thì tức giận? sao tớ lại không biết?"

"......" Bạch Nhiên xấu hổ một chút, yên lặng nghiêng đầu "a a...... không có...... cậu không có tức giận...... tớ nói đùa ấy mà......"

Đến khi trận bóng chấm dứt, Bạch Nhiên đã muốn ghé vào trên sô pha ngủ gật.

Diệp Cẩm Thiên đá qua Bạch Nhiên một cái, cầm lấy điều khiển đổi kênh "Bạch Tiểu Nhiên, mệt thì đi đánh răng rửa mặt rồi ngủ đi."

Bạch Nhiên chống sô pha đứng lên, ánh mắt u oán liếc Diệp Cẩm Thiên một cái, sau đó tha dép lê đi rửa mặt, trước khi vào phòng ngủ còn không quên cùng Diệp Cẩm Thiên nói "Diệp Tiểu Thiên, ngủ ngon."

Diệp Cẩm Thiên cầm điều khiển đổi kênh một vòng, cũng đã mười một giờ kém, Diệp Cẩm Thiên cũng không có ham muốn xem TV gì, tắt TV, thuận tiện tắt luôn đèn lớn, chỉ để lại phòng khách một cái đèn điện.

Diệp Cẩm Thiên đi vào phòng mình không có bật đèn, cửa sổ ban công cũng không đóng, rèm cũng không phủ. Sắp đến rằm mặt trăng vừa sáng lại vừa tròn, ánh trăng chiếu vào phòng đem một mảnh rõ ràng.

Bạch Nhiên ngửa mặt hình chữ đại trên giường ngủ thật sự trầm.

Diệp Cẩm Thiên qua kéo chăn ở bụng Bạch Nhiên lên, sau đó trực tiếp ngồi ở mép giường nhìn thụy nhan Bạch Nhiên ngẩn người.

Hắn cùng Bạch Nhiên nhận thức đã muốn mười lăm năm, mà hắn rốt cuộc là từ khi nào thì thích Bạch Nhiên đây?

Thời điểm Diệp Cẩm Thiên biết mình thích Bạch Nhiên, chỉ có một tia bối rối cùng mê mang, hắn rất nhanh tiếp nhận chuyện này. Nhưng mà chuyện này chỉ có thể là bí mật của một mình hắn, ai cũng đều không thể nói, ít nhất không phải bây giờ.

Bạch Tiểu Nhiên a Bạch Tiểu Nhiên, cậu rốt cuộc có điểm nào tốt, vì sao tớ lại thích cậu?

Diệp Cẩm Thiên đáy lòng thở dài, sau đó nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi ngủ của Bạch Nhiên tâm lí nhất thời ảo não.

Diệp Cẩm Thiên hoài ác chỉ kịch tâm lí <chắc là ổn định cảm xúc>, đưa tay ra nhẹ nhàng nhéo mũi Bạch Nhiên, rất nhanh Bạch Nhiên hô hấp không thông, đành phải mở miệng ra thở.

Diệp Cẩm Thiên hai mắt thâm thúy nhìn hai phiến hoa phấn phấn nộn nộn, mơ hồ còn có thể thấy đầu lưỡi nhỏ bên trong.

Diệp Cẩm Thiên buông mũi Bạch Nhiên ra, hai tay chống hai bên rồi chậm rãi cúi đầu, ngay tại lúc đôi môi hai người chỉ cái nhau một khe hở rất nhanh sẽ chạm nhau, Diệp Cẩm Thiên nghe thấy được cửa phòng truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Diệp Cẩm Thiên cứng người duy trì vài giây sau, quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Cửa phòng vừa rồi không có đóng chặt, phòng khách nguyên bản đã tắt đèn lúc này lại sáng lên, ngọn đèn theo khe cửa lọt vào.

Một lát sau, đèn tắt đi, tiếng bước chân vang lên, cửa mở ra rồi lại đóng vào, tiếng bước chân cũng biến mất, im lặng một mảnh.

Diệp Cẩm Thiên đem Bạch Nhiên hướng lí đẩy thôi, xoay người nằm lên giường nhìn trần nhà.

Mẹ hẳn là phát hiện đi, nghĩ đến điều này, Diệp Cẩm Thiên bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, từ trước tới nay hắn chỉ có thể nói về tình cảm của mình đối Bạch Nhiên với Lê Chung Chấn, một hồi về đến nhà có khi vẫn cảm thấy có áp lực không hiểu nổi.

Bạch Tiểu Nhiên, cậu như thế nào lại không phải là nữ? trước khi ngủ Diệp Cẩm Thiên nhịn không được nghĩ như vậy.

Sáng hôm sau, Diệp Cẩm Thiên hiếm khi dậy muộn, lúc hắn tỉnh dậy Bạch Nhiên đã không còn trên giường.

Thời điểm Diệp Cẩm Thiên mở cửa phòng, còn có thể nghe thấy trong phòng bếp truyền đến thanh âm mẹ Diệp cùng Bạch Nhiên nói chuyện.

Diệp Cẩm Thiên cùng mẹ Diệp chào buổi sáng, sau đó ngồi bên cạnh Bạch Nhiên im lặng ăn điểm tâm.

Diệp Cẩm Thiên nhìn thái độ bình thường đoán không ra mẹ Diệp rốt cuộc là có tâm tư gì.

Bạch Nhiên nếm qua điểm tâm mang theo bữa sáng mẹ Diệp chuẩn bị tốt cho mẹ Bạch trở về nhà.

Diệp Cẩm Thiên ăn xong cơm, đem bát không đến bồn rửa bát, sau đó ngồi đối diện mẹ Diệp đang ăn cơm, trầm mặc không nói.

Thật lâu sau, mẹ Diệp ăn xong điểm tâm, đứng dậy thu dọn bàn ăn.

Sau đó, nàng thực bình tĩnh nói "con lâu rồi không có thăm ông nội bà nội, vừa vặn con của chú con sang năm cũng phải thi đại học, con về bên đó ở một thời gian đi, mẹ đi gọi điện thoại cho họ."

Diệp Cẩm Thiên đang hỗ trợ dọn bàn tay dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục dọn dẹp, thanh âm không có gì thay đổi nói "con biết."

Bạch Nhiên không rõ cậu không phải là về nhà một chút thôi sao, một buổi sáng Diệp Tiểu Thiên như thế nào đối cậu không cáo mà đừng <không từ mà biệt> đã về nhà ông bà nội?

Bạch Nhiên một bên mắng Diệp Cẩm Thiên không có nghĩa khí một bên vừa tức lại vừa buồn bực về nhà mình.

Rốt cục có thể nghỉ ngơi một ngày mẹ Bạch nhìn thấy thần sắc khó coi của Bạch Nhiên hỏi "Tiểu Nhiên, con làm sao vậy?"

Bạch Nhiên cấp mẹ Bạch một ánh mắt vô cùng u oán "mẹ Diệp Tiểu Thiên thật sự là quá đáng, về nhà ông bà nội cũng không nói với con một tiếng, con cũng không phải là không đi qua."

Mẹ Bạch ngẩn người đáp "có lẽ là sợ con lại cùng đi thôi......"

Bạch Nhiên cắn răng nghiến lợi nói "hỗn đản Diệp Tiểu Thiên!" sau đó đem chính mình nhốt trong phòng.

Mẹ Bạch nhìn cửa phòng Bạch Nhiên lắc đầu, khó thấy Bạch Nhiên giận Diệp Cẩm Thiên a.

Bạch Nhiên tức giận đến không thèm cùng Diệp Cẩm Thiên liên hệ, mà Diệp Cẩm Thiên bên kia cũng không nhắn tin hay gọi điện giải thích, Bạch Nhiên tức giận hung hăng thề nếu Diệp Cẩm Thiên về sẽ không cùng hắn nói chuyện.

Vài ngày sau, mẹ Bạch dường như có tam sự, thường xuyên nhìn Bạch Nhiên thở dài. Bạch Nhiên thường xuyên bị nhìn đến mao cốt tủng nhiên <lông tóc dựng đứng> "ta nói lão mẹ đại nhân, ngài có thể hay không đừng nhìn con như vậy? ngài có thể hay không đừng nhìn thấy con lại thở dài như vậy? ngài rốt cuộc làm sao vậy? gần đây là lạ a?"

Mẹ Bạch ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Nhiên một lát, rốt cục nói "Tiểu Nhiên a...... cái kia...... con gần đây có cùng Tiểu Thiên liên hệ không?"

Bạch Nhiên chu miệng, bất mãn nói "con vì sao phải cùng cậu ấy liên hệ? cậu ấy không liên hệ với con, tại sao con phải chủ động? rõ ràng là cậu ấy sai, cậu ấy nếu không thừa nhận sai lầm, con mới không thèm cùng cậu ấy liên hệ, hừ......"

"......" mẹ Bạch không nói gì, vì sao bà thấy Bạch Nhiên khẩu khí giống oán phụ như vậy?

Thời gian kế tiếp tựa hồ như một hồi lạp cứ chiến, Diệp Cẩm Thiên không có cho cậu tin tức gì, mà Bạch Nhiên đã nói cũng không cùng Diệp Cẩm Thiên liên hệ.

Mấy ngày này, mọi người đều thấy tính tình Bạch Nhiên xấu đi rất nhiều, táo bạo rất nhiều, hơn nữa thời điểm cùng cậu nhắc đến Diệp Cẩm Thiên không hiểu sao trên người luôn toát ra oán khí cuồn cuộn.

Quan hệ của Bạch Nhiên cùng Diệp Cẩm Thiên trong mắt cư dân tiểu khu tựa như anh em, luôn không thiếu một trong hai.

Vì thế mỗi lần Bạch Nhiên xuống lầu sẽ bị hỏi Diệp Cẩm Thiên đi đâu, Bạch Nhiên bị hỏi đến phiền phức ngay cả cửa nhà cũng không ra, làm cho điện động thủ bính <đồ vật trong nhà> bị cậu ngoạn hỏng hết, đại bộ phận đều là suất đắc.

Loại tình huống này kéo dài thẳng đến khi sắp khai giảng, Bạch Nhiên biết Diệp Cẩm Thiên phải về đây mới bắt đầu cải thiện một ít.

Ngay lúc Diệp Cẩm Thiên đứng ở cửa nhà, Bạch Nhiên đột nhiên mở cửa nhà đối diện đi ra, đem Diệp Cẩm Thiên đặt ở trên tường giữ chặt cổ hắn, cắn răng nghiến lợi nói "Diệp Tiểu Thiên! Cậu còn dám trở về? ân? Cậu trở về làm cái gì? Cư nhiên không từ mà biệt? còn không liên hệ với tớ? Diệp Tiểu Thiên, cậu quá đáng!"

Diệp Cẩm Thiên bị Bạch Nhiên mạnh mẽ ép đến đụng đầu vào tường, phỏng chừng là Bạch Nhiên thực sự tức giận, trên tay dùng không ít lực. Diệp Cẩm Thiên đầu vựng hồ hồ nghe Bạch Nhiên mắng hắn đánh hắn, mặt cũng bị bóp nhéo.

Thời điểm ba mẹ hai nhà nghe được động tĩnh đi ra đã thấy một cảnh tượng "bạo lực" như vậy.

Bốn người hắc tuyến một chút, hai ông bố phản ứng mau kéo Bạch Nhiên ra.

Diệp Cẩm Thiên một tay xoa xoa cái gáy một tay xoa cổ ho khan, đến khi hô hấp thuận lợi mới hướng Bạch Nhiên mắng " Bạch Tiểu Nhiên, cậu không thấy cậu hơi bị mạnh tay rồi sao?" Diệp Cẩm Thiên tâm tình vốn không hảo, bị Bạch Nhiên nháo như vậy lại càng không tốt lắm, vì thế thanh âm lạnh xuống không chỉ một hai độ.

Bạch Nhiên cảm thấy mình thực ủy khuất, cái mũi chua xót ánh mắt đỏ lên, thanh âm mang theo hơi hơi nghẹn ngào "Diệp Tiểu Thiên, tớ nhớ cậu, cậu có nhớ tớ không?"

Lời này vừa nói ra hai ông bố thầm nghĩ hai đứa này tình cảm tốt như anh em thật a, chỉ có Diệp Cẩm Thiên cùng hai bà mẹ ánh mắt có chút khác thường.

Bạch Nhiên không có nhìn ra cái gì, chính là nhìn thấy cổ Diệp Cẩm Thiên đỏ lên, nháy mắt Bạch Nhiên áy náy, tuy Diệp Cẩm Thiên sai trước nhưng mình động thủ cũng không phải.

Vì thế Bạch Nhiên chân chó <nịnh hót> đem hành lí của Diệp Cẩm Thiên kéo vào phòng, còn tiếp đón bọn họ vào uống trà.

"......" ngoài cửa năm người cảm thấy thực vô lực.

Buổi tối hôm đó, Bạch gia ở tại Diệp gia ăn cơm chiều.

Diệp Cẩm Thiên ở phòng bếp giúp mẹ Diệp cùng mẹ Bạch khắc sâu ba phương hội đàm.

Bạch Nhiên phát hiện tối hôm đó tâm tình Diệp Cẩm Thiên tựa hồ tốt lắm, vì thế tâm tình cậu cũng tốt theo, chủ động giúp Diệp Cẩm Thiên gắp đồ ăn, đương nhiên cậu không nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của Diệp Cẩm Thiên cùng hai bà mẹ.

Những ngày sau còn phát sinh cái gì, không ai có thể đoán được, bất quá tiến triển hiện tại đối với Diệp Cẩm Thiên mà nói luôn là một bắt đầu tốt đẹp.

———–

Hết chương 7......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro