Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Dạ cuối cùng vẫn quyết định rủ thêm Trầm Nhạc đi cùng.

Khi Tô Dạ đến, đẩy cửa ra liền thấy được Lục Tử Hiên, phát hiện quả thực Phương Oánh không rủ thêm người khác đến, bên trong tổng cộng chỉ có ba người, chỉ là có một việc khiến Tô Dạ buồn bực, trừ bỏ ca ca cùng Phương Oánh, còn lại... người kia vì sao lại là Tần Hạo?

Lục Tử Hiên cùng Tô Dạ đều đen mặt, Lục Tử Hiên cũng không biết Phương Oánh có rủ Tần Hạo, đến đây mới thấy được tên này đã ở trong phòng chờ sẵn, hơn nữa hiện tại khi nhìn thấy Tô Dạ, hai mắt gắn liền tỏa sáng, sắc mặt Lục Tử Hiên đen thêm vài phần. Ánh mắt Trầm Nhạc nhìn Phương Oánh cũng giống y như vậy.

"Tiểu Dạ, cậu tới rồi." Phương Oánh vui vẻ đi qua. Rồi còn nói một câu "Thì ra cậu là đệ đệ của Tử Hiên a.Trước đây sao không nói?" Nàng nhớ rõ nàng lần thứ hai gặp tiểu đệ này còn nghe y gọi Lục Tử Hiên một tiếng "Ca ca", lúc ấy tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng sau đó liền quên đi. Mấy ngày hôm trước khi cùng bạn bè nói chuyện, nàng mới biết được Tô Dạ là đệ đệ của Lục Tử Hiên. Điều này làm cho nàng kinh ngạc vô cùng bởi vì Lục Tử Hiên không nói cho nàng biết.

"Còn có, Tử Hiên cũng thật là, sao anh không nói cho em biết."

Thì ra không phải ca ca nói cho nàng biết. Tô Dạ nhìn Lục Tử Hiên một cái, bộ dáng Lục Tử Hiên rất điềm tĩnh. Giống như không ngại người khác biết mình là đệ đệ hắn.

Ngược lại Tần Hạo cùng Trầm Nhạc bên cạnh đã bị dọa. Bọn họ là huynh đệ sao???

Trầm Nhạc nháy mắt cảm thấy như bị sét đánh. Bọn họ nhìn thế nào cũng không giống là huynh đệ a. Nếu thật sự là huynh đệ, trước đây mình nói xấu Lục Tử Hiên nhiều như vậy, Tiểu Dạ chắc hẳn....

"Nhưng....các ngươi không không cùng họ?" Tần Hạo đưa ra nghi vấn đầu tiên.

"A...Là do bố mẹ chúng tôi tái hôn với nhau,...Tôi theo họ mẹ..." Tô Dạ nhỏ giọng giải thích. Nếu mọi người đã biết, thì có giải thích thêm cũng không sao.

"Ồ." Tần Hạo nhìn Tô Dạ. Vừa nãy hắn còn cảm thấy kỳ quái, Tô dạ với Lục Tử Hiên sao lại phát triển nhanh như vậy, thì ra là người một nhà, thích ca ca? Tô Dạ, em cũng thật can đảm a.

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Mau vào hát đi." Lục Tử Hiên cất tiếng phá đi bầu không khí kỳ quái này.

Thế là mọi người đều mang những câu hỏi còn muốn hỏi giữ lại trong lòng.

Rất nhanh, Lục Tử Hiên gọi phục vụ sinh đem một ít rượu lại đây. Mọi người bắt đầu ca hát. Tô Dạ không thích hát ở trước mặt người khác, tự nhiên cũng thực yên lặng. Hắn phát hiện Lục Tử Hiên cũng không hát. Mà Tần Hạo lại chai mặt cứ thích ngồi bên cạnh mình, mình không hát hắn cũng không hát. Tô Dạ cảm thấy có chút quái dị, bị người này biết Lục Tử Hiên là ca ca mình, không biết hắn lại suy nghĩ gì. Ba người đều lựa chọn im lặng.

Chỉ có Phương Oánh với Trầm Nhạc hát thật cao hứng.

Âm nhạc rất nhanh vang lên, Tô Dạ nhìn nhìn màn hình, [Tháng ngày ở đường Đông Bắc Kinh]. Y nhớ rõ vào lúc y học cấp ba trường luôn mở bài này. Ngày cuối cùng thi vào đại học, trường vẫn như cũ mở bài này, rất nhiều nữ sinh khóc. Tô Dạ cảm thấy mình không có loại cảm giác buồn bã nhiều như những người đó, thế giới của y chỉ vây quanh Lục Tử Hiên mà thôi. Tô Dạ nhịn không được nhìn thoáng qua ca ca đang bên cạnh ca ca.

"Tiểu Oánh, tỷ là người ở thành phố này à? Trường cấp 3 cũ của tỷ tên gì vậy?" Bởi vì âm nhạc rất lớn, Trầm Nhạc dùng mic nói chuyện, làm cho ba người giật mình.

"Nhất trung. Cậu học ở đâu."

"Đệ cũng học ở Nhất trung.Chúng ta đều cùng học ở một trường a. Rất trùng hợp, hóa ra tỷ là học tỷ của đệ nha." Trầm Nhạc cười đến híp cả mắt. Tô Dạ bất đắc dĩ nhìn hắn, rất muốn nhắc cái tên ngu ngốc này bạn trai người ta còn ở đâu, ngươi kiềm chế chút đi.

Thế là hai người liền đặc biệt có cảm xúc hát [ Tháng ngày ở đường Đông Bắc Kinh].

"Khi bước vào đời chúng ta đều là những đứa trẻ

Cuối cùng lại khát khao hóa thành thiên sứ

Trong từng câu ca dao đều ẩn chứa bóng hình của những câu chuyện đồng thoại

Đứa trẻ năm ấy, em muốn bay đến phương trời nào

............

Hoá ra từ tầng một đến tầng bốn chỉ cách nhau có ba năm

Hoá ra chú bảo vệ với cô canteen rất có tướng phu thê
Đủ loại kiến thức khó hiểu, còn có những chân trời mới

Đủ mọi poster cuồn nhiệt một thời bán đi được mấy đồng

Chúng ta mặc âu phục giả làm người thành đạt

Thước phim cũ ghi lại những khuôn mặt tươi cười

Bi thương, cô đơn và cả thổn thức

Là những nỗi đau cảm nhận đầu tiên

Dòng chữ "tốt nghiệp và trưởng thành"

Thật sự quá đỗi xúc động

Mọi ưu sầu không tên

Chỉ một câu nói cùng tiếng cười là hiểu

......................"

Tô Dạ nghe ca từ đột nhiên muốn cười. Tần Hạo đột nhiên đứng lên, chen ngang bài hát của bọn họ, nháo nhào rồi cũng vào hát theo. Ba người bọn họ hát rất nhiều bài, chọn hầu hết là các bài có giai điệu náo nhiệt, sôi động. Trong nhất thời tiếng hát đinh tai nhức óc đều vang hết lên, đặc biệt là giọng ca Trầm Nhạc, quả thật là một giọng ca mưu sát người, khiến mọi người bất đắc dĩ.

"Tiểu Dạ, không hát sao?" Phương Oánh cùng Trầm Nhạc dùng microphone rống lên.

Tô Dạ cười hướng hai người bọn họ lắc đầu. Hát xong, mọi người bắt đầu uống rượu. Lúc này không biết ai chọn bài [ Hôm nay em phải gả cho tôi ] bắt Lục Tử Hiên cùng Phương Oánh song ca, Tô Dạ nghĩ, trừ bỏ Phương Oánh hoặc là Tần Hạo, chứ không có ai lại đi chọn bài này, Phương Oánh có chút ngượng ngùng nhìn Lục Tử Hiên, Lục Tử Hiên cũng không từ chối, cầm lấy mic cùng nàng hát.

Đây là lần đầu tiên Tô Dạ được nghe ca ca hát, thanh âm rất từ tính, nghe thật hay. Giọng hát của ca ca thật ngọt ngào a, nhìn hai người họ, Tô Dạ cảm thấy trong lòng hoảng loạn. Lúc này Tần Hạo lại ngồi xuống bên cạnh y, vẻ mặt cười cười.

"Bọn họ có phải thực ngọt ngào hay không?" Tần Hạo ghé vào tai Tô Dạ nói.

Tô Dạ nhìn bọn họ, không biết sao liền gật gật đầu.

"Hâm mộ hay là ghen tị? Không bằng chúng ta cũng ngọt ngào như vậy đi" Tần Hạo cười đến lưu manh.

"Không cần." Tô Dạ đẩy hắn ra. Lúc này Lục Tử Hiên vừa vặn quay đầu, nhìn y một cái.

Tô Dạ tiếp tục uống bia. Đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái. Muốn phun. Nhưng mình đâu có uống nhiều lắm đâu, thật kỳ quái. Đứng lên, nói với Trầm Nhạc ở bên cạnh "Tớ đi vào nhà vệ sinh một chút" xong liền đi ra ngoài.

Ai ngờ Tần Hạo cũng đi theo, Tô Dạ không để ý đến hắn, cảm giác khó chịu rất nhanh lại nổi lên, ngồi xổm bên bồn vệ sinh nôn, nhưng mà chẳng nôn ra thứ gì.

"Em không sao chứ?" Thấy Tô Dạ đột nhiên nôn ra, Tần Hạo có chút khẩn trương, hắn nghĩ Tô Dạ chỉ muốn vào nhà vệ sinh trốn một lúc, ai ngờ đến thân thể y thật sự không thoải mái.

__________________v___________________

Bài hát "Tháng ngày ở Đông Bắc Kinh" có trên Youtube nha các reader, ở kênh Siwonii Meow . Mình thấy bài này rất hay, nếu bạn nào vừa mới tốt nghiệp, chia tay lớp, trường thì nghe bài này rất có cảm xúc đó ❣❣❣❣❣❣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro