Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Tuệ, mấy năm nay sống có tốt không?"

"Rất tốt."

"Vậy là được rồi."

"Chuyện trước đây thực xin lỗi." Lúc biết được Lục Cảnh Phong đã kết hôn, liền nản lòng, sau đó kết hôn cùng Tô Viễn Huy - người đã theo đuổi mình rất nhiều năm, nhưng vài năm sau lại là tự mình từ bỏ hắn.

"Không sao, có thể nhìn thấy em cùng người mình thích sống tốt là được." Nam nhân ra vẻ khách khí nói. "Sao không cùng Cảnh Phong sinh thêm con nữa?"

Nam nhân nói xong, Dư Tuệ tay đang cầm ly nước hơi run run.

"A! em xem, trí nhớ ta thật kém, ta quên mất sau khi em sinh Tiểu Dạ xong, thân thể đã không còn khỏe để mang thai thêm nữa."

Lục Cảnh Phong nghe thế liền hoảng sợ, sao Dư Tuệ không nói cho hắn biết? Ban đầu chỉ biết là cô ấy không thể mang thai, nhưng chính cô ấy đã là bác sĩ, nói đã ở bệnh viện kiểm tra qua, không có vấn đề gì cả. Vậy ra tất cả là lừa mình? Lục Cảnh Phong sắc mặt thay đổi. Nhưng đang có người ngoài ở đây, không thể trực tiếp hỏi rõ Dư Tuệ.

"Bây giờ còn nói làm gì." Dư Tuệ nhìn về phía hắn, biểu tình có chút lãnh đạm, Lục Cảnh Phong cương trực ngồi bên cạnh.

"Hai người hiện tại đã có hai người con, còn muốn thêm làm gì." Nam nhân cười cười "Có Tiểu Dạ cũng đủ rồi."

"A..." Dư Tuệ giật mình, đang muốn nói...

Nam nhân lại nói tiếp "Em vẫn chưa cho Cảnh Phong biết sao? Tiểu Dạ là con của ai. Tiểu Tuệ, em hẳn so với tôi là rõ ràng nhất."

Chuyện không nên đến vẫn đến, Dư Tuệ ở trong lòng nghĩ.

Lục Cảnh Phong lại một lần nữa sửng sốt, nói cho mình biết cái gì? Tô Dạ...không phải là con của nam nhân trước mắt và Dư Tuệ ư? Còn có thể là con của ai? Vẫn còn chuyện gì mình không biết sao? Lục Cảnh Phong đột nhiên cảm thấy mình sống hơn phân nửa đời người  thật sự đủ chê cười, người đầu ấp tay gối bên cạnh mình giấu thật nhiều bí mật, hơn nữa hai đứa con trong nhà còn giấu diếm mối quan hệ không bình thường của chúng nó. Hắn không biết một chuyện gì cả, gần đây mọi việc mới như ong vỡ tổ mà dũng mãnh phanh phui ra, thật đúng là không chống đỡ được.

Tô Dạ nhìn thấy Tô Viễn Huy đi vào phòng, điều đầu tiên nghĩ đến là mình đã nhìn lầm rồi. Thẳng đến khi Dư Tuệ mở miệng nói "Tiểu Dạ, gọi chú."

"Sao lại là chú, là ba, Tiểu Dạ, còn nhớ ta không?"

"Nhớ rõ..." Tuy rằng ấn tượng rất mơ hồ, lúc ông ta và mẹ ly hôn khi ấy mình cũng đã 7, 8 tuổi.

Tô Viễn Huy đi qua, đem thuốc bổ đặt ở trên bàn, nhìn Tô Dạ "10 năm không thấy đã lớn như này rồi, hơn nữa càng lớn càng giống mẹ, đều xinh đẹp như vậy."

Nghe nam nhân nói mình xinh đẹp, Tô Dạ có chút đỏ mặt, có ai lại đi nói một nam sinh xinh đẹp ....

Dư Tuệ cũng có chút xấu hổ "Anh nói bừa cái gì vậy."

"Ha ha. Sao lại thẹn thùng. Con trai không phải da mặt đều dày sao."

Tô Dạ rất muốn trợn trắng mắt, đây là cái logic gì vậy.

Lúc này Lục Tử Hiên cũng tiến vào, mấy ngày nay hắn đều ở lại bệnh viện chăm sóc Tô Dạ. Thấy Tô Viễn Huy, có chút kỳ quái, bởi vì hắn căn bản không biết ông ta là ai.

"Đây là..."

"Con trai của Cảnh Phong."

"A. Thật đẹp trai." Tô Viễn Huy cười nói.

"Cám ơn." Lục Tử Hiên lễ phép trả lời một câu, rồi đem hoa quả đặt lên bàn "Tiểu Dạ, anh gọt táo cho em."

Tô Dạ vẫn như trước, không để ý.

"Hôm nay táo rất ngon nha, nhất định ngon hơn ngày hôm qua." Lục Tử Hiên tự quyết định lấy táo rửa rồi gọt rất vui vẻ, căn bản không để ý đến không khí xung quanh, dù sao hắn cũng đã biết cuối cùng Tô Dạ vẫn sẽ ăn.

Nam nhân nhìn Tô Dạ một hồi, không nói gì khác nữa, quay đầu nhìn Dư Tuệ nói "Hôm nay còn bận chút việc, hôm khác rảnh lại đến thăm mẹ con em, Tiểu Tuệ, nếu có chuyện gì cần giúp, cứ đến tìm tôi." Nói xong đem danh thiếp đưa cho Dư Tuệ.

"Ừ." Nhìn nam nhân đứng dậy, Dư Tuệ đi theo hắn ra khỏi phòng bệnh.

"Tiểu Dạ, hẹn gặp lại. Hôm khác ba lại đến thăm con."

Ba? Lục Tử Hiên kỳ quái nhìn hắn, thì ra hắn chính là ba của Tô Dạ. Nhìn hai người chả giống nhau chút nào.

Dư Tuệ nắm chặt danh thiếp trong tay. Chờ nam nhân đi xuống lầu,  xoay người đem danh thiếp ném vào thùng rác, cho dù có việc cô cũng sẽ không đi tìm hắn, bọn họ từ 10 năm trước đã chấm dứt, hắn hiện tại trở về là có ý gì.

Dư Tuệ về nhà liền nhìn thấy Lục Cảnh Phong trầm mặt ngồi trên sô pha .

"Tử Hiên đâu? Sao không về."

"Em có gọi về, nhưng Tử Hiên vẫn cứng đầu muốn ở lại." Kỳ thật ban đầu Dư Tuệ cũng không muốn hai đưá ở gần nhau, nhưng sau một thời gian thấy Lục Tử Hiên là thật tâm muốn bù đắp lại cho Tô Dạ, cũng không nói gì nữa. Bất quá Lục Cảnh Phong vẫn không muốn hai đứa gần nhau nhiều.

"Tiểu Tuệ, chúng ta nói chuyện chút đi."

"Ừ." Dư Tuệ sớm đã chuẩn bị tâm lý, bình tĩnh ngồi xuống, nhìn Lục Cảnh Phong nói "Nhiều năm rồi...mọi việc nên nói rõ ràng cũng tốt."

"Em lúc 18 tuổi đã làm phẫu thuật?"

Dư Tuệ biết hắn hỏi gì, gật đầu.

"Cảnh Phong, chuyện đó có phải do Tô Viễn Huy nói?"

"Anh nhận được một bức phong thư nặc danh, bên trong có tờ giấy phẫu thuật."

Dư Tuệ gật đầu, tám chín phần là người kia.

"Tô Dạ là con của em và Tô Viễn Huy sao?"

Dư Tuệ chần chừ một lúc mới mở miệng "Em cùng hắn kết hôn...mới phát hiện em đã có thai."

Nghe Dư Tuệ nói, Lục Cảnh Phong sửng sốt.

Đến khi Dư Tuệ đem tất cả mọi việc nói xong. Năm đó Lục Cảnh Phong bị gia tộc buộc kết hôn cùng mẹ Lục Tử Hiên, một đôi uyên ương bị chia rẽ, chỉ có thể bắt đầu giấu diếm mọi người mà gặp mặt. Một năm sau, nữ nhân kia sinh cho Lục Cảnh Phong đứa con trai đầu tiên, chuyện của y cùng Lục Cảnh Phong cũng bị gia tộc bọn họ phát hiện, hai người bị bắt tách ra, Dư Tuệ vì tâm chết mà cùng Tô Viễn Huy kết hôn, nhưng vừa kết hôn không bao lâu liền phát hiện chính mình đã có thai hai tháng. Tô Viễn Huy biết đứa bé là của ai, nhưng thủy chung không chọn cách phá, sau này đối xử với Tô Dạ cũng tốt lắm, cho nên cô bởi vì áy náy, liền cho hài tử theo họ hắn... Ai ngờ nam nhân ôn nhu chỉ là giả, sau vài năm, nam nhân bắt đầu bạo hành với mình, tuy chỉ nhằm vào những lúc không có Tô Dạ và người ngoài, nhưng cuối cùng Lục Cảnh Phong vẫn biết được chuyện này, thế là liều lĩnh ly hôn với nữ nhân kia, đem mình về nhà.

"Vì sao lại không sớm nói cho anh biết?" Con là của hắn.

"Chỉ là em cảm thấy không nói cũng không sao, hơn nữa, nếu Tử Hiên biết Tiểu Dạ là con của anh và em, khi đó nó còn nhỏ, em sợ con cảm thấy khó chấp nhận, ở trong nhà tự cảm thấy mình là một người ngoài."

Lục Cảnh Phong chưa từng cảm nhận Dư Tuệ là một tri kỷ thật sâu sắc giống như bây giờ, chỉ vì quan tâm đến cảm nhận của Tử Hiên mà che giấu nhiều năm như thế. Lãnh đạm mấy ngày nay cũng dần dần tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro