Chương 26. Ngọc gia truyền đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Mặc dẫn đường cười muốn nghẹt thở, hắn cùng Giản Bằng từng đi tìm rất nhiều người, những thứ có thể khiến Tiểu Dật xấu hổ không chỉ chừng đó.

Vong Ngạn tức giận, thấy mọi người nhịn cười, hùng hổ khẳng định: "Đệ chắc chắn biết Ngải sư huynh. Huynh ấy còn tặng đệ vật này, làm sao có thể là giả được!"

Nói rồi, đưa tay móc trong ngực miếng mặc ngọc đen tuyền khắc hình du long uốn lượn, chất ngọc oánh nhuận không chút tạp vật, phía sau mơ hồ có một chữ Cổ.

Giản Bằng ngạc nhiên không tin vào mắt mình: "Đây là..."

Vong Ngạn tươi cười đắc chí khoe khoang: "Đúng vậy, là lễ vật sinh thần mười tuổi Ngải sư huynh tặng đệ! Thế nào, rất đẹp đúng không. Mới đầu đệ còn nghĩ vật này quá mức quý giá, không dám nhận. Ngải sư huynh nói vật này không đáng gì, rất hợp với đệ, đeo trên người tránh bệnh vặt. Huynh ấy bảo mình khỏe mạnh từ nhỏ nên không cần vật này, thấy đệ ốm yếu nên tặng đệ luôn."

Cho mọi người xem đủ, hắn cẩn thận cất lại vào ngực. Khi đó, với khả năng của một đệ tử không được sư tôn xem trọng, vật này quả thật có thể xem là toàn bộ gia tài của huynh ấy.

Thế nên cái lần đại ma đầu vòi quà, hắn có ý muốn tặng, cũng không có khả năng tặng vật này.

Tâm ý của Ngải sư huynh, hắn hiểu rõ.

Không phải ngươi cho hắn có bao nhiêu quý giá, cũng không phải ngươi cho hắn cái gì, mà là ngươi trao cho hắn bao nhiêu phân lượng.

Trao đi tất cả của mình, dù chỉ là thứ vô giá trị, hắn vẫn quý trọng.

Huống chi vật này quý giá như vậy, không có lí gì hắn lại không quý trọng cả!

Tử Mặc hoảng hốt nhìn tiểu sư đệ nhét miếng ngọc vào người, cẩn thận dò hỏi: "Đệ biết lai lịch của miếng ngọc này không?"

Vong Ngạn không để ý: "Hẳn là ngọc gia truyền nhà Ngải sư huynh chăng?"

Tử Mặc thật muốn gõ đầu cái tên ngốc này một trận: "Cho dù là ngọc gia truyền thôi ngươi cũng không nên lấy a. Huống chi... thứ này không đơn giản chỉ là một miếng ngọc..."

Mọi người đều tò mò nhìn sang, hẳn miếng ngọc kia là thứ gì đó rất cao cấp a.

Giản Bằng lãnh ngạnh tiếp lời, dần dần âm trầm: "Đây là ngọc Huyền Âm. Tương truyền ngọc này thuộc về một trong hai phán sử của vị khai thiên đầu tiên. Truyền thuyết này, mọi người biết chứ?"

Mọi người âm thầm nuốt nước bọt, quả nhiên là đồ vật không tầm thường!

...

Đã là cư dân của thế giới này, hễ vừa được sinh, là đã được phụ mẫu kể cho truyền thuyết về vị thần sáng tạo trời đất, cỏ cây, nắm trong tay linh lực cường đại nhất, sở hữu sức mạnh tuyệt đối.

Chuyện kể rằng...

Từ lúc thiên địa vừa sơ khai, mặt đất hỗn độn, vạn vật chìm trong bóng tối. Ánh sáng đầu tiên của thế giới này xuất hiện, Vô Thần, người nhào nặn thổ địa, dần dần hình thành mảnh đại lục này. Vô Thần ban đầu sở hữu hai phán sử, Huyền Âm cùng Bạch Dương. Bạch Dương chịu trách nhiệm sáng tạo, còn Huyền Âm cai quản quy luật vạn vật trong trời đất. Còn Vô Thần, người chính là thần ban cho chúng sinh sinh mệnh.

Những vị thần nhân đầu tiên được sáng tạo, sở hữu sinh mệnh cực kì dài cùng linh lực hùng hậu. Về sau, lại sản sinh thêm rất nhiều vị thần mới, cai quản thiên địa chúng sinh. Linh lực dần dần phai nhạt, sinh mệnh từ đó cũng ngắn đi. Đến khi xuất hiện con người, tuổi thọ của họ cũng chỉ còn tầm hơn trăm năm.

Trời đất tuần hoàn, vạn vật sinh sôi không ngừng. Trên trời, Đế Quân cai quản chúng thần, tiểu tiên đại tiên quản hết thảy chuyện nhân gian. Nhiệm vụ của Vô Thần đã hoàn thành, người xuất hiện lần cuối cùng, biến thành ngàn vạn hạt mưa, trở thành linh khí trong trời đất.

Vô Thần, hoàn toàn biến mất.

Minh Thần Phái gốc gác lâu đời, lại từng có mười ba vị sư tổ phi thăng thành tiên. Thế nên chuyện về Vô Thần, trong thư các vẫn còn tồn lại một số ghi chép chi tiết hơn câu chuyện được lưu truyền trong nhân gian.

Dựa theo những gì bản thảo những đời chưởng môn trước ghi lại, cộng thêm những hiểu biết của sư tổ, Huyền Âm cùng Bạch Dương luôn đeo trên người hai mảnh thần khí. Không biết vì lí do gì lại vô tình lưu lạc trong nhân gian.

Theo một số tông môn từng may mắn được chiêm ngưỡng, hai thần khí này chứa đựng một lượng linh lực khổng lồ, đủ để nghiền nát một nước thành tro bụi.

Về hình dáng, miếng Huyền Âm hắc sắc du long, Bạch Dương dĩ nhiên là bạch sắc kì lân.

Lòng tham của con người là vô biên. Sau nhiều cuộc chiến đổ máu tranh giành, hai miếng thần khí cuối cùng biến mất không chút dấu vết.

Cũng không còn mấy tông phái biết được chuyện này.

...

Tuy chưa thể khẳng định hoàn toàn mảnh ngọc trong người Vong Ngạn là Huyền Âm, nhưng nồng độ linh lực xung quanh miếng ngọc, quả thật có thể sánh ngang thần khí.

Giản Bằng thầm suy tính tính nghiêm trọng của vụ việc này, Vong Ngạn nếu không cẩn thận, có thể rước họa vào thân. Thời buổi chỉ cần một viên linh thạch cực phẩm đã đủ trấn môn, thì miếng ngọc này có thể xưng là kì bảo chỉ có thể gặp không thể cầu, nếu để người khác biết lại là một trận tranh đoạt mưa gió máu tanh.

Tử Mặc cũng có hiểu biết đôi chút lai lịch thứ này, muốn Vong Ngạn đưa đại sư huynh cất giữ. Hoài bích có tội, y sống bao nhiêu năm, không phải là chưa thấy qua. Thật không ngờ, Vong Ngạn vừa cất vào người, linh khí nồng đậm xung quanh mảnh ngọc hoàn toàn tiêu biến.

Nếu không phải ban nãy Vong Ngạn đem ra, người bình thường nhìn qua quả thật chỉ nghĩ miếng ngọc này đơn thuần là đồ trang sức, kể cả vừa đột phá Võng Cực như Giản Bằng cũng tuyệt đối không phát hiện.

Giản Bằng cùng Tử Mặc hai người rối rắm không biết nên làm sao. Đưa hai người cất giữ cũng không phải hoàn toàn an toàn, linh khí trong ngọc quá nồng, rất dễ dẫn đến những ma thú có khả năng đánh hơi linh lực. Thu hút ma thú như thế, người ngoài dùng đầu gối cũng biết bên trong có kì trân dị bảo. Để trong người Vong Ngạn lại có thể giấu kín linh khí, nhưng hễ rời khỏi người, chính là họa sát thân.

Đang trao đổi bằng mắt cùng Tử Mặc nên xử lí thứ này thế nào, Giản Bằng bỗng cảm nhận được một cỗ áp lực tràn đầy nguy hiểm xuất phát từ Dược viên. Tiếp theo sau đó lại thêm một trận linh lực dao động mãnh liệt, rõ ràng có người đang động tay động chân vào kết giới xung quanh.

"Đi!" Đám người nhanh như gió bay vụt về phương hướng Dược viên, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an.

Dược viên tuy không phải là địa phương trọng yếu nhất trong Minh Thần Phái, nhưng so với những nơi khác, trận pháp bảo vệ cùng kết giới cũng chỉ thua Thư các cùng Minh Thần điện.

Là thứ gì đang cố tình xé rách kết giới tổ truyền hàng ngàn năm qua?

...

Vừa đến nơi, cả đám người bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

Một thiếu niên khuôn mặt tràn đầy vết sẹo, gần nhưkhông thể nhận ra ngũ quan. Trên tay hắn, viên Huyết Linh châu đang không ngừngxoay tròn, ý đồ thoát khỏi tay hắn. Nó phát ra hồng quang mãnh liệt, nhưng thiếuniên dường như không bị ảnh hưởng, thích thú đùa giỡn trên tay mắt trận trậnpháp bảo vệ cả Minh Thần Phái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro