Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96

Kha Hồng Tuyết thử mặc cả, nhưng không có kết quả.

Hai con ngỗng lớn cuối cùng bán ra giá hai trăm lượng hoàng kim, phàm là Đại Ngu có cục quản lý giám sát thị trường, chắc chắn Túc Hoài Cảnh với y đều sẽ bị bắt lại ngồi tù!

Dung Đường ngồi trong tửu lâu chờ ngỗng quay trong bếp, vừa vui vẻ đếm ngân phiếu vừa hứng thú nghĩ.

Kha Hồng Tuyết chảy máu ra ngoài (mất tiền) vừa uất ức lại oan uổng, muốn làm nũng với học huynh. Mộc Cảnh Tự không thèm nhìn hắn, ngược lại thuận miệng tán gẫu với Lư Gia Hi về tin đồn trong kinh thành.

Lúc quay đầu, vợ chồng nhỏ đối diện đã bắt đầu quy hoạch hai trăm lượng hoàng kim này nên dùng để làm gì, có nên mua thêm mấy bất động sản hay không.

Bên ngoài cửa sổ là niềm vui náo nhiệt ngày tết âm lịch của kinh thành, Thám Hoa Lang phong lưu nhất Đại Ngu gần mười năm qua ngồi ở tửu lâu lầu cao, bưng chén rượu lên, hơi hơi nhấp một ngụm, lắc đầu cười, coi như mình bao tiền mừng tuổi cho bọn nhỏ.

Kỳ nghỉ tết âm lịch của quan viên kéo dài đến mùng sáu tháng giêng, lúc này đã gần kết thúc.

Không ít người lui tới trước cửa Kha phủ, mãi cho tới mùng năm Kha Hồng Tuyết mới có thời gian gõ cửa phủ Thiếu Khanh Đại Lý Tự, đưa học huynh của hắn ra xem khói lửa nhân gian này.

Lư Gia Hi là tình cờ gặp được, cho dù Tiểu Lư đại nhân làm quan, cũng không thể thiếu việc ngày nghỉ bị nữ quyến trong nhà sai khiến làm chân chạy vặt trên đường phố. Lúc Kha Hồng Tuyết nhìn thấy hắn, Lư Gia Hi đang chen chúc trước một cửa hàng son phấn, nghe chưởng quầy đề cử loại bột phấn phổ biến nhất hiện nay, đang đoạt một hộp bột phấn với các quý nữ trong kinh.

Kha Hồng Tuyết thấy hắn đáng thương, liền bảo gã sai vặt tùy thân của mình đi chọn chút son và phấn nước cũng như đồ ăn vặt mà nữ nhi thích giùm cho hắn, để cho Lư Gia Hi hồi phủ có báo cáo kết quả công tác.

Sau đó ba người đi dạo quanh thành, vừa vặn nhìn thấy hai người Dung Đường.

Coi như là duyên phận, Kha Hồng Tuyết nghĩ.

Tùy tiện chọn một tửu lâu mở ở nơi không quá phồn hoa, cũng may nhà bếp bằng lòng tiếp nguyên liệu mà khách mang từ bên ngoài vào.

Trong số những con ngỗng lớn mà Túc Hoài Cảnh bắt được, có một con ngỗng may mắn được hầm trong nồi sắt.

Dung Đường ăn một bữa cơm vô cùng vui vẻ, hai chén cơm trắng xuống bụng, dựa vào ghế tiêu thực, nghe Kha Hồng Tuyết thuận miệng nói một ít đề tài tán gẫu.

Ai Kha Thám Hoa cũng có thể trò chuyện được, trong đầu hắn lúc nào cũng có cả đống chuyện, mỗi câu chuyện có thể thay đổi tùy lúc tùy theo người nghe câu chuyện, cho đến khi chạm được chủ đề mà người kia muốn nghe.

Hắn và Dung Đường nói về vở kịch mới được dàn dựng của đoàn Tử Ngọc, đồng thời dạy Lư Gia Hi cách chọn son như thế nào, lại làm như lơ đãng thuận miệng nhắc tới: "Ngày đầu năm Đà Lan tự vừa mở cửa, người tranh thắp hương nhiều đến mức xếp hàng từ đỉnh núi xuống tận chân núi.”

Dung Đường đang nhìn chằm chằm bầu rượu bên cạnh bàn ăn, nghe vậy hơi ngẩn ra.

Túc Hoài Cảnh thuận miệng hỏi: " Tìm được pháp sư Tuệ Miễn rồi à?”

Kha Hồng Tuyết nở nụ cười: "Người coi chùa nói, mùa đông năm ngoái Tuệ Miễn đã rời khỏi chùa, đi du lịch bố thí khắp nơi. Giang Nam vừa gặp lũ lụt, không chừng đã tới bên đó nên nhất thời không về được.”

Túc Hoài Cảnh nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn, lại hỏi: "Vậy ‘tai hoạ’ 'trên người Ngũ hoàng tử điện hạ làm sao bây giờ?"

“Cái này phải hỏi Tiểu Lư đại nhân. "Kha Hồng Tuyết cười đá quả bóng ra ngoài.

Lư Gia Hi đang cố sức bóc một con tôm lớn, nghe vậy liền bối rối, chớp chớp mắt, hoàn hồn mà có chút khó xử nói: "Chuyện Khâm Thiên Giám, học huynh hỏi ta ta cũng không biết.”

Thậm chí hắn còn cảm thấy khó hiểu, Kha Hồng Tuyết mới là người thật sự hiểu rõ các tin tức trên triều đình, hỏi hắn làm cái gì?

Kha Hồng Tuyết cong lên một đôi mắt đào hoa, nói cười vui vẻ, lại giống như con hồ ly: "Sự tình bắt đầu từ khi chọn nhà cho Ngũ hoàng tử đúng không?”

“Đúng vậy. "Lư Gia Hi vẫn không hiểu.

Kha Hồng Tuyết: "Chọn chính là phủ Hiển Quốc Công, đang muốn bắt tay tu sửa, lại bị đốt mất đúng không?"

“Đúng. "Lư Gia Hi trả lời," Đây không phải là chuyện mọi người đều biết sao?”

“Đúng vậy, đây là chuyện mọi người đều biết. "Kha Hồng Tuyết rót cho mình một ly rượu, hỏi:" Nhưng sau đó thì sao?”

Lư Gia Hi không hiểu ý trong lời nói của hắn, Dung Đường ngồi đối diện, không biết nghĩ đến cái gì, có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Mộc Cảnh Tự một cái.

Kha Hồng Tuyết: "Tòa nhà định ra bị đốt, phủ đệ Ngũ điện hạ nên định ở đâu? Qua năm Ngũ hoàng tử đã tròn mười sáu tuổi, nên xuất cung lập phủ, nhưng hôm nay Khâm Thiên Giám nói trên người gã có ‘tai hoạ có thể làm hại đế vương’', cao tăng Tuệ Miễn lại không biết tung tích..."

Kha Hồng Tuyết dừng một chút, hỏi: "Sẽ gác lại chuyện Ngũ điện hạ xuất cung lần này ư? Nhưng tuổi của gã bây giờ, nếu không xuất cung thì chẳng phải là trái với quy tắc của tổ tông sao?”

Lư Gia Hi lúc này mới hiểu ý của hắn, sững sờ hồi tưởng một hồi, không quá xác định nói: "Năm trước viên ngoại Lang đại nhân tới hoàng lăng một chuyến.”

Dung Đường lập tức hiểu ra.

Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đây là ý gì?”

Lư Gia Hi: "Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói Ngũ điện hạ đích thân đi canh giữ hoàng lăng, để tiêu trừ tà quấy trên người, để tránh quấy nhiễu bệ hạ.”

Lời vừa nói ra, trên bàn nhất thời yên tĩnh không tiếng động.

Thật lâu sau, Kha Hồng Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười, bưng chén rượu lên nói với Mộc Cảnh Tự: "Học huynh, tiểu đồ đệ này của huynh còn cần huynh dạy gì nữa?”

Dung Đường lúc này mới tỉnh lại từ trong trạng thái mệt mỏi, không hỏi thế sự cả ngày.

Y nhớ tới trận tuyết rơi năm trước, y và Túc Hoài Cảnh tới nhà Kha Hồng Tuyết vây lò nấu trà, khi nghe thấy một chuyện bí mật liên quan đến cái gọi là "tai hoạ" này, trong lòng trào ra một chút quái dị.

Vì sao não chủ không phạt y?

Nếu như Nguyệt Dung rơi xuống nước mà chết, Dung Đường sẽ cảm nhận được đau đớn kịch liệt ở bên kia Phù Viên.

Vậy mà trong khoảng thời gian một năm tới nay, Thịnh Thừa Lệ ngã gãy chân, hai người Kha Mộc không hề phụ tá nam chính, phủ Hiển Quốc Công bị đốt…

Tất cả những chuyện này đều đang làm cho thực lực của nam chính bị suy yếu, vì sao não chủ vẫn chưa phạt y?

Là bởi vì những chuyện này không tạo thành ảnh hưởng thực tế đối với Thịnh Thừa Lệ, hay là não chủ đang dần dần đánh mất lực khống chế đối với y?

Dung Đường nghĩ mãi mà không rõ, nhưng tất cả đều có thể.

Y hơi nhíu mày, Túc Hoài Cảnh hỏi: "Sao vậy?”

Dung Đường do dự một chút, vẫn hỏi hắn: "Hôm Cung Yến, ngươi có thấy Thịnh Thừa Lệ không?”

Gần như vừa nhắc tới cái tên này, trong lòng Túc Hoài Cảnh liền cảm thấy không vui, nhưng hắn dừng một chút, kiên nhẫn nói: "Đường Đường muốn nói cái gì?"

“Chân gã... "Dung Đường nói," Thật sự gãy rồi sao?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Gãy rồi.”

Lúc vào sân hắn nhìn thoáng qua, Thịnh Thừa Lệ khập khiễng bước vào.

Dung Đường cũng không cảm thấy vui vì đáp án này.

Hoàng lăng là một cảnh quan trọng trong nội dung nguyên tác, đương nhiên cũng sẽ là trợ lực cho Thịnh Thừa Lệ.

Trong hoàng lăng có một lão thái giám từng hầu hạ Minh Tông hoàng đế, dáng người còng xuống, vẻ mặt trầm lặng, ai nhìn thoáng qua cũng chỉ coi là một lão thái giám già ngày ngày canh giữ trong lăng tẩm đế vương, làm bạn với quan tài và đèn lồng cổ, chờ một ngày nào đó đất vàng chôn xương che kín cổ mình.

Nhưng trong tiểu thuyết, người ẩn cư như vậy thông thường đều là thế ngoại cao nhân.

Tuy đối phương chỉ là một lão thái giám nhưng lại rất giỏi võ công, nam chính trong nguyên tác đã gặp lão khi bị phạt đi thủ mộ hoàng lăng, từ đó học được một thân công phu bảo vệ tính mạng.

Mà đời này Thịnh Thừa Lệ chủ động đề xuất muốn đi Hoàng Lăng, Dung Đường cũng không rõ mục đích gã đi nơi đó có phải vì sư phụ này hay không.

Nhưng y biết rõ Nhân Thọ đế không có hạ tối hậu thư với Thịnh Thừa Lệ, hành vi này của nam chính thật ra là lấy lùi làm tiến.

Sự khôn ngoan này dần dần ăn khớp với Thịnh Thành Lệ gây ra cái chết cho Nguyệt Dung ở Phù Viên, nhưng không giống với một bàn thức ăn Ngũ hoàng tử đưa tới Thiều Hoa điện.

Dung Đường tạm thời im lặng, Túc Hoài Cảnh vuốt ve tay y hỏi: "Sao vậy?”

“Không sao. "Dung Đường lắc đầu," Hơi mệt.”

Trong mắt Túc Hoài Cảnh hiện lên một chút bóng tối, hỏi: "Về nhà nhé?”

Dung Đường vừa định gật đầu, nghĩ lại, nói: "Quay về ngõ Vĩnh An đi, bảo Song Phúc trở về nói với mẫu thân một tiếng, chúng ta qua ngõ Vĩnh An đến Nguyên Tiêu rồi trở về.”

Mùng bảy đầu năm quan viên của Đại Ngu nên trở về triều đình, Túc Hoài Cảnh được Đế Vương tạm thời điểm đến Ngự Sử đài trong cung yến, sau khi chuẩn bị xong công văn, ước chừng phải nhậm chức sau tết nguyên tiêu.

Mà Dung Đường bớt chút thời gian nhìn thoáng qua sương mù trong không gian hệ thống, một bên dày đặc tối tăm, một bên giống như mây tích cuồn cuộn.

Có vài thứ y không hiểu.

Một là hai làn sương mù chiến đấu trong không gian ý thức này tượng trưng cho điều gì, và những thay đổi nào sẽ xảy ra với bản thân sau khi sự tranh đấu của chúng nó kết thúc. Hai là não chủ hệ thống theo y hiểu thì là thiên đạo, dưới tình huống thiên vị như vậy, làm thế nào mà có tư cách quyết định hưng suy của một thế giới nhỏ; Ba là đến tột cùng Thịnh Thừa Lệ mượn thế lực bên ngoài hay là có ký ức hai đời trước, mà ký ức này lại khôi phục bao nhiêu?

Trong đầu y tê dần, trước khi đi Dung Đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua hai người Kha Mộc đang đứng song song, giữa lông mày nổi lên một tầng suy nghĩ sâu xa, lại hiện ra một nghi hoặc càng sâu hơn.

Bọn họ thật sự buông bỏ Thịnh Thừa Lệ sao?

Kết quả tốt nhất chính là não chủ mất đi lực khống chế Dung Đường mới không bị trừng phạt, nhưng nếu không phải như vậy.

Gãy chân ngày sau sẽ có sư phụ giúp gã chẩn trị, phủ Hiển Quốc Công bị đốt thì sẽ sớm thúc đẩy Thịnh Thừa Lệ đi đến hoàng lăng.

Như vậy Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự phản bội, rốt cuộc là vì sao không có một chút trừng phạt cắn trả Dung Đường?

Còn có hai đời trước Mộc Cảnh Tự chết......

Trước kia Dung Đường cũng không suy nghĩ sâu xa, lần này lại không thể không suy nghĩ.

Nếu Kha Hồng Tuyết đã sớm đoán ra thân phận của Mộc Cảnh Tự và Túc Hoài Cảnh, vì sao không sớm ngày thống nhất trận doanh, lại vì sao thẳng đến khi Mộc Cảnh Tự chết, mới đem sự thật hoàn toàn không thể vãn hồi, thậm chí có thể phá hủy lòng người này nói cho Túc Hoài Cảnh nghe?

Thậm chí, phần'thẳng thắn thành khẩn tương đối'này của hắn, khi còn sống Mộc Cảnh Tự có biết hay không, lại có đồng ý hay không?

Chẳng lẽ y sẽ không hoài nghi cái chết của y sẽ gia tốc quá trình Túc Hoài Cảnh hắc hóa sao?

Những bí ẩn nối tiếp nhau, Dung Đường mím môi, không hiểu cảm giác như đang giẫm phải đám mây mờ ảo bất định.

Dưới chân không hề vững chắc.

“Đường Đường. "Ánh mặt trời chiếu xuống phố dài, tuyết đọng ở mái hiên phản quang, Túc Hoài Cảnh nắm tay y, giọng nói ôn nhuận lại dung túng trước sau như một:" Đi đường không nên xuất thần nha.”

Hắn không hỏi Dung Đường đang suy nghĩ gì, mà nheo mắt lại, ngước mắt nhìn về phía mặt trời: "Hơn nữa hôm nay ánh mặt trời rất đẹp.”

Ánh mặt trời rất đẹp nên đừng nghĩ đến tương lai, cũng đừng nghĩ đến quá khứ, bằng không hiện tại mặt trời cũng phải tủi thân.

Dung Đường hơi giật mình, theo ánh mắt hắn nhìn vầng sáng trên đỉnh đầu, trong phút chốc có một loại run rẩy bí ẩn.

Y có một cảm giác khó hiểu.

Đó không phải là vòng xoáy kéo con người vào bóng tối mà là đêm sâu nhất trước bình minh.

Bóng đêm che khuất tất cả, cho nên không thể nhìn thấy bóng dáng.

Nhưng đợi thêm một chút, mặt trời sẽ xuyên qua rặng núi phía đông, xua tan tất cả âm u.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro