Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khâu Lịch quỳ sát thân mình, không dám nói lời nào.

“Khi nào hết điện thì gỡ xuống.” Không muốn háo thời gian ở chỗ này với Khâu Lịch, Tiêu Cù Lâm nói xong liền đi ra ngoài.

“Dạ vâng.” Trong giọng nói của Khâu Lịch mang vẻ sợ hãi, đạo cụ phía trước đều nạp đầy điện, có thể duy trì được hơn một ngày.

Biết chủ nhân đã đi ra ngoài, cả người Khâu Lịch thả lỏng nằm bẹp trên mặt đất, vừa đau khổ vừa vui thích rên rỉ.

Đằng trước bị chặn, vẫn luôn không thể bắn ra, hơi kích thích một cái là đau.

Khâu Lịch khắc chế ý nghĩ muốn tự rút gậy mát xa đằng trước ra.

Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, chấn động trên người mới dừng lại được. Khâu Lịch đã không còn sức lực bò dậy nữa, chỉ có thể nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một chút, có chút sức lực rồi mới gỡ công cụ trên người xuống, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ.

Làm xong hết thảy, Khâu Lịch chống thân mình quỳ lên.

Chủ nhân chỉ bảo mình gỡ công cụ, không nói là sẽ không phạt mình, cậu không dám tự ý đi ra khỏi phòng trừng phạt, chỉ có thể thấp thỏm quỳ chờ xử lý.

Tiêu Cù Lâm tính thời gian, ăn cơm sáng xong rồi mới vào phòng trừng phạt.

Đi vào liền nhìn thấy Khâu Lịch quỳ lung lay, một ngày tra tấn đã làm cậu không còn bao nhiêu sức lực.

“Chủ nhân buổi sáng tốt lành.” Thấy chủ nhân đi vào, Khâu Lịch cố gắng quỳ tiêu chuẩn hơn.

“Tự chọn một thứ lại đây.” Tiêu Cù Lâm ngồi lên một chiếc ghế duy nhất trong phòng trừng phạt.

“Dạ vâng.” Khâu Lịch bò đi xem các loại hình cụ, chủ nhân trách đánh đương nhiên là phải chọn thứ tiện tay, nhưng không dám chọn quá nhẹ, sợ chủ nhân cho rằng mình trốn phạt, nhưng nếu quá nặng, làm sao mình có thể chịu được.

Khâu Lịch bồi hồi rối rắm trước ngăn tủ.

“Nhanh lên.” Tiêu Cù Lâm có chút không kiên nhẫn.

“Dạ, nô sai rồi.” Khâu Lịch bị hoảng sợ, tiện tay lấy công cụ gần nhất, hai tay dâng lên.

Tiêu Cù Lâm nhìn đồ vật trong tay Khâu Lịch, là một cái roi màu đen, trông rất lạnh lẽo.

Khâu Lịch vẫn luôn cúi đầu, đến khi chủ nhân nhận lấy đồ vật trong tay mình, Khâu Lịch mới ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt một cái.

Nhìn thấy roi trong tay chủ nhân, Khâu Lịch càng tái mặt, cái roi này tính dai cực tốt, đánh người cũng càng đau, mỗi roi chính là một vết máu.

Tiêu Cù Lâm dẫm dẫm đầu Khâu Lịch, cậu thuận theo cúi thấp xuống.

Tiêu Cù Lâm đi đến phía sau Khâu Lịch, đánh một roi vào cặp mông tròn trịa.

Khâu Lịch ghì chặt đầu trên mặt đất, không cho bản thân lộn xộn.

Không biết là roi quá lợi hại hay là do mình quá suy yếu, một roi đã cảm thấy rất đau, cứ như rớt mất một miếng thịt to.

“80, tự đếm số.” Biết thể lực của Khâu Lịch khả năng sẽ không chống đỡ nổi, Tiêu Cù Lâm cũng không nói nhảm nhiều.

“Dạ, nô cảm ơn chủ nhân phạt.”

Chát! “Một, nô cảm ơn chủ nhân phạt.”

Chát! “Hai, nô cảm ơn chủ nhân phạt.”

……

Chát! “53, nô, nô, cảm ơn chủ nhân.” Tiếng đếm số của Khâu Lịch dần dần nhỏ đi.

Tiêu Cù Lâm tạm dừng một chút, lại tiếp tục đánh xuống, Khâu Lịch còn chưa đếm số liền cả người mềm nhũn, nằm rạp trên mặt đất.

Khâu Lịch run rẩy, trong khi chịu phạt chưa được chủ nhân cho phép mà lộn xộn thì chính là kháng hình, không chỉ hình phạt gấp đôi, còn có thể căn cứ theo yêu cầu của chủ nhân mà thêm hình.

Khâu Lịch thử thử, phát hiện thân thể vẫn là không có sức lực, không bò dậy nổi, quá sốt ruột, lại chảy đầy nước mắt.

Nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào trong cổ họng.

“Dậy.” Tiêu Cù Lâm đánh một roi vào lưng của Khâu Lịch. Phạm lỗi thì phải phạt.

“Chủ nhân có thể trói nô lại không?” Khâu Lịch khẩn cầu, hiện tại cậu khẳng định không có cách nào dựa vào ý chí bản thân mà chịu đựng được.

Tiêu Cù Lâm ôm Khâu Lịch lên hình ghế. “Tự nằm bò hẳn hoi, dám rớt xuống thử xem.”

“Dạ, nô tuân mệnh.” Khâu Lịch dùng chút sức lực còn lại ôm lấy hình ghế.

Tiêu Cù Lâm một lần nữa quất roi xuống. “Lần này không gấp đôi, bắt đầu lại.”

“Nô, cảm ơn chủ nhân.”

Bắt đầu lại 80 roi một lần nữa không chút nương tay, toàn bộ cái mông của Khâu Lịch đều là vết roi, không ít chỗ đã rách ra rồi.

Khâu Lịch mồ hôi đầy mặt ghé vào hình ghế, có chút mơ hồ, Tiêu Cù Lâm nhẹ nhàng chạm chạm vào cậu, Khâu Lịch lập tức căng thẳng thân mình, túm lấy hình ghế, phỏng chừng là sợ ngã xuống, thân thể phản ứng theo bản năng.

Tiêu Cù Lâm có chút đau lòng, bế Khâu Lịch lên đưa về phòng. “Vân Phù bôi thuốc cho nó đi.”

Đánh người cũng là việc tốn sức, cả người toàn mồ hôi, dặn Vân Phù xong, Tiêu Cù Lâm về phòng tắm rửa.

Ném quần áo thay ra cho Nghiêm Chấn, Tiêu Cù Lâm đi đến phòng của Khâu Lịch chuẩn bị xem cậu thế nào rồi.

Đi tới cửa liền nghe thấy tiếng khóc không nén nổi của Khâu Lịch, cùng tiếng nói dỗ dành của Vân Phù.

Tiêu Cù Lâm đẩy cửa đi vào. “Làm sao vậy?”

Nhìn thấy chủ nhân, Vân Phù vội vàng quỳ gối xuống đất, Khâu Lịch định đứng lên nhưng bị Tiêu Cù Lâm đè lại.

“Nằm yên, khóc lóc cái gì.” Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Khâu Lịch, Tiêu Cù Lâm rất là đau lòng.

“Chủ nhân, có phải ngài vẫn còn giận nô không, ngài phạt nô đi, đừng không cần nô.” Khâu Lịch nhút nhát sợ sệt nhìn chủ nhân.

Tiêu Cù Lâm xoa xoa đầu cậu, người này, chắc là thấy mình phạt rồi không có để ý đến nữa, tưởng rằng mình muốn bỏ cậu ta.

“Nếu còn có lần sau, dựa theo lần phạt này tăng lên gấp mười lần.”

“Nô, nô tuyệt đối không dám có lần sau.” Thấy chủ nhân không tức giận, Khâu Lịch cuối cùng cũng vui vẻ lên, cười giật giật, không cẩn thận xả tới miệng vết thương trên người, đau hít một hơi.

“Nào, để tôi xem.” Đè lại eo của Khâu Lịch, Tiêu Cù Lâm kéo quần cậu xuống, miệng vết thương đã được bôi thuốc, máu cũng ngừng, thoạt nhìn vẫn là có chút nghiêm trọng.

“Lần sau trước khi phạm tội thì nghĩ tới cái mông của mình đi.” Tiêu Cù Lâm nhẹ nhàng vỗ đầu Khâu Lịch một cái.

Khâu Lịch lắc lắc đầu, lần này thật sự bị chủ nhân phạt sợ, sợ bị chủ nhân bỏ mặc, chủ nhân không để ý tới mình còn đáng sợ hơn đánh mình nhiều, huống chi lần này còn làm hại Vân Phù bị phạt theo, trong lòng cậu càng thêm bất an.

Làm Khâu Lịch an tâm nghỉ ngơi, Tiêu Cù Lâm cùng Vân Phù đi ra ngoài.

“Vết thương của anh thế nào rồi?” Nhìn Vân Phù quỳ trên mặt đất dùng đầu gối đi theo mình, Tiêu Cù Lâm hỏi một câu.

“Cảm ơn chủ nhân nhớ tới, nô đã đỡ hơn nhiều rồi.”





Vào đêm, Tiêu Cù Lâm đi tới Ly Ngạn.

Từ sau khi bỏ Mục Tê là không còn tới Ly Ngạn nữa, nơi này vẫn náo nhiệt như vậy.

Tiêu Cù Lâm đeo mặt nạ ngồi ở đại sảnh, nhìn người qua lại.

Cứ ngồi như vậy, trong đầu cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, buông chén rượu xuống, đi ra khỏi Ly Ngạn, không biết là làm sao, từ sau khi ra khỏi Ly Ngạn cứ luôn có cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình.

Tiêu Cù Lâm quay đầu lại nhìn nhìn, xung quanh có vài người đi bộ nhàn tản.

Tiêu Cù Lâm tự giễu cười cười, dạo này làm sao vậy, từ khi nào mình lại mắc chứng vọng tưởng bị hại rồi.

Giờ hơn nửa đêm, mình còn là đàn ông, ai lại rảnh rỗi đi theo mình làm gì.

Một mình Tiêu Cù Lâm đi một đoạn đường, tối nay tâm trạng không tốt, chuẩn bị đi giải sầu một chút.

Cảm giác bị theo dõi càng thêm mãnh liệt.

Tiêu Cù Lâm lại một lần nữa quay đầu lại nhìn, vẫn không thấy ai khả nghi.

Trong lòng có chút dự cảm không tốt, Tiêu Cù Lâm vẫy vẫy tay, tìm một chiếc xe taxi, chuẩn bị về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro