Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái thứ hơi dựng lên giữa hai chân Mao Cát Tường chẳng mấy chốc đã...

Héo.

Máu trong người hắn như bị đóng băng từng chút một.

Mặc dù hiện tại, hắn đã sinh ra nghi ngờ đối với tính hướng của mình, nhưng vào giây cuối cùng, hắn vẫn rất chuyên nghiệp mà rút tay ra khỏi quần, sau đó cầm cái quần đen kia lên, hít hai cái.

...

Một phòng yên tĩnh.

"Chúc mừng ngu ngốc đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thu được 5 điểm, có muốn dùng 2 điểm để thu thập đạo cụ bảo mệnh hay không?"

Lòng Mao Cát Tường như tro nguội: "Không, không cần!" Điểm này không dễ kiếm, một phần hắn cũng không muốn dùng!

Tiểu Xấu Xa: "Ha, vậy tôi lui trước."

Mao Cát Tường nói xong đôi lời với Vua hố cha hệ thống, thuận tiện làm xong chuẩn bị tâm lý, hắn chậm rãi giơ tay rời đi cái quần lót đen trên mặt.

Mở mắt ra chỉ thấy ____

Lúc này, Bạch Dư không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm bên hông, vẫn còn chưa lau khô nước trên người, từng giọt ướt át dọc theo cơ bụng chảy xuống...

Vóc người như này, giời ạ, so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn!

Mao Cát Tường cảm thấy mũi nóng lên, giống như có gì đó muốn chảy xuống, từ lỗ mũi tràn ra, cảm giác này hết sức quen thuộc.

Hắn giơ tay gạt một cái, ừm, đỏ.

ヾ('Д) Tiểu Xấu Xa, mày mau trở về! Trở về! Cho tao một đạo cụ bảo mệnh!

Không biết vì sao, cái hệ thống Tiểu Xấu Xa này tương đối có cá tính, nói đi liền đi, không thèm quay đầu, không cho người ta cơ hội thở lấy hơi, vô luận Mao Cát Tường gọi nó như thế nào, nó cũng làm như mình chết rồi.

Mao Cát Tường không thể làm gì hơn ngoài chật vật che mũi, một tay khác khó khăn kéo khoá quần.

Bạch Dư bỗng nhiên tiến sát đến, đè xuống tay đang ra sức kéo khoá của hắn, cúi người, hỏi lại một lần: "Em, đang làm gì?"

Cho dù có khả năng Bạch Dư chỉ muốn ngăn động tác của hắn, muốn hắn chú ý nghe anh ta nói, thế nhưng động tác này... Động tác này...

"Anh anh anh buông tay em ra cái đã," Mao Cát Tường vung tay, che chở đũng quần, liều mạng lui cả người về phía sau, "Việc đó, anh hãy nghe em nói, em có thể giải thích."

Bạch Dư không tiếp tục đuổi theo, anh ta vẫn đứng bên giường, nhìn chằm chằm Mao Cát Tường đang run rẩy giữa giường, biểu tình nghiêm túc: "Em nói đi."

Mà ở một nơi khác, Tần Ý nỗ lực gọi điện thoại, lại chỉ nghe được tiếng nhắc nhở bên kia chưa nộp phí điện thoại của tổng đài.

Hơn nửa đêm, anh đi đâu bổ sung tiền điện thoại bây giờ?

Lần này, anh ở tạm trong nhà Đường Ngự Thiên, lúc tới cái gì cũng không mang theo, chỉ có thể cẩn thận ghi số xuống, suy nghĩ tìm biện pháp khác.

Đức thúc đã sớm ngủ rồi, tốt nhất không nên quấy rầy người ta.

Thình lình, gương mặt Đường Ngự Thiên lại hiện ra.

Không biết... Đường tiên sinh đã ngủ chưa.

Tần Ý nhẹ nhàng hé cửa, hướng đầu ra bên ngoài thăm dò, khoảng cách quá xa, anh cũng không nhìn ra cái gì, nhưng vẫn nghe được âm thanh.

'Cạch'( *cậu nào có gợi ý cái từ tượng thanh nào tốt hơn thì comment nhé ;;v;;)

Là tiếng chai lon bị đổ.

... Xem ra còn chưa ngủ.

Tần Ý suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tìm Đường Ngự Thiên nhờ giúp.

Ban nãy, lúc nằm trằn trọc trên giường, anh đã hoàn toàn thông suốt. Chất cồn làm tổn hại đến khả năng nhận thức của con người, như khả năng tập trung, khả năng khống chế cùng xử lý thông tin. Đặc biệt, Đường Ngự Thiên còn uống nhanh như vậy, càng dẫn đến việc tạo ra ký ức, phán đoán, quyết định sai lệch, dẫn đến tư duy cùng hành vi khác lạ.

Chờ một chút, để hắn tập trung hơn là được rồi.

Nghĩ như thế, Tần Ý đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro