Chap 60: Chiếc bánh lấp lánh của tiểu mỹ thụ (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 20 tháng 01 năm 2020. 13 giờ chiều theo múi giờ Nhật Bản.

"Em thích ái tình tập thể không em?" Tametomo hỏi Juru.

"Thôi anh ạ, em thấy đau mông lắm. Chơi đơn còn đau không chịu nổi, tập thể là chết thật luôn á anh." Juru đáp.

"Ừ. Nhức mông lắm đấy." Tametomo gật gù.

"Thật đó. Cỡ mà gặp kiểu công đem thân thể thụ ra chiêu đãi bạn bè thì có tặng quà hay dỗ kiểu thì bố cũng nhét vào cúc huyệt trả lại rồi say bye mãi mãi." Juru nói.

Ai mà ngờ rằng trong khi Tametomo và Juru đang nói chuyện, Keiichiro và Kairi cũng đã đến thăm Juru, đi theo hai người đó là Kou và Melt, Towa và Banba, Ian và Souji, Lucky và Stinger. Họ vào phòng khách nhà hội Kiramager.

"Diễn cảnh H với Keiichiro thì Kairi bé nhỏ mới thích, chứ H với người ngoài thì Kairi không thèm đâu." Keiichiro nói với Kou.

"Đúng thế chứ." Kou gật đầu.

"Có khách, anh ơi." Juru nói với Tametomo.

"Ừ." Tametomo tức tốc lên phòng khách từ nhà bếp.

Nhìn vào bộ quần áo của Tametomo, Keiichiro và hội bạn được một phen hú hồn. Tametomo mặc một bộ đồ vest đen dính toàn bụi trắng. Nhưng bộ đồ này chẳng hề làm anh xấu đi, mà lại khiến vẻ đẹp của anh dễ nhìn và gợi cảm hơn.

"Sao anh lại mặc bộ đồ này vậy? Thế này là sao?" Kairi hỏi.

"Anh biết anh đẹp mà. Người đẹp thì mặc đồ chân lấm tay bùn cũng đẹp thôi." Tametomo cười.

"Ảo tưởng sức mạnh dễ sợ. Oyasuminasai." Hai mắt Kairi lim dim.

Đột nhiên, cổ họng Tametomo phát ra một tiếng rên khá lớn, nhưng không phải là rên vì mệt mỏi, mà là vì cái cổ áo. Những cặp mắt của các anh em hội bạn của Juru liếc nhau trông khó hiểu.

"Nói rồi mà, áo bẩn mặc vào ngứa người lắm cơ." Towa nói.

"Mấy đứa sao nhìn anh dữ vậy? Bột trắng hồi nãy là anh đang làm bánh sinh nhật cho bà xã anh đó. Tại làm không quen tay nên bột văng tùm lum nè." Tametomo chữa thẹn.

"Trời ơi." Banba thốt lên tiếng nói đầy kinh ngạc.

"Thật kỳ lạ là tại sao một game thủ chỉ biết cắm mặt vào máy tính lại có thể làm bánh sinh nhật cho người yêu được nhỉ?" Melt buột miệng.

"Hả? Tất nhiên phải vậy chứ. Mừng sinh nhật cho người mình yêu thương thì chí ít ra cũng cho một món quà gì đó chứ, đâu nhất thiết là lúc nào cũng phải biếu phong bì dâng quà cáp tận tay." Tametomo phân trần.

"Anh không cần biết em có là gì đi nữa, anh vẫn yêu em. Anh đã nói vậy với em sao?" Juru đi ra với chiếc bánh kem màu trắng trên tay.

"Ủa, cái này anh làm cho em đó, anh nói thật mà." Tametomo nói với theo.

Do bước chân quá nhanh, Juru bị trượt chân té sấp mặt xuống đất, cái bánh kem bay thẳng vào mặt Tametomo khiến bộ đồ vest dính bột mì trắng của anh dính bệt một đống kem nhão nhét, ngay cả khuôn mặt cũng toàn là bột vụn bánh nướng với kem.

"Hả? Cái bánh khoá môi với tiểu thụ của anh sao? Anh ghen lắm rồi đó, đúng không? Anh nói đúng rồi còn gì." Juru tự chỉ tay vào gương mặt lấm lem của mình do bị ngã đập mặt vào nền nhà rồi cười đùa với Tametomo.

Tametomo loạng choạng ngồi dậy chạy qua chỗ Juru, rồi cũng bị ngã sấp mặt nhưng lại đè lên người cậu trong một tư thế hết sức đáng ngại. Đầu Tametomo đè lên bụng Juru, rất gần với hạ bộ cỡ một ngón tay.

"Á... anh làm gì vậy?" Juru nhăn cái mặt lấm lem toàn là kem, vì bánh của Juru và Tametomo là bánh hai tầng.

"Lần sau sinh nhật anh em khỏi cần làm bánh kem cho anh làm chi cho mệt, lần này em vất vả rồi." Tametomo chống tay ngồi dậy.

"Ôi trời ơi, tội nghiệp chưa." Kairi che miệng cười.

"Mời mọi người lên phòng ngủ để nghỉ dưỡng nhé." Juru mời các vị khách lên phòng ngủ trên lầu nghỉ dưỡng.

Khi mọi người đã đi khỏi, chỉ còn Tametomo và Juru dành khoảnh khắc riêng tư bên nhau.

"Anh nói gì cơ?" Juru hỏi.

"Em chính là bánh kem của anh. Ngày nào em cho anh ăn tới bội thực rồi nè, nhưng càng ăn anh lại càng mê." Tametomo chạm tay vào ngực của Juru.

"Hả? Anh đừng nói là anh sẽ... á... làm ơn... đừng mà... á.... á....đừng..." Hai tay Juru đập liên hồi trên nền và cố giãy giụa như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt.

"Đừng dừng lại phải không em? Anh rất thích từng bộ phận trên cơ thể em, cho nên hãy biết yêu thương bản thân và đừng tự mình chuốc khổ luỵ nữa nếu muốn được người khác yêu thương, em ạ." Tametomo liếm sạch một lớp kem trên mặt Juru, tay phải vuốt ve bụng cậu và tay trái bóp ngực trái cậu liên hồi.

"Dạ nghe... anh... á... em nghe lời anh mà.... á... ư... ư... ưm... nhẹ tay thôi... em... đau quá... không chịu nổi nữa... hự... hự... á...!" Juru rên rỉ, tay chân múa may loạn xạ.

"Lầm bầm cái gì đó? Chửi anh hả? Hôn cho chừa nè. Mồm mép gì đâu mà nói nhiều như khướu vậy đó." Tametomo nhét lưỡi vào yết hầu người yêu, hai tay càng xoa bóp nhiều hơn và mạnh hơn.

"Dạ... em chừa rồi... buông em ra... đau... hức... hức... đừng làm nữa... đau... á... đau ở đây này... đau lắm cơ... hức... á... á... Anh ơi... buông em ra... a-a-a..." Từng sợi gân tay của Juru co quắp lại như bị ai rút, hai bàn tay bất lực câu quanh cổ Tametomo một cách cam chịu để anh chàng kia muốn làm gì thì làm.

Hai mắc Juru ngấn lệ, miệng thì vừa thở hổn hển vừa rên rỉ nghe như thở gấp do vận động thể lực quá nặng, trán và hai bên má thì phủ một lớp mồ hồi láng bóng cộng thêm mấy lớp bánh kem khiến anh chàng soái ca xinh trai này trông chẳng khác gì vừa chạy bộ mấy vòng ngoài sân luyện tập đã đập vào mặt 6 tấn kem make-up dày cộm.

"Trời ạ, cường thụ của anh sao giờ thành hoàng tử lọ lem vậy nè? Đã nói là cái gì làm được thì tự làm, không được thì nhờ người ta làm giùm. Em thật vụng về, nhưng cũng có khi khéo tay đấy. Anh cũng thế nè, anh và em cũng là thiên tài nấu ăn, y hệt Shiguru và Aruto vậy đó. Shiguru là bồ cũ của em, và anh biết anh ta rất yêu em. Shiguru sinh năm 1996, anh sinh năm 1998, em sinh năm 2002. Shiguru ra dáng anh cả, và là một người đàn ông chững chạc hơn anh. Tuy nhiên, anh có tình yêu nồng nhiệt dành cho em." Tametomo mở thắt lưng và nút quần của Juru và tuột cái quần bê bết bột mì và bánh kem xuống.

"Làm tình nguyện hết mình nhé, mỹ thụ chân ngắn của anh." Tametomo cũng tuột phăng chiếc quần của mình.

"Trai đẹp giờ tụi nó yêu nhau hết rồi, ít đứa chịu cặp bánh bèo lắm." Tametomo cởi luôn áo mình ra và cởi sạch quần áo của Juru.

"Ưm..." Cổ họng Juru bị nghẽn lại.

Rồi cả hai lột phăng hết những thứ còn lại và bắt đầu làm tình với nhau.

"Tametomo... Ahh..." Juru thở một hơi nặng nhọc.

"Sena và Sayo là hai nữ chính trong câu chuyện bách hợp đời họ rồi." Tametomo đưa vật nhỏ vào hậu huyệt Juru.

"A... Tamemoto... đau lắm a..." Juru rên rỉ khi Tametomo đâm sâu vào cúc huyệt mình, cặp chân đã giơ lên cao và banh rộng ra.

Tametomo đẩy ra đẩy vào đệ đệ của anh để ma sát với vách thịt cúc huyệt của Juru, mỗi cú ma sát lại làm Juru vừa sướng vừa đau. Tốc độ đâm của lão công tăng dần, tiếng kêu tiếng thở của mỹ thụ cứ lớn lên. Cậu càng lúc càng rên to hơn, anh càng lúc càng thao cúc mạnh tay hơn. Khoái cảm dâng tràn lên đầu cậu đến nỗi cậu hầu như không kiểm soát cuống lưỡi mình được. Những tiếng rên dâm đãng cứ nhảy vào mạch ngôn từ của cậu, và đệ đệ của cậu cứ cương dần lên. Bây giờ phần cương dương của Juru đang giương lên hết cỡ, hai đầu nhũ của cậu đang bị bạn trai vặn và vò liên tục, cổ họng cứ mở ra một cách gượng gạo để tiếng rên thoát ra trong khi trong đầu cứ phải cân bằng giữa dục vọng với lý trí.

"Ngại chi, chỉ có mỗi anh và em thôi." Tametomo thì thầm vào tai Juru.

Lúc này Juru lấy lại sự tự tin và rên nhiệt tình khi bị người yêu thao mãnh liệt. Hai cơ thể bắt đầu xuất những dòng tinh trắng ào ào, rồi mọi căng thẳng trong từng thớ thịt cứ thế theo dòng nước trôi. Riêng Tametomo thì dòng tinh khí trắng đục lại phóng vào trong cúc huyệt đang dãn của Jae Hoon sau khi hứng đủ cú đấm sấm sét của quả đại dưa chuột đang cương hết cỡ.

"Stress đến từ nhiều nguyên nhân: stress vì công việc, vì tình cảm, hoặc vì tiền bạc, danh vọng... khi không đạt được như ý muốn. Suy cho cùng, nguyên nhân sâu xa đó là vì lòng tham: muốn mình giải quyết tốt công việc, và muốn bản thân mình nắm giữ, giải quyết hết tất cả công việc, muốn con đường mình đang đi luôn gặp thuận lợi mà không gặp bất cứ một trở ngại nào, đến khi không được như ý thì người đó sinh ra chán nản, thất vọng, từ đó khởi lên ý định quyên sinh." Một bài nói của Lưu Bá Trạch được lồng tiếng Nhật phát ra trong căn phòng khách trống rỗng nơi Juru và Tametomo ân ái nhau.

"Anh mở bài này lên đúng không?" Juru hỏi.

"Ừ. Bài giảng của Pikotaro đó em. Ông ấy không phải hủ nam, mà là hủ nam lão niên." Tametomo đáp.

"Em lạy anh, anh hại em chết kiểu cười không nổi luôn." Juru nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro