Chương 17 + 18 - Xưng tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17 - Mỗi người đều có mối bận tâm riêng

Bùi Cánh Hữu vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ quặc, nhưng Bùi Minh Sơ rất kín miệng, không để lộ bất cứ điều gì, ông vặn hỏi mãi mà không có kết quả vì vậy đành phải tạm thời bỏ qua, đẩy mạnh dự án hợp tác trước.

Phương án quả thực tốt đẹp, song phương đều rất hài lòng. Kỳ thật Bùi Cánh Hữu vẫn muốn Bùi Minh Sơ làm trưởng nhóm, còn Bùi Thanh làm phó nhóm hỗ trợ cho anh. Nhưng dù sao đây cũng là một dự án cạnh tranh công khai, tuy rằng cả hai đều con trai của mình nhưng tùy ý thay đổi trưởng nhóm phó nhóm cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cũng may hai người đều là con ruột, cho nên vẫn còn có chỗ thương lượng.

Buổi tối, Bùi Cánh Hữu dứt khoát gọi hai người đến thư phòng nói chuyện. Ông khéo léo ám chỉ rằng Bùi Thanh còn trẻ, lại thiếu kinh nghiệm, tuy rằng kế hoạch này rất tốt, nhưng tốt nhất là lúc triển khai vẫn nên nghe ý kiến ​​​​của Bùi Minh Sơ.

Vẻ mặt Bùi Thanh vô cảm, im lặng lắng nghe với thái độ thờ ơ thường ngày.

Bùi Cánh Hữu nở nụ cười hiền hậu, "A Thanh, con nghĩ sao?"

Bùi Thanh không trả lời, nhưng Bùi Minh Sơ đứng một bên nói: "Cha, ngài phải tin vào Bùi Thanh," anh nhìn Bùi Thanh, "Nếu Bùi Thanh có khả năng lập ra phương án tốt như vậy thì em ấy cũng có khả năng để thực hiện nó." Anh quay lại nhìn Bùi Cánh Hữu, lúc này vẻ mặt Bùi Cánh Hữu nhẹ nhõm hẳn. Bùi Minh Sơ nói: "Con sẽ phối hợp hết sức mình."

"Tốt , tốt."

Bùi Cánh Hữu cười nói: "Nếu Minh Sơ đã nói vậy thì cha đây yên tâm rồi."

Trong những cuộc trò chuyện giữa ba cha con, Bùi Thanh luôn đóng vai người ngoài cuộc, nghe cũng được không nghe cũng được. Ngay cả khi vừa đánh bại Bùi Minh Sơ vẫn không ngoại lệ, y vẫn im lặng từ đầu đến cuối không nói một lời, sắc mặt hết sức lạnh lùng.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Bùi Thanh đứng dậy trước, quay người rời đi.

Bùi Cánh Hữu hết sức lo lắng, ông khẽ thở dài nhìn cánh cửa thư phòng mở toang hoang, rồi quay sang Bùi Minh Sơ tặc lưỡi: "Thật ra A Thanh cũng rất có năng lực, nhưng nó tâm cao khí ngạo, tuổi lại còn trẻ, không biết trước sau gì hết."

"Cha đừng lo," Bùi Minh Sơ cười, "Không phải em ấy đã tạo bất ngờ cho ngài trong cuộc thi công khai sao?"

Khóe miệng Bùi Cánh Hữu hơi nhếch lên, nhưng lập tức đè xuống, "Việc hợp tác lần này không đơn giản như vậy đâu."

Thời điểm Hữu Thành và Hợp Đạt ngươi chết ta sống giằng co không dứt thì chính Hợp Đạt lại đột nhiên hạ thấp tư thái, tung cành ô liu ra, lại thêm mấy lần đàm phán giao thiệp, hai bên mới đều nhượng bộ, đạt được sự hợp tác.

"Con nghĩ lần này Hợp Đạt có thành ý hợp tác thật không, hay là..."

Bùi Cánh Hữu nhìn Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ hơi cúi mặt xuống, không biết là đang suy nghĩ hay là đã lạc vào cõi thần tiên nào đó rồi.

Tình cảm của Bùi Cánh Hữu dành cho con trai lớn rất phức tạp, mấy năm nay đa số thời gian Bùi Minh Sơ đều sống ở nước ngoài, nếu không phải cha vợ ông qua đời vào năm trước thì cơ hội hai cha con gặp nhau và ở cùng nhau sẽ càng xa vời hơn .

Bùi Minh Sơ được người ông ngoại có tầm nhìn cao đích thân dạy dỗ, nhưng may mắn là khi lớn lên cách cư xử của anh khiến Bùi Cánh Hữu cảm thấy thoải mái, chứ không phải kiểu quá mức thanh cao không dính khói lửa nhân gian như người nhà họ Việt. Có điều là đôi khi, ngay cả Bùi Cánh Hữu cũng không biết đứa con trai tưởng chừng như hoàn hảo của mình đang nghĩ cái quái gì nữa?

Nghĩ tới đây, Bùi Cánh Hữu khẽ thở dài trong lòng.

Thực ra, ông không biết hai đứa con trai của mình đang nghĩ gì, sự hiểu biết của ông đối với họ không sâu sắc cho lắm, chẳng hạn như biểu hiện xuất sắc lần này của Bùi Thanh nằm ngoài dự đoán của ông.

Mối quan hệ giữa hai anh em từ trước đến nay rất cân bằng, anh và em, công việc và riêng tư, hai người dường như rất hiểu rõ thân phận của mình, nhưng dự án hợp tác này đã phá vỡ sự cân bằng đó...

Trong thư phòng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, hai cha con đều có suy nghĩ riêng nhưng lại đồng thời gác chuyện công việc sang một bên.

*

Khi Bùi Thanh đẩy cửa phòng ngủ của Mạc Doãn, hắn đang nằm trên giường nhìn vào điện thoại di động, khóe miệng nhếch lên như đang xem thứ gì đó thú vị lắm.

"Đang xem gì đó?" Bùi Thanh hỏi.

Mạc Doãn ngẩng mặt lên cười với Bùi Thanh: "Mấy con chó con cắn nhau í mà, anh muốn xem không?"

Bùi Thanh đương nhiên là không có hứng thú, sắc mặt y lạnh như băng, toàn thân toát ra áp lực lạnh lẽo.

Mạc Doãn nhấn nút khóa màn hình rồi lật ngược điện thoại để bên cạnh, nghiêm mặt nói: "Sao vậy, tâm trạng không tốt hả?"

Bùi Thanh không nói gì, nghiêng người đối mặt với Mạc Doãn. Mạc Doãn có thể thấy rõ lồng ngực y đang phập phồng lên xuống, như đang chịu đựng điều gì đó.

Y không nói, Mạc Doãn cũng không lên tiếng, sau một lúc im lặng, Mạc Doãn mới thấp giọng nói: "Massage giúp tôi được không?"

Quần ngủ mềm mại bị cởi ra, đôi chân dài sặc sỡ của Mạc Doãn trải trên tấm chăn trơn, đã qua hơn một năm, bề mặt da trở nên rất mịn màng, da thịt sờ vào mềm mại, đàn hồi —— hoàn toàn là nhờ công lao Bùi chăm sóc tỉ mỉ.

Lòng bàn tay của Bùi Thanh to lớn, lớn đến nỗi mỗi lần đổ tinh dầu lên đều có thể trực tiếp bao phủ toàn bộ đùi của Mạc Doãn, đôi chân gầy gò yếu đuối mặc người khác vuốt ve, dù người mát xa có dùng sức đến đâu thì chủ nhân của nó cũng không có phản ứng gì. Lớp da trên bề mặt dần dần chuyển sang màu đỏ như máu, như thể máu thịt dưới da đang bị lòng bàn tay đó chà xát.

Bùi Thanh dừng lại.

Hơi thở của y có chút dồn dập, y nhìn chằm chằm vào đôi chân đỏ rực của Mạc Doãn một lúc rồi từ từ quay mặt lại, Mạc Doãn đang ngồi đó, nhìn y bằng ánh mắt lo lắng.

"Xin lỗi." Giọng nói của Bùi Thanh có chút khàn khào.

"Xin lỗi vì cái gì?"

"Vừa rồi tôi dùng sức hơi mạnh."

"Không sao."

Mạc Doãn cười, ấm áp nói: "Chẳng có cảm giác gì, cũng sẽ không đau, anh không cần phải xin lỗi."

Bùi Thanh thu hồi ánh mắt, y bỏ tay ra khỏi chân Mạc Doãn, đặt lên đầu gối mình, hơi cúi đầu, hai mắt lặng lẽ nhìn mặt đất tối tăm.

Đã gần mười năm rồi.

Trong mười năm qua, y đã rất kiên nhẫn.

Bởi vì sự ra đời của y là một tội lỗi, một tội lỗi mà cả đời y không bao giờ có thể chuộc được.

Mang theo nguyên tội và bị người thân cuối cùng bỏ rơi, một mình y lẻ loi đến ngôi nhà Bùi khổng lồ này, sống một cuộc sống phụ thuộc vào người khác. Y chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy thêm bất cứ thứ gì, mà ngược lại, một ngày nào đó, y sẽ rời khỏi nhà họ Bùi, vứt bỏ dòng họ của mình, từ bỏ mọi thứ ở đây và trở thành Bùi Thanh hai bàn tay trắng có một người cha vô danh như trước.

Tuy nhiên, trước khi ra đi, y muốn chứng tỏ bản thân ít nhất một lần.

Ngoại trừ thân phận con ngoài giá thú không thể tránh khỏi, y không hề thua kém Bùi Minh Sơ chút nào.

Y đã làm được điều đó.

Nhưng trong mắt Bùi Cánh Hữu, y vẫn chưa được công nhận.

Tại sao chứ?

Chỉ vì y là con ngoài giá thú, chẳng lẽ cho dù có làm thế nào đi nữa thì y cũng sẽ không bao giờ bằng được Bùi Minh Sơ?

Nếu đã vậy thì tại sao ngay từ đầu lại sinh y ra... À không, Bùi Cánh Hữu hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của y, nếu biết, có lẽ ông ta cũng sẽ chẳng cần y đâu...

Má của Bùi Thanh đột nhiên bị chạm vào, Bùi Thanh quay phắt người lại, Mạc Doãn dán lòng bàn tay lên mặt y, lông mày nhíu lại, "Bùi Thanh, anh bị sao vậy?"

Vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Bùi Thanh vẫn vô cảm như thường lệ, nhưng đôi mắt hơi đỏ, cơ má căng cứng, có chút nong nóng dưới lòng bàn tay của Mạc Doãn.

Giống như một con sói bị thương nhưng y vẫn phải cố gắng cầm cự để người khác không phát hiện ra vết thương của mình.

"Không sao đâu." Giọng y vẫn kiên định như thường lệ.

Thật là mạnh mẽ.

Mạc Doãn cười thầm trong lòng, cảm thấy có chút hứng thú, vẻ mặt hắn đầy sự quan tâm dịu dàng: "Thật không? Tôi thấy hôm nay anh là lạ sao đó? Anh vừa thắng được dự án rồi, đáng lẽ phải nên vui mừng chứ."

Bùi Thanh quay mặt đi, lòng bàn tay Mạc Doãn rơi vào khoảng không, khóe môi hắn hơi nhếch lên: "Công việc xảy ra chuyện gì à?"

Bùi Thanh quay mặt về phía cửa, che giấu vẻ mặt lạnh lùng trong giây lát, sau đó mới quay mặt lại mang biểu cảm thường ngày: "Không có, mọi chuyện đều thuận lợi."

"Thật không đó? Hay là trong người cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Bùi Thanh tránh né câu hỏi của Mạc Doãn, cúi đầu nói: "Tôi đi rửa tay đây."

Y vừa đứng dậy thì cổ tay lại bị nắm lấy, Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn y, mặt mày đầy lo lắng, "Anh thật sự không sao chứ? Bùi Thanh, anh có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẵn sàng nghe. Lúc tôi gặp khó khăn, anh luôn ở bên cạnh giúp đỡ tôi, bây giờ nếu anh buồn bực chuyện gì thì hãy để tôi chia sẻ với anh, được không?"

Lời nói dịu dàng và ánh mắt như vậy chắc chắn là niềm an ủi to lớn cho trái tim bị tổn thương, nhưng đồng thời cũng là một loại tra tấn khác.

Đối với những người kiêu hãnh và mạnh mẽ như Bùi Thanh, họ không cho phép mình thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt những người mà họ coi trọng, càng coi trọng người khác thì càng phải cố gắng hết sức tỏ ra thờ ơ không có việc gì.

Đôi mắt Mạc Doãn tràn đầy trìu mến, bình tĩnh ôn hòa như nước, nhưng trong khoảnh khắc Bùi Thanh ôm lấy hắn, ánh mắt hắn chuyển động, trong mắt Mạc Doãn hiện lên một nụ cười thoáng qua.

Bùi Thanh ôm hắn chặt đến mức Mạc Doãn cảm thấy như xương mình đang kêu răng rắc, hắn bị ôm mà đau hết cả người, nhưng cảm giác muốn cười càng lúc càng mạnh mẽ, hắn phải cắn môi dưới để ngăn tiếng cười. muốn thoát ra khỏi lồng ngực mình.

Tất nhiên hắn biết Bùi Thanh đã xảy ra chuyện gì.

Thắng thì sao chứ?

Lúc đám người bên phía Bùi Minh Sơ đến thư phòng họp, chỉ cần nghe giọng điệu và cách nói chuyện là biết họ xem dự án hợp tác đã là của mình rồi. Dựa trên nhận định của Mạc Doãn đối với Bùi Minh Sơ, phong cách dùng người anh sẽ không tùy tiện kiêu ngạo như vậy, trừ khi Bùi Cánh Hữu đã liên lạc trước với Bùi Minh Sơ, nói rằng sẽ giao việc hợp tác cho Bùi Minh Sơ.

Nhưng mà, chuyện vốn đã định giờ đây lại xảy ra biến số.

Thế thì phải làm sao bây giờ?

Với tính cách chuyên quyền độc đoán của Bùi Cánh Hữu, liệu ông ta có cảm thấy thoải mái khi giao dự án hợp tác cho Bùi Thanh không? Liệu Bùi Minh Sơ có bỏ qua khi phát hiện dự án hợp tác của Bùi Thanh và vụ tai nạn đâm xe hàng loạt của hắn không?

Bùi Thanh tưởng rằng mình đã thắng, nhưng trong lòng Mạc Doãn biết rõ —— Bùi Thanh đã thua hoàn toàn, và y cũng thấy rõ được điều đó.

Cha, anh, công ty... không có gì thuộc về y cả.

Ngay cả lòng tự trọng vô cùng kiêu hãnh mà y đau khổ gắng gượng cũng sẽ bị người thân thiết nhất của y chà đạp.

Bùi Thanh có gì?

Thực ra y chẳng có gì cả.

Cuộc chơi thật vui.

Không ngờ chỉ nhìn vẻ mặt bị thương của Bùi Thanh thôi cũng đã mới mẻ và thú vị như vậy, còn thú vị hơn nhiều so với những vụ nổ thế giới giả tạo kia.

Mạc Doãn run lên vì phấn khích.

Hắn vừa run lên, Bùi Thanh liền buông hắn ra, hốc mắt đỏ hơn trước, nhưng lại không có nước mắt, "Có làm em đau không?"

Mạc Doãn cười lắc đầu: "Không đau."

Ánh mắt hắn đầy vẻ bao dung, "Thật đó."

Bùi Thanh hít một hơi thật sâu, cúi mặt áp trán vào trán Mạc Doãn, hai tay đặt lên vai Mạc Doãn, sau khi hai người lặng lẽ trao đổi hơi thở một lúc, y thì thầm: "Tôi bế em đi tắm."

"Ừm."

Trong phòng tắm, Mạc Doãn đặt tay lên vai Bùi Thanh, ngẩng đầu hôn y.

Nụ hôn của Bùi Thanh hôm nay còn mãnh liệt và sâu sắc hơn lúc y chiến thắng ngày hôm đó, như thể y muốn chiếm hữu Mạc Doãn từng chút một từ đầu lưỡi rồi nuốt vào bụng mình.

Mạc Doãn hợp tác rất ngoan ngoãn.

Tóc họ ướt đẫm nước ấm, nước chảy dài trên mặt, hơi thở hỗn loạn và gấp gáp.

Hai người họ nhìn nhau cách một màn hơi nước, Mạc Doãn áp lòng bàn tay lên mặt Bùi Thanh, thì thầm: "Bùi Thanh, dù thế nào đi nữa, anh vẫn còn có tôi."

Hơi nóng dày đặc đến mức hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của Bùi Thanh lúc này, nhưng hắn cảm thấy Bùi Thanh hôn mình hung hăng hơn trước, hắn chỉ có thể cố hết sức ngẩng mặt về phía sau để đón nhận, giống như một vật hiến tế.

Cuối cùng, Bùi Thanh nắm lấy tay hắn, cắn nhẹ vào ngón áp út bàn tay phải của hắn.

Mạc Doãn nhìn y, trong mắt Bùi Thanh hiện ra một thứ gì đó đã ấp ủ dưới đất ngầm từ lâu, giờ đây leo lên rậm rạp quấn chặt lấy Mạc Doãn.

——Tôi thực sự đã yêu người này.

——Tôi thực sự đã có được người này.

Suy nghĩ tương tự đồng thời lóe lên trong đầu họ, hai người liếc nhìn nhau, tiến đến bên nhau giữa làn hơi nước mờ ảo, môi chạm nhẹ vào đối phương như chuồn chuồn lướt nước.

Bùi Thanh cúi đầu hôn lên chỗ bị y cắn rồi nói: "Sau khi dự án hợp tác kết thúc, tôi sẽ đưa em rời khỏi đây."

*

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Mạc Doãn mỉm cười, cuộn người trong chăn vẫy tay, vẻ mặt Bùi Thanh đã thoải mái hơn nhiều so với lúc mới đến, thậm chí còn nở nụ cười nhàn nhạt, y tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Mạc Doãn.

Căn phòng rơi vào bóng tối.

Mạc Doãn lấy điện thoại cạnh gối ra, mở khóa, tiếp tục xem đoạn video lúc nãy còn chưa xem xong thì Bùi Thanh bước vào.

Thật đáng tiếc.

Nguồn sáng ở phía trước, nhưng ánh sáng phía sau quá tối, góc quay của người cầm máy cũng không tốt, trong video chỉ loáng thoáng nhìn thấy đường nét của khuôn mặt, bóng dáng của Bùi Minh Sơ nổi bật giữa đám đông, Mạc Doãn liếc mắt liền nhận ra, chỉ là không nhìn rõ nét mặt Bùi Minh Sơ.

Không nhìn thấy vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Bùi Minh Sơ lúc đó thật là đáng tiếc mà!

Sau khi xóa lịch sử trò chuyện và video, Mạc Doãn chán nản ném điện thoại đi, trong lòng nhớ lại dáng vẻ hôm nay Bùi Thanh bị thương vẫn cố gắng gượng thì không nhịn được phá ra cười thành tiếng. Mạc Doãn mím môi, cắn răng để kìm nén cơn buồn cười, rồi lại "phụt" cười to lần nữa, thế là đành dứt khoát kéo chăn lên che mặt.

Mạc Doãn nằm trong chăn cười đến nỗi mặt ra đầy mồ hôi.

Tuy nhiên chỉ ít lâu sau, nụ cười trên mặt hắn lại biến mất.

Niềm vui được tạo ra bởi một điều nhỏ nhặt như vậy đối với hắn mà nói hoàn toàn không đáng kể.

Mạc Doãn kéo chăn xuống, đôi mắt lặng lẽ sáng lên trong đêm tối.

Không vội.

Lúc này đây chỉ vừa mới bắt đầu.

Hắn rất mong được tận mắt nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả bọn họ khi họ gục xuống... Nhất định sẽ rất thú vị đây!

22/O2/2O24

Chương 18 - Xưng tội

"Hôm nay cậu có đến công ty không?"

Tài xế chủ động hỏi.

"Không," Mạc Doãn ngồi ở hàng sau mỉm cười, "Công việc Bùi Thanh bận rộn lắm, tốt nhất tôi không nên làm phiền ảnh."

Tài xế cười: "Vậy chúng ta về."

"Vâng, cảm ơn chú."

Xe chạy rất êm, Mạc Doãn đặt một cuốn sách lên đầu gối, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt, đến khi lật trang, hắn mới tự nhiên ngước mắt lên nhìn về phía trước.

Tố chất tài xế nhà họ Bùi rất giỏi, lại rất kín miệng, đưa đón Mạc Doãn tới lui thời gian lâu như vậy nhưng hiếm khi chủ động bắt chuyện với hắn, huống chi là hỏi thăm về hành trình của hắn, trừ khi có người cố ý dặn dò.

Mạc Doãn cụp mắt xuống tiếp tục đọc, khóe miệng như có như không nhếch lên một chút.

Hắn đã chuẩn bị hai ngày nay rồi, Bùi Minh Sơ quả thật rất bình tĩnh.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cửa xe vừa mở ra, không khí mát mẻ của mùa thu ập vào người, Mạc Doãn kéo chặt áo khoác, nhìn thấy chiếc quần tối màu ở ngoài xe, ngẩng mặt lên thì thấy Bùi Minh Sơ mặc trang phục ở nhà đang đứng cạnh xe, mỉm cười nhìn hắn: "Hôm nay ít tiết à?"

Mạc Doãn giật mình, cúi đầu xuống như có chút mất tự nhiên, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Tài xế đã lấy xe lăn để xuống đất, Bùi Minh Sơ nói: "Để tôi làm."

Mạc Doãn nghe vậy lại ngẩng đầu lên, đúng lúc Bùi Minh Sơ cúi người khom lưng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, đôi mắt Mạc Doãn vẫn như cũ, đầy vẻ căng thẳng và hoảng sợ được đè nén dưới bề mặt bình tĩnh.

"Không cần, tôi tự mình làm được rồi."

Tay chân hắn cứng đờ nhưng không hề có sự phòng thủ hay kháng cự, chỉ đang kiềm chế bản thân không đến gần người mà hắn không nên đến gần mà thôi.

Bùi Minh Sơ nhìn hắn thật lâu, mãi cho đến khi Mạc Doãn đỏ mặt cúi đầu mới thẳng người tránh đường. Anh thay tài xế giữ xe lăn, Mạc Doãn dịch người từ trong xe xuống xe lăn xong thì nói "cảm ơn" với Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ dịu dàng trả lời, "Không có gì." Mạc Doãn lăn xe đi một đoạn ngắn, cuối cùng có vẻ không nhịn được nữa nên ngẩng đầu hỏi, "Hôm nay anh không đi làm à?"

Bùi Minh Sơ đi bên cạnh hắn, chắp tay sau lưng, cười nói: "Bây giờ Bùi Thanh ở công ty khá bận rộn."

Khi hai người ở riêng với nhau, họ hiếm khi nhắc đến tên Bùi Thanh, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra như đang ngầm tránh né.

Vừa nghe thấy tên Bùi Thanh, sắc mặt Mạc Doãn cứng ngắc, cúi đầu "ừm", sau đó không nói nữa.

Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa, và thật bất ngờ, gần như tất cả đều là món ăn yêu thích của Mạc Doãn.

Trong nhà họ Bùi, Mạc Doãn chưa bao giờ nói ra mình thích cái gì hay không thích cái gì, hắn chỉ thụ động tiếp nhận đồ ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện di chuyển, nhưng sau một thời gian, tủ quần áo của hắn sẽ được tự động sàng lọc, chỉ còn lại những màu sắc, kiểu dáng ưa thích của hắn mà thôi, trên bàn cơm cũng sẽ thường xuyên xuất hiện những món ăn phù hợp với khẩu vị của hắn.

Có một người thực sự lặng lẽ quan tâm đến hắn, cố gắng hết sức để hắn cảm thấy an toàn và thoải mái khi ở đây.

Lúc Mạc Doãn ăn cơm, phần lớn thời gian đều cúi đầu, tập trung vào bữa ăn, lúc gắp đồ ăn thỉnh thoảng mới liếc nhìn Bùi Minh Sơ đối diện, nếu lỡ vô tình chạm mắt với Bùi Minh Sơ cũng sẽ cúi đầu coi như không có chuyện gì.

Sau bữa trưa, Bùi Minh Sơ hỏi Mạc Doãn có muốn ra vườn không.

Lần cuối cùng họ ở riêng với nhau là ở trong vườn.

Ngày đó bị Bùi Thanh tình cờ gặp được, sau khi tách ra thì hai người không còn gặp riêng nhau nữa.

Dưới cái nhìn dịu dàng của Bùi Minh Sơ, Mạc Doãn dường như có chút chật vật, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đáp "Được".

Trời đã cuối thu và đông lại sắp bắt đầu, khu vườn nhà Bùi vẫn tràn ngập hoa, tất cả đều là thành quả của sự chăm chỉ của những người làm vườn, khi đi dạo qua đó, bạn sẽ thấy những bông hoa với đủ kích cỡ, màu sắc, hình dáng khác nhau, hương hoa tươi mát tràn ngập khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ.

Hai người lặng lẽ bước đi, thỉnh thoảng lại nghe thấy một hai tiếng chim kêu lanh lảnh.

Những đóa hoa che khuất bóng dáng hai người dần dần tiến sâu vào trong vườn, mọi thứ yên tĩnh và đẹp đẽ biết bao.

Chuyện cuộc thi dự án, Bùi Minh Sơ không muốn nghi ngờ Mạc Doãn.

Xét từ góc độ tình cảm, Mạc Doãn là một cậu bé đáng thương và đáng yêu trong mắt anh, tính tình ôn hòa, có chút bướng bỉnh, trông có vẻ yếu đuối mỏng manh, nhưng thực ra sâu trong xương cốt cũng có lòng tự trọng và kiêu hãnh của riêng mình. Sau khi bị thương, tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, nhạy cảm hơn, hắn thận trọng sống ở Bùi gia, cho dù là người hầu của Bùi gia, hắn cũng không muốn gây thêm phiền phức.

Sao Mạc Doãn có thể làm được chuyện như vậy?

Tuy nhiên, xét theo quan điểm hợp lý, ngoài những người trong đội của anh, chỉ có Mạc Doãn là "người ngoài" mà anh không hề phòng bị, tiếp xúc với kế hoạch của họ trong phòng làm việc của anh.

Bùi Minh Sơ rất tin tưởng vào những người trong đội của mình, đây là những tâm phúc của anh, anh chắc chắn sẽ không ai làm chuyện ngu ngốc như tiết lộ kế hoạch.

Vậy còn Mạc Doãn thì sao?

Nếu Mạc Doãn thực sự tiết lộ kế hoạch của họ cho Bùi Thanh...

Bùi Minh Sơ nắm chặt cổ tay sau lưng, lực lúc nhẹ lúc nặng, nhưng trên mặt vẫn là sự bình thản như thường lệ.

Giữa vườn có một căn phòng nhỏ bằng gỗ hình chóp, tường ngoài màu trắng sữa, phủ đầy lá và hoa xanh, trông giống như một căn nhà gỗ trong truyện cổ tích, Mạc Doãn hiếm khi "đi" sâu trong vườn như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngôi nhà nhỏ xinh đẹp và mộng mơ này, tầm mắt và xe lăn cùng lúc dừng lại.

Bùi Minh Sơ ở một bên cũng dừng lại, hơi nghiêng người nói: "Muốn đi vào nhìn xem không?"

Mạc Doãn nhìn anh tò mò, "Nơi này là nơi nào?"

Bùi Minh Sơ cười nói: "Đi vào nhìn xem sẽ biết."

Căn nhà gỗ không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn phòng của Mạc Doãn, bên trong có một cửa sổ lưới đón chút nắng lọt vào, trong không khí lấm tấm những hạt bụi, tranh sơn dầu treo trên đầy tường hoặc đặt dưới đất. Bên trái cửa sổ có một chiếc ghế và một giá vẽ nhưng không có dụng cụ vẽ.

Mạc Doãn quan sát đống tranh, phát hiện tất cả đều là tranh phong cảnh giống nhau, hắn đẩy xe lăn đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó nhìn lại tranh, trong bụng nghĩ quả nhiên là vậy, những bức tranh đều là vẽ khung cảnh của khu vườn nhà Bùi từ góc độ cửa sổ này.

"Anh vẽ à?" Mạc Doãn lại nhìn Bùi Minh Sơ.

"Không phải," Bùi Minh Sơ cũng bước đến bên cửa sổ, "Là mẹ anh."

Trong mắt Mạc Doãn có chút áy náy: "Bà ấy vẽ rất đẹp."

Bùi Minh Sơ mỉm cười đi tới xoa đầu Mạc Doãn, tóc của Mạc Doãn nhẹ mềm lướt qua giữa ngón tay anh: "Ừm, không tệ phải không."

Sắc mặt Mạc Doãn ửng đỏ.

Bùi Minh Sơ ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, Mạc Doãn cùng anh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, ngôi nhà gỗ yên tĩnh, xung quanh thoang thoảng mùi gỗ và thực vật.

Bùi Minh Sơ bỗng nhiên lên tiếng: "Câu hỏi lần trước anh hỏi em, bây giờ em có thể trả lời không?"

Mạc Doãn nhìn Bùi Minh Sơ, "Cái gì?"

Bùi Minh Sơ quay mặt sang một bên, ánh mắt ngắm nhìn cửa sổ chậm rãi dời sang khuôn mặt của Mạc Doãn.

So với vẻ ngoài ốm yếu u sầu của một năm trước, Mạc Doãn trông khỏe mạnh hơn rất nhiều, hai má hồng hào, đôi mắt sáng ngời, khi ánh nắng chiếu vào mặt, khuôn mặt mềm mại và ấm áp sáng lên như một viên ngọc quý.

Bị Bùi Minh Sơ nhìn chăm chú như vậy, dường như hắn có chút bất an, dần dần hạ mi mắt xuống.

Bùi Minh Sơ nhất thời mềm lòng, muốn vạch trần tất cả mọi chuyện.

Nếu Mạc Doãn vì muốn giúp Bùi Thanh mà thực sự tiết lộ kế hoạch của mình cho y thì chuyện cũng như ván đã đóng thuyền, bây giờ có ép hỏi được thì sao đây chứ?

Anh thực sự không quan tâm đến việc giao lại dự án cho Bùi Thanh, thậm chí còn không quan tâm đến quyền sở hữu của Hữu Thành chứ đừng nói đến một dự án hợp tác nhỏ như vậy

Kỳ thực Bùi Minh Sơ chỉ muốn biết tại sao Mạc Doãn lại làm như vậy, liệu Bùi Thanh có ép buộc hắn hay không... hoặc Mạc Doãn có lý do gì khó nói... Tóm lại, nhất định phải có điều gì đó mà anh không biết, mà nếu anh không làm rõ mọi chuyện thì Bùi Minh Sơ không biết tiếp theo mình nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Mạc Doãn và Bùi Thanh.

Hơn nữa, có một số việc dù sớm hay muộn cũng phải được làm rõ.

Bùi Minh Sơ hỏi: "Em và Bùi Thanh là quan hệ gì?"

Toàn thân Mạc Doãn như đông cứng lại, hai tay vô thức nắm chặt lấy chiếc xe lăn, không chút nghĩ ngợi định đẩy ra ngoài, nhưng lần này Bùi Minh Sơ không còn thờ ơ để hắn trốn thoát như lần trước mà nhanh tay đè lại mu bàn tay của hắn trước tiên.

Hơi ấm của lòng bàn tay người khác bao phủ mu bàn tay hắn, mạnh mẽ và áp bức, Mạc Doãn hoảng sợ ngẩng mặt lên nhìn Bùi Minh Sơ. Bùi Minh Sơ thấy trong mắt hắn tràn ngập sự khủng hoảng tột độ, nhưng anh vẫn không buông tay ra, chỉ nhẹ nhàng nói: "Hai người đang yêu à?"

Sắc mặt Mạc Doãn đột nhiên tái nhợt, hơi thở trong nháy mắt trở nên nặng nề, đôi môi run lên, lông mi nhấp nháy né tránh không nói một lời, bàn tay bị Bùi Minh Sơ che cũng run lên, nhưng hắn không dám rút tay về, cũng không dám chạy trốn.

Bùi Minh Sơ kiên nhẫn chờ đợi, nửa phút sau mới chậm rãi nói: "Tiểu Doãn, trả lời anh nào, anh sẽ không làm em tổn thương."

Mạc Doãn vùi đầu thật sâu, cằm gần như chạm vào ngực.

Bùi Minh Sơ cảm thấy bàn tay trong lòng bàn tay mình rất lạnh, vì vậy anh dùng một chút lực để ôm trọn cả bàn tay của Mạc Doãn vào lòng bàn tay mình, "Mặc quần áo ít quá, tay lạnh hết rồi này."

Mạc Doãn vẫn không nói lời nào, cố gắng co rúm người trên xe lăn.

"Anh không có ý gì khác," Bùi Minh Sơ ôn hòa nói tiếp, "Nếu em thực sự thích Bùi Thanh và muốn ở bên em ấy, anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Cho dù vì vậy mà em làm ra bất cứ chuyện gì đi nữa thì anh cũng có thể hiểu được. Anh chỉ muốn nói với em rằng nếu em cần, em có thể nói chuyện trực tiếp với anh, anh sẽ giúp em."

Bùi Minh Sơ đã đưa ám chỉ quá rõ ràng, nhưng sắc mặt của Mạc Doãn trắng bệch, môi hơi mím lại, cứ như hắn đã quyết định rồi, mặc kệ Bùi Minh Sơ có nói gì đi nữa, hắn cũng chuẩn bị im lặng đến cùng.

Nhà gỗ nhất thời chìm vào yên tĩnh.

Giờ đây trước mặt Bùi Minh Sơ chỉ có 2 sự lựa chọn.

Hoặc, để Mạc Doãn rời đi, trả mọi thứ về vị trí ban đầu và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hoặc là, hỏi đến cùng, đã đến nước này rồi, sao không hỏi rõ ràng mọi chuyện?

Bùi Minh Sơ chưa bao giờ là người thích sự mơ hồ.

Có lẽ trước đây anh đã từng thích thú với sự ái mộ mơ hồ này, nhưng giờ đây, khi đã trải nghiệm cảm giác bị đâm sau lưng trong lần cạnh tranh công khai vừa rồi, Bùi Minh Sơ đột nhiên trở nên nghi ngờ về khuynh hướng ái mộ như thế này.

Có lẽ trong lòng Mạc Doãn, Bùi Thanh vẫn quan trọng hơn anh...

Anh không thích đoán mò, vì thế lựa chọn trực tiếp hỏi, chỉ cần hỏi rõ ràng, rất nhiều chuyện sẽ có đáp án.

Bùi Minh Sơ nói: "Tiểu Doãn, có phải em đã tiết lộ phương án của anh cho Bùi Thanh không?"

Lời vừa dứt, Mạc Doãn vốn đang cúi đầu với vẻ mặt cứng ngắc đột nhiên có phản ứng, đôi môi mím chặt chợt giãn ra, ngẩng phắt mặt lên nhìn Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ nhìn hắn dịu dàng, trong mắt không có chút trách móc, anh rộng lượng và bao dung như vậy đó, cho dù Mạc Doãn lập tức gật đầu thừa nhận, chắc chắn anh cũng sẽ cười trừ cho qua. Anh mạnh mẽ đến nỗi chuyện xảy ra vẫn không hề hấn gì đến anh, không ảnh hưởng gì đến đại cục, thiệt hại chẳng là mấy.

Thật là lợi hại.

Đây là người cực kỳ vị kỷ, sẽ không vì lỗi lầm của người khác mà cảm thấy đau khổ, chỉ khi chính bản thân anh cho rằng mình sai thì mới cảm thấy hối hận và bất an.

Mạc Doãn yên lặng nhìn Bùi Minh Sơ, trong mắt dần dần lóng lánh ánh nước, hỏi ngược lại: "Anh nói cái gì?"

Giọng nói khàn khàn, tựa như thường lệ, nhưng tựa như cũng có chút nghẹn ngào.

Bùi Minh Sơ lại mềm lòng, nhưng mềm lòng thì mềm lòng, anh vẫn nói: "Mấy ngày trước có một cuộc thi công khai, phương án của Bùi Thanh rất giống với phương án của anh."

Lúc anh nói chuyện, Mạc Doãn vẫn yên lặng nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp, bề ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh, nhưng trong con ngươi lóng lánh ánh nước đã phản bội cảm xúc thật của hắn.

Chờ sau khi Bùi Minh Sơ nói xong, Mạc Doãn mỉm cười, khi hắn cười, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, bướng bỉnh bao bọc trong mắt, hắn khàn giọng nói: "Cho nên... anh nghi ngờ tôi..."

"Anh không muốn nghi ngờ em..."

Mạc Doãn đầy tay của Bùi Minh Sơ ra, hắn dùng lực quá mạnh, còn Bùi Minh Sơ thì lại giữ quá chặt, theo quán tính phát ra một tiếng "rầm", hắn và chiếc xe lăn ngã lăn quay xuống sàn gỗ.

"Tiểu Doãn——"

Bùi Minh Sơ vội vàng cúi xuống đỡ hắn, anh đưa tay tới, nhưng bị Mạc Doãn hung hăng đẩy ra: "Đừng chạm vào tôi!"

Giọng nói của Mạc Doãn trầm khàn, giọng điệu sắc bén.

Hơi thở Bùi Minh Sơ như ngừng lại, anh lại đưa tay ra, Mạc Doãn vẫn vung tay đẩy lung tung một cách thô lỗ. Hắn cúi mặt xuống đất, chẳng buồn nhìn lấy Bùi Minh Sơ, chỉ vung tay loạn xạ trên không trung. Bùi Minh Sơ nửa quỳ trên mặt đất, một tay nhanh chóng khống chế hai cổ tay hắn, tay còn lại đỡ lưng hắn bắt hắn ngồi dậy, ép chặt vào lòng mình.

Một luồng hơi ấm ẩm ướt lập tức lan khắp ngực.

Bùi Minh Sơ cúi mặt xuống, chỉ nhìn thấy mái tóc đen đang run rẩy của Mạc Doãn.

Hơi thở của Bùi Minh Sơ có hơi dồn dập, một tay vẫn đang khống chế chặt chẽ Mạc Doãn, một tay khác đỡ lưng Mạc Doãn.

Tiếng khóc kìm nén của Mạc Doãn vang lên bên tai Bùi Minh Sơ, nức nở nghẹn ngào như hắn sắp không thở nổi.

Tim Bùi Minh Sơ đập thình thịch rất nhanh, anh dùng tay nhịp nhàng vỗ nhẹ lưng của Mạc Doãn, thì thầm nói "thở đi". Đến khi cảm thấy hơi thở của Mạc Doãn nhẹ nhàng hơn, cảm xúc cũng bớt kích động, bàn tay nắm lấy cổ tay Mạc Doãn mới từ từ thả lỏng ra.

Vừa buông tay ra, Mạc Doãn lại túm ngược lấy áo của anh, Mạc Doãn ôm chặt đến mức áo sơ mi siết người anh chật cứng, nước mắt cuồn cuộn không ngừng thấm qua lớp vải, dán vào ngực Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ đưa tay ra sau lưng Mạc Doãn để đỡ hắn khỏi ngã.

Không biết qua bao lâu, Mạc Doãn mới chậm rãi buông bàn tay đang nắm áo anh ra.

Bùi Minh Sơ cúi đầu, nhìn thấy giữa ngực mình và mái tóc đen của Mạc Doãn là một gương mặt giàn giụa nước mắt.

Mạc Doãn vẫn đang khóc, chỉ là không nghe âm thanh, nước mắt từng chút một rơi xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, giống hệt dáng vẻ mà Bùi Minh Sơ quen thuộc, vừa đáng thương vừa bướng bỉnh, bị oan ức vô cùng.

Trái tim của Bùi Minh Sơ thắt lại.

Mạc Doãn cứ như đang thất thần, run rẩy, sau đó chậm rãi quay mặt lại, nhìn Bùi Minh Sơ, đôi mắt tràn đầy đau lòng tuyệt vọng, mí mắt khẽ run lên, trên mặt là sự đau thương mà Bùi Minh Sơ không thể nào tưởng tượng được.

"Sao tôi lại có thể tiết lộ kế hoạch của anh cho Bùi Thanh? Cho dù tôi tiết lộ kế hoạch của Bùi Thanh cho anh, tôi cũng sẽ không tiết lộ kế hoạch của anh cho Bùi Thanh!"

Hắn luôn nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng câu cuối cùng lại rống to lên, như thể trái tim hắn đang than khóc và cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ.

Cái kết vang vọng trong căn nhà gỗ trống trải.

Trái tim Bùi Minh Sơ không khỏi run rẩy kịch liệt khi nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Mạc Doãn lúc hắn bất chấp tất cả nói ra tâm sự của mình.

Đây là tình huống mà anh không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Mạc Doãn la hét xong thì ngã phịch xuống đất, lấy tay che mặt, nước mắt không ngừng chảy ra từ ngón tay, hắn cúi người xuống như thể đau đớn không chịu nổi.

Có một số việc lẽ ra phải giấu sâu trong lòng, nhưng lại bộc phát dưới hoàn cảnh như vậy, không thể nào quay đầu lại được nữa...

Bùi Minh Sơ lại giơ tay ôm lấy hắn, lần này, Mạc Doãn không chống cự hay đẩy anh ra mà khóc trong vòng tay anh một lúc, thậm chí còn vươn tay ra ôm cổ Bùi Minh Sơ thật chặt.

Đôi mắt ấm áp và ẩm ướt của hắn cứ luôn dán sát vào một bên cổ của Bùi Minh Sơ, thấm ướt đến cổ họng và lá phổi của Bùi Minh Sơ.

Họ ôm nhau thật chặt, gần đến mức khoảng cách giữa họ vượt xa những gì lẽ ra phải có.

"Tôi biết tôi là đàn ông..."

Giọng nói của Mạc Doãn đã bình tĩnh lại, nhưng giờ đây mang theo sự tuyệt vọng trầm cảm.

"...lại là một kẻ què quặt..."

"Tiểu Doãn——"

Bùi Minh Sơ trầm giọng ngắt lời hắn, giọng điệu có chút không ổn định.

Nhưng Mạc Doãn vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình.

"Chúng ta hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới."

Bùi Minh Sơ đột nhiên cảm thấy mấy câu Mạc Doãn nói nghe có vẻ quen quen.

Anh cúi đầu, Mạc Doãn lại ngẩng mặt lên nhìn anh, cánh tay đang ôm Bùi Minh Sơ dần dần trượt đi, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, nhưng dường như cuối cùng hắn cũng đã hạ quyết tâm từ bỏ điều gì đó.

Ký ức trong đầu Bùi Minh Sơ đã sớm nghĩ tới và nhớ lại chính xác một cảnh tượng nào đó trong trí nhớ của anh.

Trong căn gác yên tĩnh, hai anh em nói chuyện mặt đối mặt, ở góc khóe mắt anh có một cánh cửa nhỏ mà lúc đó anh không để ý hoặc không quan tâm đến, sau đó, Mạc Doãn đột nhiên lảng tránh anh, gặp anh lúc nào cũng trưng ra bộ dạng xa cách...

Đồng tử của Bùi Minh Sơ đột nhiên co lại, anh nhìn chằm chằm vào Mạc Doãn.

Mạc Doãn cười buồn, "Bùi Thanh nói anh ấy không quan tâm," hắn chậm rãi quay mặt lại, giọng điệu đã dần dần bình tĩnh hoặc là người đã không còn sức lực nữa, "Nếu có người cần tôi thì tôi đã cảm thấy rất hài lòng rồi."

"Bây giờ tôi có thể trả lời tất cả các câu hỏi của anh."

"Tôi không tiết lộ kế hoạch của anh cho Bùi Thanh. Tôi không biết tại sao kế hoạch của anh ấy lại giống với kế hoạch của anh đến vậy."

"Tôi và Bùi Thanh đang yêu nhau."

"Anh ấy sẽ sớm đưa tôi ra khỏi đây và không bao giờ quay lại nữa."

Mạc Doãn dừng một chút rồi lại mỉm cười, hắn quay mặt đi, đôi mắt được lệ rửa sạch giờ đây nhìn Bùi Minh Sơ một cách rạng rỡ và bướng bỉnh, không muốn bỏ lỡ một chút thay đổi nào trên biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Minh Sơ, "Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không đến phòng làm việc của anh nữa đâu, tránh gây thêm phiền phức cho anh."

23/O2/2O24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro