Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Tinh Vũ

Thắng địa suối nước nóng, khách sạn lớn nhất của suối nước nóng đêm nay vẫn chuẩn bị đầy đủ sự tiếp đãi tốt nhất nhằm cung cấp cho những vị khách quý.

Trong đại sảnh tráng lệ của khách sạn, một nhân viên của bộ phận quản lý ở độ tuổi trung niên tuy có hơi mập nhưng vẫn duy trì được vóc dáng tốt, ông đã công tác tại khách sạn này vài chục năm, là một trong những nhân viên có kinh nghiệm phong phú nhất, ông cung cấp cho những vị khách ấy sự phục vụ chu đáo nhất. Ở nơi đây, không ai có khả năng đảm nhiệm được công tác tiếp đãi khách quý này tốt hơn ông.

Từ tây trang làm việc màu đen và áo sơ mi trắng, cài thêm chiếc nơ để hoàn mỹ hơn, ngay cả quần áo hàng hiệu trên người cũng không có khả năng khiến người khác xoi mói, quản lý hơi mập đi vào phòng suối nước nóng lớn nhất, ban đầu hơi khom người chào người trong ao, sau đó đặt cái khay trong tay cạnh bờ ao, trên đó đặt một bình rượu nhỏ trong suốt và một đĩa trái cây đã cắt sẵn.

"Hạ tiên sinh còn điều gì cần yêu cầu không?" Thái độ cung kính nghiêm cẩn, có thể sánh ngang với vị quản gia phong nhã.

Nơi này là phòng cho khách quý cấp bậc VIP, hiện nay suối nước nóng này là "mỹ nhân tuyền" nổi danh nhất, dựa vào hiệu quả điều dưỡng xuất sắc để nổi tiếng, nước suối chỉ ở gần trên núi mới có, do nơi này hẻo lánh nên không có cách nào dẫn nước ra ngoài, vậy nên chỉ có thể dựa vào sức người để thu thập độ nóng của nước suối nguội lạnh phía sau rồi dùng dung khí giữ nhiệt đưa vào khách sạn, vật chất khan hiếm, vì vậy phí cơ bản để lấy được nước suối, giá cả tự nhiên không rẻ gì, một ao nước gần như có thể sánh ngang một hồ hoàng kim. Mà người có thể một mình hưởng thụ ao nước suối giá cả cao nhất này, hiển nhiên địa vị xã hội không phải người thường có thể sánh được.

"Ừm, không còn chuyện của ông, ông đi đi." Giọng nam có hơi trầm thấp lên tiếng, mặc dù lời này không phải là mệnh lệnh, nhưng giọng nói hờ hững khiến người khác không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.

Người đàn ông tựa vào hòn đá được xây dựng cạnh bờ ao, nước suối nước nóng tản ra hơi nước khiến không khí xung quanh đọng một mảng mông lung, mơ hồ có thể thấy được thân thể rắn chắc của người đàn ông, từ ngực trở xuống đều ngâm trong nước.

"Vâng! Mời ngài hưởng thụ tự nhiên." Cúi đầu, quản lí lui về sau hai bước, yên lặng xoay người rời đi.

Lần thứ hai lẻ loi một mình, Hạ Quân Uyên ngửa đầu lên, trên nóc phòng là cửa chắn sương bằng thủy tinh, có thể thấy rõ bầu trời đêm ở bên ngoài, trăng đã nhô cao giữa không trung, ánh trăng xuyên qua tấm thủy tinh rắc vào phòng, đây tuyệt đối là một bức tranh tuyệt mỹ. Trên mặt nước nổi bập bềnh đủ loại cánh hoa có màu sắc khác nhau, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, mùi hương không quá nồng, vì vậy y vẫn có khả năng tiếp nhận được ở mức độ này.

Thân hình cao to rắn chắc ngâm trong nước suối, mái tóc ẩm ướt của y hơi xõa xuống trán, hơi nước hạ xuống, cặp mắt bình thường luôn lạnh lùng cũng chuyển sang mông lung. Giọt nước ngưng kết trước ngực, theo từng đợt hô hấp phập phồng mà chậm rãi trượt xuống, từng khối cơ bắp săn chắc gần như phơi bày một loại tư thái hoàn mỹ trong suối nước nóng.

Ngâm hơn mười phút, mỗi lỗ chân lông trên người hầu như đều thả lỏng, Hạ Quân Uyên vươn tay bóp vai, tùy ý hoạt động phần gáy, suối nước nóng đúng là thứ tốt, so với hiệu quả làm đẹp mà người nọ giới thiệu cho y, y càng thích cảm giác bắp thịt cả cơ thể đều thư thái như thế này.

Cầm khăn mặt đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước, chậm rãi đắp lên mặt, hơi khí nóng ẩm vốn có khả năng khiến người thả lỏng, lúc thư giản cũng đặc biệt dễ cảm thấy uể oải. Ngẫm lại, lần trước nghỉ ngơi như thế này không biết là lúc nào, y không nhớ rõ dù chỉ một chút.

Xoay người lấy khăn mặt xuống, nửa trên đã vươn gần tới bờ, cầm lấy bình rượu sứ trắng rót một ly rượu, mùi hương nồng đậm nhưng không mãnh liệt, thích hợp để sử dụng khi ngâm suối nước nóng.

Ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Yên lặng, ánh trăng, suối nước nóng, rượu ngon —— thấy kiểu nào cũng là một loại hưởng thụ xa hoa, nếu có người đẹp bầu bạn càng thêm hoàn mỹ —— vừa vì suy nghĩ của bản thân để rồi tự giễu nhếch khóe miệng, thính giác tuyệt vời của người đàn ông chợt phát hiện có động tĩnh nào đó phá vỡ sự tĩnh lặng bốn phía.

Tiếng bước chân dồn dập, từ xa tới gần —— đồng thời tốc độ càng lúc càng nhanh!

"Con mẹ mày đứng lại cho ông có nghe không hả!!!!!!"

Sau một tiếng rống to, vài giây sau cửa phòng VIP bất thình lình bị tông mạnh. Một bóng người chật vật lảo đảo vội chạy vào, biểu cảm hoảng sợ trên mặt gần như có thể dùng hai từ điên cuồng để hình dung. Cũng không nhìn đây là nơi nào, hoặc là nói kẻ đó đã không cách nào lưu ý được nhiều như vậy, người nọ chạy thẳng về phía trước vừa chăm chăm nhìn quanh đằng sau, hình như phía sau có cái gì đó vô cùng khủng bố đang rượt hắn.

Tiếp đó ước chừng một cái chợp mắt, một người khác từ ngoài vọt thẳng vào phòng như một cơn gió.

"Xx cả nhà mày! Thằng nhóc mày hôm nay nếu bị tao tóm được ông đây lột hết da mày luôn!" Một tiếng gào to lỗ mãng như thể chưa dùng hết tinh lực, sau đó người kia nhe răng, vì tức giận mà ngũ quan vặn vẹo làm người khác không kiềm nổi phải bật cười, nhưng bắt mắt nhất vẫn là cái đầu tóc vàng khè, nửa dài nửa ngắn, rối thành một nùi dính trên đỉnh đầu, mà cái màu sắc ấy, hiện tại gần như không tìm được người nào nhuộm, kiểu này đã lỗi mốt một thời gian rồi.

"A!" Người bị cậu đuổi mặc kệ ba bảy mười một gì, thét lên rồi nhảy vào ao, bọt nước văng tứ tung. Người tóc vàng gần như không hề do dự cũng nhảy theo vào ao, sau một trận ẩu đả không quá đẹp mắt, người sau gắt gao níu chặt cổ áo người trước.

"Chạy? Tao xem con mẹ nó mày chạy đằng nào! Hừ!" Một tiếng cười âm hiểm, đầu tiên người kia đè đầu đối phương xuống nước vài lần, chờ "giày vò" đủ rồi mới vớt lên, sau đó móc trong túi ra một cái còng tay óng ánh, động tác thuần thục "cạch" một tiếng còng người lại.

"Đừng~ khụ! Khụ~ đại, đại ca, anh tha cho em đi! Em đã nói em không có trộm ví của người phụ nữ kia rồi mà! Khụ!" Người bị bắt đau khổ cầu xin.

"Fuck!" Cậu con trai quay đầu qua chỗ khác nhổ một ngụm nước, "Không trộm con mẹ nó mày chạy làm gì? Rượt theo mày khắp trấn rồi đó! Chân ông đây run hết cả rồi!"

"Quan đại ca anh nếu không rượt em như chó điên thì em chạy làm gì?" Âm thanh ủy khuất như sắp khóc.

"Lăn mọe trứng mi! Con bà nó mày mới là chó điên!" Đạp vào mông người nọ một phát, "Đứng lên cho tao! Tự mình đến sở trình diện! Tay này khóa thì dùng chìa khóa là mở được, có gan chạy nữa thì xẻo mày luôn!"

Người bị uy hiếp cố gắng bò khỏi ao, một thân ướt sũng như con chuột lột bước về hướng cửa.

"Hô..." Người phía sau nặng nề thở dốc, lau mặt một cái, sau đó vuốt phần tóc ướt đẫm dính trên trán ra đằng sau làm lộ ra đôi mắt, tuy rằng dáng dấp không tính là đẹp, nhưng ngũ quan lại khiến người khác cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái, loại khí chất khỏe mạnh sang sãng này ngược lại rất hiếm khi gặp phải.

Đang chuẩn bị rời đi, bỗng chốc quay đầu, vừa vặn đụng phải tầm mắt của người bên bờ ao, lúc này cậu mới phát hiện ở đây còn một người khác tồn tại.

"Ai?"

Hai người bốn mắt tương giao, Hạ Quân Uyên lúc này mới nhìn rõ người con trai trước mắt nhuộm tóc rất đẳng cấp này khoác trên người "áo khoác" là đồng phục cảnh sát. Nhưng bên trong là áo T shirt có năm "sinh vật không xác định" đủ mọi màu sắc tựa hồ càng thêm chói mắt.

"Cậu/Anh ―――" Hai người chưa kịp mở miệng thì một tiếng gầm giận dữ từ ngoài truyền vào, khiến cả nước trong ao cũng phải giao động nhẹ.

"Quan Trí mi cái thằng nhóc kia, lại phá thêm một suối nước nóng của tôi rồi!!!!" Người quản lý vừa phục vụ ban nãy đứng cách đó không xa dùng hai tay nắm tóc nhìn người "quần áo chỉnh tề" đứng trong ao, cơ thịt khắp người run lên vì giận dữ. Khí chất trầm ổn lúc trước bây giờ đã bay không còn một mảnh, xém bước vào trạng thái hoàn toàn phát điên.

"Này này~ chú à, chú nói như vậy thì tôi có thể kiện chú đang 'bêu xấu' cảnh sát đó nha!" Người con trai tóc vàng nhếch miệng cười lộ cả hàm răng, "Tôi đang thi hành công vụ đó, đang bắt người xấu đó!"

"Bắt cái đầu cậu, cậu chưa lần nào bắt được tội phạm chân chính cả!" Loạng choạng chạy tới bờ ao, "Cậu mau cút ra cho tôi! Cái ao nước này dù có bán thằng nhóc cậu đi cũng không đủ để bồi thường đâu!"

"Hả?" Cúi đầu, "Cái ao này đáng giá như vậy hở?" Suy nghĩ một chút, người con trai đột nhiên ngồi xổm xuống, cả người đều chìm vào trong nước. Tuy rằng rất nóng, nhưng ngâm lâu ngược lại không có cảm giác gì.

"A... Cậu làm gì...?" Quản lí đứng cạnh ao suýt sùi bọt mép.

Vài giây sau người kia lại trồi lên mặt nước một lần nữa, hai tay vuốt vuốt mái tóc vàng khè của mình, sau đó đứng thẳng người dùng sức lắc qua lắc lại vài cái, rồi giật mình phát hiện khuôn mặt của một người khác đứng cách đó không xa.

"A ~ cái kia —— mấy ngày nay tôi chưa có gội đầu, nếu đã vào đây thì nhân tiện tắm cái luôn, dù sao nước này cũng có người khác ngâm rồi mà. Ha ha ha!" Điệu cười như ánh mặt trời sáng lạn, cậu nhanh chóng leo ra khỏi ao, vừa cởi cảnh phục trên người vừa quay đầu nhìn thoáng người trong ao.

Hạ Quân Uyên hơi nheo mắt lại, nhìn người con trai mặc áo T shirt ngắn tay mặc cho thời tiết đã gần cuối thu, áo quần ướt đẫm dính trên người, cơ thể bên trong hình như vô cùng đơn bạc.

"Người anh em, thân hình không tệ nha! Chậc chậc!" Hâm mộ chẹp miệng hai cái, nói xong còn lưu manh huýt sáo, mặc lại quần áo đã được giặt qua trong suối nước nóng rồi xoay người tiêu sái rời đi, không để ý tới ông chú mập mạp phía sau đang gào thét và tầm mắt đầy ý tứ hàm súc của Hạ Quân Uyên.

"Hạ tiên sinh! Hạ tiên sinh ngài không sao chứ?" Âm thanh mang theo giọng mũi nghẹn ngào của quản lí nửa quỳ bên bờ ao vang lên, thân hình tròn trịa phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

"Xin lỗi Hạ tiên sinh! Tôi cam đoan loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh lần nữa! Thật sự xin lỗi!" Thậm chí suy nghĩ giết thằng nhóc kia ông cũng có luôn rồi.

Hạ Quân Uyên mặt không đổi sắc nhìn phương hướng rời đi của người kia, một lát sau, hỏi: "Cậu ta là ai?"

"Hả?" Quản lí sửng sốt một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta là cảnh sát ở trấn trên, là thằng nhóc thối cả ngày ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm!"

Cảnh sát? Thoáng nhếch mi, Hạ Quân Uyên dời tầm mắt nhìn "ao nước lạc thú" đã bị đảo loạn, nhớ tới một loạt "phim hành động" vừa được trình diễn, chậm rãi nâng khóe miệng.

"Giúp tôi gọi điện thoại cho ông chủ các người, tôi muốn khiếu nại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro