Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Tinh Vũ

Trong quán cà phê cạnh đường phố vắng vẻ, bồi bàn tốp ba tốp năm qua lại không ngớt trong đại sảnh, hương thơm cà phê của buổi sáng sớm tựa như có thể làm người ta cảm nhận được một sự ấm áp. Ở vị trí cạnh cửa sổ, người đàn ông cúi đầu, lật cuốn sách trong tay, cà phê trước mặt còn bốc lên hơi nóng nhàn nhạt, hương thơm tỏa khắp bốn phía, nhưng khi uống vào, cũng sẽ không ngửi được hương thơm như vậy nữa.

Cửa quán cà phê đột nhiên bị đẩy ra, khiến một chuỗi đinh đang trên cửa vang lên. Bồi bàn vội vàng bước tới nghênh đón.

"Quý khách đến mấy người?"

Người con trai mang sắc mặt bất thiện nhìn hắn một cái, ngẩng đầu quét bốn phía một vòng, miệng cứng ngắc nhả ra hai chữ: "Tìm người." Cùng lúc đó, tầm nhìn lướt về phía cửa sổ vừa vặn đối diện ngay người đàn ông vừa ngẩng đầu nhìn về bên này.

Hạ Quân Uyên hơi sững sốt, trong phút chốc, y suýt nữa không nhận ra đó là Quan Trí. Ngày hôm qua người con trai đó vẫn mang một đầu tóc vàng hoe, hôm nay lắc một phát đã biến thành tóc đen, tuy màu vàng có thể làm da người trắng ra đôi chút, nhưng không thể không thừa nhận, tóc đen hợp với Quan Trí hơn.

Người con trai nhìn như luôn nóng nảy, hôm nay lại biến hóa càng thêm thâm trầm, chững chạc, dường như còn hấp dẫn hơn khá nhiều.

Dĩ nhiên, Hạ Quân Uyên sẽ có những ấn tượng này so với nét mặt hiện tại của Quan Trí khác nhau một trời một vực.

Chân mày hơi nhíu lại, dáng vẻ luôn cợt nhã của Quan Trí hôm nay lắc mình hóa thành cay nghiệt, nhìn Hạ Quân Uyên ngồi trên sofa, mặt xụ xuống, môi mím thành một đường thẳng, đứng nghiêm như người máy rồi bước nhanh về ví trí cạnh cửa sổ.

Hạ Quân Uyên nhếch môi, đặt cuốn sách trong tay xuống. Hôm nay y mặc sơ mi trắng phổ thông, áo khoác vắt một bên, hẳn là mới tắm xong chưa được bao lâu, mái tóc mang hơi ẩm được qua loa chải ra phía sau, lộ phần trán rộng, kết hợp với vẻ ngoài điển trai và gương mặt quyến rũ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái làm người khác nhầm tưởng như sắp tỏa sáng.

Chỉ tiếc người ngoài có thể sẽ bị gương mặt của y mê muội, nhưng Quan Trí thì không. Người ngoài không biết tên này là người như thế nào, nhưng cậu rõ ràng.

Như những gì cậu từng nói, nước tắm Hạ Quân Uyên ngâm đều là "acid", hơn nữa thứ điển trai kia cũng là "mặt người dạ thú".

Vì cái tên "mặt người dạ thú" này, cậu đã lỡ tay đắc tội với "cấp trên" của mình. Kháng lệnh không nghe, lát nữa về không biết có cái gì đang chờ cậu đâu!

Đứng cạnh bàn Hạ Quân Uyên đang ngồi, Quan Trí đờ đẫn cười. Bao nhiêu bất đắc dĩ đều nuốt vào bụng.

"Hạ lão đại."

Cười nhạt với cậu, Hạ Quân Uyên hất cằm.

"Ngồi." Cũng không đề cập đến chuyện cậu tới trễ mười mấy phút.

Quan Trí bất động.

"Tôi đứng là được rồi."

"Hửm?" Hạ Quân Uyên nhếch mi, "Thế nào?"

"Đây là quy củ, làm sao có thể ngồi ngang hàng với Hạ lão đại được chứ." Cái tên khốn kiếp mới sáng đã cười âm hiểm như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Hạ Quân Uyên cười sâu hơn, "Thế à? Bây giờ mới để ý quy củ hửm? Ngày đó ngồi trên xe tôi sao không nói như vậy?"

"Hôm đó Hạ lão đại bảo tôi lên xe, không dám không nghe theo." Kiểu chân chó này, thiếu chút nữa là cúi đầu khom lưng thôi!

"Vậy bây giờ tôi bảo cậu ngồi thì cậu không nghe à?"

Má nó! Tên này mẹ nó thật biết cách cho người khác mặt mũi! Biến cậu thành đàn em hô tới quát lui rồi!

Chẳng qua ngồi thì vẫn phải ngồi, đây là chỗ bi ai của Quan Trí.

Cậu vừa ngồi xuống, bồi bàn đã cầm menu lại đây, hỏi cậu muốn dùng gì.

Vốn không muốn ăn gì, chẳng qua Hạ Quân Uyên đột nhiên nói một câu: "Tha hồ chọn món. Ăn điểm tâm cùng tôi."

Té ra gọi cậu tới là để ăn điểm tâm với y? Quan Trí trong lòng chửi xối xả Hạ Quân Uyên, nói với bồi bàn: "Cho tôi một ly sữa đậu nành!"

Bồi bàn sửng sốt, sau đó khó xử nói: "Vô cùng xin lỗi quý khách, chỗ này của chúng tôi là nhà hàng Tây ──"

Hơi nhíu mày, Quan Trí trả menu lại cho đối phương, "Vậy không cần. Tôi không quen ăn bánh mì." Nhìn Hạ Quân Uyên, cậu làm sao nuốt trôi được chứ. Nói xong cố ý nhìn sắc mặt người đối diện.

"Nói năng thận trọng" và "tiếu lý tàng đao"* là tác phong nhất quán thường ngày của Hạ Quân Uyên, nhưng trước mặt Quan Trí, y dường như thân thiết hơn không ít.

*Tiếu lý tàng đao: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết. Kế thứ mười trong ba mươi sáu kế. Chỉ người có bề ngoài và xử sự hết sức hòa nhã, thân thiện nhưng thực chất lại là người cực kì nham hiểm, dùng mọi thủ đoạn để triệt hạ các đối thủ chính trị khác (Theo wiki)

Tùy tiện gọi vài món, Hạ Quân Uyên trả menu lại cho bồi bàn, tiếp đó nhẹ giọng phân phó mấy câu, chờ khi bồi bàn rời đi, y quay đầu đem tất cả sự chú ý đều tập trung lên người Quan Trí.

Quan Trí giật giật thân thể, ngồi thẳng dậy.

"Tóc cậu ── sao lại nhuộm đen rồi?"

Hạ Quân Uyên hỏi, song không đợi Quan Trí trả lời, bản thân y lại mở miệng nói trước: "Đúng rồi. Cái nơi hiện tại cậu nán lại không thể nhuộm tóc được." Nói xong còn khẽ cười một tiếng.

"Không tệ. Tốt hơn so với trước nhiều."

Không lên tiếng, Quan Trí rũ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn. Trước mặt Hạ Quân Uyên là tách cà phê, đen thùi lùi. Trong khi đó người kia lại cầm lên chuẩn bị uống.

"Chưa ăn điểm tâm không nên uống cà phê, đối với dạ dày ──" Đợi lúc Quan Trí kịp phản ứng thì đã bật thốt theo bản năng.

Hạ Quân Uyên hơi ngạc nhiên, tay ngừng giữa không trung nhìn cậu.

Lời đã nói ra, không nói hết thì quá thất đức, Quan Trí giật giật môi, nói cho xong hai chữ còn lại.

"Không tốt." Má ơi! Thật tởm quá đi à! Mình làm sao vậy trời? Hạ Quân Uyên ăn gì uống gì làm méo gì liên quan tới cậu? Chả khác nào bảo cậu thích uống acid cả!

Ảo não đến thối ruột, hiện tại Quan Trí thật muốn tự gọi cho mình một ly acid.

Nhìn gương mặt hối hận không thôi của cậu, Hạ Quân Uyên cười khẽ, đặt tách cà phê trên tay xuống, ngã lưng ra sofa nói: "Lâu rồi chưa có ai quan tâm tôi như vậy."

Quan Trí khẳng định vị trước mắt này là điển hình cho thiếu tình thân hụt tình bạn.

"Không phải, tại tôi cũng biết một người có tật xấu này, tự nhiên ngày hôm nào cũng xử lí một ly cà phê ──" Cậu tùy tiện giải thích.

Hạ Quân Uyên nhìn cậu, ánh mắt hơi biến đổi. Quan Trí vội chuyển đề tài, "Hạ lão đại tìm tôi có việc gì thế?" Kỳ thật đây mới là chính sự đó!

Chưa kịp nhận được câu trả lời thì đồ ăn Hạ Quân Uyên gọi lúc nãy được mang lên, bồi bàn đổi thành một cô gái, vừa đặt thức ăn vừa len lén nhìn trộm Hạ Quân Uyên, tốc độ dọn thức ăn có thể chậm được bao nhiêu thì chậm, không biết người kia có phát hiện hay không. Ngược lại Quan Trí ngồi một bên đang sốt ruột chờ câu trả lời, mắt thấy bộ dạng của nữ bồi bàn kia đang hận không thể tự mình đút Hạ Quân Uyên, cậu gấp đến độ phát điên.

Đây chẳng phải con khỉ tinh tinh hay sinh vật ngoài không gian, cần chi săm soi thế hả!

Thật vất vả mới chờ được bồi bàn lưu luyến rời đi, Quan Trí nhìn chằm chằm Hạ Quân Uyên sốt ruột chờ y mở miệng.

Tựa như y đang cố ý kéo dài thời gian, Hạ Quân Uyên nhìn đồ ăn trên bàn, đoạn xác định xong món ăn mình muốn, ngẩng đầu cười tít mắt nhìn cậu mấy giây, nói: "Tối nay đến nhà tôi đi."

Âm thanh vừa ôn nhu vừa trầm thấp, kiểu nào cũng giống như đang dùng lời ngon tiếng ngọt chiếm tiện nghi của phụ nữ, đến nhà y? Đến nhà y làm chi?

Một người đàn ông ngỏ lời mời phụ nữ đến nhà hắn thì còn có thể làm gì nữa! Nhưng vấn đề ở chỗ, Quan Trí cũng là đàn ông cơ mà.

Hạ Quân Uyên ngỏ lời "cầu hoan" rõ rành rành như vậy, cậu hoàn toàn không tiếp thu nổi. Sáng hôm nay còn nghe thấy Hạ Quân Uyên rời khỏi giường phụ nữ, thế quái nào mới có mấy tiếng đồng hồ đã đổi tính mất rồi?

"Cái đó, a! Hạ lão đại, tôi ── đừng nói tôi tiến vào 'mắt xanh' của anh chứ?" Quan Trí cười có chút co quắp.

Vả lại ngài không hợp khẩu vị của tui đâu mà!

Nhìn biểu cảm ăn trúng ruồi nhặng của cậu, Hạ Quân Uyên lặng thinh, sau đó hừ lạnh một tiếng.

"Yên tâm. Cậu kém xa tiêu chuẩn bạn giường của tôi bảy tám phần lận."

Cộng dồn cũng hết mười phần rồi ha! Quan Trí nổi cáu! Chả nhẽ cậu còn phải cảm ơn y vì đã nương tay luôn đó hả!

"Tối nay có một buổi tiệc rượu, Niếp Phong Vũ chỉ định cậu thay y tham dự." Cuối cùng Hạ Quân Uyên nói ra nguyên nhân thật sự, sau đó bày tư thế ưu nhã bắt dầu dùng cơm.

Bàn tay Quan Trí đặt trên bàn từ từ nắm lại thành đấm, hận không thể dùng sức úp đầu người đối diện vào đĩa súp trên bàn.

Không! Một ngày nào đó cậu sẽ làm như vậy! Cứ chờ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro